Liệt Húc Thanh Hà

Chương 36: Pháp Trị


Bạn đang đọc Liệt Húc Thanh Hà – Chương 36: Pháp Trị


Cô không chịu thả tay ra, cứ giữ chặt thắt lưng của anh nhưng không sao tháo nó ra được.

Dương Thanh Hà giận dỗi thở phì phò, rưng rưng nhìn anh.
Khuôn mặt nam tính và hơi thở của người đàn ông trước mặt vây lấy cô, Dương Thanh Hà càng túm chặt.
Cô mặc một chiếc váy khá mỏng và rộng.

Cô quỳ trên nệm ghế, ương bướng bấu cả mười ngón tay vào cái thắt lưng.
“Dương Thanh Hà!”
Cô giả vờ không nghe thấy, tiếp tục cử động ngón tay.
Anh hít sâu một hơi, cố giữ cho mình thật tỉnh táo.
Triệu Liệt Húc vòng hai tay ôm lấy eo cô, bờ eo thon thả đến mức anh có thể nắm trọn chỉ bằng hai tay.

Anh kéo nhẹ Dương Thanh Hà ra sau rồi dựa đầu vào ghế, mắt quét xuống dưới.
“Em muốn nhìn gì? Hử?” Âm thanh vừa trầm khàn vừa hơi nghiêm nghị.
Nếu như ban nãy cô say bảy tám phần thì lúc này có lẽ cô đã say tí bỉ.
Dương Thanh Hà đỏ mặt, khi cô cười hai mắt sáng lấp lánh, “Không được nhìn ạ? Nhưng em mơ thấy em với anh ở trên giường ——”
“Dương Thanh Hà.” Giọng anh khản đặc.
Cô xích người lại gần và ghé sát vào mặt anh, đôi lông mi dài khẽ chớp, “Anh đúng là keo kiệt.”
Triệu Liệt Húc chật vật lau mặt, một tay kìm hai cổ tay cô sang bên trái, tay còn lại ôm eo để ngăn cô nhóc này quấy phá.
Anh ngước mắt lên, cặp mắt sâu hoắm như muốn nuốt chửng cô, “Em biết mình đang làm gì không?”
“Biết chứ, anh không muốn à?” Cô quyến rũ trả lời.
Thấy anh thở dồn dập không thôi, Dương Thanh Hà tiếp lời: “Em biết giờ anh đang rất muốn, em tình nguyện, chỉ cần vì anh thì chuyện gì em cũng sẽ làm.”
Chuyện xấu xa thế này chỉ có với anh mới đẹp đẽ như vậy.
Sao Triệu Liệt Húc có thể cưỡng nổi, nhưng anh không muốn làm vậy.

Ngay lúc này và ngay tại đây, anh biết mình không được phép làm chuyện đó với cô.
“Ngoan nào, đừng quậy nữa.”
Dương Thanh Hà dễ dàng thoát khỏi kìm kẹp, có khi anh chỉ đang lạt mềm buộc chặt với cô thôi, giả bộ thận trọng thôi.
Cô chỉnh ghế xuống thấp, đẩy vai anh rồi cứ thế sáp người lại.
Dương Thanh Hà cọ môi lên chóp mũi anh, nồng nàn gọi: “Đội trưởng… Đội trưởng…”

Hơi thở thơm mát của cô gái phả vào kèm theo ánh mắt nóng bỏng, mong muốn của cô bộc lộ một cách thành khẩn và rõ ràng.
Triệu Liệt Húc nhìn cô ba giây, anh giữ đầu cô lại và hôn ngấu nghiến.
Dương Thanh Hà lạc lối, cô chỉ biết người đàn ông trước mắt mình đây là người cô yêu.

Cô bằng lòng dâng hiến hết thảy mọi thứ quý giá nhất dành cho anh.
Cô thích cảm giác bị anh chinh phục và khuất phục dưới anh như vậy.

Triệu Liệt Húc nhặt chiếc áo phông bị cô ném trong góc và mặc vào.

Dây thắt lưng vẫn còn đang mở và lệch một bên, bên dưới chiếc quần tây đen là đôi chân rắn chắc của anh.
Dương Thanh Hà co người trên ghế phụ và ôm con gấu nhỏ nhìn anh say đắm.
Triệu Liệt Húc lấy chai nước rồi đưa cho cô súc miệng.

Dương Thanh Hà súc xong nuốt thẳng chứ không nhổ, vẻ mặt mệt mỏi.
Triệu Liệt Húc uống hết nửa chai nước còn lại.
Anh tìm chìa khóa xe, “Em muốn ăn gì?”
“Em no rồi…”
Triệu Liệt Húc cười, thắt lại dây lưng, tiếng kim loại va nhau phát ra tiếng ken két.
Dương Thanh Hà đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, cô ngắm bầu trời qua cửa kính.

Màn đêm của mùa hạ luôn yên tĩnh như vậy, cô thấy hơi buồn ngủ.
“Ăn đồ Trung hay là đồ Tây? Hay là về nhà rồi anh nấu nhé?”
Hai mắt cô khép hờ, vài tia sáng lóe lên làm cô tỉnh táo lại mấy phần.

Vừa mở to mắt cô đã kinh ngạc kêu lên: “Mưa sao băng kìa, anh nhìn kìa, nhìn kìa.”
Cô chỉ lên bầu trời, Triệu Liệt Húc ngẩng đầu nhìn lên, dự báo thời tiết quả không sai.
Bầu trời đầy sao và mặt biển tựa hòa làm một.
Dương Thanh Hà chậm rãi chớp mắt, bộ dạng lười biếng, “Đẹp quá!”
“Xem một lát rồi hẵng đi nhé?”
“Em không muốn đi nữa.”
Triệu Liệt Húc chỉnh ghế ngồi cho cô xuống thấp, mở mái vòm của xe ra, “Vậy lát nữa rồi đi.”

Dương Thanh Hà nóng bừng cả người, cồn làm cô mất đi khả năng suy nghĩ.

Vừa ngắm một chút đã thấy mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, khẽ hỏi: “Anh ước xong chưa?”
Triệu Liệt Húc cười, anh chưa bao giờ tin vào những điều này, thứ này chỉ lừa được mấy cô gái thôi.
Dương Thanh Hà: “Đừng ước, ngắm thôi là được rồi, chỉ có kẻ ngốc mới tin.”
Giọng cô ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ.
Triệu Liệt Húc lấy chiếc áo cảnh phục phủ lên người cô và đặt một nụ hôn lên trán.
Anh ngả người tựa trên ghế, đặt hai tay trước bụng, lặng lẽ ngắm mưa sao băng trên màn trời đêm.
Trong xe vẫn còn dư âm hương vị hoan ái vừa rồi, anh chưa từng nghĩ cô sẽ bằng lòng làm chuyện này vì anh.

Triệu Liệt Húc cho rằng cô sẽ chống cự lại hoặc tỏ ra rất căm ghét.

Nếu như không phải cô chủ động đáp lại nụ hôn của mình thì anh còn sợ đang làm tổn thương cô.
Lần đầu tiên anh gặp cô là vào một đêm mưa trời về cuối thu.
Khi đó anh mới chân ướt chân ráo vào nghề nên cũng chỉ là một viên cảnh sát nhỏ bé.

Anh làm việc ở cục cảnh sát tại huyện Hán Duệ thuộc Hoài Thành.

Huyện Hán Duệ có một khu danh lam thắng cảnh rất nổi tiếng, cũng là quê của Dương Thanh Hà.
Mưa rả rích liền mấy ngày, phương Nam rét đậm rét hại, cái lạnh thấu tận xương tủy.
Anh vẫn còn nhớ như in khi anh nhận được điện thoại từ tổng cục là năm giờ rưỡi.

Khi ấy anh đang nghe đài phát thanh, trong đó có báo giờ.
Mùa thu bóng tối thường tới sớm, những ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng màu vàng cam, mặt đường nhựa ẩm ướt bóng loáng như một tấm kính, từng chiếc lá ngô đồng xơ xác trôi lững lờ trên mặt nước.
Triệu Liệt Húc đậu xe bên vệ đường và đứng hút thuốc dưới hiên nhà.

Đài phát thanh đang phát một ca khúc du dương.
Hút tới điếu thứ ba, tích tích — đài bắt đầu báo giờ.
Đồng thời, điện thoại của anh cũng vang lên.
Đồng nghiệp trong cục nói: “Anh ở gần thôn Vũ Cảng phải không? Ở đó có người báo án tự giết người, tôi nghe ra giọng là một cô bé còn nhỏ tuổi, địa chỉ là số 1034 nhà họ Trương thôn Vũ Cảng.”

“Bây giờ là buổi chiều năm giờ rưỡi, chào mừng mọi người đến với đài FM202, lắng nghe những câu chuyện xa xưa của mọi người tại chuyện mục trà chiều cùng Trần Trần.”
Triệu Liệt Húc dập điếu thuốc, anh lên xe rồi mau chóng đến địa chỉ.
Đó là một nơi nằm trong con hẻm nhỏ, rất gần khu danh lam thắng cảnh với những ngôi nhà gạch xanh ngói trắng, rêu mọc khắp góc tường.

Lúc dẫm lên những viên gạch rời, nước bùn còn xì ra.
Anh tìm đến căn nhà kia, một căn nhà hai tầng lát gạch trắng, chỉ có phòng bếp ở tầng dưới cùng sáng đèn.

Cây hồng sừng sững trước đầu ngõ đang đung đưa theo gió, vài quả hồng chín nặng trĩu không chịu nổi sức mưa gió lớn, liên tục rụng bịch bịch xuống đất.
Cổng sân đã mở sẵn, Triệu Liệt Húc đội mưa đi vào.
Chiếc bàn gỗ trong phòng khách bị lật đổ, đồ dùng bằng gốm sứ vỡ tung tóe trên nền nhà, anh lần theo dấu vết vào trong.
Mùi máu tanh xộc ra từ cánh cửa khép hờ, Triệu Liệt Húc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, anh lập tức hóa đá ngay tại chỗ.
Một người đàn ông khoảng bốn năm chục tuổi đang nằm dưới mặt đất, đầu ông ta rướm máu, trên bụng bị trúng một nhát dao, hãy còn đang hấp hối.
Cơn mưa tầm tã bên ngoài lộp độp va vào ô cửa kính, mưa chảy dọc qua khe nứt.

Ở ngăn tủ cạnh giường là một cô bé đang ngồi trốn, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả rỉ máu.

Tay cô nhóc không ngừng run rẩy, đang nhìn hầm hầm vào gã kia như thể sợ ông ta sẽ đứng dậy.
Có một chiếc điện thoại rớt dưới chân cô bé, chắc là cô bé đã báo cảnh sát.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong cái nhìn đầy phòng bị, thậm chí còn chĩa mũi dao về phía anh, tuy nhiên lại hơi dao động.
Gương mặt cô bé gầy guộc, bộ quần áo mỏng manh trên người có chỗ kì lạ, quần áo…
Triệu Liệt Húc nhíu mày.
Cô chỉ mặc mỗi áo, phần chân để trần, hình như có dấu vết bị cào rách.
Triệu Liệt Húc ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của ông ta, anh lập tức gọi 120 rồi thực hiện một số động tác sơ cứu đơn giản, trong khi cô vẫn giữ khư khư con dao.
Anh nhìn về phía cô, toan lấy con dao thì cô đã vung nó và vô tình cứa trúng mu bàn tay anh.
Anh thoáng nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay của cô, nhìn hao hao giống…
Cô nói: “Chú đừng qua đây.” Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có phần máu lạnh.
Triệu Liệt Húc duỗi tay ra, “Đưa dao cho chú, chú là cảnh sát, cháu báo cảnh sát mà, phải không?”
Cô quan sát anh, thấy huy hiệu cảnh sát trên ngực anh mới hơi thả lỏng.
Cô nói: “Ông ta chết chưa?”
“Chưa chết.”
Cô có vẻ nhẹ nhõm nhưng cũng có vẻ thất vọng.
Triệu Liệt Húc nhanh chóng giật con dao khỏi tay cô, anh dùng hai tay đè vai cô lại, “Đừng sợ.”
Cô sững sờ, ánh mắt hoảng hốt dần mờ nhạt.
Anh thấy trên vai và đùi cô đều xuất hiện những vết bầm tím, hình như trên mặt có cả vết tát.

Anh muốn đỡ cô lên nhưng cô cứ thu mình co ro không chịu, anh nói thế nào cũng không được.

Hỏi cô vì sao thì cô cứng đầu không nói, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến mức rỉ máu.
Triệu Liệt Húc xoa đầu cô, “Chú giúp cháu.”
Cô mê man chỉ trong thoáng chốc, rồi lập tức chui vào lớp vỏ phòng ngự của mình.
Mãi một lúc sau, cô mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu không mặc quần.”
Ánh mắt của Triệu Liệt Húc tối sầm, dường như anh đã hiểu ra điều gì.

Anh im lặng bước ngay tới tủ, lấy ra một cái quần.
Người trong đội đến sau đã đưa người đàn ông kia vào bệnh viện, phó đội trưởng muốn đưa cô đến đồn cảnh sát nhưng đã bị Triệu Liệt Húc ngăn lại.
“Phó đội trưởng, trước tiên hãy đưa cô bé đến bệnh viện.”
Vừa dứt lời, cô té xỉu theo sau tiếng thét.
Anh cùng cô đến bệnh viện, anh ngồi bên trái trên xe cứu thương.
Triệu Liệt Húc ngồi yên lặng nhìn cô, cô có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, đôi lông mày nhỏ nhắn và làn môi mỏng.

Chỉ mới mười mấy tuổi thôi nhưng lại làm anh nảy sinh một cảm giác rất khó tả.
Y tá cẩn thận lau sạch vết thương trên trán cho cô.
Cô ấy cởi áo cô ra, thấy một vết bầm lớn trên xương quai xanh, lúc cởi cả quần còn cả những vết thương mới chồng cũ khiến người ta bàng hoàng.
“Trời đất, có phải bị bạo hành gia đình lâu lắm rồi không?”
“Cô bé này thật đáng thương, gặp phải một người cha ác độc như vậy.”
“Cô bé xinh xắn thế, nếu như để lại sẹo thì đáng tiếc.”
Tay cô ngửa ra, Triệu Liệt Húc cụp mắt nhìn vết sẹo không dài cũng không ngắn trên cổ tay cô, vừa đúng khoảng cách của một lưỡi dao sắc bén cưa qua cưa lại ba lần.
Kết quả kiểm tra tốt hơn anh mong đợi, ngoài trừ một số chấn thương ngoại biên thì không bị xâm hại.
Trong cuộc thẩm tra, cô đã khai hết tường tận mọi chuyện mà không hề kiêng dè, thậm chí còn nghiến răng thuật lại từng chữ một.

Cô sảng khoái kể rằng lúc ông ta chuẩn bị xâm hại mình, cô đã lấy gạch thoi vào đầu ông ta.
Lúc đó Dương Thủ Thành bị nện vào đầu bèn toan bóp cổ cô, nên cô mới đâm gã.
Triệu Liệt Húc nhìn tập tài liệu trên bàn, Dương Thanh Hà, sinh năm 1998, quê quán ở Hoài Thành.
Mười bốn tuổi, cô gái trước mặt anh mới mười bốn tuổi.
Anh lặng lẽ nghe cô kể về những quá khứ bẩn thỉu đó, như nghe thấy tiếng kêu rên và dáng vẻ của Triệu Lị Huyên hiện ra trước mắt.
Khi đó Triệu Lị Huyên cũng chỉ mới mười bốn tuổi, chị ấy ở ngay bên cạnh anh.

Chính tai anh nghe thấy chị gái mình rên la thống khổ hô cứu mạng đến mức thều thào, tiếng cuối cùng là tiếng gọi em trai…
Giọng gã đàn ông bặm trợn, ngang ngược đó vẫn còn vang vọng bên tai anh.
“Mày phải ghi nhớ giọng của ả, ha ha, mày nhất định phải nhớ kỹ âm thanh này, nhìn ả ta đi, đau khổ nhường nào!”
“Tao sẽ quay về tìm mày, Triệu… À, cậu bạn nhỏ Triệu Liệt Húc ạ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.