Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 426: Bởi vì anh là Vọng Giang Nam


Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Chương 426: Bởi vì anh là Vọng Giang Nam

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Diệp Từ quan sát người đến, cho dù gương mặt kia đã thay đổi, trang bị thô ráp cũng thay mới, nhưng có một thuộc tính bug trần trụi không che dấu, thuyết minh người đến là ai. Cô buông cung tên, hơi nhướng mày nói với Vọng Giang Nam.

“Ui, lại thay đổi tài khoản nữa?”

“Tôi mới tạo đó, thế nào, soái phải không?”

Vọng Giang Nam vuốt vuốt gò má mà mình lợi dụng quyền lợi GM tạo ra, nhìn về phía Diệp Từ cười rất đắc ý. Chỉ thấy nhân vật trước mặt có một dáng người cao lớn, da ngâm đen. Quần áo mỏng manh không che hết được cơ bắp đằng sau đó, trên mặt anh ta râu ria um tùm, rất giống một ông chú lôi thôi lếch thếch nào đó.

Diệp Từ cảm thấy trên đầu đầy vạch đen. Khóe miệng khẽ giật giật, nói năng rất hàm súc.

“Anh và tôi không cùng loại, nhưng như vậy quả thật rất.đặc.sắc”

“Ha… chúng ta quả nhiên có cùng quan điểm, tôi cũng thấy như vậy rất đẹp trai. Đàn ông ấy mà, lớn lên trở thành như vậy quả không tệ”

Vọng Giang Nam nghe thấy Diệp Từ đánh giá thì càng lúc càng đắc ý, vuốt vuốt râu trên mặt mình, cười đến mắt thành đường thẳng. Diệp Từ nhớ lại gương mặt so với minh tinh của Vọng Giang Nam rồi lại nhìn gương mặt trước mắt, thở dài một hơi. Người kia rốt cuộc là có bao nhiêu hận thù với gương mặt mình, phải biến thành thế này mới được?

“Anh đến đây làm gì, đừng nói với tôi anh đi ngang qua nha”

“Tôi là GM, đi ngang qua cũng không phải lạ”

Vọng Giang Nam vẫn đang đắm chìm trong gương mặt mới của mình, trả lời câu hỏi của Diệp Từ cho có. Nhưng khi thấy cô hơi nhăn mày, vội vàng sửa miệng..

“Hôm nay khác, tôi đến tìm em”


“Tìm tôi?”

Diệp Từ thấy lạ.

“Anh tìm tôi làm gì? Tôi không có lợi dụng bug làm chuyện thông thiên hại lí gì mà, cũng không phá hư cân bằng của trò chơi, sao tự nhiên tìm tôi?”

“Chẳng lẽ trong mắt em, tôi tìm em chỉ vì mấy việc đó sao?”

Vọng Giang Nam trợn trắng mắt.

“Hơ, anh là GM, tôi là người chơi. Khi không xuất hiện trước mặt tôi vậy, đừng nghĩ tôi không có áp lực tâm lí chứ”

Vọng Giang Nam nghiêng đầu suy nghĩ, nghĩ xong liền nở nụ cười.

“Em nghĩ sao anh không quan tâm, chỉ là muốn cùng em chia sẻ một chuyện”

“Ồ?”

Diệp Từ có vẻ như không mấy hứng thú, tiếp tục làm đồ ăn gì đó. Còn Lão Lục càng không, dĩ nhiên là vì tài khoản của Vọng Giang Nam là GM, nên có thuộc tính đặc biệt của GM, Lão Lục không phát hiện ra được, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu ăn thịt nướng của nó, không liếc nhìn chỗ nào khác nữa.

“Muốn nói chuyện gì với tôi? Chẳng lẽ anh tính nói cho tôi biết đường đến Tinh Linh Thần Miếu à?”

“Ặc,,,”

Vọng Giang Nam sửng sốt, sau đó gãi đầu.

“Làm sao được, GM sao có thể nói chuyện này cho người chơi, em chơi game không phải là để hưởng thụ sao, từ từ tìm mới tốt…”


Diệp Từ hừ mũi, nhíu mày.

“Tôi nghĩ là bản đồ này không phải anh thiết kế, nên cũng không rõ lắm bí mật trong này thì có”

Chuyện này thì Diệp Từ nói đúng. Ở phòng kế hoạch, Vọng Giang Nam cũng là người thiết kế bản đồ, nhưng là bản đồ trong phó bản. Tất cả những địa hình phó bản biến thái rắc rối đều một tay anh làm nên. Mà mấy bản đồ dã ngoại thì anh không động tay vào. Vọng Giang Nam cũng không nói về việc này với Diệp Từ nữa, ngồi đại xuống cạnh cô, sau đó cầm thịt nướng trên vĩ, vừa ăn vừa khen tấm tắc, nói mơ mơ hồ hồ:

“Ai nha, đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là tôi muốn nói với em một chuyện”

Diệp Từ vốn có hứng thú bây giờ tan biến, cô vừa ăn thịt, vừa quan sát bản đồ mình vẽ nên, nhất là những chỗ cô vừa phát hiện ra.

“Ừ”

Vọng Giang Nam thấy Diệp Từ không quan tâm đến chuyện mình nói, ít nhiều hơi bối rối. Anh cúi đầu hỏi Diệp Từ cạnh bên.

“Uy uy, Diệp Từ… em không tò mò tôi muốn nói gì với em sao?”

Diệp Từ ngẩng đầu, trợn trắng mắt nhìn Vọng Giang Nam.

“Anh muốn nói thì nói mau lên, đừng nhiều lời vô nghĩa”

Vọng Giang Nam sờ sờ mũi, thở dài một hơi.Xem ra Diệp Từ không giống mấy nữ sinh tò tò khác, anh cảm thấy cô ấy nên trở về nặn lại tính cách con gái của mình thì hơn. Anh thở dài một hơi, không thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng ra.

“Tôi tự đề cử lên làm trưởng phòng kế hoạch”

Những lời này khiến bút trong tay Diệp Từ ngừng lại, cô cúi đầu nhìn bản đồ trong tay mình ngẩn ngơ. Nửa ngày cũng không định thần được. Nhanh vậy sao…


Cứ vậy mà Vọng Giang Nam trở thành trưởng phòng kế hoạch? Cô nhớ đời trước, Vọng Giang Nam ít nhất cũng phải ba năm sau khi Vận Mệnh mở ra mới lên làm trưởng phòng, mà bây giờ mới một năm thôi. Xem ra đời này chuyện thay đổi quá nhiều, gần như đi ngược lại với đời trước rồi. Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Vọng Giang Nam đang mỉm cười rất sáng lạn.

“Vậy à, chúc mừng nha, lên chức rồi nha, lương có tăng không?”

“Cái này…”

Vọng Giang Nam gãi đầu, có hơi xấu hổ.

“Hiện tại tôi mới là trưởng kế hoạch, tiền chưa tăng lên”

Diệp Từ hơi không hiểu.

“Hử?”

Vọng Giang Nam gật gật đầu, bắt đầu kể về việc mình nói với Kiều Lương tóm tắt cho Diệp Từ nghe. Sau khi cô hiểu hết rồi mới nói.

“Cho nên có thể làm được trưởng phòng kế hoạch hay không phải xem tiếp theo có thành công không”

Diệp Từ không đáp lời Vọng Giang Nam, đời trước cô không quen anh, không biết anh làm sao để đạt được vị trí đó. Cũng không biết anh đã làm nên tư liệu phiến nào để nhận được chức vụ kia. Nhưng mà, cho dù cô sống lại, Vọng Giang Nam đời này vẫn còn non trẻ, người này vẫn không thay đổi. Vọng Giang Nam chính là Vọng Giang Nam, trong xương cốt là bất khuất và nhiệt thành, sẽ không vì chuyện gì mà thay đổi cả. Cho nên, anh sớm muộn sẽ trở thành Vọng Giang Nam người ngường ngưỡng vọng. Sẽ không vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi gì cả. Mà vì cô, có lẽ chỉ là chất xúc tác khiến anh sớm đi đến đỉnh cao hơn đời trước. Cô chém đinh chặt sắt khẳng định.

“Nhất định được”

Đáp án như vậy khiến anh hơi kinh ngạc, không biết vì sao Diệp Từ có một ma lực rất kì lạ. Nếu những lời này do người khác nói ra, anh sẽ nghĩ rằng đang an ủi cổ vũ mà thôi. Còn Diệp Từ nói, anh lại nghĩ đó là một chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

Giống như bây giờ, cô bảo được là được.

Vọng Giang Nam không biết nên hình dung cảm giác này ra sao, anh chớp chớp mắt, sau đó tiếp tục chớp chớp.

“Diệp Từ, sao em lại khẳng định vậy?”


“Vì anh là Vọng Giang Nam!”

Diệp Từ mỉm cười, nụ cười như thể đứng trên vạn người.

“Giống như tôi là Công Tử U vậy. Trên thế giới có một số việc người khác làm không được, nhưng Vọng Giang Nam nhất định làm được. Giống như trên thế giới có một số chuyện không thể thực hiện, nhưng Công Tử U tuyệt đối làm được”

Vọng Giang Nam nở nụ cười, quả thật đây là phong cách của Công Tử U…

Diệp Từ oán hận ngồi dưới đất nghỉ ngơi, ăn một chút rượu ngon, nhìn thể lực của mình chậm chạp đầy lại.

Vọng Giang Nam, cái tên chết tiệt. Đến tìm mình lấy lại tự tin rồi đi luôn, ít ra phải nói cho cô biết Tinh Linh Thần Miếu nằm đâu đã chứ? Bây giờ cô biết đi đến đâu kiếm người cho cô lợi dụng bây giờ. Cô hung hăng xé một miếng thịt nướng, như thể xé người nào đó giống nhau.

Hi vọng tư liệu phiến của anh không thành công! Cả đời này cũng đừng hòng ngồi lên trưởng phòng kế hoạch!

Trong lúc Diệp Từ đang phẫn nộ ngồi trù ếm Vọng Giang Nam, Lão Lục đột nhiên cúi đầu gầm một tiếng. Nó không kêu lớn, như thể muốn Diệp Từ chú ý mà thôi. Cô nhìn Lão Lục một cái, không rõ lắm.

“Sao vậy?”

Lão Lục hướng về một hướng gầm nhỏ, Diệp Từ nhìn theo hướng nó chỉ, chỉ thấy bên cạnh người Tinh Linh mới chết, có một người nhỏ cả người sáng long lanh. Nó cõng một túi tiền rất lớn, không có tai nhọn nhưng nhìn rất giống Tinh Linh, như thể vừa ăn trộm ở đâu. Lấm la lấm lét nhìn tới nhìn lui. Tinh Linh kìa vừa chạy vừa rớt ra một số tiền vàng trên đất.

“Đại Bảo Ca Bố Lâm!”

Diệp Từ kích động đứng dậy. Đại Bảo Ca Bố Lâm là quái nhỏ mà Vận Mệnh làm ra, chuyên cung cấp trang bị cho người chơi. Chúng xuất hiện ở bản đồ cùng cấp, dựa theo bản đồ mà máu cũng khác, có cũng không công kích người chơi. Mà sau khi người chơi phát hiện sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Quái dạng này giống như thần tài vậy, trên người sẽ rơi ra đồng vàng, trang bị cao cấp, đá quý, phối phương quý giá…v…v.. Tuy rằng người chơi đánh nó sát thương rất nhỏ, nhưng chỉ cần luôn chạy theo không mất dấu, thì sớm muộn cũng diều chết nó. Lấy được một đống đồ.

Đời trước, quái này được gọi là Thần Tài.

Nhưng mà Diệp Từ kì lạ, vì bản cập nhật này vẫn chưa có quái loại này. Cô nhớ là sau khi Vọng Giang Nam tuyên bố bản cập nhật sau khi anh làm trưởng phòng kế hoạch mới có. Sao bây giờ xuất hiện?

Sau đó cô nhớ đến, khi Vọng Giang Nam rời đi cười cười bảo muốn đưa cho cô một lễ vật. Thì ra là thế!

P/s: đến chương này Hạ chợt nhận ra tư liệu phiến = phiên bản mới trong game @@ mấy chương trước cứ thắc mắc tư liệu phiến là cái gì….___.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.