Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng – Chương 9
Chap 9 ” KHI CHÚA BAN TẶNG TÌNH YÊU”
Buổi sáng mát mẻ, không khí trong lành, mọi thứ xung quanh căn biệt thự bỗng tươi đẹp hơn mọi ngày. Hoa trong vườn nở rộ, hồ bơi trong veo và gợn những đợt sóng nhỏ nhờ gió. Nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ. Nó thức giấc.
_ Quoáppp… hơơơ, ở đâu đây… áááááááááááááá……..
Tiếng thét vang cả cây số thì cánh cửa phòng lúc này mới mở.
_ Chuyện gì vậy em.
_ Nhà anh á, áááááááá……..
_ Ừ, em đừng la nữa… tối qua, anh sợ em ngủ ở bệnh viện không được, nên anh đưa em về đây ngủ, có đêm hôm qua thôi, tối nay anh sẽ đưa em về nhà các sơ mà, hihi.
_ Hít…
_ Thay đồ đi nhé, sắp tới giờ vào học rồi, đồng phục anh mượn của Mèo, trưa nay về anh sẽ dẫn em đi mua đồ mới, bỏ nhà đi mà chẳng mang theo gì như em…
Abbu mỉm cười, pha chút đáng yêu từ 1 con mắt nhắm rồi mở mà người ta thường gọi là đá nheo, đóng cửa phòng lại rồi xuống bếp chuẩn bị buổi sáng trong khi nó là osin mà cứ như là bà chủ.
…………….
Nó ngáp dài và mở cửa phòng đi ra…
_ Hã, sao, sao tên này cũng ở đây thế.
Nó hốt hoảng khi thấy Kenty cũng từ trong phòng Abbu bước ra, có lẽ con nhỏ này chưa biết Kenty và Abbu sống chung nhà.
_ Sao vậy em, anh với Kenty ở cùng 1 nhà mà, hìhì, yên tâm đi, anh sẽ giúp em làm việc nhà mà, không có mệt hơn đâu.
Nó cứ như đứng không vững mà dựa vào tường, Abbu cười nhẹ, đi lại vào đặt 2 tay lên vai nó, đẩy nó vào ghế dùng buổi sáng mà cậu ấy chuẩn bị.
…o.O.o…
_ Alo, gì thế mạy, qua nhà tao ăn sáng luôn không này… ờ… ừm, thì tuỳ mày à, tao không đảm bảo được cái bệnh viện còn nguyên vẹn mà không có kẻ nứt nào đâu… ừ, bye mày.
Abbu nghe điện thoại của Zun, hắn muốn chiều nay đưa con em Zu đi thăm Mèo, mục đích chi thì chỉ có con nhỏ đó biết, Abbu thở dài và cũng rất lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Chiếc M1 của Abbu chạy ra cổng, nó ngồi ở đằng sau còn Kenty thì ngồi trước với Abbu.
………………………
Nào ta hãy cùng thả hồn vào làn gió quên đi mọi gian khó vẫn có vẫn có trong cuộc đời này…
La la la cùng mỉm cười chào ngày mới yêu thương kìa đang tới…
La la – 4ME ft V.I.P
………………………….
Nó mỉm cười cất cao giọng hát, ai đó cũng đang mỉm cười vì đơn giản nó đang vui. Mọi thứ đều được nó gói lại chôn vào nơi sâu thẳm của quá khứ, “quên đi mọi gian khó” và nó đang thả hồn vào gió. “Yêu thương kìa đang tới”…
_ Nay trông yêu đời hơn ấy ha, thế chiều nay đi mua đồ về thì làm cho đúng trách nhiệm cô giúp việc đấy nhé.
_ Yes sir, la la la… la la la trên bầu trời…
Nó cứ như thế mãi làm cái điện thoại của Kenty cũng chợt hết pin, tháo tai phone ra và tên ấy phải chịu đựng giọng hát tận 3 cây số vẫn nghe được.
……………………………………………………….
_ Hôm nay không phải ngày sinh hoạt đầu tuần, nhưng theo đề nghị của các giáo viên bộ môn, cô phải sắp xếp lại chỗ ngồi trong lớp. Yêu cầu các em mang tập vở ra ngoài cửa lớp đứng, cô gọi tới ai thì vào chỗ đó ngồi. Nào nhanh lên, chúng ta còn phải học bài mới nữa…
Buổi sáng đẹp trời thế này mà phải đổi chỗ, có khi lại trở thành đại chiến nếu xếp nhầm chỗ vài đứa.
……………….
_ Khônggggggg…..
_ Cô ơiiiiii……………..
_ Đổi lại đi ạ……
_ Em không ngồi với nó…
_ Cô ơi thằng này nó nói nhiều lắm….
_ Cô ơi….
…………………..
Bọn nó la ó um xùm cả lên không chấp nhận, nhưng đâu cũng phải vào đấy thôi, lời của cô giáo chủ nhiệm- “1 trong 4 xác thủ” hung nhất của trường thì có Chúa mới ngăn được.
Cuối cùng cũng xong và kết quả cuối cùng hơn cả mong đợi. Nó được xếp ngồi cạnh con Boo, kì này đại chiến chắc sẽ bùng nổ lần nữa quá. Abbu ngồi đằng sau nó và ngồi cạnh hoa khôi của lớp, không biết may mắn hay xui xẻo cho cậu ấy nữa. Kenty, tên ấy ngồi chỗ cũ nhưng không còn ngồi 1 mình mà bên cạnh là con Tiểu Quân và đằng trước sẽ là Mèo. Số phận là cậu ấy muốn yên bình nhưng chưa chắc sẽ bình yên khi nhỏ Tiểu Quân cực thích cậu ấy. Cả Mèo, nếu không gặp thì chẳng sao, gặp thì lại có nhiều chuyện xảy ra, đằng này ngày nào cũng gặp thế này chắc sẽ là tai hoạ mất thôi.
Còn Zun, may cho hắn, hắn ngồi cách nó cũng cả “cây số”, ngồi cạnh Mèo. Điều đó cho thấy nó và Mèo bị tách ra rất xa, nó không điên cũng lạ.
_ Cái bà xác thủ tóc quăng này, đổi chỗ kiểu gì thế hã ?
_ Hợp lí thế thôi chứ mày còn đòi gì nữa.
_ Im mày, ngồi kế tao mà nói nhiều là tao đá biến khỏi lớp bây giờ.
Nó hung dữ quát con Boo, có lẽ nó đang rất bực tức về việc Mèo phải ngồi cạnh cả rừng “thú” dữ, lạ và hiếm như thế. Lo lắng lắm chứ.
Buổi học bắt đầu trong không khí ngột ngạt nhất chưa từng thấy. Lâu lâu nó điên lên lại ném bút, cứ như thế mãi cho tới khi cây bút cuối cùng mà Abbu vừa mua lúc sáng cho nó bay thẳng vào đầu cô giáo…
_ Ai…
_ Dạ em.
_ Đi ra ngoài.
Nó bực mình không cãi cọ và đi thẳng 1 nước xuống phòng giám thị ngồi rầu rỉ và tâm sự với ông thầy. _ Thầy giám thị, con hỏi thầy nhé, cái bà xác thủ lớp con có chồng chưa vậy ?
_ À cô Lâm đấy hã, hình như là chưa.
Nó vỗ đùi khoái chí cười ngất nga ngất ngưỡng.
_ Há há, hèn gì, tính khí như bà ấy thì ông nào dám cưới, háhá.
_ Này, im lặng coi cái con nhỏ này, có muốn chép tự kiểm vài ngàn lần không hã, dù gì cũng là cô chủ nhiệm lớp em, em mà còn nói xấu cô thì đừng trách thầy đấy nhá.
_ Hã, lần nào cũng bắt em chép kiểm điểm vậy, đổi đi chứ thầy, còn gì mà không nói xấu cô chủ nhiệm, bà cô có cái gì tốt đâu mà không nói xấu, thầy làm gì mà bênh cô ghê vậy, không lẽ… hé hé…
_ Ờ… thôi đi nhé, không có nghĩ bậy bạ à, đi vào phòng và viết tự kiểm cho thầy mau.
Nói rồi ông thầy vội bỏ đi, ngại hay sao mà mặt thầy giám thị đỏ bừng.
_ Ớ, nói đùa thôi mà, làm gì mà căng thẳng thế, kể cả ông thầy giám thị cũng chẳng bình thường nữa, giời ơi mình cũng sắp không bình thường rồi đây này.
Ôm cái cặp vào phòng giám thị, nó gật gù ngồi viết kiểm điểm cả trăm bản. Viết tới tờ 87 thì nó gật ra đấy mà ngủ, con nhỏ ngồi đâu là ngủ đó. Cho tới hết giờ học buổi sáng, nó vẫn chưa viết xong và ông thầy đành cho nó về nhà chép tiếp, lần này thì không phải 100 bản nữa mà thành 200 bản. Cái tội làm biếng.
………………………………
Zun đưa Kenty về, còn nó và Abbu cùng nhau đi mua sắm, nói đúng hơn là đi mua quần áo cho nó, qua nay nó toàn mặc đồ của Mèo, rồi lại mặc đồ của Abbu, riết rồi nó không biết còn là nó không hay là búp bê nữa.
……………….
“ Nghĩ lại, mình là ai trong thế giới này cơ chứ. Mèo được học bỗng và mình cũng thi để được vào đây học cùng với Mèo. Gặp được Abbu, anh ấy tốt với mình, mà không, phải nói là rất tốt. Tại sao lại như vậy, mình có gì hay ho, mình cũng là 1 đứa con gái bình thường thậm chí còn tệ hơn bao đứa con gái khác, vậy mà anh ấy luôn bênh vực mình luôn giúp mình khi khó khăn mà không cần sự đền đáp hay trả ơn từ mình. Chúa ơi, con xứng đáng có những gì mà con đang có không, hay rằng con phải từ chối và trả lại tất cả, nhưng con trả bằng cách nào đây”.
_ Này… Quậy… Quậy….
_ Hã, dạ, sao anh.
_ Em mơ mộng ảo tưởng gì thế, đói bụng không, đi ăn nhé, dù gì thằng Kent cũng qua nhà thằng Zun lấy truyện mới đọc, vì vậy anh đưa em đi ăn nhé, xong thì đi đâu đó chơi.
_ À, thôi, em còn về nhà anh làm đúng vai trò người giúp việc chớ, anh sao mau quên thế.
_ Đâu, trời ạ, anh nói đùa thôi mà, đi ăn nhé.
_ Em chưa đói, đưa em về nhà đi.
Nó dứt khoát không nhận thêm thứ gì từ Abbu nữa, nó sợ rằng 1 khi Abbu không bên cạnh nó nữa thì nó sẽ sống thế nào đây.
“ Việc em làm giúp việc tại nhà anh không phải vì anh muốn có người dọn dẹp nhà thay anh, mà là vì anh muốn gặp em mỗi ngày. Anh cũng không hiểu vì sao nữa, nhưng mà anh không thể đứng nhìn em 1 mình chống chọi với cuộc sống đầy khó khăn như thế. Dù em có mạnh mẽ hay vững vàng đến mức nào chăng nữa, anh vẫn không an tâm để em tự vượt qua. Anh bứt rứt và khó chịu khi đêm hôm ấy, người chăm sóc và bảo vệ em không phải là anh, đêm tối nhất trong cuộc đời em và cũng là cuộc đời anh, Quậy à”.
Nó không nói, Abbu không nói, mọi người đều không nói nhưng tất cả đều biết rằng: cậu ấy đã thích nó mất rồi, dù là những cử chỉ, câu nói đơn giản nhất thì ai cũng có thể biết cậu ấy muốn mình là người luôn bên cạnh nó, dù nó có là 1 đứa con gái như thế nào đi nữa, cậu ấy vẫn muốn. “ Đêm ấy, tôi hứa là sẽ đưa cô đi mua lại quần áo, nhưng giờ thằng Abbu thay tôi làm việc đó rồi, cho nên lời hứa đó coi như không có. Tôi không có lỗi gì với cô hết nhé, mà phải nói cô còn nợ tôi nhiều lắm cơ đấy, cho nên có thất hứa cũng như huề đi. Cô là osin nhà Abbu, ngồi gần Abbu và luôn được Abbu che chở, cho nên từ giờ về sau, tôi cũng không còn chỗ để mà bảo vệ cô, vì vậy lời hứa sẽ bảo vệ cô khi cô gặp hoạn nạn coi như cũng không có luôn nhé. Mong cô hạnh phúc, Abbu thật sự, thật sự thích cô”.
_ Này…
Kenty bốp thẳng vào đầu thằng Zun, hắn lái xe mà cứ mơ màng chạy thẳng 1 nước mà không dừng lại trước nhà.
_ Quay lại đi.
Kenty bực bội mở cửa xe rồi đi bộ ngược về, mở cổng và vào nhà thằng Zun, trong khi hắn thì vẫn ngồi trong xe chẳng biết sao lại nghĩ về nó nhiều như thế nữa.
……………………..
_ Á, anh Kenty, hehe, có tận 2 tập mới rồi nè, nhân vật nữ bắt đầu yêu rồi, hehe, bao hấp dẫn luôn, góp ý cho em nhé, là la lá la…
Con Zu hớn hở la hú kéo Kenty vào ghế ngồi, xong thì cong chân chạy lên lầu lấy vội 2 tập truyện mới đưa cho Kent. Tên ấy chỉ cười nhẹ lắc đầu vì cái tính điên khùng của con bé.
_ Nè anh, tối nay ba mẹ em về rồi, nên mấy anh cho em vào thăm chị Mèo nhé.
Con bé ngồi cạnh níu tay Kent.
Nhắc đến Mèo, Kent chợt nhớ, mặt cậu ấy lại sắc lại, có chút gì đó lo và có chút gì đó khiến cậu ấy chẳng để tâm đến 2 tập truyện mới.
_ Anh Kent, này… anh sao thế.
_ …
Cậu ấy giật mình, rồi cười nhẹ với con bé, gật đầu.
_ Quoa, anh cười thật là đẹp trai, hít, đây là lần đầu đấy, ôi, em phải đi uống ít thuốc nhức đầu. Trời ạ, anh cười với em sao, em không muốn vậy đâu, em chỉ thích mỗi Abbu thôi.
Con bé lảm nhảm 1 mình rồi đi lên lầu lấy gì đó uống. Con bé chỉ vì cái nụ cười ấy mà lung lay sao, cũng tội vì đó giờ, trong mắt con bé nụ cười của Abbu mới đích thật là nụ cười của thiên thần, nay thì có phần bị thằng bạn đánh ngã. Kent lại cái vẻ mặt lạnh ấy ngồi chờ thằng Zun vào.
_ Chưa gì nó đã đưa truyện mày rồi à, ụa mà con nhỏ đâu rồi, Zu ơiiii…
_ Dạ, anh 2 mới về á, hehe, sao có mỗi anh Kenty vậy, anh Abbu đâu.
_ Nó chở kẻ náo loạn đi mua quần áo mới gì đó, giờ thì con nhỏ đó là người giúp việc nhà thằng Abbu rồi, em đừng có nghĩ đến chuyện Abbu nó sẽ thích em nữa.
Zu, con bé với gương mặt hớn hở thì giờ đã sầu não và rưng rưng nước mắt, chạy lên lầu, con bé đóng cửa lại và không nói thêm lời nào.
_ Chết, tao nói hơi quá thì phải, cái con này nó mà giận thì tao là người khổ nhất chứ không phải cái thằng Abbu chuyên gây tai hoạ kia.
Kenty lắc đầu rồi cầm 2 tập truyện vào phòng thằng Zun đọc. Còn hắn thì điên đầu vì lỡ miệng làm con Zu buồn, không biết tối nay con bé có đi thăm Mèo với bọn anh nó không hay là lại đắp chăn mà khóc 1 mình nữa.
………………………………..
Khi Chúa ban tặng tình yêu…
Không có nghĩa Chúa sẽ sắp đặt ai với ai…
Tự đi tìm kiếm…
Đó mới là tình yêu thật sự…
……………………………….
Đừng khóc vì những gì mình không hài lòng…
Hãy cười và cố gắng làm cho chính mình hài lòng…
Trong tình yêu không phải lúc nào cũng hoàn hảo…
Và trong đường đời không có gì dễ dàng nếu ta không cố gắng…
Đối diện với khó khăn và đừng bỏ cuộc…
Bạn sẽ làm được…
………………………………
_ Này, á, haha, để em làm, anh này, đổ nước ra sàn là lau lại nữa đấy…
_ Haha, em nghĩ sao thế, có ai lau nhà như em, lau xong lại đi thẳng vào chỗ đấy, làm sao mà nó sạch được, đi lùi thì mới lau được, cái con bé này… haha…
_ Á, …. [ bịch ]…. Ây da, sao không nói sớm, làm em trơn té đau cả mông đây này, cái ông bố rỗng này.
_ Haha, trời ạ, vậy mà đòi làm osin đấy hã, thôi cô chủ lên ghế ngồi đi, để anh lau nhà cho.
_ Cái gì vậy trời, lên ghế ngồi mau xem nào, có nhanh không hã hay đợi em sút 1 phát mới chịu lên ghế ngồi.
Nó chóng nạnh bắt Abbu đừng có động và những gì nó đang làm. Cái mặt bà chằn của nó làm thằng Abbu đang cầm cái cây lau nhà vội chạy lên ghế ngồi mắt tròn xoe nhìn nó.
_ Hehe, cậu chủ ngồi yên đấy nhé, bước xuống là cho tắm bằng nước lau nhà đấy.
Nó với cái mặt ngây thơ chưa từng thấy, đá nheo Abbu 1 cái rồi lại tiếp tục lau nhà, nhưng giờ thì nó rút kinh nghiệm là đi lui mà lau, coi bộ con nhỏ chẳng có chút kinh nghiệm gì cả. 2 giờ trưa…
_ Á trời ạ, để em, anh làm gì thế, không được, hôm nay phải ăn cơm cơ, không ăn mì nữa.
_ Nhưng anh thích ăn mì mà, nấu mì nhé, điiii
_ Đã bảo không rồi mà, lên phòng khách ngồi, để em nấu cơm.
_ Không, ý anh là, em nấu cơm có được không, anh sợợ…
_ Ý anh là em nấu cơm dỡ chứ gì, nói đại ra vậy đi, hứ, lên đằng trước đi, tí rồi sẽ biết, hehe, em nấu chi chi mà chẳng ngon, hé hé.
3 giờ ….
_ Á, sao mặn vậy Quậy.
_ Hã, mặn à, để em thử xem……. Plè… plè… mặn thật… hìhì, thế ăn mì gói nhé.
Lúc đầu người ta bảo ăn mì thì không chịu, đòi nấu cơm với trứng chiên, giờ thì cũng phải đi nấu mì thôi. Nó mà làm osin nổi gì, kì này phải thêm 1 cái tên cho nó mất “ kẻ phá hoại”, hihi.
4 giờ chiều ….
Trời dịu nắng sớm, gió mang những chiếc lá trên cành rơi xuống mặt nước hồ bơi, căn nhà vắng lặng vì con Zu vẫn không chịu mở cửa phòng, Kent thì đã ngủ từ lúc nào chẳng hay ở phòng Zun, còn hắn thì đang ngồi bên bờ hồ ngắm những chiếc lá rơi và thầm nghĩ “ bên nhà Abbu đang có sự kiện gì không nhĩ ?”.
……………………..
Hắn muốn biết Abbu và nó đang làm gì nhưng hắn lại không muốn sang bên đấy. Hắn ghét nó nhưng mọi điều nó làm hắn đều muốn biết. Hắn muốn nó và Abbu có thể ở cạnh nhau nhưng hắn không hẳn vui vì điều đó. Hắn sợ mọi thứ như cơn ác mộng rằng: hắn phải gặp nó mỗi ngày và mỗi ngày ấy đền cãi nhau với nó.
Nó vẫn không biết được Abbu thích nó nhưng nó cũng chẳng biết được rằng mình đang có cảm tình với Abbu. Nó muốn được mọi điều tốt đẹp nhưng điều tốt đẹp đối với nó lúc này không phải là sự quan tâm của Abbu mà là nó có thể biết được người con trai đêm hôm ấy là ai. Nó luôn bên cạnh Abbu nhưng đôi lúc nó vẫn hay nghĩ về hắn. Có lẽ hình ảnh đêm hôm ấy giống hắn nhưng nó lại không thể chắc chắn điều đó là đúng.
“ Tình yêu mà chúa ban tặng chưa hẳn là 1 liều thuốc chữa đúng bệnh”. Cho đến 6 giờ chiều, nó và Abbu cũng dọn dẹp xong nhà cửa, vui và không còn cô đơn nữa, nó chuẩn bị đi làm.
…
Xe dừng lại ở Housestar, nó vào trong và vẫy tay tạm biệt Abbu với cái vẻ điên khùng nhất mà nó làm được, haha. Rồ máy, Abbu đến bệnh viện thay dì Lê chăm sóc Mèo, qua nay chắc dì Lê mệt mỏi lắm rồi.
_ Chào cô, cô cũng có vẻ mệt rồi, để con ở lại chăm sóc Mèo cho ạ.
_ Hì, ờ, mà con là … cô vẫn chưa biết con là gì với 2 đứa nó.
_ Dạ, hì, con là bạn học chung lớp.
_ Chung lớp à, con trai bảnh tướng và đẹp trai như vậy chắc không đơn thuần muốn làm bạn đúng không, haha ?
_ Dạ … đâu… dạ đâu có đâu ạ.
_ Có phải là, con thích con bé Quậy, đúng không ?
_ Dạ … dạ … không có đâu cô ạ.
_ Hì, cô đùa thôi, lo mà học, con ở lại trông Mèo giúp cô, có gì tối cô đến, cảm ơn con nha.
_ Vâng, hìhì, cô về ạ… [phù … ].
Thằng nhóc thở phào, sao chỉ đơn thuần là cô ấy giỡn vậy mà tim của cậu ấy lại đập không theo nhịp gì cả. Nhớ ngày nào, trong mắt cậu ấy mọi thứ đều đơn giản đều dễ dàng nhưng giờ thì những gì liên quan đến nó, tất cả đều phức tạp, nhất là con tim của cậu ấy.
Mèo ngủ, Abbu cười khi nhìn thấy gương mặt con bé sao đáng yêu quá, có điều là trong mắt cậu ấy Quậy vẫn đáng yêu hơn. Ngồi bên chiếc ghế chống cằm và nhìn Mèo.
_ Mèo à, em ngủ chưa dậy sao ? Hơơ thật là chán, bỗng lại muốn về quán với con nhỏ đó quá, mà em ở đây 1 mình thì anh cũng không an tâm. Ừm… anh cũng không hiểu sao nữa, con nhỏ đó, kì quái và khác người, nhưng nếu anh không gặp 1 lúc thôi thì… đã nhớ rồi Mèo à. Anh cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, nhưng mà nếu em biết thì hãy nói cho anh nghe điều đó có ý nghĩa gì nhé…
………………..
Trong khi cái tên bị “say tình” đang ngồi thơ thẩn nói vẩn vơ ở bệnh viện thì …
[ cốc…cốc…cốc…]…
_ Zu à, anh 2 ra quán housestar nè, có đi không, chú gọi 2 anh em mình qua phụ 1 tay cơ kìa.
_…
_ Nghe nói “kẻ náo loạn” cũng ở đó đó, có đi không, không thì anh 2 đi 1 mình đấy nhé.
_ Đi…
Con bé vội mở cửa mang trên vai cái túi xách, hắn mới rủ đây thôi mà con bé chuẩn bị xong hết rồi cơ đấy. Chắc là mong lắm đây.
_ Thôi, khỏi gọi thằng đấy, cho nó ngủ đi, nó đi theo cũng như không đi.
Zun vỗ vai con em bảo con bé đừng đánh thức Kenty, 2 anh em nhà hắn lẳng lặng ra gara lấy xe rồi thẳng tiến tới quán cà phê của ông Abbis, nay có vẻ đông khách nên Abbis mới gọi.
…………………….
_ Là la lá la, la là la lá la… hu ra… da ca ta… bà la cha….
_ Em hát gì thế Zu, ngồi im xem nào, cảnh sát bắt lại là anh để em lại thế chân bây giờ.
_ Ừm, mà anh 2, anh Abbu, có ở đó không ?
_ Hình như nó đến bệnh viện với Mèo, chắc không có đâu, mà chủ ý của em là gặp con khùng đó mà, hỏi Abbu làm gì.
_ Dạ không có gì.
Con bé cười trừ rồi lại vẻ mặt đâm chiêu, cắn ngón tay mà suy nghĩ gì đó. Dù vẫn chưa trưởng thành thực sự nhưng con vẫn giữ cái tình cảm ấy hơn 4 5 năm trời, dù không ở cùng 1 nước với Abbu, nhưng hình ảnh của thằng ấy luôn trong trái tim con bé. Con bé yêu Abbu từ cái ngày đầu tiên nhìn thấy cậu ấy. Và bây giờ cũng vậy…
.
.
“ Anh biết cưng sợ 2 người đó ở cạnh nhau sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng dù gì họ cũng ở cạnh nhau tận tối thì con khùng ấy mới về nhà thờ. Nếu như anh có được 1 ước nguyện, thì anh ước em nên yêu ai khác hơn là yêu Abbu, thằng ấy thật sự thích Quậy. Còn anh 2 thì, không giúp gì được cho em rồi”. Hắn nghĩ vẩn vơ 1 mình, đâu ra cái kiểu lo cho em gái thế này. Nhưng nếu như Abbu có thích Quậy thật sự đi nữa thì hắn cũng sẽ can thiệp thôi, Zu yêu cậu ấy bao năm qua và giờ thì hắn không thể để em mình đau khổ được.
_ Anh 2…. Anh 2, chạy quá đà rồi, vòng lại nhanh lên.
Hắn lại không tập trung, vòng xe lại, 2 anh em hắn vào quầy tiếp tân.
_ Cha nuôi, tụi con đến rồi đây.
_ Rồi, nhanh thay đồng phục ra đi, giúp cha tiếp khách, nay sao lại đông khách quá không biết.
Mặt con Zu ngơ ra, vội chạy theo thằng anh vào phòng thay đồ.
[ phịch…]…
_ Này, em đi thay đồ nhanh đi, đông lắm đấy.
Nói rồi hắn quay lưng đi thẳng vào tolet nam mà thay ngay bộ đồng phục không thì Abbis điên lên khi khách đến đông như kiến còn phục vụ thì chẳng thấy 1 ai chạy cho ra trò.
…………..
_ Hey, anh Vương, 3 ly coóc tai, 2 đĩa trái cây, à còn 1 cà phê ít đường.
Nó hớt hơ hớt hãi chạy đến bên quầy tiếp tân rồi lại cong chân chạy sang bàn khác mà ghi ghi chép chép.
_ Bàn 15, 3 cam ép, 1 bưởi ép. Bàn 24, 1 trà chanh, 1 cà phê, 1 rum sữa. Bàn 4, 2 cà phê sữa, 1 sữa tươi… v…v….
Hắn nói 1 lèo mà chẳng ngó tới cái hoá đơn, cứ ngó nghiêng ngó dọc kiếm gì đó.
_ Anh gì đó ơi, bàn 5… 2 ly sinh tố bơ… dạ… hết rồi.
_ Em ghi hết tất cả rồi hẳn về thông báo, chạy như thế vừa không kịp lại còn mệt nữa.
Anh Vương cười nhẹ và nhắc cho con bé Zu biết cách chạy bàn, chắc đây là lần đầu tiên con bé làm việc này nên chẳng có tí kinh nghiệm gì.
…………………
Ồn ào, đông đúc, mọi thứ che lấp tất cả…
Tìm kiếm gì đó… nhưng không biết để làm gì…
Dù gì cũng cãi nhau thì tìm kiếm ai đó để làm chi…
…………………
_ Áááááá….
[ bịch…]… ây da ….
Nó chạy với gia tốc nhanh dần đều, đâm thẳng vào người hắn, 3 ly sữ tươi ụp vào người nó và cả hắn. Nhưng cái mà nó để ý lúc này không phải là sữa trên người nó, mà là…
[thình… thịch…thình thịch…]…
“ Mùi nước hoa ấy, bờ ngực ấy, nhịp đập, mọi thứ, hiện về trong phút chốc. Hắn, là hắn sao, không thể nào… không phải là cái tên ngạo mạn này”.
_ Trời ơi, tránh ra, con gái thật là kinh tởm mà. Tránh raaaaa….
[ binh…]…
Hắn đá nó ra khỏi người hắn thì vô tình thêm 1 nạn nhân với gia tốc chậm dần đều cũng không thể thắng kịp. 2 ly cà phê nóng ụp vào tay phải của nó và cả vào ngực của hắn. Cả ba té chồng lên nhau. Con Zu hét lớn và cả Quậy, cả hắn.
_ Aááááááááaaaaaaa… chị Quậy…. aaaa, chị… chị có sao không.
_ Ááááá…… rát quá… aaaaa…
Nó ngất tại chỗ vì tay nó như bị lột da ra và con Zu thì đang đè bẹp nhí làm nó không thở được. Hắn cũng vậy, người tàn tạ nhất lúc này.
_ Á, anh 2, chị, chị Quậy nhắm mắt kìa anh.
_ A, em đứng dậy nhanh lên, anh chuẩn bị nhắm mắt luôn đây này, ây da cái con này nó còn mập hơn cả heo nữa, trời ơi ngực mình, rát quá.
……………………..
Mọi người ở đấy hỗn loạn cả lên vì thấy nó ngất đi, người ngợm 3 đứa nó vừa đen vừa trắng rồi còn bốc cả khói cả hơi. Abbis hoảng loạn chạy ra khi nghe thấy tiếng hét. Cái hơi ấm đêm ấy vụt qua rồi tắt ngụm khi bóng tối phủ đầy mắt nó.
Tên con trai ấy dường như vừa ở đâu đây, bên cạnh nó.
Âm thanh ồn ào lắng xuống, cho đến khi…
…o.O.o…
… mọi thứ tĩnh lặng, căn phòng ấm cúng. Nó nghe thấy tiếng than thở của ai đó, mở mắt dần, ánh sáng bắt đầu tràn ngập đối với nó lúc này, hơi chóng mặt và ran rát bên phần tay phải, nó ngồi dậy, chống tay xuống đất rồi kêu la.
_ Ây da, đau quá, hít, chuyện gì xảy ra vậy trời.
_ Gây tai hoạ rồi vờ như không biết gì à cái con kia. Cô bị phỏng ở tay thì nói gì, ngực của tôi, ây da…
Hắn vừa nói vừa đập vào ngực hắn nhằm chỉ cho nó thấy nào đâu quá tay làm hắn vừa đau rát vừa kêu la.
_ Haha, vậy đấy hã. Hì… ờ… hôm ấy, à, cái vết xẹo trên ngực là gì thế ?
_ Cô hỏi ai thế, nói cho người khác nghe cũng phải cho người ta biết cô hỏi ai chứ.
_ Cái thứ con trai nhỏ mọn như anh, được nghe lại nhé. Cái vết xẹo trên ngực của kẻ trời đánh là gì thế ?
_ Cái gì ? kẻ… kẻ gì cơ chứ cái con kia.
_ Sao, con gì ở đây, có chủ ngữ vị ngữ đàng hoàng rồi đấy, mau trả lời đi.
_Không thích.
_ Được thôi, thế thì ngày mai lên trường tôi sẽ nói là anh phơi bày mọi thứ anh có trên người cho tôi xem, hehe, ôi nghĩ đến cảnh mọi người há hốc miệng ngạc nhiên thật là vui, haha.
Hán đi lại bịt miệng nó làm nó trợn mắt lên ngạc nhiên, hắn chạm vào người nó 1 cách chủ động sao.
_ Cô mà nói, tôi thề băm cô ra trăm mảnh đấy biết không hã.
_…
Nó cứ trợn mắt, mùi nước hoa ấy lại làm cho nó nhớ, càng ngày hắn càng làm nó cảm thấy được hình ảnh người con trai đêm ấy. Chiếc áo thun rộng thùng thình làm lộ ra bờ ngực của hắn, vết xẹo dài ửng đỏ do bị bỏng lúc nảy. Tim nó bỗng đập nhanh hơn bình thường 1 chút.
Hắn có vẻ khó hiểu được cái gương mặt nó lúc này, không phản ứng và cứ nhìn chằm chằm vào ngực hắn. Hắn bỏ tay ra khỏi miệng nó rồi vội lấy tay túm áo hắn lại.
_ Ê cái con kia, đã bị khùng còn lại háo sắc đấy hã ?
_ Này… ai háo sắc, tui hỏi cái vết xẹo ấy … nó…
_ Lí do tôi ghét con gái, được chưa.
Nhắc đến cái vết xẹo đấy, hắn bỗng nổi cáu lên rồi lớn tiếng với nó.
_ Sao lại giận cá chém thớt thế hã, có chết tui cũng chẳng thích nổi người như mấy người đâu, đúng là, đúng là cái đồ,… cái đồ giun đất.
_ Cái gì, còn cô cô là cái đồ … cái đồ …
_ Quậy à, hít, em có sao không, bị ở đâu, đưa anh xem, đau lắm không, sao lại như thế.
Abbu mở cửa phòng gấp gáp, cắt ngang câu nói chưa kịp nói của hắn, cậu ấy chạy lại ôm lấy vai Quậy, hỏi tiến hỏi tới làm con nhỏ cũng không biết đường đâu mà trả lời.
_ Ê cái thằng kia, mày coi con đó quý hơn tao à, tao cũng đang đau rát cả người đây này.
Abbu chẳng thèm để ý tới những gì hắn nói, hắn điên cả người lên mà chẳng làm gì được cậu ấy, Abbu cứ mãi nhìn chăm chăm vào Quậy.
_ Hã, à, em không sao, mà sao anh không ở với Mèo vậy, sang đây làm gì ?
_ Anh nghe ba nói nên chạy về gấp, anh có gọi về nhà thằng Zun, mà không có nó ở nhà, có thằng Kent thôi, nên anh bảo Kent lên trông Mèo dùm anh, không biết thằng đó có đến không nữa, mà cái thằng Zun không biết đi đâu nữa.
Bốp !!
Hắn tức tối đi lại đánh vào đầu của Abbu 1 cái rồi bỏ ra ngoài.
_ Mày đi chết đi, tao là người chứ có là ma đâu mà không thấy.
Rầm !!
Cửa đóng lại thì giờ Abbu mới biết, Zun hiện diện ở đó.
_ Anh cũng quá đáng thật, con giun đất nó ngồi vùng vẫy thế mà anh lại không thấy, em có sao đâu, chỉ là hơi rát thôi, anh ra quầy phụ mọi người đi, hôm nay khách đông quá, em thì, hít, chắc lại bị trừ lương.
Abbu cười, vuốt lấy mái tóc nó… Nó cứng đơ người nhìn cậu ấy, nụ cười quen thuộc, nhưng sao nay lại làm nó xao xuyến phút chốc thế này.
_ Anh ra ngoài đó phụ ba, em ở đây nghĩ đi, có gì tới 11 giờ, anh đưa em về nhà các sơ.
Nó gật đầu rồi vội mở cửa mời Abbu ra, cứ như nó muốn đuổi cậu ấy đi cho nhanh, không nó lại bị xao xao xuyến xuyến nữa thì chết mất.
……………….
Gió thổi nhẹ, những chiếc lá rơi xuống mặt hồ nước trong veo, mặt nước gợn sóng khẽ, mọi thứ nơi đây yên tĩnh, không ồn ào như ở ngoài quán lúc này. Hắn đi chầm chậm đến hồ bơi ở sân sau housestar, ngồi trên bãi có, ngắm nhìn những thứ thiên nhiên ban tặng cho hắn lúc này.
……………….
“Abbu, nó đang yêu sao ? Nó yêu con nhỏ ấy à. Trước giờ có khi nào nó lại không lo lắng cho mình và Kent, nay thì sao chứ, nó lo cho con nhỏ đó và chẳng quan tâm đếm xỉa gì đến mình. Còn con nhỏ đó, có gì hay ho, bơi lội à, hơ hơ, cái đó thì chưa biết thế nào khi chưa vào cuộc đua, hay là con nhỏ ấy nhà giàu, cũng không phải, Abbu nó đâu có nghèo và con nhỏ đó thì chẳng giống con nhà giàu tí nào. Lí do gì, xinh đẹp ư, … “
Hắn ngừng ngay ý nghĩ ở đấy rồi đánh vào đầu 1 cái để có thể tĩnh lại, cười 1 mình, hắn chẳng hơi đâu để ý đến chuyện con gái. Trong mắt hắn, mọi thứ thuộc về dòng gen XX đều là thứ “rác rưởi” cả. “…o… Vào năm ấy, cái năm khiến hắn phải khiếp sợ bọn con gái, hắn đang trên đường đi học về. Đi 1 mình vì Kent và Abbu rũ nhau câu cá, hắn chẳng gọi người đón mà thả bộ hóng gió cho tâm hồn thư thản 1 chút. Bị chặn đường, hắn bị đám nữ sinh cấp 3 đánh đập trong con hẻm sau khi lôi hắn vào tận trong đấy. Tiền mà mẹ hắn cho hắn đều bị lấy hết, thậm chí cái máy nghe nhạc loại xịn nhất của nó từ trước tới giờ cũng bị bọn ấy lấy đi. …
_ Này em trai, coi bộ cũng đẹp trai đấy chứ, con nhà giàu nữa cơ đấy. Thế còn gì thì đem ra đây, bọn chị thả cho em về nhà với mẹ.
_ Lũ các người, đồ gian hồ, cặn bã.
Bốp !!
_ Á cái thằng này mày láo nhĩ, tụi bây, đánh nó 1 trận cho tao.
…o… và vết xẹo bên ngược trái của hắn là do con dao bé nhưng sắc nhọn rạch ngang qua, hắn đau đớn và ngất xỉu ở nơi đấy. Và cho đến bây giờ, mọi thứ đối với hắn lúc này chỉ có gia đình, 2 thằng bạn thân và không còn 1 chút ý nghĩ tốt đẹp nào dành cho bọn con gái cả…o…”
………………….
_ AAAAA, đừng có bắn nước nữa mà, em nghịch quá, Zu, có thôi không hã.
Tiếng hét của Abbu từ phía sân sau, Zun quay lại thì thấy 2 đứa đấy đang cùng nhau rửa ly, coi bộ như 2 đứa đấy vẫn chưa lớn lên được chút nào, tính khí cứ như trẻ con.
_ Này, em có thôi đi không, anh quăng em xuống hồ bơi bây giờ… haha, a… ướt hết rồi này…
_ Hehe, la là la, mưa nhân tạo, đẹp quá đi mất, ôi nước bắn tung toé, là la lá la… nhìn anh quyến rũ lắm… haha… đùa đấy… anh xí quắt…
Abbu bị con bé vẫy nước từ đầu tới chân, còn hắn lúc này thì đang phì cười, con em hắn quả là nghịch ngợm chưa từng thấy, người con gái duy nhất đó giờ nó yêu thương- em gái của hắn.
.
.
_Ááááááááááá… chuộttttttttttttttttttttt………….
Con bé thất thanh hét lên, chạy lại bay thẳng vào người Abbu, cậu ấy ngớ người và theo phản xạ dang tay đón lấy cô bé. 2 đứa té xuống cỏ và con bé nằm gọn trên người Abbu. Quả là nơi nào bọn chuột cũng lộng hành được, nhờ vậy mà …
Con bé nhắm mắt, tim đập nhanh và đôi tay nắm chặt vai áo của Abbu, nhịp thở càng lúc càng nhanh, còn Abbu thì vẫn tiếp tục ôm con bé như thế cho đến khi con bé mở mắt ra…
_ Em có sao không ?
_…
Đôi mắt nhìn chầm chầm vào đôi môi của Abbu, Zu nuốt nước bọt.
_ Hành động gì thế hã, ngồi dậy nhanh lên.
Abbu vội đẩy con bé ra sau khi nghe thấy tiếng nước bọt được đưa xuống cổ họng con bé. Có vẻ nhưng cậu ấy thừa biết không nên để 1 tí hy vọng gì cho con bé cả, chỉ làm con bé thêm buồn và đau khổ mà thôi.
_ …
Zu vẫn im lặng, con bé đứng dậy và bỏ vào trong, có lẽ Abbu phản ứng như thế làm con bé hơi buồn.
…………………………
“Zu à, thằng đó thích con khùng kia rồi, em đừng cố gắng nữa. Anh hai thì cũng hết cách rồi, 5 năm trước cho đến bây giờ, dù là em vẫn giữ tình cảm đó nhưng thằng ấy thì không bao giờ đáp lại. Bây giờ anh hai cũng không biết sao nữa, giúp em hay là khuyên em nên từ bỏ thằng đó đi đây… cách nào mới được …. Hay là ”….
……………………….
……o.O.o…….
Khi Chúa ban tặng tình yêu, chúng ta sẽ đón nhận, nhưng đón nhận bằng cách nào và với ai?
Nó đang đón nhận tình yêu chăng, Abbu, có phải là Abbu hay không ? Trong khi nó đang vui vẻ bên cạnh cậu ấy, thì ở nơi nào đó 1 người con gái cũng đang rất muốn được như nó, nhưng tiếc rằng, tình cảm không lựa chọn con người mà chính con người phải đi tìm kiếm tình yêu. Zu sẽ thế nào khi con bé không thể tự mình mà vun đắp tình cảm với Abbu, hay cũng chính vì điều đó mà khoảng cách giữa con bé và Abbu càng xa nhau ra ?
…….o.O.o………
_______
Chờ phần cuối chap 9 nhé mọi người. Cách mà Zun giúp em gái mình tìm được tình yêu là gì đây, hắn sẽ được gì và phải hy sinh những gì ? Còn nó thì sẽ ra sao khi bây giờ Abbu mới chính thức mở cửa trái tim mình ra và chờ đợi nó đến. _ Chị Quậy…
_ Ờ, em là ai ?
_ Dạ, em là em của anh 2.
_ Hã. ..
_ À quên, em là em cũng anh Zun, người mà chị ghét nhất thế giới đấy ạ.
Con bé ủ rủ, kéo cánh cửa lại và đi đến ngồi gần nó, dù con bé thích Quậy cỡ nào đi nữa thì người con gái là tình địch của mình, con bé làm sao có thể vui vẻ mà nói chuyện bình thường được.
_ Ờ, em biết chị hã ?
_ Dạ, chị là tuyển thủ bơi lội, hì, em thích bơi nhưng không bao giờ học được nên em rất thích những ai bơi giỏi.
_ Haha, vậy là em ghét anh hai em lắm phải không ? – Nó vừa nói vừa vỗ đùi khoái chí.
_ Sao cơ ạ, không đâu chị, ảnh bơi giỏi lắm đấy, hồi còn ở Mỹ, anh ấy cũng là tuyển thủ bơi lội nổi tiếng lắm, hehe, bộ chị không biết gì sao ?
_ Trời ạ, vậy sao, hừm, biết thế …
Đấy, mọi chuyện bắt đầu từ đấy đấy, 2 con nhỏ này gần nhau là có nước housestar thành supermarket star luôn mất …
2 đứa con gái bắt đầu làm quen, nói chuyện và trở nên hiểu nhau hơn, có vẻ như 2 đứa nó hợp tính …
Bệnh viện lúc này …
Con bé đang ngủ, mệt mỏi và mọi sự buồn chán nhất đang như đè nặng lên chính tâm trí Mèo. Bật tỉnh, Mèo ôm đầu và hoa mắt, con bé với tay uống vội ngụm nước rồi sặc ngay tức khắc khi người ngồi ở đấy lúc này không phải là Abbu mà là …
_ Ặc, Abbu, Abbu mới đây đâu rồi.
_ Đi rồi.
Cái tên ấy trả lời ngắn gọn rồi đem vài quyển vở gì đó trong cặp ra và đặt lên giường con bé, xong thì đi thẳng ra ghế salon, nằm xuống và nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Mèo nhìn theo từng cử chỉ hành động của tên ấy, cảm thấy lòng càng cô quạnh hơn, thà như cậu ta đừng đến, đến làm gì để mang cái lạnh, cái giá rét rồi chợt lúc nào đó thắp nên ngọn lửa làm con bé ấm lại.
Hì, con bé biết sự hiện diện của Abbu ở đây vậy những gì Abbu nói với con bé đã …
Lật từng trang vở, đây là vở của cậu ấy, nét chữ con trai cũng đẹp ra phết, con bé nghĩ thầm rồi nở nụ người nhìn sang Kenty, cậu ấy ngủ mọi lúc mọi nơi và chẳng để tâm đến mọi thứ xung quanh.
_ Có lẽ, từ giờ cho đến khi mình đi học, ngày nào cũng sẽ được gặp cậu ấy, hì, nếu cậu giảng bài cho mình nữa thì … hì, sao mình mơ mộng hoài thế này.
Mèo vừa suy nghĩ vừa bốp vào đầu mình 1 cái để không phải mơ mộng mơ tưởng những chuyện khó xảy ra. Một người nói không quá 3 từ thế kia thì làm sao có khả năng giảng bài cơ chứ. Thành phố đang sụp tối dần, ánh đèn ở mọi nơi trong thành phố tắt dần dần từ các nhà hàng quán ăn cửa hiệu, mọi người chuẩn bị đi ngủ và housestar cũng sắp đóng cửa. Dòng khách thưa dần, Abbu và Zun đang cong chân cong cẳng dọn dẹp cho lẹ, còn 2 cô nương kia thì tám mãi ở trong phòng chẳng chịu ra giúp 1 tay.
_ Hã, thật sao, em là tác giả bộ truyện “ 2 thế giới” hã, chị là fan ruột của truyện ấy đấy, chị đọc đi đọc lại truyện ấy gần cả 100 lần, hình như chỉ còn tập cuối nữa thôi, em vẽ đẹp thật, cho chị đọc trước đoạn em viết xong rồi đi.
_ Hehe, cảm ơn chị, em hâm mộ chị nhất trường vì chị bơi rất giỏi và giờ em mới biết chị lại hâm mộ truyện của em, hehe, hạnh phúc quá. Ngày mai, sang nhà em, em cho chị đọc hết tập cuối, có điều là em chưa vẽ xong thôi, hihi. Hồi ở Mỹ em chỉ in ra sách cho anh Zun đọc thôi, nên chắc là chị đọc trên mạng rồi, hihi. Em sẽ int ra cho chị 1 bộ nhé, giữ làm kỉ niệm né.
_ Ô dét,… ây da…
Nó vui mừng vung tay la lên làm đau cái vết bỏng trên tay, nhăn nhó cái mặt là cho con Zu ngồi cười chọc quê nó.
_ À mà chị, chị đừng ghét lây em nhé, em với anh hai em ngoài quan hệ ruột thịt thì không còn quan hệ nào khác đâu ạ. – Con nhỏ này quả là khùng không kém gì nó.
_ Haha, quan hệ ruột thịt thì gen giống nhau còn gì nữa Zu. Hí hí, yên tâm đi nè, hắn đáng ghét, còn em thì đáng yêu, không những vậy em lại là tác giả chị yêu thích nhất từ trước tới giờ mà, hehe.
_ !#$%^&*)&^%$#!#*^%$#….
Rồi 2 đứa nó cứ tiếp tục huyên thuyên về gia đình, cuộc sống, rồi cả bộ truyện vào hồi kết thúc. Bộ truyện lần đó làm cho Kenty nổi giận, nghiền nát từng trang truyện. Cũng phải nói rằng, tuy con bé Zu chưa từng trải qua hoàn cảnh đó nhưng sao con bé lại hiểu rõ đến vậy. Ngoài tiếp tiếp xúc với anh hai và Abbu ra thì Kenty và Zu lại rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng con bé lại cảm giác Kenty thân với mình hơn là tên Abbu suốt ngày chỉ biết có Quậy. Vào cái lần đầu tiên cậu ấy nở nụ cười với Zu, cậu ấy làm cho con bé cảm thấy mình như không còn phụ thuộc vào Abbu nữa, nhưng khi nụ cười ấy tắt đi thì lúc ấy, sợi dây xích tình yêu lại trói con bé về với Abbu, điều đó là chân lí và chắc sẽ không bao giờ thay đổi. Con bé thực sự thích Abbu, thích rất nhiều.
Quán chính thức đóng cửa, đã 11 giờ đêm, tụi nó mệt lã và lúc này Abbu đưa Quậy về nhà các seur. Chiếc môtô lên ga cũng là lúc Quậy bước ra cùng Zu và đằng sau là thằng anh kiêu ngạo của Zu.
_ Để anh đưa em về, nay là bữa đầu tiên ngủ ở nhà các seur nên chúng ta phải về sớm, nhanh nào. Tao về trước nhé Zun, anh về nhé bé Zu.
Quậy vẫy tay tạm biệt Zu rồi liếc hắn 1 cái rõ chữ ghét, leo lên xe Abbu và cả 2 hướng về phía đường đến nhà thờ Aven mà chạy.
……………
Có ai cảm giác được sự đau khổ tột cùng nhất mà 1 cô gái đang phải chịu không ?
……………
Những bước chân chậm chạp, đi về hướng ngược lại hướng về nhà, Zu buồn bã chỉ cúi mặt xuống đất, còn Zun thì bỏ chiếc SSC ở đấy chạy theo Zu, con bé chẳng nghe thấy Zun gọi nên hắn bỏ xe ở housestar và đuổi theo Zu.
_ Này Zu, chờ anh với…
_ Hít … huhu… hít…
Zun chạy thật nhanh đến và khoát vai con bé …
_ Không được khóc, mạnh mẽ lên nào, em hay bắt nạt anh như thế mà lại chịu thua cái thằng cao cổ ấy à.
_ Hít, anh hai à, có phải, Abbu thích chị Quậy rồi không, hít, có phải vậy không ?
_ Không đâu, nó không yêu nhỏ kia đâu, chỉ là nó ngộ nhận tình cảm thôi, em gái của hai không lẽ bỏ cuộc nhường người mình thích cho 1 người con gái khác sao ?
_ Không đâu ạ, nhưng mà, em phải làm sao đây ?
_ Hì, yên tâm đi, anh sẽ giúp em, chờ xem tài nghệ của anh hai nhé, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh hai thử nghiệm đó, hihi, …
_ Kể em nghe với …
_ #$&..*&^%$#*&^%$#&^%$#!&*&^%$##$….
2 anh em nhà hắn khoát vai nhau đi trong màn đêm, lâu lắm rồi mới có cảm giác là anh em ruột thế này, con bé phì cười khi nhớ lại câu nói lúc nảy “chị đừng ghét lây em nhé, em với anh hai em ngoài quan hệ ruột thịt thì không còn quan hệ nào khác đâu ạ.”. Hihi…
………
Dù chưa biết Zun sẽ làm gì, nhưng ai cũng có thể biết được rằng, Zun sẽ không dễ dàng để đứa em duy nhất của mình mãi đau khổ như thế được. Bằng cách nào, hắn sẽ làm gì để Abbu có thể có tình cảm với Zu…
Chờ !!!
Chúa đang ban tặng tình yêu cho nhân loại, ở đâu đó trong trái tim từng đứa tụi nó. Phải thế nào tụi nó mới có thể biết được, tình cảm của mình dành cho ai là đúng đắn, sự đùa giỡn hay tình yêu thật sự, mọi thứ đang bước vào giai đoạn tìm kiếm.