Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 43: Chỉ Tôi Mới Có Thể Làm Thế Này Với Cậu, Hiểu Không?


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 43: Chỉ Tôi Mới Có Thể Làm Thế Này Với Cậu, Hiểu Không?

Trước suy nghĩ chấn động rằng có khả năng bản thân đã bị mất ký ức ở vòng chơi của số 11, Taehyung bần thần đứng một chỗ, gần như quên là mình còn chưa trả lời câu hỏi của Jimin và Yoongi.

“Này anh bạn, cậu ổn chứ?” Namjoon là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của hắn. Anh ta giơ tay vẫy vẫy trước mặt Taehyung vài cái.

Taehyung nhìn Namjoon, rốt cuộc gật đầu vài cái tỏ ý mình vẫn ổn. Tạm gác những suy nghĩ đang nổ tung trong đầu đi, hắn lấy lại bình tĩnh, quay sang Yoongi và Jimin, nói: “Nếu tôi là sát thủ thì tôi chắc chắn không đưa ra đề nghị này, bởi vì tôi sẽ không liều lĩnh đến mức ám sát ai đó trước mắt nhiều người như vậy đâu nhỉ? Tôi chỉ nghĩ ngày đầu tiên nếu đi chung thành một nhóm đông người sẽ hạn chế khả năng bị giết bởi Sát Thủ hơn thôi.”

Taehyung cố ý thử lặp lại những gì bản thân đã từng nói qua để xem phản ứng của bọn họ. Không nằm ngoài dự đoán, Jimin nghe xong lập tức kéo kéo vạt áo của Yoongi khuyên nhủ: “Đúng vậy Yoongi à, hay cứ để họ đi cùng chúng ta đi.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhiều người thì càng dễ tìm đường hơn.” Namjoon cũng lên tiếng đồng tình với Jimin, thái độ vẫn luôn ôn hòa như vậy.

Yoongi im lặng không nói gì nữa, nhưng đôi mắt nhìn Taehyung và Jungkook lúc nào cũng đầy vẻ đề phòng, cho đến tận thời điểm tất cả bắt đầu khởi hành.

Ra khỏi cửa chính, trước mắt Taehyung vẫn là cảnh tượng khu rừng tương tự như vòng chơi trước. Xung quanh không có gì đặc biệt ngoài cây cối. Đứng từ đây nhìn qua bên hông có thể thấy một mặt hồ đằng xa. Xem ra trò chơi thực sự thiết lập toàn bộ mọi thứ giống hệt như ở vòng của số 11.

Hay nói chính xác, bọn hắn vốn dĩ chưa từng rời khỏi khu rừng này.

Trên đường đi, bầu không khí lại trở nên lúng túng hệt như lúc cả năm người gặp nhau lần đầu tiên. Taehyung bất đắc dĩ phải làm quen lại từ đầu với Jimin, Yoongi và Namjoon. Hắn hơi thở dài trong lòng. Bao nhiêu niềm tin và tình bạn từng xây dựng ở vòng trước đều đã biến mất trong một cái chớp mắt.  

Tuy rằng cảm giác hơi mất mát, nhưng Taehyung không biết có nên cảm ơn điều này không. Bởi lẽ hắn không hề mong muốn Jungkook sẽ nhớ về điều tồi tệ mà hắn đã từng làm với cậu ấy ở vòng trước. Cứ mất trí nhớ như vậy, có khi lại là một điều tốt…

Taehyung len lén quay sang nhìn Jungkook. Có lẽ là thời gian hắn nhìn cậu có chút lâu quá, làm cho đôi vành tai vốn luôn mẫn cảm của Jungkook dường như lại đỏ lên.

Taehyung hơi bối rối quay mặt đi, cố gắng tìm một vấn đề khác suy nghĩ để giảm bớt cảm giác lúng túng của bản thân ngay lúc này.  

Hiện tại, hắn đã biết được ở vòng chơi này mình là người duy nhất có ký ức. Nhưng Taehyung vẫn chưa hiểu nổi mục đích của trò này là gì. Vì sao mỗi người lại có một vòng chơi riêng, và vì sao ở vòng của người nào thì chỉ có người đó được lưu giữ ký ức, còn những người khác đều sẽ mất trí nhớ? Mục đích của việc này không lẽ chính là để thử thách tuyển thủ nắm giữ mỗi vòng?

Chưa hết, lần này trò chơi giao cho hắn vai gì? Những tuyển thủ còn lại vẫn giữ nguyên nhân vật cũ hay đã có sự thay đổi?

Taehyung ngước mắt nhìn ba người đang đi phía trước mình, hắn nghĩ thầm, phải thử thì mới biết được.

Taehyung thả chậm bước chân để bản thân trở thành người đi sau cùng. Hắn âm thầm rút tấm thẻ ra, hướng về phía Jimin, bàn tay khẽ chạm vào hoa văn trừu tượng kia.

Quả nhiên, tấm thẻ không rung. Không biết là bởi vì Jimin không thuộc phe ám sát hay bởi vì bản thân hắn đã không còn là Do Thám nữa rồi.

Taehyung trầm ngâm nhìn Jimin vừa mới quay xuống vui vẻ nói chuyện với Jungkook ngay trước mặt mình. Quả nhiên là cậu ta rất hứng thú với em ấy. Ở vòng trước Jimin cũng có vẻ quan tâm đặc biệt đến Jungkook.

Jungkook tuy rằng chưa từng đáp lại lời nào nhưng thái độ vô cùng chăm chú nhìn Jimin. Mặc dù là lần đầu gặp gỡ và bị đối phương tiếp cận ở khoảng cách gần như vậy nhưng Taehyung cảm giác Jungkook không hề có dáng vẻ áp lực giống như lúc hắn và cậu gặp mặt lần đầu tiên tại bệnh viện kia.

Jungkook vẫn tập trung lắng nghe mọi lời Jimin nói, trong vô thức bỏ quên mất Taehyung đang một mình lẳng lặng đi theo phía sau. Jimin thì không ngừng tìm đủ mọi đề tài trên trời dưới đất bắt chuyện, chẳng để em ấy rời mắt khỏi mình một giây nào.

Taehyung hừ một chút. Hắn quyết định không nhìn bọn họ nữa mà đưa mắt quan sát xung quanh khu rừng này.


Không hiểu sao đoạn đường này có chút gợi nhớ cho Taehyung về ngày cuối cùng ở vòng chơi 11. Khi mà Jimin cùng Yoongi đã ngã xuống vì con dao của Seokjin. Ngay sau đó, bọn hắn lại bị lạc đường do đi theo bản đồ sai. Đó cũng chính là nguyên nhân kỳ quặc gây ra cái chết đầy tức tưởi của số 5 và Namjoon.

Taehyung mở tấm bản đồ đang cầm trên tay ra dò một chút. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng để tâm đến sự quan trọng của tấm bản đồ này cho đến ngày hôm đó. Chính vì vậy mà từ sáng nay khi bắt đầu xuất phát tới bây giờ, Taehyung vẫn luôn xem kỹ lưỡng lộ trình trên tấm bản đồ này. Lối đi mà Namjoon đã chọn là con đường ngoài cùng bên phải của tấm bản đồ.

Thật kỳ lạ, rõ ràng đường đi giống y hệt trên bản đồ, thậm chí nó chỉ là một đường thẳng vẽ từ trạm dừng chân cũ đến địa điểm tiếp theo.

Rất dễ đi.

Thậm chí từ nãy đến giờ Taehyung chỉ thử kiểm tra một chút xem những gì trên đường đi có ứng với bản đồ hay không mà thôi, chứ cũng không hẳn là “dò đường để đi”.

Taehyung khép bản đồ lại, trong lòng vẫn không thể hiểu được vì sao ngày đó Namjoon lại nói rằng đường trên bản đồ và đường đi thực tế có chút khác biệt.

“ĐOÀNG!”

Taehyung giật mình, tấm bản đồ hắn đang cầm trên tay suýt nữa thì rơi xuống.

Việc đầu tiên Taehyung làm là vội đưa mắt nhìn lên Jungkook. Hắn âm thầm thở phào khi thấy cậu vẫn an toàn đứng phía trước.

Ngoài ra, ở phía trước còn có Yoongi đang ôm Jimin vào ngực che chắn cho cậu, Namjoon thì mở to mắt bất ngờ nhìn về nơi vừa phát ra tiếng súng.

Taehyung khoanh tay bước về phía trước, trong lòng âm thầm nảy lên nhiều nghi vấn.

Chỗ nổ súng cách đây khá xa. Nhưng mới ngày đầu tiên mà sát thủ đã ra tay rồi ư? Lần này phe ám sát hành động sớm vậy sao?

Đợi một lúc mà vẫn không có tiếng thông báo từ NPC, Taehyung liền nhíu mày, lẽ nào chưa có ai nhìn thấy cái xác?

Vài giây sau đó thì Jimin cũng chui ra từ ngực Yoongi, cậu ta nhìn mọi người xung quanh, hơi thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Nguy hiểm thật, cũng may là chúng ta đi đông người nên không bị sát thủ nhắm đến.”

Taehyung gật đầu, đoạn, hắn giống như theo thói quen liền hỏi Jimin: “Cậu có nghe được tiếng gì khác ở đó nữa không?”

Ngay khi hắn vừa dứt lời thì cả Yoongi, người vốn không hề chú ý tới mọi thứ xung quanh cũng phải hướng về phía Taehyung cùng ánh nhìn đầy dò xét.

Jimin cười khan: “Nghe gì cơ? Tôi chỉ nghe thấy tiếng súng thôi.”

Taehyung gật đầu, trong lòng âm thầm trách bản thân quá sơ suất mà quên mất việc bọn họ đều mất kí ức.

Namjoon đứng cách những người còn lại một khoảng tương đối, anh ta nhìn về vị trí phát ra âm thanh vang dội ban nãy lần nữa rồi mới quay xuống nói: “Tiếng súng có vẻ đến từ một nơi cách chúng ta khá xa.”

Taehyung gật gật, hỏi: “Anh có suy đoán gì không?”

Namjoon khoanh tay suy nghĩ một chút, lát sau lại tiếp tục lên tiếng: “Từ lúc xuất phát đến giờ chúng ta vẫn đi một đường thẳng, các con đường khác trên bản đồ cũng tương tự. Theo phán đoán của tôi, khả năng cao tiếng súng phát ra ở một trong những con đường cách xa chúng ta nhất.”


Ngay sau đó, Namjoon bước đến đưa bản đồ cho mọi người cùng xem, anh ta chỉ tay vào con đường ngoài cùng: “Đây là đường chúng ta đã đi, như vậy những đường cách xa chúng ta nhất sẽ là những con đường nằm ở phía bên trái của bản đồ.”

Namjoon bất chợt nhíu mày như đang suy nghĩ về điều gì đó, một lúc sau, anh ta thở dài lắc đầu: “Tôi không thể nhớ nổi những ai đã đi theo con đường bên trái.”

Taehyung lập tức quay sang hỏi Jungkook: “Cậu có nhớ những ai đã đi những con đường bên trái không?”

Jungkook gần như chỉ mất 1 giây để đưa ra đáp án cho Taehyung: “4,8,2,5,7,11,25.”

Jimin kinh ngạc nhìn Jungkook, hứng thú đầy mình nói: “Wow anh bạn nhỏ, cậu nhớ giỏi thật đấy.”

Jungkook nghe xong liền quay sang nhìn Jimin chằm chằm như đang đợi chờ điều gì đó.

Jimin không hiểu gì nên cứ đứng yên một chỗ, phấn khởi nhướn mày chờ Jungkook mở lời. Cứ như thế, hai người họ nhìn nhau suốt một phút trong sự khó hiểu của hai người còn lại.

Taehyung thở dài ôm mặt, hắn liền hơi kéo Jungkook sang, nói nhỏ một câu “Cậu giỏi lắm” rồi lén lút giơ ngón tay cái lên.

Nhưng một người lanh tai lẹ mắt như Jimin đã kịp thu hết mấy thấy hành động vừa rồi vào tầm nhìn, cậu ta trợn tròn mắt nói: “Cậu… cậu mới làm cái gì với số 1 vậy?”

Taehyung không để ý đến Jimin, hắn quay sang tiếp tục thì thầm với Jungkook: “Chỉ có tôi mới có thể làm như thế này với cậu thôi, hiểu không. Người ngoài sẽ không làm vậy với cậu đâu.”

Jungkook tròn mắt nhìn hắn, sau đó gật gật đầu, ra chiều đã hiểu.

Jimin càng trợn mắt há miệng nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cậu ta ồ lên như hiểu được gì đó. Jimin gật gù nhìn Taehyung rồi lại chuyển sang Jungkook, chần chừ mãi mới lên tiếng hỏi: “Hai người …”

Taehyung ngay tức khắc quay sang Jimin, thầm cầu mong cậu ta đừng có nói ra cái gì đó quá sốc. Em bé mẫu giáo nhà hắn vẫn chưa hiểu gì về đồng tính luyến ái đâu.

Jimin vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Taehyung nói: “Không lẽ cậu là… bố của số 1 à?”

Taehyung mặt đen như đáy nồi nhìn Jimin nói: “Tôi già đến vậy à? Nhìn tôi giống như có thể sinh ra được nhóc con này sao?”

Jimin cười cười lắc lắc đầu, sau đó cậu ta nhích lại gần Taehyung và Jungkook, che miệng nhỏ giọng nói: “Ý tôi là… bố đường—“

Taehyung lập tức quay sang trợn mắt với Jimin.

Chỉ có một người là không hiểu, Jungkook thấy thái độ của Taehyung và Jimin lại càng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu liền quay sang thản nhiên hỏi Taehyung: “Bố đường là gì?”

Taehyung cười ha ha, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, ai chỉ cách cho hắn giải thích vấn đề người lớn cho trẻ con đi trời ạ.

Hắn chậc chậc hai cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là người mà có thể “dạy dỗ” và “giúp đỡ” người khác rất nhiều dù hai người có thể không quen biết nhau.”


Jungkook có vẻ tiếp thu rất nhanh, cậu gật đầu, ngay lập tức quay sang chỉ chỉ Taehyung, vẻ mặt không chút biểu cảm như mọi ngày, hỏi: “Bố đường?”

Taehyung hơi liếc nhìn sang, hắn có cảm giác cơ miệng của Yoongi vừa nâng lên, Jimin đứng kế bên tặc lưỡi nói nhỏ với anh ta: “Em biết mà”, còn Namjoon đứng phía trước thì đang che miệng nín cười.

Taehyung khổ sở đỡ trán. Đúng là tự lấy đá đập vào chân mình mà.

***

Giống như ngày đầu tiên của vòng 11, nhóm Taehyung về đến trạm dừng chân kế tiếp khi thời gian trên đồng hồ đã gần điểm 5 giờ. Hầu hết các tuyển thủ khác đều đã ở nhà.

Lúc này trong phòng khách có ba người, bao gồm số 2, số 25 và số 27 đang ngồi trên sofa nói chuyện với nhau. Vừa trông thấy nhóm Taehyung bước vào, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Điều đáng nói là trên mặt ai nấy đều bày ra biểu hiện hết sức nghiêm trọng, đặc biệt là số 2.

Số 2 đột nhiên đứng bật dậy nói với nhóm Taehyung: “Số 5 giết số 11, số 5 là sát thủ!!!”

Taehyung vừa nghe đến đó lập tức cau mày, trong đầu hắn hiện lên vô vàn suy nghĩ.

Cái gì, không lẽ tiếng súng lúc nãy là của số 5? Nhưng vì sao cậu ta lại giết số 11 sớm như vậy? Thật ra thì Taehyung vẫn rất tức giận số 5 từ vòng trước, tên này luôn hành động rất bộc phát.

Jimin khoanh tay, nghi hoặc hỏi số 2: “Sao cậu lại biết số 5 giết số 11?”

Số 2 vội vã kể lại sự việc trên đường đi của bọn họ. Thì ra hôm nay số 2, 25, 11, 7 và 5 đã đi chung với nhau. Lúc gần về tới trạm dừng chân mới, số 11 nói cậu ta muốn đi vệ sinh. Sau khi số 11 rời khỏi đó thì số 5 cũng nói cậu ta muốn đi vệ sinh rồi bước theo hướng số 11 vừa đi. Chỉ khoảng chưa đầy 5 phút sau đó, lúc số 2, 25 và 7 đang đứng đợi ở bên ngoài thì đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang dội cách đó rất gần. Nghĩ là số 11 và 5 có thể đã gặp nguy hiểm, ba người bọn họ lập tức chạy đến chỗ đó.

Nhưng thứ mà ba người kia nhìn thấy chỉ là thi thể của số 11 với vết đạn bên ngực trái cùng một vũng máu dưới đất. Còn số 5 đã biến mất từ lúc nào.

Taehyung lắng nghe những việc số 2 vừa nói. Bởi vì bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, hắn lập tức hỏi lại số 2: “Cậu mô tả rõ hơn về thi thể và hiện trường vụ án xem nào?”

Số 2 gãi gãi đầu: “Tôi chỉ nhớ được vậy thôi. Vì lúc đó quá hoảng sợ nên tôi đã kéo số 25 và 7 chạy khỏi nơi ấy ngay lập tức.”

Taehyung thở dài trong lòng, mô tả có mỗi vết đạn trên người thi thể thì hắn có thể suy đoán gì đây. Nhưng mà phải đến 50% là số 5 làm, bởi lẽ trong tất cả vũ khí mà Taehyung đã thấy qua trong trò chơi này thì chỉ có 2 cây súng, 1 con dao, và 1 cây nỏ. Như vậy có đến một nửa khả năng số 11 là bị số 5 giết.

Taehyung chợt nhớ lại hình như ở vòng trước, chính miệng số 5 nói rằng mình giết số 11, nhưng là vào ngày 3. Chưa hết, theo lời số 2 nói, rõ ràng nhóm hắn ta đã nhìn thấy thi thể của số 11, nhưng NPC lại không hề thông báo. Phải chăng số 5…

Đúng lúc đó, tuyển thủ số 25, người vẫn luôn im lặng đột nhiên rụt rè lên tiếng: “Thật ra tôi có để ý đến một điều khác…”

Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn số 25, chờ đợi “điều khác” mà anh ta vừa nhắc đến.

“Tôi nhớ lúc đó không hiểu sao đám cây cỏ gần chỗ thi thể của số 11 cháy rụi, chỉ còn xơ xác màu đen như tro. Nếu tôi nhớ không lầm, có một gốc cây gần đó còn bị cháy đen cả thân cây. Trong không khí ngoài mùi máu ra, có vẻ như còn có một thứ mùi gì đó rất khó chịu.”

Số 25 đưa mắt nhìn lên, tròng mắt của anh ta hướng về bên phải. Đây là biểu hiện tự nhiên của con người khi đang hồi tưởng lại một hình ảnh hoặc sự việc gì đó mình từng thấy. Taehyung âm thầm đánh giá, số 25 đang nói sự thật.

Jungkook vốn đang im lặng, vừa nghe đến đó đột nhiên nghiêng đầu nói ra một từ mà không ai hiểu: “Floroantimonic?”

Jimin nghe vậy liền tò mò hỏi: “Là gì vậy Jungkook?”

Jungkook quay sang nhìn Jimin, nói một tràng rất lưu loát không vấp chỗ nào: “Axit floroantimonic có công thức hóa học H2FSbF6. Xét về độ nguy hiểm, axit floroantimonic chính là loại axit nguy hiểm nhất từng được con người chế tạo. Theo quy tắc hóa học, axit floroantimonic có tính axit mạnh gấp 10 triệu tỉ (10 mũ 16) lần so với axit sunfuric (H2SO4).”

Số 2 đứng gần đó liền há hốc, to mắt ngưỡng mộ nói: “Số 1 cậu có học thật đấy.”

Vừa dứt lời, số 2 lập tức cảm nhận được không khí xung quanh đột nhiên im ắng bất thường.


Số 2 nhìn mọi người: “Tôi nói sai gì à?”

Taehyung bất lực với sự ngu ngốc của số 2, chỉ đành đẩy câu chuyện qua hướng khác: “Từ lúc các cậu về đến giờ, số 5 đã về chưa?”

Số 2 vội lắc đầu: “Không biết nữa, trước khi nhóm chúng tôi về đến thì còn có ba người khác nữa đã về trước rồi, nhưng tôi không biết là ai?”

Taehyung âm thầm suy nghĩ, nếu số 5 giữ vũ khí thì cậu ta buộc phải về nhà sớm để cất vũ khí vào tủ. Taehyung liền giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã 5 giờ 5 phút rồi. Hẳn là cậu ta cũng đã phải về tới nhà.

Taehyung không nói gì thêm nữa mà xoay người đi thẳng về phía cầu thang. Nếu hôm nay số 5 đã giết 11 rồi thì cậu ta không thể giết thêm ai khác được nữa.

Tuy nhiên, ngay khi Taehyung vừa đặt chân đến tầng 2 của ngôi nhà, cảnh tượng trước mặt làm hắn phải dừng bước. Taehyung nép người, núp vội vào sau bức tường nơi cầu thang.

Trên hành lang, số 7 vừa mới mở cửa đi ra. Đối diện với cậu ta ở phía bên kia của dãy hành lang là số 15 trên tay xách theo vali, anh ta đang đứng trước cửa phòng 23 không biết làm gì.

Số 7 có vẻ như khá bất ngờ, cậu ta liền hào sảng bắt chuyện với số 15: “Chào anh bạn.”

Số 15 dường như vừa đang định giơ tay lên để gõ cửa phòng số 23 liền hơi giật mình quay lại nhìn người sau lưng. Anh ta thấy số 7 đang vẫy tay chào hỏi cũng lập tức gật đầu đĩnh đạc nói: “Chào anh.”

Số 7 dường như đang ý định đi xuống lầu, cậu ta xoay người đóng cửa lại. Đang dợm bước đi, đột nhiên số 7 đứng lại, nhòm về chỗ số 15, thắc mắc hỏi: “Ơ mà anh đang làm gì ngoài này vậy?”

Đột nhiên, số 7 ngẩng đầu nhìn ngực áo số 15 rồi lại hướng ánh mắt lên số phòng đối diện, tò mò hỏi: “Đây là phòng của số 23 mà nhỉ?”

Số 15 thận trọng gật đầu nói: “Số 23 để quên chút đồ bên chỗ tôi, tôi định đem qua trả.”

Số 7 nhìn xuống, thấy số 15 đang cầm chặt quai vali trong tay. Cậu ta gật gù nói: “À, ra là vậy.”

Nhưng khoảnh khắc số 7 vừa dứt lời cũng là lúc cánh cửa phòng trước mặt số 15 mở ra.

Số 23 mặt hơi ngái ngủ ló đầu ra chưa kịp nhìn đã lên tiếng hỏi: “Ai vừa gõ cửa phòng tôi à?”

Tuy nhiên, khi vừa trông thấy số 15 ở phía đối diện, số 23 liền đột ngột im bặt không nói một lời. Hai người họ cứ như đứng đó nhìn nhau không giao tiếp câu nào.

Một phút trôi qua trong sự khó hiểu tột cùng của số 7 và Taehyung.

Số 7 liền lên tiếng nhắc: “Số 15, hình như anh vừa nói cần trả đồ gì đó cho số 23 đấy?”

Số 15 và số 23 vẫn cứ đứng yên tại chỗ, cả hai đều không đáp lại lời của số 7.

Taehyung hơi híp mắt nhìn về vị trí phòng số 23. Hắn có thể thấy số 15 đang cố lén lút dí chiếc vali trên tay vào người số 23. Số 23 thì rõ ràng bày ra khuôn mặt đầy nghi vấn đối với số 15. Ấy vậy mà cậu ta lại không hề lên tiếng thắc mắc hỏi xem số 15 rốt cuộc đang làm gì.

Tình cảnh giữa bọn họ trong mắt người ngoài hết sức kỳ quặc.

Taehyung đứng ở góc cầu thang cũng rất khó hiểu, hai người họ bị làm sao vậy?

•Brought to you by Trà Mặns House•

Tác giả có lời muốn nói: Á à lâu quá mới lại ngoi lên, trước tiên xin lỗi mọi người nhèo nhèo vì dạo này hai đứa đều bận tối mặt 🥺 Tiếp theo là vì wattpad vừa cập nhật, và một số bạn có phản hồi với bọn mình rằng không nhận được thông báo chương mới hoặc tận mấy ngày sau mới báo. Vì vậy, từ giờ tụi mình quyết định sẽ cập nhật thông báo chương mới của Lets Play bên fanpage facebook, dành cho những ai thường bị lỗi không nhận được thông báo update truyện từ Trà Mặn. Link fanpage ở bio, chọt vô thấy liền nha :>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.