Bạn đang đọc Liệt Húc Thanh Hà – Chương 37: Tự Do
Triệu Liệt Húc khẽ động đậy ngón tay, anh từ từ khép đôi mi lại, ngôi sao băng trên bầu trời lặng lẽ vụt ngang qua.
Lại nói tiếp sau đó, anh phụ trách toàn bộ vụ án, vì thường xuyên gặp nhau nên cô dính lấy anh như kẹo mạch nha.
Cô bảo mình không có chốn nào nương thân nên anh bèn đưa cô đến nhà bố mẹ mình.
Cô không ở lại lâu, chỉ tầm gần nửa tháng, anh cũng đã từng tới thăm cô được vài lần.
Nằm ngoài dự đoán của anh ấy là ngày đầu tiên đến nhà, cô vẫn cười tươi tắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô và Cố Dung rất hợp nhau.
Một hôm anh về, ba người cùng nhau dùng bữa, lúc ấy anh mới phát hiện Cố Dung đối xử với cô như con gái ruột.
Bà đã hỏi mấy lần về chuyện của Dương Thanh Hà, ngoài sững sờ không thốt nên lời, anh sợ bà lại nhớ đến Triệu Lị Huyên nên chỉ dám kể qua loa chứ không chi tiết.
Mặc dù vậy, có thể thấy rằng mẹ anh thực sự coi Dương Thanh Hà như Triệu Lị Huyên.
Hai người cùng một tuổi, tính cách lại khá giống nhau, vừa hồn nhiên vừa trong sáng, như liều thuốc an ủi tinh thần của Cố Dung vậy.
Lúc tiếp xúc, Dương Thanh Hà luôn cười rạng rỡ, vô cùng nghịch ngợm và chẳng hề rụt rè, dường như đó không phải là cô bé máu lạnh ngày nào trốn trong góc.
Nửa tháng sau, thu sang đông tới.
Vì cuối năm có nhiều việc phải giải quyết ở trường, tối đó Cố Dung không về, bà đã nhờ anh mua một ít quần áo mùa đông gửi cho Dương Thanh Hà.
Cô ở nhà vừa xem tivi vừa ăn khoai tây chiên, trông thấy anh cái liền bỏ ngay miếng khoai tây mà không thèm tiếc của.
Mỗi lần gặp anh, cô đều cười tươi và gọi chú cảnh sát.
Có đôi khi cô lại rất tinh quái, lúc không có ai, cô bắt chước Cố Dung gọi anh là A Húc.
A Húc, rót cho em cốc nước.
A Húc, lấy cho em thứ gì đó để ăn.
A Húc…
Đến khi anh đanh mặt lại, cô mới cười hì hì sửa miệng.
Anh ném mấy túi quần áo lên sofa rồi vào bếp rót nước uống.
Cô nhóc ở đó hào hứng lật đồ, trong đó có hồng có xanh, có váy và áo khoác đắt tiền, từng đường may tỉ mỉ và khéo léo.
Cuối cùng cô cầm chiếc khăn màu đỏ tươi, đối lập hoàn toàn với tiết trời mùa đông buốt giá.
Cô quấn chiếc khăn quanh cổ và hỏi: “Những thứ này đều do anh chọn à?”
Triệu Liệt Húc ừ một tiếng.
Thực ra cũng không tính là do anh chọn.
Anh chỉ chạy đến cửa hàng nói với nhân viên chọn những món đồ mà một cô bé 14 tuổi có thể mặc, từ đầu đến chân đều lấy.
Cô cười hớn hở, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa cô đơn: “Đắt quá, đây là lần đầu tiên em mặc quần áo đẹp như vậy.
Có tiền tốt thật đấy.”
Cô luôn bộc bạch những gì mình suy nghĩ trong lòng.
Buổi tối hai người gọi cơm hộp, ăn xong ngồi xem TV một lúc, anh đi vào phòng lấy đồ, tiện tay châm một điếu và tới bên cửa sổ ngồi xem tài liệu.
Từ ngày cô ở căn phòng này, lúc bước vào anh luôn cảm giác rất kỳ lạ.
Tu hú chiếm tổ chim khách có lẽ rất thích hợp để miêu tả cô.
Xem phim xong, cô rảnh rỗi vào phòng, tò mò nhìn tài liệu trong tay anh và ngồi xếp bằng bên cạnh.
“Ngày mai em phải đi rồi.”
“Tôi biết.”
“Anh sẽ đi tiễn em chứ?”
“Mấy ngày nay tôi rất bận.”
“Anh tiễn em đi đi mà.”
Triệu Liệt Húc nhướng mày, khăn quàng đỏ ấm áp làm cô hóa dịu dàng.
Anh lại cụp mắt tiếp tục xem tài liệu: “Để sau đi.”
Dương Thanh Hà dựa người bên tấm cửa kính, ngoài kia là biết bao ánh đèn ấm áp từ hàng ngàn mái ấm, cô nói: “Em còn chưa nói cảm ơn anh.”
“Không cần đâu.”
“Sau này anh vẫn sẽ tiếp tục làm cảnh sát chứ?”
“Ừm.”
“Tại sao? Vì sao anh lại muốn làm cảnh sát?” Rõ ràng điều kiện gia đình tốt như vậy, cha anh là chủ tịch một công ty, không phải anh nên thừa kế gia sản sao? Tại sao anh lại chọn làm cảnh sát hình sự.
Triệu Liệt Húc bị cô làm phiền đến không thể tập trung xem tài liệu.
Anh bỏ chúng sang một bên, hút mấy hơi thuốc rồi mới dập.
“Tôi muốn tìm một người.”
Dương Thanh Hà kéo dài giọng: “Nếu như tìm được rồi thì sao?”
Anh lặng lẽ nhìn cô: “Rồi một cuộc sống mới sẽ bắt đầu, cũng đáng để tiếp tục kiên trì, tiếp tục sống.”
“Vậy… Ngày mai em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới sao?”
“Sang đó hãy có mục tiêu cho riêng mình, em rất thông minh, học hành cho tốt.”
Dương Thanh Hà im lặng nhìn anh một hồi.
“Sao thế?”
Dương Thanh Hà bỗng nở nụ cười, giật giật góc áo anh: “Em ôm anh một cái được không?”
Không đợi anh đáp, cô đã nhào lên, hai tay ôm chặt lấy anh rồi đầu tựa bên ngực.
Triệu Liệt Húc vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, không nhúc nhích.
Cô hít một hơi và khẽ nói: “Cảm ơn.”
Anh không đáp.
Cô cựa quậy đầu: “Em hơi sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Rất nhiều, anh không biết được đâu.”
Tay anh chầm chậm vỗ vai cô.
Cả hai người đều lặng im, cô nằm gọn trong lòng anh không nhúc nhích, anh cũng không đẩy cô ra.
Ngoài phòng khách loáng thoáng vang lên tiếng quảng cáo nho nhỏ.
Anh nghe nhịp thở của cô đầy hỗn loạn như đang cố gắng kìm chế bản thân, tiếng hơi thở khụt khịt đầy nghẹn ngào.
Triệu Liệt Húc xoa gáy cô.
“Em thực sự rất muốn giết chết ông ta.” Cô nức nở cất lời.
Đó là lần đầu tiên anh thấy cô khóc kể từ sau khi mọi việc xảy ra.
Đó không phải là oan ức, không phải là sợ hãi, mà là hận thù tột cùng.
Sau đó cô im lặng, song lại khóc không thôi, như thể cô đang lên án quá khứ cũng như nói lời chào tạm biệt.
Anh đã sống hơn 20 năm trên đời, giây phút ấy lại cảm thấy bản thân không thể nhìn thấu được cô nhóc này.
Tâm lý của cô bé đã vượt quá độ tuổi mà cô vốn có.
…
Lúc Triệu Liệt Húc tỉnh lại thì đã muộn, anh cầm điện thoại xem thời gian, bây giờ hơn bốn giờ sáng.
Triệu Liệt Húc xoay vai, đốt xương kêu răng rắc.
Cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên ghế say giấc nồng, anh không kìm được vuốt má cô, mới chạm vào đã thấy nóng bất thường.
Đáng lý ra lúc này rượu cũng đã hết, sao vẫn còn nóng như vậy.
Triệu Liệt Húc bật đèn trong xe và sờ sờ trán cô, hình như cô bị sốt rồi.
Nghe bảo gần đây bệnh cảm mạo rất nghiêm trọng, trong đội cũng có vài anh em bị cảm.
Đêm nay hai người ra ngoài đi dạo một chút, ấy thế mà cũng trúng chiêu.
Triệu Liệt Húc không đánh thức cô mà lái xe thẳng đến bệnh viện.
Đến nơi thì tầm khoảng bốn năm giờ sáng, ở sảnh lớn của bệnh viện chật cứng người, ồn ào toàn tiếng khóc của trẻ nhỏ.
Triệu Liệt Húc đưa cô đi cấp cứu, mặt Dương Thanh Hà đỏ rực, lảo đảo đi theo anh, cái đầu lắc lư như sắp rơi khỏi cổ.
Đo thân nhiệt: 38,9 độ.
Chỗ truyền nước của bệnh viện có hạn, gần như đã chật ních, phải mất nửa tiếng đồng hồ mới đến lượt cô.
Triệu Liệt Húc ôm cô đi về phía phòng truyền nước, hai cô y tá đẩy xe đẩy đi theo phía sau, che miệng cười thầm.
Dương Thanh Hà rùng mình một cái, rụt vào lòng anh kêu lạnh.
Trong phòng có điều hòa, không thể để người khác nóng chỉ vì mình cô được, Triệu Liệt Húc đành ôm cô ngồi xuống chỗ ngồi.
Anh nói với y tá: “Cứ truyền như thế này đi.”
Dương Thanh Hà hé mắt, dựa vào vai anh, vươn tay cho y tá luồn kim.
Ngoại trừ đầu choáng váng và toàn thân lạnh run thì cô vẫn rất tỉnh táo.
Dương Thanh Hà áp sát vào tai anh, rót lời thì thầm: “Nhất định là anh có độc.”
Triệu Liệt Húc biết ý cô, lừ mắt nhìn, ốm rồi mà còn đùa nghịch với anh.
“Á——” Dương Thanh Hà hít vào một hơi, y tá cắm kim hai lần.
Y tá bảo: “Tĩnh mạch của em nhỏ quá khó tìm, em chịu khó một chút.”
Triệu Liệt Húc khịt mũi: “Nếu không tìm được thì cắm lên đầu cô ấy đi.”
Dương Thanh Hà trừng mắt nhìn anh.
Cô y tá bật cười.
…
Ngược xuôi cả một buổi sáng, về đến nhà đã là chín mười giờ, Triệu Liệt Húc xin cơ quan nghỉ phép, trừ vào một ngày nghỉ lễ.
Dương Thanh Hà đã bảo anh đi làm, nói mình có thể tự về nhưng anh không yên tâm.
Dương Thanh Hà cười anh chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn.
Triệu Liệt Húc trêu ghẹo cô: “Mỹ nhân á?”
Dương Thanh Hà đánh anh, cả chặng đường về nhà anh đều ôm cô.
“Em nằm nghỉ một lát đi, anh nấu chút cháo, từ tối hôm qua đến giờ em vẫn chưa có ăn gì.”
Triệu Liệt Húc lấy chăn bông đắp cho cô.
Dương Thanh Hà gật đầu, cô không buồn ngủ nhưng thấy chóng mặt và mệt mỏi – triệu chứng bình thường khi sốt.
Tối qua thực sự mơ hồ, hai ly rượu kia tác dụng rất chậm, cô đỡ lấy đầu, áng chừng có thể nhớ đến 70-80% vài mẩu vụn ngắn.
Những nụ hôn lưu luyến, biển sao lãng mạn, bản thân mình chủ động đầy phóng túng.
Người này đúng là xấu xa hết mức.
Làm cô tức giận không công bao ngày nay.
Nếu không phải do hôm qua uống rượu, sao anh có thể dễ dàng dỗ cô như vậy.
Cô cong môi, vẻ mặt đầy khinh bỉ song lại cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng chói chang ngoài kia.
Lúc đút cháo cho cô, Triệu Liệt Húc luôn cảm thấy cái nhìn của cô rất quái dị và nụ cười như thể che giấu điều gì đó.
Cô gái nhỏ lanh lợi, tinh ranh, có nhiều ý tưởng quái lạ đến mức anh không thể lường hết được.
Triệu Liệt Húc đưa thìa lên miệng cô: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
“Không có chuyện gì, lát nữa em muốn đi tắm.”
“Vết thương sau lưng vẫn chưa khỏi, đừng đụng vào nước.”
“Nhưng em không đủ sức để tự tắm.
“
Môi Triệu Liệt Húc giật giật: “Anh tắm giúp em?”
Dương Thanh Hà: “Anh giúp em á? Anh là gì của em mà đòi tắm giúp em?”
“Trở mặt không nhận người đúng không?”
“Gì mà trở mặt không nhận người chứ?”
“Say rượu rồi trở mặt không nhận người.”
Dương Thanh Hà giả đò nhớ ra, thốt lên: “Mọi việc nói khi say không thể coi là thật.”
Triệu Liệt Húc đặt cháo xuống, hai tay đặt ở hai bên người cô: “Thực sự không coi là thật ư?”
Dương Thanh Hà đá anh qua chăn.
Triệu Liệt Húc bật cười: “Vậy coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Dương Thanh Hà từ trong ổ chăn nhảy ra, nhào tới đẩy ngã anh, đè anh xuống.
“Triệu Liệt Húc! Sao anh có thể xấu xa như vậy!”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, giọng lanh lảnh nghe rất êm tai.
Triệu Liệt Húc cười và giúp cô vén gọn mái tóc rối bù: “Mới một hôm không chải đầu mà như hâm vậy.
Sao anh lại thành kẻ xấu xa rồi? Em say rượu định quấy rối anh, cưỡng gian anh, anh mới là người bị hại.”
Dương Thanh Hà tức ói bóp chặt cổ anh, nhìn thì có vẻ bóp rất mạnh nhưng thực chất nhẹ hều.
“Dạ vâng, em say rượu, em muốn cưỡng gian anh thì làm sao? Anh giỏi thì bắt em đi!”
Triệu Liệt Húc búng trán cô: “Em học được ở đâu thế?”
Dương Thanh Hà buông tay ngồi xuống, đặt mông lên eo Triệu Liệt Húc.
Anh ôm eo cô ngồi dậy thì cô lùi lại một chút, hai chân kẹp chặt thắt lưng và ngồi trên đùi anh.
Cô ôm cổ anh: “Em học cái gì chứ?”
Tư thế của cô giống hệt tối hôm qua ở trong xe.
Triệu Liệt Húc nắm cằm cô, ngón tay vân vê môi Dương Thanh Hà, vì phát sốt nên cánh môi của cô càng cuốn hút cực kỳ.
Anh hạ thấp giọng: “Em học mồm mép như thế này ở đâu?”