Liệt Húc Thanh Hà

Chương 33: Người Nhà


Bạn đang đọc Liệt Húc Thanh Hà – Chương 33: Người Nhà


Cục trưởng Lý đặt nhà hàng gần biển Hoa Đông mang đậm phong cách nghỉ dưỡng, gió lướt với sóng vỗ đem đến sự mát mẻ và sảng khoái.
Bên cạnh có nhiều quán ăn không kể xiết, nhưng quán này làm ngon nức tiếng, đặc biệt là món lẩu cừu.
Cảnh sát hình sự phụ trách vụ án Tăng Quốc Phát có khoảng ba bàn người, xe lục tục đậu ngoài cửa khách sạn, hai ba chục người đẩy cửa vào, nom khí thế bất phàm.
Buổi trưa Trần Ký về thay quần cộc xanh đỏ đậm chất Hawaii, anh chàng đẩy kính mắt và nhìn một vòng rồi hỏi: “Đội trưởng Triệu đâu?”
Tưởng Bình: “… Em đoán khi đội trưởng Triệu thấy anh chắc sẽ vờ như không quen mất.

Nhưng anh Trần này, anh mặc màu mè như thế để làm gì?”
Trần Ký đưa tay lên trán, mắt nhìn xa xăm, “Chẳng phải ở đây là bãi biển sao, đợi lát nữa ăn xong chúng ta ra ngoài tắm nắng đi.”
Tưởng Bình: “…”
Đám người vui vẻ bước vào nhà hàng.
Ở đây tổng cộng có ba phòng bao, Trần Ký cố tình giữ lại hai chỗ ngồi ở giữa bàn, “Đừng hòng có ai cướp chỗ này, hai chỗ này là tôi dành riêng cho đội trưởng Triệu và chị dâu nhỏ đấy!”
Mấy cảnh sát sớm đã nghe tin đồn đều dựng tai lên, ai đó lân la hỏi: “Đội trưởng Triệu thật sự thoát cảnh độc thân rồi ư?”
Một nữ cảnh sát bên cạnh trợn trắng mắt: “Sao các anh nhiều chuyện giống đàn bà vậy? Mấy tin đồn trong đội chắc đều do các anh tạo ra rồi.”
Trần Ký cầm đũa gõ chén leng keng, anh ta nói: “Không có lửa sao có khói.”
Nếu là trước kia, có tin gì bị đồn thổi đều sẽ sớm bị Triệu Liệt Húc bóp chết từ trong trứng nước.
“Anh Trần ơi anh Trần à, anh thân với đội trưởng Triệu nhất, mau kể tụi em nghe tí đi.”
Trần Ký: “Anh còn muốn sống thêm mấy ngày nữa.”
Nữ cảnh sát: “Đừng dựng chuyện nữa, mọi người đã là cộng sự với nhau nhiều năm, tính tình đội trưởng Triệu ra sao mọi người không biết à? Người có điều kiện tốt như vậy sẽ tìm đại một cô gái nào đó để hẹn hò ư? Hầu hết những cô còn trẻ người non dạ liệu có thể theo kịp tư tưởng của anh ấy không? Tôi nghĩ chắc là cô đó bám riết lấy đội trưởng Triệu thôi.”
Tưởng Bình uống nước với vẻ mặt đầy mông lung, sau đó thầm thì với Trần Ký: “Sao hôm nay Tiền Như Như nói chuyện dễ gây hấn quá vậy anh?”
Tiền Như Như là phái nữ duy nhất trong đội bọn họ nên được gọi tắt là bông hoa của nhóm.

Bình thường cô nàng luôn cười tủm tỉm, tính tình táo bạo, song trong lời nói chưa bao giờ có chứa dao thế này.
Trần Ký: “Vì là phụ nữ chứ sao… Thôi bỏ đi, chú em là người lỗ mãng, có nói chú cũng không hiểu đâu.”
“Ơ đội trưởng Triệu, qua đây này!” Đột nhiên có người hô lên.
Mọi người đều nhìn ra phía cửa, Triệu Liệt Húc vẫn mặc bộ đồ hồi sáng, cảnh phục tay ngắn màu xanh phối với quần tây đen.
Ban sáng, anh có cuộc họp tổng kết vụ án với lãnh đạo, phóng viên sẽ đến phỏng vấn nên phải ăn mặc chỉnh tề.

Sau khi xong chuyện thì vội vàng chạy đến chung cư đón Dương Thanh Hà, anh nghĩ trong xe có quần áo dự phòng nên không thay mà chạy tới đây ngay.

Huống hồ buổi trưa khi cô thấy anh mặc đồ này, hai mắt sáng lòe lòe, chỉ chực nhào lên ăn anh luôn nên đợi lát nữa thay đồ vẫn còn kịp.
Triệu Liệt Húc khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó vươn tay ôm lấy vai Dương Thanh Hà.

Cánh tay của người đàn ông nhẹ nhàng chạm lên lưng cô, tựa như muốn che chở cô vào lòng.
Dương Thanh Hà mặc một cái đầm dài màu xanh sẫm, trông vừa mộc mạc vừa dịu dàng.

Gương mặt cô nhỏ nhắn, xinh đẹp và thuần khiết, thần thái rạng ngời, trông chẳng giống một cô gái chưa trải đời chút nào.

Đôi mắt cô trong veo nhưng trong đó chứa đựng nét kiên cường, không sợ hãi, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.
Song khi đứng cạnh Triệu Liệt Húc, Dương Thanh Hà trông nhỏ nhắn và mỏng manh lạ.
Tốp đàn ông đều mỉm cười ẩn ý, chỉ mỗi sắc mặt Tiền Như Như đen sì.
Trần Ký: “Lại đây lại đây lại đây, ngồi bên đây này, chị dâu nhỏ muốn ăn món gì? Bọn anh đã gọi lẩu xương cừu và bảy tám món khác, em muốn ăn gì nữa không?”
Dương Thanh Hà vừa mới ngồi xuống đã bị buộc lại, cô bèn nhìn Trần Ký.
Chị dâu nhỏ?
Triệu Liệt Húc nhận lấy thực đơn, gọi nước nóng với món tráng miệng cho Dương Thanh Hà kèm hai món không cay.
Dương Thanh Hà quay sang nhìn Triệu Liệt Húc.
Triệu Liệt Húc: “Sao vậy? Em không thích ăn vị chocolate à?”
Dương Thanh Hà: “…”
Hôm qua, chỉ vì câu ‘ai nói em không phải’ của anh đã khiến cô mất ngủ nguyên đêm, liên tục ôm chăn lăn qua lăn lại, vừa bực mình vừa mất kiên nhẫn, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra mười nghìn câu chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai.
Liệu có phải anh cũng rung động với cô không?
Liệu có phải anh định nói điều gì đó không?
Liệu có phải chỉ vì liên quan đến vụ án không?
Liệu có phải sự tiến triển của vụ án quá đáng sợ nên anh cần chọn một bầu không khí thoải mái để thông báo cho cô không?
Rõ ràng anh nghe thấy Trần Ký gọi chị dâu nhỏ, nhưng sao không có phản ứng gì? Sao anh cũng không giải thích?
Dương Thanh Hà nhấp một ngụm nước nóng, khi ngước mắt lên hình như trước mặt xuất hiện hơn cả chục con sói đói, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô.
Trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ đang xem kịch hay.
Trong bàn này, ngoại trừ Trần Ký và Tưởng Bình, những người còn lại đều sở hữu gương mặt thô kệch, nhưng cô vẫn nhớ vài người trong số họ đã từng dùng chung bữa ở trường lần trước.
Triệu Liệt Húc dùng ngón trỏ gõ bàn, “Mấy cậu ăn cơm bằng mắt à?”
Mọi người đồng loạt thốt lên chữ không.

Trần Ký ho khan hai tiếng, nhích lại gần Triệu Liệt Húc: “Tối qua cậu có đua xe không?”
Triệu Liệt Húc cởi cúc áo, rót một ly nước, không đáp lời.
Mấy tên cảnh sát ngăn lại, “Uống nước làm gì! Phải uống rượu! Anh còn tới trễ nữa! Tự phạt ba ly đi!”
Triệu Liệt Húc: “Không được, lát nữa tôi còn phải lái xe.”
“Anh sợ cái gì, lúc về cứ gọi dịch vụ lái xe trả phí, bảo đảm chắc tay, uống thôi! Mọi người uống bao nhiêu cũng không sao, cục trưởng Lý bao hết!”
Triệu Liệt Húc nhìn Dương Thanh Hà, con ngươi đen láy lộ ra ý cười, như thể đang hỏi ý kiến của cô.
Trần Ký: “Này đm, nóc nhà quản nghiêm ngặt vậy sao?”
Dương Thanh Hà lạnh nhạt.
Anh uống rượu còn cần sự đồng ý của cô? Cô có quyền uy lớn thế chắc?
Triệu Liệt Húc: “Vậy thì uống một ly nhưng không thể nhiều hơn, chốc lát tôi còn có việc phải làm.”
“Được, một ly thì một ly, vậy còn dư hai ly không bằng cho chị dâu nhỏ uống hộ ha?” Trần Ký hỏi.
Triệu Liệt Húc chợt nhớ sức đề kháng của cô đang trong thời điểm yếu nhất, sau lưng còn có vết dao, không thích hợp để uống rượu.
Anh còn chưa mở miệng ngăn thì cô đã cười tủm tỉm: “Dạ được, em sẽ uống.”
Triệu Liệt Húc nhận ra Dương Thanh Hà đang cố ý đối nghịch với mình.
Trần Ký rót cho cô hai ly rượu nếp rồi bảo nồng độ thấp, nếu uống hai ly sẽ rất tốt cho sức khỏe.
Triệu Liệt Húc: “Thế em uống hai ly nhỏ thôi.”
Lúc ở New York, Dương Thanh Hà cũng từng uống rượu.

Nhà họ Chu có một hầm rượu, chuyên cất giữ hầu hết các loại rượu đắt.

Thỉnh thoảng cô sẽ uống mỗi khi mệt mỏi, nhưng bình thường đều có chừng mực vì cô cần giữ sự tỉnh táo.

Có điều, lâu lâu uống vài ly cũng sẽ không thấy choáng váng do tửu lượng của cô khá cao.
Dương Thanh Hà từng uống qua rượu nếp mà bà mình nấu khi còn bé, bã rượu còn dư lại sẽ được bà lấy làm chè trôi nước.
Dương Thanh Hà uống một cách dứt khoát.
Trần Ký: “Thấy ngon không? Rượu này rất quý, do ông chủ tư nhân ở đây tự mình ủ đấy.”
Dương Thanh Hà: “Vị này khá giống loại mà bà em tự ủ.”

Triệu Liệt Húc cầm lấy ly rượu của cô, ý bảo không cho uống nữa.
Phục vụ lần lượt dọn món ăn lên, Triệu Liệt Húc bưng tráng miệng tới, “Một cái đủ không?”
Anh không biết cô có thích ăn ngọt không, chỉ lơ mơ đoán chắc sẽ thích, vì dẫu sau lần trước cô cũng tự tay làm bánh ngọt.

Anh cũng chẳng biết mình đã nghe ai nói tâm trạng phụ nữ sẽ tốt hơn khi ăn đồ ngọt.
Tiền Như Như mỉm cười: “Đội trưởng Triệu thiên vị quá.”
Triệu Liệt Húc chuyển bánh ngọt qua chỗ khác, lặng lẽ mỉm cười.
Anh đến gần Dương Thanh Hà, giúp cô gắp thức ăn, thấp giọng hỏi: “Em muốn ăn thịt viên không?”
Có người bảo: “Lần đầu tiên mới thấy đội trưởng Triệu ân cần như thế.

Đúng là có vợ rồi có khác, sư tử cũng biến thành mèo con.

Chị dâu nhỏ, chị nhớ phải trấn áp con sư tử này tốt vào, suốt ngày toàn đàn áp chúng tôi thôi!”
“Đúng đúng đúng, cuối cùng cũng có người trị được rồi!”
Bọn họ pha trò với nhau nhưng Dương Thanh Hà lại bị ù tai bèn che mặt lại, cảm thấy hai má dần nóng lên, bụng nóng như lửa đốt.
Anh thật sự không giải thích ư? Rõ ràng mọi chuyện không phải như vậy lại cứ mặc cho người khác hiểu lầm.

Rõ ràng anh không thích cô, còn đối xử tốt với cô.
Cảm thông cũng có giới hạn vừa vừa phai phải thôi chứ.
Nếu không phải biết tính cách của anh, cô còn tưởng anh đang cố tình chơi trò mập mờ.
Dương Thanh Hà liếc Triệu Liệt Húc.
Thấy mặt cô đỏ bừng, Triệu Liệt Húc bèn đặt đũa xuống: “Sao vậy? Em khó chịu trong người à?”
Dương Thanh Hà giận dữ nói: “Em đi vệ sinh đây.”
Mặt cô đỏ ửng, hai mắt ngấn nước như thể đang say, giọng bé tí chẳng ai nghe thấy gì.
Triệu Liệt Húc nhìn bóng lưng Dương Thanh Hà rời đi rồi thở dài, không biết cô nàng lại làm sao nữa.
Trần Ký nhìn chai rượu trên tay, “Đệch, lấy nhầm rồi!”
Tưởng Bình hỏi: “Có phải nồng độ cao quá không? Đội trưởng Triệu, anh mau ra ngoài xem sao đi.

Anh Trần, anh cũng thật là, rượu mà cũng lấy nhầm được.

Lỡ chị dâu khó chịu để xem đội trưởng Triệu có chém chết anh không.”
Tiền Như Như thấy Dương Thanh Hà đã đi, cũng không giấu giếm nữa: “Hễ mấy anh mở miệng là gọi chị dâu nhỏ, chỉ mỗi tôi thấy chuyện này không khả quan.


Thế đội trưởng Triệu, rốt cuộc có phải hay không?”
Triệu Liệt Húc đứng dậy, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Quên giới thiệu, cô gái hồi nãy là bạn gái tôi – Dương Thanh Hà.”
Tưởng Bình ngây ngốc hỏi Trần Ký: “Thật á?”
Có điều, theo cậu nhớ lúc trước anh còn bảo không có ý gì mà.
Trần Ký gắp miếng thịt kho cho Tưởng Bình, “Chú em ăn nhiều chút để trí thông minh cao hơn đi.”
Dương Thanh Hà vuốt cổ họng cay nồng.
Hành lang nhà hàng trắng phau, cửa sổ chạm trổ theo phong cách Châu Âu.

Đối diện cửa sổ là bãi biển, xa xa là từng đợt sóng biển xanh biếc.

Giờ đã là xế chiều, cái nắng nhạt cùng làn gió vi vu khiến hai má cô càng đỏ ửng.
Dương Thanh Hà xoa mặt, bước vào nhà vệ sinh.
Tối qua cô bất ngờ nhận được tin nhắn từ Thôi Bình, có lẽ cùng ý kiến với Chu Khôn, nếu cô thấy không ổn cứ trở về New York.
Sau khi bày tỏ tâm tình vào đêm hôm đó, hàng loạt chuyện xảy ra làm Dương Thanh Hà không kịp suy nghĩ nên mấy ngày nay nằm ở nhà anh, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Triệu Liệt Húc không thích là không thích, không ai có thể ép được.
Bay qua đây tìm anh, nhìn thấy anh, đến gần anh, tuy rằng trong lòng cô rất mong có kết quả, nhưng cô chưa bao giờ nói phải là kết quả tốt.

Nếu anh thích cô, đó là may mắn, nếu như không thích đó cũng là duyên số.
Anh cần cô, cô sẽ kề bên, anh không cần cô, cô sẽ yên lặng rời đi.
Dương Thanh Hà thừa nhận mình ích kỷ, rõ ràng đã bị từ chối, song khi anh bảo cô nên ở bên mình cho an toàn.

Dương Thanh Hà có thể từ chối nhưng vì lòng ích kỷ của bản thân, cô vẫn đồng ý.
Dương Thanh Hà luôn cảm thấy được ở bên anh là điều tuyệt nhất.
Lưu luyến chính là vậy, được voi đòi tiên, tham lam cuộc sống này đồng thời trách anh không thích thì đừng đối xử tốt với mình.
Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, Triệu Liệt Húc chưa từng làm gì có lỗi.

Anh chỉ lo lắng, quan tâm cô, coi cô như người một nhà.
Là cô quá tham lam, đòi hòi quá nhiều.
Có lẽ Dương Thanh Hà quá háo thắng nên khi đi tới bước này, cô mới thấy không cam lòng.
Dương Thanh Hà rửa mặt, đôi mắt đỏ hoe.
Cô đúng là không cam lòng.
Lẽ nào anh không thích cô chút nào sao? Nếu không thích sao còn mặc cho người khác hiểu lầm? Điều này hoàn toàn khác so với lần trước Tưởng Bình hỏi anh thấy sao về Trương Uẩn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.