Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng – Chương 2
Chap 2 “ THẾ LỰC & SỰ ĐỐI ĐẦU”…
Nhà Quậy lúc này đang khá ồn ào, có lẽ nó không chỉ động vào thằng nhóc trong xóm, mà cả lũ chó con mới sinh cạnh nhà, “phụ huynh” đang chờ nó về mà xử tử, may mà nó về muộn vì la cà hóng gió.
_ Mẹ à, đừng nói nữa, con nhức đầu quá đi nèèè.
Lấy tay bịt tai lại, nó bực bội khi nghe những lời giáo huấn từ bà mẹ vô phước, sinh ra đứa con gái nhưng chẳng ra con gái gì cả, van xin nài nỉ người ta bỏ qua cho tội lổi của nó, mẹ nó cũng khổ lắm rồi.
Từ cái ngày chào đời, nó đã khác lạ với biết bao nhiêu đứa trẻ khác. Đáng lẽ bây giờ nó đã có 1 đứa em gái rất xinh và y hệt mình, nhưng em nó không đủ sức để sống sót qua 3 ngày. Còn nó, con nhỏ chị nhường em mình ra trước thì lại rất mạnh khoẻ, rất đáng yêu, lớn lên thì lại lóc chóc quậy phá đủ trò, chắc có lẽ là do đẻ ngược nên nó lì lợm và quái lạ đến thế.
Buổi trưa mát mẻ, mặt trời núp sau những đám mây trắng tạo nên những tia nắng mỏng manh. Nó lặng lẽ ra bờ sông ngồi 1 mình sau khi nghe được trọn bộ “đĩa” đạo lí của mẹ nó. Chẳng có gì để hối hận về những chuyện nó đã gây ra, đằng này nó lại cứ lẩm bẩm trách mẹ tại sao cứ bênh vực người dưng, chẳng nói cho nó được 1 lời nào cả. Đôi lúc nó có những ý nghĩ rằng: mẹ có phải là mẹ ruột của nó không? Nhớ lại lúc nảy, nó chẳng hiểu sao lại thốt ra được câu muốn đi làm kiếm tiền, dù gì cũng đã nói rồi chắc cũng phải đi làm thôi, nó cũng cần tiền để giúp mẹ và tiền sửa chiếc xe đạp cũ kỉ của nó và Mèo đi trong cả năm qua.
……………………
Reng …reng…reng…
_ Con chào cô, có Mèo ở nhà không cô ?
_Mèo ơi, Quậy nó kiếm con kìa. – Bà Lê cười tươi khi thấy con nhóc cột tóc cao chót vót đỉnh đầu.
Lon ton chạy xuống, Mèo nhanh chóng leo lên đằng sau chiếc xe đạp, vẫy tay chào mẹ, Mèo và Quậy lăn bánh dạo phố. Nhưng chắc không chỉ dạo phố không thôi, nó hôm nay ăn mặc khá lịch sự.
_ Hôm nay đi đâu vậy Quậy, không thích mặt quần sọt hay váy nữa mà nay chuyển sang mặc quần dài kì vậy, híhí.
_ Tao đi xin việc làm, lúc nảy vừa bị mẹ cái bọn trong xóm sang mách, mẹ tao làm cho 1 trận, nuốt cả mấy cái “đĩa” cũ, có cần tao kể lại ày nghe không ? Nào là…
_ Thôi đừng kể, tao cũng thuộc luôn rồi đây nè : con có coi mẹ là mẹ con không? Con mười mấy tuổi đầu rồi chứ đâu còn là con nít nữa. Cha con chưa đủ hay sao bây giờ tới con làm mẹ phải khổ sở nữa vậy ?, đúng không, hehe.
_ Ừ, đúng là bạn thân tao có khác, thuộc tất tần tật ấy nhễ, hếhế.
_ Híhí, con khùng, bây giờ mày định xin việc ở đâu?
_ Chẳng biết, nhưng chắc tao sẽ xin làm ở quán cà phê, ban ngày đi học, ban đêm làm phục vụ, chắc lương tháng không tệ để tao phụ mẹ tiền nhà với sửa chiếc xe đạp, nó nặng đạp quá, bánh xe lại mòn cả, dây thắng lại đứt nữa.
Mèo gật gù, con bé ôm eo nó rồi thở dài, tội nghiệp thay cho nó, vừa phải học, vừa phải đi kiếm tiền giúp mẹ.
Cũng như nó, Mèo bất hạnh không kém. Ngày trước cha con bé còn đi làm thợ mộc, sau khi gặp tay nạn bị mất đi đôi chân, bây giờ mẹ của Mèo cũng như mẹ Quậy, trở thành “trụ cột” gia đình, thời bây giờ có vẻ khác xưa nhiều. Ngày trước đàn ông đi làm nuôi phụ nữ, còn bây giờ phụ nữ lại làm việc cật lực nuôi đàn ông cộng con nhỏ.
Chiếc xe lại dừng ở trước 1 quán cà phê nhỏ… Cà phê Housestar …
Bước vào trong tâm trạng khá hồi hộp, tuy quán nhỏ nhưng lại rất đông khách, nó vào 1 mình để Mèo ở ngoài giữ xe. Ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, đây đúng là “Housestar”. Nơi này có rất nhiều sao, dưới những tán lá cây là 1 chiếc bàn tròn bằng gỗ, với 4 chiếc ghế cũng đơn giản là gỗ. Nhìn thẳng vào bên trong thì mới thấy được 1 ngôi nhà to, chắc đây là nơi để mở những buổi tiệc lớn, còn xung quanh thì dành cho những bạn trẻ yêu thích thiên nhiên và sự lãng mạn. Quán cà phê lí tưởng để nó xin việc.
_ Chào ông, con muốn xin phục vụ bàn ở đây ạ.
Sau khi đi lòng vòng hỏi chủ quán đang ở đâu, lúc này nó đang đứng cùng 1 vài đứa con trai con gái khác và dĩ nhiên tất cả đều đang xin việc. Kì này mà nó được nhận vào quán thì nó khỏi lo phần tiền lương.
10’ sau…
_ Hồ sơ hoàn tất, cô chính thức làm nhân viên trong quán, thời gian làm việc từ 6h chiều cho đến 11h đêm, lương tháng sẽ là 1 triệu, nếu làm tốt sẽ tăng lương sau.
Nó gãi đầu rồi đành kí tên đồng ý, làm chỉ 5 tiếng đồng hồ, đòi lương cao thì ai mà nhận nó, may thay được nhận vì cái tính lanh chanh lách chách của nó. Tổng chào rồi vội vội vàng vàng chạy ra xe “ăn mừng” với Mèo, nó bắt đầu biết kiếm tiền là gì rồi. Dạo phố đêm, bên cạnh nhau, 2 đứa không cần gì hơn ngoài tình bạn, nhưng chỉ là vào những giờ phút này thôi, sau giờ dạo phố thì sẽ có 1 đứa ăn không ngon khi phải vào 1 cái lớp toàn dân đầu “ sư tử”, còn 1 đứa thì sẽ ngủ không yên vì cái công việc mới này có tốt đẹp hay không ?
♥♥♥
Giấc ngủ dài, đưa nó vào 1 giấc mơ đẹp, 1 chú rễ đang đi về phía nó, mỉm cười nhẹ nhàng với nó làm tim nó đập nhanh hơn, nhanh hơn… Không gian yên lặng, chỉ nghe tiếng bước chân của hoàng tử của đời nó đang ngày một gần hơn. Thánh đường bỗng rực sáng từ phía xa xa, chúa đang mỉm cười với nó, như 1 nữa của nó đang cười với nó vậy. những cánh hoa hồng trắng, thi nhau rơi, tiếng dương cầm bắt đầu vang bên tai…lạ kì quá…hình như đó lààà … Lễ Cưới Trên Thiên Đàng.
♥♥♥
_ Quậy, dậy đi học nhanh lên, trễ giờ rồi, con Mèo gọi điện thoại nãy giờ nè, dậy nhanh lênnn.
Tiếng mẹ nó reo réo dưới nhà.Quậy ngáp lên ngáp xuống, mắt nhắm mắt mở, mò trên mò dưới, đi từng bước xuống cầu thang, gương mặt không cau có nhưng nó vẫn đang tiếc hùi hụi vì chưa kịp nhìn rõ mặt cái tên chú rễ mà Chúa ban cho nó.
_ Con gái gì mà không có nết chút nào, đi như vậy, có ngày té cầu thang chết, mở mắt ra mà đi.
_ Con biết rồi mààààà, mẹ cứ nhắc hoài, con chưa có té lần nào mà_ giỏi mỗi cái cãi bướng.
…Ngũ Vương…
_ Chết rồi, trễ rồi, làm sao đây, thế nào cũng bị bắt trực nhật cho xem_ Mèo đi qua đi lại lo lắng.
_ Ai nói mày là phải làm vệ sinh chứ, ngốc quá, coi tao nè, làm theo tao, chỉ cần gật đầu thôi biết không ? Chị Ly Ly Quậy sẽ trổ tài lừa người lớn tuổi đây, háhá. – Nó nói làm Mèo ngơ ngác khó hiểu.
Vừa dứt câu, Quậy kéo con Mèo chạy tốc độ đến cổng trường, vẻ mặt hớt hãi của Quậy trông rất ư là thật, nhưng chẳng tài nào thoát khỏi các chú bảo vệ.
_ Đi trễ hã, vào phòng giám thị ngay – Ông bảo vệ già nghiêm nghị.
_ Chú…chú … bảo vệ ơi, nguy lắm, bạn Abbu trong lớp con bị xe tông, đang được đưa đi cấp cứu, con phải vào báo với cô chủ nhiệm, gấp lắm chú ơi… tụi con đi ngay đây, cảm ơn chú, tụi con đi đâyyyy.
Vừa dứt câu, nó cong cẳng lôi con Mèo chạy khí thế, trong khi con bé nảy giờ cứ gật đầu theo lời nó mà đồng loả. Ông bảo vệ già chỉ biết với tay theo ú ớ, ôi con này diễn trò hay thiệt, Mèo tuy thông minh xuất chúng, nhưng 3 cái trò nói dối bày trò này Mèo chẳng có khiếu như cái con Quậy nghịch ngợm này đâu.
[ phù… phù…]
Tiếng thở dốc của 2 con nhỏ đi trễ bên hành lang lớp học, Quậy thì cái mặt cười tươi thích thú, ngồi dưới đất vỗ đùi vỗ chân khoái chí, cười lật ngang lật ngửa, trong khi Mèo mặt xanh lè xanh lét, có ngày đau tim chết với nó quá.
_ Hơx…màyy… mày ác quá Quậy ơi, chạy mệt quá, mà Abbu mà biết thì sao?
_ Háhá, lúc đó hẳn tính, haha, vui ghê ha mày, ông bảo vệ ấy, háhá, mày có thấy gương mặt ông ấy không, háhá.
Mèo lắc đầu cười theo nó, hí hửng vào lớp, may mà cô giáo chưa vào, bình an cho 1 buổi sáng đẹp trời, hìhì.
Giờ ra chơi hôm nay…
Quậy với Mèo đang hí hắc hí hửng bên món cơm chiên do chính tay Mèo nấu, ngon thì đừng nói tới, nhưng điều đáng nói tới là những khuôn mặt nhăn nhó, trề môi méo mỏ của lũ con gái trong lớp. Tụ 5 tụ 7, lớp trưởng lớp phó, cả bọn hướng mắt về 2 đứa này, tỏ vẻ không ưa gì cái bọn được học bổng, thi đấu thể thao, trong mắt của tụi nó thì chỉ có tiền mới thể hiện được tất cả.
Con lớp phó học tập, được cái chỉ số IQ cao cao 1 tí lại lên mặt nói sock:
_ Hơxxx, 1 con thì nhìn mặt ngu ngu thế lại đạt học bổng học sinh giỏi, 1 con thì người cứ như con khỉ, sút 1 phát bay đến tận mây mà lại là tuyển thủ bơi lội, sao cứ như trái đất đang quay ngược dòng lịch sử.
Quậy đang hí ha hí hửng ăn ngốn ăn nghiến thì tự dưng mất hứng, bỏ đôi đũa xuống liếc qua bọn bên đấy trong khi miệng nó vô tình còn 1 hạt cơm “đeo bám”.
_ Háhá, ôi giống như những đứa bị chạm mạch ấy mạy, chạm mạch thứ mấy nhĩ, để tao đếm đã, háhá – Giờ thì tới con lớp trưởng trêu nó.
[rầm…] tiếng đập bàn đứng dậy của Quậy, nó định bước đến chỗ tụi nghênh ngáo kia cho vài bạt tai hã tức, nhưng Mèo cản nó lại, con bé sợ phiền phức.
_ Thôi Quậy, kệ tụi nó đi.
Ngậm cơn tức, Quậy đặt mông ngồi xuống, tuy trong lòng vẫn đang hừng hực nóng. Mà nếu nó muốn đánh nhau thì chưa chắc đánh lại tụi kia. Tụi kia thì cả “bầy”, còn nó thì như 1 con ong bị lạc tổ.
Giờ ra chơi nhanh chóng qua đi, để lại cho nó và Mèo nhiều điều đáng bận tâm, chắc gì bọn kia không kiếm cách phá tụi nó, có hiền lắm thì cũng nói móc trên óc, nói xỏ trêu mỏ chứ chẳng yên.
Trong khi hạ nhiệt từ từ, có gắng nhìn những đám mây ngoài trời để xả bớt “lửa” thì Abbu từ ngoài đi vào với ánh mắt bằng cái tia lửa mà nó quăng vào những đám mây kia.
_ Em nói gì với bảo vệ, nói lại anh nghe xem.
Quậy bây giờ mới hoàn tỉnh, mây được “tha mạng”, nhưng bây giờ thì có người không tha mạng cho nó đây này.
_ Tui có nói gì đâu?
_ Em nghĩ anh ngây thơ không biết hã, giờ tính sao với em đây, cái này là trọng tội biết không hã, giờ muốn phạt như thế nào nói.
Có ai lại cho tội phạm tự lựa chọn hình phạt đâu trời .
_ Thôi, muốn đền gì tui đền cho, làm thấy ghê, hứx. – Nó lè lưỡi trêu trọc trong khi người ta đang “xì khói” với nó.
_ Tối nay, 7h, gặp nhau trước cổng trường, anh sẽ đưa ra hình thức kỉ luật em. – Ghé tai nói nhỏ.
Nở 1 nụ cười rất ư dễ thương, Abbu đá nheo nó cái rồi quay về chổ ngồi. bây giờ thì không ai trong lớp mà không biết, Abbu đã để ý nó thật rồi và điều đó đồng nghĩa với việc sự nghiệp quăng những ánh mắt lửa của bọn trong lớp lại tiếp tục.
… tan học …
Trời không nắng, chắc là sắp mưa rồi. mây đen dành chỗ của mây trắng, bọn học sinh “quý tộc phong kiến” nhỡn nhơ bước từng bước đến chiếc xe 4 bánh của mình, trong khi Quậy và Mèo, tụi nó nhanh chóng đi lấy xe đạp, ko thì mắc mưa nữa.
_ Nhanh lên Quậy ơi, sắp mưa rồi.
[ ào…ào…ào…] vừa dứt câu, mưa trút xuống ko chờ đợi khẩu lệnh, trời lạnh hẳn, Quậy và Mèo, hoảng loạn mà đạp xe. Xui cho 2 con nhỏ, xe đạp cùi còn gặp ông trời chẳng thương.
_ Á chết, xe bể bánh rồi, sao đây.
_ Hã..ã… giờờ này… ở đây… làm gì có tiệm sửa xe… chắccc… đành..dầm mưa… dẫn bộ về thôi quá, huhu.
Quậy gật gù, nó leo xuống xe, 1 tay dắt xe 1 tay vác vai nhỏ bạn thân của nó, cái này người ta gọi là “ cái ấm trong cái lạnh”.
_ Màyyy… để tao dắt xe chooo…
_ Thôi đi chị hai, tay chân run bần bật vậy mà đòi dắt xe nữa, chờ tao chút nha, đứng đây, tao quay lại liền. Vừa nói xong, nó cong chân dắt chiếc xe đạp chạy như bay, đi đâu đó không biết, công nhận nhỏ này trâu thiệt, trời lạnh thế mà cứ như bình thường. Chắc là nó đi gửi chiếc xe ở housestar, gần trường học nên nó sẳn vác qua đấy luôn.
Con đường dài về nhà, nó và Mèo, dạo bước dưới cơn mưa, trời lạnh, bàn tay nắm bàn tay- ấm áp. Những hàng cây bên đường “cười chào” bọn nó. Tình bạn đẹp.
………6h chiều……
Mưa nhẹ hạt lại,nó đã về đến nhà, quần áo ướt hết cả, vội vội vàng vàng đi tắm, trong khi trên nhà trên, tiếng cha nó đang hét ầm ĩ, như mọi lần đi nhậu về. Buồn cho chính hoàn cảnh của nó, tủi thân cho 1 gia đình ko hạnh phúc. Nó ngồi bên cửa sổ phòng mình, ngắm những hạt cuối cùng của cơn mưa, nụ cười hiện hữu trên môi nó bỗng vắng mặt bất chợt. Đôi mắt long lanh hướng mãi ra phía xa xa qua lớp kính cửa sổ, đáng yêu biết mấy, trời đã tối hẳn rồi, nhưng đôi mắt ấy chẳng chịu đá động đi đâu cả. Và cho đến khi …
_ Quậy ơi, có điện thoại.
Tiếng mẹ gọi, nó chờ vờ tỉnh, bước xuống lầu nghe máy, trong khi tiếng cha nó cứ càu nhàu mãi mẹ và cả nó.
_ 7h tối nay, đi gặp Abbu, mày nhớ mua giúp tao 2 cuốn sách bài tập toán nha, mai là kiểm bài tập rồi, rồi ghé nhà tao nhen, làm xong thì sáng mày có thể nướng đã ***, híhí _
_ Ờ ờ, tí tao mang qua_ Mèo mà ko nhắc dụ đi gặp Abbu trả nợ, nó cũng quên tuốt, nhìn lại đồng hồ, 6h30 rồi, cấp tốc thay quần áo nhưng xe đâu mà đi đây…
Đi bộ chứ sao nữa …
Chạy mãi 1 hồi, bỗng nhớ, hôm nay ngày đầu đi làm cơ mà. Chết nó rồi sao đây, cứ lưỡng lự mãi, 1 hồi sau thì nó quyết định…
5’…10’…15’…30’…
Rồ ga, Abbu bỏ về sau khi nữa tiếng, nói chính xác hơn là 1 tiếng kể từ 6h30 cho đến 7h30 chờ đợi. Không buồn bực nó, nhưng cũng không phải vui vẻ mà bỏ qua. Abbu, hắn dạo phố 1 mình và nghĩ về con bé mà hắn đang đế ý đến.
House star…
_ Dạ, anh uống gì ạ, vâng…vâng…ok… có ngay.
_ Cho 2 ly cà phê đá, 1 ly sữa tươi, dạ, bàn số 17.
Nó đang bận bù đầu bù cổ, chạy tới chạy lui trong quán, vậy mà còn giỡn điên giỡn khùng với khách nữa, bó tay con hồn nhiên như bị điên này.
_ Lần sau lại đến ạ, tạm biệt, hihi.
Mệt lắm đấy, Quậy nhà ta đang khổ cực để kiếm tiền đây này.
_ Chào quý khách, quí khách dùng gì ạ.
_Aaa, cái con tuyển thủ bơi lội thì ra là làm công ở đây à, dụ này vui nè, haha.
Đâu phải ai lạ lắm, con lớp phó lớp nó, đi cùng với cô ả lớp trưởng.
Lớp trưởng tiếp lời ::
_ Háhá, chăm chỉ ấy nhĩ, nghe nói là hẹn với anh Abbu mà ta, sao bây giờ lại làm bồi bàn ở đây vậy.
_ 2 bạn dùng gì, tui còn nhiều việc lắm. -Quậy nó bắt đầu quậu lên.
_ A hà, được, cho 2 ly cooctai, 3 ly cam ép, 4 phần cá viên chiên và 5 khăn ướp lạnh- Nó cắm cúi viết vào sổ, rồi vội vào quầy…
5’ sau…
_ 2 cooctai, 3 cam ép, 4 cá viên, 5 khăn lạnh, chúc ngon miệng. – Nó đang bị đầy đoạ.
_ Khoan đã, tụi này cần thêm 3 cái ống hút nữa, thói quen thôi, phiền cô nhé.
Nó điên cả người, lẩm bảm mà chịu đựng cái tụi phiền toái kia, biết làm gì hơn khi nó chỉ là 1 đứa bồi bàn.
2’ sau…
_ Tui có thể vào trong rồi chứ.
_ À khoan, tui cần gặp chủ quán, mời ông ấy ra dùm.
_ Chủ quán đang bận, có gì tui sẽ chuyển lời giúp quý khách.
_ Tụi này nói sao thì làm theo, bồi bàn có cái quyền chống đối khách không vậy.
Quậy nắm chặt tay, cắn răng đi vào trong, tại phòng của Abbis …
_Chào ông, có 2 khách nữ muốn gặp ông.
Đúng là 2 con nhỏ này muốn gây khó dễ cho nó mà. Có vẻ sức chịu đựng của nó cũng kha khá đấy, không thì nảy giờ đã có ẩu đã mất rồi. Abbis _ 2 quý cô có việc gì?
_Hôm nay cũng khoảng 11h tụi này mới về, tui cần cô gái này phục vụ cho đến tối, tiền bạc ko thành vấn đề, ông chủ okê chứ.
Quậy lên tiếng _ Ông chủ, còn nhiều bàn khác chưa đưa thức uống…- chưa dứt câu…
_ Được, Ly Ly, ở đây phục vụ 2 quý cô, các bàn khác sẽ có nhân viên khác lo – Abbis bảo.
Không cãi lời ông chủ được, nó đành 1 lần nữa, chịu đựng phục vụ 2 con nhỏ đanh đá kia, máu trong người nó như đang sôi sùng sục. “ Cái gì mà quý cô, ‘quỷ già nhà cổ’ thì có, cái bọn con gái rắn độc này, mình nhịn hết ngày hôm nay là cùng”. Nó ác miệng thật đấy.
Trong khi đó, Abbu đang dạo phố đêm, sau cơn mưa buổi chiều, trời lúc tối mát mẻ thật, hưởng gió.Vừa suy nghĩ vừa cười, thằng này như mắc bệnh tương tư ấy, có lẽ việc con nhỏ ấy không đến làm cho Abbu thêm khó hiểu.10h, con đường xe cũng thưa dần, Abbu lái xe về nhà, đã 3 ngày nay, hắn chưa diện kiến cha mình. 1 cậu con trai ham chơi như Abbu, thì việc gặp mặt cha mẹ thường xuyên hơi hiếm.
House star…
Abbu gác chống xe, đi thẳng 1 mạch vào trong, chẳng đá động đến xung quanh.
_ Con đi đâu mà mấy hôm nay ko về nhà vậy ?
_ Con ở nhà thằng bạn ngủ mấy bữa, ở nhà có chuyện gì à ?
_ Không có gì, chỉ là ba thấy dạo này, con ít về nhà, nên hỏi thế thôi. Học hành sao rồi, có quen với trường mới chưa.
_ Cũng bình thường thôi, quán mấy hôm nay vẫn tốt chứ ba, không có ai quậy phá gì hết đúng không?
Nói tới cái vấn đề quậy phá, Abbis lắc đầu cười, rồi phanh phui ra, ổng kể hết chuyện của nhỏ trong đám thử việc cho Abbu nghe.
_ Háhá, con nào mà dữ dằn vậy, vượt qua cả cái “hang thử việc” à. – Abbu bỗng cười lớn.
[ hang thử việc : nói cho nó cổ xưa thế thôi chứ thật ra đó là 1 căn phòng do chủ quán thiết kế ra nhằm thử sức các nhân viên mà ông tuyển vào quán, thứ nhất phải giỏi đánh đấm, thứ 2 phải nhanh nhẹn, thứ 3 phải vui tính, thứ 4 phải biết chịu đựng, thứ 5 phải xinh xinh 1 tí, thứ 6….. khá nhiều điều kiện và đây là cái nơi mà hiếm khi bọn trung cấp có khả năng vượt qua, nhất là cái khả năng đánh đấm tốt -> quán nổi tiếng thì cũng phải có cái khác].
_ Ừ, thấy nó cũng nhanh nhẹn, vui tính, lại đánh đấm giỏi, cũng xinh, nên ba nhận nó vào làm luôn, mà tội cái, nó đang bị 2 khách v.i.p hành hạ ngoài ngoải, phục vụ từ chiều đến giờ.
Tiếp tục liên khúc cười, Abbu quăng chiếc túi đeo trên vai xuống ghế, bước ra ngoài quán xem con nào mà cũng lì lợm dữ, ngang ngửa với nhỏ Quậy mà Abbu biết.
Nhà Mèo…
Con nhỏ đang cắm cúi xem lại bài vở 1 lần nữa trước khi leo lên giường ngủ. Mèo cứ 5, 10 phút lại nhìn đồng hồ.
_ Sao giờ này nó chưa qua nữa, hơxxxxx…
Tiếng thở dài của Mèo đủ cho 5 con kiến chết cùng lúc ^^, mắt Mèo lờ đờ mở chẳng lên, nó chưa đưa bài tập nữa, sao mai nộp bài đây. Nằm bên bàn học, Mèo thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Quên gì không quên, Mèo và nó lại quên hôm nay là ngày đầu đi làm của nó, 1 đứa thì thất hứa, 1 đứa thì lại chờ đợi 2 cuốn bài tập. Điều đó cũng cho thấy, già hay trẻ gì đều bị “loạn não” nếu gặp chuyện rắc rối cả. Đôi lúc cũng tự đặt câu hỏi xem “ sống để làm gì cuối cùng xác cũng biến thành cát bụi, được lắm còn bộ xương hiện hình trên thế gian ,linh hồn thì 1 là về thiên đàng với Chúa 2 là bay xuống hoả ngục với bọn ma quỹ. Ôi cuộc sống !!”
House star…
Đặt cốc nước trên bàn tại quầy tiếp tân, Abbu đưa cặp mắt dạo 1 vòng xung quanh quán. Tìm kiếm con nhỏ mà cha đã kể.
_ Hey, anh Vương, cho thêm 2 khăn lạnh nữa.
Nó chăm chú nhìn vào sổ tay ghi thức uống, chẳng nhìn thấy Abbu đang đứng đó. Abbu hơi bất ngờ lại tức cười nữa chứ, nhưng im lặng, xem nó đang làm gì đây. Chắc chắn 1 điều là cái con nhỏ lì lợm “chui” ra an toàn khỏi cái “ hang thử việc” đích thị là nó rồi, hehe.
Vương _ 2 con nhỏ đó, chưa chịu tha cho em à .
Quậy vẫn đang ghi ghi chép chép gì đó vừa trả lời:
_Dạ, 2 nhỏ đó chung lớp em, nó không ưa gì em nên mới cố tình phá vậy,nhưng thôi kệ, nó lầy tới đâu thì em lội tới đó,hàhà, em ngán gì mấy con nhỏ ở không xin tiền ba má vung bừa bãi như vầy.
Abbu phì cười nhưng che miệng, ngắm cái cách con nhỏ chăm chỉ làm việc, trông đáng yêu hơn lúc nó bay bỗng cộng bay nhãy trong trường.
Quậy lấy 2 cái khăn lạnh rồi lại cong chân đi đến bàn có 2 con nhỏ phiền toái ấy.
_ Dọn hết mấy cái ly này đi, phục vụ kiểu gì vậy hã, thấy khách uống hết phải biết tự động dọn chứ, có ngu đến nổi mà ko biết điều tối thiểu của 1 osin bồi bàn vậy.
_ Tao nhịn mày đủ rồi nhé, ngóng mắt, tai, mũi, họng mà nghe. Mày xem ly nước của mày kìa, chưa uống được 1 giọt bảo tao dọn, ừ thì tao dọn được, mà tao dọn rồi tụi bây chắc sẽ bảo chưa uống được gì thì đã bị tao làm kiểu bất lịch sự, dễ hiểu vì tụi bây chẳng ưa tao. Thứ 2, tao không ngu đến nổi mà không biết điều tối thiểu của 1 osin, nếu tụi bây biết rõ hơn tao thì giờ tụi bây làm osin đi, tao làm khách để tụi mày chỉ tao. Cuối cùng, bọn mày tự lượng sức mình mà tranh cãi với tao kể cả việc đánh đấm, tao không phải dư hơi dư sức mà đùa với tụi dở hơi chúng mày. Hiểu chứ.. 2 quý cô.
_ Mày…mày…
_Đưa đây, em đi phục vụ bàn khác đi, để anh lo bàn này cho.
Đưa con mắt ko mấy thiện cảm về 2 con nhỏ lớp trưởng lớp phó, Abbu cười nhạt. Trong khi con Quậy đang sung máu thì lại chẳng biết tại sao có cái tên” bố rỗng” ở đây nữa. Nó đi vào trong sau tiếng gọi của anh Vương và không khỏi ngạc nhiên với cái tên hươu cao cổ này.
Abbu_ 2 cô cần ?
_ Không cần gì đâu anh, ngồi đây uống nước với tụi em nhé. – 2 con mỗi đứa 1 câu dụ dỗ.
_ Theo quy định của quán này, ko có gái bao hay trai bao, nên không có chuyện phục vụ bàn ngồi tiếp khách.
_ Hừ, vậy thôi, tính tiền cho tụi này. – Có vẻ như đã hiểu Abbu đuổi khéo, 2 con ấy đủ thông minh để lui không thì bẻ mặt trước đám đông xung quanh, sau trận giảng thuyết đạo đức của Quậy nhà mình.
Abbu cười nhạt _ 1 triệu 500 ngàn tất cả từ chiều cho đến giờ.
_ Hã, có cần cắt cổ thế không? – Lớp phó nó vỗ bàn đứng dậy đôi co.
_ okê, đây… 1 triệu 500 ngàn, về thôi mày. – Con Boo lớp trưởng lên tiếng.
2 con nhỏ nóng giận hết đổi, đứng dậy bỏ về, vẫn ko quên cái kiểu đá ghế 1 cái tạo vẻ kiêu hãnh của mình mà 2 cô ả này thường làm.
Rão bước vào trong, Abbu toe miệng cười, nhìn Quậy đang lấp lấp ló ló đàng sau anh Vương. Đặt cả đống ly trên bàn, Abbu kéo tay nó ra hỏi tội.
_Sao phải núp, thấy có lỗi lắm hã.
Quậy lúng túng_ Ờ… thì…[ đổi tông], thì kệ tui, thích bỏ về á, làm gì nhau, hã hã hã… nhìn cái mặt thấy ghét, đừng tưởng giúp tui chuyện hồi nãy mà giờ đòi tui bù đắp nữa nhá, mơ đi, bỏ tay raaa.
_ Này này, ai cho nhân viên phục vụ bỏ về kiểu thế vậy hã.
_ Coi đồng hồ đi “bố rỗng”, 11h rồi, không cho về ở đây ngủ luôn à, đúng là hươu cao cổ, chân đà điểu, miệng con két, cứ làm như đại ca hay chủ quán không bằng_ Nó nói vọng lại nhưng giọng nhỏ dần vì nó đã ra tới cổng quán.
Tiếng gọi với của Abbu cứ văng vẳng, trong khi Quậy nhanh chóng đẩy chiếc xe đạp bể bánh đi xa, nó chẳng để tâm đến sự xuất hiện của Abbu trong quán, thậm chí là chẳng mang ơn người cứu nó thoát nạn bị đuổi việc vì đã đôi co với khách vip.
Đêm dài bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời không trăng không sao, nó thầm ước 1 ngày nào đó, nó có thể là 1 vì sao trên trời, được gần bên Chúa hơn, được gần thiên đàng hơn, dù rằng không được “chạm” tới đấy, nhưng nó vẫn ước. Điều ước đấy bỗng trở thành hiện thực trong phút chốc, khi nó đang chìm vào cơn mơ trong giấc ngủ. Gió đêm lạnh, mang đi muộn phiền của ngày hôm nay, ngày mai nó lại hồn nhiên và vui tươi, nhưng chắc sẽ vui được không khi mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi ? Hết chập 2…