Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng – Chương 8
Chap 8 ” NGƯỜI 2 TÍNH CÁCH”
Ngày mới bắt đầu trong niềm vui tột cùng, nó bỏ lại hết quá khứ đau buồn, bỏ hết mọi thứ, chỉ để lại cái bản tính vô tư của nó thôi. Nó yêu cuộc đời này, nó sẽ cười thật tươi để đón nhận mọi niềm vui và kể cả buồn đau của cuộc sống. Yêu mọi thứ, yêu tất cả để mọi thứ và tất cả ấy cũng sẽ yêu nó.
Hôm nay lớp có vẻ vui vẻ hơn. Nó bước vào lớp đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh ra vẫy chào mọi người, rồi đi vào ghế ngồi trông rất hùng dũng, tuy rằng nó vẫn còn cảm, giọng nói hơi trầm lại.
_ Chào mọi người, ngày mới vui vẻ, hé hé hé, là …la …lá … la…
Mọi người trong lớp phì cười, nó làm cái nét mặt kiểu con nít lớp 1 mới được nhận kẹo ấy. Vào chỗ rồi nó vội quay vèo vèo cuốn vở của Mèo, tóm luôn cả cây bút để chép bài. Nó quên mang sách vở trước khi bỏ nhà đi.
_ Có vẻ tươi tỉnh nhỉ, tưởng chết bờ chết bụi đâu rồi chứ, nay mày có vẻ ngoan khi hôm qua không đưa đơn xin phép, ba mẹ của mày bận việc ở nước ngoài hay sao thế.
Con cựu lớp trưởng nói trổng, có lẽ như Boo chưa chịu bỏ qua, cái chức danh lớp trưởng dẫn dắt phong trào đi đầu toàn trường giờ bị nó cướp mất, có lẽ mọi chuyện chưa kết thúc ở đây đâu.
Nó nghe đến từ ba mẹ, nụ cười dập tắt trong 1 giây, mắt nó hướng thẳng về phía con Boo, nghiến răng, sóng mũi cay cay mặt đỏ rần lên, nó đi đến chỗ con Boo và tát 1 cái vào mặt con nhỏ.
Chát !!!
_ Sau giờ học, tao muốn gặp mày, sân bóng đá của trường.
Con Boo ôm mặt ngỡ ngàng và không phản kháng gì, nay nó không trêu hay đùa giỡn nữa, nó nghiêm túc và tức giận thật sự. Boo nhịn và bực tức chờ đợi đến hết tiết 5 mà không đá động tới nó nữa.
Nó đi về chỗ đóng hộp cơm lại rồi đẩy qua cho Mèo, nằm úp mặt xuống bàn, nó không khóc mà chỉ đang suy nghĩ về nơi gì đó xa xôi có mẹ nó đang ở đó, nó muốn đến.
_ Em có sao không, Quậy ?
_…
Abbu lo lắng, nó bị khơi dậy quá khứ, có lẽ ngày mới chưa được rực rỡ quá 5 phút.
_ Tí nữa về sớm làm việc nhà không đi đâu đấy. – Nó có chết cũng ra sân bóng giải quyết vụ này với con lớp trưởng rồi mới về với vai trò osin.
_…
Lớp bỗng ồn ào lên khi thấy Zun bước vào lớp, hắn như cái xác không hồn ấy, mặt bơ phờ cả ra, chắc là cũng tranh thủ ngủ từ 5h30 tới giờ đây, đêm qua thao thức mãi cơ mà.
_ Này, đi trễ vậy, may cô chưa vào đấy, vào đây. -Abbu có vẻ khá thắc mắc.
_ Hộp cơm của ai vậy, tao đói quá, chưa ăn gì nữa.
_ Ừ mày ăn đi, tao mua cho Quậy mà con bé thì …
_ Thôi tao không ăn đâu.
_ Kì vậy, ăn đi.
_ Thôi, tao không ăn mà, tao không muốn dính dán tới con nhỏ khùng này đâu.
_…
_…
Abbu bốp đầu hắn và chẳng nói thêm câu nào, nó không để ý và vẫn úp mặt xuống bàn.
_ Chắc là còn mệt lắm, tưởng sẽ tươi tỉnh mà đánh chết tôi khi tôi vào lớp chứ. – Hắn suy nghĩ 1 mình rồi cười nhạt.
…………………
_ Hắn học lớp mình à, hừ, không ai nói cho mình biết, dám bảo mình khùng á, mới nghe loáng thoáng lúc nào nhĩ, chờ đấy, nay không hứng mà đánh nhau với ngươi. – Nó chau mày suy nghĩ, cái mặt nó vẫn yêu cái bàn hơn là bảng, không ngẩng mặt lên.
Cô giáo đến lớp, nó uể oải đứng dậy và mặt cứ bơ bơ ra.
_ Cả lớp… đứng.
Chẳng đếm xỉa tới hắn, nó lại ngồi xuống và chẳng quay mặt xuống bàn dưới, còn hắn thì không hiểu nay nó lại hiền như thế, thay đổi trong 1 đêm sao.
…………………….
Mặt trời lên cao dần, nắng sáng đang ngã sang vàng đậm, gắt và nóng nực. Tiếng các học sinh ồn ào giờ ra chơi, lớp nó cũng ra chơi cả. Kenty ngủ, Abbu dắt Mèo đi đăng kí cho kì thi gì đó sắp tới, đơn giản Mèo là bí thư mới của lớp vì chỉ có con bé là người duy nhất gia nhập đoàn trường. Lớp vắng tanh vì bọn con Boo kéo ra ngoài chơi, chắc không muốn trong lớp để nhìn mặt nó. Và giờ lúc này, nó lại úp mặt xuống bàn, nhắm mắt mà chẳng biết mình sắp suy nghĩ cái gì nữa. Còn hắn thì, đang chăm chú ôm quyển truyện tranh quen thuộc mỗi ngày.
_ Ủ rủ như 1 xác ướp, tôi tưởng cô mạnh mẽ lắm cơ chứ, cũng tầm thường như bao đứa con gái khác, đau khổ buồn bã mãi khi chuyện đã qua cả 2 ngày trời.
Hắn vừa đọc truyện nhưng tâm trí lại nghĩ tới nó. Trong mắt hắn, nó đáng ghét như bao đứa con gái khác, nhưng có khác là khác cái sự mạnh mẽ của nó mấy ngày qua nay lạc mất đi đâu rồi. Hắn đóng cuốn truyện lại và với tay lấy hộp cơm trong ngăn bàn của Mèo, ăn ngon lành.
_ Này, cái đó của tôi. – Nó ngồi dậy quay xuống và dành hộp cơm của mình. Có vẻ như nó đang đói lắm đây.
_ Hơ, cô không ăn thì bây giờ nó là của tôi.
_ Mi bảo cái này của ta, không muốn động đến vậy mà ăn như thế à, trả nhanh lên, có nghe không hã.
_ Không đấy, thì sao, lúc nảy không thích, bây giờ thì thích, được không ?
_ Đưa đây…….
_ Khôngggggggggggggg.
_ Nhanh lênnnnnnnnn…………
_ Đã nói không………….
Nó điên tiết lên mà không biết làm gì, nó đói vì qua nay nó chưa ăn gì. Nhịn và lại quay mặt lên, úp xuống bàn.
_ Sao lúc nảy không ăn, bây giờ lại đòi… nhom… nhem… nhóp… nhép… Mà hình như tối qua tới giờ mình chưa cho nó ăn. – Nói cứ như cho thú cưng ăn á, hắn nghĩ thầm rồi dừng lại, để hộp cơm ở đấy xong thì chạy ra ngoài đi đâu đó.
Lớp vắng nay vắng hơn, còn mỗi nó và Kenty thôi, tên ấy cứ ngủ và ngủ, tay còn ôm cuốn truyện tranh của con Zu. Cái chỗ chỉ riêng Kent ngồi coi bộ khá rộng rãi, Kent nằm dài ra ghế, úp quyền truyện lên mặt, khoanh tay nằm ngủ 1 cách ngon lành. Đúng là tên này thích sự yên tỉnh.
Cũng gần 3 phút sau, tên Zun quay lại lớp và trên tay cầm theo 1 hộp cơm khác. Lúc hắn vừa nhìn thấy nó thì ôi thôi điên cả lên.
_ Này, cơm đó tôi đang ăn cơ mà, cô dám đụng tới à.
_ Nhom nhem… nhóp nhép… thế muốn ăn không, cho này.
_ Thôi không thèm, ngu quá, tui mua trả cho hộp này không lấy đi ăn hộp người khác ăn rồi, đã khùng còn kém suy nghĩ.
_ Hứ, thế đưa đây, tui ăn nửa hộp không có no.
_ Đó là chuyện của cô, giờ thì cô lỗ nửa hộp rán chịu, plè…
Hắn đem hộp cơm mình mới mua, đi thẳng vào ghế rồi lại mở ra, ăn 1 cách ngon lành. Chỉ có việc ăn uống mà tụi nó đã cãi nhau rồi nói chi đến việc sẽ ngồi gần nhau trong suốt năm học. Chẳng biết có cuộc đánh nhau nào xảy ra nữa không ?
Nó ăn xong cái hộp cơm còn dỡ dang của hắn, xong thì đem cái vỏ hộp ra ngoài thùng rác trước cửa lớp bỏ vào, thẳng tiến ra căn-tin, chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn hắn.
_ Đáng lẽ cô phải cảm ơn tôi chứ, hôm qua … mà quên, cô cũng chẳng biết hôm qua ai ở bên cạnh mình cơ mà.
Hắn nói lẩm bẩm 1 mình xong thì lại ăn tiếp, lâu lâu lại ngó qua chỗ Kent coi tên đó làm gì. Vẫn 1 trạng thái, ngủ và ngủ.
Giờ ra chơi kết thúc…
Tiết thứ 4 của buổi sáng, chiều nay lớp nó được nghĩ, nên cả bọn đều phấn chấn tinh thần, học cho nhanh 2 tiết cuối ngày. Người con trai đêm qua lộ diện…
Nó không biết và cũng chẳng nhớ được giọng nói…
Nó cãi nhau với hắn…
Nó ghét cay ghét đắng hắn vì đã dành phần cơm buổi sáng…
Tính con nít của nó như ăn sâu vào máu rồi…
Hắn thì cảm thấy luyến tiếc gì đó…
Hay là hắn thấy tiếc vì công sức hắn bỏ ra giúp nó mà nó lại chẳng hay chẳng biết…
Hắn không muốn nhắc và không muốn cho 1 ai biết được chuyện này ngoài hắn…
…………………………………………
Cả Zu, con bé tuy nghịch ngợm và gần như nắm quyền hắn, nhưng khi anh 2 của con bé nghiêm túc bảo “chuyện này không được nói cho ai biết”, thì con bé phải gật đầu làm theo chẳng dám hé môi cãi nữa lời.
…………………………………………
…o.O.o…
Nó…
Trở thành con người 2 tính cách sao ?…
Vui…
Rồi buồn…
Nó thay đổi …
Đêm ấy…
Nó từng nghĩ, người con trai này thật tốt…
Nhưng sáng hôm sau nó lại căm ghét hắn…
Vậy là như thế nào…
Nó đang là con người đa cảm đa giác…
Hay chỉ là sự thay đổi nhất thời do hoàn cảnh…
Chính nó còn không biết …
Nó thay đổi bất thường là vì lí do gì…
Có chăng nó đang trải qua các cung bậc cảm xúc…
Nó còn là nó hay không đây ?…
…o.O.o…
“Đôi lúc hoàn cảnh có thể thay đổi 1 con người”…
2 tiết học kết thúc nhanh chóng, cả bọn trong lớp đang chờ đợi cuộc đàm phán cũng có thể là cuộc đánh nhau giữa Quậy và Boo, mọi người tranh thủ chạy ra sân bóng đá của trường để tận mắt chứng kiến. Riêng Kenty và Zun, 2 thằng bị Abbu bắt về nhà dọn dẹp, đáng nhẽ công việc đó là của Quậy mới đúng.
_ Quậy à, về đi, về với tao, đừng có đánh nhau với nó. – Mèo lo lắng, kéo nó về, trong khi nó đang thẳng tiến ra sân bóng.
_ Mày yên tâm, sau dụ này, sẽ không còn dụ nào xảy ra nữa đâu.
Nó quyết tâm và đi nhanh ra sân bóng, lúc này Abbu đang đuổi theo nó và cũng 1 ý định với Mèo là lôi nó về. Nó mà muốn làm gì thì có trời mới cản nổi nó.
12 giờ trưa, mặt trời bắt đầu đứng bóng, nắng gắt và sân bóng như trở thành sa mạc.
_ Mày cũng đúng hẹn nhĩ, cứ nghĩ mày bỏ về cơ chứ. – Nó hất hàm và nói với vẻ kiêu ngạo mà xưa giờ nó chưa từng làm.
_ Sao, mày muốn giải quyết thế nào, đánh nhau à.
_ Haha, tao không dư sức mà đánh với mày, vì có đánh mày cũng đánh chẳng lại tao. Haha, đùa thôi, giờ thì tao vào vấn đề chính. Tao biết mày không ưa tao và tao thì cũng chẳng ưa gì mày, bởi thế hôm nay, tao muốn có cuộc nói chuyện thẳng thắng. Tao sẽ nói ra những thứ tao ghét mày, xong thì mày có quyền đánh tao và trả lời “tao sẽ sửa”, tao cũng như vậy, đến khi nào hài lòng thì tao với mày sẽ kết thúc cuộc chiến 1 với 1. Okê chứ.
_ Hơ, đúng là trò con nít.
_ Haha, chừng nào mày lấy chồng thì lúc đó mày mới không là con nít, còn bây giờ thì tao hy sinh nói trước, nghe cho rõ mà sửa nhé, chấp nhận 1 cái tát để 2 bên cùng hoàn thiện, tao đảm bảo đoàn kết lắm rồi đấy.
_ Hơ hơ, được, vậy tao cũng muốn nói cho ra lẽ mọi thứ, cấm ai ở đây được xen vào.
_ Đầu tiên, tao ghét nhất cái kiểu đá ghế của mày ở quán cà phê, lúc đó mày trong mắt tao là 1 con nhỏ kiêu căng và láo toét cho nên mày bỏ cái tật đá ghế kiểu quái thú đó đi.
Bốp !!!
_ Mày… mày… được, tao sẽ sửa.
_ 1 cái bạt tai tao ăn trước từ mày, giờ thì tới mày đấy, quái thú.
_ Hừ, thứ nhất tao ghét cái kiểu điên khùng của mày, nó làm cho tụi tao mất mặt vì có 1 thành viên chẳng giống người mày hiểu chứ.
Chát !!!
_ Okê, tao sẽ sửa. Tao ghét nhất những đứa con gái ganh đua, người trong 1 lớp cần đoàn kết và vui vẻ khi thấy bạn mình gặp chuyện vui chứ, ai lại như mày, thấy tao được gì gì đi nữa đều tỏ thái độ không ưa không thích, tao chẳng ưa cái bản mặt lúc đó của mày.
Bốp !!!
_ Okê, tao sẽ sửa, thứ 2 tao ghét nhất đứa nào nghỉ học lại đưa đơn xin phép, trước giờ chẳng thành viên nào như thế cả, mày hiểu chứ.
…
…
_ Sao không đánh tao ? – Con Boo thắc mắc.
_ Tao không thể làm được, thứ nhất tao không muốn ảnh hưởng tới lớp, thứ 2 là tao đã là làm lớp trưởng, mọi nề nếp kỉ luật phải thay đổi chứ không được bê bối nữa. Sẵn đây tao thông báo, mọi người từ giờ trở về sau, nếu nghỉ học không phép thì vào lớp đứng học hết 5 tiết, trực lớp hết tuần và hạnh kiểm yếu vào cuối tháng.
_ Không được.
_ Sao lại không, bây giờ mày không có quyền bảo tao nên làm sao, Ngũ Vương đã ban luật lớp trưởng có mọi quyền trong kỉ luật lớp cơ mà, xin lỗi là tao không còn cách nào khác.
Bốp !!! Nó tát con Boo. _ Đây là cái tát vì những gì mày làm cho lớp đều là sai trái, chứ không phải cái tát để tao sửa lỗi, vì đó cũng chẳng phải là lỗi.
_ Mày… mày được lắm.
_ Tiếp tục,…
Không khí trở nên căng thẳng ở đây, mọi người xót ruột vì mặt của nó và con Boo đã đỏ lên hơn cả mặt trời. Cũng đã 1 giờ trưa mà cái cuộc chiến bạt tai vẫn chưa kết thúc. Cả bọn mệt nhừ người, có vài đứa trong lớp bỏ về trước.
Lúc này Abbu lo lắng vì mặt nó, những dấu tay đỏ in rõ.
_ Quậy à, trưa rồi, về thôi.
_ Tao cũng không còn gì nói, mày thì sao, còn gì thì nói hết luôn đi. – Nó ôm mặt và hỏi Boo.
_ Hừ, tao cũng chẳng còn gì để nói mày, sau cuộc nói chuyện, có vẻ như mày là người coi trọng quyền bình đẳng, chơi đẹp hơn tao tưởng, hèn gì con Quân nó phản tao, hờ hờ. Mọi chuyện kết thúc ở đây, tao sẽ chờ mày thay đổi và tao cũng sẽ thay đổi.
_ Tao cũng vậy.
Bốp !!!
Con Boo đi lại tán 1 cái thật mạnh vào đầu nó xong thì bỏ đi, để lại 1 câu cuối cùng :
_ Cái này là để trả thù khi mày cướp chức của tao. Cảm ơn.
Mọi người ngỡ ngàng khi con Boo đi xa, “ Cảm Ơn” sao, đây là cái từ hay nhất từ trước giờ mà con nhỏ đó nói. Quậy mỉm cười và không kiếm chuyện với Boo nữa, nó đứng dậy sau cú tán mạnh, phủi phủi xong thì đi lại chỗ Abbu.
_ Về thôi anh.
Mèo cười, Abbu cũng thế, đi cạnh nhau và ra nhà giữ xe của trường. Abbu luôn tôn trọng nó để nó làm mọi thứ nó thích, cậu ấy biết cậu ấy vẫn chưa là gì trong mắt nó, nhưng cậu ấy hy vọng 1 ngày nó sẽ cảm thấy hạnh phúc khi bên cạnh mình.
Nó mạnh mẽ, nó thật sự không thay đổi gì, cho dù chuyện gia đình nó có buồn đến mức nào, nó cũng không bao giờ đánh mất bản lĩnh của mình. Nó yêu mọi thứ tốt đẹp và nó mong những người xung quanh nó đều như thế, tất cả mọi người.
Mèo chạy xe đạp, bên cạnh là chiếc môtô của Abbu đang chở Quậy, con bé muốn sang phụ Abbu dọn dẹp nhà, có vẻ như căn nhà còn bề bộn lắm vì sơn nước dính đầy nền gạch. Cái bọn Zun và Kenty không biết đã làm được tích sự gì chưa nữa.
…………………………………………
_ Whatttttttttt………………. ?????
_ Mày làm gì mà sững sốt ghê vậy, tụi tao nảy giờ bận đi mua sắm ít đồ, nền về trễ, chưa kịp dọn dẹp thôi, làm gì mà cứ như nhà mày sập không bằng. – Thằng Zun ngồi ở ghế sa-long trước nhà, mọi thứ vẫn chưa được sắp xếp.
_ Cái thằng này, tao giết mày.
Abbu chạy lại tóm cổ Zun, cậu ấy đè hắn ra mà chọc lét, bóp cổ. 2 thằng khùng ấy, đơn giản là cái trò con nít xưa giờ vẫn còn được áp dụng và nhất là hắn rất sợ nhột. Lúc nhỏ, lúc còn tung tăng nắm tay nhau đến trường, cái thời mà cha mẹ hắn đi làm xa bỏ hắn và nhỏ em gái tự đi học, tự về nhà, tự ăn tự uống. Cũng vì lí do đó mà hắn bị bắt cóc và bị trấn lột mọi thứ từ bọn nữ sinh cấp 3. Hắn yêu niềm vui, nhưng khi chuyện ngày ấy xãy ra, hắn không còn niềm vui khi ở gần con gái ngoài con nhỏ em điên khùng của hắn. Riêng Abbu, từ nhỏ đã được lo lắng cưng chiều mọi thứ, đơn giản vì cậu ấy là con một và cũng đơn giản là chỉ có ba bên cạnh cậu ấy xưa giờ mà thôi. Abbu khó buồn nhưng cũng rất khó để vui và niềm vui lúc này là có 1 người để cho cậu ấy quan tâm.
_ Này nhanh mà đi dọn dẹp đi, thằng Kent nữa, hôm qua tao với thằng Zun dọn dẹp cả cái nhà này còn mày thì đi đâu chơi tới nữa đêm mới về.
_…
Tên ấy lại im lặng, chẳng đá động đến câu nói của Abbu, ôm mãi quyển truyện tranh của con Zu, có vẻ như truyện con nhỏ có sức lôi cuốn cao.
_ Nhanh không cái thằng này.
Có vẻ như đã nghe, Kenty bỏ quyển truyện vào cặp, đi thẳng 1 nước lên lầu, tên ấy chắc đang sắp xếp lại mọi thứ nên tiếng ồn trên lầu lớn chưa từng thấy.
_ Cái thằng này định dằn mặt anh mày hay sao mà mạnh tay vậy, Zun nữa, đi lau nhà đi.
Thằng Zun lúc này điên cả người lên la:
_ Mày dắt chi 2 con này về chật chỗ rồi chẳng giúp gì được à.
_ Ê ê cái tên kia, mới nói gì thế, ai nói là tụi này không làm hã, chờ được phân công việc thôi, đúng là mặt đàn ông mà lòng đàn bà, hứ.
Nói chống hông nói 1 lèo xong thì …
_ Nay em chính thức làm việc tại nhà anh, nên anh bảo cái tên này bấm khỏi mắt em đi, em tự làm mọi việc được. – Nó quay sang nói với Abbu.
_ Thôi mấy công việc này nặng, để bọn anh làm, em với Mèo xuống nấu cơm là được rồi.
_ Ê ê cái thằng kia, con đó là osin à, vậy thôi để nó làm hết đi, bảo tụi tao qua đây chi thế.
Abbu lại điên tiết đi lại phía hắn và cho hắn 1 đá ngay mông.
_ Có làm không hã, osin gì, chỉ là phụ việc nhà cho tao thôi, cái thằng này mày trở thành kẻ ác lúc nào thế hã.
Cả bọn la lối cãi nhau um xùm, con Mèo ngồi xuống ghế chống càm và thở dài, 3 đứa nó thì cứ liên hồi cái miệng muốn điên cả đầu.
……o.O.o……
Tình bạn và tình yêu…
Cái nào quan trọng hơn ?
Làm mọi điều tốt đẹp cho người mình yêu…
Có chắc là sẽ đem lại tình yêu cho người ấy ?
Đấu khẩu và căm ghét nhau…
Có chắc là sẽ không thể yêu nhau ?
Người im lặng và người nhút nhát …
Có thể có 1 cuộc nói chuyện với nhau ?
Cái thứ gọi là tình yêu …
Nó mang lại hạnh phúc hay là sự tan vỡ ?
Tình yêu đang chia cắt tình bạn chăng ???
……o.O.o…… Cuộc cãi nhau kéo dài cũng hơn nửa tiếng đồng hồ, quả là nó và hắn ghét nhau từ kiếp trước hay sao ấy, cứ mãi như thế cho tới khi cả bọn thấy Kenty từ trên lầu đi xuống.
Tên ấy đi lại ghế sa-long rồi lấy cái cặp của mình, đeo lên vai rồi lại thẳng 1 nước ra cổng, lấy chiếc M1 của Abbu đi đâu đó.
Mọi nhất cử nhất động của Kenty đều làm cho Mèo thêm sợ hãi, tên ấy hình như đang không vui chuyện gì đó hay là đang bị cả bọn dưới đây quấy rầy. Con bé cảm giác như đang xa đi thứ gì đó, cảm thấy như cần nghe giọng nói của tên ấy cho dù chỉ là 3 từ.
“Cần được tên ấy chăm sóc, bên cạnh và luôn giải vây cho mình khi con bé gặp hoạn nạn.”…
_ Em lên lầu lau nhà nhé, mọi người dọn dưới đây nha.
Mèo nói rồi đi thẳng lên lầu, không gian trước mắt con bé lúc này …
Kenty dọn tất cả, tên ấy lau sạch bóng nền nhà, tủ quần áo, giường ngủ, bàn học, ti vi, máy vi tính, hầu như mọi thứ đều ngăn nắp. Hình của Abbu treo trên tường đều được lau bóng mặt kính, sách vở ngăn nắp vào bàn học cả bình hoa cũng vừa được tưới nước.
_ Cậu ấy vừa làm xong tất cả sao ?
Mèo ngỡ ngàng và đi xuống lầu nói với mọi người.
_ Lên đây xem nè.
Zun, nó, Abbu, 3 đứa chạy lên lầu xem chuyện gì mà Mèo lại hối thúc đến vậy.
…
…
…
_ Mày thấy chưa, thằng Kenty nó làm 1 chút là xong, còn mày cứ đùng đẩy qua lại mà nảy giờ chưa làm được gì cả. – Abbu trách móc Zun.
Zun bực mình, đi thẳng xuống nhà dưới và bắt đầu dọn dẹp, chẳng màng tới nó và Abbu, hắn có vẻ ích kỉ đối với con gái nên chẳng muốn giúp Quậy làm công việc nhà. Hắn chẳng thích ga-lăng với con gái, đơn giản trước giờ hắn ghét con gái.
“Vậy mà đêm hôm qua, hắn lại trở thành 1 người con trai ga-lăng thật sự.”
Tất cả im lặng theo hắn, nó xuống bếp với Mèo và cùng làm buổi cơm chiều, dù gì thì cũng 3 giờ mấy rồi, chẳng ai gọi là cơm trưa nữa. Riêng Abbu, cậu ấy cùng Zun dọn dẹp nhà, vừa cằn nhằn Zun vì hắn có ác cảm với nó.
Cho đến khi ngôi nhà gần như đã gọn gàng và sạch sẽ, Abbu cười tươi vỗ vai Zun.
_ Tốt, anh em tốt.
Zun đẩy tay Abbu ra rồi đá vào mông cậu ấy, đi thẳng 1 nước vào to-let, hắn tắm.
_ Quậy à, có cơm chưa vậy ? – Abbu vừa đi xuống bếp vừa hỏi nó.
_ Hã, à em chỉ biết nấu mì thôi, anh thông cảm nhé, ăn mì đỡ bữa nay đi, mai em sẽ mua sách nấu ăn đàng hoàng mà, hìhì, đại ca tốt bụng.
_ Trời ạ, thôi, để anh đi mua cơm, anh không dám để mọi người thấy em ăn mì.
_ À không sao, em sẽ ăn dưới bếp, mọi người ăn ở nhà trên đi.
_ Sao mà được …
Rồi đấy, lại có vấn đề để bàn luận, nó thật là phiền toái. Abbu sợ hãi khi nhớ lại cảnh lần đầu tiên thấy nó ăn mì, có lẽ lần này không ai dám để nó ăn như thế, không thì cái tên “chưa biết gì” trong to-let sẽ hoảng hồn và điên mất.
…o.O.o…
Chiếc M1 chạy với vận tốc cực nhanh, quyển truyện tranh nằm ở ghế sau xe, rách nát như chưa từng rách nát đến thế. Chẳng ai khác, tên ấy đã xé nó ra thành trăm mảnh, tức giận nhưng vẫn giữ cái nét mặt băng giá, Kenty như muốn xé toạt gió, muốn đâm xầm vào những gốc cây ven đường để có thể tìm kiếm mẹ nơi đâu đó trên thiên đàng.
/_ “Nơi xa thẳm ngoài biển, tôi nghe tiếng mẹ gọi tôi, tôi đau đớn khi biết rằng đó là sự thật. “Mẹ tôi đã chết”. Mẹ đã để tôi lại 1 mình trên cái thế gian này, tôi cô đơn và gần như cô độc. Tôi căm thù người cha vô lương tâm, rời xa mẹ tôi mà đi tìm tình mới. Tôi căm thù cả người con gái đấy, người tôi từng yêu nay đã là mẹ kế của tôi” _/.
Kenty, tên ấy vừa đọc đoạn giữa quyển truyện tranh, tên ấy xé banh quyển truyện, nổi đau lại tìm về với chính tên ấy. Kenty đau đớn như đã từng đau đớn vào cái ngày mẹ mình vùi mình xuống biển. Cốt truyện ấy, Zu đang viết về Kenty sao ? Không phải thế, cha Kent không ngoại tình mà ông ấy nghĩ mẹ của Kent mới là người ngoại tình, Kent cũng chưa từng yêu ai cả nên người yêu Kent không bỏ cậu mà tiến tới với ba cậu ? Có lẽ rằng, tên ấy quá kích động, tên ấy ghét 4 từ đấy “Mẹ tôi đã chết”, 4 từ cuối cùng mà cậu nói khi có người hỏi rằng mẹ của cậu đâu ? Kể từ đó cho đến bây giờ, 3 từ là giới hạn trong câu nói của Kenty. Tên ấy biến mình thành người cô độc chứ không phải tên ấy cô đơn.
Dừng lại bên công viên thành phố, Kenty ra bờ sông, ngồi bên ghế đá và ngắm mặt nước trong veo, đợi chờ cái gì đó mà chính tên ấy cũng chẳng rõ. “Chờ mẹ hay chờ đợi người thay mẹ xoa dịu nỗi đau còn hằn sâu trong tim tên ấy”.
…o.O.o…
_________
_ Abbu, Abbuuuuuuuu………
Tiếng thét lớn từ to-let, Abbu đang mãi mê xem tivi và bấm bấm cái điện thoại chẳng nghe thấy gì, nó thì đang siêng năng trộn mì với gia vị. Mèo thì đang ốp trứng và tìm rau để xào món mì chuẩn bị cho bữa chiều đạm bạc.
_ Cái thằng này đâu rồi nhĩ, quên mất là phải lấy đồ trước khi đi tắm. Trời ơi, làm sao ra đây trời, 2 con nhỏ đó đâu rồi nhĩ không biết còn ở ngoài đó không nữa.
Nhà bếp và to-let cách nhau không xa lắm, ngoài bức tường chắn, còn có thêm tủ lạnh và cái lò nướng bên trên, hắn muốn chạy vào phòng ngủ của Abbu thì cũng phải vượt qua cái đoạn đó để rời khỏi nhà bếp.
_ Có nên liều mạng không nhĩ, mình la thế nó không nghe, chắc là đang tập trung lắm đây, thôi kệ chạy 1 phát ra vậy, có miếng vải này chắc không sao.
Hắn tự ngẫm nghĩ rồi mở nhè nhẹ cái cánh cửa to-let, bước từng bước chậm chạp và núp sau cái tủ lạnh nhà Abbu. Chầm chậm, chầm chậm…
……………………………..
……………………….
………………………………………………………
[ R…oo…ảả…nnn…ggggg…]….
_ Ááááááááááááá…………………..
_ Áááááááááá………………………….
Tiếng thét lớn từ nhà bếp, Abbu hoảng hồn buông vội cái điện thoại rồi chạy xuống xem nó và hắn làm gì mà thét to thế.
_ Trờiiiiiiiii, cái thằng âm binh, đi ngay vào nhà tắm nhanh lên.
Abbu chạy vào vừa thấy cảnh tượng trước mắt liền che vội mắt của nó đang trừng trừng nhìn vào thân hình không quần áo của hắn, trừ cái khăn tắm còn quấn quanh eo, may mà hắn còn giữ được miếng vải che thân ấy, không thì nó có nước xỉu ngang, tội nghiệp con bé hoảng hồn đơ cả người.
Abbu đẩy Quậy sang cạnh Mèo, con bé cũng đang chẳng hiểu chuyện gì, vội nắm lấy Quậy không nó té mất. Abbu đi lại cạnh Zun và tống hắn vào to-let vì hắn cũng đứng hình sau cú la hốt hoảng ấy, chẳng nói và cử động được gì.
_ Cái thằng khùng này, mày muốn chết hã, mày trong Đê Tiện Hội lúc nào thế hã, hay là Biến Thái Hội, hay là Sexy Hội hããããã…..
Abbu có vẻ nóng giận bốp đầu tên Zun lia lịa, có lẽ như cậu ấy còn bị sốc hơn cả nó nữa cơ. Đi thẳng vào phòng ngủ của mình và mang cho hắn 1 bộ đồ mặc cho ra trò, xong thì đi xem Quậy thế nào rồi.
_ Em có sao không ?
_ …
Nó thừ người ra, chẳng trả lời, mắt cứ thẳng 1 hướng vuông góc với khuôn mặt mà chẳng biết nó nhìn cái gì nữa. Mất hồn vì thấy toàn bộ bo-đì của hắn, hay là nó chỉ hoảng hốt khi thấy hắn thôi chứ chẳng nhìn được gì ?
_ Cái thằng đó còn 1 mảnh vải che thân mà, em không phải đã thấy mọi thứ chứ, Quậyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy……………
_ Dạ, sao… à… không sao… à mà … không có gì… hắn… không thấy gì đâu… thân hình hắn cứ như mấy thằng cha hay nhậu ý, chẳng có gì đẹp cả … hìhì … em chẳng thấy gì cả.
_ Cái gì, không thấy gì mà biết nó xấu hay đẹp à, em thấy gì rồi, nói anh nghe xem.
Rồi lại có thêm chuyện để làm chủ đề bàn tán, tội cho con Mèo, đó giờ nghe mỗi nó nói đã chịu không nổi, giờ thêm 1 đại ca quan tâm nó thì lại thêm 1 người nói nhiều.
Ngồi cạnh Quậy, Mèo như thấy mình bỗng cô đơn, bỗng thấy thiếu vắng bóng hình 1 ai đó quan tâm mình, chăm sóc mình, như Abbu đang lo lắng cho nó vậy. Kể cả là 1 người để cãi nhau như hắn, Mèo cũng chẳng có người để mà cãi như nó nữa cơ.
_ Mọi người, em đi mua rau nhé, Quậy tắt bếp chờ tao về nhé, tao đi mua rau rồi về ngay.
Nói rồi, Mèo đứng dậy và đi chậm rãi ra cổng trước, con bé bỗng buồn bất chợt, chuyện chẳng có gì là ảnh hưởng tới con bé, nhưng không hiểu sao Mèo lại bỗng buồn trong phút chốc.
…o.O.o…
Người bình yên không có nghĩa là người tìm được niềm vui trong sự bình yên.
Người có niềm vui không có nghĩa là người tìm thấy được bình yên trong niềm vui đấy.
Vậy nếu chọn lựa giữa sự bình yên và niềm vui bọn nó sẽ chọn cái nào ?
…
Nó chọn niềm vui.
Và bạn thân nó chọn sự bình yên.
Vậy cái sự bình yên ấy có kéo dài mãi không ?
Khi cái gì đó từ tên ấy đang làm mọi thứ như đảo lộn.
Con bé gặp tất cả mọi phiền toái.
Con bé gần như không thể thoát khỏi sự sợ hãi.
Rồi tên ấy đến như một vị cứu tinh.
Mang thêm sự bình yên của mình cho con bé.
Nhưng cũng có thể …
Đem lại sự phiền toái cho cả hai.
…o.O.o…
………………………………………
Tình yêu mang chúng ta đến bên nhau…
Và nó còn mang cả nỗi đau đến trái tim bạn …
Bởi thế …
Khi tình yêu trọn vẹn…
Nỗi đau mãi mãi không còn nữa…
Lúc đấy trái tim bạn đã có ai đó lắp đầy…
Cùng nhịp đập…
…………………
Con đường đến siêu thị gần đây cũng không xa, nhưng sao con bé đi hoài vẫn không đến nơi. Mọi bước chân tiến về phía trước cứ như đang lùi về 2 bước. Tâm trí con bé như đảo lộn mỗi khi thấy tên ấy, tên ấy vẫn mãi im lặng, mọi thứ xung quanh tên ấy như đang vô hình. Kể cả con bé.
Công viên vào buổi chiều trong u buồn hơn, những gốc cây tán lá như đang ngủ trưa nhưng vẫn chưa thức dậy. Gió thổi qua hững hờ rồi buồn bã đi khi cây lá vẫn “nhắm mắt” chẳng đón chào gió đến.
Bụi ngừng bay và mây như ngừng trôi trên bầu trời, xung quanh con bé, xe cộ tấp nập. Mọi thứ như quay cuồng, con bé sợ tiếng ồn và những nơi đông đúc. Mắt như mờ đi, tai con bé bị ù và không thể điêu khiển được chính mình. Cứ đi nhưng không biết trước mặt mình là gì nữa. “Đèn xanh”.
Mèo tiếp tục những bước đi trên vạch kẻ đường.
.
.
.
“ Két…ttt…t.t.t.t.ttt.t…….”…. “ Rầmm..m…m.mmm…mm….m…..”…..
[ Bản tin năm giờ chiều: Vào khoảng bốn giờ chiều cùng ngày hôm nay, chúng tôi nhận được tin tức về vụ tai nạn xảy ra ở ngã tư gần công viên Thiên Nhiên tại trung tâm thành phố. Con đường bị áp tắt, xe cộ không thể lưu thông vào giấc xế chiều. Một nữ sinh độ tuổi 17, học sinh trường Ngũ Vương đã bị 1 chiếc taxi đâm vào, cũng khoảng 5 phút sau khi xảy ra vụ tai nạn, người dân quanh khu đấy đưa cô gái nhập viện và cả tài xế chiếc taxi. Tình trạng bây giờ của cô bé là vẫn đang hôn mê. Phong phanh thông tin người đưa cô bé đến bệnh viện cũng là học sinh trường Ngũ Vương khi tình cờ từ công viên chạy ra. Hiện giờ tại ngã tư đường đang bị lưu xe, quý vị đang nghe đài hãy lưu ý và chọn những con đường khác để lưu thông dễ dàng hơn. Tiếp theo là … ].
_ Quậy à, sao Mèo đi lâu về vậy?
_ Dạ… sao… à… em không biết nữa, chắc nó la cà trong siêu thị, nó về ngay đấy mà.
Abbu lo lắng sau khi nghe bản tin trên đài phát thanh, hỏi nó thì nó lại vẫn ngơ ngơ cái mặt trả lời bâng quơ gì đâu không.
_ Zun à, chạy xe đi tìm Mèo dùm tao đi. – Abbu quay về hướng phòng ngủ.
_ Mày đi đi, tao mệt quá.
_ Chìa khoá xe đâu.
_ Trên bàn.
Nói rồi, Abbu đi tìm chìa khoá xe của Zun, xong thì bảo nó đi theo nhưng nó lại cứ ngây người đơ đơ vào cái ti vi đang chiếu ca trù, haha.
Có vẻ như, nó bị choáng với cái gì đó trên người hắn. Nó lo lắng và sợ hãi nhưng lại chẳng nói thành lời được vì hầu như mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo trước mắt nó. Nó không còn đầu óc đâu mà nghĩ đến Mèo đang ở đâu và sao giờ này vẫn chưa về. Đây là lần mà nó đặt Mèo ở vị trí kế tiếp chứ không phải ở vị trí đầu tiên trong suy nghĩ.
“ Quậy à, mày sao vậy, mày nói là ghét hắn thấu xương thấu tuỷ cơ mà, sao chỉ vì hình ảnh đêm ấy mày lại như thế này. Hắn có vết xẹo trên ngực ư, trùng hợp thì sao, vết xẹo bên ngực bên trái ấy mình cũng chỉ là lỡ đụng trúng, cũng chẳng biết phải là xẹo hay không mà. Mà suy đi tính lại, hắn chẳng tốt được với mình như người con trai đêm hôm ấy đâu, hắn ích kỉ và khinh người, người đêm hôm ấy rất ân cần 1 người đàn ông thực sự. Không phải hắn, không phải hắn đâu. Dù cái body của hắn có đẹp cỡ nào đi nữa, nhưng tâm hồn hắn là của thú hoang, không bao giờ tốt với mọi thứ xung quanh, đúng vậy. Quậy ơi, mày phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên”
Nó đấu tranh tâm lí cho đến khi cái tuồng ca trù kết thúc, hoàn tĩnh và nhìn xung quanh, căn nhà đã vắng người và hắn thì đang ngồi cạnh nó, cũng không gọi là xa, nhưng cũng không ai nói là gần, hắn ghét con gái nên luôn giữ khoảng cách.
_ Hồi nảy, cô thấy gì rồi hã ?
_ Ờ… thì… thấy gì là thấy gì chứ…
_ Có thấy gì thì khai ra mau đi.
_ Đã nói là không thấy gì khác ngoài …
_ Cái gì ?
Hắn hét to, hắn che kĩ mọi thứ ngoài bộ ngực trần của hắn thôi cơ mà.
_ Thì cái vết xẹo chứ gì. – Nó cũng hét lớn, quả thật nó chỉ thoáng thấy thân hình hắn, còn cái mà làm nó để ý thực sự là cái vế xẹo bên ngực trái của hắn.
_ Ờ, vậy thì không sao, mà đâu ra cô lại làm osin ở đây thế ?
Hắn hạ giọng và hỏi nó 1 cách từ tốn nhất.
_ Ừ thì tôi cần tiền, mà anh hỏi làm gì thế, tôi ghét nhất loại con trai như anh, vì thế cách tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra không thì đừng trách sao tôi nóng giận bất thường rồi lại đánh không nương tay ấy nhé.
_ Hờ, không cần nói, tôi tự biết mà tránh xa cái loại con gái như cô.
Hắn nói rồi cười nhạt đi thẳng vào phòng ngủ của Abbu và tiếp tục nghe nhạc quái quỹ gì đó mà hắn cho là hay.
“ Cái thứ ngạo mạn, loại con gái gì, con gái nào mà chẳng giống nhau, có ngươi mới là cái thứ tính khí đàn bà, hỡ ra là cứ la oe oé lên như vừa bị dành đồ chơi ấy, đáng ghét, đích thị không phải là hắn rồi. Người con trai đêm hôm ấy, không phải là hắn.”.
Nó vừa nghĩ vừa gật đầu khẳng định lần nữa, trong tâm trí nó bây giờ, người con trai kia là hình mẫu đẹp nhất mà nó từng nghĩ khi nhắc đến con trai. Bờ vai ấy, hơi ấm ấy, sự quan tâm ấy nó không thể nào quên được. Riêng giọng nói và gương mặt của tên con trai ấy, tiếng mưa và bóng tối đã xoá lấp tất cả, nó không hề biết được, người con trai ấy là ai cả ?
………………………….
Đã gần 5 giờ 30, căn nhà trong hiu quạnh, vì Mèo, Kenty và Abbu vẫn chưa về, chỉ còn hắn và nó ở nhà. Không gian im lặng vì hắn và nó ở hai nơi khác nhau. Tẻ nhạt và chẳng vui vẻ gì, cho tới khi …
“ Reeng… reeng….reeng…”…
_ Alô.
“ … “
_ Sao cơ, hãããããããããããã……
Nó lập tức quăng điện thoại ở đấy và chạy thẳng vào phòng của Abbu, đập cửa.
_ Mở cửa nhanh lên, tên kia, nhanh đi ngay, nhanh lên… Mèo… nhanh lên đi…
Hắn đi ra mở cửa và nhăn nhó hỏi nó :
_ Gì nữa vậy hã, sao cô phiền vậy, trong đây không có nuôi con Mèo nào hết, đi chỗ khác mà kiếm.
Nó bực tức và đá hắn 1 cái thật đau vào mông.
_ Thay đồ và lấy xe nhanh lên, bệnh viện Wolo, nhanh lên đi, Mèo bị tai nạn đang ở bệnh viện. Nhanhhhh….
Hắn hốt hoảng, rồi vội đóng sập cửa lại chạy vào tủ quần áo của Abbu mà lấy đồ mặc vào. Giờ thì hắn mới nhớ ra con nhỏ ít nói và hiền lành kia là ai rồi, vội vàng hết mức có thể, 1 phần nào đó là bạn cùng lớp hắn, 2 là nó có vẻ như không thể đợi thêm nữa.
Nó đứng ngoài cửa mà la hét, nhảy cơn cởn lên hối thúc hắn, rồi thì không chờ thêm được nữa, nó chạy thẳng ra cổng và hướng thẳng về phía đường đến bệnh viện Wolo.
_ Ê này, con khùng kia, chờ tôi nữa.
Hắn đứng đấy mà kiếm xe mình trong khi Abbu đã lấy đi từ lúc nào rồi. Hắn không biết chạy xe máy và cả xe đạp, nên cách cuối cùng vì sự an nguy của nó, con khùng ấy có thể chạy điên và đâm điên mọi chỗ, hắn chạy theo bằng 2 đôi chân của hắn mà trước giờ, hắn chẳng bao giờ đi đâu mà không ngồi trên chiếc xe 4 bánh sang trọng của hắn.
_ Này, con nhỏ kia, chờ …. Chờ… chờ với coi…
Hắn vừa chạy vừa hét to kêu nó vừa thở hồng hộc, trong khi nó thì cứ cắm đầu về phía trước mà chạy, nó lại vẫn không khóc, mà chỉ cố gắng chạy nhanh hết mức có thể.
Zun nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần trong khi vẫn đang chạy theo nó, rồi gọi taxi đến, hắn không thể chạy từ đây cho đến bệnh viện được nếu không có xe.
_ Này, lên xe nhanh lên, chạy như thế chừng nào mới đến hã.
Chiếc taxi dừng lại trước mặt nó, mà xém tí nó đâm xầm vào khi đang thẳng hướng chạy, hắn mở cửa xe và nó vội vàng leo lên, không còn nghĩ thêm điều gì khác.
………………..
“Có đôi lúc hoàn cảnh mang mọi thứ lại gần với nhau …”… “Có đôi lúc hoàn cảnh mang mọi thứ lại gần với nhau …”…
Nó lo lắng đến phát nóng cả người, mặt đỏ bừng vì sao bệnh viện lại xa đến thế. Nó đang trách mình vì 1 chút mơ hồ lơ đãng mà chẳng để tâm đến cái bản tin buổi chiều, nó ghét cái thằng làm cho nó ra như thế và giờ hắn đang ngồi cạnh nó.
_ Khốn kiếp.
_ Cái gì ?
_ Ờ… tui không có nói anh…
_ Đúng là khùng.
Nó bực bội muốn hét lên mắng hắn 1 dây nhưng cái cớ gì đây, vì lí do hắn làm nó bị điên đảo giữa cái bí ẩn đêm hôm ấy sao ?
……………………..
_ Sao rồi ạ ?
Kenty đứng bên cánh cửa phòng cấp cứu, Mèo đang ở trong đấy và không biết có ra sao không, sức khoẻ con bé rất yếu từ khi mới sinh ra, nên khi gặp chuyện gì nhỏ nhặt cỡ nào thì con bé vẫn có thể bệnh nằm giường tới cả tháng. Nay thì …
_ Rất may là 1 người có sức khoẻ kém như bệnh nhân lại có thể vượt qua, hiện thời xương chân trái bị gãy, có lẽ là do chiếc xe thắng kịp nên phần chân trái không bị đứt ra. Người nhà bệnh nhân có ở đây không ?
_ Là tôi.
Tên ấy trả lời không sự ngượng ngùng, 1 người đi đường đưa đến bệnh không trùng hợp đến mức lại là người nhà, đằng này cậu ấy lại rất bình thản.
_ Cậu là gì của bệnh nhân.
_ Là… … anh trai.
Kent nói ngắn gọn trong vẻ đắn đo rồi rút từ trong ví vài tờ dolla xanh ra đưa cho bác sĩ. Có vẻ như ông bác sĩ hiểu là không nên nói quá nhiều và đưa Mèo đến phòng hồi sức. Cậu ấy đi ra cổng bệnh viện và gọi điện thoại cho Abbu, trong khi Abbu đang lái xe cực nhanh sau khi nhận được điện thoại trước đó của Kent.
Mèo không sao nhưng có vẻ cậu ấy cũng chẳng tỏ ra mừng vui hay lo lắng gì cả, chỉ biết hành động, chẳng nói nhiều lời và mang 1 thứ gì đó khiến cái bệnh viện bắt đầu hạ nhiệt xuống bằng nhiệt độ nhà “xác”.
Buổi chiều buồn, nó và hắn cũng đến nơi, bên cạnh Mèo, nó lo lắng nhưng nó vẫn chẳng khóc, nắm tay Mèo và cầu nguyện, xin Thiên Chúa cho Mèo mau chóng tĩnh lại và đi lại được như bình thường.
_ Con nhỏ này, mày đi đứng ngắm trời ngắm trăng hay sao mà để ra như thế này vậy hã, tĩnh lại đi thì sẽ chết với tao cho xem.
Nó trách hờn Mèo, nó lo lắng và có thể bật khóc bất cứ lúc nào khi nhìn thấy cái chân bé tẹo xinh xinh kia nay bị băng bó lại bởi vài lớp *** trắng và những thanh nẹp, trông trở nên xấu xí đi, người ngượm con bé trầy trụi đầy những vết xước.
Trong phòng hồi sức lúc này Kent và Zun đang ngồi bên chiếc ghế salon, chẳng nói chẳng rằng, Kent cứ nhìn mãi về phía cửa sổ xa xa, vẫn như mọi ngày. Riêng hắn thì con mắt cứ hướng thẳng vào nó, chau mày khó chịu gì đó.
“ Cái mặt đỏ bừng lên như thế mà cũng không rơi lấy 1 giọt nước mắt, đúng là 1 con nhỏ cứng đầu, hôm ấy không cúp điện, tôi sẽ quay lại bộ dạng cô khóc đem cho mọi người xem, coi còn cái kiểu mạnh mẽ và chai lì thế không.”
Hắn ngồi ôm cái suy nghĩ về nó, hắn tiếc vì đêm hôm ấy, hắn lau nước mắt nó nhưng không nhìn thấy được gương mặt nó lúc nó khóc. Tiếc là cả Mèo, Abbu và mọi người chưa từng thấy nó khóc, riêng hắn có thể nhưng lại không thể.
Không gian cứ yên tịnh mãi như thế, rồi thì dì Lê- mẹ Mèo đến và chạy ngay đến bên Mèo. Có vẻ mẹ Mèo chưa bao giờ lo lắng và sợ hãi như bây giờ, mọi người đều ra ngoài và chỉ còn 2 mẹ con Mèo trong phòng.
………
Cửa khép lại, nó vào băng ghế ngồi thẩn thờ ra, 1 phần do nó đói và 1 phần lo lắng vì Mèo vẫn chưa tĩnh.
_ May là có mày đưa Mèo đến bệnh viện, không thì không biết chừng nào tụi tao mới biết tin Mèo gặp tai nạn.
Abbu nói với Kent nhưng tên ấy cứ im lặng và ôm cái máy điện thoại, chỉ chỉ ngón tay lên màn hình tìm bài hát, tai đeo phone và chẳng nghe thấy gì từ Abbu.
_ Mọi người về nhà nghĩ ngơi đi, em ở đây với Mèo được rồi, Abbu, anh xin cho em và Mèo nghĩ 1 ngày hôm nay nữa nhé được không, cứ trừ lương thẳng tay em đi ạ, trừ phần của Mèo qua cho em cũng được.
_ Sao vậy được, em về nghĩ đi, để anh ở lại cho, mai em còn phải đi học nữa, việc nghĩ làm cứ để anh nói với ba, giờ thì anh đưa em về nha.
_ Thôi mọi người về đi, em ở lại với cô Lê và Mèo, có gì em sẽ gọi về nhà cho anh mà.
Nói rồi, Abbu cũng gật đầu cho vừa lòng nó, rồi thì Abbu và Zun về trước, còn Kent, tên ấy đi lại đặt hoá đơn gì đó lên ghế cạnh Quậy rồi thẳng nước về cùng 2 thằng bạn kia.
_______
Tai hoạ đã đến …
Đó là điều xui xẻo thật sự…
Tên ấy cứu con bé …
Có thể cậu ấy là vị cứu tinh thật sự…
Cuối cùng là gì ?…
Xui xẻo hay là sự che chở lúc con bé gặp bất trắc…
Mọi thứ vẫn mờ ảo…
_______
Con bé dường như đã bị tên ấy mê hoặc…
Kể cả khi chiếc xe đâm xầm vào mình…
Mọi suy nghĩ vẫn là tên ấy, vẫn là tên con trai ấy… “ Mình lại gặp xui xẻo, mình mãi nghĩ về cậu và ra như thế. Mình đang ở đâu, giấc mơ hay đây là sự thật, thiên đàng đang trước mắt mình. Lúc này mình không muốn lên thiên đàng vì không có Quậy bên mình và mình thì đang có cảm giác … cần cậu. Cậu có đến bên mình lần nữa không, cậu có cứu mình thoát khỏi điều xui xẻo ấy không, mình muốn biết nhưng giờ mình đang ở thiên đàng, cánh cửa thiên đàng vẫn đang khép và mình không biết có nên chạm tay và mở nó ra không? Bỗng dưng mình có cảm giác mơ hồ và mình đang hy vọng gì đó từ cậu dù cậu có lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, kể cả mình. Mình đang hy vọng … thứ gì đó mà chính mình cũng chẳng rõ“
_ Mèo, Mèo à, con tĩnh rồi à, Mèooo…
Con bé ôm đầu, cố gắng gượng ngồi dậy, nhưng chợt nhận ra chân của mình không cử động được, con bé sợ hãi và kéo tấm chăn đắp trên người ra, hoảng hồn che miệng lại và lại ôm đầu vì đau.
_ Con nằm nghĩ đi, để mẹ gọi bác sĩ.
Mèo sợ hãi ngây mặt ra mà nằm xuống, “mình vừa bị tông xe sao?”, có ai nghĩ là Mèo nói ra câu nói ấy không khi chính mình bị xe tông trúng còn chẳng biết, quả là hình ảnh tên ấy che mắt con bé rồi.
Nhìn về phía xa, bên kính cửa sổ, con bé buồn lòng và thở dài, phải nghĩ dài hạn để hồi phục lại chân trái trước khi đến kì thi học kì 1.
_ Mày tĩnh rồi à, con quỹ, đi đứng kiểu gì thế.
_ Ờ, tao…
Nó đi lại ngồi cạnh giường, nắm tay Mèo.
_ Có chuyện gì kể tao nghe đi, tao không hiểu được, mày không phải là 1 đứa con gái hậu đậu.
_ Ờ.
Mèo nhắm mắt lại thở dài lần nữa, rồi mở mắt ra, kể cho nó nghe điều mà con bé ấp ủ từ cái ngày rời Nha Trang trở về.
_ Quậy à, tao sợ lắm, tao nghĩ rằng, tao sẽ không có tình cảm với 1 ai, nhưng giờ hình như tao đang lâm vào cảnh không thể thiếu 1 người.
_ Ờ, có lẽ tao đoán ra người đó là ai rồi, mày kể tiếp đi.
Nó điềm tĩnh, bóp nhẹ những nơi tím bầm trên tay Mèo, con bé vừa kể vừa nhăn nhó đau.
_ Hôm đi Nha Trang, chiều hôm ấy, tao ra biển 1 mình và ngắm hoàng hôn. Không hiểu sao tiếng đàn từ đâu đó khiến tao đi đến nơi đấy và thấy cậu ấy, bên gò đá 1 mình cùng cây đàn. Cậu ấy đàn rất hay và cũng rất buồn. Tao đứng mãi ở đấy để nghe hết bài hát rồi thì đi đến và ngồi cạnh cậu ấy để nghe cho thật rõ.
_ Đâu ra cái tính gan lì vậy hã, lạ à nha, rồi sao nữa…
_……………
…o.O.o…
…..o.O.o…..
…o.O.o…
Gió ở biển như đang chạy về phương Nam, trời sụp tối nhưng cảm nhận được hơi ấm hoàng hôn. Sự tĩnh lặng tại bệnh viện như không còn nữa khi đâu đó nghe thấy tiếng sóng biển cùng tiếng đàn hôm nào. Cái lạnh bao quanh căn phòng như đang xua đi cái ấm hoàng hôn, tràn ngập vào mang bao rét buốt đêm gió sương trên đỉnh núi cát đến. Bát cháo bên bàn ăn nguội lạnh không thơm và ngon như bát cháo bị vỡ trong ngôi nhà dưới chân núi. Ánh đèn điện quang không tạo nên được hơi ấm như những ngọn nến được thắp sáng trong căn nhà nhỏ đêm ấy. Vì vậy mà hơi lạnh cứ vây lấy, mang cái lạnh của tất cả: đỉnh núi cát, hồ hơi, đêm mưa gió sau giờ học và giờ là trong căn phòng của bệnh viện thành phố. Không có người con trai ấy.
_Có phải, mày thích tên đó rồi đúng không ?
Quậy hỏi trong kiểu ngượng ngùng vì trước giờ nó biết, Mèo chưa bao giờ rung động trước 1 đứa con trai nào nhưng bây giờ thì nó phải suy xét lại cho Mèo rồi.
_ Hã… tao…. Tao… tao không biết nữa, nhưng mà, khi tao nhìn thấy cậu ấy, tao đều gặp xui xẻo, nhưng cậu ấy lại là người cứu tao thoát khỏi cái xui xẻo đó. Tao không biết đây là gì, tình cảm hay là thầm cảm ơn.
_ Tình cảm …
Quậy nói ngắn gọn xong thì cười nhẹ với con nhỏ, nó bẹo má Mèo.
_ Ngủ tiếp đi, bác sĩ dặn là nên ngủ nhiều 1 chút vì mày còn yếu lắm, dù gì tao cũng không có nhà để vể nên tạm thời đêm nay tao ở lại với mày, mai hẳn tính tiếp.
Nói rồi nó đi lại chiếc tủ đối diện chỗ nó ngồi lấy ra cái chăn khác, đây là phòng cao cấp cơ mà. Ngồi trên ghế, ngã đầu vào gối của Mèo, thiếp đi cùng với con nhỏ. Dì Lê cũng thế, đi lại bên ghế salon và cũng bắt đầu ngủ. Giờ đã 11 giờ.
Biệt thự mini …
_ Kenty à, sao lại gặp được Mèo thế.
_ … vô tình…
_ Ừ, cũng may là có mày, không biết giờ, Quậy đã ngủ chưa nhĩ ?
Abbu ngồi bên chiếc salon, vừa bấm ti vi vừa hỏi Kent, trong khi tên ấy vẫn ôm lấy cái điện thoại mà nghe nhạc.
_ Tao về trước đây, không con Zu nó la ó um xùm, mai ba mẹ mới về nên tối nay không ở lại đây chơi với tụi mày được, pai.
Zun với lấy cái áo khoát cùng cái cặp đeo rồi đi thẳng ra cửa. Có vẻ như hắn chẳng quan tâm gì đến chuyện của Mèo sau khi biết con nhỏ đó chưa chết. Còn Kent, tên ấy vẫn như không có chuyện gì, mọi thứ cứ như được thu xếp ổn thoả mà không có bàn tay của Kent. Riêng Abbu, mãi lo cho Quậy không biết ra sao, cho đến 12 giờ đêm, cậu ấy lấy xe trong gara và đến bệnh viện. _Chào bác, con đưa Quậy về để sáng còn đi học, …suỵt… đừng đánh thức Quậy, để con đưa Quậy ra xe ạ. Bác ở lại chăm sóc Mèo, có gì trưa mai tụi con sẽ đến và thay bác ở với Mèo.
Abbu nói khẽ với dì Lê, xong thì cậu ấy đi lại và bế Quậy ra khỏi phòng.
1 cậu nhóc điển trai đang bế 1 con bé ra khỏi bệnh viện với bao ánh mắt xung quanh đang thắc mắc. Gật đầu chào cười, Abbu nhanh chóng đưa nó ra xe trong khi nó thì ngủ như chết.
Xe lăn bánh, nó vẫn ngon giấc, có lẽ qua nay nó vẫn chưa hết bệnh, giờ còn gặp chuyện của Mèo, cũng tội cho nó và cả Mèo.
Cuộc trò chuyện giữa 2 đứa bạn thân, nó hiểu và biết Mèo đã bị tên ấy mê hoặc, nó biết Mèo tuy rất mềm yếu nhưng trong chuyện tình cảm, con bé rất cân nhắc, luôn thờ chủ nghĩa độc thân, nhưng giờ thì, con bé đã bị đánh ngã.
Kent, 1 thằng nhóc chẳng cần biết đời có ý nghĩa gì, chẳng cần biết mình làm gì và cảm xúc mọi người như thế nào. Nhưng giờ, tên ấy lại đang vướng phải cái thứ rắc rối nhất mà trước giờ cậu ấy chưa từng gặp. Vướng phải 1 con bé ngu ngốc về mọi mặt ngoài việc học hành, vướng phải cái gia tộc “Abbu Zun Quậy Mèo Zu”, 1 mớ hỗn độn và toàn là phiền toái đối với đời sống của cậu ấy. Im lặng, chỉ sống vì mình chưa đến lúc chết, chứ không phải sống để hưởng thụ những thứ cuộc đời ban tặng. Chắc có lẽ cuộc đời ban tặng cho cậu ấy 1 người cha nhưng cậu ấy không được gọi là cha, ban tặng 1 người mẹ nhưng mẹ cậu ấy đã sớm ra đi. Nhưng cuộc đời đã ban tặng cho cậu ấy 2 thằng bạn thân, rất thân và bây giờ là 1 cô gái mang cho cậu ấy sự phiền toái.
“Sống khép kín hay đang mở rộng vòng tay che chở cho ai đó”
Kent, cậu ấy như đang trở thành người 2 tính cách. Nó cũng thế, cả Mèo, con bé lúc nào cũng nhút nhát nay lại có dũng khí đối mặt với ai đó. Abbu, Zun, tất cả, tất cả mọi người như đang thay đổi, lối sống 2 kiểu, với người này thì khác và với người kia thì lại khác.
Nhưng…
Chỉ mỗi nó biến mình thành người 2 tính cách thực…
“… Mẹ… mẹ…. mẹ à… cho con đi với… mẹ”… “ Hic..hic… hic…”…
Nó mơ màng trong tiếng gọi mẹ, mồ hôi ướt gối chăn, tóc nó rối bù và mắt nó đang nheo lại như muốn thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Mọi chuyện đến với nó như cơn ác mộng, bây giờ nó như 1 đứa bụi đời, không nhà không cửa không cha không mẹ. Nó đau khổ và muốn vỡ oà 1 lần nữa sau cái đêm hôm ấy, nhưng nó không khóc, nó mạnh mẽ và cười vui với mọi thứ xung quanh như không có chuyện gì. Gió sương đêm mang lại nổi cô đơn vây lấy nó, cạnh căn phòng của Abbu- nó đang chìm trong giấc ngủ. Sáng hôm sau nó vẫn sẽ vui cười, đêm xuống nó đi tìm mẹ trong giấc mơ và sẽ không còn nụ cười như lúc ban mai nữa.
Tại phòng bên, Abbu và Kent ngủ chung với nhau.
_ Kent à, tao hỏi mày nhé, mày trả lời cho tao biết nha.
_ … …
_ Mày từng có cảm giác cần 1 người hơn cuộc sống này không ?
_ … Ùm.
_ Ai vậy ?
_ Mẹ – Kent trả lời ngắn gọn và thầm sâu trong ý nghĩ, cái từ ấy luôn được đồ đi đồ lại để mãi không bị phai màu.
_ Không, ý tao là, 1 người con gái, chứ không phải người phụ nữ.
_ …
_ Hơơơi, thiệt sự là tao không có khả năng nói chuyện với người trầm cảm, ngủ sớm đi, mai còn đi học nữa.
_…
……………………………..
Đèn mở…
_ Làm gì mà về trễ vậy hã ?
Con Zu chống nạnh lên lớn tiếng như chị 2 vậy đấy.
_ Con này, mày là em hay là chị anh mày vậy hã ?
_ Hì hì, anh 2, chị Quậy sao rồi, khoẻ chưa ?
_ Nó chưa chết, còn sống và vẫn khùng điên như mọi ngày. Con khùng đó đang ở bệnh viện chăm sóc cho nhỏ bạn cùng lớp, mới bị tông xe hồi chiều, anh Kent đưa con nhỏ đó đến bệnh viện nên tụi anh phải đến xem chuyện ra sao. Có vẻ như thằng Abbu lo cho con khùng đó hơn là con nhỏ bị tông xe.
Con Zu lại đu theo thằng anh, hỏi mãi về nó và cả Abbu, con bé muốn được gặp Quậy lần nữa. Có vẻ như nó được mọi sự mến mộ từ Zu. Zu thích nó đơn giản vì nó bơi rất giỏi, thích nó vì nó luôn đứng lên vì công lí, sau chuyện nó gắn chặt tình đoàn kết của lớp và cả việc đánh thằng Zun anh con bé 1 trận mà trước giờ sau cái ngày bị bắt cóc không 1 đứa nào dám động đến Zun.
_ Anh không hiểu sao em lại mê cái con nhỏ bạo lực đó nữa, em thừa biết anh ghét chúa con gái hung dữ cơ mà, cứ nhắc mãi, anh gặp con nhỏ đó mỗi ngày đủ ngứa mắt rồi, về nhà thì em cứ nhắc mãi tên con điên đó.
_ Thế chẳng phải đêm hôm ấy anh với chị Quậy ngủ …
Bốp !!!
Hắn bốp vào đầu con Zu 1 cái rõ đau rồi gặng giọng.
_ Cấm em không được nhắc chuyện đó nữa biết không, anh không muốn 1 ai biết được chuyện đó, không là anh giết em chết đấy. Kì này mà không ngoan ngoãn, anh bảo mẹ cho em ở với ba mẹ, đừng hòng sống riêng với anh, đi ngủ nhanh.
Hắn chỉ thẳng ngón tay về phía phòng con Zu, mắt chau lại và lớn giọng ra vẻ đàn anh. Có lẽ chỉ khi nhắc đến Quậy thì Zun hắn mới trở thành người con trai mạnh mẽ thật sự trước mặt con nhỏ em nghịch ngợm.
_ Híc, mẹ về em sẽ mách mẹ là anh hai ăn hiếp em, híc, dám doạ nạt em đi, em đem tin này đồn khắp trường luôn cho mà xem.
Nói rồi con bé chạy thẳng vào phòng đóng cửa lại rồi lại mở cửa ra.
_ Mai anh cho em đến bệnh viện với nhé, lâu quá em không gặp anh Abbu và em cũng muốn gặp chị Quậy nữa.
_ Ngủ điiiiiiiiiiiiiiii…
Rầm ! Con bé đóng cửa cái kiểu giận hờn rồi đi ngủ. Hắn cũng thế, về phòng và cố gắng vứt bỏ hình ảnh của nó ra khỏi tâm trí.
…o.O.o…
“ Tôi đã từng nghĩ, mình chẳng phải để tâm đến bọn con gái bạo lực, nhưng giờ thì không hiểu sao lại phải theo chân và bảo vệ cho c