Lay Động Tiếng Lòng

Chương 66


Bạn đang đọc Lay Động Tiếng Lòng – Chương 66


Thái độ vừa thẹn thùng lại chủ động của Kha Nhược Sơ làm nụ cười của Thịnh Như Ỷ càng sâu hơn, cô ôm lấy gương mặt nhỏ của Kha Nhược Sơ, nhìn chằm chằm, khẽ nói, “Vào phòng làm gì đây, lại muốn chơi lưu manh với chị à?”
Người kia càng xấu hổ thì cô càng muốn ghẹo.
Kha Nhược Sơ nghe thấy giọng khàn khàn của Thịnh Như Ỷ, hơi thở ấm áp cứ quẩn quanh bên mặt, hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn, nhìn chăm chú vào gương mặt kia, đỏ mặt lẩm bẩm một câu, “Làm gì với vợ của em, có thể gọi là lưu manh sao?”
Một câu rất hợp tình hợp lý nói ra, nhưng mà với cái phản ứng yếu ớt của Kha Nhược Sơ, thật sự quá đáng yêu.
Thịnh Như Ỷ nghe xong, đôi môi đỏ cong lên, nụ cười càng quyến rũ hơn, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng gãi lên eo Kha Nhược Sơ, vừa cào vừa nói, “Ôi coi tiền đồ tiểu lưu manh kìa.”
Kha Nhược Sơ cười lớn tiếng, cả cơ thể run lên.
Thịnh Như Ỷ vẫn không chịu buông tha cho cô.
Kha Nhược Sơ ở trong lòng ngực Thịnh Như Ỷ xoắn qua xoắn lại, cười đến mức thở không nổi, “Ngứa, chị ơi, em sai rồi….”
Tiếng cười trong veo vang lên không ngừng, hai người ở trên sô pha uốn éo với nhau.
Kha Nhược Sơ cảm thấy cầu xin không có tác dụng, cô đành dùng đòn sát thủ, trực tiếp câu lấy cổ Thịnh Như Ỷ, cưỡng hôn.
Hai đôi môi quấn quít lấy nhau, quả nhiên làm cho mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn.

Hai đôi môi cứ thế vuốt ve, vờn bắt lấy nhau.
Nhìn nhau một giây, trong nháy mắt bầu không khí trở nên ngọt ngào.

Lại nhắm mắt lại trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt.
Môi chạm môi, đuổi bắt lấy nhau.
Luôn khiến người ta luân hãm.
Điềm Đậu nằm ở trên thảm, nhàn nhã nhìn hai người trên sô pha, yên lặng mà xem, thật ngoan.
Tay Thịnh Như Ỷ đặt hờ bên hông Kha Nhược Sơ, dần dần vuốt ve ôn nhu, hai đôi môi tách ra, cô hỏi, “Tối nay, em cố ý ở lại cùng chị à?”
“Vâng.” Vòng tay ôm chặt lấy cổ Thịnh Như Ỷ, đôi môi bị mút trở nên hồng hào có chút sưng, “Em sợ chị còn giận em.”
“Chị làm sao mà giận được bảo bối nhỏ của chị chứ.” Thịnh Như Ỷ rũ mắt nói, nhớ đến buổi tối ngoài ý muốn kia, cô hôn lên tráng Kha Nhược Sơ, dùng giọng nói của nữ vương nhưng lại làm nũng, “Lần trước không chịu trách nhiệm với chị.

Vậy tối nay, có phải nên bồi thường thoả đáng cho chị không?”
Nhớ đến chuyện tối hôm đó các cô còn chưa làm xong, mặt Kha Nhược Sơ đỏ bừng.
Thật ra rất nhiều lần, Kha Nhược Sơ cảm nhận được, Thịnh Như Ỷ rất kiên nhẫn với cô.


Giống như mới vừa rồi, Thịnh Như Ỷ rõ ràng muốn cô ở lại, nhưng lại khắc chế bảo đưa cô về nhà.
Kha Nhược Sơ không nói lời nào, đón nhận lấy nụ hôn của Thịnh Như Ỷ.

Hôn nhau say đắm.
Giống như không cần nói mà dùng hành động đáp trả.
Thịnh Như Ỷ ngậm lấy đôi môi mềm mại của Kha Nhược Sơ, khoé môi cong lên cười, cứ như vậy đã rõ, “Chúng ta đi lên lầu đi.”
“Vâng….” Giờ phút này, ngực Kha Nhược Sơ phập phồng, nhìn Thịnh Như Ỷ tim đập nhanh không ngừng.
Nhìn gương mặt đỏ hồng đáng yêu, tâm Thịnh Như Ỷ ngứa thôi rồi, nhưng mà đêm còn dài, cô muốn cùng Kha Nhược Sơ từ từ tận hưởng.
Lầu hai, trong phòng ngủ quen thuộc.
Mới vào phòng, Thịnh Như Ỷ đã đè Kha Nhược Sơ lên cửa, hôn lấy hôn để, nụ hôn như cơn mưa trải dài từ gò má, đến khoé môi rồi vùng cổ.
Kha Nhược Sơ ôm chặt lấy cơ thể Thịnh Như Ỷ, cũng không ngừng hôn lên người kia, đầu óc điên cuồng, tâm trạng phấn khởi tột độ.
Ánh đèn vàng trong phòng, mờ nhạt gãi đúng chỗ ngứa.
“Đi tắm đi, chị đi lấy áo ngủ cho em.” Thịnh Như Ỷ lưu luyến hôn lên chóp mũi Kha Nhược Sơ.
Trong lòng rất muốn tắm chung với Kha Nhược Sơ, nhưng lần đầu tiên, cô sợ làm cho Kha Nhược Sơ căng thẳng.
Kha Nhược Sơ hừ nhẹ, “Vâng.”
Trong phòng tắm, Kha Nhược Sơ xoa sữa tắm lên cơ thể, bọt xà phòng phủ kín thân người cô, tắm rửa rất cẩn thận, nói không căng thẳng là dối lòng, nhưng mà cô cũng rất mong chờ.
Cô đối với Thịnh Như Ỷ có dục vọng, mỗi lúc hôn nhau, tay Thịnh Như Ỷ chạm vào cơ thể cô, cô luôn có cảm giác mãnh liệt, chỉ là đã quen chịu đựng, lại ngại mở miệng.
Sau khi Thịnh Như Ỷ tắm xong, cô trở lại phòng ngủ, nghe trong nhà tắm có tiếng máy sấy.
Thịnh Như Ỷ đẩy cửa nhà tắm, đi đến phía sau Kha Nhược Sơ, cầm lấy cái máy sấy trong tay cô ấy, giúp Kha Nhược Sơ thổi khô mái tóc đen dài dày.
Nhìn vào trong gương, hai người đều mặc loại áo ngủ rộng, Kha Nhược Sơ nhìn thoáng qua Thịnh Như Ỷ, cô cúi đầu cười khẽ, người này ân cần sấy tóc cho cô.
Kha Nhược Sơ bị hạnh phúc đánh vào đầu sắp hôn mê tới nơi.
Trước kia, Kha Nhược Sơ từng suy nghĩ, không biết ở bên người cô thích sẽ như thế nào.

Bây giờ, cô mới phát hiện, trước kia nghĩ không ra, giờ đây thì có một ngàn phần hạnh phúc.
Chỉ có tự bản thân trải nghiệm mới biết được.

Chờ tóc thổi gần khô rồi, Kha Nhược Sơ xoay người, ôm lấy Thịnh Như Ỷ, tham luyến nhìn gương mặt mộc trước mắt.
Cô thích nhìn Thịnh Như Ỷ lúc không trang điểm, bởi vì sự ôn nhu quyến rũ kia chỉ có một mình cô thấy được, chỉ của riêng mình cô.
Thịnh Như Ỷ cũng ôm lại Kha Nhược Sơ, “Này ngốc, nhìn chị ngây ngốc gì đấy?”
Kha Nhược Sơ nói, “Chị đẹp.”
“Đêm nay, để cho em xem đầy đủ, được không?” Dứt lời, Thịnh Như Ỷ đã tiến đến bên tai Kha Nhược Sơ, cười xấu xa, gợi cảm từ trong ra ngoài, “Muốn ngắm nhìn chỗ nào cũng được.”
Tại sao con người này bất kỳ lúc nào cũng có thể nói lời không đứng đắn được vậy? Kha Nhược Sơ ngước mắt, chưa kịp nói gì, cằm đã bị Thịnh Như Ỷ nắm lấy, hôn lên.
Đêm nay, chỉ vừa mới bắt đầu.
Từ trong nhà tắm đi ra đến giường, khoảng cách không xa, hai người ôm chặt lấy nhau, nhấm nháp hôn nhau, không chán.
Thịnh Như Ỷ ôm lấy vòng eo Kha Nhược Sơ, hai người ngã ngồi trên giường, môi lưỡi vẫn quấn lấy nhau, sau một hồi mới tách ra, còn vương ra mấy sợi tơ.
Kha Nhược Sơ mím môi, lúc này cô vô cùng khẩn trương, thở gấp, ngực cũng vì thể mà phập phồng không ngừng.
Thịnh Như Ỷ chơi đùa với mái tóc của Kha Nhược Sơ.
“Chị….” Không biết tại sao mà Kha Nhược Sơ lại khẩn trương, cô theo bản năng ôm chầm lấy Thịnh Như Ỷ rồi gọi chị.
“Ngốc, không cần khẩn trương.” Thịnh Như Ỷ thoải mái ôm Kha Nhược Sơ, rồi lại hôn một chút, từ từ làm Kha Nhược Sơ bình ổn.
Cô thầm nghĩ, chắc có lẽ bản thân đã đem hết sự dịu dàng của mình giành cho cô gái này.
Kha Nhược Sơ được Thịnh Như Ỷ ôm như thế, cảm thấy an tâm hơn, coi như cũng đã hiểu đôi chút, cô hôn khắp mặt Thịnh Như Ỷ rồi bến khoé môi.
Cùng nhìn nhau cười.
Trên người Thịnh Như Ỷ thơm quá, có xịt nước hoa, là mùi hương mà cô yêu thích.

Kha Nhược Sơ như một con mèo nhỏ, lặng lẽ cọ chóp mũi đi ngửi.
“Em thích mùi này không?” Thịnh Như Ỷ đã sớm để ý, mỗi lần cô dùng loại nước hoa này, Kha Nhược Sơ rất thích hôn cổ cô.
Kha Nhược Sơ ngẩng đầu, “Thích.”
“Đây cũng là mùi mà chị thích nhất.” Thịnh Như Ỷ nghiêng người, từ ngăn kéo đầu giường lấy ra một cái hộp đã chuẩn bị trước đó, sau đó nói với Kha Nhược Sơ, “Tặng cho em.

Sau này trên người của em đã có mùi hương của chị, mỗi ngày phải nhớ vợ đó nha.”
Mỗi ngày nhớ vợ là điều hiển nhiên rồi, còn phải dặn dò sao? Kha Nhược Sơ hôn lên môi Thịnh Như Ỷ một cái, cười ngọt ngào, “Cảm ơn vợ của em ~”

“Còn cái khen thưởng gì khác không?” Thịnh Như Ỷ hỏi.
Tim Kha Nhược Sơ đập thình thích, đã biết rõ còn cố hỏi, “Chị muốn khen thưởng gì nữa?”
Thịnh Như Ỷ một tay đè Kha Nhược Sơ trên giường, nhẹ kéo dây áo ngủ, cười nói, “Em nói xem?”
“A….”.

Truyện Quan Trường
Nằm ở trên giường hôn môi, luôn có một cảm giác đặc biệt khác.

Giống như cầm súng cướp cò vậy, hết lần này đến lần khác, làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ.
Không cần phải suy nghĩ bậy bạ nữa, đêm nay thật sự đã phát sinh chuyện bậy bạ rồi.

Kha Nhược Sơ nắm chặt áo ngủ của Thịnh Như Ỷ.
Màn đêm yên tĩnh.
Trên giường, Thịnh Như Ỷ ôm chặt Kha Nhược Sơ nằm trong vòng tay của cô.
“Lần em hôn chị ở quán bar, chị vẫn luôn nhớ kỹ, không thể quên được.” Thịnh Như Ỷ vuốt nhẹ cái mũi của Kha Nhược Sơ, tiếp tục nói, “Câu dẫn chị xong còn không chịu trách nhiệm, cố tình trêu chọc chị, cứ mở miệng là gọi chị này chị nọ.

Em có biết chị nhẫn có biết bao khó chịu không?”
“Em cho rằng chị chỉ xem em là em gái mà thôi.” Kha Nhược Sơ bĩu môi uỷ khuất, lúc đó cô thích Thịnh Như Ỷ muốn chết, nhưng đành cố gắng xem người này là chị.
“Chỉ xem em là em gái thôi sao….” Thịnh Như Ỷ cười nghiêng người áp lên người Kha Nhược Sơ, tay thám thính vào bên trong áo, du ngoạn khắp nơi, cô hôn nhẹ lên môi Kha Nhược Sơ, giọng nói khàn khàn, “Có chị gái nào đối với em gái như vậy không?”
Cơ thể Kha Nhược Sơ căng lên, nhưng dưới cái hôn sâu của Thịnh Như Ỷ, cơ thể cô dần dần thả lỏng.

Cô đáp lại Thịnh Như Ỷ, đầu ngón tay xoa xoa vùng cổ, dịu dàng vuốt ve.
Ngày càng thêm thân mật.
“Học rất nhanh.” Nói xong, Thịnh Như Ỷ không chịu nổi mà phát ra một tiếng thở khiến người ta nhộn nhạo, “Tiểu lưu manh.”
Thịnh Như Ỷ hoàn toàn trái ngược Kha Nhược Sơ, cũng không phải thuộc kiểu người bảo thủ.
Nghe được tiếng rên rỉ của Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ mê muội, làn da trắng nõn, vòng eo nhỏ gọn nhưng lại săn chắc, ngực thì căng tròn.
Kha Nhược Sơ tiếp tục hôn, bàn tay vẫn ân cần vuốt ve.
Làn da như bị đốt cháy, nóng lên dần, không bỏ sót chỗ nào.
Giống như trong giấc mơ, Kha Nhược Sơ phối hợp với Thịnh Như Ỷ, tay chân vụn về lần vào trong áo ngủ.
Nhìn cái dáng vẻ lo lắng của Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ cười không thôi, gương mặt ngây thơ đáng yêu, lúc này ghi đầy chữ “muốn.”

“Ngốc chết đi được.” Thịnh Như Ỷ vừa hôn vừa cười, giành chút thời gian cởi bỏ áo ngủ trên người.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Kha Nhược Sơ lập tức né tránh, trong lúc nhất thời không biết làm sao, nhưng mà dáng người Thịnh Như Ỷ quá đẹp….
Mặt đỏ cả lên.

Lần thứ hai, Thịnh Như Ỷ ôm Kha Nhược Sơ, hôn lỗ tai, cố tình trêu đùa hỏi, “Chị đẹp không?”
Cái này làm cho Kha Nhược Sơ không biết phải làm sao, cô quyết định không nói, chỉ nhắm mắt tiếp tục vuốt ve Thịnh Như Ỷ, tiếp tục hôn, thuận theo tự nhiên mà làm, tiếp túc làm chuyện xúc động của bản thân.
Nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt, hơi thở cũng nóng bỏng hơn.

Sau những phút dây dưa với nhau, áo ngủ cả hai cũng đã rơi xuống giường.
Biệt danh con thỏ trắng đặt không sai, làn da trên người Kha Nhược Sơ trắng đến mức có thể phát sáng, lại mềm mại như không xương.

Thịnh Như Ỷ từ phía sau dán lên lưng Kha Nhược Sơ, lại không khắc chế được nữa, “Bảo bối, chị muốn em.”
Kha Nhược Sơ hoàn toàn không thể kháng cự được nữa, cũng không muốn kháng cự.
“Không thoải mái phải nói cho chị biết.” Đêm nay, Thịnh Như Ỷ dịu dàng không còn chỗ nào để chê, cô hôn khoé môi Kha Nhược Sơ, rồi nói thêm, “Thoải mái cũng phải nói cho chị nghe, biết không?”
Kha Nhược Sơ muốn che mặt lại.
Thịnh Như Ỷ cười, kéo tay cô ra, phải xem bộ dáng mắc cỡ của cô nàng, rồi tiếp tục khẽ nói bên tai, “Nếu thích thì gọi chị.

Chị rất thích em gọi như thế.”
Trong không khí ngập tràn mùi tinh dầu hoa hồng, mê hoặc, cám dỗ, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Đêm khuya, không ai làm phiền.

Trên chiếc giường, lúc động tình tràn ngập hơi thở đê mê.
“Thích chị không?” Đôi môi Thịnh Như Ỷ du ngoạn từ sau cổ đến bên tai, tay đặt ở giữa chân Kha Nhược Sơ, lòng bàn tay luôn lặp đi lặp lại động tác khơi gợi.
Kha Nhược Sơ hé môi, thở gấp, không có thời gian mà nói chuyện.
“Có thích hay không?” Thịnh Như Ỷ truy vấn, ngón tay không chịu buông ta cho cô.
“Ưm.” Kha Nhược Sơ mím môi, lúc này mới phát ra chút than thở.
Chỉ mới nhìn con thỏ trắng trong ngực, vì tình mà động, Thịnh Như Ỷ cũng đạt được thoả mãn của bản thân, biết làm sao được, mỗi lần chạm vào Kha Nhược Sơ, phản ứng của cô rất mãnh liệt.
“Ngoan, đừng nhịn, gọi ra sẽ thoải mái hơn.”
Càng lúc càng dâng cao, chưa bao giờ nếm trải qua cảm giác thế này, cuối cùng đôi môi Kha Nhược Sơ cũng thả lỏng, cơ thể xụi lơ, ánh mắt mơ hồ, không nhịn được, mà phát ra tiếng than nhẹ từ cổ họng, “Chị….”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.