Bạn đang đọc Lễ tình nhân đến muộn – Chương 15.4
“Vậy thì tốt quá, hôm nào mẹ đi cùng con về thăm ông ấy!” Trải qua sự việc của người bạn thân, Dư Mẫn Tú càng cảm nhận rõ rằng cuộc đời luôn có những biến cố bất ngờ và sức khỏe là điều quan trọng nhất. “Phải rồi, con và Trọng Kỳ kết hôn đã gần một năm rồi nhỉ?”
Thấm thoắt đã gần một năm trôi qua, lễ tình nhân lại đến, điều này có nghĩa kỷ niệm một năm ngày cưới vào đúng lễ tình nhân trắng cũng sắp đến.
“À, vâng ạ.” Nhớ đến ngày lễ lãng mạn này, không biết nguyện vọng của cô có thành sự thật?
“Con và Trọng Kỳ… có dùng biện pháp tránh thai không?” Lòng tham của con người là vô đáy, khó khăn lắm con trai mới kết hôn, Dư Mẫn Tú lại có thêm một điều nữa để trông ngóng, bà hy vọng sớm có đứa cháu để ẵm bồng.
“Mẹ!” Kế Chỉ Tường không ngờ mẹ chồng lại hỏi thẳng như vậy, cô xấu hổ đỏ bừng mặt, “Sao mẹ lại hỏi điều này?”.
“Đã lớn thế này rồi, có gì không được hỏi chứ?”, Dư Mẫn Tú cũng thấy ngượng ngùng, nhưng cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, “Mẹ nói con nghe, mẹ muốn bồng cháu nội rồi, mẹ thấy bố con cũng vậy”. Kéo theo một người vào cuộc, sức thuyết phục cũng cao hơn.
“Chuyện này… mẹ nói với anh Trọng Kỳ đi!” Ui! Xấu hổ chết đi! Dù sao đây cũng không phải chuyện mà một mình cô có thể giải quyết được.
Tuy rằng “số lượng” có hạn, nhưng lần nào cũng “làm” rất nghiêm túc, chỉ tại cái bụng không chịu to lên, cô cũng không thể nhét một cái gối vào bụng được. Chuyện này quả là làm khó người ta mà!
“Đứa trẻ này!”, Dư Mẫn Tú lại vỗ tay Kế Chỉ Tường, “Nói với con hay nói với Trọng Kỳ có gì khác nhau sao?”.
“Cái gì khác nhau?”, Cận Trọng Kỳ vừa mở cửa bước vào, chỉ kịp nghe đoạn cuối cùng của câu chuyện.
“Con đi làm về rồi à?”, Dư Mẫn Tú ngẩn người, rồi lập tức hớn hở nói với Cận Trọng Kỳ, “Mẹ đang nói với Chỉ Tường về việc…”.
“Mẹ!”, Kế Chỉ Tường đỏ bừng mặt, lên tiếng ngăn Dư Mẫn Tú lại, lúng túng đứng lên đi vào nhà bếp, “Con đi nấu cơm đây!”.
Cận Trọng Kỳ nhìn theo Kế Chỉ Tường, lúc bóng cô khuất hẳn sau góc tường, anh mới quay lại nhìn mẹ một cách khó hiểu, “Chỉ Tường làm sao vậy mẹ?”.
“Con bé này…”, Dư Mẫn Tú lắc đầu cười.
Haizzz… chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự giải quyết thôi! Tránh con dâu lại nói bà nhiều chuyện.