Lão Đại Xuyên Về Thời Cổ Đại!!

Chương 38: Trao Đổi Thơ Phú


Đọc truyện Lão Đại Xuyên Về Thời Cổ Đại!! – Chương 38: Trao Đổi Thơ Phú


– Hoàng thượng, nếu vị tiểu thư đây đã thích tiểu nữ như vậy, phỏng có thể cùng nàng trao đổi qua thư pháp một chút.

-Lục Vân Lục trước Hoàn Long Đỉnh vương thượng không muốn y phải khó xử liền đặt chén rượu xuống đứng thẳng dậy, một tay phủi lấy y phục tùy ý.

Lục Vân Lục đã nói như vậy Hoàn Long Đỉnh cũng chẳng biết thêm gì nữa, thở dài trong lòng.

Hài tử ngốc mãi không chịu lớn!
– Lục ngũ tiểu thư, mời! -Nữ nhân trên đài khẽ cúi đầu dịch sang một bên như chủ nhà hỏi
– Lục ngũ tiểu thư, ta muốn trao đổi họa, có thể không? -Lý Hoán Ca cười tươi như trăm hoa đua nở, nghiêng người hướng Lục Vân Lục nhẹ giọng mềm mại hỏi.
– Không thể.

Bổn tiểu thư biết qua thoe phú và thư pháp.

-Lục Vân Lục đem ánh mắt lạnh tanh nhìn Lý Hoán Ca, điệu bộ trong mắt mọi người vừa ngu ngốc vừa hung hăng.

Bên dưới bọn họ cười thầm ra sức nín nhịn, phế vật cũng có chút tài mọn cơ đấy!
– Đem vãn phong tứ bảo ra đây.

-Hoàn Long Đỉnh nghiêng người nói nhỏ lại làm Chung tổng quản hơi sửng sốt.

Rất nhanh sau đó đồ đạc đã được đưa tới để trên bàn, Lý Hoán Ca mời Lục Vân Lục trước, nó cũng không chối từ.

Lục Vân Lục cầm bút lông nhấp vào mực quệt lấy hai cái bên nghiên mới bắt đầu nhâng tay viết.

Bọn họ cười trộm, phế vật cũng có phong thái của phế vật nha!! Nó đặt bút lên đầu giấy, sắc mặt không đổi, tay không nhanh chậm vô cùng thoải mái viết.

Lục Vân Lục dừng bút lui về chỗ ngồi, lại rót đầy thêm chén rượu, Lý Hoán Ca cười tươi đi tới, lúc nhìn chữ trên giấy không tránh được kinh ngạc.

Thấy nàng ta bặm môi nhưng vẫn lấy bút, để ý kỹ hơn sẽ thấy tay cầm bút có run nhẹ, khi viết không khống chế được lực đạo.


Về vấn đề chữ viết với thơ phú Lục Vân Lục phải nói cũng không thua kém một ai.

Đàn múa ca hát nó không cần học, những thứ đó đối với nó quá vô bổ trong cuộc sống trước kia, chỉ có kỳ họa thi cùng thư pháp rảnh rỗi có thể cùng ông ngoại trao đổi qua, vị chi cũng không tồi.

Lý Hoán Ca viết xong, cao giọng:
“Kim dạ Phu Châu nguyệt,
Khuê trung chỉ độc khan.
Dao liên tiểu nhi nữ,
Vị giải ức Trường An.
Hương vụ vân hoàn thấp,
Thanh huy ngọc tý hàn.
Hà thì ỷ hư hoảng,
Song chiếu lệ ngân can?”
– Này liền tiểu nữ viết, không biết Lục gia ngũ tiểu thư như nào? -Lý Hoán Ca vừa ngâm vừa đưa giấy lên mọi người cùng nhìn.

-Khí lực không tốt, khiến mọi người cười chê rồi.

– Hahaa, nào có, nào có.

Lý nhị tiểu thư vẫn giữ phong độ như vậy, sao có thể nói.

– Lục ngũ tiểu thư cùng ta được chứ?
“Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.”
Lục Vân Lục nhấp xong ngụm rượu mới trả lời, mọi người thoáng ngạc nhiên.


Phế vật này nói chính ra cũng không tồi, chữ viết phóng khoáng thư thái đẹp đẽ ngay ngắn, văn phong không phải dạng vừa.

Lý Hoán Ca cắn cắn môi một chút, cười thư thái.

– Tiểu nữ có thể cùng Lục gia ngũ tiểu thư nói chuyện như vậy đã mãn nguyện lắm rồi.

Thỉnh thứ lỗi đã làm phiền.

-Lý Hoán Ca vừa nói vừa cúi người đưa hai tay nhâng trước mặt rồi lại hướng hoàng thượng.

-Hoàng thượng, chư vị chê cười rồi, tiểu nữ cáo lui.

– Không dám.

-Lục Vân Lục mở miệng lợm giọng, Lý Khanh một mực ở bên vỗ lưng nó vô cùng quan tâm.

– Tiểu Lục, uống ít thôi.

– Không sao, không có gì bận tậm đâu.

-Lục Vân Lục cười cười vỗ tay hắn trấn an, Lý Khanh nhanh chóng rút tay về.

– Đến lưng ta huynh còn động rồi, ngại gì chứ! -Lục Vân Lục tiếp tục uống rượu, thoải mái tít mắt lên cười.

Hai người rì rà rì rầm, phía trưởng bối bên kia bắt đầu rục rịch có động tĩnh.

– Lục phu nhân, người nói, cái kia nhi nữ cùng chất tử là có đính ước chưa a?
– Chưa có.


-Lý Thu đem nắp gạt trà trong chén.

– Vậy..

Cùng chất tử ngươi có thân thiết quá không?
– Lục phu nhân, phải chăng phỏng có kết duyên không?
– Bọn chúng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chỉ là đùa nghịch một chút, chư vị phu nhân đây đừng quan tâm.

-Lý Thu thản nhiên nói, tư thái cốt cách đều cao quý thanh lãnh đâu giống với thường ngày chanh chua trong phủ đâu.

Hai mặt như vậy nhưng lại được hai vị lão nhân Lục gia thích, mới nói qua khẩu vị thật nặng.

– Nhưng…!
– Chúng là huynh muội nửa dòng máu với nhau, các ngươi cứ nên với chẳng kết cái gì ở đây? Dẹp đi!
– ………!-Bọn họ sợ phụ nhân chanh chua này quá đi thôi.

Ai bảo nàng ta xuất thân giang hồ chứ, chẳng có chút khuê các nào.

Yến tiệc cứ lằng nhằng mãi chưa xong, Lục Vân Lục gân xanh thái dương bựt bựt như sắp đứt, mùi son phấn nồng lên vô cùng khó chịu, hai lưng nó luôn phải giữ thẳng bây giờ đã ê ẩm đau nhức.

Cuối cùng sau bao gian lao, khó khăn, thử thách, Lục Vân Lục đã chốt hạ quyết định đứng lên ra ngoài.
– Hồi hoàng thượng, tiểu nữ trong người không khỏe, ra ngoài hóng gió một lát.
– Có cần ngự y không? -Hoàn Long Đỉnh chú ý mồ hôi rịn trên trán nó, hỏi một chút.

– Không cần, tiểu nữ đi trước.

-Lục Vân Lục cúi người hành lễ, Lý Khanh cũng nhấc y phục đứng lên đi sau, cả hai người đồng loạt ra ngoài.

Lục Vân Lục chân ướt chân ráo nhanh chóng bước qua bậc cửa, nóng nực y phục rịn tầng mồ hôi khó nhọc thở dốc.
– Tiểu Lục, không khỏe ở đâu vậy? -Lý Khanh cúi thấp người xuống hỏi, thoáng nhìn thấy hai má nó hồng hẳn lên, thấm qua mồ hôi còn bóng bẩy mịn màng.

Hắn không nhịn được, nuốt khan một miếng.
– Y phục hơi dày chút, ra ngoài sẽ ổn hơn thôi.


-Nó phả ra những hơi nóng ẩm, thật như vậy.

Y phục tối nay phải trịnh trọng một chút nên Hi nhi mặc qua nó rất nhiều lớp áo, nặng đến trùng vai xuống.

Tất chân do không phải dạng ôm nên phải dùng dây cuốn quanh, ban nãy ngồi trong kia nóng quá giờ đã ướt hết cả, nó đặt mông trên lan can, chân vắt chữ ngũ cởi hết giày với tất ra, lột qua một lớp áo khoác ngoài, thông thoáng không ít.

Cái mát nhanh chóng làm nó thanh tỉnh, thở phào một hơi rồi đưa lấy Lý Khanh áo khoác ngoài.

Lý Khanh đỏ mặt lắp bắp hết cả, luống cuống tay chân bấu chặt lấy áo khoác nó.
– Tiểu Lục, trước mặt nam nhân đừng càn rỡ như vậy…!
– Phì, càn rỡ? Với huynh thì cũng như không mà.

– Tiểu Lục, ta là đại nam nhân!
– Rồi rồi, huynh là đại nam nhân.

Đi thôi! -Lục Vân Lục trông bộ dạng Lý Khanh vô cùng đáng yêu, không nhịn được cười khanh khách như chuông bạc, lại cùng y dong duổi khắp chốn.

Hoàng cung vô cùng rộng lớn, đi hết một ngày chưa chắc đã tham quan hết được, Lục Vân Lục cùng Lý Khanh đi vào một rừng trúc, trong đó có một tiểu quán vô cùng xa hoa đối lập hẳn với trúc mộc mạc.

Nhìn thì thấy trúc mộc mạc nhưng nếu kỹ hơn thì trúc ở đây đều là loại hiếm, đốt nào đốt nấy đều tăm tắp xanh nõn thơm thoang thoảng mà không đậm mùi vô cùng dễ chịu.

Lý Khanh theo sau Lục Vân Lục, tay trái cầm tất, giày và y phục, tay phải nhâng lên đặt vững vàng trên kiếm theo thói quen, mỗi một bước hắn đều vạch ra khoảng cách rõ ràng.

Hai người đi sâu vào trong, nhanh chóng nghe được tiếng trò chuyện to nhỏ, bỗng chốc dừng chân lại.

Lý Khanh dừng không được vấp phải gót chân Lục Vân Lục, hai người ngã rầm xuống đám lá trúc khô.

May mắn Lục Vân Lục nó phản ứng kịp đem hắn vòng một đường ngã sang rặng trúc kế bên, còn lấy tay bám lấy thân trúc giảm đi lực đạo mới có thể không làm người bên kia phát hiện.

** Vốn không giỏi mấy cái tâm cơ cho lắm nên có sơ sài quá, ta hứa sẽ học hỏi chau dồi và sửa đổi thêm.

Xin lỗi mọi người.

**.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.