Liệt Húc Thanh Hà

Chương 34: Chơi Bóng


Bạn đang đọc Liệt Húc Thanh Hà – Chương 34: Chơi Bóng


Men say chếnh choáng, Dương Thanh Hà nhìn bóng hình mình chồng chất trong gương.

Rượu này tuy có vị ngọt, nhưng không ngờ vài phút sau cả người đã nóng ran, quả thật không hề giống với mấy loại rượu ngoại khác.
Cô tạt ít nước lên mặt, song chỉ mát lạnh trong chốc lát rồi lại nóng rẫy như ban đầu.
Dương Thanh Hà ra khỏi toilet, mơ hồ trông thấy đằng trước có cái bóng cao kều.

Cô nhìn kỹ lại, hóa ra là Triệu Liệt Húc đang cúi đầu từ tốn hút thuốc bên ô cửa.

Trời chiều bất tận trải khắp, chúng ùa vào trong để phác họa anh thêm rõ nét.

Ráng chiều rực rỡ bao bọc lấy anh, cả người tựa như chìm trong ánh hoàng hôn mênh mang đem theo sự nóng bỏng và vững vàng.
Khói thuốc mờ ảo vương nơi đầu ngón tay anh, từng chút hòa với ánh đèn, nhẹ nhàng quấn quít bên nhau.
Gò má anh gầy, khi hút thuốc hơi hóp lại song càng thêm vẻ góc cạnh, mạnh mẽ.

Có lẽ do tính chất nghề nghiệp phải bôn ba đây đó, nên nước da của anh sẫm màu hơn sáu năm trước.

Có điều đây là màu của tráng kiện, cũng tôn thêm sự nam tính.
Triệu Liệt Húc cứ hít vào hai hơi là lại quay sang nhìn phòng vệ sinh một lần.

Lần này anh vừa ngẩng đầu đã bắt gặp gương mặt đỏ ửng cùng đôi mắt long lanh đang nhìn mình.

Trông cô một lượt từ trên xuống dưới, vẫn cái dáng vẻ mỏng manh đó, chỉ riêng đôi mắt kia, rõ ràng trời sinh đôi mắt lúng liếng và lanh lợi nhưng sâu dưới đáy mắt vẫn luôn cất giấu sự kiên cường, cứng cỏi.
Triệu Liệt Húc cầm điếu thuốc rồi dụi vào viên đá trắng nằm trên thùng rác ở cạnh.

Lúc này cô đã chạy đến trước mặt anh.
Triệu Liệt Húc xoa mặt cô: “Em cồn ruột à? Trần Ký rót nhầm rượu, loại này tác dụng chậm.”
Dương Thanh Hà nhìn anh chăm chú, tia sáng vụt qua trong mắt thẫm ánh tà dương.
Triệu Liệt Húc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Dương Thanh Hà, mỉm cười rồi đút hai tay vào túi quần: “Sao mà không vui thế?”
Đôi mắt anh vẫn thăm thẳm y ngày nào, con ngươi đen tựa cất chứa sức mạnh có thể xoá tan mọi âu lo trong lòng.
Hệt như sáu năm trước, chỉ trong khoảnh khắc Dương Thanh Hà chạm phải đôi mắt ấy, cô đã biết cả đời này mình sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi anh, cho dù có là đơn phương đi chăng nữa.
Anh nói cô không phân biệt được giữa tình yêu và cảm kích, lúc nghe câu này, cô thấy thật nực cười.

Cô luôn rõ bản thân mình muốn gì.

Tình cảm này đúng là xuất phát từ lòng biết ơn, nhưng chính vì có nó làm gốc mà sau này mới bén rễ tình cảm khác.
Cô thích người đàn ông này, thích mọi thứ thuộc về anh.


Bất kể anh sống trong tăm tối, cay đắng cỡ nào hay tỏa sáng dưới hào quang rực rỡ thì cô vẫn sẽ thích anh.
Kiếp này cô không có tín ngưỡng.

Cô không tin Phật, không tin chúa Giê-su, cô chỉ tin anh.
Không phải cô chưa từng thử tưởng tượng tình cảnh hiện tại.

Có thể anh đã sớm quên cô từ lâu, có lẽ anh đã có cho riêng mình một mái ấm êm đềm và hạnh phúc, cũng có khi là anh chẳng hề thích cô.

Nếu một trong ba điều đó xảy ra, cô sẽ chán nản quay về và tiếp tục cuộc sống ngày qua ngày, không dám hy vọng về tương lai, chỉ biết sống một cuộc đời không có mục đích và quá đỗi tuyệt vọng.
Cô không thể dũng cảm bước tiếp như nhân vật chính trong truyện cổ tích để rồi cuối cùng tạo nên kỳ tích.
Phải chăng bị hơi men làm choáng váng, cô nghẹn ngào trong vô vàn hình ảnh tương lai không có bóng anh quay cuồng trong tâm trí.
Lần cuối cùng cô rơi nước mắt là khi nào? Khi bị bạn bè ở trường mới ghen ghét, hãm hại ư? Không, cô chẳng những không khóc mà còn dữ dằn đáp trả.

Là lúc cô lạc trên đường phố nước Mỹ suốt một ngày đêm rồi tự đi bộ về và nhận được thái độ dửng dưng từ Thôi Bình sao? Không, cô cũng không khóc.

Sau đó, cô chỉ đơn giản đòi hỏi một điều rằng cô muốn có một tài xế riêng.
Dương Thanh Hà nhẹ nhàng hít một hơi, cố nén xót xa mà viền mắt đã đỏ.
Cảm giác nóng bừng trong dạ dày giống sóng biển xa xôi, từng đợt xô vào nhau.
Trong đầu bỗng ‘phựt’ một cái, dây cung đã đứt.
Lần cuối cùng cô khóc là vào sáu năm trước.

Vào một đêm cuối thu hiu hắt ở nhà ba mẹ anh, cô đã trốn trong vòng tay anh và khóc rất lâu.
Tuy hơi vụng về nhưng anh vẫn rất ân cần vỗ về.

Giọng cũng trầm ấm như bây giờ vậy.
Nếu khi đó là vì thương hại thì giờ cũng thế ư? Thật sự chỉ là sự thương hại thôi sao?
Sự dịu dàng của anh quá mập mờ, tận đáy lòng Dương Thanh Hà vẫn luôn loáng thoáng không muốn tin.
Nụ cười trên môi Triệu Liệt Húc dần tắt, cảm thấy cô hơi là lạ, hai mắt đỏ hoe không giống do rượu lắm, cô đang khóc sao?
Sao anh đã chọc cô khóc rồi?
“Thanh…”
Vừa cất lời, Dương Thanh Hà đột ngột tiến lên trước một bước, ngẩng đầu như thể đang ngước nhìn một tín ngưỡng.
Dương Thanh Hà kéo cánh tay anh, mười ngón tay thon dài nắm chặt, trong con ngươi màu nâu nhạt chỉ còn mỗi bóng dáng anh tồn tại.
Cơn gió thoảng hòa với sóng biển, thổi tung vài sợi tóc của cô.

Trên đôi má Dương Thanh Hà còn vương nước mắt, tựa đóa hoa sen mọc trên dòng nước.
Dương Thanh Hà nhìn anh, đôi môi hé mở, dường như đã chẳng còn quan tâm điều chi nữa.
“Đội trưởng Triệu, em hỏi anh một lần cuối cùng, anh có cần em không?”

Cô nói với giọng không hề nhẹ nhàng chút nào, trái lại vừa ngang ngược vừa cứng nhắc, còn giả bộ ung dung.
Dương Thanh Hà nghĩ, cô chỉ hỏi thêm một lần này nữa thôi.

Nếu câu trả lời của anh vẫn thế thì cô sẽ quay về New York.
Hai tay Triệu Liệt Húc vẫn để trong túi quần, khẽ híp mắt nhìn cô.
Đúng là anh đã làm cô khóc rồi.

Mặc dù cô không rơi nước mắt nhưng hai mắt đỏ hoe thế này, hầu kết của anh khẽ lăn, trái tim bị cô làm trật nhịp.
“Em nói thử xem?” Anh cất tiếng như con sóng vỗ lên bờ cát, trầm lắng mà rất đỗi dịu dàng.
Tay của Dương Thanh Hà run lên, phản ứng đầu tiên là: ‘À, kết quả vẫn là như vậy.’
Cô hất tay anh ra, giận dỗi: “Anh đã không thích em thì đừng làm đồng nghiệp của anh hiểu lầm như thế, anh cũng nên đi giải thích với họ chút đi.”
Họ sẽ hiểu lầm, mà cô cũng vậy.
Triệu Liệt Húc ngẩn người vài giây rồi chợt hiểu, anh nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn của cô rồi chầm chậm bật cười.

Tiếng cười khe khẽ vang lên bên tai Dương Thanh Hà, chưa đầy một giây cô đã nổi giận.
“Dương Thanh Hà.” Chất giọng nhẹ nhàng, sâu lắng của anh cắt đứt toàn bộ suy nghĩ và hành động của cô.
Mặt Dương Thanh Hà đầy bình tĩnh, cứng đầu đứng ở bên cạnh.
Triệu Liệt Húc duỗi tay phải, giơ bàn tay to vuốt ve gò má cô rồi xoay đầu cô lại để cô nhìn thẳng vào mình.
Ngón tay cái của anh lướt khẽ từ gương mặt xuống bờ môi, xoa xoa vài cái.
Tim cô chợt rộn ràng, bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu hun hút ấy, bên trong chất chứa điều gì đó mà sáu năm trước chưa từng có.
Anh mặc trên mình bộ đồng phục cảnh sát của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, số hiệu 040625.

Triệu Liệt Húc cởi hai cúc phía trên cái áo sơ mi màu xanh lam, trông lười biếng mà gợi cảm, dẫu vậy không hề làm mất đi khí phách của anh.
Triệu Liệt Húc khẽ cười, một tay vẫn bỏ trong túi quần, tay kia vuốt ve má cô.

Anh đang tựa vào cửa sổ, cứ vậy giữ tư thế cúi người xuống.
Cổ áo hơi trễ xuống, cơ bụng rắn chắc lập tức thấp thoáng hiện ra.
Anh đưa ngón trỏ tới và nâng cằm cô, đôi môi mỏng trực tiếp áp lên rồi nhẹ nhàng mơn trớn.
Dương Thanh Hà thấy mình say thật rồi.

Cô ngơ ngác trông thấy rõ rừng hàng lông mi của anh.

Mặt trời ngả bóng kéo dài bóng hai người.

Trong từng làn gió khẽ lay đưa đem theo hương vị của biển quyện mùi đá ngầm, và còn cả hương thuốc lá phảng phất trong khoang miệng cô.

Cô dần siết chặt nắm tay rồi lại thả lỏng, hai tay bám lấy góc áo ở eo anh, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn đó.
Làn môi mềm của phụ nữ nằm ngoài dự đoán, đây là cảm giác mà trước nay anh chưa từng có.

Triệu Liệt Húc mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt ửng hồng mĩ lệ của cô gái, trên người cô thoang thoảng hương thơm hoa nhài.

Nắng chiều rơi xuống trút đi lớp áo giáp trên người cô.

Trái tim anh xao xuyến, tựa như bị quấy rầy, cả người bỗng nóng bừng.
Anh cạy mở môi cô và xông lên, tăng thêm sức mạnh như muốn cướp đi hết thảy mọi thứ.
Dương Thanh Hà kề sát cơ thể anh, cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh dần nặng nề hơn, lồng ngực cũng phập phồng.
Anh thích cô sao?
Thật sự thích sao?
Đầu lưỡi bất ngờ đau nhói, làm gián đoạn mọi suy nghĩ trong đầu.
Thích cũng được, không thích cũng được, là anh hôn cô trước.
Dương Thanh Hà ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại.

Cô mờ mịt bắt chước theo động tác vừa rồi và đòi lại anh.

Dương Thanh Hà phát động từng đợt tấn công y hệt đang ở trên chiến trường, dẫn theo quân lính và ngựa chiến phi nhanh.
Đuôi mắt Triệu Liệt Húc cong lên, hưởng thụ sự chủ động từ đối phương.
Một cảnh sát ở phòng bao uống quá chén nên ra ngoài giải quyết.

Chân anh ta lảo đảo, miệng còn ca vang: “Thổi bóng, thổi bóng lớn, thổi bóng lớn để ta chơi với bóng…”
“Bóng… bóng…” chàng ta lắp ba lắp bắp, bèn dụi mắt mình cái rồi nghểnh cổ, lại dụi dụi thêm lần nữa và lặp lại.

Thoắt cái, cơn buồn tiểu nháy mắt đã bay mất sạch, anh ta ba chân bốn cẳng chạy về phòng, hét ầm ĩ: “Trời đất ơi, tin lớn! Tin lớn đây! Mẹ của con ơi, đội trưởng Triệu đang thổi bóng bay!”
Mọi người: “…”
Tên này vội vàng sửa lại: “Không phải, đội trưởng Triệu đang hôn* ai đó!”
*đồng âm với chơi bóng
Vừa dứt lời, tiếng gió đã lan xa cả ba căn phòng.
Tưởng Bình nghe thế, sợ tới mức đánh rơi cả đôi đũa đang cầm trên tay: “Mạnh bạo thế á?”
Trần Ký thì có vẻ đã lường trước được: “Tôi đã bảo rồi, chỉ đi vệ sinh thì sao mà lâu thế.”
Tiền Như Như đặt đũa xuống bàn đánh “cốp” một cái, hình như vẫn không muốn tin: “Cô gái đó còn quá trẻ, trông chẳng xứng đôi gì cả.”
Song không ai để ý đến cô nàng, ai nấy đều phấn khích tám chuyện rôm rả, lại còn toan lập một tiểu đội bí mật dò la để ra ngoài hóng hớt thử.
Còn giây phút này, lưỡi Dương Thanh Hà đang tê dại, hai chân mềm oặt, không trụ nổi đành phải buông anh ra.

Cô run lẩy bẩy, tâm trí càng lúc càng nghiêng ngả.

Triệu Liệt Húc đỡ lấy rồi ấn đầu cô vùi vào ngực mình, cằm tựa trên mái tóc cô.
Hơi thở của anh mạnh mẽ mà dồn dập, anh đang cố bình tâm lại.
Dương Thanh Hà dán vào lồng ngực rắn chắc của anh, mặt càng nóng ran, nhiệt độ trên người anh bây giờ quả thật rất đáng sợ.
Triệu Liệt Húc chầm chậm nói: “Họ không hiểu lầm thì tại sao anh phải đi giải thích chứ.”
Dương Thanh Hà rụt người lại, núp trong lồng ngực anh rồi chớp chớp mắt.

Anh nói: “Sao anh có thể không cần em được.”
Dương Thanh Hà nuốt nước bọt, lại chớp chớp mắt.

Trái tim cô hệt chai coca được bật nắp, ‘xịtttt’ sủi bọt khắp nơi.
Triệu Liệt Húc thuận tay vuốt tóc cô: “Hai ngày nay thực sự quá bận rộn, anh vẫn luôn muốn tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với em.

Anh cũng không biết em đang giận anh.

Vốn định thổ lộ với em hôm nay, ai ngờ em còn nóng vội hơn cả anh? Còn khóc nữa, có ngốc không cơ chứ? Để anh xem nào.”
Anh muốn nâng cằm cô lên nhưng Dương Thanh Hà lại ôm chầm lấy anh, đầu dúi sát vào ngực.

Cô nhất quyết không chịu ngẩng đầu, đôi vai run run.
“Không cho anh nhìn à?”
Cô gật gù rồi lại dụi đầu làm lòng anh ngứa ngáy.
“Có phải em đang cười trộm không?”
Cô không đáp, song vai vẫn còn đang run.
Triệu Liệt Húc thở dài và mỉm cười, có lẽ cô say thật rồi.
Anh nhấc bổng cô lên, ghé vào tai cô nói: “Anh đưa em đến một nơi.”
Đội thăm dò vừa mới chuẩn bị lên đường thì đã đụng phải hai người.
Mắt của cả đám rớt hết khỏi tròng, còn đội trưởng Triệu tỏ vẻ chẳng có gì khác thường nhưng khuôn mặt của chị dâu lại đỏ au thế kia, môi còn hơi sưng lên nữa.
Không hề giả trân.
Triệu Liệt Húc vừa bế cô vừa nói: “Mọi người cứ ăn trước đi, chúng tôi có việc phải đi trước.”
“Mới ăn một nửa mà đã đi rồi?”
Triệu Liệt Húc: “Cô ấy hơi say, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi một chút, đi trước đây.”
Trần Ký nháy mắt mấy cái với anh, dùng ngón tay ra hiệu hình chiếc hộp, làm khẩu hình miệng: chú ý an toàn.
Triệu Liệt Húc bật cười, không thèm để ý tới lão này.
Dương Thanh Hà cảm thấy lòng bàn chân mình nhẹ tựa lông hồng, đi được một lúc rồi hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Mắt cô mơ màng ngân ngấn lệ; đôi môi thì mềm mại, xinh đẹp đóng mở đầy quyến rũ.

Triệu Liệt Húc nắm lấy vai cô, vừa đi vừa cúi đầu chạm môi cô.
“Đợi lát nữa rồi em sẽ biết.”
Xung quanh có bao nhiêu là người, dù cố ý hay vô tình họ đều đổ dồn nhìn về phía hai người.

Dương Thanh Hà nằm mơ cũng không ngờ một người mạnh mẽ như anh lại còn biết dịu dàng như vậy, hôn cô ở giữa chốn đông người thế này.
Phải chăng cô đã sống đến cuối đời rồi ư?
Mặt trời lặn chỉ còn nửa quả bóng, theo cơn gió khẽ lướt trên mặt biển.

Cô ngẩng đầu, ánh sáng bất tận đang ôm lấy thân cô.

Người đàn ông bên cạnh cao lớn, rắn rỏi, lòng bàn tay chứa chan ấm áp.
Đầu Dương Thanh Hà ong ong, rượu trong người vọt ra, từng đợt vỡ òa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.