Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 19
Hắn đi lại nằm cạnh nó và kéo nó lại gần mình hơn, tay hắn vòng sang cổ nó, để nó tựa vào ngực mình, nó như bị điền khiển, một con rối không hơn không kém. Nước mắt vẫn đua nhau rơi, hắn cũng thế nhưng chỉ đơn giản là rơi theo kiểu “đầy sẽ tràn”.
-Anh đang làm trò gì thế hả?
Nó nói trong những hơi thở yếu ớt, như kiệt sức bởi hắn. Nó chỉ biết rằng mình không cử động được vì bị trói và cả bị ôm chặt trong vòng tay của hắn.
Mưa vẫn rơi, tiếc rằng cả 2 đang nằm ở giường hắn, không thể ngắm được cảnh mưa để bớt căng thẳng. Phải làm thế nào đây, có ai giải quyết được cái thứ điên khùng đang xảy ra ở đây không. Tiếng “hú” của gió trong tiếng mưa nghe sao thắt lòng quá.
-1 năm qua. Anh đã sống khổ sở lắm em có biết không ?
-…
-Anh đã từng nghĩ mình không nên quay lại và tìm kiếm em, cho đến khi 1 năm trôi qua, em đã sống quá tốt, hơn khoảng thời gian em gặp anh. Anh thật sự thấy mình không còn xứng đáng với em nữa. Dù anh biết rằng là mình không thể bỏ qua em trên đường đời của mình.
Hắn dừng lại và lau nhanh những giọt nước mắt của nó, nó nghẹo ngào và chỉ biết khóc khi nghe hắn nói.
-Anh cho Jenny tất cả mọi thứ cô ấy cần để em có thể thấy anh là con người xấu xa, đểu cán và tồi tệ nhất, để em không bận lòng về anh nữa. Nhưng khi em hôn anh vào sáng hôm ấy khi thức dậy, em bỏ đi khi Jenny bên cạnh anh, nổi giận khi cô ấy hôn anh, anh nhận ra rằng em cũng như anh. Có phải thế không ?
-…
-Anh đã nghĩ cái kết thúc đã là ngày mà anh ra đi, nhưng ông trời lại bắt anh gặp lại em, ông trời khiến anh phải tìm thấy em. Quậy à, dù em thế nào đi nữa, thì bây giờ anh sẽ không buông em ra lần nữa, dù chuyện gì có xảy ra, bất cứ chuyện gì. Bây giờ, sau này và khi chết đi cũng thế.
-Những gì anh nói có phải là đang lừa dối không ?
-………
Hắn im lặng, nét mặt có vẻ buồn bã nhưng rồi chợt, hắn bật cười trong nước mắt, những giọt nước mắt khiến nó khó có thể lí giải cảm giác của mình lúc này.
Nhưng với hắn lúc này, những lời nói ấy vừa thốt ra tan thành bọt biển, không đủ thuyết phục nó sao, nó hỏi hắn với câu hỏi khiến hắn biết đây không phải là lúc nắm chặt tay nó mà đi tiếp. Nó không tin hắn, nó vẫn có khoảng cách với hắn dù đã bao lần trong vòng tay của nhau. Hắn tự nhủ “hãy buông nó khi còn có thể”. Hắn không thể tiếp tục vì sợ rằng sẽ không đủ khả năng thuyết phục nó lần nữa.
-… Cô hay thật đấy. Haha, quả là tôi không có khiếu diễn xuất nhỉ ?.
-… anh … vẫn như 1 năm trước.
-Sai rồi, nếu thật sự tôi không thay đổi, thì tôi đã không hôn con gái 1 cách tự nhiên như thế, phải không ?
Nó như nhận ra mọi thứ sau câu nói ấy. Thật sự, hắn không còn ghét con gái nữa, không còn sợ hãi hay ghê sợ con gái nữa, đối với bất cứ ai, cả nó.
-Cởi trói cho tôi đi.
-Ừ nhỉ, PHIM đã kết thúc rồi cơ mà…
Nói rồi hắn buông nó ra và cởi trói cho nó, hắn còn say cho nên tay hắn tháo các nốt dây một cách vụng về, nó bây giờ chỉ biết nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi có chút căm thù.
Bốp !!
-Cái này cho nụ hôn lúc nảy.
Bốp !!
-Cái này cho bộ phim diễn xuất rất đạt của anh.
Bốp !!
-Còn cái này là dành cho 1 năm trước. Anh đã viết vớ vẩn vào nhật kí của tôi.
Nói rồi nó thu xếp hành lí vội vàng. Hắn chỉ biết đứng lặng ôm gò má đỏ bừng của hắn và suy nghĩ gì đó. Nụ hôn của hắn, bộ phim hắn vừa diễn, và cả 5 từ ngữ mà hắn đã viết trong quyển nhật kí của nó. Cánh cửa đóng lại và nó bỏ đi, hắn thừa biết rằng nó sẽ chẳng ở đây thêm phút giây nào nếu có hắn.