Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 14: Ai Lừa Ai?


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 14: Ai Lừa Ai?

Số 17 không thể tin nổi trước sự việc vừa diễn ra. Hắn còn tưởng bản thân bị hoa mắt, nhưng cho dù có nhìn thêm bao nhiêu lần thì số điểm trên kia vẫn không thay đổi. Vẫn chưa hiểu vì sao lại như vậy thì màn hình đã chuyển sang một nội dung mới.

Ngay khi nhìn thấy kết quả, số 17 lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn trợn mắt nhìn sang chỗ Hoseok và Taehyung.

Chết tiệt! Thì ra hành động của số 18 và 30 từ đầu đến cuối đều chỉ là diễn! Không thể ngờ mình lại bị bọn họ lừa đến hai lần!

Số 17 tức giận nhớ lại ván bài vừa rồi.

Ban đầu, ngay khi hắn vừa chạm vào thẻ bài, số 18 và số 30 giả vờ đưa ra bộ dạng lo lắng để mình cho rằng thẻ đó không phải thẻ “Có” mà là thẻ “Không”, vì vậy chắc chắn mình sẽ đẩy thẻ còn lại lên. Lúc này số 18 lại tiếp tục diễn như thể bản thân thật sự bị chọn mất thẻ “Có” để dụ mình vào tròng.

Những tưởng mình là người điều khiển ván bài này, rốt cuộc lại chỉ là quân cờ nằm sẵn trong kế hoạch của bọn họ. Khốn kiếp!

Số 17 nghiến chặt răng, cho rằng kế hoạch này chắc chắn do Hoseok bày ra. Hắn vo tay thành nắm đấm, không thể làm gì khác ngoài đem ánh mắt tức giận hướng về phía Hoseok.

Hoseok vẫn làm như không có chuyện gì, chỉ yên tĩnh dùng ngón tay cái vuốt vuốt thẻ bài trên bàn, thậm chí không buồn nhìn lên số 17, thẳng thừng buông một câu: “Rốt cuộc ai mới là người xem thường đối thủ của mình thì phải xem lại rồi.”

Tuy Hoseok không trực tiếp nói với 17 nhưng hắn nghe vào cũng biết ngay Hoseok chính là đang muốn mỉa mai mình. Nhưng số 17 còn có thể làm gì, kết quả này chỉ trách do hắn quá mức sơ suất, vì cái lợi ngay trước mắt mà mất cảnh giác quên đi việc đối phương sẽ giở trò, đặc biệt còn là một tên gian xảo chuyên sử dụng mánh khóe như số 18 này.

Chưa kể số 30 ở bên cạnh tuy không hề giao tiếp cùng nhưng vẫn biết điều phối hợp với số 18 rất ăn ý, nếu gặp phải loại đồng đội ngu dốt thì số 18 đâu dễ ăn như vậy!

Số 17 nặng nề thở ra, cố gắng lấy lại bình tĩnh, dù sao hiện tại cả hai đội vẫn đang bằng điểm nhau nên ở vòng sau đội kia sẽ không được phép loại đi một thẻ bài của đội hắn, cho nên đội hắn vẫn không ở thế bất lợi, chỉ là cán cân bây giờ đã trở về vị trí ban đầu.

Vòng bốn hiện tại xem ra không khác gì vòng đầu tiên cho lắm, không có bất kì manh mối gì để đưa ra lựa chọn, ngoại trừ việc hai player 1 phải tránh đưa ra đáp án giống với vòng ba để không bị trừ điểm.

Taehyung sau khi vòng chơi vừa kết thúc mới hơi thả lỏng cơ thể, đưa tay lên xoa xoa cái cổ mỏi nhừ của mình, ban nãy phải giả vờ ra vẻ căng thẳng khiến cho cổ hắn căng cứng cả lên. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, hắn và Hoseok bên ngoài gặp nhau không nói chuyện trong hòa bình được bao lâu, chính là câu trước choảng câu sau, ấy vậy mà bây giờ trong trò chơi này cả hai phối hợp cũng không đến nỗi nào, nếu không muốn nói là khá ăn ý.


Tuyển thủ số 4 từ đầu đến cuối không nói gì, nhìn thấy kết quả khóe mắt anh ta hơi động đậy, sau đó cũng chỉ mím môi trầm lặng thu lại thẻ bài mình vừa đẩy lên, yên tĩnh chờ đợi vòng kế tiếp.

Vòng ba của trò chơi kết thúc trong căng thẳng, NPC lúc này mới lên tiếng:

“Bắt đầu vòng thứ tư. Hai tuyển thủ của mỗi đội sẽ đổi vai trò cho nhau. Ở đội A, tuyển thủ số 30 là player 1, tuyển thủ số 18 là player 2. Ở đội B, tuyển thủ số 17 là player 1, tuyển thủ số 4 là player 2. Tuy rằng đội A đã chiến thắng ở vòng ba nhưng bởi vì hai đội hiện tại đang bằng điểm nhau nên ở vòng bốn, đội A không có quyền lựa chọn thẻ cho đội B. Bây giờ, xin mời tất cả người chơi xáo lại thẻ của mình.”

Sau khi NPC kết thúc, cả bầu không khí lại chìm trong im lặng, ai nấy cũng lặng lẽ vừa xáo bài vừa quan sát đối thủ.

Hoseok cầm hai thẻ bài trên tay, trong đầu bắt đầu nghĩ bước đi cuối cùng trong ván cờ này.

Số 17 ban đầu hơi tỏ vẻ trầm lặng, nhưng một lát sau vẫn lộ ra rằng hắn ta là một kẻ hiếu thắng, đối với loại người này không khó đối phó. Nhưng còn số 4, từ khi bắt đầu trò chơi anh ta chưa từng mở miệng nói câu nào, chỉ lẳng lặng hành động theo các quy trình NPC đưa ra, không có nhiều biểu hiện cho lắm. Vì vậy Hoseok không nắm được chính xác anh ta là người như thế nào.

Tuy nhiên, nếu xét vào cách chơi của số 4 từ đầu đến giờ, anh ta luôn chọn cho mình nước đi an toàn và ít rủi ro, không ham lợi mà đánh mất bình tĩnh như số 17. Việc anh ta chần chừ chọn thẻ cho Taehyung ở vòng 2 cũng là một minh chứng cho thấy anh ta không hề tự tin đánh liều. Vậy thì liệu ở vòng bốn anh ta sẽ quyết định chọn thẻ nào để trở thành nước đi an toàn của mình?

Hoseok trầm ngâm suy nghĩ một lát, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn tất cả mọi người, rất tự nhiên hỏi: “Mọi người có bao giờ suy nghĩ về mục đích của trò chơi này là gì chưa?”

Số 17 đang suy tính nước đi cho mình thì bị giọng của Hoseok cắt ngang suy nghĩ, hắn nhướn mày trước câu hỏi khó hiểu Hoseok, trong lòng tự hỏi không biết tên này lại tính giở trò gì nữa.

Taehyung biết những lời Hoseok nói ra luôn luôn luôn có ý đồ, hắn ta không bao giờ làm việc gì mà không có mục đích rõ ràng.

Taehyung cũng ngầm đoán ra dự định của Hoseok. Ở vòng này cả bốn người không có một chút manh mối nào để đưa ra lựa chọn, nhưng đối với player 1, đáp án “Có” sẽ là nước đi an toàn hơn. Bởi vì nếu một trong hai player 1 đánh liều ra “Không” trong khi người còn lại ra “Có” thì cả hai đội sẽ bị trừ điểm, đương nhiên không ai muốn điều đó xảy ra trong khi mỗi đội đã cận kề chiến thắng.

Chính vì lẽ đó, khả năng cao cả hai player 1 ở vòng này sẽ đều lựa chọn “Có”.

Tóm lại, quyền quyết định kết quả bây giờ nằm trong tay của player 2. Nói cách khác, lựa chọn của Hoseok và người chơi số 4 sẽ xác định đội nào thắng cuộc ở ải 3.


Nhưng nước cờ nào sẽ là lựa chọn tối ưu nhất cho vòng này? Một con người nhạy bén như Hoseok chắc chắn đã có suy tính của riêng mình.

Tuy thời gian quen biết Hoseok không lâu, Taehyung vẫn nhìn ra được Hoseok rất giỏi trong việc nhìn thấu tâm cơ của người khác. Số 17 từ khi bắt đầu trò chơi cũng bị mấy câu nói của Hoseok làm cho kích động mà dần dần lộ rõ bản chất.

Nhưng số 4 thì khác, người này từ đầu đến giờ dường như rất thận trọng, anh ta cũng chưa từng nói một lời nào để tránh lộ ra sơ hở, Hoseok dù tài giỏi đến đâu cũng khó nắm bắt được số 4 đang suy tính điều gì. Điều duy nhất cả Taehyung và Hoseok biết về số 4 chính là, anh ta không phải dạng dám liều mạng như số 17, hầu như ở các vòng chơi đều chọn lối chơi an toàn. Đó có thể là một lối chơi khôn ngoan, ít mạo hiểm, nhưng đôi khi lại trở thành yếu điểm khiến người khác lợi dụng.

Taehyung không nói gì, chỉ đưa tay chống cằm, chờ xem Hoseok sẽ suy tính điều gì tiếp theo.

“Rốt cuộc anh muốn nói gì? Lại sắp bày mưu tính kế gì nữa sao?” Số 17 hừ lạnh, bày ra khuôn vẻ mặt chán ghét với Hoseok.

Hoseok mặt đối mặt với số 17, ánh mắt tuy đang biểu lộ ý cười nhưng lại khiến số 17 có cảm giác lành lạnh sống lưng.

“Thực đáng buồn khi cậu nghĩ tôi là một kẻ như vậy, nhưng không sao, đó không phải là trọng điểm bây giờ. Chỉ là sau ba vòng chơi giờ tôi bắt đầu có suy nghĩ về mục đích của trò chơi ở ải ba này. Đây là một dạng biến thể của “Song đề tù nhân” đúng chứ, nó được gọi là song đề bởi vì cả hai người tham gia đều có động cơ để đào ngũ khiến cho kết quả không thể tối ưu nhất. Nhưng nếu cả hai tù nhân lựa chọn tin tưởng lẫn nhau, tuy rằng không thể được thả tự do hoàn toàn, nhưng cả hai chỉ nhận mức hình phạt tối thiểu, mà cũng không cần phản bội đối phương.”

“Ý anh là?” Số 17 nhíu mày nhìn hắn.

“Ý tôi là, cậu hãy thử đặt tình huống đó vào trò chơi này xem. Ngay từ ban đầu trò chơi này được thiết lập mỗi đội có hai người chơi đã ngầm muốn nói lên tầm quan trọng của việc phối hợp lẫn nhau để đem lại kết quả tốt nhất. Mọi người không cảm thấy lạ sao? Rõ ràng trò chơi này không hề giới hạn tối đa bao nhiêu vòng, hay sau bao nhiêu vòng đội nào có số điểm cao hơn sẽ chiến thắng. Trò chơi chỉ đơn thuần đưa ra một mức điểm, việc chúng ta cần làm chỉ là đạt đến số điểm đó để qua ải. Nếu vậy, ngay từ ban đầu tất cả các vòng chỉ cần bốn người chúng ta cùng đưa ra một đáp án giống nhau thì không cần phải đấu đá chúng ta vẫn có thể cùng nhau chiến thắng rồi.”

Số 17 vừa nghe xong lập tức cười khẩy: “Chẳng phải chính anh là người chơi bể ngay từ vòng đầu hay sao giờ còn bày đặt giở giọng làm như bản thân mình cao thượng lắm?”

Hoseok ngược lại không thay đổi sắc mặt trước lời mỉa mai của số 17, chỉ tiếp tục nói: “Đúng là ban đầu tôi có ý định lừa cậu để giành chiến thắng, nhưng sau vòng ba khi cả hai đội bằng điểm nhau, tôi bắt đầu có suy nghĩ nếu cả hai đội cùng hợp tác với nhau thì sao? Chúng ta hoàn toàn có thể chiến thắng một cách dễ dàng mà không cần phải bày mưu tính kế gì nữa. Chưa kể đội tôi và cậu đều bao gồm những người đã đi đến tận ải cuối cùng này, cũng xem như là những người có thực lực, nếu một trong hai đội thua cuộc chẳng phải rất đáng tiếc hay sao? Với lại…”

Hoseok dừng một đoạn, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn số 17: “Quan trọng là đội của tôi đã tìm ra được chỗ giấu thuốc.”


Câu cuối cùng mới là thứ số 17 chú ý, hắn lập tức phản bác: “Nực cười, vậy tại sao anh lại không tiêm thuốc giải mà phải tham gia vào ải này cơ chứ?”

Hoseok đã đoán trước người kia sẽ nói đến vấn đề này, hắn khẽ thở dài một hơi: “Đáng tiếc, lúc đó chúng tôi đã không kịp thời gian để tiêm thuốc.”

Số 17 vẫn còn ngờ vực, hắn không thể tin được tên 18 này, nhưng những điều hắn ta chủ động nói ra từ nãy đến giờ cũng không phải không hợp lý. Hơn nữa hắn ta cũng không cần phải nói nhiều như vậy mà hoàn toàn có thể lặng lẽ hành động như từ nãy đến giờ.

Nhưng ai biết được? Hừ, tên này vốn là một kẻ gian xảo khó lường.

Số 17 khoanh tay đanh mặt, “Tôi vẫn chưa thể tin anh.”

Hoseok thấy số 17 vẫn còn băn khoăn về lời hắn nói thì liền lên tiếng giải thích: “Cậu có quyền không tin, nhưng tôi cũng không có lí do gì phải nói dối cậu. NPC đã nói thuốc tiêm này chỉ cần một người tiêm thì xem như tất cả những người khác đều qua vòng đúng chứ? Mà đội chúng tôi đã biết được nơi cất trữ thuốc, chỉ cần chúng tôi vượt qua ải này và kịp thời tiêm thuốc thì tất cả mọi người sẽ sống. Ngược lại, cậu thử nghĩ xem, cho dù đội cậu có chiến thắng được ải này nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được nơi giấu thuốc, như vậy lại phải tốn thời gian giải mật mã.”

Khóe mắt Hoseok thoáng nhíu lại, lời thốt lên tuy không mang hề tính đe dọa nhưng vô tình lại tạo áp lực cho người kia, “Nếu trường hợp không ai giải được vậy thì kết cục cuối cùng của tất cả… chính là cái chết.”

Hoseok quan sát nét mặt đã có chút biến hóa của số 17, hắn hắng giọng, tường tận đưa ra lời giải thích để triệt thuyết phục đối phương.

“Tôi nói dối cậu về việc biết nơi cất trữ thuốc hoàn toàn không đem lại lợi ích gì cho tôi, bởi vì sau ải này thì tất cả chúng ta đều cùng ngồi trên một con thuyền không phải sao? Mục đích cuối cùng chính là tiêm được thuốc và thoát khỏi đây. Chính vì vậy…”

Hoseok hơi nhướn người về phía trước đối diện với số 17, nhưng ánh mắt lại không biết vô tình hay cố ý mà nhìn sang số 4, trầm giọng nói: “Hiện tại chúng ta cùng hợp tác, về sau đôi bên đều có lợi.”

Số 17 bất động trong phút chốc, nhất thời cứng họng không biết nói gì. Quả thật hắn có muốn phản bác cũng không tìm ra sơ hở.

Đúng là không có lí do gì để số 18 nói dối về thuốc tiêm. Giả sử số 18 có nói dối để lừa hắn chiến thắng ải này, chắc gì số 18 sẽ kịp thời tìm ra được nơi giấu thuốc ở vòng giải đố? Còn nếu số 18 thực sự biết nơi giấu thuốc mà vẫn cố tình lừa mình thì cũng đâu đem lại lợi ích gì cho anh ta.

Vốn dĩ đội của số 18 và 30 chỉ cần vượt qua ải này, sau đó tiêm thuốc là có thể thoát khỏi đây, đâu nhất thiết phải hạ bệ đội của mình để thắng một mình. Chưa kể nãy giờ số 18 nói nhiều như vậy, phải chăng thực sự muốn hợp tác? Nếu bây giờ cả hai đội chung sức cùng chiến thắng ải này, cho dù số 18 có nói dối về việc thuốc tiêm thì mình cũng không mất gì.

Taehyung ngồi bên cạnh nghe những lời thỏa thuận đầy sức thuyết phục của Hoseok, khóe miệng vô thức nhếch lên. Vòng này Hoseok chắc chắn sẽ chuyển hướng sang người chơi số 4, bởi vì số 4 đang giữ vai trò player 2. Nhưng Hoseok cũng biết rằng đàm phán với một người như số 4 sẽ không hiệu quả, bởi vì cho dù có nghe lời đề nghị, người như số 4 chắc chắn cũng sẽ không mở miệng nói câu nào, vậy Hoseok cũng không có cơ hội giải thích cặn kẽ, xem như giao tiếp thất bại.

Chưa kể nếu Hoseok chủ động nhắm vào số 4 đưa ra đề nghị, chắc chắn cả hai người kia sẽ sinh ra nghi ngờ và không tin tưởng hắn ta. Ngược lại, trong mắt số 17, Hoseok luôn là một kẻ đầy toan tính, nghe những lời Hoseok nói chắc chắn hắn ta sẽ vội vàng phản bác, Hoseok sẽ dựa vào sự hiềm nghi của số 17 để từ từ giải thích và đưa ra thỏa thuận, từ đó lợi dụng cuộc đối thoại với 17 một bên thuyết phục hắn ta, một bên ngầm gián tiếp đàm phán với số 4, xem như một công đôi việc. Nếu số 4 là một người thận trọng, đương nhiên sẽ cân nhắc lời đề nghị này của Hoseok. Về điểm này, Taehyung phải công nhận Hoseok là một người quá mức thâm sâu.


Về phía số 17, hắn trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc do dự một lát mới nói với Hoseok: “Tôi đang cân nhắc về thỏa thuận của chúng ta, nhưng làm sao tôi chắc rằng anh sẽ không giở trò đây?”

Hoseok cảm thấy số 17 hiện tại đã có phần tin tưởng mình, xem như đề nghị hợp tác có hiệu lực. Hoseok khẽ cong khóe môi, không nghĩ ngợi nhiều xáo hai tấm thẻ trên bàn mấy lần, sau đó đẩy một trong hai tấm thẻ về phía giữa bàn.

“Ở vòng này không quan trọng chọn thẻ nào, dù là “Không” hay “Có” thì số điểm cuối cùng vẫn đạt đến mức đã đề ra, chỉ cần bốn chúng ta đưa ra cùng một đáp án là được. Bây giờ tôi sẽ ngẫu nhiên bỏ đi một tấm thẻ, tấm thẻ còn lại tôi sẽ đặt sẵn lên máy quét, đảm bảo tôi không đụng gì vào tấm thẻ, cũng như không thể thay đổi kết quả về sau.”

Dứt lời, Hoseok lập tức đẩy một tấm thẻ về phía ô vuông không chút chần chừ.

Sau đó, hắn vươn tay lật tấm thẻ còn lại lên, trên tấm thẻ có ghi chữ “Không”.

“Mọi người thấy hết rồi chứ? Tấm thẻ còn lại chính là thẻ “Không”, điều đó có nghĩa là mọi người chỉ cần cùng nhau chọn thẻ “Có” ở vòng này là được. Nếu kết quả là 4 “Có” thì số điểm sẽ được chia đôi, 60 điểm chia đôi còn 30 điểm, như vậy là vừa đủ điểm để chiến thắng. Từ giờ đến lúc kết thúc vòng bốn tôi sẽ không chạm vào tấm thẻ trên máy quét, như vậy thì không có khả năng tôi giở trò gì nữa đúng không?” Hoseok quét mắt về phía hai người ngồi ở đối diện, hơi nhướn mày hỏi.

Cả số 4 và số 17 không đáp, chỉ yên lặng gật đầu.

Số 17 thấy Hoseok chủ động lật tấm thẻ ra, trong lòng thầm nghĩ có vẻ như anh ta đã nói thật. Tấm thẻ còn lại của Hoseok cũng đã yên vị trên máy quét, nếu không có cơ hội chạm vào, vậy thì Hoseok không có cách nào bày mưu tính kế gì được nữa. Số 30 cũng bắt buộc phải chọn “Có” giống đồng đội của mình, nếu chọn “Không” chẳng khác nào tự tìm đường chết. Bây giờ chỉ cần hắn và số 4 cũng chọn “Có”, vậy thì hai đội sẽ cùng nhau chiến thắng. Số 17 nghĩ xong khẽ gật, yên tâm đẩy một tấm thẻ của mình về phía ô vuông.

Taehyung không khó để đưa ra quyết định, nhẹ nhàng đẩy tấm thẻ đã lựa chọn lên máy quét.

Người chơi số 4 nhìn một lượt ba tấm thẻ trên ô vuông, ánh mắt dừng lại trên tấm thẻ của Hoseok, rồi cũng chậm rãi đẩy một tấm thẻ của bản thân lên.

Mấy giây sau, tiếng “TING” quen thuộc vang lên, ánh sáng đồng loạt quét qua bốn ô vuông.

Khoảnh khắc kết quả dần dần xuất hiện trên màn hình, Hoseok lập tức nhìn sang số 4.

•Brought to you by Trà Mặns House•

<Tâm sự của tác giả>
MM: Chap này tui đã cố gắng viết dài thêm một chút để bù lại cho độ dài hơi ngắn của chap vừa rồi nè >.< Hai đứa đứa nào cũng có việc bận nên thành ra bị dừng một khoảng thời gian, từ giờ tụi tui sẽ cố gắng chăm chỉ hơn để bù đắp lại T.T. Nếu mọi người có suy luận gì cho chap tiếp theo thì hãy để lại comment nha, tui dự đoán hap này chắc sẽ có nhiều suy luận khác nhau lắm. Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ và hẹn gặp mọi người ở chương tiếp theo vào tuần sau~( ͡° ͜ʖ ͡°)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.