Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 38: Hạ Màn Đi, Trò Chơi Đã Kết Thúc Rồi.


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 38: Hạ Màn Đi, Trò Chơi Đã Kết Thúc Rồi.

Tác giả có lời muốn nói: trước khi đọc chương này, mình muốn mọi người hãy comment ngay tại dòng này, bạn nghĩ ai là thành viên cuối cùng của phe ám sát? Dù đáp án của bạn là gì, có đi kèm suy luận chứng cứ (nếu có thì tốt) hay chỉ là cảm giác của bản thân thì cũng hãy nói ra nha, cơ hội cuối rồi đó :))

-•-

Số 2 đứng tại chỗ chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Hắn che miệng, hoảng sợ không nói nên lời: “Số… số 12…”

Taehyung nhắm hờ đôi mắt lại, tay siết chặt đến mức lòng bàn tay trắng bệt.

Một lúc sau, hắn mới mở mắt ra, đôi mắt không tiêu cự nhìn về phía trước. Taehyung lặng thinh bước lên cầu thang về phòng mình, vẻ mặt không bày ra bất kỳ loại cảm xúc nào.

Đến trước cửa phòng mình, Taehyung chợt dừng lại, không hề quay đầu. Hắn nói:”Đừng đi theo tôi nữa.”

Jungkook im lặng không nói gì.

Từ nãy đến giờ Jungkook vẫn lặng lẽ đi theo sau lưng Taehyung. Taehyung biết điều đó, nhưng bởi vì hắn đã quá mệt mỏi nên cứ để mặc cậu muốn làm gì thì làm. Rốt cuộc, không ngờ người kia lại theo chân hắn về tận phòng.

Tâm tình của Taehyung hiện tại rất kém, đến mức hắn nghĩ bản thân sẽ không nhịn được mà lỡ lời với Jungkook. Nhưng vừa chạm phải ánh mắt trong veo của đối phương, một cảm giác mềm mại lập tức lan tỏa xoa dịu nỗi buồn trong lòng hắn.

Cuối cùng, Taehyung chỉ thở dài nói: “Cậu… về phòng đi chứ?”

Jungkook vẫn không trả lời, cứ đứng yên một chỗ kiên định nhìn Taehyung như vậy. Lần đầu tiên Taehyung trông thấy vẻ mặt muốn nói gì đó rồi lại thôi của cậu.

Taehyung cũng bình tĩnh đứng lại, đợi Jungkook lên tiếng trước.

Rốt cuộc, đã hơn năm phút đồng hồ trôi qua. Đối mặt với đôi mắt mở to chưa từng rời khỏi người mình, Taehyung không còn cách nào khác, hắn bất đắc dĩ cười khổ một cái, tiến đến gần Jungkook, bàn tay thon dài vươn lên nhéo má cậu: “Thế này được rồi chứ? Rõ là tôi mới là người đang buồn, vậy mà cuối cùng vẫn phải đi an ủi cậu thế này?”

Một bên má vẫn còn bị người kia kéo ra, cộng thêm khuôn mặt biểu cảm vụng về của Jungkook khiến tình cảnh trông có chút buồn cười. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo đó, “Anh không buồn nữa.”

Taehyung gật đầu, dứt khoát nói: “Được được, tôi không buồn nữa. Tôi chỉ là mệt mỏi nên muốn về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Jungkook nghe đến đó, đột nhiên giơ ngón tay út lên, mắt nhìn chằm chằm Taehyung, “Ở trong phòng cũng không buồn.”

Taehyung nghe đến đó liền bật cười, lập tức lồng ngón út của mình vào ngón tay của Jungkook. Lắc lắc đôi bàn tay của cả hai trước mặt cậu ấy, Taehyung cúi đầu nói nhỏ: “Tôi hứa là ở trong phòng một mình cũng không dám buồn luôn, được chưa em bé?”

Ấy, lỡ nói ra mất điều muốn nói bấy lâu nay rồi, Taehyung nhăn mặt nghĩ thầm.

Quả nhiên, hai hàng chân mày của Jungkook ngay lập tức chau lại khi nghe thấy danh xưng đó, cậu lập tức buông tay Taehyung ra.

Cậu nhóc giận dỗi cứ như vậy quay đầu đi thẳng về phía cầu thang, không nói thêm một lời nào nữa.

Taehyung nhịn cười dõi theo bóng lưng cứng đờ của Jungkook.

Một lúc sau, hắn đẩy mở cửa phòng rồi bước vào.


Nhờ có Jungkook mà Taehyung đã quay trở về trạng thái bình tĩnh hơn nhiều so với ban nãy.

Sau khi đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, Taehyung ngồi xuống giường cẩn thận nghĩ lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra trong ngày hôm nay. Một ngày đầy biến động.

Mới hôm qua hắn còn nắm chắc phần thắng sẽ thuộc về phe mục tiêu, vậy mà chỉ trong một ngày mọi thứ lại thay đổi đến mức kinh hoàng như vậy. Ngày hôm nay, phe mục tiêu đã mất đi tổng cộng bốn tuyển thủ: số 13, số 9, số 5 và số 12.

Không ngờ đến số 4 Seokjin thoạt nhìn trầm tĩnh ít nói nhưng lại suy tính nhiều thủ đoạn mưu mô đến thế.

Seokjin thậm chí sẵn sàng hy sinh bản thân mình để giúp cho tên Gián Điệp không có khả năng ám sát kia diệt bớt đối thủ. Nếu xét trên phương diện cả hai cùng phe, Taehyung tin rằng Seokjin hẳn sẽ là một người đồng minh đáng tin cậy. Anh ta luôn luôn thầm lặng nắm bắt tình hình và hành động để hỗ trợ đồng đội ở thời điểm cần thiết. Điều này có thể được xác thực từ ải cuối vòng trước.

Seokjin có vẻ đã quan sát được từ mấy ngày qua các tuyển thủ thường chủ quan vì đường đi dễ dàng mà nghĩ ra chuyện đánh tráo bản đồ gây chia rẽ nội bộ nhóm đối thủ như thế này. Nếu anh ta không liều mạng giết người và gây ra cớ sự chiếc bản đồ giả kia, có lẽ quân số phe mục tiêu sẽ không suy giảm trầm trọng đến thế. Hoặc giả như nếu lúc đó Taehyung kéo theo số 5 và Namjoon đi chung với nhóm của hắn, thì có lẽ… mọi chuyện đã không đi đến bước đường này, Taehyung thở dài.

Nhưng mà làm sao mà Seokjin lại chọn Namjoon để đưa tấm bản đồ giả này. Và tại sao Namjoon và số 5 lại về trễ đến vậy?

Taehyung nhắm mắt lại, dù sao cũng do bản thân hắn đã quá chủ quan không chuẩn bị trước bản đồ, làm cho đội đối thủ có cơ hội lợi dụng việc này để gài bẫy bọn hắn. Ngoài ra, cũng là hắn đã không đề phòng Seokjin, kết cục bị anh ta qua mặt thẳng tay đẩy hai đồng đội của mình vào chỗ chết, đồng thời gián tiếp diệt luôn hai mục tiêu khác.

Không còn đường lui nữa, Taehyung chỉ có thể suy tính cho nước đi kế tiếp ngay lập tức. Dù Seokjin vừa trực tiếp và gián tiếp giết chết bốn mục tiêu, phe ám sát ít nhiều vẫn thất thế vì phải hy sinh một Sát Thủ. Xem ra tình huống chưa đến mức hỏng bét. Bởi vì hiện tại phe ám sát chỉ còn một Gián Điệp ở lại, mà nhân vật này lại chẳng thể gây sát thương cho phe mục tiêu được. Như vậy, hiện tại tỉ số giữa hai bên là 4:1, tình hình vẫn phần nào nghiêng về phía bọn hắn.

Taehyung chợt nhớ đến một chuyện. Khi Namjoon bị số 5 bắn, không hề có thông báo tuyển thủ số 12 đã bị ám sát. Tương tự ở trong rừng, khi số 5 nói rằng mình giết số 11, NPC cũng không hề thông báo, thay vào đó chỉ nói rằng số 25 bị ám sát.

Có khả năng những người chơi chết dưới tay Xạ Tiễn sẽ không được thông báo như Sát Thủ. Đó là một trong những điểm khác nhau để phân biệt hai nhân vật này. Điều đó có nghĩa, thân phận của số 5 đã hoàn toàn được xác nhận và lời số 5 nói về 11 hôm thứ ba cũng là sự thật. Đúng như Taehyung suy luận trước đó, số 11 thực sự là Sát Thủ và chính cậu ta giết số 25.

Vừa nghĩ về số 5, Taehyung lại nhớ đến vụ việc lúc nãy. Hắn tức giận tới nỗi muốn đấm ngay một phát vào mặt tên số 5 kia. Sao cậu ta có thể ra tay một cách không suy xét đến vậy.

Taehyung để ý số 5 thường ngày tuy tỏ ra điềm tĩnh nhưng hành động thường không lí trí cho lắm. Cách số 5 kể về việc bản thân vội vàng rút súng giết số 11, hay khoảnh khắc cậu ta vì lửa giận mà không ngần ngại bắn Namjoon đã cho thấy, người này trong tình thế cấp bách hay lúc bị dồn nén tức giận sẽ hoàn toàn hành động theo cảm tính mà không hề suy xét trái phải.

Tuy rằng hiện tại dân số phe mục tiêu vẫn đông hơn phe ám sát, nhưng việc phe mục tiêu tự giết lẫn nhau như vậy vô cùng đáng giận. Đáng ra tất cả bọn họ đều đã có thể cùng nhau thoát khỏi trò chơi chết tiệt này…

Taehyung cúi đầu, hắn chắc chắn sẽ chiến thắng trò chơi này. Những đồng đội đã chết oan kia, họ không đáng phải nằm xuống oan uổng như vậy.

Sẽ nhanh thôi, Bàn Tròn tối nay, chính là thời điểm quyết định.

Taehyung nằm trên giường, tay vắt trên trán trầm mặc suy nghĩ.

Giữa số 2 và số 8, liệu ai mới là Gián Điệp thật sự?

Taehyung cố gắng xâu chuỗi lại những gì hắn đã quan sát được từ hai người này những ngày vừa qua. Nếu như chỉ còn một Sát Thủ, Taehyung sẽ không ngần ngại cho rằng đó là số 8, nhân vật đó vô cùng phù hợp với cậu ta.

Nhưng nếu như còn lại là một Gián Điệp…

Ngẫm lại thì số 2 cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ngay từ ngày đầu tiên hắn đã có xu hướng nghe lén cuộc nói chuyện của người khác. Như tối hôm đó chẳng hạn, số 2 đã dựa người vào cửa để nghe cuộc đối thoại giữa Taehyung và Hoseok.

Chưa kể ở mỗi Bàn Tròn, Taehyung để ý số 2 đều nói rất nhiều, hắn cũng luôn là người hay hỏi chuyện những người còn lại nhất. Taehyung nghĩ thầm, với tâm lý của bất kì người nào thuộc phe mục tiêu, bọn họ đều sẽ dè chừng trong lời nói, đặc biệt là việc giao tiếp với những tuyển thủ khác, bởi lẽ bọn họ không biết được ai mới là người cùng phe với mình. Nhưng ở số 2, Taehyung lại không hề thấy sự đề phòng nào từ hắn ta, giống như… hắn ta không sợ bị ám sát vậy.

Nhưng chi tiết đáng nghi nhất vẫn là lúc số 2 vu oan cho số 15. Tuy biết rằng có thể là hắn ta bị số 11 lừa, nhưng sự việc diễn ra lúc đó vẫn còn quá mức đáng nghi. Làm sao số 2 lại tin lời số 11 ngay như vậy, và còn trực tiếp vạch trần số 15 đúng lúc phe ám sát cố tình bỏ dao vào tủ số 15 ngày hôm đó.

Trùng hợp đến mức ghê rợn.

Taehyung nhắm mắt, cố gắng nhớ lại nhiều hơn những biểu hiện của số 2 ở các thời điểm Bàn Tròn khác.

Ở lần xử tử nào miệng lưỡi của hắn cũng lanh lẹ, nhưng đến lúc xử tử số 23 và 17 hắn ta lại hạn chế nói, thậm chí không hề lên tiếng. Chưa kể Taehyung nhớ số 2 dường như có thái độ phản cảm đối với số 5, thể hiện rõ nhất ở Bàn Tròn hôm phân định xử tử số 23 và số 5. Thậm chí, cách số 2 tiếp cận số 5 sáng nay trông như thể hắn đang cố gắng lấy lòng đối phương hơn. Đại khái sau khi biết số 5 chắc chắn là Xạ Tiễn và thấy cậu ta vừa xử lý đồng đội số 11 của mình, số 2 lập tức quay ngoắt thái độ chuyển sang nịnh nọt để người kia chừa lại mạng cho hắn.

Taehyung đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một chi tiết chợt lướt qua đại não hắn. Sáng sớm hôm nay, số 2 chính là người đã đề xuất việc các tuyển thủ nên đi chung với nhau. Nhờ vậy, Seokjin mới có cơ hội ra tay với Jimin và Yoongi dễ dàng như vậy. Số 2 thậm chí còn có ác cảm với cặp đôi này từ trước, không quá bất ngờ nếu hắn ta cũng từng bàn qua với Seokjin về chuyện xử lý hai người bọn họ.

Chưa kể ở trong rừng lúc phát hiện bản đồ là giả, số 2 vậy mà lại là người đầu tiên yêu cầu tách ra đi riêng. Không những vậy, hắn ta còn về tới nhà sớm hơn cả nhóm của Taehyung.


Quả thật rất kì lạ. Taehyung suy nghĩ đến một trường hợp. Giả như, số 2 chính là Gián Điệp và hắn ta đã bàn trước kế hoạch sáng hôm sau với Seokjin vào buổi tối trước đó. Sáng nay chính Seokjin đưa bản đồ giả cho Namjoon, còn số 2 thì đề nghị mọi người đi cùng nhau.

Đến tầm chiều, lúc gần đến giờ giới nghiêm để về trạm, số 2 có ý muốn tách ra đi riêng. Nghĩ lại thì số 2 cũng chính là người chủ động đề cập đến vấn đề giờ giấc khi bọn hắn đang loanh quanh trong rừng, giống như muốn ngầm gián tiếp gây hoang mang cho những tuyển thủ khác vậy.

Giả sử hắn ta có cầm theo bản đồ đúng, nhưng cố tình làm vậy để tất cả người chơi đi lạc đường và không thể về kịp vào giờ an toàn, như vậy hắn ta và phe ám sát sẽ nghiễm nhiên… chiến thắng.

Taehyung lập tức mở mắt ra, hai nắm tay siết chặt.

***

Đúng 7 giờ tối hôm đó, Taehyung quyết định bỏ qua cả bữa tối. Lúc hắn bước xuống tầng trệt, tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn tròn.

Taehyung kéo ghế ra, nhẹ giọng nói: “Để mọi người phải đợi rồi.”

NPC như thường lệ đưa ra thông báo: “Giờ xử tử chính thức bắt đầu.”

Taehyung nhìn bốn người còn lại trên bàn, cẩn thận sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu một chút trước khi lên tiếng: “Bây giờ chỉ còn lại năm người chúng ta, tôi nghĩ không cần vòng vo nhiều nữa.”

Hắn dừng một chút liền tiếp tục: “Tôi là Do Thám, đã soi qua số 18, số 1, số 9 và số 12. Tất cả bọn họ, đều thuộc phe mục tiêu.”

Số 8 nhếch môi nói: “Tôi ngạc nhiên là anh chưa do thám tôi đấy số 30.”

Taehyung liếc mắt nhìn cậu ta.

Số 8 cười khẽ rồi mới tiếp tục:”Tôi có thể tin anh thuộc phe mục tiêu, nhưng chắc gì…” Cậu ta quét mắt một lượt qua Hoseok cùng Jungkook, “Hai người này cũng vậy? Anh cũng biết trò chơi này có nhiều biến số mà?”

Taehyung chậm rãi nói: “Đúng là không phải không có khả năng này. Nhưng mà, tôi nghĩ năm người chúng ta sống sót được đến đây không phải dễ dàng gì, chắc chắn đều có thực lực. Qua bao nhiêu ngày ở nơi này, tôi tin tất cả đủ thông minh và nhanh nhạy để nhận thấy được ai là kẻ khác biệt duy nhất trong số chúng ta đúng chứ?”

Lời Taehyung vừa nói nghe qua có vẻ dành cho tất cả mọi người ở đây và cũng chẳng hề liên quan gì lắm đến câu hỏi của số 8. Nhưng đó lại là một lời nhắn đầy ẩn ý gửi đến cậu ta.

Số 8 nghe xong đột nhiên hơi cúi đầu, đưa tay che miệng cố nén nụ cười. Đoạn, cậu ta ngẩng lên, khóe môi lập tức nâng cao, sau đó lại ra vẻ nghiền ngẫm lắc đầu, “Số 30, tôi không ngờ anh cũng tâm cơ đấy.”

Hoseok nãy giờ vẫn không hề lên tiếng, cứ vào Bàn Tròn, nếu phe mục tiêu không dự định xử tử sai nhân vật, hắn sẽ không bao giờ lên tiếng. Còn Jungkook cũng chỉ yên lặng nhìn sang Taehyung. Riêng số 2 ngồi nghe chăm chú cuộc đối thoại nãy giờ giữa Taehyung và số 8, hắn ta nhíu mày khó hiểu chen vào một câu:”Rốt cuộc hai người đang bàn luận gì vậy? Kẻ khác biệt là ai?”

Taehyung chỉ liếc nhìn hắn ta một cái rồi mới tiếp tục: “Tóm lại, chỉ còn hai người tôi chưa soi qua, chính là cậu và số 8. Trò chơi cũng đến hồi kết rồi, chi bằng hai người hãy… công khai nhân vật của bản thân đi. Như vậy chúng ta sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.”

Số 8 lập tức thu lại nụ cười. Cậu ta nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi là Dealer.”

Taehyung hơi âm trầm nhìn số 8, chợt nhớ ra những ngày qua mình vẫn chưa đề cập nhiều đến nhân vật này trong suy luận của bản thân. Hắn dự tính hỏi tiếp về việc cậu ta có từng thực hiện chức năng lên tuyển thủ nào chưa, số 8 lại giống như đã đọc được suy nghĩ của Taehyung, cậu ta đưa tay xoa xoa cằm, ra vẻ như đang hồi tưởng lại, “Tôi đã đổi ai ấy nhỉ? Có lẽ là anh, anh, cậu… À không, hình như là anh thì phải?”

Số 8 lần lượt lướt mắt qua Taehyung, Hoseok, Jungkook rồi rốt cuộc dừng lại ở chỗ số 2.

Ánh mắt của số 8 thoạt trông thân thiện nhưng nhìn sâu vào sẽ cảm thấy hơi lạnh người. Giống như số 2 hiện tại, hắn ta hơi rùng mình, nhưng cái miệng ngay lập tức lại thoăn thoắt, “Cậu đổi tôi? Cậu nói dối à, tôi đâu hề nhận được thông báo đổi vai nào!”

Khi số 8 vừa nói bản thân là Dealer Taehyung còn bán tín bán nghi. Tuy nhiên, sau câu thứ hai hắn không còn linh cảm cậu ta là Dealer nữa, nhưng cũng chẳng phải thuộc phe ám sát. Cách số 8 thể hiện không mang đến cảm giác người này là Gián Điệp đang diễn trò. Cậu ta giống như là mục tiêu nhưng lại chọn một nhân vật nào đó làm bước đệm để thực hiện ý đồ riêng của bản thân.

Nếu thực sự muốn cướp vai mục tiêu làm thân phận giả, thông thường người ta sẽ không bao giờ nói năng kiểu đùa giỡn như số 8 thế này. Bọn họ sẽ cố gắng hết sức đưa ra mọi dẫn chứng thuyết phục nhất để lôi kéo lòng tin của mọi người. Cách số 8 làm khiến Taehyung cảm thấy cậu ta đang cố tình đánh vào tâm lý của người khác hơn, là kiểu thả lưới bắt cá. Mà đối tượng gài bẫy của số 8 lần này, là số 2.

Lại bắt đầu chơi trò đấu trí tâm lý rồi.

Số 8 nghe số 2 nói thế liền bày ra khuôn mặt hơi lúng túng, “Ồ vậy sao? Xin lỗi nha, trí nhớ của tôi khá ngắn hạn nên có thể tôi nhầm lẫn chăng?” Sau đó cậu ta lại linh hoạt chuyển về dáng vẻ nửa thật nửa đùa, “Nhưng có một chuyện tôi vẫn nhớ rất rõ đó nha. Chiều nay khi chúng ta đi trong rừng…”


Số 8 gõ nhẹ ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn, chầm chậm nói ra từng câu một:”Khi anh tách ra đi một mình…”

“Đang đi được một đoạn…”

Số 8 từ từ tăng tốc độ tay gây sức ép, nhưng mỗi lời nói ra lại vô cùng chậm rãi để những người khác dễ dàng thấy được sự biến hoá dần dần trên khuôn mặt của số 2 một cách rõ rệt.

Đột nhiên, cậu ta kết thúc ở một cú gõ hơi mạnh xuống mặt bàn, đôi mắt nhìn thẳng vào số 2 nghiền ngẫm nói:”Hình như tôi có thấy anh lấy một thứ gì đó ra khỏi vali thì phải? Thứ gì đó… giống như tấm bản đồ ấy.”

Ngay lập tức, số 2 giống như bị nắm thóp, ngực phập phồng. Hắn ta cứ không ngừng nắm chặt tay rồi lại mở ra. Một lúc sau, số 2 mới lấy lại chút tinh thần, lắp bắp nói: “Cậu… cậu theo dõi tôi?”

Số 8 cười lớn:”Sao lại là theo dõi? Phải nói là… tôi đi cùng nhóm với anh nhưng anh không nhận ra chứ?”

Số 2 tức giận trợn mắt nhìn số 8.

Nhưng số 8 vẫn chưa dừng lại ở đó, “À, chắc do anh tập trung xem bản đồ quá nên không để ý đến tôi. Chẳng trách anh về đến nhà sớm như vậy, cầm bản đồ đúng trong tay cơ mà.”

Số 2 tức giận đứng lên chỉ thẳng vào mặt số 8: “Sao cậu dám theo dõi tôi rồi bịa chuyện nói năng nhăng cuội như vậy?”

Số 8 lại giống như vừa nhớ ra gì đó, cậu ta hơi mở to mắt nhìn số 2, “Nói đến theo dõi… hẳn vai trò này phù hợp với chức năng của anh hơn chứ nhỉ, Gián Điệp?”

Số 2 trừng mắt với số 8: “Cậu mới là Gián Điệp!”

Taehyung hướng ánh nhìn sắc bén về phía số 2, “Khoan hãy nói những chuyện khác. Cậu giải thích chuyện tấm bản đồ trước đi. Rõ ràng lúc tôi hỏi có ai mang bản đồ không thì cậu lại im lặng không trả lời. Như vậy là sao?”

Số 2 lắp bắp: “Thật… thật ra tấm bản đồ đó là tấm bản đồ ngày đầu tiên, tôi vẫn luôn để trong vali của mình.”

Mọi người đều nhìn số 2 với ánh nhìn không hề tin tưởng.

Số 2 liền bối rối nói: “Tôi nói thật mà. Tại vì tôi nhớ số 12 có nói bản đồ mỗi ngày đều khá tương tự nhau, cho nên lúc đó tôi chỉ còn cách dùng thử xem sao…”

Taehyung híp mắt, thấp giọng hỏi với thái độ lạnh lùng: “Nếu vậy, tại sao cậu không lại không tiếp tục đi chung với chúng tôi cùng tấm bản đồ kia của số 12?”

Số 2 hơi hạ thấp mặt nhìn Taehyung, ngập ngừng nói: “Lúc đó tôi sợ là số 4 đã làm giả một tấm bản đồ hoàn toàn khác cho số 12 nên trong lúc hoảng loạn chỉ nghĩ đến việc tìm đường đi khác.”

Số 8 nhướn mày: “Rồi anh bỏ tất cả chúng tôi ở lại và đi một mình?”

Số 2 ấp úng, mồ hôi ướt đẫm cổ áo hắn, “Tôi… chẳng phải là do tôi sợ vẫn còn một Gián Điệp trong chúng ta hay sao. Ai… ai mà biết được lỡ hắn sẽ giở trò gì!”

Sô 2 bỗng quay sang thành khẩn nói với Taehyung: “Nhưng anh hãy tin tôi, cậu ta mới là Gián Điệp.” Số 2 chỉ thẳng vào số 8.

Taehyung lập tức nhíu mày chất vấn hắn: “Làm sao cậu chắc chắn điều đó? Nếu muốn tôi tin thì cậu nói ra nhân vật của mình đi.”

Số 2 đột nhiên hơi cúi đầu, đôi mắt đảo qua lại suy nghĩ điều gì đó. Sau đó, hắn ngẩng lên, thái độ có phần có phần kì lạ nói: “Tôi… tôi không thể nói được…”

Số 8 cười khẽ: “Đến lúc này rồi mà anh còn không thể nói? Nhân vật của anh quả nhiên là quan trọng nha…”

Số 2 khẩn cấp quay sang nhìn Taehyung: “Số 30 anh thấy không, số 8 nãy giờ rõ ràng cố ý muốn vu oan cho tôi. Cậu ta chính là Gián Điệp!”

Taehyung khoanh tay ngồi dựa vào ghế: “Số 2, tôi cần cậu hợp tác. Tôi hỏi cậu lại một lần nữa, cậu vai gì?”

Số 2 cúi đầu, mãi một lúc sau hắn vẫn không hề lên tiếng trả lời.

Taehyung nhíu mày, ánh nhìn phức tạp tập trung về phía số 2. Vài giây sau đó, ngay khi hắn vừa định mở miệng thì số 8 đột nhiên giành trước một bước.

“Tôi muốn xử tử tuyển thủ số 2.” Số 8 đứng lên chống hai tay xuống bàn, bình tĩnh nói. Lần đầu tiên số 8 biểu hiện nét mặt hoàn toàn nghiêm túc, thiếu đi nụ cười giả dối thường ngày khiến cậu ta dường như trở nên khác lạ.

Hoseok đột nhiên ngẩng đầu nhìn số 8 nói: “Khoan đã.”

Taehyung lập tức khó hiểu quay sang nhìn Hoseok, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì NPC đã tiếp tục đưa ra thông báo:

“Yêu cầu thông qua. Tuyển thủ số 2 vào diện xử tử. Thời gian bỏ phiếu bắt đầu. Mời các tuyển thủ đặt tay vào tấm thẻ và nhắm mắt lại.”

Taehyung giữ lấy nhịp thở, chậm rãi nhắm mắt. Trong lòng hắn thầm nghĩ, cuối cùng trò chơi này cũng đến hồi kết.


“Tuyển thủ nào đồng ý xin hãy mở mắt.”

Taehyung không chần chừ mở mắt ra. Đối diện hắn là số 2 đang cắn môi ngồi không yên trên ghế. Bên cạnh hắn là số 8 – người cũng đang mở mắt nhìn Taehyung.

Taehyung hơi liếc mắt sang bên phải, Hoseok… Hoseok lại nhắm mắt? Taehyung quay sang bên trái mình, Jungkook cũng… nhắm mắt?

Taehyung nhíu mày nhìn hai người họ, tại sao
Hoseok lại nhắm mắt?

Trong lòng Taehyung đột nhiên rơi lộp bộp.

Lẽ nào số 2…

“Mời các tuyển thủ nhắm mắt lại. Những tuyển thủ nào không đồng ý xin hãy mở mắt.”

Taehyung nhắm mắt trong khi hàng loạt suy nghĩ, nghi vấn vẫn ngổn ngang chất đầy. Khi hắn còn đang hoang mang tìm lời giải đáp, NPC lại lên tiếng lần nữa: “Mời tất cả tuyển thủ mở mắt. Kết quả bỏ phiếu bao gồm 2 phiếu đồng ý và 1 phiếu không đồng ý. Như vậy kêu gọi xử tử tuyển thủ số 2 thành công. Chuẩn bị khởi động hệ thống xử tử.”

Hoseok và Jungkook, một trong hai lại chọn phiếu trắng và không đồng ý.

Đúng lúc đó, số 2 đột nhiên mỉm cười đầy ẩn ý với số 8: “Cậu nghĩ cậu sẽ thoát được sao, Gián Điệp?”

Số 8 nhướn mày cười khẽ: “Anh sống đến bây giờ cũng nhờ khả năng diễn xuất sắc này đấy. Hạ màn đi, trò chơi đã kết thúc rồi.”

Cùng lúc đó, NPC lại đưa ra một chỉ thị lạ lẫm mà tất cả các tuyển thủ đều chưa từng nghe qua bao giờ, “Tuyển thủ số 2 quyết định chọn ai là kẻ thế mạng cho mình?”

Số 2 đập bàn, dõng dạc hô to:”Tôi chọn tuyển thủ số 8!”

Sau đó, hắn hất mặt nhìn số 8, nhếch môi hừ một tiếng rồi nói:”Ra đi thanh thản nhé, Gián Điệp.”

Tại khoảnh khắc vừa nghe xong lời NPC, số 8 giống như đã hiểu ra mọi chuyện, lần đầu tiên cậu ta bày ra vẻ mặt kinh ngạc tột độ nhìn số 2.

Nhưng chưa kịp lên tiếng nói gì, bất chợt số 8 mất đà ngã người ra sau, cậu ta trợn mắt theo quán tính lập tức níu lấy cái bàn trước mặt.

Bởi lẽ bên dưới chân số 8 là một khoảng không đen kịt. Không cần nói rõ thì ai cũng biết đó là gì – chiếc hố tử thần quen thuộc.

Số 2 chậc chậc lắc đầu: “Tên Gián Điệp cậu đụng phải tôi thì không may rồi. Bởi vì tôi chính là, Kẻ Thế Thân.”

“Không… không đúng!!!” Trước khi bị cái hố nuốt chửng, số 8 không ngừng lẩm bẩm, kinh ngạc nhìn về phía góc bàn của Taehyung.

Vài giây sau đó, sàn nhà lại trở về trạng thái bình thường như ban đầu.

Số 2 quay sang nhìn Taehyung, hất mặt nghênh ngang nói: “Bây giờ thì anh tin tôi rồi chứ?”

Hắn ta vậy mà lại là… Kẻ Thế Thân?

Taehyung hơi cau mày lẩm nhẩm: “Như vậy… số 8 mới là Gián Điệp?”

Số 2 nhún vai: “Đúng đấy, nếu tôi chọn đúng phe ám sát để làm thế thân lúc bị xử tử thì tôi sẽ không chết.”

Sau đó, hắn đứng lên, tự mãn chống nạnh hô to:”Trò chơi đến đây là kết thúc! Chính tôi là người đã xử lý tên cuối cùng của phe ám sát!”

Tuy nhiên, số 2 vừa dứt lời, hai chân hắn trên sàn đột nhiên trống rỗng như đang đặt trên hư không. Số 2 đứng tim, run rẩy từ từ mới dám nhìn xuống, ngay lập tức phát hiện cái hố đen kia đã mở ra ngay dưới ghế hắn ta.

Số 2 trợn to mắt quay đầu nhìn ba người còn lại, không thể tin nói: “Sao… sao lại thế này??”

Khoảnh khắc số 2 rơi vào cái hố sâu không thấy đáy kia, cũng là lúc Taehyung tưởng chừng như đây là một cơn ác mộng.

Khi mà giọng nói không chút cảm xúc đến rợn người của NPC vang lên: “Phe mục tiêu đã thất bại trong việc tìm ra và xử tử phe ám sát. Trò chơi vẫn tiếp tục.”

•Brought to you by Trà Mặns House•

Tác giả có lời muốn nói: 🙂


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.