Liêu Uyển Hồng

Chương 8


Bạn đang đọc Liêu Uyển Hồng – Chương 8

Chương 8: Người đàn bà nào có thể cưỡng lại sức hút của Lancer
Tuyết Nhung không thể nói rõ lí do tại sao lúc đó mình lại nhận lời mời đến vũ hội cùng Lancer. Từ nhỏ đến lớn, cô đã từng tham gia rất nhiều buổi party, nhưng tham gia một buổi khiêu vũ từ thiện được nhà trường đứng ra tổ chức như thế này là lần đầu tiên. Vậy nên, cô cảm thấy khá căng thẳng. Không phải vì Tuyết Nhung không tự tin với bản thân mình, cũng không phải vì cô không biết nên mặc bộ váy áo nào, trang điểm như thế nào, để kiểu tóc nào. Điều khiến cô bối rối không biết phải làm gì chính là việc Lancer mời cô làm bạn nhảy của anh ấy. Khi đứng trước Lancer Tuyết Nhung sẽ xử sự như thế nào? Đó mới là điểm khiến cô căng thẳng. Nếu như cô cùng đến đó với Lancer, hai người khiêu vũ cùng nhau, đứng sát cạnh nhau, cô sẽ nói gì làm gì trong khoảng thời gian rất dài đó? Anh chàng quỷ quyệt Lancer đó sẽ nói gì làm gì với cô? Người khác liệu có coi họ là một cặp tình nhân thật sự không?
“Không được!” Đó là kết luận cuối cùng Tuyết Nhung đưa ra sau nhiều lần trăn trở suy nghĩ. Mặc dù không thể không thừa nhận cô đã bị Lancer thu hút nhưng bất luận thế nào cô cũng chưa hiểu rõ người con trai này. Mặc dù đã quen biết nhau một thời gian, cảm thấy chàng trai đó rất hấp dẫn, nhân cách cũng tốt, song lúc này cô không thể mờ mắt được, tốt nhất là cứ mở to mắt quan sát kĩ lưỡng và kiên nhẫn tìm kiếm giống như lời mẹ dặn dò. Thích cũng được, cảm thấy rất tuyệt cũng được, thậm chí yêu một chút cũng được, nhưng để trở thành “tình nhân” thì tuyệt đối không thể dễ dàng. Nếu vượt qua ranh giới này thì sẽ không thể quay đầu lại nữa. Tuyết Nhung hiểu rất rõ bản thân mình.
Song vấn đề khó khăn mà Tuyết Nhung gặp phải trước mắt là cô đã nhận lời mời của Lancer trong lúc không tỉnh táo, làm sao để xóa bỏ ấn tượng về buổi hẹn hò đầu tiên của họ trong suy nghĩ của mọi người? Tuyết Nhung lập tức nghĩ đến Ngô Vũ. Đúng thế, nếu dẫn theo cả Ngô Vũ, rồi kéo cả Susan và Mia đi cùng, nhìn thấy cả đám người khiêu vũ cùng nhau, mọi người sẽ nghĩ bọn cô là một nhóm bạn thân, đương nhiên sẽ không hiểu lầm Tuyết Nhung và Lancer là một cặp.
Khi nhận được lời mời của Tuyết Nhung, Ngô Vũ đã hiểu ra phần nào câu chuyện vì trước khi đến Mĩ anh đã xem clip và những thông tin liên quan đến Tuyết Nhung và Lancer trên mạng. Cũng giống việc Ngô Vũ trên đất Mĩ không làm Tuyết Nhung ngạc nhiên, những bàn luận xung quanh hai người họ chẳng thể khiến anh thấy bất ngờ. Nhớ hồi nhỏ, trước một cuộc thi vĩ cầm, anh cũng đã từng ăn nắm đấm của Tuyết Nhung, giờ đến lượt tên ngốc da trắng kia được nếm sự lợi hại của cô ấy. Dựa theo những gì Ngô Vũ biết về con người Tuyết Nhung từ lúc còn nhỏ đến giờ, cô ấy là mẫu con gái trong cương ngoài nhu. Cô ấy xinh đẹp nhưng lại là một đóa hồng có gai. Điều quan trọng là cô ấy rất rõ ràng với đám đàn ông.
Song, Lancer trên mạng và Lancer trong buổi khiêu vũ từ thiện lại khác nhau một trời một vực. Điều này khiến Ngô Vũ không khỏi giật mình.
Khi Lancer bước vào từ cánh cửa mạ vàng rực rỡ, dường như tất cả con gái có mặt ở đó đều hướng ánh mắt về phía anh ta. Lancer trên mạng là một tên ướt như chuột lột, thê thảm và ngốc nghếch, còn Lancer ngoài đời thực lại anh tuấn, phong độ ngời ngời, có dáng dấp của con nhà quý tộc dù bộ lễ phục anh ta mặc chẳng sang trọng hơn những gã trai khác trong lễ hội là mấy. Lancer mặc lê đen ánh bạc, hai cúc áo ở cổ tay được cài cẩn thận chỉn chu, cổ đeo một chiếc cà vạt màu xám bạc, áo sơ mi bỏ trong quần đen được cắt may vừa vặn và tinh tế.

Ngô Vũ nghe thấy cô gái da trắng bên cạnh thì thầm vào tai cô bạn đi cùng: “Chúa ơi! Anh ấy đến đây làm gì chứ! Anh ấy phải đi đóng phim mới đúng!”
Tận mắt nhìn thấy Lancer, lại nghe những lời nói đó, Ngô Vũ bỗng cảm thấy hoang mang bất an trong lòng.
“Chào anh!” Lancer chìa tay về phía Ngô Vũ: “Tôi là Lancer! Rất vui khi được gặp anh!”
“Thực ra tôi đã biết anh qua mạng rồi!” Ngô Vũ hài hước nói, hai người liền bật cười lớn.
Lancer kéo Tuyết Nhung lại gần, đặt hai tay lên vai cô rồi nói với Ngô Vũ: “Nghe Tuyết Nhung nói anh đã luyện đàn với cô ấy từ nhỏ, là bạn lâu năm. Chào mừng anh đến Mi-chi-gân! Sau này chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau nhé!”
Sự cởi mở của Lancer khiến cho Ngô Vũ có cái nhìn khác về anh ta. Trước đây, khi xem màn hoạt náo của Lancer và Tuyết Nhung trên mạng, Ngô Vũ vốn không xem “chàng Tây Starbucks” ra gì, nghĩ anh ta chẳng qua chỉ là một gã ngốc da trắng làm trò mà thôi. Nhưng từ cách ăn vận nói năng của Lancer hiện tại, Ngô Vũ nhận thấy anh ta là một kẻ thông minh hơn người, có gia thế không phải tầm thường. Song Lancer lại không có cái kiêu ngạo, tự cao tự đắc của những công tử nhà giàu, mà rất chân thành, hài hước, lịch sự và có khí chất. Được nhiều cô gái chú ý như thế, nhưng anh ta không hề liếc mắt nhìn, chỉ chăm chăm quấn quýt bên Tuyết Nhung. Trong khoảng khắc đó, Ngô Vũ chợt nghi ngờ không biết việc mình bỏ tất cả mọi thứ để đến Mĩ là đúng hay sai?

Từ lúc sáu tuổi, khi anh mở cửa ra và nhìn thấy cô bé đó, anh đã thích cô. Song anh cũng biết rõ Tuyết Nhung không hề thích mình. Hơn nữa thái độ đề phòng của mẹ Tuyết Nhung khi cô ấy tiếp xúc với con trai chẳng khác nào gà mẹ bảo vệ con, cứ nghĩ đến là Ngô Vũ lại không dám tiến gần đến bên Tuyết Nhung nửa bước. Anh biết, chỉ cần anh cả gan vượt qua ranh giới đó, Tuyết Nhung sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình. Vì thế suốt bao năm qua, Ngô Vũ chỉ có thể là một người anh trai ở bên giúp đỡ Tuyết Nhung, là một người đàn ông xa lạ chỉ dám đứng nhìn cô ấy từ phía xa. Anh vẫn còn nhớ bộ phim mình thích nhất hồi nhỏ “The great Gasby”[1], trong đó nhân vật chính Gasby chính là anh hùng trong lòng anh. Ngô Vũ từng mơ mình sẽ là Gasby phiên bản Trung Quốc, còn Tuyết Nhung là Lucy. Đợi đến lúc trưởng thành, anh cũng sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền như Gasby, rồi đường hoàng đứng trước mặt Tuyết Nhung cầu hôn. Tất nhiên, kết cục cuối cùng của anh và Tuyết Nhung chắc chắn sẽ không thể thê thảm như Gasby và Lucy được. Họ sẽ giống như rất nhiều những cặp vợ chồng hạnh phúc khác, cùng sống vui vẻ bên nhau đến cuối đời. Giờ mẹ Tuyết Nhung – người không thích con mình được đàn ông Trung Quốc che chở đã ra đi, Ngô Vũ cũng đã đạt được ước nguyện, kiếm rất nhiều tiền từ việc chơi cổ phiếu. Tuyết Nhung lúc này chỉ có một mình ở Mĩ, đã đến lúc anh giống như Gasby xuất hiện trước mặt cô ấy. Hài, thật không ngờ, bên cạnh Lucy của anh đã có một hoàng tử bạch mã khác, hơn nữa tên hoàng tử này lại không phải là đồ rác rưởi giống như Tim trong tiểu thuyết!
[1] The great Gasby: một kiệt tác của nhà văn F. Scott Fitzgerald người Mĩ, được xuất bản lần đầu vào 10-4-1925.
Lúc này, trong tiếng nhạc trầm bổng du dương, Lancer đã mời Tuyết Nhung khiêu vũ. Khi anh nắm lấy tay và áp sát vào người cô, toàn thân Tuyết Nhung run rẩy, tim thắt lại. Những phút đầu tiên, thậm chí cô còn không thể nhìn thẳng vào mắt Lancer. Trước mắt cô chỉ thấy những cửa sổ lớn được trang trí lộng lẫy, rèm cửa sổ màu nhung tím ánh vàng được vén lên tinh tế bởi những chiếc tua rua, ánh đèn chùm rực rỡ và trần thạch cao trắng chạm khắc tinh tế. Thậm chí Tuyết Nhung còn nhìn thấy cả quả bóng bay vàng đang nhịp nhàng nhảy múa bên mình và Lancer. Cô cảm thấy đầu mình chuếnh choáng, hơi thở mỗi lúc một dồn dập.
Hồi nhỏ, vì mẹ là giáo viên tiếng Anh nên những câu chuyện mẹ kể cho cô hầu hết là chuyện cổ tích nước ngoài, phim cô được xem đều là phim hoạt hình Walt Disney bản gốc. Lớn lên một chút, Tuyết Nhung bắt đầu đọc tiểu thuyết, đương nhiên đa số các tiểu thuyết cô đọc là những tác phẩm kinh điển của văn học Anh-Mĩ. Tác phẩm cô thích và đọc nhiều nhất là “Kiêu hãnh và định kiến” và “Emma” của Jane Austen[2], “Jane Eyre” của Charlotte Brontë[3].
[2] Jane Austen (16/12/1775 – 18/7/1817): nữ văn sĩ người Anh, tác giả của những tác phẩm nổi tiếng như “Kiêu hãnh và định kiến”, “Emma”, “Lý trí và tình cảm” v.v…
[3] Charlotte Brontë (21/4/1816 – 31/3/1855): tiểu thuyết gia Anh, là chị cả trong 3 chị em nổi tiếng Brontë, tác giả của những tiểu thuyết xếp vào hàng kinh điển của văn học Anh.

Bây giờ, Tuyết Nhung như thấy chàng hoàng tử bạch mã trong những giấc mơ xa xôi thuở nhỏ, chàng trai tuấn tú, phong độ ngời ngời và muôn phần quyến rũ trong các tác phẩm của Austen bước ra khỏi trang sách, đến bên và khiêu vũ cùng cô. Cô đã hoàn toàn quên mất Lancer lỗ mãng ngu ngốc mà mình gặp lần đầu, quên mất Lancer với bộ dạng ướt nhẹp thảm hại và đáng thương, quên luôn cả Lancer khiêm nhường và lém lỉnh thường gửi cho cô những khuôn mặt ngồ ngộ. Giờ đây, trước mắt Tuyết Nhung, Lancer mới chính là hoàng tử trong những giấc mộng của cô.
Toàn bộ máu trong người Tuyết Nhung như dồn hết lên hai má, rồi lại nhanh chóng tỏa ra khắp cơ thể. Cô thấy cả người mình như tan chảy, ngay cả bàn tay đặt trong tay Lancer cũng đang đổ mồ hôi. Có lúc cô nghĩ mình là Elizabeth, lúc lại tưởng tượng mình là Emma. Trong khoảnh khắc khúc nhạc đầu tiên kết thúc, cặp mắt xinh đẹp của Tuyết Nhung dừng lại trên khuôn mặt Lancer như thể muốn nói: Liệu ai có thể cưỡng lại sức hút của người đàn ông này?
Rất nhanh, những phán đoán của Tuyết Nhung đã được chứng minh là chính xác 100%.
Khi Tuyết Nhung vừa buông tay Lancer, cô bạn thân Susan lập tức đến mời Lancer cùng khiêu vũ. Tuyết Nhung nhớ một lần nói chuyện trên mạng, Susan đã từng nói như nhân vật Elizabeth: “Nếu cậu từ bỏ Lancer thì tớ sẽ theo đuổi anh ấy ngay lập tức”. Lúc đó, Tuyết Nhung nghĩ Susan nói đùa, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, cô ấy rất nghiêm túc. Song không chỉ có Susan, trong buổi khiêu vũ còn có rất nhiều cô gái khác công khai thể hiện tình cảm và mong muốn tiếp cận Lancer của mình.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tuyết Nhung đã lấy lại được thăng bằng sau phút giây xao xuyến. Cô sửa lại đầu tóc, rồi dần dần hòa mình vào đám đông.
“Nhung Nhi, anh có thể mời em nhảy được không?”
Ngô Vũ bất ngờ xuất hiện bên cạnh khiến Tuyết Nhung giật mình kèm theo một chút khó xử. Cô nghĩ bộ dạng hèn mọn như cô bé Lọ Lem đứng trước hoàng tử của mình vừa nãy đã bị Ngô Vũ nhìn thấy. Chính vì thế, cô thực sự không muốn đối diện với Ngô Vũ lúc này.

Những giai điệu trữ tình lãng mạn một lần nữa lại vang lên. Trong tiếng nhạc thánh thót vui tươi, Ngô Vũ nắm tay Tuyết Nhung, nhảy lướt qua Lancer và Susan. Đây là bản nhạc thứ hai hai người họ nhảy cùng nhau. Susan đang nhìn chằm chằm vào Lancer với ánh mắt say đắm, quyến rũ và đầy gợi cảm. Khi bắt gặp ánh mắt đó, trong lòng Tuyết Nhung bỗng dâng lên cảm giác bất an.
“Nhung Nhi, em không thấy những thứ thực sự thú vị trên thế giới này không chỉ có em mà rất nhiều người khác cũng thích sao?” Tuyết Nhung chẳng thể nói gì, bản thân cô cũng không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào lúc này. Cô bắt đầu cảm thấy chán ghét lễ hội này vì nó đã thay cô gỡ bỏ lớp mặt nạ của Lancer, khiến cô phát hiện ra ẩn sau lớp mặt nạ đó là một báu vật hiếm tìm. Trước kia, với tên người Mĩ này, Tuyết Nhung có thể tùy ý kén cá chọn canh, hò hét quát tháo, làm tình làm tội. Nhưng bây giờ hắn đã bay đến một nơi cách cô hàng ngàn hàng vạn dặm, biến thành thứ bảo vật quý báu mà bất kỳ phụ nữ nào trên thế giới này đều khao khát được quàng lên cổ. Sự hụt hẫng này quả thật quá lớn. Tuyết Nhung bỗng thấy mệt mỏi, sự mệt mỏi xen lẫn nỗi chán chường không thể diễn tả thành lời.
“Em muốn về kí túc xá.” Tuyết Nhung nói với Ngô Vũ.
“Hay là chúng ta qua kia uống chút nước trước đã!” Ngô Vũ gợi ý.
Sau khi lấy nước uống, hai người họ cùng đến một góc yên tĩnh. Tuyết Nhung từ từ uống từng ngụm nước cam. Lúc này, cô thực chẳng muốn nói gì.
Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Tuyết Nhung, mặc dù có trăm ngàn lời muốn nói nhưng Ngô Vũ chẳng thể thốt ra lời. Trong mắt người Trung Quốc, đặc biệt là trong mắt đàn ông Trung Quốc, Tuyết Nhung là giai nhân vạn người có một. Ông trời đã ban tặng cho cô ấy quá nhiều thứ đặc biệt mà nhiều người phụ nữ khác không có: sắc đẹp, trí tuệ, sự thuần khiết như băng ngọc, nét kiêu sa, lòng tự tôn. Cô ấy chính là người con gái trong mộng của biết bao đàn ông Trung Quốc. Nhưng nơi đây là nước Mĩ, với người Mĩ, Tuyết Nhung dù gì cũng chỉ là một cô gái da vàng, mắt của cô ấy dù có đẹp thế nào cũng là màu đen, da cô ấy có mịn màng thế nào cũng có màu vàng, thân hình cô ấy có thon thả thế nào cũng không thể gợi cảm bốc lửa. Người Mĩ, đặc biệt là đàn ông Mĩ, trong mắt họ, phụ nữ châu Á ai cũng giống ai. Liệu những gã đó có nhận ra vẻ đẹp của Tuyết Nhung không? Liệu họ có biết trân trọng cô ấy như đàn ông Trung Quốc không?
Từ một cô bé thắt nơ trên đỉnh đầu, giờ Tuyết Nhung giống như một tiên nữ yêu kiều duyên dáng từ trên trời rơi xuống. Nghĩ lại thời gian hai người cùng nhau khôn lớn, lòng Ngô Vũ bỗng trào dâng nỗi xúc động khó tả. Bất luận là Tuyết Nhung khi còn nhỏ hay Tuyết Nhung đã trưởng thành thì với anh có một điều mãi mãi không thay đổi: ngày nào anh còn sống trên đời ngày đó anh sẽ dùng để chứng minh cho Tuyết Nhung thấy đàn ông Trung Quốc biết trân trọng người phụ nữ họ yêu hơn bất kỳ gã đàn ông Mĩ nào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.