Lay Động Tiếng Lòng

Chương 67


Bạn đang đọc Lay Động Tiếng Lòng – Chương 67


“Chị….” Kha Nhược Sơ còn kéo dài tiếng gọi.
“Nhược Sơ….” Thịnh Như Ỷ vùi mặt vào trong mái tóc dài của Kha Nhược Sơ.

Chóp mũi cọ cọ, ngửi mùi hương.
Vào lúc này, nghe Thịnh Như Ỷ gọi tên cô, với Kha Nhược Sơ mà nói giống như chất xúc tác.

Nơi kia đã ẩm ướt, cảm xúc dâng trào, chào đón niềm vui sướng.
Phía sau nóng bỏng vô cùng.
Kha Nhược Sơ có thể cảm nhận được chỗ căng tròn quyến rũ của Thịnh Như Ỷ, đang kề sát lưng cô, thân mật dán lên nhau, làm cho cô không nhịn được mà cọ cọ về phía sau.
Kha Nhược Sơ cắn môi, quay đầu về phía sau nhìn Thịnh Như Ỷ.
“Thoải mái không em?”
“Thoải mái….” Kha Nhược Sơ vẫn còn trong cơn kích tình, miệng lưỡi khô khốc, cô muốn hôn Thịnh Như Ỷ nhưng lại với không tới, chỉ đành chạm được tới đâu hôn tới đó.
Thịnh Như Ỷ cong môi cười, rất ăn ý mà đưa mặt về phía trước, đưa đôi môi kề môi Kha Nhược Sơ, để cho Kha Nhược Sơ hôn lên.
Một khi chạm vào, Kha Nhược Sơ nhắm mắt mút nhẹ, gấp gáp không chờ được mà dây dưa.
Thịnh Như Ỷ dựa vào người cô, có thể hôn sâu thế nào thì hôn thế đó, ngón tay nằm trong vùng ấm áp, vẫn không ngừng cử động, vuốt ve, xoay vòng.
Bị tấn công cả hai nơi nhạy cảm, sự lo lắng khẩn trương của Kha Nhược Sơ, cũng đã sớm tan, bây giờ chỉ còn lại say mê và hưởng thụ.
Vào lúc Thịnh Như Ỷ nghĩ là đủ rồi, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ mềm nhũn đáng yêu ngã trên giường của Kha Nhược Sơ, cộng thêm lúc động tình còn rên rỉ ưm a, sau đó thì gọi chị, giống như xin tha.
Nhưng mà càng như vậy, Thịnh Như Ỷ càng không muốn tha cho cô.

Cô vòng qua người Kha Nhược Sơ, lấy một cái gối lót dưới eo Kha Nhược Sơ.
Thịnh Như Ỷ vuốt ve trán Kha Nhược Sơ, khẽ nói, “Này ngốc, chị muốn hôn em.”
Dưới bầu không khí thế này, đôi ba câu thôi cũng đủ cám dỗ người ta rơi vào bẫy.

Kha Nhược Sơ rũ mắt, đang định cong người lên hôn Thịnh Như Ỷ.

Nhưng môi Thịnh Như Ỷ đã đặt lên cằm cô, sau đó rơi nhẹ lên cổ, đến cái eo nhỏ.
Cuối cùng, dừng lại ở giữa của một góc nhỏ, cứ vậy mà muốn.
Kha Nhược Sơ giờ mới hiểu được hết cái hôn mà Thịnh Như Ỷ muốn là thế nào.
Thịnh Như Ỷ chưa bao giờ hao tâm tổn sức mà lấy lòng một ai như vậy, nhưng đối với Kha Nhược Sơ, cô u mê không thể thoát được.
Kha Nhược Sơ loáng thoáng nhìn xuống, mặc đầy thẹn thùng, cô đem mặt vùi vào trong gối.
Đôi môi không ngăn được tiếng than thở.
Lại là một vòng yêu mới.
Thịnh Như Ỷ lấy khăn giấy lau miệng, sau đó đến bên môi Kha Nhược Sơ, hôn mấy cái hôn nhẹ, đứng quãng, nhìn chằm chằm biểu cảm thẹn thùng của Kha Nhược Sơ khi động tình, cô cười khẽ.
Kha Nhược Sơ đẩy cái trán Thịnh Như Ỷ ra, ôm chặt lấy cơ thể kia, không muốn tách rời.
Mưa xuân như thế, cũng đủ thoả mãn rồi.
“Chị.”
“Hửm?” Thịnh Như Ỷ cố ý, thăm dò.
Kha Nhược Sơ lắc lắc nhẹ cái eo, “Em khó chịu.”
“Muốn chị sao?”
Kha Nhược Sơ không rảnh mà lo những chuyện khác, chỉ ưm đáp trả.
Đêm còn dài, lặp đi lặp lại những cái động chạm, dây dưa thể xác với nhau.
Không biết qua bao lâu, Kha Nhược Sơ cắn nhẹ lên bả vai Thịnh Như Ỷ, cơ thể cong lên, than thở, “Chị, em không chịu nổi.”
“Lại gọi lớn thêm chút nữa.” Thịnh Như Ỷ không dễ dàng buông tha cho cô, mãi cho đến khi Kha Nhược Sơ không còn sức lực, nằm xụi lơ, thở dốc không ngừng, Thịnh Như Ỷ mới chịu buông tha.
Những động tác vô cùng thành thạo, lặp lại lần nữa.
Trong phòng mở máy sưởi, trên người cả hai đều có một lớp mồ hôi.
Cả đêm, không biết bao nhiêu lần Kha Nhược Sơ gọi chị, đến khi ý thức mơ màng, chỉ biết ôm lấy Thịnh Như Ỷ.

Một khi sợi dây tình đã bị động vào, làm cho người ta vui sướng điên cuồng.
Cánh tay Thịnh Như Ỷ đã mỏi rã rời, cô khẽ vuốt gương mặt đỏ ửng của Kha Nhược Sơ, nhìn thấy hốc mắt có chút nước, nhẹ giọng hỏi, “Chị làm em đau sao?”
Cứ cho là dáng vẻ bên ngoài ôn nhu vậy đó, nhưng tình đến sâu, Thịnh Như Ỷ vẫn không thể khống chế được, nhìn thấy cái dáng vẻ yếu ớt của Kha Nhược Sơ, cô thật sự muốn khi dễ.
Kha Nhược Sơ lắc đầu, nhờ vào chút đèn còn sót lại, cô nhìn Thịnh Như Ỷ không chớp mắt.
Thịnh Như Ỷ vén tóc Kha Nhược Sơ qua một bên, lẳng lặng nhìn người bên dưới, sau đó tìm đến đôi môi cô ấy hôn nhẹ, “Chị yêu em.”
Nói khẽ bên tai, khắc vào tận xương.
Kha Nhược Sơ vòng tay sau cổ Thịnh Như Ỷ, đáp lại một nụ hôn thật sâu, sau đó: “Em cũng yêu chị.”
Bởi vì yêu và tin tưởng, cho nên cả con tim lẫn cơ thể cô đều nguyện ý trao cho Thịnh Như Ỷ.

Cảm giác của Kha Nhược Sơ bây giờ, càng muốn dựa dẫm Thịnh Như Ỷ, lúc ôm cô ấy, trong lòng suy nghĩ, đời này không muốn rời xa.
Đêm đã khuya.
Tận tình qua đi cũng là lúc hưởng thụ.
Nằm ở trên giường, sưởi ấm cho nhau, Thịnh Như Ỷ ôm lấy mặt Kha Nhược Sơ, môi lưỡi hai người vẫn còn thèm khát nhau.
Vừa hôn vừa vuốt ve, nhiệt tình không giảm, chẳng qua chỉ du ngoạn, dây dưa với nhau, cũng đủ thích.
“Tối nay, em thích không?” Thịnh Như Ỷ khẽ hỏi Kha Nhược Sơ, thấy Kha Nhược Sơ xấu hổ không trả lời, chế độ nữ vương Thịnh Như Ỷ được bật, đưa ra câu mệnh lệnh, “Nói thật.”
Dừng một lát.
Kha Nhược Sơ nói đúng sự thật, “Thích.”
Có thể cùng người yêu, yêu nhau cuồng nhiệt không giữ lại cái gì, thật sự thích muốn phát điên, cho dù là tinh thần hay trên cơ thể, đều là hưởng thụ tốt đẹp nhất.
Kha Nhược Sơ tự nhủ với bản thân không cần phải xấu hổ.

Đây cũng xem như là cách bồi dưỡng tình cảm với nhau, cũng coi như là một phương thức hẹn hò.
“Vậy em.” Thịnh Như Ỷ cười cười lại hỏi, “Thích ngắm chị lúc không mặc đồ hay là không mặc đồ?”

Vấn đề này hỏi ra, làm cho Kha Nhược Sơ bị nghẹn.

Trước kia, cô cảm thấy Bạch Mông không đứng đắn, nhưng bây giờ so với Bạch Mông, Thịnh Như Ỷ càng không đứng đắn gấp trăm lần.
Đồ yêu nghiệt khoả thân.
Thịnh Như Ỷ rất thích đùa giỡn hỏi mấy câu xấu xa thú vị thế này, không nói thì sẽ cào cho ngứa, cô quấn lấy Kha Nhược Sơ, tiếp tục truy hỏi, “Có nói hay không?”
Kha Nhược Sơ rất dễ bị nhột, bị Thịnh Như Ỷ cào như thế, cười đến mức thở dốc, ngoan ngoãn trả lời, “Cái nào…!em cũng thích.”
Ôm ấp với nhau, lại nằm nghỉ ngơi một lát, bất tri bất giác, đã nửa đêm.
Thịnh Như Ỷ nheo mắt hỏi người trong ngực, “Em mệt không? Chị lau giúp em một chút, rồi đi ngủ.”
Bản thân cô còn chưa chạm vào Thịnh Như Ỷ, chắc chắn người này còn khó chịu.

Bây giờ, Kha Nhược Sơ cũng đã hiểu được cái cảm giác này.
Cô mở mắt yên lặng nhìn Thịnh Như Ỷ, tim Kha Nhược Sơ vừa mới ổn định lại, bây giờ lại phiêu lên, cô hỏi ngược lại Thịnh Như Ỷ, “Chị, chị mệt rồi à?”
“Còn muốn nữa sao?” Thịnh Như Ỷ mở mắt, hơi ngạc nhiên, có chút bất đắc dĩ, tay đã rã rời mà còn chưa cho con thỏ này ăn no sao?”
“Không phải, ý em là….” Kha Nhược Sơ mở miệng khó nói.
Cô không giống như Thịnh Như Ỷ, sẽ biết dỗ dành vỗ về, nói lời âu yếm trên giường cũng sẽ dụ dỗ, rất tự nhiên.

Kha Nhược Sơ không nghĩ ra, tại sao đến lượt bản thân lại khó nói vậy?
Không nói thì không nói.
Giây tiếp theo, Kha Nhược Sơ đảo người, biến từ bị động thành chủ động, lỗ mãng hấp tấp đè lên người Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ bất thình lình bị tập kích, cô cười, “Đứa ngốc này, còn sức à?”
Không muốn để cho Thịnh Như Ỷ chịu đựng, Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ mà đau lòng, nghiêm túc trả lời, “Có.”
“Mới vừa rồi, chị còn chưa làm em đủ sao?”
Kha Nhược Sơ lắc đầu, cô nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, hoãn hoãn một tí mới nhỏ giọng nói, “Em cũng muốn chị.”
Nói xong, đã làm càn.
Cô biết cổ và ngực là nơi mẫn cảm của Thịnh Như Ỷ, cho nên dùng môi an ủi, giống như ăn kem, nếm nhẹ, khẽ liếm.
Tình thế như núi đảo ngược, không có sức kháng cự.

“Nhược Sơ….” Thịnh Như Ỷ ngẩng cổ, rũ mắt hưởng thụ, than nhẹ, tay xuyên qua mái tóc Kha Nhược Sơ, dịu dàng mà xoa xoa.
Kha Nhược Sơ là người ôn nhu.
Bây giờ, cũng hiểu được, làm sao ôn nhu ở trên giường với người yêu.
Thăm dò một chút.
Quả nhiên, sớm đã tràn lan.
“Có phải khó chịu lắm đúng không?” Kha Nhược Sơ không nhịn được hỏi ra.
Hai má Thịnh Như Ỷ đã đỏ ửng, kẹp lấy eo Kha Nhược Sơ, động tác này đã biểu hiện hết tất cả, cô khẽ căn tai Kha Nhược Sơ, “Ngoan, tiếp tục đi, chị không chịu nổi.”
Chờ đã lâu, nhẫn nhịn cũng nhiều lần.
Hoá ra người này cũng sẽ đỏ mặt, thật gợi cảm, cảm xúc của Kha Nhược Sơ cũng thay đổi.

Hôn mặt rồi dời xuống cổ, sau đó đến vai di chuyển đến xương quai xanh, lúc này cô hận không thể đem từng tấc cơ thể trên Thịnh Như Ỷ, hôn hết mới dừng lại.
Lòng bàn tay bị thấm ướt, đầu ngón tay đẩy nhẹ cánh môi kia, lòng bàn tay nhẹ xoa.
Đây là cách mà Thịnh Như Ỷ chạm vào cô lúc đầu.
Đêm nay, không chỉ dừng lại ở đây.
Thịnh Như Ỷ nhìn gương mặt Kha Nhược Sơ, lúc này chỉ mới bắt đầu, cô đã không chống đỡ được, cô bám lấy vai Kha Nhược Sơ, mở nửa con mắt, thở gấp, trong giọng nói không giấu được sắc dục, “Đứa ngốc, học nhanh vậy sao?”
Đối với cơ thể con người, đương nhiên Kha Nhược Sơ rất quen thuộc, về kiến thức sinh lý cũng đa dạng, mà cô còn đang còn trong thời kỳ thực tập, cho nên từ lý thuyết biến thành thực tế, là năng lực cơ bản nhất.
Còn nữa, bác sĩ ngoại khoa, ngón tay rất linh hoạt.
“Bảo bối, thật tuyệt….” Thịnh Như Ỷ dùng đôi chân thon dài cuốn lấy eo Kha Nhược Sơ.
Thịnh Như Ỷ nói như vậy thành công làm cho mặt Kha Nhược Sơ thêm đỏ, cô phát hiện bản thân ở trên hay là ở dưới, tại sao vẫn luôn dễ thẹn thùng?
Nhưng mà Kha Nhược Sơ nhìn thấy phản ứng của Thịnh Như Ỷ, cô rất thích cực kỳ thích, không muốn dừng lại.
“Chị, nếu đau thì nói cho em biết.” Kha Nhược Sơ cẩn trọng nói, sợ bản thân làm không tốt, sẽ làm cho Thịnh Như Ỷ không thoải mái.
Kha Nhược Sơ vừa làm vừa gọi Thịnh Như Ỷ là chị, Thịnh Như Ỷ than nhẹ, lúc này không còn sức chống đỡ.

Con thỏ trắng này, trời sinh ra đã tới hành hạ cô rồi, ở trước mặt Kha Nhược Sơ, không có chỗ nào trên người cô mà không mẫn cảm cả.
Kha Nhược Sơ cũng ý thức được, bản thân gọi chị một tiếng thôi, phản ứng của Thịnh Như Ỷ càng lớn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.