Lao Tù Ác Ma

Chương 339: Phiên ngoại 7: Lạc Tần Thiên – Nguyên Hướng 5


Đọc truyện Lao Tù Ác Ma – Chương 339: Phiên ngoại 7: Lạc Tần Thiên – Nguyên Hướng 5

Lúc Nguyên Hướng đang kinh ngạc bởi thanh âm kia không phải Lạc Tần Thiên thì một cái tay đột nhiên luồn tiến vào trong chăn, trực tiếp mò đến trong áo ngủ của Nguyên Hướng, Nguyên Hướng bị dọa sợ hãi, cấp tốc lùi về sau, sau đó đột nhiên mở chăn ra, nhìn thấy người ngồi bên giường quả nhiên là Thiết Lãng, cậu kinh sợ đến mức há to miệng, chỉ vào Thiết Lãng lắp bắp nói “Sao…. sao lại là ông?”

“A! Con vật nhỏ, hóa ra là em!” Thiết Lãng hiển nhiên cũng không nghĩ tới người trên giường sẽ chính là cậu bé thông dịch viên mà gã để mắt tới, nhất thời mừng rời không thôi “Lạc tổng thực sự đã chuẩn bị cho tôi một món quà lớn a! Chờ xong chuyện, tôi nhất định phải gọi điện hảo hảo cảm tạ hắn!

Nói rồi, Thiết Lãng nhanh chóng kéo cà vạt xuống, động tác nhanh nhẹn thoát quần áo, một bên thoát một bên không quên dùng ánh mắt tục tĩu quét trên người Nguyên Hướng đang run rẩy sợ hãi, cười tà nói “Lạc tổng nói, đây là lần đầu của em, hơn nữa trước đó vốn dĩ không biết có chuyện này nên có thể sẽ làm ra chút hành vi phản kháng, có điều hắn cũng nói với tôi, không cần thiết phải thương hoa tiếc ngọc với em, cho dù đêm nay tôi có muốn em đến chết, hắn cũng sẽ phái người giúp tôi xử lý hậu quả.”

Lời nói của Thiết Lãng khiến cho Nguyên Hướng ở sau lưng cảm thấy có một luồng hơi lạnh, trong nháy mắt, cậu cảm thấy như toàn thân rơi vào bên trong một trận lạnh lẽo thấu xương.


Tình cảm chân thật của mình, người đàn ông mà mình xem như thần linh, lại đối xử với mình như vậy!

Anh ấy ở trong ống kính máy ảnh của mình, là một người đàn ông nghiêm nghị mang âu phục giày da, cử chỉ khoáng đạt, mị lực vô biên, tại sao bên trong con người anh ấy, lại vô tình lãnh khốc như vậy! Lẽ nào, đây mới chính là bộ mặt thật của anh ấy?!

Thiết Lãng nói rõ cho Nguyên Hướng biết, Lạc Tần Thiên từ đầu đến cuối không để cậu ở trong mắt, thái độ khác thường mang cậu lên xe đi cùng, chỉ đơn giản là vì muốn lợi dụng cậu!

Nguyên Hướng không có thời gian suy nghĩ Lạc Tần Thiên là người đàn ông thế nào, cậu vội vàng từ bên kia giường bước xuống giường, cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười, dùng tiếng Bồ Đào Nha kiên trì nói “Tôi nghĩ có lẽ đã có sự hiểu lầm, Thiết Lãng tiên sinh, tôi… tôi chỉ là không cẩn thận đi nhầm phòng thôi, không phải là…. là người mà Lạc tổng định đưa cho ngài đâu.” Nguyên Hướng vừa gượng gượng cười nói, vừa theo vách tường chậm rãi đi hướng về phía cửa ra.

“Đi nhầm phòng? Vậy làm sao em có được chìa khóa mở cửa phòng này? Hơn nữa vừa mới tắm rửa xong, còn mặc áo ngủ ở trên giường, đây không phải là đang đợi tôi sao?” Thiết Lãng cười ha ha nói, cởi cái áo cuối trên người xuống, lộ ra một thân to lớn vân da săn chắc, ở bên hông Thiết Lãng, còn có một hình xăm sói hoang, khiến Nguyên Hướng nhìn đến bị dọa toát hết cả mồ hôi lạnh.

“Tôi nói thật với ngài, kỳ thực tôi chính là đợi Lạc tổng, nếu ngài không phải Lạc tổng, tôi cũng không cần thiết lưu lại nơi này, chúc ngủ ngon Thiết Lãng tiên sinh.” Nguyên Hướng cố gắng trấn định nói, sau khi nói xong, một cách tự nhiên xoay người bước nhanh đi ra cửa.


Hiện giờ rời khỏi căn phòng này mới là quan trọng nhất!

“Con vật nhỏ! Còn muốn chạy?!” Thiết Lãng nở nụ cười càng gian nanh, nhanh chân vượt lên phía trước, kéo cánh tay Nguyên Hướng lại, đột nhiên ôm chặt cậu vào ngực, Nguyên Hướng bị dọa sợ, cậu theo bản năng trở tay vung một cái, muốn thoát khỏi kiềm hãm của Thiết Lãng, không ngờ một chưởng này lại đánh vào trên mặt Thiết Lãnh, thậm chí còn vang lên một tiếng chát lanh lảnh!

Thiết Lãng không buông tay, vẫn chăm chú nắm chặt lấy cánh tay Nguyên Hướng, gã xoay gương mặt vừa bị Nguyên Hướng tát một cái, không chỉ không hề tức giận, trái lại vẻ mặt kinh ngạc, hưng phấn nhìn Nguyên Hướng, bật thốt lên “Được lắm! Tôi rất thích!”

“Ông làm cái gì?! Buông tay!!” Nguyên Hướng hô to, liều mạng giãy dụa, kế quả bị sức lực to lớn của Thiết Lãng trực tiếp đẩy ngã trên giường, bởi vì Nguyên Hướng đang mặc áo khoác tắm, nên Thiết Lãng rất dễ dàng thoát đi y phục che lấp cơ thể Nguyên Hướng xuống.


“Làn da em thật trắng! Sờ vào cũng đủ nõn nà non mềm!” Thiết Lãng dùng tay giữ chặt hai tay Nguyên Hướng lên đỉnh đầu, hai đầu gối quỳ gối ở hai bên eo Nguyên Hướng, một bên dùng tay sờ soạng lồng ngực gầy yếu bóng loáng của Nguyên Hướng, một bên chậc lưỡi tán dương “Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền biết con vật nhỏ em trời sinh chính là một vưu vật!”

“Thiết Lãng tiên sinh ông….. ông nghe tôi nói! Tôi…. tôi có bệnh Xi da đó!!” Nguyên Hướng thất kinh, vội vã nói bịa, cầu xin Thiết Lãng dưới sự đe dọa của mình mà ngừng tay, dĩ nhiên Thiết Lãng không ngừng tay, trở tay trực tiếp cởi y vật che đậy cuối cùng dưới hạ thân Nguyên Hướng, ngón tay trắng trợn mơn trớn phần da thịt ở đùi trong của Nguyên Hướng, hèn hạ cười nói “Khà khà, Lạc tổng đã nói với tôi, em không chỉ thân thể khỏe mạnh, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên, em yên tâm, theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi em, kim ngân châu báu, chỉ cần em thích, muốn bao nhiêu tôi đều cũng cho hết.”

“Muốn ông nội ông!!” Nguyên Hướng chửi ầm lên, lúc Thiết Lãng cúi đầu hôn cổ cậu thì Nguyên Hướng đột nhiên cắn mạnh vào lỗ tai Thiết Lãng, Thiết Lãng bị đau kêu lên như heo bị chọc tiết, cấp tốc ngẩng đầu, bưng lỗ tai chảy máu đầm đìa. Nguyên Hướng nhân cơ hội này, nhanh chóng từ dưới thân Thiết Lãng chạy trốn, cầm lấy y phục bị Thiết Lãng cởi ra, một bên vừa mặc vào người một bên nhanh chóng hướng về phía cửa chạy đi, Thiết Lãng mắng lớn đuổi theo, dưới tình thế cấp bách, Nguyên Hướng vơ lấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn quăng về phía Thiết Lãng, chuẩn xác không sai sót đập trúng vào trên trán Thiết Lãng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.