Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 7
Ngày dài trôi qua nhanh, cũng đã đến ngày, nó phải rời Việt Nam, đại diện cho đất nước đi thi một sự kiện lớn trên toàn thế giới. Không ai ngờ rằng, một đứa tầm thường như nó chỉ sau 1 năm đã có thể thay đổi mọi thứ, nổi tiếng dần, nó thay đổi và tập ình có sự tham vọng, để mạnh mẽ và không bị một ai chèn ép.
Chuyến bay cất cánh, nó lo lắng vì nó biết chắc rằng: cùng 1 thuyền với hắn thì có muốn tránh mặt cũng là chuyện không dễ dàng. Nhưng đâu đó trong nó rất náo nức, có chắc là nó muốn né tránh hắn không.
____________________
Có những sự gặp lại không trong tầm kiểm soát.
Có những sự đối mặt nhưng không biết nói gì.
Có những điều muốn nói nhưng không thể nói.
Có những kí ức đẹp nhưng không muốn nhắc lại.
Và nhìn thấy nhau lúc này, sẽ thế nào … vui ? hay lại buồn ?…
_____________________
Chuyến bay hạ cánh, nó đặt chân lên vùng đất lạ, lần đầu tiên có xuất cảnh, Lôn Đôn, nơi mà khoảng cách nửa vòng trái đất đã phút chốc không còn nữa.
Nó được đưa đến khách sạn, quản lí đi của nó khiến nó phần nào an tâm hơn về vùng đất lạ này. Mọi thứ nơi đây mới mẻ, không khí lạnh hơn ở Việt Nam, cả khách sạn, đẹp hơn trong trí tưởng tượng của nó.
Vừa đặt chân vào phòng hạng sang, nó đã phải nghe cả khối việc từ người quản lí.
-Chiều nay em sẽ dùng cơm tại khách sạn với anh, sau đó anh sẽ đưa em đến 1 số nơi đặc biệt, giúp việc tập luyện của em trong 2 tuần sẽ tốt hơn, và đến tối chúng ta sẽ đến họp tại trung tâm thành phố, họ sẽ giải thích cặn kẽ hơn và sẽ cho chúng ta xem khu vực thi đấu.
-Sao gấp rút vậy anh, vậy có nghĩa là,… tối nay em sẽ gặp được những đối thủ ?
-Ừm, đúng rồi, đây là một cuộc thi lớn, dù chúng ta mang dòng máu Á, nhưng em vẫn phải cố gắng vì đất nước mình, hiện tại kỉ lục của em chỉ xếp sau tuyển thủ đến từ Hoa Kì thôi, có lẽ mọi người đều bất ngờ về điều này. Nhưng thật ra, ứng cử viên đại diện cho Hoa Kì gốc là người Việt Nam, điều đó lại càng làm bất ngờ khi người Châu Á lại có thể đạt kỉ lục cao hơn người Châu Âu.
-Vâng, em cũng không ngờ vì điều này, thường thì những tuyền thủ mang dòng máu Âu sẽ có sức và thân hình hơn mới phải. Nhưng dù gì, em cũng phải cố gắng, có lẽ một phần do em đã sống với nước từ nhỏ, hihi.
-Hi, cố lên, anh tin em sẽ làm tốt. À, chúng ta chỉ ở đây tạm thời, sau khi họp, tất cả các thí sinh sẽ ở cùng 1 khách sạn gần bể bơi cao cấp, và 2 người đại diện cho 1 nước sẽ ở cạnh phòng nhau, cả quản lí cũng thế. Em có biết cậu ấy không ?
-Ai cơ ạ ?
-Đinh Tuấn Trường, cậu ấy đại diện cho nam, đáng lẽ cậu ấy không nằm trong danh sách, nhưng vì quốc tịch của cậu ấy ở Việt Nam, kỉ lục được xét và cậu ấy được chọn. Hình như ngày trước cậu ấy từng học ở Ngũ Vương, chắc em phải biết chứ.
-… … không ạ, … em không biết người đó.
-Ờ, nhưng thôi, cũng sẽ quen nhau mà, tập luyện chung, cậu ấy sẽ giúp em nhiều đấy. Ngủ chút đi nhé, nay là ngày bận rộn đấy.
Anh quản lí nói ngắn gọn và đi ra ngoài, nó ở lại phòng nằm dài trên chiếc giường, suy nghĩ mông lung điều gì đó. Nó thở dài và cố nhắm mắt để đưa mình vào giấc ngủ.
Quả là nó không né tránh được rồi, tập luyện chung, phải làm sao đây để có thể nhìn lại con người đấy, 1 chút tình cảm của nó vẫn còn đâu đó nhưng cái hận vì hắn không quay lại làm nó càng cảm thấy căm phẫn hơn.
Hắn thì sao, hắn chọn cách ra đi và không trở lại, một sự từ chối thẳng thừng khi trong hắn, 1 chút gì đó hắn biết mình khó có thể xoá đi hình ảnh của nó, nhưng 1 năm trôi qua đã giúp hắn phần nào rồi đấy thôi, liệu hắn có hoàn thành cái ải cuối cùng để chấm dứt hẳn cái tình cảm này.
Không xa nơi khách sạn nó ở lúc này, cũng con người ấy, suy nghĩ về tối nay, mọi chuyện sẽ thế nào nếu gặp lại nhau, hắn sẽ thế nào, chạy lại và kiếm chuyện với nó như ngày nào, hay là lặng im như không quen biết. Một tiêu phía trước khiến hắn không thể dừng lại, hắn lần nữa khẳng định rằng không phải vì hắn không biết bơi nên được nó cứu, hắn khẳng định dù gì mình cũng không mang nợ nó. Hắn phải đòi lại món nợ nó cướp đi cái đầu đời của hắn , nhưng hắn làm cách nào đây, đã từng lợi dụng nó để đòi lại đấy chứ nhưng chính hắn lại chuốt mọi đau khổ về mình. Lần này sẽ thế nào, sẽ làm cho nó phải đau khổ vì hắn chứ.
_________________
-Get in.
Tất cả đang đi vào phòng họp lớn, nơi đây không gian thật đẹp, tầng thứ 19 của toà nhà lớn. tất cả đều là cửa kính, đứng trong căn phòng nó có thể nhìn thấy toàn khung cảnh 1 thành phố đẹp và hiện đại, có chút lo sợ vì mình quá tầm thường trong cái thế giới đầy “most” thế này. Nó vào ghế ngồi theo sự chỉ dẫn và chờ đợi cuộc họp bắt đầu.
Cùng lúc đó, người mà nó cố gắng không muốn thấy mặt đã xuất hiện, gương mặt vẫn không mang cái lạnh của xứ sở hắn đang sinh sống, nhưng mang đầy vẻ ngạo mạn ngày nào. Ánh mắt chạm nhau với mọi điều khó lí giải, hắn đứng lại không bước tiếp vì có lẽ hình ảnh nó lúc này khiến hắn không bước đi được. Nó xinh đẹp hơn trước nhiều, ra dáng con gái hơn và cả đôi mắt buồn ấy khiến hắn cảm thấy sự khác lạ thật sự.
Nó nhìn hắn với ánh mắt mong chờ gì đó, nó biết mình phải kiềm chế cảm xúc, nhưng rồi khi nhìn thấy hắn, cao to hơn và ra dáng một người lớn hơn, nó như quên mất mình lúc này. Cho đến khi, nó nhìn thấy 1 người còn lại đi theo hắn, không phải quản lí của hắn, người ấy đeo số báo danh như nó với màu cờ của Hoa Kì, nó thừa biết không còn ai khác đây là người thắng nó trong hơn 70 người ở 70 quốc gia khác.
Tim nó như thắt lại, bàn tay của cô gái ấy ghì chặt lấy tay hắn không ngại ngùng, nở 1 nụ cười yêu với hắn và hắn thì không đáp trả. Hắn dần dần bước lại phía nó nhưng ánh mắt đã không còn hướng về nó nữa. Cùng 1 quốc gia, cả 2 ngồi cạnh nhau cùng 2 quản lí.
Cuộc họp diễn ra nhanh chóng. Ban tổ chức đã nói rõ về quy chế thi và cái điều mà làm nó cảm thấy lo sợ nhất lúc này: “những thành viên cùng quốc gia sẽ tập luyện cùng một hồ bơi và ở cùng một phòng với nhau”. Tất nhiên sẽ có 2 giường đơn nhưng ở chung 1 phòng thế này, phải làm sao để có thể sống hết 2 tuần cơ chứ.
Mọi người có vẻ đều đồng ý, cả 2 có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng riêng nó thì gương mặt có vẻ như chẳng tán thành. Ánh mắt lo lắng đủ cho hắn biết nó đang sợ phải đối diện với hắn, nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi, 2 tuần sẽ trôi qua và nó về Việt Nam, hắn về Mỹ, mọi thứ sẽ kết thúc như chưa từng bắt đầu.
Một đêm dài, 2 quản lí đi về khách sạn và lấy hành lí cho cả 2 đứa nó, riêng cả 2 thì được đưa đến nơi tập luyện. Một không gian riêng chỉ mỗi hắn và nó. Đó gần như là một ngôi nhà nhưng với mỗi khu là một hồ bơi được ngăn cách bởi những bước tường, khá rộng để tạo không gian cho cả 2 thi sinh cùng một quốc gia.
Ánh sáng ngoài đường và cả trăng đang chiếu xuyên qua cửa sổ, hắn bật đèn trong khu tập luyện để cùng nó bước vào, cả 2 không nói gì như không có sự hiện diện của đối phương.