Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 46: Điều Này Dường Như Nằm Ngoài Dự Đoán Của Số 8.


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 46: Điều Này Dường Như Nằm Ngoài Dự Đoán Của Số 8.

Số 11 đứng trước những ánh nhìn quỷ dị đổ dồn vào mình liền khó hiểu gãi đầu hỏi: “Mọi người…sao vậy? Số 2, sao trông cậu như vừa nhìn thấy ma thế?”

Số 2 vẫn còn há hốc chưa thể ngậm miệng lại, tay run run chỉ vào số 11: “Cậu… cậu…”

Trái ngược với số 2, số 8 vô cùng bình tĩnh. Cậu ta gõ gõ tấm thẻ xuống mặt bàn, sau đó ngẩng đầu hỏi số 11: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”

Số 11 lắc lắc đầu, ngay lập tức tất cả mọi người trong phòng cùng cậu ta đều ngước lên nhìn chiếc đồng hồ to treo trên tường.

19 giờ 30 phút.

Số 11 trợn mắt, tay run rẩy chỉ lên đồng hồ: “Trời ạ đã bảy giờ rưỡi rồi sao, tôi… tôi đi lố giờ quy định rồi…”

Nhưng số 11 không biết, ngoại trừ việc cậu ta về trạm dừng chân sau sáu giờ, tất cả mọi người đều đang quan tâm đến một chuyện tưởng chừng như không tưởng khác.

Số 11…rõ ràng đã chết, làm sao bây giờ lại lành lặn trở về nhà mà không hề có một vết thương nào?

Số 27 ngồi kế bên số 2 run giọng hỏi: “Có khi nào hai người nhìn nhầm rồi không? Có thể số 11 chỉ bị thương thôi—“

Số 2 bấy giờ mới hoàn hồn, cậu ta đứng bật dậy hét lên: “Không thể nào! Cậu ta chắc chắn đã chết rồi!”


Số 2 tiếp tục quay sang nhìn số 5 nói: “Số 25, anh cũng thấy số 11 đã nằm bất động trên đất mà đúng không? Trên áo cậu ta còn nhuốm máu loang lổ. Số 5… số 5 anh cũng chẳng nói số 11 đã bị Sát Thủ giết còn gì!”

Số 5 ngồi đối diện chỉ im lặng híp mắt nhìn số 11. 

Số 11 dường như đã bắt đầu hiểu ra vấn đề, cậu ta hốt hoảng nhìn xuống ngực mình, rồi lại hoảng sợ nhìn lên mọi người.

Jimin xoa xoa cằm, đôi mắt lanh lẹ đảo quanh bàn rồi dừng lại chỗ số 5, “Nếu theo như lời số 5 nói số 11 đã bị giết bởi Sát Thủ, mà bây giờ cậu ta lại có thể quay về đây. Thế thì chỉ có một khả năng mà thôi, số 11 chính là–“

Số 2 và số 25 đồng thanh hốt hoảng chỉ về số 11 nói: “Kẻ Phản Bội!!!”

Số 11 giống như bị chọc phải điểm chí mạng, hai mắt cậu ta trợn trừng đến mức tròng mắt muốn rơi ra ngoài. Mặt của cậu ta chuyển sang tái mét không còn chút máu, tay run run không cầm nổi vali, lắp bắp nói: “Tôi… tôi… không phải… tôi…”

Số 2 lúc này đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, đập bàn nói: “Cậu chắc chắn là Kẻ Phản Bội. Không, bây giờ cậu chính là Sát Thủ!”

Mặt số 11 bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh, cậu ta thở hổn hển lắc đầu liên hồi, “Tôi không biết… tôi không biết gì cả! Tôi không cố ý bị biến thành sát thủ!! Xin hãy cho tôi một cơ hội!!”

Jimin ngồi ở đằng xa khoanh tay nói: “Bây giờ cậu có biện hộ gì cũng vô ích. Cho dù cậu không cố ý nhưng rất tiếc, hiện tại cậu đã thuộc phe ám sát. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xử tử cậu.”


Số 8 không tham gia tranh luận về số 11 cùng số 2 và Jimin. Thay vào đó, cậu ta dường như lại có một mối quan tâm khác, “Nhưng ai là tên Sát Thủ đã giết số 11? Làm sao tên này biết số 11 là Kẻ Phản Bội mà có thể giết đúng anh ta ngay ngày đầu tiên như vậy?”

Tiếng gõ bàn lộc cộc ngày một rõ rệt. Taehyung biết, hành vi này chứng tỏ số 8 đã tìm ra đối tượng để thả mồi nhử. Hắn chỉ im lặng quan sát, khóe mắt quét qua chỗ con mồi mà số 8 đang nhắm đến.

Số 5 bị ánh mắt của số 8 làm cho lạnh sống lưng, nhưng cậu ta vẫn không chút lay động, điềm tĩnh đối đáp: “Tôi đã nói rồi. Tôi không kịp nhìn thấy Sát Thủ. Tôi chỉ đuổi theo hắn dựa vào tiếng bước chân chạy đi thôi.”

Số 8 gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó, cậu ta nhướn mày hỏi tiếp một câu khác: “Vậy, anh đuổi theo tên Sát Thủ đó được bao lâu?”

Số 5 không cần tốn quá ba giây đã trả lời trơn tru: “Tôi cũng không chắc là bao lâu. Nhưng tôi nhớ hình như lúc tôi mất dấu hắn là tầm năm giờ chiều.”

Thoáng chốc, đôi mắt số 8 trở nên sắc bén lạ thường, nhưng rất nhanh cậu ta lại trưng ra nụ cười thân thiện giả tạo đáng ghét kia. Taehyung biết rõ số 5 là Xạ Tiễn nhưng vẫn muốn xem thử số 8 định làm gì.

Số 8 bỗng quay sang hỏi số 2: “Nhóm các anh về nhà lúc mấy giờ?”

Số 2 khoanh tay, đảo mắt hồi tưởng lại, “Tầm khoảng 4 giờ 15, làm sao?”

Số 8 nhún vai, cậu ta dựa lưng ra thành ghế, thoải mái nói: “Xem nào, tôi nhớ thời điểm tôi về đến trạm dừng chân chính xác là 3 giờ 58 phút. Chưa đến năm phút sau thì số 18 trở về. Sau đó 4 có xuống bếp một lần, chứng tỏ anh ta còn về sớm hơn tôi. Số 17 và nhóm số 2 về đến trạm gần như cùng lúc vào khoảng 4 giờ 15. Khoảng một lúc sau đó thì nhóm người số 15 cũng về tới, còn nhóm số 30 về trễ nhất, lúc 4h55.”


Nhóm số 2 gật đầu lia lịa, “Đúng vậy, lúc về đến trạm tôi cùng số 25 ở lại phòng khách suốt buổi. Tình huống chính xác như lời số 8 vừa nói.”

Số 17 cũng xác nhận: “Đúng là tôi có nhìn thấy số 8 lúc về tới nhà.”

Số 5 không tỏ thái độ gì khác thường nhưng dường như đã có chút mất kiên nhẫn trước cách nói chuyện không đầu không đuôi của số 8, “Thì sao? Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện tôi đuổi theo tên Sát Thủ kia?”

Số 8 bật cười, “Có chứ. Rất mật thiết là đằng khác. Anh nói anh đuổi theo tên Sát Thủ kia rất lâu, đến tận 5 giờ chiều mới mất dấu hắn. Dựa theo lời anh nói thì tên Sát Thủ đó chỉ đi một mình. Mà trong số tất cả tuyển thủ thì chỉ có tôi, số 4, số 17 và số 18 không đi theo nhóm. Nhưng vấn đề là chúng tôi đều về nhà từ sớm, chắc chắn trước 5 giờ. Vậy tên Sát Thủ bí ẩn mà anh đã đề cập có thể là ai đây? Hay để tôi đổi một cách nói khác dễ hiểu hơn nhé?”

Số 8 cong khoé miệng, nhìn thẳng vào mắt số 5, “Phải chăng ngay từ đầu chẳng có tên Sát Thủ bí ẩn nào cả?”

Không khí trong Bàn Tròn lập tức trầm xuống.

Cách buộc tội đúng là vẫn mang phong cách không lẫn vào đâu của số 8. Từ từ bình thản đẩy con mồi rơi vào bẫy của mình, khiến đối phương không thể lường trước.

Nhưng số 5 xem ra vẫn vô cùng vững vàng không chút hoảng loạn. So với số 17 và số 2 vào lần bị số 8 buộc tội, số 5 hoàn toàn khác biệt.

Số 17 tuy có tự tin vào lời biện hộ của bản thân nhưng quan sát kĩ lưỡng vẫn thấy hắn ta có những biểu hiện của một kẻ đang nói dối như cúi đầu hoặc nghiêng sang một bên, đó là dấu hiệu cho thấy hắn đang cố bịa chuyện để đối phó trước lời chất vấn.

Số 2 thì thần kinh không vững nên vừa bị số 8 bắt bài chưa gì đã hoảng loạn cả lên.


Ngược lại, số 5 từ đầu tới cuối chỉ giữ đúng một bộ mặt điềm tĩnh đối đầu với số 8.

Kể từ vòng trước những sự kiện xoay quanh số 5 khiến Taehyung vẫn có chút khó hiểu. Tất cả mọi hành vi cậu ta làm đúng là khiến người khác nửa tin nửa ngờ, từ việc cậu ta giết số 11 vì thấy số 11 ám sát số 25, đến việc cậu ta quẫn trí thẳng tay bắn Namjoon vì không kịp cất vũ khí vào tủ. Nhưng bên cạnh đó cậu ta vẫn góp công lớn nhất trong việc công khai luật vũ khí, giúp phe mục tiêu tìm ra được gần hết Sát Thủ.

Tình huống hiện tại cũng không ngoại lệ. Số 11 bị bắn trong rừng ngay sau khi số 5 theo sau cậu ta, theo lẽ thường tình người bị nghi ngờ trước tiên chắc chắn là số 5. Đã vậy số 5 còn nói không nhìn thấy dáng vẻ của tên Sát Thủ tròn méo ra sao, thậm chí đến tấm lưng cũng không biết. Số 8 tinh ý như vậy làm sao dễ dàng bỏ qua cho cậu ta như những người khác.

Theo như lập luận của Taehyung thì trò chơi này đang lặp lại, nghĩa là khả năng cao nhân vật của tất cả mọi người đều giữ nguyên như vòng trước. Vì vậy Taehyung hiện tại vẫn nghiêng về hướng số 5 mang vai Xạ Tiễn.

Nhưng hắn tạm thời không muốn lên tiếng nói giúp số 5, số 8 tinh ý như vậy, chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường. Vì vậy Taehyung quyết định tiếp tục yên lặng xem số 5 làm sao thoát khỏi vòng vây của số 8 rồi mới tính tiếp.

Không nằm ngoài dự đoán của Taehyung, số 5 vừa nghe xong tuy rằng không thể đối đáp ngay lập tức như mọi lần nhưng vẫn không hề thay đổi nét mặt. Cậu ta ngẫm nghĩ chút liền hướng về phía số 8 trả lời: “Ban nãy tôi có nói rất rõ ràng, là cậu nghe không rõ. Tôi chỉ nói hình như là 5 giờ chứ chưa từng chắc nịch bảo rằng lúc đó chính xác là 5 giờ. Tôi cũng chẳng đem theo đồng hồ.”

Dừng một chút số 5 lại tiếp tục: “Chưa kể, tôi đã nói tôi là Xạ Tiễn. Nãy giờ cũng không có ai lên tiếng phản bác. Còn nếu mọi người vẫn không tin, tôi sẽ đem tờ giấy nhân vật của mình ra.”

Dứt lời bàn tay của số 5 vội chạm vào túi quần, nhưng chưa kịp thò tay vào trong thì trên trần nhà liền phát ra âm thanh máy móc của NPC: “Tất cả các tuyển thủ chỉ được phép công khai tờ giấy nhân vật của mình sau khi đã chết. Nếu làm trái quy định sẽ lập tức bị loại.”

Số 2 lập tức than vãn: “Nói vậy là sao, đã chết rồi thì công khai kiểu gì?”

Không ngoài dự đoán, người lên tiếng giải thích cũng chính là Jimin, nhưng thái độ lần này của cậu ấy không còn gay gắt như vòng trước.

Số 5 không thể công khai tờ giấy chứng minh nhân vật của mình, cậu ta đành thở dài đặt hai tay trên bàn, ánh mắt đảo quanh nhìn mọi người, thành khẩn nói: “Tóm lại, mọi người tin hay không cũng được, tôi đã công khai nhân vật thật sự của mình rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.