Đọc truyện Liên Quân Mobile Du Hành Athanor Quyển 2 – Chương 26: Hải Vs Zephys
Thằng Nam quay lại, nhận ra Sinestrea và Allain, họ vượt rào chắn tiến lại chỗ cả bọn.
Cảnh sát can ngăn:
– Ơ hai người này …
Sinestrea tiến đến chỗ tôi, đặt tay lên vũng máu.
Thằng Hiếu trố mắt khi thấy cô dùng đầu ngón tay hút sạch vũng máu thành một quả cầu nhỏ rồi đưa vào miệng.
Xong, cô đặt tay lên người tôi rồi truyền máu.
– Anh Hùng! Không được chết đấy!
Cả đám thằng Nam tập trung lại xem.
Sắc mặt của tôi bắt đầu hồng hào trở lại, nhịp tim bắt đầu đập dù còn rất yếu.
– Nhanh lên, đưa nó đến cung điện Ánh Sáng! – Sinestrea chỉ đạo.
– Để tao! – Allain xốc tôi lên tay.
Nam đưa cả đám đến cung điện trong sự ngỡ ngàng của cảnh sát và người dân xung quanh.
Đến cung điện, thằng Nam chạy đến phòng của Lauriel mà đập cửa:
– Chị Lauriel! Cứu người!
– …
– Không có tiếng trả lời.
Thằng Nam gõ cửa mấy lần không được bèn đạp một cái, cánh cửa vỡ toang.
Cảnh tượng trong phòng khiến thằng Nam hét toáng lên:
– AAA~~~
– Chuyện gì vậy? – Cả đám đang ở trong phòng hồi sinh vội chạy theo hướng của thằng Nam hét, riêng Sinestrea ở lại trông chừng tôi.
Hải chạy đến:
– Gì thế?
– G..
gi..
giết …
giết người …
– Ai giết ai? – Minh hỏi.
Nam run rẩy chỉ vào trong phòng.
Hải tạo thanh Thủy kiếm bước vào trong nhưng nó ngạc nhiên khi không thấy ai.
Hải quay ra:
– Có cái quái gì đâu!
– Ủa? – Nam tiến vào thì chẳng thấy gì – Rõ ràng tao thấy Lauriel nằm trên vũng máu ở giữa phòng cơ mà.
Một giọng nói quen thuộc ở đằng sau:
– Mấy đứa làm gì trong phòng của chị đấy?
– Hả? Chị Lauriel? – Nam sửng sốt.
Allain giải thích cho Lauriel hiểu những chuyện vừa xảy ra, cô cũng rất ngạc nhiên.
Rõ ràng lúc nãy, Lauriel đang ngồi hóng gió trên sân thượng của cung điện cơ mà.
Hải hỏi Nam:
– Mầy có bị hoa mắt không?
Nam khẳng định:
– Làm gì có!
– Thôi thôi, theo tôi! – Allain nắm lấy tay Lauriel mà kéo cô đi – Cứu người này!
– Ơ từ từ đừng có kéo ta, ta tự bay được.
– Lauriel giật tay ra rồi bay lên.
Cả nhóm hướng tới phòng Hồi sinh.
Thằng Hải ở trong phòng nên ra chậm nhất, vừa định bước ra cửa thì cánh cửa từ dưới đất bay lên đóng sầm một cái.
Hải giật mình vội kéo cửa ra nhưng không được, cánh cửa như bị khóa chắc chắn.
Hải đạp cửa mấy lần nhưng không ăn thua.
– Hehe~ – Một giọng cười nham hiểm vang lên trong phòng.
Hải ngó nghiêng xung quanh:
– Ai đó?
– Hehe ~ – Tiếng cười ấy vẫn vang lên.
Hải bình tĩnh nghe kĩ càng, tiếng cười phát ra từ trong tủ quần áo.
Không nghĩ ngợi nhiều, Hải lao tới đạp mạnh vào tủ quần áo, cửa tủ vỡ tan.
Hải lùi lai mấy bước:
– Ai đấy?
– He he …
– Hắn ta bước ra.
– Zephys? – Hải ngạc nhiên.
Hai cây thương, Hải không nhầm được.
Zephys cầm hai cây thương lao tới đâm, Hải né sang một bên:
– Thủy đạn! – Nó bắn hai phát.
KENG KENG, Zephys dùng cây thương gạt đạn rồi phóng thương về phía Hải.
Vai của nó bị lưỡi thương toạc một vết.
Nó ôm vai:
– Đau đấy!
Nói rồi nó nhảy lên cây thương lấy lực đàn hồi rồi lao tới:
– Đỡ này! Thủy trảm!
– Hừ! – Zephys giơ thương lên đỡ.
Hai món vũ khí chạm nhau vang lên tiếng KENG.
Hải cúi xuống quét một đòn kiếm, Zephys nhảy lên.
XOẸT, lưỡi kiếm của Hải chém trúng chân Zephys, máu chảy ra tung tóe.
– Cái gì? Sao ngươi …
– Hừ, thuật ngưng đọng thời gian có hiệu quả.
– Hải lẩm bẩm.
Tên Zephys bị thương ở chân, hắn không thể di chuyển nhiều bởi nếu càng di chuyển máu sẽ mất nhiều hơn.
Hắn cầm cây thương ném về phía Hải.
– Ngưng đọng! – Hải đặt ngón trỏ lên trán rồi ấn một cái.
Lưỡi thương dừng lại, Hải xoay thương ngược trở lại rồi hóa giải.
– CÁI GÌ? – Zephys hét lên khi lưỡi thương bay ngược trở lại – Không …
PHẬP, lưỡi thương đâm trúng cửa.
Hải nghiến răng:
– Tức thật, mình canh không kĩ! Nhưng không sao, hắn không di chuyển được.
Đầu hàng đi!
– …
– Hắn ta không nói gì mà rút trong túi ra một thứ gì đó xong bỏ vào miệng nhai.
Vết thương chân của hắn bỗng biến mất, hắn cầm cây thương đang ghim trên cửa lao tới đâm thẳng vào ngực Hải.
Người của Hải toác ra thành nước, Zephys ngơ ngác chưa hiểu gì thì Hải hét lên:
– Nước kim!
Những giọt nước hóa thành những cây kim nhọn hoắc đâm thẳng vào người Zephys.
Nhưng xui cho Hải, tên Zephys mặc giáp nên những mũi kim không có tác dụng.
Zephys nhảy đến chỗ cây thương còn lại, cầm lấy rồi nhảy lên:
– Đỡ này!
RẦM, Hải bị Zephys hất tung lên.
Vừa đáp đất, Hải bị Zephys đâm thương thẳng vào bụng.
– Ư ư …
– Hải nghiến răng.
– HỪ! – Zephys rút cây thương ra khỏi người Hải, máu bắn ra một vũng.
Hải nhăn mặt ôm vết thương trong đau đớn.
Tên Zephys có lợi thế, hắn lao tới đâm, xỉa lên tục về phía Hải.
Nó ngưng đọng thời gian rồi vòng ra phía sau đạp mạnh vào Zephys khiến hắn ta văng vào tủ quần áo.
– Hộc hộc …
Làm sao bây giờ đây? – Hải lẩm bẩm.
– Thằng chó chết, tao giết mày! – Zephys cầm hai cây thương quay lại tung Không kích thẳng đến vị trí của Hải, nó hóa mình thành nước, tan thành nhiều mảnh.
Tên Zephys nhìn xung quanh, hắn ngơ ngác:
– Đâu rồi? Tên kia đâu rồi?
Xoẹt, một vết thương ngay mặt, máu chảy ra.
Tên Zephys đặt tay lên vết thương, hắn để tay xuống thì run rẩy:
– Máu …
Xoẹt xoẹt xoẹt, những vết thương liên tiếp được gây ra trên mặt của hắn mà không có cách nào đỡ được.
Hắn ôm mặt, những vết chém nhỏ rỉa lấy tay hắn khiến hắn nằm xuống trong đau đớn.
Hơi nước gom lại thành một, Hải xuất hiện:
– Đòn cuối đây! Thủy búa!
Nó nện búa một cái bốp xuống đầu Zephys thế nhưng hắn ta chỉ choáng váng chứ không chết.
Hải run run:
– Quái vật à?
– Đau đấy, tên khốn! – Hắn lại rút trong túi ra một thứ gì đó rồi đưa vào miệng.
Lần này, Hải dùng Thủy mõm đóng chặt miệng của hắn lại khiến hắn không thể đưa vào miệng được.
Hắn ta cầm thương lao tới thì bất ngờ loạng choạng đâm không chính xác, Hải nhận ra điều này nên đạp thẳng vào bụng tên Zephys, giáp bụng vỡ tan tành, hắn lẩm bẩm:
– Đáng ghét …
ơ ơ …
BỊCH, Zephys ngã lăn ra đất và bất tỉnh.
Hải ngơ ngác:
– Xong rồi à? Khỏe.
Tuy nhiên, Hải thắc mắc không biết vì sao tên Zephys lại có mặt ở đây.
Căn phòng giờ đây khá hỗn độn, Hải đá mấy mảnh vụn sang một bên thì chợt nhận ra một thứ, trong tủ quần áo có một bộ tóc giả màu vàng dính máu cùng với một bộ đồ của Lauriel cũng dính máu.
– Vậy là tên này hóa trang.
Mục đích của hắn ta là gì?
Bíp bíp, một tiếng động kì lạ.
Hải nghe ngóng thì phát hiện tiếng động trong người Zephys.
Lục trong người Zephys, Hải phát hiện ra một con chíp nhỏ có chức năng bộ đàm.
Một cuộc gọi đến.
Hải bấm nút:
– Alo! Ai đấy?
– Ngươi là ai? Ngươi không phải Zephys.
– Một giọng nói vang lên trong máy.
– Nhà ngươi là ai?
Hắn không trả rồi tắt máy.
Hải ngơ ngác:
– Ủa cái gì vậy? Thôi kệ, giờ phải thoát ra khỏi căn phòng này cái đã.
Thằng Hải tiến lại cánh cửa, nó đá vào cửa mấy cái nhưng không ăn thua.
Bực mình, nó quyết định dùng ma thuật để phá cửa.
Tạo một thanh kiếm, Hải đút vào trong vỏ kiếm rồi khụy người xuống, tay nắm chắc cán kiếm:
– Hừm!
XOẸT, Hải vận hết ma lực vào lưỡi kiếm lao tới chém một nhát vào cửa.
Cánh cửa đứt làm đôi thế nhưng không rơi xuống.
Hải đạp mạnh vào vết đứt thì cánh cửa mới chịu vỡ ra.
– Sao trên cửa lại có vết máu nhỉ? Thôi kệ đi, mình chạy theo bọn kia đã.
*
Đám của Nam và Lauriel chạy thục mạng đến căn phòng Hồi sinh, khi đến nơi thì có hai người: Hùng và Sinestrea.
Hùng đang nằm bất động dưới bể nước hồi sinh, Sinestrea thì múc nước của bể nước hồi sinh mà rửa mặt và soi gương.
Lauriel vừa bước vào, cô thở phào:
– May quá, đặt nó bên dưới bể nước thì khỏe rồi.
Nói rồi, Lauriel bước lên làm phép thúc đẩy nhanh quá trình hồi phục.
Cả đám bạn tôi đứa nào đứa nấy mừng ra mặt, riêng Sinestrea nãy giờ vẫn ngồi một chỗ.
Nam không thấy được mặt của Sinestrea do cô ấy quay lưng lại.
Mười lăm phút sau, tôi tỉnh nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng nên tôi ngủ thiếp đi.
Lauriel xốc tôi tiến đến chỗ Sinestrea:
– Cô đưa nó về nhà nghỉ ngơi đi.
Không nói không rằng, cô ấy xốc tôi lên và rời khỏi cung điện.
Nam thở phào nhẹ nhõm:
– Hú hồn.
– Cái thằng này dại dột thiệt chứ, chọc mới có tí xíu đã …
– Hiếu lẩm bẩm.
Nam gắt:
– Thôi đi! Nó bị oan đấy!
– Oan? – Cả đám ngạc nhiên.
– Nó kể với tao là nó không hề có ghệ mới, thậm chí khi nghe tin đồn này nó còn không biết ý của tên Linik nữa đó.
Hiếu đáp:
– À thế à?
– À thế làm sao mà à? – Nam hỏi.
Lauriel quát:
– Bỏ đi! Giờ chúng ta …
– Đang nói, bất chợt cô hét toáng lên – HẢ???
– Chuyện gì vậy …
hết hồn! – Minh đặt tay lên ngực.
– Bể nước hồi sinh của mình …
Chuyện gì thế này?
Cả đám giật mình khi bể nước từ trong vắt nay chuyển sang một màu đen ngòm mà theo lời của thằng Hiếu nói thì nó giống màu nước cống.
Đang bàng hoàng chưa biết chuyện gì thì một tiếng quen thuộc xuất hiện:
– OÁP ~~~ Chuyện gì dợ …
– Sinestrea bước ra từ ban công của căn phòng với một ánh mắt mơ màng – Gì mà la dữ …
– Sinestrea? – Cả đám giật mình.
– Gì? Bộ mặt tôi dính gì sao? – Cô ấy ngạc nhiên.
Thằng Hiếu hỏi:
– Sao chị còn ở đây? Lúc nãy chị đưa thằng Hùng về rồi mà?
– Hả? Mấy người nói gì thế? Nãy giờ tôi ngủ ngoài ban công mà.
Nam hoảng sợ, nó ấp úng nói mấy câu:
– Cái …
không thể nào …
cung điện có ma sao?
– Tào lao! – Lauriel vỗ mạnh vào vai nó – Ma cỏ gì! Đây là chốn linh thiêng, ma nào dám ở đây?
– Chứ lúc nãy đó …
Lauriel đặt tay lên cằm suy nghĩ:
– Như vậy người lúc nãy là một tên mạo danh, hắn là ai? Còn cái bể nước của mình nữa, liệu hắn có liên quan hay không?
*
– He he he! Đúng là một lũ ngốc!
Tên Sinestrea giả ngồi nghỉ trên một ngọn cây sồi, hắn rút chíp ra gọi điện:
– Ngài Volkath ạ?
– Có việc gì?
Hắn vừa hất tóc vừa nói:
– Thần vừa bắt được tên Hùng, có nên giết nó không ạ?
– Không cần vội, mang nó về lâu đài cho ta trước, ta sẽ rút hết ma thuật Andura trong người nó ra.
– Vâng.
– Hắn ta đứng dậy, xốc tôi lên lưng rồi cất cánh bay lên – Rulan xin tuân theo lệnh của ngài.
Nói xong, hắn tắt chíp rồi hướng thẳng lâu đài Bóng Đêm.
.