Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng – Chương 3
Sự nhúng tay của Abbu có gây phiền toái cho Quậy và Mèo. 2 đứa cầm đầu lớp sẽ làm gì để trả thù cho cái chạm mặt tại quán hôm nay. Chuyện gì sẽ xảy ra nữa khi 1 con bé nghịch ngợm như nó vẫn không bỏ thói phá làng phá xóm. … 6h sáng…
Trời hôm nay đẹp hơn mọi ngày thì phải, chẳng nắng gắt, cũng chẳng âm u, ngày đẹp chăng ? Chưa chắc chắn được vì mọi chuyện vẫn chưa chính thức được bắt đầu. Sau cuộc chạm mặt tối qua, cái bọn cầm đầu kia có gây thêm phiền toái gì không nữa. Chuẩn bị đối mặt với 1 ngày dài.
Nó và Mèo hôm nay đi học sớm được 1 bữa, không biết chiều nay có bão lớn không nữa. Vẫn như thường lệ, tụi nó đi gửi xe rồi cùng nhau vào lớp. Hí hửng với 2 cuốn bài tập Toán, nó vừa đi vừa kể toàn bộ câu chuyện tối hôm qua cho Mèo nghe. Múa tay múa chân cả lên theo kiểu của 2 con nhỏ lớp trưởng lớp phó, Mèo thì cười đau cả bụng, còn người ngoài nhìn vào lại tưởng nó thần kinh.
…Lớp 11A1…
Lớp hôm nay im lặng lạ kì, nó và Mèo bước vào lớp như ngày thường thì sẽ bị những “tia lửa điện phóng thẳng vào mắt”, còn hôm nay ai ai cũng tập trung làm việc riêng của mình. Còn thằng nhóc “bố rỗng” thì lại chăm chỉ ngồi làm bài tập Toán, đúng là khác lạ thật.Quậy thì thầm vào tai Mèo bảo con bé cảnh giác, rồi vào chổ lấy trong cặp ra 2 cuốn vở bài tập Toán mua tối qua, tranh thủ khi chưa vào tiết mà làm cho kịp.
4 tiết học buổi sáng nhanh chóng trôi qua trong sự im lặng của cả lớp. Bình thường thì ai nấy cũng cười nói xôn xao, nào là nhắn tin điện thoại, nào là nghe nhạc hát véo hát von cả lên. Riêng nó và Mèo, bình thường cũng huyên thuyên chuyện gia đình, nhưng với không khí bây giờ thì khó mà hé được cái răng ra cười. Một ngày buồn chăng ?
Vào tiết 5 __tiết sinh hoạt ngoài giờ __
[ chỉ do mỗi ban cán sự lớp điều khiển, ngoài ra không có giáo viên nào đứng lớp ].
Lớp trưởng bước lên bục giảng lấy giọng:
_ ah hà, đồng bào nghe rõ trả lời.
Cả lớp bây giờ mới bắt đầu xôn xao, cười rầm rộ khi nhỏ lớp trưởng thử mic-ro.
Con Boo vào chủ để chính ngày hôm nay:
_ Theo như bình thường, lớp ta sẽ bắt đầu vô các chủ đề sinh hoạt, nhưng hôm nay, cán bộ lớp có sự chỉnh sửa chương trình. Chúng ta vừa lên lớp 11, tuy không lạ mặt nhau, nhưng cũng đã có 3 người lạ ấy nhĩ, vậy thì bắt đầu nhé, giới thiệu bản thân nào, đầu tiên, tui là Trần Thiên Nhã, cứ gọi là Boo nhé, hehe.
_ Mày khỏi giới thiệu nick name, nhìn dáng mày ai chẳng biết mày là heo, háhá.
Con lớp phó học tập xen mấy câu chọc phá, Boo quay về chổ hăm he con nhỏ ấy sẳn nhường mic-ro tiếp tục phần giới thiệu bản thân.
_ Aha, xin tự giới thiệu, tui tên Lê Chiêu Quân, cứ gọi là Tiểu Quân nhé.
_ A tao hiểu rồi, Tiểu Quân có nghĩa là “ tiểu ra quần” háhá, đúng không, đúng không, háhá.
Đến lượt con Boo trả thù. Cả lớp lại 1 pha cười lật ngửa, tụi nó nay không trêu kẻ lạ mặt mà lại đi trêu nhau làm nội bộ bị lủng củng nữa chứ. Chẳng hiểu nổi ?
Tiếp tục tới những thành viên trong lớp, Abbu, Mèo, rồi cuối cùng là Quậy…
_ Xin tự giới thiệu, tui là Lâm Ly Ly, tên thường gọi là Quậy.
_ Đáng lẽ mẹ của mày phải đặt tên ày là Lâm Lỳ Lỳ, tên thường gọi là Láu Cá mới đúng chứ.
Con Boo đang ngồi ở dưới xỉa xói tên gọi của nó. Cứ nghĩ tụi ban cán sự sẽ “câm” miệng chọc ghẹo tới cuối tiết, nhưng giờ thì đã xác thực rằng: tụi ấy không phải bỏ qua mọi chuyện dễ dàng, mà đang chờ cơ hội để có 1 trận chiến lớn hơn.
_ Haha, chừng nào mày là má tao thì hẳn ý kiến ý cò nhé, không thì câm mỏ câm mồm của mày lại đi, bầu không khí trong lành đang bị ô nhiễm dần đấy.
_ Mày… mày nói ai thế, nói lại nghe xem.
_ Háhá, tội nghiệp mày, to mồm mà mỗi tội điếc, thật là bất hạnh, chà chà, dịch vụ chỉnh miệng sửa tai miễn phí đâyyyyy, mày muốn tao sữa miễn phí không hã? Háhá.
Con Boo ứ họng chả nói được gì, có lẽ là đấu “võ mồm” không bằng nó rồi đành đấu “võ tay” thôi.
Nhà Quậy lúc này…
_ Tôi xin lỗi, tôi sẽ dạy dỗ nó lại ạ, chị bình tỉnh, con gái chị sao rồi ?
Người đàn bà ngồi đối diện mẹ nó lúc này đang tức tối, la lối để hã cơn tức giận, không biết vì sao mà nó lại đánh nhau với con nhỏ hàng xóm, làm con bé phải nghĩ học mà lăn trứng gà.
_ Chị cho tôi xin lỗi, thuốc men bao nhiêu, tôi sẽ trả ạ, chị bình tĩnh, tôi sẽ xử nó 1 trận mà.
Đúng là mẹ nó khổ với nó thật. Nhưng, vào cái tuổi đang lớn thế này, hỏi sao mà nó không nghịch phá cho được, lúc nhỏ đã muốn phá banh nhà thờ người ta, huống gì bây giờ cơ chứ.
Nắng vào giữa trưa bỗng gắt lại, mọi thứ tự nhiên trở nên khô khốc hơn quanh ngôi nhà nhỏ bé của nó, bóng người phụ nữ cực khổ bao năm qua, nuôi nấng nó, lo lắng và bỏ qua tất cả những gì nó gây ra cho bà ấy. Những giọt nước mắt rơi, rơi không chờ sự đồng ý của bà mẹ. Nước mắt dành cho người chồng rượu chè, dành cho đứa con gái tinh nghịch vô tư và dành cho số phận của chính bản thân mình.
……………………………… Trong khi đó…
Lớp học 11A1 đang khá căng thẳng vì sắp có cuộc chiến xảy ra.
Bốp !! Một bạt tai vào mặt nó. Chát !! Lại 1 bạt tai trả cho con nhỏ lớp trưởng. Bốp… Chát… Bốp…
_ Dừng lại đi, sao bọn con gái các cô phiền phức thế, người cùng 1 lớp không thể hoà thuận được à, mỗi người nhịn nhau 1 tí đi.
Abbu đứng dậy lên tiếng cắt ngang cuộc chiến “ bạt tai”. Con Boo phản bác :
_ Cậu đừng xen vào, chuyện tối qua bọn này nể mặt cậu lắm mới không đụng tới nó, cậu bênh vực nó cũng vừa vừa thôi, nó ngỗ ngược như thế thì phải dạy cho nó 1 bài học chứ.
_ Tao không cần mày dạy đâu con khốn, câm mồm lại đi, tao không đủ kiên nhẫn mà ở đây tát qua tát lại với mày đâu nhá.
…[reng…reng…reng…]… tiết học kết thúc.
Abbu và Mèo vội chạy lên bục giảng lôi nó về, con Tiểu Quân cũng đi lại khoát vai con Boo rồi thì thầm to nhỏ gì đó, con Boo dằn cơn tức và sách cặp ra về.
Đã qua 3 ngày học tại lớp, nó và Mèo, vẫn không thể thay đổi được cục biện, hầu như ngày càng xấu hơn, nhất là con Boo, chuyên gia gây rối và đầu tàu cho những âm mưu “độc chiêu”. Có lẽ để không là 1 học sinh cá biệt thì tụi nó phải nhân nhượng, điều này thì Mèo có thể nhưng Quậy thì không bao giờ.
…………………………………………� �…………
…Nhà Quậy…
_ Thưa mẹ con mới đi học về.
Nó đang hướng thẳng về cầu thang mà chẳng để ý đến gương mặt của mẹ nó.
_ Đứng đó, ai cho cô vào ?
Quậy chưng hững, quay mặt lại nhìn gương mặt mẹ nó đang hầm hầm, chẳng có 1 tí gì gọi là đùa giỡn với nó cả, sao vậy, nó cảm thấy nặng nề trong phút chốc. Mẹ nó lại khó chịu với nó.
_ Tại sao, cô lại làm cho tôi khổ hoài vậy, cô đã gây ra biết bao nhiêu chuyện rồi hã ? Thằng nhóc nhà cạnh bi gãy tay, bọn chó con mới sinh cô cũng không tha, bây giờ thì tới con bé đầu xóm bị xưng cả mặt mũi lên, cô gây chuyện đủ chưa vậy hã ?
_ Connn…
_ Thôi, cô đừng giải thích nữa, trên bàn, tôi đã soạn sẵn quần áo cho cô hết rồi đấy, đi đi, cho cô 1 tuần để suy nghĩ về bản thân, 1 tuần sau, tôi muốn thấy 1 đứa con gái đúng chất, chứ không phải là “ thằng con trai” chuyên phá làng phá xóm như thế.
Nước mắt nó đọng khoé mi, nó không muốn khóc, nó cứng rắn, nó mạnh mẽ, nó phải chịu trách nhiệm những gì mình đã làm, không có gì phải khóc cả, nó chỉ được khóc 1 lần khi nó chào đời mà thôi. Mà hình mẹ nó vừa xưng : tôi với cô.
_ Mẹ đuổi con đi …
Mẹ nó không nói thêm lời nào, quay mặt về hướng khác, mặc cho nó có giải thích gì đi chăng nữa, thì bà ấy cũng quyết định rằng nó phải ra khỏi nhà.
Quậy không nài nỉ hay van xin, nó lên lầu lấy mớ sách giáo khoa và bài vở bỏ vào hết trong cặp, mang theo cả cái vali bên tay còn lại, nó bước từng bước chậm chạp, nó không muốn xa nhà, không muốn xa mẹ dù chỉ là 1 ngày, nói chi đây lại là 1 tuần. Bây giờ nó biết sống ở đâu, ai có thể cho nó ở nhờ, ai lo cơm nước cho nó, mớ tiền trong vali đủ cho nó sống qua ngày chăng ?
Rồi xách chiếc vali ra khỏi nhà, quay lại nhìn mẹ lần nữa, nó tạm biệt:
_ Con xin lỗi mẹ, con sẽ đi, hẹn gặp mẹ 1 tuần sau, con sẽ cố gắng thay đổi.
Quay mặt đi, nó bước những bước chân gấp gáp, nhanh dần nhanh dần… chạy…chạy… nó chạy hết tốc độ mà chiếc xe đạp chịu được, nhưng chẳng biết nơi nó định đến là đâu cả. Trưa nay nó phải đi học tăng tiết, cái vali này để đâu mới được cơ chứ, chắc phải nghĩ học 1 bữa rồi.
Đã 1 giờ trưa, các lớp học lặng thinh, chỉ nghe tiếng các giáo viên đứng lớp giảng bài. Riêng 11A1, cả bọn chẳng nói câu gì, hình như chiều nay thiếu vắng nó, lớp trông yên lặng hơn, con Boo chẳng có dịp gặp lại nó mà gây sự. Abbu thì lại chẳng được 1 trận cười nào khi trước mặt chẳng có con “ khỉ đột” lắm phiền toái :
_ Quậy đâu rồi Mèo ?
_ Em không biết nữa, chẳng hiểu sao nó lại nghĩ, nếu nó nghĩ là đã nói cho em biết rồi, đằng này…
Cũng tội cho Mèo, phải đi bộ đến trường khi “tài xế” là nó chẳng đi học. Gọi điện thoại về nhà nó thì không ai bắt máy cả nên con bé đành đi học 1 mình mà không có Quậy đi cùng.
Trong khi cái trường vẫn chẳng có gì thay đổi thì nó lại thật sự thay đổi trong phút chốc.
Đôi bàn chân, cứ bước, cứ bước, dắt chiếc xe đạp đi ngang qua cánh đồng, qua bờ sông, rồi lâu lâu lại đá hòn sỏi, gốc cây. Nó bứt rứt, tại sao, mẹ lại như thế? Mẹ luôn bỏ qua cho nó mọi chuyện cơ mà, nhưng sao hôm nay mẹ lại cương quyết đuổi nó đi? Mẹ không sợ con gái mình gặp chuyện gì sao? Những ý nghĩ về mẹ cứ tua từng cuộn băng trong đầu nó. Đi hết cả buổi trưa rồi cho đến chiều, nó dừng chân tại quán chè gần trường. Gọi 3 ly chè thập cẩm, nó ngồi nhâm nhi 1 mình chờ Mèo, nói đúng hơn là khi nó buồn thì ăn là giải pháp để giải “sầu” tốt nhất.
_ Chè Thập Cẩm ơi, mày là chè “hỗn tạp” phải không ? Nếu phải thì mày giải thích mớ “hỗn tạp” trong đầu tao coi, tao không biết làm gì hết đây nè… Hã, mày nói sao? Tao làm đúng à ? Ừ!! Mày nói đúng lắm, tao sẽ giữ vững lập trường, bọn con nít trong xóm đáng trị mà hữ, hèhè, đồng minh yêu dấu, tao ăn mày đây, pái-pai.
Ngậm cái muỗng, nó hỏi ly chè, tự hiểu, tự đính chính mình đúng, rồi tự quyết ý chí vững bền của mình, tiếp tục phát huy, ôi trời “giang sơn khó đổi, bản tính khó dời”. Toát cả mồ hôi !
[reng…reng…reng]… giờ học kết thúc.
Mèo đang lê lếch từng bước chân uể oải ra khỏi trường, con bé có vẻ buồn chán khi trong lớp ngoài nói chuyện với nó và Abbu ra thì chỉ biết cắm cúi vào mớ sách vở. Dừng lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, Mèo thấy chiếc xe đạp thân quen bên kia đường và 1 cái xác ủ rủ đang cố gắng xử cho hết 3 4 ly chè 1 cách tốc độ.
_ Mày đi đâu vậy hã, sao không đi học, cái gì đây, xách vali đi đâu vậy, sao thế… kể tao nghe xem, Quậy…
Con nhỏ này chỉ biết hỏi với hỏi, mà chẳng để ý thấy gương mặt buồn còn hơn con chuồn chuồn của nó nữa, chẳng trả lời, nó lấy trong vali ra cái túi nhỏ mà mẹ nó bỏ vào rồi trả tiền 3 ly chè đã được nó chén sạch. Khoát vai con bạn thân, leo lên chiếc xe đạp nhỏ mà nó với Mèo ngày ngày ôm ấp -món quà duy nhất mà tụi nó được tặng từ số tiền mà 2 bà mẹ 2 nhà dành dụm mua cho, đèo nhau đi lòng vòng. Chiếc xe đạp lăn bánh, chầm chậm, chầm chậm, hưởng gió chiều, đi ngang qua các quán Hủ tiếu, Bún riêu, kể cả Phở, mà nó cũng chẳng thèm ngó, tâm hồn ăn uống đang “busy”. Rồi lại đi ngang qua cái rạp chiếu phim Galaxy, sắp ra mắt phần 7 : Harry Potter and the deathly hallows [ Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần ], con nhỏ nó mê Daniel Radcliffe lắm, thần tượng của nó đấy.
_ Ô, Harry của tao kìa Mèo ơi, đẹp trai quá không biết, khởi chiếu 1 nửa của phần 7 vào ngày 19 tháng 11 năm nay, ôi tao phải để dành tiền đi coi thôi, tiền ơi tao cần mày lúc này.
Nó hí hắc hí hửng mà quăng chiếc xe đạp ở đấy cho Mèo giữ, chạy lại ôm cái tấm poster có hình cái chàng Daniel Radcliffe “của” nó. Không ham ăn thì lại ham uống, không ham uống thì lại ham chơi, không ham chơi thì bây giờ nó ham cả phim lẫn truyện, kì này tiền lương của nó phải hao hụt 1 phần cho cái anh chàng Harry với cái ông chúa tể Voldemort gì đó nữa rồi.
Rời cái rạp chiếu phim, mặt nó lại tươi lên được 1 chút, tuy không mất đi vẻ buồn là mấy.
_ Chuyện gì, nói tao nghe xem sao lại như vậy, vali này có nghĩa là như thế nào, sao mày im lặng vậy, mày nói chuyện với cái tấm poster đấy mà tao mày lại chẳng để tâm, đúng là … con khùng mà, QUậyyyyyyy…
_ Hã, ừ, poster đẹp mày nhĩ ?
Cốp !
_ Mày điên hã, tao hỏi mày giận ngược lại mẹ rồi bỏ nhà đi bụi à ?
_ Háhá, mày thiệt là điên hơn cả tao, tao đâu có điên đến nổi giận ngược mẹ tao mà bỏ nhà đi, là do… mẹ đuổi tao đi.
_Trời ạ, mày làm chuyện gì mà đến nổi để mẹ đuổi đi thế ?
_ Thì hồi sáng trước khi qua chở mày đi học, tao đi ngang qua nhà con nhỏ đầu xóm, thấy nó đứng trên lầu huýt sáo, liếc ngang liếc dọc tao, buồn buồn tao quắt nó xuống hỏi thăm, thế là…
_ Hiểu rồi khỏi kể, mày đúng là vô duyên có giấy tờ đấy, ai đụng tới mày mà đã đánh người ta. Thật là… thôi qua nhà tao ăn cơm chiều đã, mà không, mày mới xử xong 3 ly chè mà, qua nhà tao rồi hẳn tính. Chán thật !
Có thế thôi đấy, mà nó lại kiếm chuyện đánh người ta, đúng là con lớp trưởng bảo nó láu cá không sai mà.
Tiếng nói cười chợt hiện lại sau cuộc trò chuyện trên đường về nhà Mèo, nó thật mau quên, mới cái bản mặt hoàng hôn về chiều mà giờ cứ như bình minh vừa thức giấc. Có lẽ, con người thật của nó khó có thể thay đổi được, nói đúng hơn là không nên thay đổi, nó hãy cứ là chính nó là được rồi, cứ như ly chè “ nói với nó” á, dù có ngang ngược “chút xíu” nhưng trông đáng yêu hơn là lúc nó ủ rủ, thiếu sức sống nhĩ. Lại lăn lăn, xe đạp yêu dấu đưa chúng nó về tới nhà, mà lần này là nhà Mèo chứ không phải nhà nó.
… nhà Mèo…
_ Sao ạ, vâng, chị yên tâm, em sẽ lo cho nó mà, không sao đâu, 1 tuần thôi, cũng chẳng tốn kém gì đâu, vâng… vâng … chị cứ lo việc của chị đi, bé Quậy cứ để em lo.. vâng… à 2 đứa nó về rồi, em cúp máy trước.
_ Đã làm gì mà để mẹ phải đuổi đi thế này ?
Mẹ Mèo chặn hỏi từ cửa vào. Quậy nhe răng cười:
_ Dạ, con có đụng nhẹ con nhỏ hàng xóm chút xíu à, mà má nó sang mách má con, thế là má đuổi con đi luôn ạ, mà sao cô biết hay vậy ?
_Ờ thì, cô đoán vì thấy cái vali của con kìa. Thôi, con ở nhà cô đi, cố gắng ngoan ngoãn, đừng làm mẹ con buồn nữa, biết không ?
Nó gật gù tiếp thu lời giảng thuyết, nhưng chắc gì nó thực hiện theo cơ chứ, mức độ bướng bỉnh của nó xếp hàng No.1 rồi. Xách vali vào nhà Mèo, nó uể oải đi rửa mặt mũi, từ trưa giờ lang thang ngoài đường mà.
Nắng chiều dịu lại, nhường chỗ cho bóng đêm bắt đầu bao phủ, trời tối lại nhanh chóng. Có lẽ rằng “ngày tháng 10 chưa cười đã tối” rồi đây, ngôi nhà nhỏ bé của nó hôm nay bỗng vắng lặng, không còn nghe giọng hát thánh thót của “con” gì đó nữa, không còn tiếng la hét inh ỏi kiếm chuyện với bọn con trai con gái hàng xóm, tất cả đều im lặng.
_Quậy, con xếp đồ vào cùng tủ của con Mèo đấy, ừ, chỗ đấy đấy, rồi ra đây 2 đứa phụ mẹ dọn cơm cùng ăn tối nữa, Mèo dắt ba con ra ăn cơm.
Ngược hẵn với ngôi nhà của nó lúc này. Hôm nay, nhà Mèo vui vẻ nhộn nhịp hơn, tuy chỉ có 4 người nhưng cũng đủ làm cái xóm điên đầu chỉ với cái giọng hát “ vờ vip” của nó. Vu vơ, vu vơ, nó chợt dừng lại trước chiếc bàn nhỏ cạnh tủ kính.
_ Gì đây nhĩ, vé xe đi Nha Trang dành cho 2 người à ?
_ Gì đấy Quậy, sao không bưng cơm ra vậy con … À, vé này, cô vừa mới đặt của trưởng ấp, định là cô với con Mèo sẽ đi chơi cho khuây khoả, nếu con thích, thì đi với nó đi, kì này hàng gấp quá, cô phải may cho nhanh để giao cho chủ nữa, sẳn tiện 2 đứa đi xã tress, học trường mới có vẻ nhiều áp lực.
_ Thôi ạ, con còn phải đi làm thêm nữa, con còn…
_ Thôi, bỏ hết đi, 2 đứa đi chơi cho khuây khoả, nghỉ làm vài bữa cũng có sao, xếp đồ sẵn đi, sáng mai cô dắt đến nhà trưởng ấp mà đón xe cùng đi với cả xóm.
Mèo mừng rỡ vỗ tay, ôm mẹ mà cảm ơn, nó thì cười tươi vì đâu ra có chiến đi chơi free như vậy. Bữa cơm gia đình tại nhà Mèo ,ấm áp, nhưng nó vẫ thấy dùng cơm với mẹ sẽ ấm áp hơn, chỉ mới có 1 buổi chiều, mà sao nó lại nhớ mẹ đến thế, nó mạnh mẽ và vô tư lắm đấy chứ, thế mà giờ nó cũng biết nhớ là gì. Hôm nay lại ko đi làm, ko biết ông chủ béo Abbis có cằn nhằn nó ko nữa đây. Mà thôi vậy cũng tốt, đỡ phải gặp cái tên Abbu lắm lời chọc ghẹo nó.
…11h đêm…
Trời se se lạnh, nhưng chắc là không mưa, những vì sao lấp lánh trên bầu trời đang ngắm nhìn 2 cô nhóc trên mái nhà thì làm sao mà mưa được, nhìn 2 đứa nó đáng yêu và nghịch ngợm quá. Tụi nó thì lại đang chờ đợi đến ngày mai, 1 ngày mới chỉ có nắng, gió và sóng biển. Cuộc sống là ở đây.
_ Sao không năn nỉ đi, cô Thu đuổi là đi liền thế hã, có khi cổ nói lẫy thế thôi, chứ mẹ nào không thương con mình.
_ Tao biết chứ mạy, trước giờ mẹ luôn bỏ qua cho tao mà, chắc là lần này không thể chịu nổi tao nữa ấy thôi. Với tại tao thấy vali đã soạn sẳn rồi, tao còn năn với nỉ gì nữa. Mà mày cho ở không, ko cho ở tao đi ra công viên ở vậy.
Nó hâm doạ chứ, gặp con Mèo ngây thơ cười hì hì mà nghe theo, chứ gặp ai khác là cho nó đi luôn, ở nhờ mà còn làm giá nữa chứ.
Những tiếng hát trong trẻo vang lên trong màn đêm, gió thổi ngày một lớn, chúng nó vẫn ở đó, trong vòng tay nhau, ấm áp, tình bạn 1 năm qua, 1 tình bạn mà kể cả Chúa trời cũng không thể ngăn cách được. Một năm không phải là dài, nhưng không ai nói nó ngắn cả, tính cách khác nhau, sở thích khác nhau, nhưng tụi nó có cùng suy nghĩ, đồng cảm với nhau và nhất là, 2 đứa nó yêu thương nhau còn hơn chính bản thân mình nữa. Một giấc ngủ dài, trong 1 đêm se lạnh, bên nhau ấm áp, cái chăn nhỏ đủ để tụi nó gần nhau hơn, ôm nhau, nó và Mèo chìm vào giấc ngủ để chuẩn bị cho 1 ngày dài bên bãi biển xanh mà đây là lần đầu tiên tụi nó đặt chân đến.
☺☻♥…♥☻☺
…………………………………… …5h30 sáng…
Chiếc xe bắt đầu khởi hành từ nhà trưởng ấp, vẫy tay tạm biệt mẹ Mèo, 2 đứa nó hí hửng cho 1 ngày mới.
Trời hôm nay mát mẻ, có lẽ là do sáng sớm nên mới đẹp được như thế. Lướt qua những con phố, những hàng cây ven đường, thưa dần, thưa dần… cho đến khi, tụi nó ngửi được mùi mằn mặn của nước biển. Tới rồi !!
_Wow, mát quá, ở đây mát quá mày ơi, gió cứ thổi mãi thế này cơ đấy, tao ở đây 1 tuần luôn nhé.
_ Con điên, mày cũng sung sức quá ha, đi thôi, trưởng ấp đã đặt phòng trong khách sạn mini rồi đây, lượt đi do trưởng ấp lo, lượt về thì tự xử, 2 ngày 1 đêm xe sẽ về, ở lại thì tự đón xe mà về đấy, mày cứ ham hố đi.
Vừa nói, con Mèo vừa chăm chăm nhìn vào tấm giấy gì đó, tìm đường đến khách sạn mini trên bãi biển tuyệt đẹp này. Mặt trời bây giờ đã hằn hặn lộ diện, in bóng xuống mặt biển sớm ban mai kia. Ôi không khí trông lành quá !
Trong khi đó… 11A1…
_Hôm nay 2 con nhỏ đó sao nghỉ học không biết, mẹ con Mèo còn đem đơn lên xin phép chứ, làm bẻ mặt với bọn lớp trưởng A2 A3 quá đi mất, ááá tức thật.
Con lớp trưởng cứ bực bội la hét trên bục giảng, cầm phấn ngọ nguậy điểm danh, chắc con nhỏ bức xúc lắm, thường thì cái lớp nó nghĩ, chẳng ai lại đưa đơn xin phép thế này, lớp quậy mà nghiêm túc thế sao được, 2 đứa nó là lần đầu tiên đấy, kì này về con Boo lại sẽ làm 1 trận cuồng phong cho xem.
_ Mèo với Quậy hình như đi du lịch ở đâu đó, chiều mai mới về, ắc hẳn mai sẽ nghĩ luôn_ Abbu lên tiếng.
1 ngày bình yên cho cái lớp và cả những lớp bên cạnh nữa.
…12h trưa, ngoài trời nắng gay gắt…
_ Tắm biển thôiiii…
Cốc !
_ Con điên, trưa nắng chang chang, ra đó phơi nắng hã, đã lùn còn đen ai chịu nổi khi nhìn mày.
Cứ ăn hiếp được thì ăn hiếp nó hoài.
_ Mày mới là con bệnh á, mày đánh được đánh hoài hã, chém chết mày bây giờ, đau quá đi nè, đến đây không tắm chứ làm gì, ngắm mặt trời mọc hã, xàm xàm không à, hứ, không đi tắm thôi, tao đi tắm biển 1 mình vậy, nay biển vắng người mà chẳng biết hưởng thụ, lèè…
Nó le lưỡi trêu Mèo, đỏng đãnh chạy ra biển, nhãy múa như con thần kinh ấy, nhìn qua nhìn lại, mỗi nó tắm biển, ai thấy không bảo nó bệnh não thì cũng bệnh giống nó.
_Aaaaaaaaaa, đã quá đi, ước gì mình là con của biển nhĩ, ôi đã quá _[mơ mộng điên khùng] mà công nhận mình hâm thiệt, có 1 mình mình tắm biển lúc 12h trưa thôi à, hix hix, thôi kệ, chắc gì có ai điên bằng mình, háháhá, là lá la, ta là con của biển, ta yêu biển và biển cũng yêu ta, ta yêu những ai tắm biển giữa trưa giống ta, hahaha, là lá la, la lá là…
Nước biển mát, đưa nó vào khoảng không gian lơ lửng, như đang ở đâu đó, đâu đó xa xa, nhiều mây trắng, có tiếng nhạc du dương và có cả những thiên thần bé nhỏ đang bay lượn trước mặt nó, giống như cái nơi mà nó mơ ước được đặt chân đến, nhưng vẫn chưa đến được.
Đang say xưa hửng thụ sự sung sướng mà nó chưa từng có, cảm giác đang lơ lửng 9 tầng mây, thì bỗng có tiếng gọi của “ai đó” làm nó rớt 1 cái “bịt” xuống 12 tầng địa ngục.
_ Cứuuu… ặx…ọc… cứuuu tui… với… ặcxx… cứ..u…u…..
_ Gì vậy, ai đó, ở đâu, lên tiếng đi, aiiiiiiiiiii………..
Nó hoảng loạn khi nghe tiếng kêu cứu, a nó thấy rồi, 1 bàn tay đang vơi với ngoài xa, chìm dần, chìm dần…đâu mất tiêu luôn rồi ?
Sau 1 hồi vật vã, mò “kim” đáy biển, nó đã cứu được cái cây “kim” ấy lên, bảo là “kim” thế mà to gần gấp đôi nó, tội thay con bé, đó giờ tắm sông có biết cứu người là gì, con nít trong làng toàn là dân vip bơi lội mà.
…Trên bờ … lúc này…
_ Ê, này, có sao không, tỉnh dậy, êêê, tên kia, tỉnh dậy coiiiii…
Nó đang hớt hơ hớt hải, tán vào mặt 1 tên nhóc nào đó trông không phải người ở đây, vì dân ở đây chẳng ai con trai lại trắng như thế. Không suy nghĩ nhiều hơn về thân thế cái tên này, bây giờ nó đang nghĩ làm gì cho hắn có thể thở lại được
Quậy nó hoảng loạn thật sự khi thằng này ngây đơ ra đấy, chẳng nói chẳng cử động gì, nó chẳng biết phải làm gì, cứ lảm nhãm mỗi câu “phải làm sao đây?”, trong khi hắn không thở được cơ kìa. Nó tập trung suy nghĩ, rồi tưởng tượng đến những bộ phim Hàn, Mỹ, Nhật, Trung Quốc, I-rac, I-ran, Pakistan. Thường thì cứu người chết đuối như thế nào ?
Rồi nó bỗng la to:
_ A, trong sách giáo dục quốc phòng, xoa bóp tim ngoài lồng ngực, đúng rồi…
Hành động ngay mà không suy nghĩ trước khi quá muộn. Mong là nó thành công sau nhiều lần học lí thuyết trên trường mà chưa có dịp thực hành như thế này.
_ Sao hắn chưa sặc nước ra nhĩ, xoa bóp tim ngoài lồng ngực rồi cơ mà, sao đây, cách hữu hiệu nhất mà thầy dạy là… là…
…o.0.o.♥.♥.♥.o.0.o… _ Sặc.. hặr…hừrhựhựr…sặxx…
_ Ôi lạy Chúa, con cứu được 1 mạng người, tạ ơn Chúa lòng lành.
Cái thằng vừa được cứu sống bởi nó mở mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu theo vẻ tinh nghịch của nó đang chăm chú xem hắn thế nào, vội đưa tay lên miệng mình, hắn la toáng cả lên.
_ Cô đã làm gì hãã..ã….
_Cứu ông chứ gì, không có tui là cha chết ở ngoài đấy rồi đó biết không, còn không biết cảm ơn còn hỏi tui làm gì nữa à.
_ Không, ý tôi nói là cô đã làm gì thân thể tôi rồi ?
_ Ờ thì, “hô-hấp-nhân-tạo”, hã, cái gì, tôi vừa hô hấp nhận tạo á, ááá…
_ Áááááá, sao cô dám hã, trời ơi, bẩn quá, gớm quá…
Hắn cũng la toáng lên theo nó, mà lại còn phan 1 câu như trời giáng vào tai con nhỏ.Vừa nói, hắn vừa chùi chùi bôi bôi cái môi vừa từ xanh hoá đỏ của mình.
_Hã, cái gì, anh nói ai bẩn hã, nói lại nghe coi tên “quái vật” kiaaaa…..
Không trả lời, hắn đứng phắt dậy và bỏ đi, chẳng ngó ngàng đến gương mặt rõ bức xúc của con nó.
_ Này, tên kia, sao vô ơn vậy hã, ko biết cảm ơn hã, còn nói ai bẩn nữa, đúng là thứ không biết điều mà, ááá, coi như hôm nay con này xui cứu phải tên trời đánh này, áááááá … á trời, mà mình vừa làm gì cơ chứ, hô… hô… hô hấp… nhân tạo á, trời ơi, nghĩa là… hôn môi sao, ááááááááááááááááááááááááá á, mày điên hã Quậy ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii……….
Nó bực mình, thét lớn, cho đến khi hã bớt giận rồi đứng dậy lẩm bẩm bực bội đi về phòng, con mắt hằn hặt lửa ấy vẫn hướng về bóng dáng tên “ quái vật” mà nó nói. Những bước chân mạnh bạo, ôi con nhỏ điên mất thôi, lần đầu tiên nó giúp ai đó mà chẳng được 1 lời cảm ơn, ngược lại còn bị người ta bảo là “bẩn” nữa chứ.
_Ááááááá, tên trời đánh, ông trời ơi, đánh nó chết đi dùm con, tức quá à, trên đời có thứ người như vậy á hãããã, ááááá, ngày đen đủiiiiiii ……..
[gầm …gầm… đùng… chéx chéx…].
Con nhỏ vừa la câu “ngày đen đủi” ư, mây đen kéo đến, sấm chớp ầm ầm lập tức, ôi không, mưa rồi, trời chuyển tiết trong tít tắc vậy sao, con nhỏ này miệng nó nói chi mà linh thế.
_ Ớ ông trời, con nói đùa cơ mà.
Ngây thơ cái kiểu không hợp pháp như nó.
Trong căn phòng nhỏ nhắn, qua tấm kính cửa sổ, Mèo ngắm những hạt mưa rơi vội vã, cứ như cuộc đua nước rút vào những giây cuối cùng, mưa tạo nên tiếng ồn lớn trên khoảng không mái nhà, tạo nên những đường sóng gợn tuyệt đẹp, nó ngồi đó bên cạnh Mèo mà la hét ỏm tỏi.
_ La xong chưa, có chuyện gì kể tao nghe với ?
Mèo ngồi cạnh tựa vai nó mà ngắm những hạt mưa.
_ Bực cả mình àààà, gặp phải cái thằng âm binh trời đánh nào đó, cất công cứu hắn chết đuối, nghĩ sao không cảm ơn 1 tiếng mà còn xĩ vã tao nữa chứ, ôi nếu hôm nay mà tâm trạng không tốt đi nhé, là hắn có ăn 1 trận đại náo thiên cung của tao rồi nhá, tên trời đánhhhhhhhhhhhhh….
_ hìhì, tao cứ tưởng giữa trưa thế này chỉ có 1 con điên như mày tắm biển thôi ai ngờ lại có 1 thằng khùng nữa chứ, hợp đấy hợp đấy, đẹp trai không mạy.
Bốp ! Tiếng đánh đùa vào trán Mèo, xuýt xao con bé Mèo nhăn nhó, khi không lại bị đánh.
_ Mày điên à, ai biết đâu, đẹp trai à… ưrr… nhìn không rõ nhưng cũng tạm… tướng tá…thì chắc cũng được, nhưng mà tâm hồn, lương tâm bị chó tha đi mất rồi, á trời bực mình quá, mày hỏi cái thằng đấy chi thế tao bực quá đi nèèèèè….. _ Để tao gặp lại hắn lần nữa đi, tao ko đánh hắn nhừ xương thì Quậy tao sẽ đổi tên từ Lâm Ly Ly thành Lâm Lỳ Lỳ luôn à xem.
Mèo im lặng, để nó trút giận, dù trời mưa có lớn cách mấy thì giọng nói thánh thót của nó cũng chẳng nhạt đi, cứ cau có mãi. Mưa lại càng to.
Tưởng sẽ bình yên, hưởng lạc qua chuyến đi tắm biển này, ai ngờ rằng lại gặp phải chuyện không đâu, trời thì lại mưa, chán ngắt. Mong là chiều nay man mát không mưa để tụi nó không phí công 2 ngày trời đi du lịch nơi xa thế này, cái biển đẹp nhất từ trước tới giờ đối với tụi nó.
Quả là ấm ức chuyện giữa trưa, nó không để mình bị người ta lấy oán trả ơn như thế được, chấp tay sau lưng, nó thả những bước chân nhẹ nhàng trên bãi cát trắng ban chiều, trời đã tạnh mưa rồi, cát vẫn còn ươn ướt, nhưng nhờ gió thổi nhằm làm cát khô đi, bờ biển trông đẹp hẳn ra.
_ hừhừ, để chị mày tìm ra đi nhé, có nước nhừ xương nhá cưng, hừrhừr.
Nó như là “ thám tử lộ mặt”, cứ đảo đảo ngoài biển, y hệt 1 con bệnh. Mà cũng không biết sao, chẳng có ai tắm biển cả ngoài đoàn người đi cùng xe trong xóm con Mèo ra.
Bực bội sau 1 hồi tìm kiếm, nó chả thấy cái thằng đã làm nó điên đầu kia đâu, chỉ thấy mỗi con Mèo lẻo đẻo theo sau nó, hỏi tới hỏi lui. Xong thì bực bội quay về phòng, nó đánh 1 giấc dài, để Mèo lang thang ngoài biển 1 mình, hưởng gió chiều và chờ đợi hoàng hôn buông xuống.
Lang thang, tiếng sóng vỗ nghe sao mà bình yên thế? Bày chim đang nhanh chóng bay về tổ, những chiếc thuyền xa xa đang vào bờ sau 1 ngày đánh bắt cá cùng các lão ngư, tất cả đang chờ đợi mặt trời “thả mình” xuống mặt biển. Cuộc sống mỗi ngày cứ thế thì sẽ chẳng có chiến tranh, chẳng có phiền toái hay lo nghĩ nữa rồi. Mặt trời buông tạo bóng trên mặt biển hồng vào lúc chiều tà. ….♪ ♫…◦.♫….♪…♪♫..♫..♪..♪ ..•.¶…♫♪…♪....•.¶…♪… #…………
Âm thanh từ đâu sao lại nghe cô đơn lòng người? Ắc hẳn là 1 bài hát buồn, của 1 “ai đó” trên biển. Mèo bước theo tiếng đàn ấy, bước, cứ bước cho đến khi, xa xa, cô bé tìm thấy chủ nhân của những âm thanh buồn bã đấy.
_ Cậu ấy đàn bài về mẹ, quên mất tên bài hát rồi, hix, buồn quá, Quậy nó mà nghe thì chắc sẽ nhớ mẹ lắm.
Ngồi 1 mình bên vách đá, có lẽ cậu ta thích yên tĩnh, bởi thế con bé chẳng dám lại gần, chỉ đứng từ xa mà nghe cậu ta đàn thôi.
………………………………….
Có đôi lúc, sự dũng cảm được tác động đến nhờ cái chất gì đó. Và trong cái hoàn cảnh này, cái gọi là chất kích thích sự dũng cảm đưa con bé đến… tiếng đàn mê hoặc lòng người …
…o•0•o…
_ Cậu… cậu… cậu có thể … ình ngồi cạnh được không ?
Con bé rụt rè, cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cho cái cậu con trai kia nghe thấy. Nhìn từ phía sau và chờ đợi…
Sóng biển cứ vỗ, mặt trời cứ từ từ mà lặn xuống đáy biển, tiếng đàn cứ vang mà không có giọng nói của ai đó trả lời. Con bé buồn bã :
_ Cậu ấy không nghe mình nói.
Từ cái suy nghĩ đấy, Mèo quay đầu lại, theo hướng về phía khách sạn mini, chậm rãi rời xa tiếng đàn đã thôi miên con bé đến đây.
_…
_ Cứ tự nhiên.
_…
Hết chap 3…
Sự xuất hiện của vài tên con trai trên biển. Quậy thì bị ngay 1 cú sock sau khi chạm mặt 1 thằng nhóc ngang ngược vào giữa trưa. Mèo thì lại bị thôi miên bởi tiếng đàn của 1 tên con trai nào đó bên bãi biển vào lúc hoàng hôn. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp tại đây trong 2 ngày tới. Chờ chap 4 nhé ^^!!.