Bạn đang đọc Liệt Húc Thanh Hà – Chương 45: Kẻ Thứ Ba
Bầu không khí yên lặng bỗng dưng bị phá vỡ, Trương Uẩn chưa kịp phản ứng lại.
“Không nghĩ gì cả ạ.” Cô ta đáp.
“Anh nghe A Khải kể hôm trước ở cửa hàng em đã tình cờ gặp Thanh Hà.” Ông ta thản nhiên nói chuyện, giọng điệu không chút gợn sóng.
Trước đây, ông ta không hề nói với cô ta về chuyện này.
Trương Uẩn còn tưởng rằng trợ lý không báo lại hoặc ông ta cố ý lảng tránh, chẳng hiểu sao lại bất ngờ nhắc tới.
Trương Uẩn: “Vâng”.
Cứ nghĩ đến chuyện xảy ra hôm ấy là cổ họng như mắc nghẹn cái bánh bao gạo nếp.
Mặc dù lúc đó, Thanh Hà rất tỉnh bơ nhưng trong lòng cô ta vẫn không thể nào vượt qua được rào cản của chính mình.
Cô ta đang tiếp cận một người đàn ông đã có vợ, đang qua lại với chính bố của học sinh mình.
Chu Khôn: “Con bé đã nói gì với em?”
Trương Uẩn không muốn nhắc thêm về chuyện đó nhưng không thể không trả lời, cô ta ậm ừ một lúc mới đáp: “Cô bé không nói gì cả, chỉ nhắc nhở em vài câu.”
“Vậy em nghĩ thế nào?”
“Em?” Trương Uẩn nhìn về phía ông ta: “Anh quan tâm em nghĩ thế nào sao?”
Chu Khôn hít thở đều đều, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt hẹp dài đem đến vẻ lạnh lùng, nhắm thẳng và sắc bén như chim ưng.
Ông ta mím môi không lên tiếng, như thể đang dùng sự im lặng để cô ta tự biết rằng bản thân thật nực cười.
Qua một thời gian tiếp xúc với nhau, Trương Uẩn có thể hiểu được phần nào tính cách và lối suy nghĩ của ông ta.
Ông ta không thích những lời sáo rỗng, có là có, không là không.
Trương Uẩn thất vọng cụp mắt, mũi cay xè nhưng vẫn cố kìm nén lại.
Cô ta hít vào một hơi: “Vẫn nên đưa em về nhà đi.”
Chu Khôn lặng lẽ nhìn cô ta, có vẻ đang cho cô ta thời gian để cân nhắc lại lần nữa.
Trương Uẩn nói với trợ lý đang lái xe: “Phiền anh đưa tôi về nhà.”
Trợ lý liếc nhìn gương chiếu hậu: “Chủ tịch Chu?”
Chu Khôn xoa nhẹ ống tay áo vest, lạnh nhạt cất lời: “Đừng tùy hứng, đã khuya lắm rồi.”
Trương Uẩn vừa định lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Trợ lý đưa điện thoại di động sang: “Chủ tịch Chu, là số lạ.”
Chu Khôn nhận điện, vuốt nhẹ nút kết nối.
Bên trong chiếc xe hoàn toàn im lìm, Trương Uẩn nghe thấy tiếng của một người phụ nữ.
Giọng Chu Khôn khàn khàn mang theo sự mê hoặc của bóng đêm.
Ông ta nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Phải, là tôi.”
“Cô uống say sao? Chú ý lái xe an toàn đấy.
Ừm.”
Không biết người phụ nữ đó đã nói gì mà khiến Chu Khôn hơi nhếch mép.
Ông ta trả lời thêm vài câu rồi cúp máy, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Chu Khôn vỗ nhẹ cổ tay áo theo thói quen, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trương Uẩn nặng nề hỏi: “Là chị ấy à?”
Chu Khôn quay sang: “Ai?”
“Vợ anh.”
Chu Khôn: “Không phải.”
Trương Uẩn không hỏi thêm gì nữa, câu trả lời này càng khiến cô ta lo lắng hơn.
Đúng như những gì Dương Thanh Hà đã nói hôm ấy, ngoài cô ta ra thì ông ta còn có rất nhiều người phụ nữ khác.
……
Biệt thự nằm trên sườn đồi Nam Sơn, đầy yên tĩnh và tao nhã.
Nhà họ Từ xem như có lòng hiếu khách, biết ông ta yêu thích sự thanh tĩnh nên mới cố ý chọn nơi đây.
Biệt thự này cũng mới được xây, thiết kế độc đáo, tạo cảm giác thoải mái.
Hầu hết những lần gặp gỡ gần đây đều ở nhà hàng, đây là lần đầu tiên Trương Uẩn đến đây.
Chu Khôn vào nhà, cởi áo khoác ngoài và nới lỏng cà vạt rồi rót nước uống.
Trương Uẩn đi theo sau lưng ông ta, không nói lời nào.
Chu Khôn đặt cốc nước xuống: “Sắp mười hai giờ rồi, em lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt của Trương Uẩn trông hơi kém, ánh mắt kiên cường như có một sợi dây thừng xoắn chặt.
Chu Khôn vỗ nhẹ lên vai Trương Uẩn, kéo lên tầng hai mà cô ta cũng không từ chối.
Tầng hai cũng rộng rãi như tầng một, thậm chí còn trống trải tới nỗi hơi rợn người.
Chu Khôn đưa cô ta vào phòng ngủ, có hai cái hộp màu đen lớn được đặt trên giường.
Ông ta nói: “Đây là đồ ngủ và quần áo mà anh đã bảo người chuẩn bị để em thay.
Em đi tắm rửa rồi ngủ sớm chút đi.”
Trương Uẩn mở nắp hộp ra, trong đó là một bộ váy ngủ bằng lụa màu đen và một chiếc áo khoác.
Kiểu dáng của chúng rất đơn giản, không gợi cảm cũng chẳng hở hang.
Chu Khôn đứng bên cạnh cô ta, thong thả tháo cà vạt và đồng hồ trên tay.
Ông ta bảo: “Không cần phải căng thẳng, anh sẽ không làm gì em cả.
Anh biết là hôm nay em đã mệt lắm rồi.”
Trương Uẩn không đáp.
Chu Khôn đã nhận ra được chút cảm xúc trong lòng Trương Uẩn, ông ta cởi cúc áo sơ mi: “Em nghĩ gì thì đừng ngại, cứ nói thẳng với anh.”
Trong đầu Trương Uẩn hiện lên ánh mắt của Dương Thanh Hà khi nhìn cô ta tại bữa tiệc, vừa có vẻ thương hại vừa như thờ ơ.
Thực ra chắc hẳn cô đang cười nhạo cô ta tự cho mình sáng suốt? Trương Uẩn cũng cảm thấy mình ngu ngốc và hèn mọn, trên đời này biết bao nhiêu đàn ông, vậy mà lại cứ phải đâm đầu vào ông ta.
‘Tách tách’ – giọt nước mắt rơi xuống nắp hộp nghe rõ ràng.
Chu Khôn nhìn xuống, trông thấy giọt lệ đó, từ tốn xắn tay áo sơ mi lên.
“Nếu em không đi thì anh vào tắm trước.”
Ông ta toan vào phòng tắm thì bị Trương Uẩn kéo tay lại.
Trương Uẩn: “Anh thích em không?”
Bao thắc mắc và nỗi băn khoăn đến miệng lại hóa thành một câu hỏi duy nhất: ‘Anh thích em không’.
Chu Khôn nắm chặt lấy tay cô ta.
Ông ta xoay người, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Trương Uẩn mặc dù trông hành động thì lạnh lùng.
“Trương Uẩn, em nên biết rõ ngay từ đầu sẽ không có kết cục nào cho chúng ta cả.”
“Em biết, nhưng bây giờ em hỏi anh, anh thích em không?” Dù nói chuyện bình thường hay chất vấn, giọng điệu cô ta vẫn rất nhỏ nhẹ.
Chu Khôn cười nhạt, vẻ mặt xa cách: “Niềm vui lớn nhất của trò chơi nằm ở quá trình em liều mạng leo lên đỉnh núi, bởi vì chỉ có vậy em mới trải nghiệm được những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Tuy nhiên nếu trò chơi này không có hồi kết, thì trước tiên em phải biết cách kiềm chế được sự khao khát của bản thân.
Hành động có chừng mực, từ này rất thích hợp với em.”
Ham muốn quá nhiều sẽ làm mất đi ý nghĩa của trò chơi.
“Đối với anh, bất kỳ người phụ nữ nào cũng như nhau, chỉ để chơi đùa cho vui thôi sao?”
Chu Khôn nhíu mày, bác bỏ: “Không, em khác với họ.
Em khiến anh đặc biệt muốn tới gần, tình cảm của anh dành cho em cũng không phải chỉ là cho vui.”
Ông ta nhẹ nhàng vuốt má Trương Uẩn nhưng cô ta vẫn không thể nhìn thấu được ánh mắt đó, không đo đếm được suy nghĩ trong lòng ông ta.
Vài ba câu là đã khiến cô ta có cảm giác như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Trương Uẩn dần dần buông cánh tay ông ta, lí nhí hỏi: “Khi nào thì anh trở về Mỹ?”
Chu Khôn nhìn cô ta, không trả lời.
Ngón trỏ nâng cằm cô ta lên, ánh mắt dừng lại ở bờ môi và hờ hững nở nụ cười.
Cả người Trương Uẩn như thể ngã xuống dòng nước xoáy, chẳng thể nào kiểm soát được bản thân mình nữa.
Ông ta không hôn cô ta, chỉ bảo: “Người gọi điện cho anh lúc ở trên xe là vợ của Từ Hồng Minh.
Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ có một mình em thôi.”
Chút băng giá trong lòng Trương Uẩn cũng dần tan chảy.
Chu Khôn: “Anh vốn định sáng mai sẽ về, tuy nhiên giờ xem ra chắc là phải hoãn lại sau rồi.”
“Hoãn lại để làm gì?” Trong mắt cô ta chỉ có mình hình bóng người trước mặt, giọng nói dịu êm như làn nước.
“Em đã buồn đến mức này sao mai anh đi được?”
“Nhưng sau cùng anh cũng sẽ đi.”
“Cho nên đừng nghĩ ngợi nhiều quá, hãy cố gắng trân trọng hiện tại.”
Những giọt nước mắt lăn trên gò má, thấm ướt ngón tay ông ta.
Trương Uẩn thình lình ôm chầm lấy, vùi đầu vào trong lồng ngực ông ta.
Hai tay Chu Khôn cứng đờ giữa không trung, mắt nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ.
Trong đôi mắt u tối tràn ngập vẻ lạnh lùng, không cảm xúc vòng tay ôm lại.
Một lúc sau, Chu Khôn mới nhẹ nhàng cất lời: “Em khóc đến nỗi làm ướt cả áo sơ mi của anh rồi, mắt em không đau sao?”
Trương Uẩn buông ông ta ra, quay người lau nước mắt.
Chu Khôn: “Vậy anh đi tắm trước, em sửa soạn lại một chút.”
“Dạ.”
Trương Uẩn ngồi xuống bên giường một lát, hai mắt hơi sưng.
Cô ta sụt sịt, vén váy xuống lầu tìm đá lạnh để thoa lên mắt.
Cô ta bước xuống cầu thang xoay tròn, còn chưa đến phòng khách đã có tiếng chuông vang lên.
Trong căn nhà này chỉ có cô ta và Chu Khôn, trợ lý đưa bọn họ về đến nơi cũng đã về.
Đây là chỗ nghỉ ngơi nhà họ Từ dùng để tiếp đãi ông ta, sao đêm hôm khuya khoắt lại có người tới đây?
Trương Uẩn nhìn thấy góc mặt của một người trên màn hình chuông cửa.
Đó là một người phụ nữ với mái tóc gợn sóng màu đen, khói bay lơ lửng quanh người, bà ta đang hút thuốc.
Người phụ nữ rít mấy hơi rồi quay đầu lại.
Trương Uẩn đã hoàn toàn trông thấy rõ mặt người đó, chính là vợ của Từ Hồng Minh.
Sở dĩ Trương Uẩn có ấn tượng mạnh với bà ta là do người phụ nữ này đã trắng trợn liếc mắt đưa tình với Chu Khôn.
Bà ta đến đây làm gì?
Trương Uẩn mở cửa nhưng không có ý định cho bà ta vào.
Nguyễn Lệ Chi ‘ô’ một tiếng, cười lả lơi: “Đây chẳng phải là cô bạn gái xinh đẹp của chủ tịch Chu hay sao? Sao cô lại ở đây? Ồ, chẳng lẽ… À phải rồi, giới thương nhân thì có được mấy ai là đứng đắn.”
Nguyễn Lệ Chi nhìn cô ta hệt như đang nhìn gái điếm.
Trong nháy mắt, nỗi uất ức và buồn tủi trong lòng Trương Uẩn lại bùng lên.
Cô ta lạnh lùng nói: “Nếu bà Từ không có việc gì quan trọng thì nên về đi, đã muộn lắm rồi.”
Nguyễn Lệ Chi mỉm cười, đẩy cửa ra và thẳng thừng bước vào.
“Đã hơn nửa đêm rồi mà tôi vẫn tới đây thì tất nhiên là có việc rồi.
Tại sao cứ hở tí là cô lại đòi đuổi tôi đi vậy? Cô sợ cái gì chứ? Có nước không, tôi thấy hơi khát.”
Trương Uẩn nhẫn nhịn, đi rót cho bà ta cốc nước.
Nguyễn Lệ Chi ngồi trên ghế sô pha, chiếc váy màu đỏ càng tôn thêm vẻ xinh đẹp và quyến rũ.
Bà ta quan sát xung quanh: “Chủ tịch Chu đâu?”
“Anh ấy đang tắm, chị muốn nói chuyện gì?”
“Tôi nói với cô rồi cô có hiểu được không?” Nguyễn Lệ Chi như đang chế nhạo nhìn thẳng vào mắt cô ta, vừa nhả khói vừa đánh giá: “Sao cô lại nhìn tôi kiểu ấy? Hây, thật là nực cười mà, cô chỉ là một con gái gọi thôi, kiêu ngạo gì chứ?”
Gương mặt Trương Uẩn cứng đờ: “Chị mới bảo ai là gái gọi?”
“Ơ, thế không phải à? Nếu không sao nửa đêm rồi mà cô vẫn còn ở đây?”
“Vậy còn chị, chị đến đây làm gì?”
Nguyễn Lệ Chi: “Tôi cũng đâu có giả vờ giống cô, đã bán thân rồi mà còn muốn mình trong sạch.
Tôi đã nói chuyện với chủ tịch Chu qua điện thoại, tôi uống rượu nên không tiện lái xe, vừa hay ở gần đây nên tới ở nhờ một đêm.
Nhân tiện, tôi còn có ít việc riêng cần trò chuyện với anh ấy một lúc.”
Trương Uẩn nhìn bà ta chằm chằm, tức đến mức nghẹn họng, cô ta xoay người vào phòng bếp.
Nguyễn Lệ Chi không cam tâm nên chẳng chịu buông tha, cũng theo sau bước vào phòng bếp: “Cô lái xe được không?”
Trương Uẩn phớt lờ bà ta.
“Nếu cô lái được thì tặng cô chiếc xe này, cô đi đi.” Nguyễn Lệ Chi ném chìa khóa xe xuống chân cô ta.
Trương Uẩn nổi giận lôi đình, trợn mắt nhìn bà ta: “Chị có ý gì?”
“Mấy cô làm việc này không phải chỉ vì tiền thôi sao? Các cô có làm một năm đi chăng nữa cũng không mua nổi chiếc xe này, coi như tối nay tôi tặng nó cho cô.”
“Tôi không phải loại phụ nữ đó!”
Nguyễn Lệ Chi ngạc nhiên: “Cô thật sự không phải sao? Vậy thì cô… Đừng nói với tôi là cô thật lòng yêu chủ tịch Chu nha.
Cô gái trẻ này, cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao khờ khạo vậy? Cái danh nghĩa kẻ thứ ba này cũng không đơn giản như vậy đâu.”
Kẻ thứ ba…
Trương Uẩn tự hiểu bản thân là người như thế nào nhưng vẫn luôn né tránh nó, lời Nguyễn Lệ Chi chẳng khác nào nhát dao đâm thẳng vào lòng cô ta cả.
Tim cô ta đập dồn dập, khắp người nóng bừng bừng, trở nên bất bình thường.
Cô ta không thể nào kiểm soát mình.
Nguyễn Lệ Chi liên mồm nhằm bỏ đá xuống giếng, đôi môi đỏ mọng của bà ta cứ mở ra rồi khép lại.
Bên tai Trương Uẩn ù đi, bị những lời lẽ khó nghe bà ta lấp đầy.
Cô ta cảm thấy như có một hòn đá lớn đè nặng lên ngực mình, máu nóng dồn lên và rồi ‘ầm’, có gì đó như vỡ nổ.
“Đủ rồi!” Trương Uẩn hét chói tai.