Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 425: Trọng sinh cũng có chuyện không hiểu


Đọc truyện Liệp Giả Thiên Hạ – Chương 425: Trọng sinh cũng có chuyện không hiểu

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Người trọng sinh có nhiều chỗ tốt hơn người khác, nhất là biết trước những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Như Diệp Từ, cô sống lại một lần, có những thay đổi trong tương lai người chơi khác không rõ ràng lắm. Nhưng mà cô lại biết hết. Tuy rằng cô rất cố gắng, nhưng vẫn không thể không thừa nhận. Nhờ trọng sinh, mới có thể thành công trong game như vậy. Chẳng qua, trọng sinh có thể thành đại thần, có thể hô mưa gọi gió trong trò chơi, nhưng cho dù trọng sinh đi nữa, người ta vẫn cứ phải thi cử…

Bởi vì gãy xương mà Diệp Từ phải ở nhà nghỉ một học kì, trốn được thi một lần. Vốn là người trọng sinh, vậy mà trước ngày thi một đêm, Diệp Từ nằm trên giường khóc không ra nước mắt. Vì sao, vì sao cô không giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết trọng sinh, được như người ta không cần học hành vẫn có thể thi được một trăm điểm? Vì sao cô là người trọng sinh mà phải học hành cực khổ thi cử đàng hoàng mới được. Ông trời ơi, sao không mở to mắt ra mà xem nè. Cô không cần nhắm mắt cũng có thể qua được tất cả các môn đạt điểm tối đa, nhưng cũng phải xem xét việc cô cố gắng mà đạt điểm vừa đủ qua chứ?

Dĩ nhiên, ý tưởng này của cô là phi thực tế. Cho dù có Bạch Mạch giúp cô ôn tập lại những gì đã học, nhưng cứ mỗi sinh viên đến cuối kì đều mắc phải bệnh này. Cho dù cô là người trọng sinh cũng không thoát được. Nằm trên giường lăn qua lăn lại cả đêm, gần sáng Diệp Từ mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Khi đang ngủ ngon lành thì bị Tả Hiểu Lan xách đầu dậy. Diệp Từ trong tình trạng ngái ngủ mở mắt giặt giũ ăn sáng, sau đó bị đá ra khỏi cửa.

Lúc này Bạch Mạch đã ở dưới nhà chờ cô, nhìn thấy gương mặt sắp chết của cô, nhịn không được cười.

“Trời hôm nay đẹp lắm, sao mặt em lại u ám như muốn chết thế kia? Chẳng lẽ tự sát thất bại?”

Không khí lạnh lẽo mùa đông khiến Diệp Từ hắt xì một cái, mũi lạnh đến nỗi hồng hồng, đi về phía Bạch Mạch. Trên gương mặt là đầy ủ dột.

“Không phải là tự sát thất bại, bây giờ em mới đi chết”


“Sao vậy, sợ thi không qua à?”

Bạch Mạch hơi nhướng mày, nhìn gương mặt đau khổ của Diệp Từ hỏi.

“Anh làm ơn đừng hỏi điều mà ai cũng biết nữa được không”

Diệp Từ không chút cảm xúc nhét tay vào trong túi áo lông của mình, dậm dậm chân trên nền lạnh, chạy nhanh ra khỏi nhà. Bạch Mạch đi theo, gần như song song với Diệp Từ mới quan tâm:

“Sao vậy, có phải anh ôn bù lại không tốt không?”

“Anh làm ơn đừng hỏi điều mà ai cũng biết nữa”

Diệp Từ tiếp tục vô cảm nhìn Bạch Mạch, trong lòng không chút gợn sóng. Bạch Mạch nghe xong thì cảm thấy đả kích, anh là người có thành tích tốt nhất trong trường đó… tất cả những người muốn mua đề cương ôn tập của anh đều phải xếp hàng dài… sao đến lượt Diệp Từ một chút hiệu quả cũng không có???

Hôm nay trên đường đến trường học, có một áp lực vô hình giữa hai người. Mà áp lực này liên tục tăng đến khi kì thi kết thúc. Phương Tô Tô vươn vai, duỗi eo. Cô bình thường rất chăm chỉ, vừa yêu đương vừa chơi game nhưng không chểnh mảng học hành. Tuy rằng thành tích không đến nổi đứng nhất nhì, nhưng qua môn thì dễ như trở bàn tay. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh có biểu tình càng lúc càng đen- Diệp Từ, cười nói.

“Uy, gần một học kì không tới trường, lần đầu đến là thi luôn, cậu thật cường mà…”


Gương mặt đen Diệp Từ hướng về phía Phương Tô Tô, khóe miệng giật giật, vẻ mặt như đưa đám nói.

“Tớ cảm thấy tớ xong rồi….”

“Sao vậy? Không phải rớt môn vừa rồi chứ?”

“Không phải…”

Diệp Từ càng thêm bi thương.

“Vậy làm sao?”

Diệp Từ đau thương như vậy là biểu tình Phương Tô Tô rất ít khi thấy. Ở trong lòng Phương Tô Tô, Diệp Từ là một người cường đến nổi không giống người bình thường. Giống như trên thế giới này sẽ không có chuyện gì cô không làm được, hôm nay xuất hiện vẻ mặt như vậy làm người ta thấy rất mới lạ.

“Tớ cảm thấy, năm nay không qua môn nào hết”


Diệp Từ xụi lơ trên bàn.

“Không thể nào. Đề năm nay có khó lắm đâu, có rất nhiều mục giảng viên đã lưu ý rồi. Tất cả ghi chú tớ cũng cho cậu xem rồi mà, nếu cậu đọc tài liệu kĩ chút là không rớt được đâu”

Phương Tô Tô chớp chớp mắt, mà càng như vậy Diệp Từ càng thêm khó ở. Cô nằm thẳng lên bàn, chẳng lẽ cô sẽ bảo rằng những ngày qua cô quá trầm mê trong game nên không ôn mấy nói cho Phương Tô Tô sao? Đánh chết cũng không nói, vì vậy cô lầm bầm vài từ.

“Tô Tô, mấy đề đó đều biết tớ. Nhưng mà tớ không quen tụi nó”

Phương Tô Tô chớp chớp mắt, sau đó bật cười ha ha. Không ngờ, Diệp Từ mà cũng có lúc bất đắc dĩ thế này. Điều này không ảnh hưởng gì đến sự vĩ đại của cô, mà còn khiến Diệp Từ có một sự gần gũi bình dị nữa…

Thi cử xong, mấy ngày sau sẽ có điểm. Diệp Từ nhìn phiếu điểm mà thở dài một hơi. May quá là may, điểm cũng không quá, không đến nỗi không qua môn. Điểm cao hay thấp đều trong dự tính của Diệp Từ, với người đã sống lại một lần mà nói, cô chỉ cần bằng tốt nghiệp để ba mẹ yên tâm thôi. Còn thành tích gì đó, cô chẳng thèm quan tâm.

Kết thúc kì thi, là một kì nghỉ dài. Đây là lúc học sinh chờ đợi nhất, không cần lo lắng gì mà chơi game. Mà với Đàm Phá Lãng, kì nghỉ này khác những kì khác. Vì trường học rốt cuộc đã gửi giấy mời cho cậu rồi, từ giờ trở đi, không cần phải ôn tập khổ sở vậy nữa. Điều này khiến Đàm Phá Lãng bất kể là phó bản hay cấp bậc thấp hơn người khác cũng vui mừng vô cùng. Tuy rằng tuổi cậu còn nhỏ, nhưng rất có năng khiếu chơi game. Tất cả những trò chơi mà cậu tham gia đều chơi rất tốt, cấp bậc hay trang bị đều sớm kiếm được. Giờ cũng vậy, từ đoàn 5, dần dần lên được đoàn 3. Nếu cấp bậc cao chút chắc có thể lên đoàn 1.

Mà Diệp Từ thì không thuận lợi được như Đàm Phá Lãng. Cô hầu như bị Sơn Mạch Cơ Lạp kiềm chân luôn rồi. Thấm thoát hai tháng trôi qua, cô hầu như ăn ở trong sơn mạch, nhưng không tìm được chỗ nào là khởi nguyên của Tinh Linh. Theo lí mà nói, Sơn Mạch Cơ Lạp có dãy núi tuy lớn, địa hình phức tạp, trải qua nhiều ngày như vậy lăn lộn trong này đã quen được đường đi nước bước. Nhưng mà, trong Sơn Mạch Cơ Lạp lại rất kì lạ, có một thuộc tính rất bí ẩn. Là nếu ở chỗ này offline, sau khi online sẽ bị truyền tống đến một góc nào đó xa xôi trong bản đồ. Làm cho những ngày tháng tìm đường trong Sơn Mạch là lãng phí.

Diệp Từ không thể luôn luôn online được, cô cần có thời gian thoát game. Khoang trò chơi cũng không cho phép cô online liên tục, vì vậy mỗi lần cô online rồi offline đều rất đau đầu.

Bản đồ này thì siêu lớn, địa hình nào địa hình này hiểm trở khôn cùng. Còn có mấy mê cung tự nhiên bên trong. Diệp Từ mới vừa quen đường ở trong Sơn Mạch Cơ Lạp một chút thôi, còn rất nhiều nơi vẫn chưa rõ lắm.


Diệp Từ rốt cuộc hiểu rồi, vì sao đời trước nơi này có biệt danh là “Kết quả của mù đường”. Xem ra, vào trong bản đồ này cuối cùng chắc chắn sẽ bị mù đường, dù không phải mù đường đi nữa, cũng biến người ta đau khổ trở thành người mù đường. Nhưng mà, ở nơi như vậy không phải là không có lợi. Ít nhất khiến Diệp Từ nâng cao được khả năng mò đường của mình, nhất là cách xác định bản đồ. Bản đồ này phức tạp như vậy, vẫn sẽ có đường đi thông nhau, ở lâu chút sẽ tìm ra quy luật của bản đồ.

Diệp Từ bây giờ đã quen thuộc được những chi tiết nhỏ trong bản đồ, vừa tìm đường vừa đánh quái luyện cấp. Bây giờ đã đạt đến cấp tám mươi mốt. Tuy rằng sau cấp 60 trở đi, luyện cấp càng lúc càng khó, nhưng trong thời gian ngắn cô tăng những hai mươi cấp. Tất nhiên, không chỉ nhờ cô rất tự giác luyện cấp, mà còn nhờ Lão Lục nữa.

Lão Lục ngủ suốt một tháng, cuối cùng tiến hóa thành công, lên đến cấp 8. Tiến hóa xong, thân hình của Lão Lục to gấp đôi, ngoại hình cũng trưởng thành hoàn chỉnh không khác những con rồng có niên đại khác. Oai phong cực kì… Quan trọng nhất, đúng rồi, đó là thuộc tính của nó càng lúc càng biến thái. Còn thêm mấy kĩ năng mới, khiến Diệp Từ đánh quái thăng cấp như ngồi tên lửa.

Giết thêm một đám quái, Diệp Từ bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi. Tính ăn gì đó khôi phục thể lực tiêu hao.

Trong Sơn Mạch Cơ Lạp, quái nhiều nhất là Tinh Linh. Bạch Tinh Linh, Hắc Tinh Linh, Trác Nhĩ Tinh Linh, Tiểu Tinh Linh… vân vân và mây mây. Đây quả nhiên không hổ danh là khởi nguồn của Tinh Linh, đủ loại Tinh Linh tồn tại. Nhưng sau khi Tinh Linh Vương qua đời, những người đứng đầu chủng tộc đều làm theo ý mình, có rất nhiều người bị cám dỗ. Cuối cùng bị ma lực hắc ám cắn nuốt, trở thành nô lệ của ma quỷ. Họ thường ở sâu trong các sơn cốc, trong đó có rất nhiều bộ tộc lớn nhỏ khác nhau.

Cho nên chỉ cần tìm được bộ tộc này, thả Lão Lục ra để giết quái, cô không ngừng lùa quái, Lão Lục phun vào ngụm long tức thì tất cả đều trở thành kinh nghiệm spam đầy màn hình.

Tốc độ luyện cấp kiểu này làm người ta líu lưỡi. Diệp Từ còn cảm thấy quái đổi mới quá chậm, chẳng qua cô muốn tìm Tinh Linh Thần Miếu, không phải đến đây giết quái. Nên trong lúc tìm bản đồ, thuận tiện đánh quái nên không có ý kiến gì cả.

Diệp Từ trong thời gian nghỉ ngơi, lấy ra một bản đồ thô sơ của Sơn Mạch để vẽ lại những nơi mình đã thăm dò chi tiết, sau này ắt còn cần dùng. Chính lúc này, cảm thấy sau lưng mình xuất hiện gì đó. Cô lập tức xoay người nhảy lên, sau một cú xoay người cực đẹp, mũi trên trong tay đã bay ra ngoài.

“Nếu tôi không phải là tài khoản GM, không chừng bị em bắn chết rồi”

Vọng Giang Nam xuất hiện, vẻ mặt xanh xao. Anh mở tài khoản GM, mặc định là vô địch. Nên mũi tên của Diệp Từ xuyên qua cổ họng anh, ghim lên thân cây đằng sau, khi nhìn lại vẫn còn thấy tên run bần bật, thật đáng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.