Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 9: Bảng Chữ Cái Kì Quái


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 9: Bảng Chữ Cái Kì Quái

Ngoại trừ Taehyung, những người ngoài cuộc chơi thật sự đã quá mức bất ngờ ngay từ khi ván bài vừa bắt đầu. Bởi vì họ có thể quan sát hết tất cả lá bài của cả bốn tuyển thủ, thật không hiểu vì sao người kia lại làm như vậy.

Không như số 16 đang không ngừng hoảng loạn lẩm bẩm “Vì sao?”, số 24 đã bình tĩnh suy nghĩ lại toàn bộ ván bài vừa rồi, cố gắng tìm ra lỗ hỏng trong suy luận của mình.

Nếu như mọi chuyện diễn ra đúng như số 24 tính toán thì lỗ hỏng không thể xuất hiện từ lượt đi của anh ta được, vì anh ta đã suy luận rất cẩn thận nước đi của cả ba tuyển thủ, thậm chí còn phân tích kết quả hai lá bài mà hai người kia giữ trong tay.

Vậy vấn đề chỉ có thể phát sinh từ trước đó.

Trước số 24 là lượt đi của số 16, số 16 chỉ đổi bài của hắn ta với số 1, không hề dính dáng gì đến số 18, như vậy cũng không thể là lượt đi của số 16.

Vậy vấn đề nằm ở ngay từ nước đi đầu tiên, nước đi của số 1.

Lúc đó bản thân mình đã suy luận gì? Số 24 nhíu mày ngẫm nghĩ, số 1 đổi lá Q của cậu ta cho số 18, số 18 để lộ lá Q đó, sau đó anh ta không bấm chuông, như vậy lá bài số 2 của anh ta không thể là Q. Sau đó đến số 16…

Khoan, có lẽ nào…

Số 24 vẻ mặt không tin được ngước lên nhìn Hoseok: “Không lẽ anh đã có được QQ ngay từ sau khi đổi bài với số 1?”

Hoseok ngả lưng ra ghế tựa thoải mái đáp: “Đúng vậy.”

Số 16 ngồi kế bên nghe vậy liền căm tức hỏi: “Vậy thì tại sao anh không bấm chuông?” Nếu số 18 bấm chuông lúc đó thì hắn đã cẩn thận hơn mà không dại dột bấm chuông đầu tiên rồi. Tất cả là do tên số 18 này, chẳng hiểu nổi hắn nghĩ gì mà cầm QQ trong tay lại không bấm chuông nữa.

Hoseok nhướn mày nhìn số 16, “Muốn biết sao? Chờ mấy sợi dây trong đầu cậu phát triển thành nơ ron đã.”

Số 16 trợn mắt nhìn Hoseok, tức tối đến á khẩu.

Số 24 bất lực cười một hơi thật dài, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết số 18 cố tình làm vậy là để cứu số 1. Anh ta không quan tâm vì sao số 18 phải làm vậy, anh ta chỉ muốn biết một điều cuối cùng trước khi bị loại khỏi trò chơi này, thua cũng phải thua cho tâm phục khẩu phục chứ.

“Số 18, ngay cả khi anh muốn cứu số 1, thì việc làm cho cả hai cùng thắng bằng QQ là một việc rất liều lĩnh. Nếu trên bàn chỉ còn ba lá Q thì không chỉ không cứu được số 1 mà ngay cả bản thân anh cũng sẽ gặp nguy hiểm. Lẽ nào anh chỉ dựa vào may mắn hy vọng trên bàn sẽ còn bốn lá Q sao?”

Hoseok một tay chống cằm, một tay lơ đãng gõ gõ mặt bàn: “Phàm là chuyện tôi đã tính toán, sẽ chỉ có thắng chứ không có thua.”

Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ: “Tên này kiêu ngạo đến thế là cùng”.


Hoseok nhìn lướt qua tất cả mọi người trong bàn, nhướn mày nói: “Ngay từ ban đầu mỗi người đều giữ JQ, bỏ J giữ Q là điều hiển nhiên. Như vậy bốn lá Q sẽ xoay vòng trên bàn, lẽ nào thắng bằng QQ là chuyện khó hiểu sao?”

Số 16 lập tức nhăn mặt hỏi:”Làm thế nào anh biết cả 4 người đều được chia J và Q từ đầu?”

Không gian yên tĩnh đến kì lạ, đây cũng là chuyện mà tất cả mọi người muốn biết.

Hoseok bật cười: “Cứ tưởng những người qua được ải đầu tiên cũng phải là người biết quan sát, xem ra đều là có mắt không tròng.”

Không khí chợt lạnh đi một chút, tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt nguy hiểm. Hắn nghĩ bản thân là ai mà dám mỉa mai tất cả mọi người ở đây là mù? Quá đáng lắm rồi.

Số 16 thực sự muốn đứng lên đấm một cái vào cái bản mặt kiêu ngạo kia.

Hoseok liếc nhìn hắn, giọng nói đều đều vang lên: “Trò chơi này đã để lộ rất nhiều gợi ý ngay từ đầu. Lẽ nào không ai nghĩ vì sao đã có dealer mà bài vẫn phải bỏ vào máy xào? Mọi người không cảm thấy sự xuất hiện của cái máy trong trò chơi này có chút dư thừa sao?”

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, quả thật bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

“Bỏ vào máy xào rõ ràng là muốn che giấu cách xào bài, hơn nữa máy này vốn dĩ là máy kín, từ bên ngoài nhìn vào không biết được bên trong làm gì cả, như vậy có xào hay không xào cũng chẳng ai biết được.”

“Cho nên, để biết được thực hư như thế nào thì rất đơn giản, chỉ cần đánh dấu lên một lá bài. Nếu lúc lấy ra, lá bài đó không đổi thì chứng tỏ khả năng rất cao bộ bài đó chưa từng bị xào qua.” Hoseok cầm một lá bài lên lật qua lật lại, hắn bình thản nói như thể đây là điều hiển nhiên.

Số 16 hét lên: “Như vậy là chơi ăn gian!”

Hoseok lắc lắc ngón tay: “Đây vốn là trò chơi ăn gian.” Sau đó, hắn cười khẩy một cái cái, đôi mắt hơi nhướn lên: “Với lại, một người cũng dùng cách chơi ăn gian mà bây giờ lại lớn tiếng nói tôi chơi ăn gian sao?”

Số 16 nghe xong chỉ biết câm nín, không còn lời nào biện hộ được nữa.

Số 24 lập tức điếng người, anh ta chợt nhớ lại lúc đầu sau khi giải thích luật lệ xong, trong lúc những người khác đều đang suy tính nước đi riêng, chỉ có số 18 là mò mẫm cầm lá Joker trong tay không biết làm gì.

Số 24 ngồi bật dậy chạy đến góc bàn của số 16, hốt hoảng cầm lá Joker lên quan sát.

Không có gì cả? Lẽ nào…


Hoseok dùng hai ngón tay búng vào lá bài mà mình đang cầm, “Đúng vậy, tôi đã đánh dấu lên lá Joker. Bẻ một độ cong cực nhỏ, chỉ cần bị tác động nhiều lần sẽ không còn duy trì được độ cong đó nữa. Tuy nhiên trò chơi này thật sự rất thú vị, lúc dealer cầm xấp bài từ máy xào bài ra, lá cuối cùng của bộ bài chính là một lá bài cong, độ cong nhỏ thôi nhưng vì tôi đã đánh chủ ý từ đầu nên liền nhận ra được. Mọi người nghĩ sao khi một lá bài vẫn nằm ở vị trí trước khi xào, vẫn một độ cong đó, liệu có khả năng như tôi đã suy nghĩ?”

Số 24 lắc đầu: “Vẫn rất trùng hợp, dù như vậy cũng chưa chắc gì những lá phía trên vẫn sẽ ở cùng một vị trí?”

“Đúng vậy.” Hoseok nhìn anh ta, nhàn nhã nói tiếp: “Nhưng mọi người có nhớ khi dealer trải bài ra cho chúng ta cùng xem và khi xếp bài trở lại vị trí chồng lên nhau thì thứ tự những lá bài là gì không?”

Tất cả người chơi bắt đầu hồi tưởng lại khoảnh khắc lúc đó, khi dealer trải bài ra. Thứ tự các lá bài lúc đó chính là bốn lá J, bốn lá Q, lá trắng, lá K, lá A và lá Joker. Sau đó anh ta xếp những lá bài trở về vị trí chồng lên nhau như lúc đầu, và nếu úp bộ bài xuống thì, vị trí những lá bài vẫn giữ nguyên như vậy!

Không để mọi người nghĩ ngợi gì thêm, Hoseok lại tiếp tục.

“Đúng là nếu chỉ dựa vào việc đánh dấu Joker thì vẫn chưa đủ thuyết phục cho suy luận của tôi. Nhưng nếu tôi nói trùng hợp đến mức, sau khi được phát 2 lá bài, tôi phát hiện ra lá bài thứ nhất và thứ hai của tôi lần lượt là J và Q? Hơn nữa, đến lượt bỏ bài, tôi quan sát tất cả mọi người đều lựa chọn bỏ đi lá thứ nhất chứ không ai bỏ lá thứ hai cả. Lại nói đến các lá bài thứ ba phát ra cũng cùng một thứ tự như ban đầu, lần lượt là lá trắng đến K, A, và Joker.”

Hoseok bỗng nhìn sang Jungkook, “Cuối cùng, ở lượt đổi bài của số 1 tôi đã kiểm tra lá bài bỏ đi của cậu ta và đó đúng là lá J. Lẽ nào tất cả những điều đó vẫn là sự trùng hợp sau khi xào bài ư? Không, căn bản là bộ bài này chưa-hề-bị-xào-qua!”

Tất cả mọi người không thể tin được nhìn Hoseok, những gợi ý mà trò chơi này đưa ra quá mức nhỏ nhặt, ai lại chú ý đến những điều đó chứ, vậy mà hắn ta lại nhìn ra được.

Taehyung đứng bên ngoài hít một hơi sâu, trong lòng có chút khó chịu. Hoseok quá mức thông minh, chỉ sợ còn trên cơ mình. Vừa nãy hắn ta chỉ giải thích một nửa, còn một nửa thật sự vẫn chưa nói ra. Liên tục từ đầu trò chơi, tên Hoseok này đã quan sát được tính cách của cả ba người chơi.

Biết được số 16 tính cách bộp chộp, suy nghĩ đơn giản, vì vậy Hoseok liền liên tục ra sức nói những câu hướng số 16 đến suy nghĩ nếu lấy được lá lớn nhất tức lá Joker sẽ giành chiến thắng. Không chỉ vậy, ngay cả Jungkook cũng bị hắn nắm trong tay, việc để lộ lá Joker ban đầu chính là để Jungkook đánh liều đổi lá Joker cho hắn. Nắm được lòng người, thật ra cả ván bài này, là một tay Hoseok điều khiển.

Chưa kịp để mọi người để mọi người kịp hoàn hồn lại, NPC đã phát ra âm thanh rè rè quen thuộc.

“Ải 2, Trouble Joker, người chiến thắng là tuyển thủ số 18 và tuyển thủ số 1.”

Ngay lúc đó, sàn nhà dưới chân ghế của số 24 và số 16 đột nhiên tách ra hai bên, hai người bọn họ đang ngồi yên trên ghế đột nhiên bị rơi thẳng xuống cái hố sâu không thấy đáy bên dưới, cảnh tượng hết sức kinh khủng.

Jungkook vẻ mặt không cảm xúc như thể không hề bị tác động gì bước ra khỏi bàn chơi, đi về phía Taehyung.

Hoseok theo sau Jungkook, thong thả bước đến chỗ Taehyung đang đứng.


“Vì sao?” Taehyung đè thấp âm thanh xuống hết mức có thể, chỉ để hắn và Hoseok nghe được: “Vì sao phải cứu chúng tôi?”

Hoseok hai tay đút túi, nhếch môi nói ra từng từ thật chậm rãi: “Trò chơi này dễ như vậy mà còn thắng một mình thì chẳng phải rất hạ thấp trí tuệ của tôi sao?”

Taehyung im lặng không đáp.

Mục đích thật sự của anh ta e rằng không chỉ đơn giản như vậy.

Đúng lúc ấy, luồng sáng quen thuộc lại xuất hiện chỗ ba người đang đứng, cả ba liền nhắm mắt lại.

Lúc mở mắt ra, Taehyung chỉ nhìn thấy bản thân và Jungkook đã bị đưa đến một căn phòng trống, trên tường có một cái bảng điện tử rất lớn. Ở giữa phòng đặt một cái bàn, trên bàn có một tờ giấy trắng cùng một cây bút. Taehyung nhìn xung quanh, chỉ có hai người bọn họ, như vậy tên Hoseok kia đã bị đưa đến nơi khác rồi.

Taehyung bước đến chỗ cái bàn rồi cầm tờ giấy kia lên. Trên tờ giấy chỉ có đúng 11 dấu gạch nối được xếp thành một hàng ngang thẳng thớm.

_ _ _ _ _ _ _     _ _ _ _

Điền vào chỗ trống à? Taehyung giật giật mí mắt nghĩ thầm.

“Bây giờ chính là thời gian giải mật mã, người chơi có 20 phút để giải ra mật mã này. Để mở mật mã, hãy chạm vào tấm bảng phía trước. Thời gian bắt đầu tính ngay sau khi tôi nói hết câu này.”

Taehyung đang lắng nghe NPC nói để xem có gợi ý gì không thì đã thấy Jungkook tiến về phía trước, nâng tay lên chạm vào màn hình của tấm bảng.

“Ây ây đợi tôi đã chứ!”

Lúc hắn chạy lại thì đã thấy trên màn hình hiện lên rất nhiều chữ cái, được xếp thành một hình vuông nhỏ, không hề bị thiếu nét, cũng chẳng hề có khung gì ngăn cách giữa những chữ cái.

Cả hai im lặng nhìn tấm bảng, chẳng hề có chút manh mối gì cho mật mã lần này.

Đang tập trung suy luận cách giải, đột nhiên màn hình lại tối đen như mực.

Jungkook nhíu mày, vươn tay chạm một lần nữa lên màn hình. Chỉ thấy màn hình sáng lại, trên đó vẫn là những chữ cái được xếp thành hình ô vuông.

Vừa nhìn thấy bảng chữ cái này, Jungkook liền quay sang nhìn Taehyung nói một chữ không đầu không đuôi,”Đổi.”

Taehyung khó hiểu hỏi lại “Đổi?”. Chỉ thấy Jungkook vươn tay chỉ vào bảng chữ cái trên màn hình, lúc này Taehyung mới hiểu ra, thì ra bảng chữ cái này không phải là bảng chữ cái mà bọn họ nhìn thấy trên màn hình lúc nãy. Các con chữ đã bị thay đổi, thậm chí một vài chữ đã không còn xuất hiện trong bảng như lần đầu.

Quái lại, tại sao lại bị mất bảng chữ cái lúc nãy.


Cả hai đem nghi vấn đó tiếp tục quan sát bảng chữ cái mới này. Nhưng cũng chưa quan sát được bao lâu, màn hình lại tiếp tục bị tắt đi.

Không đợi Jungkook hành động, Taehyung đã đưa tay lên chạm chạm vào màn hình. Nhưng lần này màn hình vẫn không sáng lại. Jungkook cũng thử mấy lần, khó hiểu nhìn màn hình tối đen kia.

Taehyung theo thói quen xoay mặt đồng hồ đeo trên tay, thở dài nói với Jungkook: “Một phút, trò chơi này chỉ cho chúng ta quan sát mỗi bảng chữ cái trong vòng một phút.”

Jungkook không nói gì, sải bước đến cái bàn đặt giấy và bút kia, cúi xuống viết viết gì đó. Kết thúc, cậu ngẩng mặt lên đưa lại tờ giấy cho Taehyung.

Taehyung ngạc nhiên nhìn vào tờ giấy vừa nhận được, chính là hai bảng chữ cái vừa rồi.

“Cậu… nhớ được hết sao?” Quả nhiên đúng là “vừa nhìn đã nhớ” mà Hoseok đã nói qua.

Jungkook gật gật đầu.

Đúng lúc này đột nhiên NPC lên tiếng “Thời gian còn lại là 15 phút RÈ-RÈ”

Taehyung bật cười quay sang nói đùa với Jungkook:”Chà, NPC lần này cũng thật quan tâm chúng ta quá, cứ mỗi năm phút lại nhắc chúng ta một lần như vậy.”

Jungkook ngước lên nhìn trần nhà nơi vừa phát ra tiếng của NPC, rồi lại nhìn xuống mặt không cảm xúc nói với Taehyung: “Chập điện?”

Taehyung không nhịn được dựa vào bàn cười lớn một trận.

Jungkook không quan tâm đến hắn, giành lấy lại tờ giấy trong tay Taehyung để trên bàn, tập trung giải mật mã.

Taehyung cũng nghiêm túc tiến đến nhìn vào tờ giấy. Hai bảng chữ cái này liệu có liên quan gì đến nhau?

Taehyung thử đối chiếu hai bảng chữ cái, nhưng lại thất vọng nhận ra hai bảng chữ cái này có rất nhiều chữ khác biệt.

Taehyung mặt đăm chiêu, tập trung nhìn những con chữ sắp xếp lộn xộn ở mỗi bảng trên tờ giấy. Hắn nghiêng đầu tính thở dài thì đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Khoan đã, những chữ hiện diện thì khác biệt, lẽ nào ý nói rằng…

Không có thì mới giống nhau?

•Brought to you by Trà Mặns House•

Trà Bánh Quy: xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu như vậy nha, để bù lại mình đã viết chap này thật dài luôn, mọi người đọc cho đã con mắt nhé. Lại một mật mã mới, để xem lần này cô gái nào sẽ là người đầu tiên giải ra mật mã của trò chơi này đây :))) dù giải được hay không được thì cũng đừng quên comment nhận xét về chap này cho tụi mình biết nha, chủ yếu là mình thích nói chuyện với mọi người ấy mà. Ai cũng dễ thương hết trơn ><


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.