Liệt Húc Thanh Hà

Chương 46: Lần Sau Có Khóc Cũng Không Tha Cho Em


Bạn đang đọc Liệt Húc Thanh Hà – Chương 46: Lần Sau Có Khóc Cũng Không Tha Cho Em


Nửa đêm bỗng có cơn mưa thu kéo tới, rả rích đến tận sáng sớm.

Làn gió oi bức cũng hóa thành se lạnh.
Triệu Liệt Húc vươn tay muốn ôm người bên cạnh nhưng sờ soạng một lúc lại thấy trống không.

Anh mở mắt nhìn, trên giường chẳng có ai.
Vài tia nắng len qua rèm cửa rơi vào phòng, nhìn bằng mắt thường cũng có thấy những hạt bụi trôi trong không khí.
Trong phòng vẫn vương hoan ái của tối qua.
Triệu Liệt Húc đang nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt một lúc rồi mới dậy.
Anh chỉ mặc độc chiếc quần thể thao màu xám, nửa thân trên để trần, vừa ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi dầu mỡ trong căn bếp.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo cúp ngực màu trắng, quần đùi thể thao màu xám tro với vòng eo thon thả và đôi chân nõn nà, đang đứng đó quấy cháo.

Khói trắng từ từ quyện vào hình dáng ấy, ngoài trời mưa bay bay vẽ nên khung cảnh quá đỗi yên bình.
Anh cười cười, sải bước đến ôm lấy eo cô từ phía sau, hơi khom người xem món cô đang nấu.
“Cháo thịt nạc với trứng bắc thảo? Em còn biết nấu cơm?”
Dáng người đàn ông cao lớn ôm gọn cô trong lòng, bàn tay ấm nóng dán bên eo, giọng nói sớm mai nghe cực kỳ gợi cảm, trầm ấm và khàn khàn.
Dương Thanh Hà bỏ những miếng trứng bắc thảo đã được cắt nhỏ vào nồi, khuấy vài cái rồi đậy nắp lại.
“Bữa sáng em làm theo sách hướng dẫn, cái này cũng không khó lắm.”
Anh cười: “Sao em dậy sớm thế?”
“Em muốn làm bữa sáng cho đội trưởng Triệu của chúng ta mà.”
Dương Thanh Hà xoay người, giữ mặt anh hôn một cái: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, sao em lại muốn làm bữa sáng cho anh?” Anh dịu dàng rót bên tai cô.
Hai tay Dương Thanh Hà choàng cổ anh, nhẹ nhàng đáp: “Trước nay đều là anh chăm sóc em, em cũng muốn làm chút gì đó.

Anh đi làm mệt như vậy, sáng dậy sớm, tối về muộn, về rồi còn phải nấu cơm cho em.

Buổi tối nếu có việc anh còn phải làm đến nửa đêm mới được đi ngủ, đặc biệt là khoảng thời gian trước vì vụ án mạng kia hình như anh còn chẳng bao giờ được ngủ ngon.

Anh còn làm cái này cái kia cho em nữa.”
Trái lại cô trở thành gánh nặng cho anh.
Triệu Liệt Húc hôn cô: “Em không cần nghĩ nhiều, lúc trước cũng vậy, anh tình nguyện làm những điều này cho em.”
Thức khuya dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi không đủ giấc.


Đây chính là trạng thái bình thường, anh chẳng để bụng.
Không biết cô gái nhỏ có thể hiểu được cảm giác trong lòng anh không.

Anh bằng lòng đối xử tốt với cô, nấu những món ăn cô thích, đưa cô đi dạo phố, tạo những điều lãng mạn.

Anh thấy rất hứng thú.
Công việc và cuộc sống đều là một bộ phận của sự tồn tại.
Con gái đều thích nghe những lời ngon tiếng ngọt như thế này, Dương Thanh Hà mềm giọng hỏi: “Thật thế ạ?”
“Ừ.”
Dương Thanh Hà cười khúc khích nhìn anh: “Ôm em.”
Triệu Liệt Húc ôm eo cô, nhấc bổng cô lên.

Chân Dương Thanh Hà kẹp chặt eo, tay ôm cổ anh.
Triệu Liệt Húc vòng tay đỡ cô, mũi chạm mũi, tiếp xúc thân mật.
Anh hỏi nhỏ: “Em còn đau không?”
“Em không thấy gì nữa rồi…” Dương Thanh Hà đảo mắt rồi dụ dỗ: “Một tiếng nữa anh mới phải đi, có muốn…”
Triệu Liệt Húc cười khẽ: “Dương Thanh Hà!”
“Dạ?”
Anh mút cánh môi cô: “Em thật sự cho rằng chuyện này giống như tối qua là xong rồi sao?”
Dù cô có quyến rũ anh như thế nào thì đây cũng là lần đầu, phải biết chừng mực.

Không biết giới hạn thì anh khác nào cầm thú.
Cô vẫn còn nhớ rõ từng thớ cơ bắp săn chắc trên đùi anh, cơ bụng vì dùng sức mà càng cứng rắn hơn.

Cho dù cô ở trên cũng không giành được chút quyền chủ động nào.
Triệu Liệt Húc: “Sao em lại to gan thế chứ? Hả? Những lời đó học ở đâu ra?”
Dương Thanh Hà: “Những lời nào cơ?”
Triệu Liệt Húc nhướng mày.
Dương Thanh Hà ồ dài: “Thì do… em nghe nói những lời đó có thể trợ hứng.”
“Vậy em còn khóc cái gì?” Hơi thở ấm áp của anh quấn quýt trên môi cô.
Người này biết rồi còn cố hỏi.
Dương Thanh Hà đánh thụp một cái lên ngực anh: “Anh có xấu xa không cơ chứ!”
Triệu Liệt Húc cong môi cười: “Lần sau có khóc thì anh cũng không tha cho em.”

Triệu Liệt Húc xốc lại người, nắng mai nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt tuấn tú của anh.

Mắt mày sắc sảo, sống mũi cao thẳng, những chân râu màu than chì nhạt càng tăng thêm phần nam tính của anh.
Khi anh cười trông hiền lành hòa nhã.

Khi nhìn cô thì trong mắt đầy ắp dịu dàng.
Nửa thân trên trần trụi của anh có rất nhiều những vết thương nông sâu rõ ràng, trên vai còn có một vết thương do đạn gây ra.

Đây đều là những huân chương mà thời gian dành tặng cho anh.
Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như vậy, sục sôi nhiệt huyết và chân thành, hành động chính trực, trưởng thành, tự chủ.
Dương Thanh Hà chọc chọc ngực anh, hừ một tiếng.
Triệu Liệt Húc: “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nghe rõ chưa?”
“Buổi chiều em có tiết học, em muốn quay về trường.”
“Không phải em nói không đi học nữa à?”
Dương Thanh Hà đảo mắt như lạc rang: “Còn không phải là vì muốn lừa anh chơi sao… á.”
Triệu Liệt Húc vỗ một cái lên mông cô.
“Thế em có muốn về phòng ngủ không?”
“Không muốn, em muốn ở với anh cơ.

Nghỉ ngơi đủ rồi phải về đi học thôi.

Cuối năm có một triển lãm nghệ thuật, 5 năm mới tổ chức một lần, em muốn thử sức.”
“Triển lãm nghệ thuật?”
“Vâng.”
Triệu Liệt Húc: “Cô người yêu bé bỏng của anh giỏi gớm.”
Dương Thanh Hà quơ quơ chân: “Tuyệt đối không khiến Đội trưởng Triệu mất mặt.”
Nồi cháo xì xì nhả nhiệt, hơi nước bám đầy trên cửa sổ thủy tinh.
Thân mật một lúc, Triệu Liệt Húc thả cô xuống, sờ sờ đầu cô: “Anh đi rửa mặt đã.”
Dương Thanh Hà nếm xem mặn hay nhạt, múc hai chén cháo, rồi lại bận rộn hâm nóng sữa và một vài món ăn.
Triệu Liệt Húc rửa mặt xong, thay quần áo rồi đi ra.
“Quần áo ngày hôm qua thay ra phiền người yêu bé bỏng của anh giặt giúp nhé!”
“Được luôn.”

Triệu Liệt Húc hưởng thụ bữa sáng cô làm.

Hai người nhìn nhau cười, anh nói: “Chắc là còn phải mưa mấy ngày nữa, nhiệt độ cũng giảm thấp, em đừng mặc ít thế này nữa, thay quần dài đi.”
“Em biết rồi.

Đồ ăn ngon không?”
“Học thêm một ít nữa là thành đầu bếp được rồi.”
Trong lòng Dương Thanh Hà trở nên ấm áp, không phải vì được anh khen mà bởi vì làm đồ ăn cho người mình yêu thực sự là một điều hạnh phúc.
Cô nói: “Vậy sau này có thời gian rảnh em sẽ học một chút.”
“Nếu em thích thì cứ học.”
“Anh dạy em nhé.”
“Được thôi.”
Điện thoại trên bàn bỗng nhiên reo lên.

Triệu Liệt Húc rút giấy lau miệng rồi nghe điện.
Ở đầu bên kia hình như Trần Ký vừa mới ngủ dậy, giọng còn đang ngái ngủ, anh cân nhắc câu chữ rồi bảo: “Tôi vừa nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, ở khu vực cổ phía nam của thành phố, chỗ công viên Hoài Bình phát hiện một thi thể nữ.

Lát nữa tôi sẽ thông báo cho các anh em, chúng ta gặp nhau ở đó.”
Triệu Liệt Húc: “Khu vực phía nam thành phố, công viên Hoài Bình sao?”
“Đúng vậy.”
Triệu Liệt Húc vo tròn tờ giấy rồi ném vào thùng rác.

Biểu cảm trên khuôn mặt mới giây trước còn đang thư giãn thì giây sau đã trở nên u ám.
“Còn gì không?”
“Thi thể nữ đó… cũng bị móc mắt.”
Móc mắt, phía nam thành phố, công viên Hoài Bình.
Lưng Triệu Liệt Húc cứng đờ, một vài hình ảnh thoáng qua trong đầu.
Lúc lâu sau, anh nặng nề đáp một câu tôi biết rồi.
Anh cúp điện thoại, gò má đanh lại và hơi dựa về phía sau, ánh mắt cố định ở một điểm như đang suy nghĩ gì đó.
Dương Thanh Hà: “Sao thế ạ?”
Triệu Liệt Húc nhìn cô, mày kiếm nhíu lại, môi mỏng mấp máy rồi cuối cùng lên tiếng: “Có lẽ tối nay anh sẽ về muộn, em không cần đợi anh.

Đi học về nhớ nhắn tin cho anh.

Nếu đi xe taxi thì tên tuổi, mã số của tài xế đều phải gửi cho anh, điện thoại phải mở 24/24, muốn làm gì cũng phải nói với anh.”
Dương Thanh Hà chăm chú nhìn anh: “Là điện thoại ở đồn sao? Có án mạng ạ? Có liên quan đến Tăng Quốc Phát không? Hay là… liên quan đến em?”
Ánh mắt Triệu Liệt Húc nặng nề nhìn cô, trong mắt có gì đó dao động.

Anh đáp: “Không phải, không liên quan gì đến em cả.”

Dương Thanh Hà không hỏi nhiều, cười: “Em nghe lời anh, anh đừng lo lắng.”
Triệu Liệt Húc cười nhẹ: “Ngoan, em ăn nhiều một chút, anh đi trước đây.”
Ở lối vào trước cửa, Dương Thanh Hà đưa điện thoại và chìa khóa cho anh.

Triệu Liệt Húc xoa mặt cô: “Anh đi đây.”
Dương Thanh Hà giữ chặt anh, hôn lên mặt anh như gà mổ thóc.

Mưa thu hơi lạnh, dai dẳng mãi không dừng.
Khi Triệu Liệt Húc đến hiện trường đã là 9h.

Khu vực cũ kĩ ở phía nam cách nhà anh khá xa.
Nơi đây từng là chốn phồn hoa nhất của Hoài Thành.

Nhưng cùng với việc những nơi khác được khai thác, phát triển và trở nên phồn thịnh thì nơi này ngày càng xuống dốc.

Kiểu nhà tầng thịnh hành 20, 30 năm trước giờ đây trên tường loang lổ, rào chắn gỉ sét.
Công viên Hoài Bình cũng vậy.

Một công viên được mở ra gần bệnh viện trung tâm khu phía nam thành phố, hai, ba mươi năm trước vẫn còn tấp nập kẻ đến người đi nhưng giờ đã bị đưa vào quên lãng.

Thế nhưng mỗi nhành cây ngọn cỏ nơi đây vẫn in đậm dáng vẻ khi xưa, đường sỏi đá gập ghềnh tạo cảm giác cổ kính.
Triệu Liệt Húc mở ô đi theo cảnh sát vào, bọt nước dưới chân bắn tung tóe, con đường lầy lội.
Mọi thứ ở đây vẫn chưa hề thay đổi.

Triệu Liệt Húc cởi cúc áo sơ mi, ổn định hơi thở.
Ở bên hồ, cạnh hòn núi giả là ba cây hòe trăm năm tuổi sừng sững ngẩng cao đầu, cành lá vươn sum suê.

Mưa nhỏ gội sạch mặt lá, trận gió từ đâu tới làm cành lá đung đưa, từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất.
Dưới gốc cây hoa hòe có một thi thể nữ.

Thi thể mặc một bộ váy lễ phục bó sát màu đỏ, hai tay chắp trước bụng, trên chân đi một đôi giày cao gót đen nghiêm chỉnh, thoạt nhìn bình yên.
Có điều mắt đã bị khoét thành hai lỗ lớn, máu chảy trong nước mưa.

Lớp cỏ dưới người nạn nhân cũng dính màu đỏ, màu sắc rực rỡ y hệt bộ váy mặc trên người.
Tưởng Bình chạy tới và nói: “Đội trưởng, căn cứ vào ví tiền nạn nhân làm rơi có thể xác nhận thân phận.

Người chết tên Nguyễn Lệ Chi, là người bản địa, sinh năm 1979.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.