Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 21: Nhân Vật Của Taehyung
Taehyung cảm giác bản thân chỉ vừa chợp mắt được một chút thì đồng hồ sinh học trong cơ thể đã nhắc nhở hắn phải tỉnh dậy. May mắn đêm qua hắn không gặp thêm bất kỳ cơn ác mộng nào trong lúc ngủ.
Taehyung xoa xoa mi mắt, ngồi trên giường chậm rãi chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc.
Vì trong phòng không có cửa sổ nên căn bản không thể xác định được hiện tại là ngày hay đêm. Dựa vào ánh sáng nhập nhoè phát ra từ đèn ngủ, Taehyung chỉ lờ mờ nhìn thấy kim đồng hồ trên tay vừa chuẩn bị nhích sang thời điểm 6 giờ rưỡi.
Taehyung rút tấm thẻ tuyển thủ trong túi quần ra lật qua lật lại, vẻ mặt hơi đăm chiêu. Hắn kiểm tra mọi thứ trong vali một lần nữa, xác định không thiếu thứ gì mới yên tâm đứng lên mở cửa.
Bên ngoài hành lang, tất cả cửa phòng đều đóng im lìm. Mọi người vẫn chưa thức dậy hay đã ra khỏi phòng từ sớm rồi?
Vừa nghĩ đến đây thì hắn liền nghe thấy nhiều tiếng nói chuyện xôn xao vọng đến từ dưới lầu.
Xem ra là do mình dậy trễ rồi, Taehyung cầm chắc vali, cẩn trọng đi đến cuối hàng lang.
Đang định đi xuống, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ cầu thang trên lầu. Có người đang bước xuống.
Taehyung theo quán tính ngẩng đầu, ánh nhìn vừa vặn chạm phải tầm mắt của đối phương.
Là Jungkook.
Sắc mặt Jungkook không chút thay đổi khi thấy Taehyung. Taehyung cũng làm như không có chuyện gì, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng”.
Jungkook chỉ gật đầu nhắc lại y hệt câu Taehyung vừa nói rồi đứng đó yên lặng nhìn hắn, mặt không bày ra bất kì cảm xúc nào.
Taehyung không quá ngạc nhiên với biểu hiện của Jungkook. Nếu cậu đột ngột thay đổi thái độ với hắn mới là điều đáng ngờ.
Đối với trò chơi nhập vai này việc quan trọng nhất chính là không được để lộ sơ hở về nhân vật của mình cho người khác biết, thậm chí chỉ cần một chút thái độ khác thường cũng khiến bản thân có thể rơi vào nguy hiểm.
Với tính cách của Jungkook, thật ra khó có ai cạy miệng được cậu ấy, trò chơi lần này không chừng lại là một lợi thế cho Jungkook.
Taehyung cũng không có ý định khai thác thông tin gì từ cậu vì biết sẽ chẳng thu hoạch được kết quả nào. Vì vậy, hắn cũng chỉ mỉm cười với Jungkook, nói qua loa vài câu cùng cậu đi xuống lầu.
Quả nhiên, hầu hết các tuyển thủ đều đang tập trung dưới phòng khách. Có lẽ Taehyung và Jungkook là những người cuối cùng nên ngay khi cả hai vừa bước xuống ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đủ loại ánh mắt hướng về phía hắn và cậu. Nhưng Taehyung không hề quan tâm, hắn tự nhiên tiến đến một góc phòng đứng.
Những tuyển thủ khác cũng không chú ý tới bọn họ nữa, người tiếp tục cuộc trò chuyện dang dở, người lo hoàn thành nốt bữa sáng.
Bây giờ Taehyung mới có cơ hội nhìn rõ nội thất của căn phòng này.
Cách bài trí có phần đơn giản hơn so với những phòng khách thông thường. Không gian tuy rộng nhưng lại không có gì khác ngoài một chiếc bàn tròn đặt ở chính giữa phòng khách, một kệ giày cùng một chiếc tủ gỗ tương đối lớn gần lối ra vào và một bộ sô pha trong góc. Taehyung để ý trên bàn còn chuẩn bị sẵn một ít thức ăn nhẹ, gồm bánh mì, bơ đậu phộng và trái cây.
Trò chơi lần này chu đáo vậy sao, còn tốt bụng cung cấp lương thực cho các tuyển thủ? Taehyung đột nhiên nhớ đến chuyện người ta vẫn thường chủ động thả gà ra vườn, cho chúng ăn no trước khi bắt lấy thịt. Không biết trò chơi này rốt cuộc có suy tính gì?
Hỏng rồi. Hắn nghĩ xong liền muốn tự cười sự suy diễn của mình. Kể từ khi tham gia cái trò chơi chết tiệt này Taehyung mới nhận ra bản thân là người có trí tưởng tượng phong phú đến vậy.
Dẹp bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn kia, Taehyung quyết định chuyển sang quan sát mọi người xung quanh.
Hắn đưa mắt nhìn một lượt, nhận ra hai gương mặt quen thuộc đã để lại ấn tượng với mình ở vòng trước, số 4 và số 17. Bọn họ tuy từng hợp tác với nhau ở ải cuối nhưng bây giờ trông chẳng khác gì hai người xa lạ.
Số 4 đang đứng nói chuyện cùng một người chơi, chính là đội trưởng của đội anh ta ở ải cuối. Taehyung còn nhớ ở vòng trước số 4 không hề thân thiết với ai trong nhóm ghép đó, vậy mà có vẻ hiện tại hai người này lại có mối quan hệ khá tốt. Bởi vì Taehyung vừa nhìn thấy số 4 bất cẩn làm đổ nước lên người tuyển thủ kia trong khi với tay lấy thức ăn nhưng người đó thậm chí không hề tỏ thái độ tức giận, còn cười cười để số 4 giúp mình lau khô áo. Taehyung nhìn số trên áo của người kia, 15.
Chuyển sang số 17, hiện tại hắn ta cũng đang đứng nói chuyện với một người chơi khác, người kia mang số hiệu 23. Taehyung chắc rằng mình đã từng gặp qua số 23 này, bởi vì hắn nhớ, cậu ta cũng là một thành viên trong đội của số 4.
Có vẻ như tất cả mọi người đều chọn bước đi an toàn, kết nhóm với đồng đội ở ải trước.
Dù cho ở trò chơi này không nên tin bất cứ ai, nhưng nếu tách biệt với tất cả mọi người ngay từ đầu sẽ dễ bị nghi ngờ là Sát Thủ, từ đó có thể bị xử tử rất sớm.
Vừa tính dời tầm nhìn sang chỗ khác thì số 17 dường như cảm nhận được có người quan sát mình nên lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên. Ngay lúc nhìn thấy Taehyung hắn liền trưng ra ánh mắt hết sức quỷ dị. Taehyung cho rằng có lẽ số 17 vẫn chưa nguôi ngoai việc bị hắn và Hoseok lừa một cú nhớ đời ở ải cuối cùng nên mới có thái độ như vậy.
Trông tới trông lui, rốt cuộc tầm nhìn vẫn là dừng lại ở Jungkook bên cạnh. Vừa thấy biểu hiện mắt-không-chớp như mọi lần của Jungkook, Taehyung liền biết cậu lại đang tập trung quan sát gì đó.
Taehyung tò mò theo hướng mắt của Jungkook nhìn về bàn ăn. Nãy giờ hắn chỉ chú ý đến những người đứng xung quanh mà không phát hiện ra giữa bàn ăn có duy nhất hai người đang ngồi. Taehyung chưa từng gặp qua hai người này ở vòng trước, hắn nheo mắt cố nhìn số hiệu trên áo của cả hai, là số 9 và số 13.
Đang thắc mắc rốt cuộc hai người đó có gì khiến Jungkook phải bận tâm đến vậy thì Taehyung lại nhìn thấy một cảnh tượng rất khó nói. Số 13 tự nhiên đút một miếng bánh mì cho số 9, ngược lại số 9 cũng không phản ứng gì, một tay ôm eo số 13, một tay dịu dàng lau vụn bánh mì trên khóe môi người kia. Hai người bọn họ dường như chẳng hề quan tâm đến mọi người xung quanh có chú ý đến hành động mờ ám của mình hay không, thái độ bình thản thưởng thức bữa sáng một cách ngon lành.
Taehyung giật giật khóe môi, cảm thấy có chút mở mang tầm mắt, nhưng nhìn sang thái độ của Jungkook hắn còn buồn cười hơn. Hiện tại cậu nhóc này đang mở to mắt nhìn cặp đôi kia tình tứ, biểu cảm lại như vừa phát hiện ra một chân trời mới.
Dùng đầu gối để suy nghĩ Taehyung cũng thừa biết trong đầu Jungkook đang nghĩ gì. Nhóc con suốt này hẳn chỉ biết vùi đầu trong phòng thí nghiệm, hay làm bạn với côn trùng, bò sát và cây cỏ. Ngoài chỗ đó ra thì chắc thời gian còn lại là cắm mặt vào mấy cuốn sách khoa học khô khan khó nuốt.
Nói tóm lại thế giới quan của cậu ấy chỉ đơn giản xoay quanh những thứ đó thì làm sao có chút khái niệm gì về thứ gọi là tình yêu đồng giới?
Taehyung thấy Jungkook nhìn đến mức sắp phóng ra tia lửa điện về phía hai người kia liền nhịn cười vỗ vai cậu, đắn đo một chút mới lên tiếng: “Cậu chưa từng nhìn thấy hai người con trai yêu nhau sao?”
Câu nói của hắn thành công thu hút sự chú ý của cậu, Jungkook lập tức chuyển hướng sang Taehyung. Không ngoài dự đoán, cậu thành thật lắc đầu:”Không nhìn thấy.”
Taehyung mặc dù đã biết trước câu trả lời nhưng vẫn vô thức nhướn mày ngạc nhiên, lát sau mới gật gù tìm cách đưa ra lời giải thích: “Tôi biết cậu có chút… sống chậm với thế giới nên không trách được. Thật ra, chuyện này hết sức bình thường. Cậu cứ tưởng tượng nó giống như bố mẹ cậu yêu nhau vậy thôi.”
Không chắc Jungkook nghe có hiểu những gì Taehyung nói không nhưng hắn nhìn thấy cậu gật gật như đang cố ghi nhớ mà không hỏi gì thêm.
Taehyung chỉ xem qua nét mặt của Jungkook cũng đủ hiểu. Nội tâm cậu lúc này hẳn là, thì ra hai người con trai cũng có thể đút nhau ăn, lau miệng cho nhau?
Thật… kỳ diệu.
Taehyung phì cười, lắc đầu chuyển mắt sang hướng khác. Hoseok đang tựa lưng ở bức tường gần cửa ra vào, hắn ngẩng đầu trông thấy Taehyung và Jungkook nói chuyện ở đằng xa nên có lẽ muốn sang chỗ cả hai góp vui.
Đối với Taehyung, Hoseok và Jungkook là hai người mà hắn tiếp cận nhiều nhất. Đổi lại Hoseok cũng tương tự, nếu Hoseok ở cùng nhóm của Taehyung sẽ tránh bị kẻ khác lân la bắt chuyện dò hỏi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay khi Hoseok vừa đến nơi thì một chàng trai lạ mặt cũng tiến về chỗ của ba người. Thực ra Taehyung trước đó đã chú ý đến cậu ta, cảm thấy người này rất thân thiện, từ nãy đến giờ đã đi chào hỏi không biết bao nhiêu người xung quanh.
Cậu thanh niên kia vừa nhìn thấy Taehyung, Jungkook và Hoseok thì lập tức nở một nụ cười đầy thiện cảm, thậm chí còn chủ động bắt tay với từng người.
“Xin chào, rất vui được gặp mọi người, đến được vòng này hẳn mọi người đã vất vả rồi.”
Taehyung nhìn trên ngực áo của cậu ta, số 8. Taehyung bên trong giữ vững thái độ dè chừng đối phương, nhưng ngoài mặt vẫn rất lịch thiệp cười cười bắt tay đáp lại. Đến lượt Jungkook, cậu thấy Taehyung làm vậy cũng không nghĩ nhiều mà vô thức làm theo, chỉ khác ở chỗ cậu không mỉm cười với người kia. Cánh tay của số 8 cuối cùng di chuyển đến trước mặt Hoseok, nhưng Hoseok dường như lại không hề có ý định bắt tay với đối phương, khiến số 8 cứ giơ tay trên khoảng không như vậy một lúc lâu.
Số 8 có chút bối rối, nhưng miệng vẫn mỉm cười với Hoseok: “Anh chàng này, cũng nên cho tôi một chút mặt mũi chứ nhỉ?”
Hoseok lạnh lùng nhìn số 8, thẳng thừng buông một câu:”Nụ cười của cậu, thật giả tạo.”
Lúc này Taehyung thấy vẻ mặt của số 8 đã có chút thay đổi, nhưng rất nhanh lại tiếp tục trưng ra thái độ thân thiện như trước, lời nói thản nhiên như thể người vừa bị xỉa xói không phải cậu ta: “Anh chàng đẹp trai này, tôi sẽ xem như tâm trạng anh không được tốt lắm nên mới không lễ phép như vậy.”
Hoseok nhìn biểu cảm của đối phương chỉ càng tăng thêm mấy phần chán ghét.
Hắn lạnh nhạt nói:”Cậu nên lo cho bản thân mình trước thay vì rảnh rỗi quản chuyện người khác. Đợi đến lúc cậu bị đem ra xử tử thì hẳn là tôi có thể tặng cậu một nụ cười đấy.”
Taehyung trông thấy người chơi số 8 nặng nề hít vào một hơi, nhưng đó chỉ là một động tác rất nhỏ, nụ cười trên môi tuyệt nhiên vẫn không hề biến mất. Sau đó cậu ta lặng lẽ xoay người, trước khi đi bỏ lại một câu, chất giọng mang theo thái độ hết sức nhẹ nhàng như đang tốt bụng khuyên nhủ: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi cũng mong rằng anh sẽ sống sót đến lúc đó.”
Taehyung với giác quan nhạy bén của một thám tử cũng ngầm suy đoán được người chơi số 8 này vốn dĩ không đơn giản như những gì cậu ta thể hiện bên ngoài, chỉ là hắn không vạch trần cậu ta một cách thẳng thừng như cách Hoseok đã làm. Nhưng thật lạ, Taehyung chưa bao giờ thấy Hoseok bày tỏ sự ghét bỏ người khác một cách lộ liễu đến vậy. Số 8 này rốt cuộc lai lịch như thế nào?
Taehyung đang miên man rơi vào trầm tư thì âm thanh máy móc bên tai đã chặn đứt mạch suy nghĩ của hắn.
“Xin chào tất cả các tuyển thủ. Như đã nói, sau đây tôi sẽ thông báo cách thức di chuyển đến trạm dừng thứ 2.”
Xung quanh lập tức rơi vào tĩnh lặng.
“Thứ nhất, mỗi tuyển thủ sẽ được cung cấp một tấm bản đồ. Trên bản đồ có đánh dấu vị trí trạm dừng chân tiếp theo. Mỗi ngày mọi người sẽ được nhận một tấm bản đồ mới cho các trạm dừng chân. Lưu ý, tuyển thủ không được về sau 18 giờ. Tất cả bản đồ đều được chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo dưới bàn tròn.”
Theo lời NPC, mọi người lập tức nháo nhào tập trung đến chỗ bàn ăn. Một người đại diện kéo ngăn kéo ra. Bên trong chứa vài vật dụng lặt vặt, ngoài ra còn có nhiều xấp giấy xếp chồng lên nhau, chắc là bản đồ mà NPC đề cập. Taehyung đợi những người kia đã lấy xong hết mới tiến về phía tủ cầm ra hai tấm bản đồ, một cái đưa cho Jungkook đằng sau.
Sau khi mọi người đã nhận hết bản đồ, một người nhận thấy bên trong vẫn còn một xấp giấy màu trắng có ghi chữ chít. Cậu ta chưa kịp thắc mắc thì NPC đã lên tiếng thông báo:
“Ngoài ra, bên trong còn một xấp giấy “Thông tin về các nhân vật” (*).Trên giấy có đề rõ chức năng cùng một vài lưu ý chung của từng nhân vật để các bạn tham khảo. Lời khuyên dành cho trò chơi lần này, hãy cố gắng sống sót đến phút cuối cùng, kẻ sống sót chính là kẻ tồn tại. Còn bây giờ, xin mời đến chơi.”
(*) Mời đọc phần “Nhân vật trong trò chơi” để biết thêm chi tiết.
Không khí lập tức chìm vào im lặng ngay sau khi NPC kết thúc câu nói.
Mọi người bắt đầu chia nhau tờ giấy nhân vật, Taehyung đọc lướt qua mẩu giấy trên tay, bây giờ cuộc chiến ở vòng hai mới thực sự bắt đầu đây.
Hoseok ở bên cạnh dường như đã chuẩn bị khởi hành. Taehyung cũng xách theo vali, lên tiếng ra vẻ hỏi han: “Vội vàng vậy, chưa gì đã muốn đi giết người sao?”
Hoseok nhếch khoé môi, lạnh nhạt nói:”Đừng phí sức thăm dò tôi.” Sau đó hắn xoay người xách vali tiến về phía cửa.
Taehyung nhướn mày không nói gì thêm. Hắn chỉ thuận miệng nói khích Hoseok để xem xét biểu hiện của anh ta nhưng Hoseok vậy mà đáy mắt không một chút dao động.
Dù sao thì, Taehyung cũng đã lường trước phản ứng của Hoseok, tên này vẫn nguy hiểm như vậy.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Taehyung liền nhìn ra ngoài cửa chính.
Nhiều người đã chuẩn bị khởi hành. Có người xem bản đồ dò đường, người lại chăm chú đọc tờ giấy nhân vật.
Taehyung nhìn tờ giấy trên tay, ban nãy hắn cũng đã tranh thủ đọc lướt qua một lượt tất cả nhân vật trong trò chơi, có một vài vai khiến hắn phải lưu ý đến.
Tuy nhiên, hiện tại không có nhiều thời để Taehyung đưa ra phân tích chi tiết về từng nhân vật, trước hết hắn vẫn nên xuất phát, sau đó trên đường đi hắn sẽ tìm hiểu kỹ lưỡng hơn để nắm rõ đặc điểm của từng nhân vật.
Sau khi xem xét tình hình, có vẻ mọi người đều có xu hướng đi thành một nhóm thay vì chọn đi một mình, Taehyung cũng không ngoại lệ.
Đặc biệt, do vai trò đặc thù về nhân vật của hắn, Taehyung bắt buộc phải ở cùng người khác để hành động.
Bởi vì, Taehyung chính là do thám.
Chính vì vậy, ngày hôm nay Taehyung chắc chắn phải chọn đi cùng người khác để có thể thực hiện chức năng của mình. Nhưng nên ghép nhóm với ai đây?
Trước đó, Taehyung có nhắm đến Hoseok.
Tuy nhiên, tên Hoseok này cực kì nhạy bén. Trong lúc vẫn chưa biết rõ hắn vai gì, Taehyung không muốn liều lĩnh để lộ bất kì sơ hở gì về nhân vật của mình trước mặt Hoseok.
Đối tượng mà Taehyung nhắm đến để thực hiện chức năng thực ra là Jungkook.
So với những người chơi khác, ngoài Hoseok thì Taehyung chỉ tiếp xúc với Jungkook nhiều nhất, vì vậy hành động với cậu sẽ có phần dễ dàng hơn một chút.
Dù sao Taehyung vẫn còn nhiều cơ hội, cho nên ngày đầu tiên nếu chưa có manh mối gì thì có lẽ hắn nên kiểm tra người quen là tốt nhất.
Chưa kể, Taehyung cũng có chút tò mò về nhân vật của Jungkook.
“Cậu có muốn đi cùng tôi ngày hôm nay không?” Trước hết, Taehyung cần phải đề nghị Jungkook đi cùng mình.
Jungkook chỉ nhìn hắn không nói gì, sau đó gật đầu, tay xách vali đi về cửa chính. Giống như vòng 1, tuy rằng cậu không hề mở miệng nói đồng ý nhưng cũng không phản đối việc Taehyung lẽo đẽo bên mình.
“Hay chúng ta đi cùng đường với tên 18 kia đi? Trông anh ta đi nhanh như vậy, có vẻ đã biết đường đó.” Taehyung bất thình lình lên tiếng đề nghị.
Tuy rằng hắn tạm thời sẽ không kiểm tra Hoseok, nhưng ngày hôm nay Taehyung muốn đi cùng Hoseok để thăm dò và đề phòng hắn ta.
Jungkook lần nữa gật đầu, bước chân chuyển hướng sang chỗ Hoseok. Đợi Jungkook đi một đoạn rồi Taehyung mới bắt đầu xuất phát.
Hai người rất nhanh đã đuổi kịp Hoseok. Hoseok nhìn thấy Taehyung và Jungkook cũng chỉ im lặng không nói gì, chỉ là bước đi có chút nhanh hơn, khuôn mặt không hề che giấu vẻ chán ghét.
Taehyung đi theo phía sau, tranh thủ quan sát khung cảnh xung quanh. Bên ngoài đơn sơ hơn hắn tưởng tượng, chỉ có cây cối mọc um tùm, đứng từ đây nhìn qua bên hông có thể thấy một mặt hồ đằng xa.
Taehyung còn đang suy nghĩ hôm nay nên hành động như thế nào thì bỗng nhiên nhìn thấy cặp đôi tình tứ trong bữa sáng đang đi ngay bên cạnh nhóm của hắn. Taehyung chú ý ngoài hai người họ còn có một người chơi khác.
Ban nãy, Taehyung vừa nhìn thấy ba người bọn họ nói chuyện, bây giờ cả ba đã lập thành một nhóm đi cùng nhau. Nhưng nhìn kĩ người chơi này Taehyung lại cảm thấy có chút quen mắt, tuy vậy hắn lại không nhớ đã từng gặp anh ta trong ải nào ở vòng 1.
Vậy thì gặp ở đâu nhỉ?
Dù sao thì, Taehyung cũng vừa nghĩ ra kế hoạch sử dụng chức năng cho ngày hôm nay như thế nào rồi.
Vừa thấy ba người bọn họ vượt qua mình, Taehyung lập tức chạy đến vỗ vai cậu trai số 13 kia.
“Xin chào, không biết chúng ta có thể đi cùng nhau không?”
Số 13 quay sang nhìn người thanh niên lạ mặt vừa ngỏ lời với mình. Cậu có chút đề phòng nhưng cảm thấy ngày đầu tiên đi cùng nhau cũng không có vấn đề gì.
Số 13 nghĩ nghĩ, miệng vừa định nói “Được” thì số 9 bên cạnh lập tức ngăn cản:”Chúng ta cũng không quen biết nhau, làm sao tôi có thể tin cậu?”
Taehyung cười đáp: “Tôi chỉ nghĩ ngày đầu tiên nếu tập trung thành một nhóm đông người sẽ hạn chế khả năng bị ám sát bởi sát thủ, vì sát thủ sẽ không liều lĩnh đến mức giết người ngay trước mắt nhiều người đâu nhỉ? Nếu tôi là sát thủ thật thì tôi sẽ chọn hoạt động một mình chứ không ngỏ lời tập trung mọi người đi cùng nhau như thế này đâu, như vậy chẳng khác nào tự chặn đường sống của bản thân.”
“Đúng vậy Yoongi à, hay cứ để họ đi cùng chúng ta đi.” Số 13 kéo kéo vạt áo của người tên Yoongi.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhiều người thì càng dễ tìm đường hơn.” Tuyển thủ đi cùng với cặp đôi kia từ nãy giờ mới lên tiếng, thì ra anh ta mang số hiệu 12.
Yoongi thấy hai người bên cạnh đều đồng tình thì cũng im lặng không nói gì nữa, nhưng đôi mắt vẫn nhìn nhóm Taehyung đầy dè chừng.
Jungkook nãy giờ không quan tâm đến cuộc đối thoại cho lắm, ánh mắt cậu cũng không còn dán lên cặp đôi kia mà ngược lại chuyển sang người chơi số 12. Bởi vì cậu cũng giống như Taehyung, biết chắc chắn cả hai đã từng gặp qua anh ta, thậm chí còn nhớ rõ đã gặp ở đâu.
Cứ như vậy, tất cả không nói thêm mà chỉ tranh thủ nhanh chân xuất phát.
Hoseok vốn đã đi ở phía trước cách những người phía sau một đoạn tương đối. Để tránh sinh ra nghi ngờ nên trên đường đi Taehyung cũng chủ động bắt chuyện với mọi người: “Chúng ta cũng nên giới thiệu một chút chứ nhỉ? Tôi là Taehyung. Còn đây là…”
“Ồ, bây giờ tôi mới biết cậu tên Taehyung, cứ tưởng cậu tên là “30” chứ.” Hoseok bây giờ mới mở miệng, câu đầu tiên vẫn không quên móc mỉa Taehyung.
Đến giờ Taehyung mới chợt nhớ, lúc đó vừa tham gia thử thách lại vừa phải giải mật mã liên tục, cho nên hắn chưa từng giới thiệu bản thân với Hoseok.
“Xin lỗi vì trước đó chưa nói cho anh biết. Dù sao thì, đây là Hoseok, còn cậu bạn đeo kính này là…” Taehyung quay sang nhướn mày với Jungkook.
“Jungkook.” Jungkook chỉ ngắn gọn trả lời.
Jimin có vẻ người thân thiện nhất bên hội bên kia, vừa nghe xong đã rất nhanh đáp lời: “Tôi là Jimin. Đây là Yoongi, còn anh này…” Jimin có chút bối rối nhìn sang chỗ số 12, có vẻ cậu vẫn chưa hỏi về danh tính của người chơi này.
“Cứ gọi tôi là Namjoon.” Giọng nói của người này tuy trầm nhưng rất nhã nhặn làm người nghe thấy dễ chịu.
Taehyung càng nhìn càng cảm thấy Namjoon quen mắt nên quyết định hỏi thử: “Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?”
Namjoon lại có vẻ không có ấn tượng gì về việc đã từng gặp qua Taehyung, anh ta liền lắc đầu.
Taehyung như chợt nhớ ra gì đó, hắn quay sang hỏi Jungkook: “Jungkook, cậu có nhớ không?”
Jungkook gật đầu: “Trên cầu thang.”
Nhờ thông tin vô cùng chi tiết của Jungkook nên Taehyung đành phải vắt óc hồi tưởng lại cảnh tượng gặp mặt trên cầu thang mà Jungkook nói đến. Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra, chính là lần chạy lên phòng kho ở tòa nhà B tìm thuốc giải. Namjoon chính là người bước xuống cầu thang nhắc nhở bọn họ về việc ở trên lầu không có thuốc giải.
“À, thì ra hai cậu chính là người chạy lên tầng trên?” Namjoon nghe Jungkook nói xong liền có ấn tượng, nhưng khi đó anh ta cũng không chú ý lắm đến khuôn mặt của hai người bọn họ.
“Không ngờ chỉ gặp qua tôi một lần mà cậu vẫn nhớ như rõ đến vậy, còn nhớ đã gặp ở đâu nữa.” Namjoon gật gù khen ngợi Jungkook.
“Ha ha, phải, cậu ấy có trí nhớ khá tốt.” Taehyung vội vàng trả lời thay Jungkook, chẳng hiểu sao hắn không muốn quá nhiều người biết đến khả năng “vừa nhìn là nhớ” của cậu.
Cuộc đối thoại cứ như vậy kết thúc, mọi người không ai lên tiếng nói gì thêm mà chỉ tập trung đi theo lộ trình dựa trên bản đồ.
Ngoài tìm đường Taehyung còn phải quan sát tất cả những người chơi kia. Đã sắp đi được gần một phần ba đoạn đường mà hắn vẫn chưa thấy ai có bất kì động tĩnh kỳ lạ nào, thậm chí đến Hoseok, người mà hắn dè chừng nhất, nãy giờ cũng chỉ lo nhìn thẳng tiến về phía trước mà đi.
Trên cả đoạn đường, mọi người dường như không ai chú tâm đến tờ giấy nhân vật mà chỉ tập trung vào bản đồ, Taehyung cũng không ngoại lệ.
Hắn cảm thấy công việc tiên quyết hiện tại chính là thu thập thông tin của từng tuyển thủ, bởi vì khoảng thời gian trong rừng là lúc thuận lợi nhất để hắn hành động mà hạn chế sự chú ý, còn việc nghiên cứu nhân vật trò chơi có thể đợi đến thời gian an toàn để thực hiện.
Vì vậy, Taehyung tạm bỏ qua tờ giấy nhân vật, thay vào đó, hắn vừa đi vừa ngẫm nghĩ về ba người chơi mới quen kia. Yoongi và Namjoon khá kiệm lời, nhưng cảm giác hai người đem lại cho Taehyung không giống nhau. Yoongi luôn hết mực đề phòng những người xung quanh, còn Namjoon thì dễ chịu hơn một chút, thậm chí người này khiến hắn cảm thấy anh ta dường như vô hại.
Jimin, cậu bạn này có vẻ cởi mở thoải mái hơn so với hai người kia, nhưng liệu rằng cậu ta có đang diễn trò để dễ dàng tiếp cận người khác hơn hay không? Đã đi được đến vòng này chắc chắn cả ba không hề tầm thường, hẳn đều là người có năng lực và tính toán.
Đây chỉ là một số suy luận khái quát của Taehyung, hắn vẫn cần phải tìm hiểu thêm về thân phận của bọn họ. Cho dù hiện tại xem như có chút quen biết nhưng Taehyung không thể nới lỏng cảnh giác với bất kì ai.
Trên suốt quãng đường, Taehyung để ý dường như Jimin rất có cảm tình với Jungkook, ngoại trừ Yoongi thì Jungkook là người cậu ta hay bắt chuyện nhất.
Taehyung thấy Jimin đang dính lấy Jungkook còn những người khác thì tập trung nhìn đường nên liền thừa cơ hội giảm tốc độ một chút. Hắn thả bước chân chậm lại nhưng vẫn giữ khoảng cách hợp lý với mọi người.
Nhân lúc tất cả bọn họ không chú ý, Taehyung nhanh tay rút tấm thẻ trong túi quần ra, hướng về phía Jungkook.
“Để kiểm tra xem đối tượng theo phe ám sát hay mục tiêu, do thám cần hướng tấm thẻ về phía người được xét trong phạm vi một mét, rồi chạm vào nút cảm ứng trên tấm thẻ. Tấm thẻ sẽ rung lên nếu đối tượng thuộc phe ám sát.”
Taehyung hồi tưởng lại những gì được viết ở mặt sau của tờ giấy nhân vật đêm qua, khẽ chạm tay vào hoa văn vòng tròn giữa tấm thẻ.
•Brought to you by Trà Mặns House•
Tác giả có lời muốn nói: hehe lại tiếp tục tiết mục đoán nhân vật và giải mật mã nào các cô gái :))) à biết couple-từ-trước là ai rồi hả :)) nhân vật chính của các cô cũng lộ diện hết rồi nhé :))