Lão Đại Xuyên Về Thời Cổ Đại!!

Chương 37: Vừa Gặp Đã Thân


Đọc truyện Lão Đại Xuyên Về Thời Cổ Đại!! – Chương 37: Vừa Gặp Đã Thân


Lục Vân Lục trước mặt mọi người luôn là dáng vẻ lãnh đạm ít nói, nhưng quen rồi mới biết nó chính là thể loại trong lãnh có nhu.

Lý Khanh thấy nó chỉ nhấp mấy ngụm rượu ngồi đưa mắt qua lại tiểu thư nhà khác liền không nhịn được quan tâm.

– Tiểu Lục, muội uống ít thôi.

Rượu vốn chẳng tốt đâu, hơn nữa ăn chút gì đi, ta thấy từ nãy muội chưa ăn mà uống rượu như vậy nhất sẽ đau bao tử a!
– Đã biết, sẽ không sao đâu! -Lục Vân Lục nghiêng nghiêng đầu cười nhẹ một cái, lại quay đầu nhìn đám oanh yến cười đùa với nhau.
Khi đã đông đủ hết người rồi, yến tiệc chính thức bắt đầu.

Nó vốn không để ý lắm đến mấy vị tiểu thư, chỉ chăm chú xem xét quan đại thần trong triều, từng vị một.

Hàng đầu tiên bên trái là Lục Mặc Khanh phụ thân nó đương thừa tướng, dưới Lục Mặc Khanh là Lục bộ, hàng quan văn.

Hàng quan võ bắt đầu từ đại tướng dần xuống dòng chính tòng phẩm.

Hàng bên phải là vương gia xếp theo tước và một số công tử nhà địa vị lớn.

Nữ nhân được xếp phía sau, phân ra hai hàng ngồi theo chức cha.


Những cặp đôi hoặc phu thê thì chung một bàn, Lý Khanh ngồi chung với Lục Vân Lục.

Mở màn là những ca vũ nổi tiếng trong kinh thành, sau đó là các tiểu thư đua nhau hiến sắc.

Lục Vân Lục từ đầu đến cuối đều uống rượu, ăn qua bánh tô và bánh hoa hồng ung dung nhìn đám oanh yến đó như trò khôi hài.

Bách Môn Yến nói trắng ra là bữa mai mối, có khi sẽ chọn phi tử cho hoàng thượng, có khi sẽ lại là kết thông gia.

Đám oanh yến đó đương nhiên sẽ tận dụng cơ hội thể hiện trình độ rồi, còn Lục Vân Lục nó chỉ ngồi ăn rồi uống, từ đầu đều chẳng tham gia chút tài nghệ nào.

Mà nói thẳng ra là vốn mang danh hoa si kiêm luôn cả phế vật đủ thể loại nên nó chẳng có gì để mà tham gia, tay tự nhiên cầm nem cuốn Lý Khanh đưa, vừa ăn vừa thưởng thức bao nhiêu năm tài nghệ đổ mồ hôi sôi nước mắt của oanh yến.
– Tiểu Lục, muội không tham gia à? -Lý Khanh cúi đầu xuống nhỏ nhẹ, Lục Vân Lục đang ăn bánh tô, liền đem ánh mắt cá chết ra nhìn hắn với vẻ mặt nhìn một tên thiểu năng
– Huynh không nghe bọn họ đồn bên ngoài à?
– Ta vốn không ra ngoài nhiều..
– Muội là hoa si kiêm phế vật
– …..
– Chút tài mọn, khiến hoàng thượng, hoàng hậu, chư vị cười chê rồi.

Tiểu nữ mạn phép, phỏng..

Có thể mời Lục gia ngũ tiểu thư trao đổi ca vũ? -Giọng nói nhỏ nhẹ từ chính điện vang vọng, mọi người vừa nãy vẫn còn rì rào lắm bây giờ lại im bặt.


Lục Vân Lục quay đầu nhìn tiểu yến kia, không tìm ra được nàng ta có thù gì với mình, yên lặng đem bộ dạng xa lánh nhân gian.

Yên lặng, ngột ngạt tưởng như kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, phía bên trên Lục lão gia sóng mắt không gợn nhìn lấy tiểu yến trên đài ca vũ, phải một chốc sau hoàng thượng mới chậm rãi mở miệng
– Tiểu Lục, con..

Có nhảy được không?
– Hồi hoàng thượng, tiểu nữ mang danh phế vật, không tài không nghệ! Khiến mọi người chê cười rồi.

-Nó nhàn nhã đặt chén rượu xuống bàn cạnh một cái êm tai, chậm rãi đưa mắt nhìn Hoàn Long Đỉnh.

– Phụt! -Có người nhịn không được cười thành tiếng, run run đem lưng cong lại.

Mọi người đồng loạt nhìn tới hắn, vị trí là cửu vương gia!
– Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý.

Chỉ là nhịn không được…!
– Hoàn Long Hiên! -Hoàn Long Đỉnh nhìn nam nhân ngồi vị trí thứ chín trong hàng ngũ vương gia, nghiêm giọng
– Hoàng thượng, tiểu nữ vừa gặp Lục gia ngũ tiểu thư đã thân, nếu nàng không ca, không múa, vậy có thể trao đổi qua thơ, qua họa.

Tiểu nữ rất muốn làm quen với nàng.

-Nữ tử trên đài làm bộ đặt bậc thang, lại làm đáy lòng một số người phỉ nhổ.

Thân con khỉ ấy chứ thân! Đến mặt nó còn chưa gặp lấy đâu ra thân.

– Hoàng thượng….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.