Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 55: Số 30, Anh Nên Đi Viết Tiểu Thuyết Mới Phải


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 55: Số 30, Anh Nên Đi Viết Tiểu Thuyết Mới Phải

Chỉ bằng một câu xác nhận như vậy, Hoseok thành công thả một quả bom thông tin đến tai mọi người, đóng băng toàn bộ không khí trên Bàn Tròn ngay lúc này.

Nhiều người bị âm giọng trầm thấp của hắn dọa sợ, sống lưng trở nên căng thẳng cứng đờ.

“Anh…” Số 5 cũng không ngoại lệ, cậu ta nghe xong liền sững sờ một lúc mới có thể khó tin mà hỏi lại: “Anh nói vậy là ý gì?”

Hoseok nhìn số 5 một chút rồi tiếp tục lên tiếng: “Câu gợi ý “Kẻ sống sót là kẻ tồn tại” không chỉ có một ý nghĩa như các cậu đã nghĩ tới. Nếu như tách bạch “Kẻ sống sót” và “Kẻ tồn tại” làm hai cá thể khác nhau thì các cậu nghĩ đến điều gì?”

Taehyung nhíu mày, tách bạch “Kẻ sống sót” và “Kẻ tồn tại”, sao lại giống như đang nói về…

Ngày hôm nay bầu không khí quanh Bàn Tròn chẳng khác gì một chuyến tàu lượn siêu tốc, không khí cứ dồn dập nóng lên rồi lại rơi xuống trạng thái yên ắng căng thẳng như thế này liên tục.

Có điều lần này các tuyển thủ trên Bàn Tròn không phải đang im lặng bởi một phát ngôn gây sốc nào đó, mà do tất cả đều đang chìm đắm vào suy nghĩ cá nhân của riêng mình, tập trung tìm ra lời giải trong câu hỏi của Hoseok.

Nếu so sánh buổi phán xét này là một lớp thuyết giảng, số 8 hẳn sẽ được điểm mặt như học sinh chăm chỉ gương mẫu nhất lớp, bởi cậu ta luôn là người đầu tiên phát biểu ý kiến mỗi khi có một câu hỏi được đặt ra.

Lần này cũng không ngoại lệ, số 8 nhướn mày nhìn Hoseok, cười khẽ nói: “Ý anh muốn nói về… phe ám sát và phe mục tiêu?”

“Nếu chiếu theo góc độ sinh tồn thì trong trò chơi này, phe mục tiêu luôn phải tìm cách tránh né sự truy sát của phe ám sát, hoặc có thể nói là phải cố gắng… “sống sót”. Còn phe ám sát chỉ cần ẩn mình, không làm lộ vai của bản thân và không bị xử tử, hay nói cách khác, cố gắng “tồn tại” đến cuối.”

Số 8 nghiêng đầu nói tiếp: “Tóm lại, đây chính là chân lý để chiến thắng trò chơi của mỗi phe.”

“Wow, cậu đỉnh thật đấy số 8.” Jimin ngồi đối diện mắt gật gù tán thành với cách giải thích của số 8. Những người còn lại trên bàn dù không nói gì nhưng cũng có vẻ như vô cùng ngưỡng mộ khả năng tư duy nhạy bén của số 8.

Taehyung cũng đã sớm có kết luận ngay trước khi số 8 lên tiếng. Quả thật nếu xét theo khía cạnh sinh tồn thì câu nói này đang ám chỉ đến hai phe trong trò chơi, hay nói cách khác là cách để chiến thắng của mỗi phe. Như số 8 vừa giải thích, cách để phe mục tiêu chiến thắng là phải cố gắng “sống sót” khỏi sự truy sát của phe ám sát và tìm ra tất cả các thành viên ám sát.

Còn về phía phe ám sát, sau vòng 11 Taehyung cũng nhận ra một điều, vì bản chất phe này có số lượng thành viên ít ỏi cũng như bị nhiều luật lệ ràng buộc gây bất lợi cho việc hành động, cách tốt nhất để phe ám sát có thể chiến thắng là… không làm gì cả.

Chỉ cần im lặng và không biến mình thành kẻ bị chú ý đến trong dàn tuyển thủ, âm thầm để phe mục tiêu tự nghi ngờ lẫn nhau, hay nói cách khác, chỉ cần cố gắng “tồn tại” đến cuối thì sẽ nghiễm nhiên giành chiến thắng khi số lượng hai phe bằng nhau.

Như cách mà số 4 – Seokjin đã lựa chọn trong suốt vòng chơi vừa rồi.


Đáng tiếc đến phút chót anh ta vì bảo vệ thành viên cuối cùng của phe mình mà phải hy sinh bản thân.

“Khoan khoan, mấy anh giải thích rõ hơn có được không, tôi vẫn chưa hiểu lắm?” Số 2 nhao nhao lên trong Bàn Tròn, tiếp tục chuyên mục hỏi đáp ngớ ngẩn của hắn ta.

Taehyung nhịn mãi mới không lớn giọng mắng số 2 một trận.

Ngược lại, Hoseok đối với những kẻ không cùng đẳng cấp vốn dĩ chưa bao giờ tốn sức đặt đối phương vào tầm mắt.

Hắn trực tiếp bỏ qua số 2, nối tiếp lời số 8 vừa nói: “Thực tế đây chỉ là một bài toán tiểu học vô cùng cơ bản, Kẻ sống sót là Kẻ tồn tại. Thay thế “Kẻ sống sót” thành phe mục tiêu và “Kẻ tồn tại” thành phe ám sát”.

“Phe mục tiêu là phe ám sát?” Jimin lẩm bẩm dựa theo gợi ý của Hoseok.

Một bài toán cơ bản, số 8 đảo mắt suy nghĩ, chưa đến ba giây đã truy ra lời giải

Cậu ta lắc đầu: “Nếu đã gọi là bài toán thì hẳn phải có ký hiệu toán học chứ, tôi đoán… chữ “là” cũng chính là dấu bằng trong bài toán này, phe mục tiêu = phe ám sát?”

Taehyung nhíu mày, mọi chuyện dường như đã bắt đầu sáng tỏ, “Chính là trường hợp khi phe ám sát chiến thắng?”

Cạch một tiếng, chiếc hộp manh mối vừa được mở toang, vô vàn suy luận như dòng chảy ào ạt không ngừng tuôn trào trong đại não. Taehyung lập tức tua ngược về những lời NPC từng thông báo về luật của trò chơi, “Phe ám sát chiến thắng khi dân số hai phe bằng nhau”.

Hoseok quan sát một loạt biểu cảm của các tuyển thủ, cuối cùng hắn dừng ở chỗ Taehyung, xác nhận lời của đối phương bằng một cái gật đầu rồi mới tiếp tục nói với mọi người xung quanh: “Bây giờ thì các cậu đã hiểu rồi chứ? Dù cho chúng ta có làm gì đi chăng nữa thì kết quả của trò chơi này vốn dĩ đã được định sẵn ngay từ đầu. Phe ám sát luôn thắng.”

Một tiếng sét đánh thẳng vào tai Taehyung, hắn cuối cùng cũng tìm được lời giải cho nghi vấn của bản thân. Thì ra đó là lý do vì sao ở Bàn Tròn cuối cùng vòng 11, tất cả năm người bao gồm hắn, Jungkook, Hoseok, số 2 và số 8 đều thuộc phe mục tiêu nhưng vẫn phải tiếp tục trò chơi.

Mọi người trên Bàn Tròn bị dẫn dắt hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tâm trạng quả thật xoay vòng chẳng khác nào cánh quạt trần đang xoay trên trần nhà kia.

Yoongi lần đầu tiên lên tiếng trong Bàn Tròn, từ biểu hiện đến giọng nói vẫn luôn mang theo thái độ đề phòng: “Có gì chứng minh được điều này?”

Câu này không chỉ Yoongi mà nhiều người khác ở đây cũng thắc mắc tương tự. Hoseok nhún vai đơn giản trả lời: “Ở vòng số 9 của anh, tức vòng chơi trước khi tôi có ký ức, Bàn Tròn cuối cùng gồm có tôi, anh, và cậu ta”. Hoseok nói xong liền ý tứ hất cằm sang phía Jimin.

Taehyung lập tức lên tiếng bổ sung vào lời của Hoseok: “Tôi có thể làm chứng điều này, ở vòng 11, năm người cuối cùng trên Bàn Tròn gồm có tôi, số 1, số 18, số 2 và số 8. Tất cả chúng tôi đều thuộc phe mục tiêu nhưng trò chơi vẫn tiếp tục như thường, thậm chí kết quả mà tôi được thông báo cũng là phe ám sát chiến thắng.”


Số 8 đổi tay chống cằm, hứng thú nhìn Taehyung nói: “Khoan đã, nói như vậy không lẽ anh… đã biết được những ai thuộc phe ám sát?”

Taehyung gật đầu không chút chần chừ, chẳng cần nhìn thì hắn cũng cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của số 5 và số 17 đang hướng về phía mình. Cảm giác như có sát khí tỏa ra nồng nặc xung quanh khu vực của hai người bọn họ.

Nhưng bao nhiêu đó cũng không thể lấn át được Taehyung, hắn thẳng thắn điểm mặt những thành viên còn lại của phe ám sát trên bàn: “Số 5 và số 17 chính là Sát Thủ, số 4 là Gián Điệp”.

Bầu không khí căng thẳng lại càng rõ rệt hơn ngay khi Taehyung vừa dứt câu.

“Cái gì?? Số 5 không phải Xạ Tiễn à??” Số 2 ngay lập tức oang oang cái miệng chuyên thắc mắc của hắn ta.

Số 5 vội phản ứng lại, giọng nói cất lên vẫn trầm tĩnh như thường ngày nhưng để ý kỹ mới phát hiện trong đó còn xen lẫn chút phẫn nộ, “Số 30, anh đừng có ngậm máu phun người. Tôi đã nói tôi là Xạ Tiễn, chẳng phải tối hôm qua anh vẫn còn tin tôi hay sao? Bây giờ anh rút lưỡi như vậy làm tôi phải nghi ngờ ngược lại anh đấy.”

Taehyung cười nhếch môi, ánh nhìn nghiêm túc xoáy vào đôi mắt tràn đầy sát khí của số 5, “Nếu không phải ngày hôm nay tôi đi theo cậu thì thật sự tôi cũng đã bị cậu lừa cho xoay như chong chóng cả hai vòng này rồi.”

Số 5 mỉa mai hừ một tiếng, “Tôi giả danh Xạ Tiễn sao, nực cười!”

“Vậy trong số những người ở đây…” Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, sau đó lớn giọng nói: “Ai là Xạ Tiễn thật thì mau lên tiếng phản bác đi!”

Trên bàn không một ai lên tiếng, không khí càng lúc càng lạnh xuống theo từng tiếng tích tắc trên kim giây đồng hồ.

Số 5 cười nhếch môi, giọng lạnh tanh nói: “Sao nào số 30? Anh có muốn đổi sang một kịch bản khác hấp dẫn hơn không?”

Taehyung không quan tâm đến lời nói khích của số 5, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sát khí kia, bình tĩnh đáp: “Dĩ nhiên là Xạ Tiễn thật không lên tiếng trả lời được.”

Đoạn Taehyung chống hai tay xuống bàn rồi đứng dậy nói rõ từng chữ: “Bởi vì cậu ta đã bị ám sát vào ngày đầu tiên rồi.”

Jimin liền nhíu mày nhìn sang Taehyung, “Ý cậu Xạ Tiễn là… tuyển thủ số 7?”

Taehyung trầm giọng đáp: “Đúng vậy. Mặc dù tôi vẫn chưa biết vì sao số 5 biết được chuyện số 7 là Xạ Tiễn, nhưng tôi chắc chắn số 5 đang mạo danh Xạ Tiễn, còn số 7 mới chính là Xạ Tiễn thật.”


Số 5 ngửa đầu cười lạnh: “Lại bắt đầu rồi. Để tôi chống mắt xem lần này lại là loại kịch bản gì nữa đây.”

Số 2 đột nhiên hớ lên một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Thảo nào… lúc đó số 7 nói một câu rất lạ.”

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của những tuyển thủ còn lại. Taehyung cũng quay sang nhìn số 2, đôi mắt sâu hơi híp lại.

Số 2 lanh lẹ tiếp tục: “Thực ra ngày hôm qua số 5 và số 7 có cãi nhau một trận trên đường đi.”

Chuyện này Taehyung biết, bởi vì số 2 đã từng đề cập vụ việc số 5 và số 7 tranh cãi vào Bàn Tròn đầu tiên ở vòng 11, nhưng hắn không rõ chi tiết sự tình lúc đó là thế nào.

“Số 5 không đáp trả gì nhiều, còn số 7 thì rất khí thế mắng chửi không ngừng, cho nên sau đó số 25 có nhắc nhở cậu ta một câu.” Số 2 vừa nói vừa hồi tưởng lại cảnh tượng trong rừng ngày hôm qua.

Số 25 ngồi bên cạnh liền gật đầu tiếp lời: “Tôi có khuyên cậu ta nhẫn nhịn một chút, nóng nảy như vậy lỡ như một lúc nào đó gặp trúng Sát Thủ thì lại sinh chuyện.”

Số 2 hơi bĩu môi nói: “Số 25 đã tốt bụng nhắc nhở vậy mà số 7 vẫn kiên quyết không nghe, còn dám thẳng thừng tuyên bố “Tôi mà sợ mấy tên Sát Thủ đó à, còn chưa biết ai sợ ai đâu!”

Số 25 thở dài tiếp tục: “Khi ấy tôi với số 2 cứ nghĩ rằng số 7 nói vậy là do mất bình tĩnh mà thôi, không ngờ bởi vì cậu ta là Xạ Tiễn nên mới không chút e sợ trước Sát Thủ như vậy.”

Ra là vậy, chắc chắn số 5 đã chú ý đến câu nói kích động của số 7, từ đó đánh liều vào phòng số 7 tìm hiểu sau khi số 7 chết.

Taehyung ngẩng đầu không chút e dè vạch trần số 5: “Cậu biết được Xạ Tiễn thật đã chết nên mới tự tin cướp nhân vật của cậu ta để qua mặt mọi người. Hơn nữa những gì là sự thật thì sẽ tự động phơi bày, chẳng cần tôi phải tốn sức dựng lên bất kỳ loại kịch bản nào.”

Taehyung bỗng híp mắt thêm vào một câu, “Chỉ có tên giả dối mới phải dựng chuyện lừa đảo mọi người.”

Số 5 đã hơi mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, sau khi nghe Taehyung nói vậy, cậu ta dường như càng tức giận hơn nữa, đôi mắt trừng lớn như muốn giết Taehyung bằng ánh mắt.

“Khoan đã số 30…” Số 2 đột ngột cắt ngang màn đối thoại giữa Taehyung và số 5, “Cho dù số 5 biết được số 7 là Xạ Tiễn đi chăng nữa, nhưng đúng là có vũ khí trong phòng của số 15 mà?”

Taehyung thấp giọng đáp: “Chắc chắn số 5 đã cướp khẩu súng Xạ Tiễn của số 7 rồi dùng nó để đổ tội cho số 15.”

Số 5 tức giận cười lớn: “Số 30, anh nên đi viết tiểu thuyết mới phải. Khá khen cho tất cả những câu truyện giả tưởng anh vừa mới sáng tạo ra.”

Taehyung mặt lạnh tanh nhìn số 5 hai mắt đang long sòng sọc ở phía bên kia bàn, bình tĩnh nói: “Câu này tôi phải dành cậu mới đúng. Có chuyện gì mà cậu không thể làm, ở vòng trước chính cậu đã dùng chiêu này để đẩy số 17 xuống hố tử thần.”

Jimin dù rằng không hiểu lắm nhưng vẫn lên tiếng hòa giải: “Tôi muốn xác nhận lại việc số 5 cướp súng mà anh vừa nhắc tới một chút? Rốt cuộc là vào lúc nào và làm sao cậu ta có thể lẻn vào phòng số 7 mà không bị ai phát hiện?”


Taehyung bình tĩnh ngồi xuống, trong đầu gợi nhớ lại vòng chơi 11.

Vào ngày thứ nhất, số 5 vẫn chưa dám nói mình mang vai Xạ Tiễn, vậy mà đến ngày thứ hai cậu ta lại mạnh miệng khẳng định mình là Xạ Tiễn và còn công khai thẻ nhân vật.

Dựa theo sự thay đổi về thái độ của số 5, Taehyung suy đoán vụ việc cướp súng ở vòng trước hẳn phải diễn ra sau Bàn Tròn đầu tiên.

Còn ở vòng 30 này thì diễn biến lại hơi khác biệt một chút về mặt thời gian. Ngay từ ngày đầu tiên số 5 đã tự tin mạo danh Xạ Tiễn rồi, nghĩa là cậu ta phải cướp được súng và thẻ nhân vật của số 7 từ trước khi Bàn Tròn thứ nhất diễn ra.

Taehyung cố nhớ lại ký ức của ngày hôm qua, số 5 trở về rất trễ, sau đó bởi vì cãi nhau với số 2 mà cậu ta đi thẳng lên lầu, cả buổi cũng không thấy xuống ăn tối…

Hắn nhíu mày, nắm tay hơi siết chặt, chỉ có thể là lúc đấy.

Cùng lúc đó số 8 cũng lên tiếng trả lời Jimin, “Có lẽ là vào buổi tối đầu tiên. Tôi còn nhớ số 5 về rồi đi thẳng lên lầu, trong khi chúng ta đều đang ở dưới phòng khách ăn tối.”

Đoạn, số 8 nhướn mày nhìn số 5 đầy ẩn ý, “Cho nên anh ta có giở trò gì thì chúng ta cũng không biết được.”

Giọng nói nửa thật nửa đùa này lọt vào tai số 5 lại như thể cố ý công kích. Cậu ta thoáng chốc mất sạch bình tĩnh, đập bàn đứng dậy lớn giọng nói: “Tôi không giả danh cũng không cướp vũ khí của ai hết. Tôi chính là Xạ Tiễn thật!”

Ngay lập tức, cậu ta căm phẫn nhìn sang Taehyung, “Số 30, anh đang cố hướng mọi người đi theo cái bẫy của anh sao?”

Taehyung nhìn số 5 hừng hực lửa giận ở phía bên kia bàn, hắn chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi không việc gì phải làm vậy cả. Như số 18 đã nói, mấu chốt của trò chơi không nằm ở việc phe nào chiến thắng. Bây giờ cậu có là Sát Thủ hay Xạ Tiễn thì cũng không phải là mối bận tâm với tôi nữa.”

Không đợi số 5 đáp trả, Taehyung liền nhíu mày nói tiếp: “Nếu tôi nói dối thì lúc nãy khi mọi người định xử tử số 17, tôi đã không ngăn cản rồi.”

Số 5 đột nhiên cười lớn, thần kinh hề hề nói: “Làm quái nào tôi biết được số 17 có phải là người các anh cài vào để nhử tôi hay không?”

Taehyung nghe vậy liền không thể tin nổi mà quay sang nhìn sang số 5, ngay cả Hoseok cũng im lặng, ánh mắt mang theo vẻ dò xét.

Số 17 ở bên kia bàn hơi nghi hoặc lên tiếng: “Số 5, cậu thật sự là… Sát Thủ?”

•Brought to you by Trà Mặns House•

<Tác giả có lời muốn nói>

Sau hai vòng thì các bạn ấn tượng với tuyển thủ nào nhất trong Lets Play? 😝


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.