Bạn đang đọc Lễ tình nhân đến muộn – Chương 16.5
“Giải quyết xong rắc rối vụ mảnh đất ở Đài Trung chưa?”, Cận Trọng Kỳ vừa lật bản kế hoạch tiêu thụ những căn nhà mới xây, vừa thuận miệng hỏi Chiêm Khắc Cần đang đứng thất thần bên cạnh, “Khi nào có thể ký hợp đồng?”.
“Hả? Cậu vừa nói gì?”, Chiêm Khắc Cần quả thật không để tâm, vì thế không biết Cận Trọng Kỳ hỏi gì.
“Dạo này cậu làm sao vậy, lúc nào cũng thẫn thẫn thờ thờ?” Hay là tên này uống nhầm thuốc gì? Mấy ngày gần đây toàn làm hỏng việc. “Có gì đáng để cậu phiền lòng thế hả?”
“Haizzz…”, Chiêm Khắc Cần buồn bã thở dài. “Đã có lần nào tôi nói với cậu rằng phụ nữ là điều phiền phức nhất trên thế gian này chưa?”, anh không chỉ nhấn mạnh từng lời, mà ngay cả cách nói cũng nghiến răng nghiến lợi, có vẻ vô cùng căm hận.
“Hả?” Trí tò mò của Cận Trọng Kỳ bị khơi gợi, bèn xếp bản kế hoạch lại, thích thú nhìn Chiêm Khắc Cần đang tràn đầy căm phẫn, anh nói giọng trêu đùa, “Đây hình như không phải là điều mà một quý ông được các nữ đồng nghiệp công nhận là ưu tú nên nói”.
Tuy Chiêm Khắc Cần đã có gia đình, nhưng vẫn nhận được sự ngưỡng mộ của không ít nữ đồng nghiệp bởi thái độ lịch sự. Cận Trọng Kỳ nhiều khi cũng nghi ngờ không rõ phụ nữ ngày nay có suy nghĩ như thế nào, đến cả đàn ông đã có vợ cũng không buông tha?
Có lẽ từ khi chủ nghĩa giải phóng phụ nữ hình thành, bọn họ trở nên không bình thường, dùng danh nghĩa đổi mới tư tưởng đi phá hoại gia đình người khác, điều này thật sự là quá nhàm chán.
“Ha ha! Quý ông ưu tú!”, Chiêm Khắc Cần cười châm biếm.
“Sao nào? Bị vợ giận rồi hả?” Con người này cũng thật kỳ quái, bao nhiêu năm theo đuổi, cuối cùng cũng “đưa được nàng về dinh”, cậu ta còn gì không vừa lòng chứ?
“Nếu giận tôi thôi, thì không nói, đằng này tôi lại không biết cô ấy đang muốn gì!”, Chiêm Khắc Cần vẻ mặt buồn rầu, phủi bụi trên quần áo.
“À, vậy có lẽ sẽ phiền phức hơn một chút”, Cận Trọng Kỳ không thực lòng đáp lại, “Vậy rốt cuộc là chuyện gì khiến cậu thất thần như vậy?”. Đây mới là điều quan trọng.
Tuy Chiêm Khắc Cần không được bình thản như mình, nhưng Cận Trọng Kỳ chưa từng thấy bạn thân của mình lo lắng như bây giờ, anh tin là sự việc có nguyên nhân, hơn nữa nhất định là nguyên nhân rất nghiêm trọng mới khiến Khắc Cần sầu não đến thế.
“Thôi được, ít ra cậu cũng có thể góp ý cho tôi”, Chiêm Khắc Cần đành nói, nếu không tìm được một người để “than thở”, e rằng sớm muộn cũng có ngày phát điên. “Lễ tình nhân sắp đến rồi.” Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa, đi đâu cũng cảm nhận được không khí ngọt ngào lãng mạn, nhưng nghe giọng nói thì có vẻ anh vô cùng tủi thân.
“Thì sao?” Lễ tình nhân không phải là một trong những ngày lễ đáng được Cận Trọng Kỳ chú ý, vì thế anh không thể hiểu nổi tại sao lo lắng của Chiêm Khắc Cần lại liên quan đến ba chữ “lễ tình nhân” này.
“Thì là phiền phức, cậu nói tôi nên tặng món quà gì cho vợ mới làm cô ấy vui lên đây?” Dù sao thì Cận Trọng Kỳ cũng đã có vợ, có thể sẽ đưa ra những ý kiến làm người khác vui mừng.
“Hả?” Quả thật vấn đề này làm khó Cận Trọng Kỳ, bởi anh chưa bao giờ trải qua một lễ tình nhân theo đúng nghĩa của nó. “À, hoa tươi?” Lục tìm những tư liệu nằm tận dưới đáy kho ký ức của mình, nhưng tiếc là ý kiến này quá lạc hậu.
“Năm đầu tiên quen biết cô ấy tôi tặng rồi.”
“Cô ấy thích ăn chocolate không?” Chẳng phải lễ tình nhân luôn có món này khiến người ta phát phì lên sao?
“Bị cún yêu ăn mất rồi, hơn nữa năm thứ hai tôi cũng tặng rồi.”
“Nếu vậy… bữa tối với nến?” Tuy ý kiến này đã rất lỗi thời, nhưng ít ra cũng có ích chứ?
“Có rồi.” Tại sao không được lặp lại chứ? Nếu có thể lặp lại một lần thì quá tốt! Thật không thể chịu nổi cá tính thích thay đổi của người vợ thuộc cung Song Tử!
“Nhẫn? Ngọc?”, Cận Trọng Kỳ bắt đầu chau mày.
“Lúc cầu hôn cũng tặng rồi!” Mấy thứ đó phải đợi đến lúc này mới tặng sao? Nếu anh “dám” đợi đến bây giờ mà chưa tặng, với tính cách của vợ mình thì e rằng anh đã sớm chết ở đầu đường xó chợ rồi.
“Hay là… kỳ nghỉ hai người?” Ý kiến này quá tuyệt vời chứ? Anh xung phong làm “nhà tài trợ”, tình nguyện để thư ký đi nghỉ, sau đó tự khiến bản thân chết chìm trong công việc!
“Cậu đã quên thời hạn nghỉ trong năm đã qua rồi sao?” Nghĩa là, đã đi trong thời gian nghỉ trong năm rồi, hơn nữa túi tiền rỗng không, làm gì có ”kinh phí” để đi nghỉ lần hai.
“Vậy tôi không giúp được gì rồi.” Không phải anh không giúp, mà là hết cách.