Liệp Quang

Chương 75


Đọc truyện Liệp Quang – Chương 75

“Sợ là quan hệ mẹ chồng nàng đâu này sẽ không tốt cho lắm rồi đó!!!”

“Mười hai năm rồi đó!” Tiếng gào thét chấn động như đốm lửa hùng hồn bị đè nén dữ dội của Leon vẫn phun trào về phía người cha đang đứng ở đối diện.

“Suốt mười hai năm qua, chưa một ngày nào, dù chỉ một ngày thôi cũng được, cha chợt muốn nói với con một câu: Há, con trai, quên nói con nghe chuyện ba ba của con là một tên gián điệp, rồi sau đó ba con bị kẻ thù tìm tới cửa nên bỏ lại hai cha con mình rồi chạy trốn nhỉ? Chẳng có lần nào hết cả!”

Nói xong, Leon vẫn không nhịn được mà gầm gừ và đi sang chỗ khác.

“Đừng trách cha con chứ.” Gorcia hét tới một bên khác của phòng nghỉ, “Đây là quyết định của cả hai bọn ta mà. Lúc đó con còn quá nhỏ nên vẫn chưa thích nghi với tình huống phức tạp như vậy, nhóc đường đậu à.”

“Đừng có gọi con là nhóc đường đậu!” Leon rống lại, “Đợi lát nữa con sẽ tính sổ với ba ba sau!”

Gorcia không thể làm gì khác hơn là nhún vai một cái và mỉm cười với Ian: “Cái tính điên cuồng này hoàn toàn là bản sao của cha nó, không phải sao ạ?”

Ian không có bất cứ lời bình gì đối với câu nói này cả.

“Đó là những ngày hơi điên cuồng trước đây thôi.” Gorcia nở một nụ cười hạnh phúc giữa lúc nhớ lại mấy tháng năm đó.

“Khi đó, ta và Anthony vẫn còn rất trẻ, chắc khoảng chừng bốn mươi tuổi thôi. Ta không phải là người dân Byron, đương nhiên, bây giờ ta vẫn là một người không có quốc tịch thôi. Nhưng lúc ấy, ta bị tổ quốc của mình phái tới Byron để tìm hiểu chút tin tức có liên quan tới hoàng thất Coleman. Thế là ta đã quen biết Anthony như vậy đó.”

Nói vậy, lúc đầu cha đẻ của Leon là một tên gián điệp ẩn núp bên cạnh công tước. Đây hoàn toàn là một mở đầu mới mẻ đó.

“Hồi ấy, ngài ấy là một tên Thái tử vô dụng, phóng túng và ngỗ ngược lắm cơ —— bây giờ ngài ấy vẫn phóng túng như trước thôi.” Gorcia nói rồi vẫn không quên ném một ánh mắt yêu kiều và phong tình vạn chủng với công tước Oran ở một bên khác của phòng nghỉ.

“Khi đó, Anthony là một con chó hoang bị đuổi ra khỏi nhà. Ngài ấy mang đầy vết thương trên người, cô độc, tàn bạo và cực kỳ thiếu niềm tin vào người khác. Ta dịch dung thành một người khác, sững sờ ở bên cạnh ngài ấy suốt hơn nửa năm mới tìm đúng sở thích của ngài ấy —— ngài ấy không hề có bất cứ sở thích nào cả, Omega xinh đẹp nào đưa tới cửa ngài ấy cũng quất hết luôn!”

Ian: “…”


Gorcia nói đến độ mặt mày hớn hở: “Thế là ta cũng chả thèm làm bộ gì nữa, ta cứ sống với bản chất thật của mình thôi. Đương nhiên là với một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhé. Anthony tản bộ trong núi, ta sẽ theo dõi và làm hư máy trị liệu tiện lợi của ngài ấy, song cũng tìm cơ hội đẩy ngài ấy xuống khỏi vách núi luôn. A ha ha ha ha làm vậy cũng sảng khoái lắm cơ! (Ian: “…”) Sau đó ta lại nhảy ra cứu ngài ấy một mạng. Để đền ơn cứu mạng thì sau khi vết thương lành lại, ngài ấy đã cho ta một đêm trọn đời khó quên được đó…”

“Phụt ——” Ian phun nước trà khỏi miệng.

“Ba ba!” Leon gầm lên, “Ba lại làm cái gì vậy?”

“Ba chỉ đang kể cho cậu ta nghe về của chúng ta thôi mà.” Gorcia bày ra vẻ mặt vô tội.

Ian lấy khăn lau miệng và không nói năng gì hết.

“Sau đó nhé,” Gorcia xoay đầu lại và nói tiếp, “Ta và Anthony ở bên nhau luôn. Không đề cập tới nhiệm vụ này nọ, thật sự thì ngài ấy cũng là người đàn ông giống sư tử hoang dã mà ta thích nhất luôn đấy. Ngài ấy nguy hiểm, không bị thuần phục và tràn ngập sức nổ. Nhưng chỉ cần xoa xoa và dạy dỗ bằng một cách thích hợp, ngài ấy sẽ cực kỳ trung thành với cậu luôn. À, còn về vụ đời sống tình dục thì quả thật tuyệt vời ông mặt trời luôn! Ta chưa từng gặp được người đàn ông nào phù hợp với mình đến vậy đâu. Hắn làm ta dữ dội như một cái máy không hề ngừng nghỉ một khi đã bị khởi động vậy đó…”

“…” Ian không thể không kiên nhẫn nghe cha đẻ của Leon kể đến năng lực về phương diện đó của công tước Oran bằng một khuôn mặt dập dờn sắc xuân và những từ ngữ ca ngợi có tầm cỡ.

Gorcia còn so sánh công tước thành đủ loại thú đực tới mùa động dục, máy móc vận chuyển hết tốc lực, thậm chí còn có một vài hiện tượng thiên văn ví dụ như mặt trời nổ tung gì đó nữa chứ. Ian nghe thấy mà đầu óc cũng mơ hồ theo luôn.

“Ta tin rằng ngài ấy cũng đã truyền hết bản lãnh của mình cho Leon rồi.” Gorcia cười đến không ngậm được miệng lại và nhìn chằm chằm Ian với một ánh mắt ý vị thâm trường, “Con sư tử con đó là sản phẩm và thành quả ngập tràn tinh hoa mà hai người bọn ta tự hào nhất đấy. Nếu cậu cảm thấy không vừa lòng về bất cứ mặt nào trong quá trình sử dụng thì cứ việc phản ánh với ta nhé, cha xứ. Ta sẽ là người phụ trách mảng phản hồi của khách sau khi bán đồ trong khu sản xuất ra đó.”

“Không cần đâu, Gorcia tiên sinh.” Ian nói bằng giọng khô cằn, “Mối quan hệ giữa tôi và Leon cũng không phải như ngài nghĩ đâu. Leon đã có bạn gái rồi. Ngài có thể trò chuyện với vị tiểu thư đó ạ.”

“Há, Tang Hạ ấy à, nó là một nhóc quỷ rất đáng yêu và tinh ranh đó.” Gorcia cười nói, “Nói tóm lại, ta và Anthony đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi, mãi cho đến khi nhiệm vụ của ta kết thúc. Trên con đường tình yêu này, bọn ta từng tách khỏi nhau rất nhiều lần, nhưng số phận gợn sóng vẫn luôn đẩy bọn ta về bên nhau. Vì vậy sau khi về hưu, ta đã nói thật mọi chuyện với ngài ấy, còn ngài ấy cũng đã đón nhận con người thật của ta. Bọn ta kết hôn với nhau, định cư ở Friel, sinh ra Leon và sống một cuộc sống yên tĩnh.”

“Câu chuyện này vô cùng cảm động đó ạ, Gorcia tiên sinh.” Ian mỉm cười.

“Cứ gọi ta là dẫn đường thi đấu đi,” Gorcia nói thân mật, “Nhưng sau khi Leon được sinh ra không bao lâu, hoàng thật Coleman lại rối loạn thêm một trận nữa. Cậu biết đó cha xứ, hôn nhân thứ thiếp không có được sự thừa nhận của hoàng thất và giáo đình. Vậy mà hoàng thất Coleman lại nói có thể bịa ra một xuất thân quý tộc cho ta, nhưng lại vẫn chút tư liệu —— mấy ổng đùa gì thế, sao ta có thể để gốc gác của mình bị tra ra được cơ chứ? Nhưng hoàng thất lại uy hiếp Anthony rằng nếu ngài ấy không có trưởng tử thì sẽ bị lấy mất tước vị. Thế nên ta không thể làm gì khác hơn là ly hôn với Anthony và để ngài ấy kết hôn một người phụ nữ quý tộc khác.”


“Chuyện này thật sự là…” Ian nói bằng giọng khổ sở, “Lúc đó ngài ắt hẳn đã rất đau khổ rồi ạ.”

“Điều này thì không.” Không ngờ Gorcia lại thích thú hẳn lên, “Làm tình nhân của một người đàn ông như Anthony còn sảng khoái hơn làm vợ của ngài ấy đó chứ! Mỗi lần bọn ta gặp nhau rồi lăn lên giường một phát thì cảm xúc mãnh liệt sẽ bắn tùm lum luôn, cảm giác đó như thể bọn ta vừa trở về lúc còn yêu nhau tha thiết vậy đấy. Để bù đắp cho ta, ngài ấy càng ra sức ở trên giường hơn so với trước đây nữa. Hì, quả thật là đôi bàn tay của ngài ấy…”

“Quá nhiều thông tin rồi thưa tiên sinh!” Ian không thể không mở miệng kêu dừng.

Gorcia nở một nụ cười xảo quyệt, nhưng cũng không thấy có lỗi cho mấy: “Nói chung thì dù ta có biến thành tình nhân của Anthony cũng chả sao hết, chỉ tội nghiệp cho nhóc đường đậu của ta vì nó chỉ có thể oan ức làm thứ tử mà thôi.”

“Đừng có gọi con là nhóc đường đậu nữa mà!” Leon hét sang từ một bên khác.

“Đừng có nghe trộm khi Omega người ta đang nói chuyện chứ, con cái đứa vô giáo dục này!” Gorcia giội ngược lại.

“Đúng là Leon đã chịu không ít khổ sở vì thân phận thứ tử này khi còn bé rồi ạ.” Ian hoàn toàn cảm thán, “Nhưng nó vẫn rất kiên cường, nội tâm luôn mạnh mẽ, cũng không vì những điều đó mà lớn lên thành một người đàn ông hẹp hòi và tối tăm đâu ạ.”

“Ta có thể thấy được cậu đã bỏ ra một đống tâm huyết lên người nó mà, cha xứ.” Gorcia cảm kích rất chân thành, “Mỗi Alpha ưu tú đều được mài giũa cẩn thận bởi một Omega mà. Trên người Leon đâu đâu cũng có vết dao của cậu cả. Ta và cha nó chỉ là tạo ra một cái khuôn gồ ghề thôi. Là cậu, Ian, cậu đã tạo nên một kiệt tác như vậy sau ngần ấy năm bằng sự khéo léo và lòng nhẫn nại của mình đấy.”

“Ngài nghĩ nhiều rồi.” Ian nói, “Bản thân Leon đã là một báu vật rồi ạ. Dù có sự hiện diện của tôi hay không thì nó vẫn sẽ được trau chuốt và nở rộ ánh hào quang thôi.”

“Đúng vậy.” Gorcia đáp, “Cho nên lúc đầu khi ta rời khỏi nó cũng không phải chuyện bất đắc dĩ gì thật đâu. Tiếc là ta không có lựa chọn nào khác cả. Kẻ thù của ta đã tới Friel rồi, chúng có tìm tới ta hay không cũng chỉ là vấn đề về thời gian thôi. Lúc đó không chỉ thân phận của ta bị vạch trần mà còn liên lụy tới cha con bọn họ nữa.”

Gorcia đưa mắt nhìn về phía hai cha con đang nói chuyện với nhau ở chỗ đối diện trong phòng, khuôn mặt thoáng trở nên vô cùng nghiêm túc nhưng vẫn hơi dịu dàng.

“Đưa ra quyết định đó hẳn là một điều rất khổ sở ạ.” Ian khẽ nói.


Gorcia gật đầu.

“Vậy nên mấy kẻ như bọn ta thường sẽ không kết hôn sinh con gì hết. Vì quá khứ của bọn ta là một trái bom, ngay cả bản thân bọn ta cũng không biết chừng nào nó sẽ nổ tung nữa. Mặc dù Anthony là một vị công tước cao quý, nhưng ngài ấy cũng chẳng hề có địa vị trong giới chính trị. Nếu hoàng thất Coleman biết chuyện vợ của ngài ấy là gián điệp của nước khác thì…”

“Felix IV…” Ian dùng sức đuổi đôi mắt vẩn đục đó khỏi đầu mình, “Cho tới khi chết đi, ông ta vẫn rất kiêng dè công tước ạ.”

Vì ông ta nợ đứa cháu này tận hai mạng người cơ mà.

“Vì vậy ta mới rời đi. Mà đi cũng rất vội nữa.” Giọng nói của Gorcia dần trở nên nhẹ nhàng và chậm rãi, “Thậm chí ta còn chưa kịp nói lời từ biệt với Leon nữa cơ. Lúc đó nó cũng chưa có tan học.”

Ông ngẩng đầu nhìn sang, Leon đã nói chuyện với cha xong, hai cha con cũng đang đi tới.

Gorcia nhìn chăm chú vào con trai với một ánh mắt tràn ngập tình cảm: “Nhưng ta biết rằng nó sẽ lớn lên thành một chàng trai giỏi giang. Giống như cha nó vậy, thậm chí còn có thể tốt hơn nhiều và rất nhiều so với cha nó nữa!”

Leon đi tới trước mặt cha đẻ, đôi mắt hơi ướt. Anh thấp giọng nói: “Con cũng nhớ người nhiều lắm, ba ba.”

“Úi, cuối cùng thì sư tử con của ba cũng lớn rồi nè!” Gorcia kéo con trai vào trong lòng, hai tay xoa loạn đầu anh, hôn tùm lum tà la trên mặt anh luôn, “Nhóc đường đậu của ba, bình mật ong của ba ơi…”

“Đã, đã nói là đừng gọi con bằng cái tên đường đậu đó nữa mà!” Vẻ mềm mỏng của Leon còn chưa kéo dài đủ 3 giây mà đã bị đánh tan mất tiêu rồi.

“Vậy ba gọi con là JB nhé?” (chú thích: đường đậu = jelly bean = kẹo hạt đậu)

“… Thôi cứ gọi con là đường đậu đi.” Leon bày ra vẻ mặt vô cảm.

“Vậy là đúng rồi nghen!” Gorcia vừa lòng, “Con không biết ta đã tự hào tới cỡ nào lúc thấy được biểu hiện của con trên sàn thi đấu đâu, con trai!”

Leon hỏi: “Sao lúc đó ba lại chạy đi làm cha xứ bên đội Turusman vậy? Đề nghị đổi nhân vật mục tiêu thành cha xứ của Crazy Shark cũng có liên quan tới ba phải không?”

“Đương nhiên là không rồi!” Gorcia quả quyết phủ nhận, nhưng ông lại lén nháy khi đối diện với tầm mắt công tước Oran, “Hồi ấy ba đang thực hiện một nhiệm vụ khác ấy mà, không tiện nói rõ với con đâu. Chuyện đổi người chỉ là một điều ngoài ý muốn thôi à.”

“Phải không đó?” Leon nhìn thẳng về phía cha đẻ, “Sau trận đấu, con có tán gẫu vài câu với Crazy Shark, hắn nói đổi người là chủ ý của ba mà. Ba ba, ba đang gạt con chuyện gì phải không?”


“Sao ba lại nói dối với chó con đáng yêu của mình được nhở?” Gorcia ôm mặt con trai rồi bĩu môi líu lo, “Nhìn dáng vẻ tức giận của con kìa, vẫn giống y như hồi còn nhỏ luôn. Nếu không đổi nhân vật mục tiêu thì sao trận đấu đó lại đặc sắc tới vậy? Sao con lại có thể liều mạng giành được thắng lợi và còn chiếm được Asura đây? Mà nói đi cũng phải nói lại nhé ——”

Gorcia đổi đề tài, liếc xéo Ian rồi nói với giọng lạnh lùng: “Con trai của ta mặc kệ ta bị nổ bay để bảo vệ cho cậu phải không nhỉ?”

Ian: “…”

Một tia sét bổ xuống ngay người Leon, cả người anh tung tóe tia chớp và đóm lửa, cảm xúc nguội lạnh giội thẳng từ trên đầu xuống lòng bàn chân.

Hỏng bét rồi!

Leon nhất thời lo lắng đến đội sắp rụng tóc tới nơi luôn.

Sợ là quan hệ mẹ chồng nàng đâu này sẽ không tốt cho lắm rồi đó!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Leon: Làm sao bây giờ đây???? Ta nổ chết mẹ mình để cứu vợ rồi nè!!!!

Ian: Ai là vợ của con thế!!!!

Cún mẹ: Không đưa ra một lời giải thích đàng hoàng về việc này thì đừng hòng ba cho con hồ ly tinh này vào cửa nhé!!

Công tước: Xin thứ lỗi, mẹ cha đã qua đời từ lâu, cha chưa từng xử lý vấn đề mẹ chồng nàng dâu này bao giờ cả.

Leon: Bây giờ dẫn vợ chạy trốn vẫn còn kịp phải không ta?

Ian: Ai lại là vợ của con nữa vậy!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.