Đọc truyện Lão Đại Xuyên Về Thời Cổ Đại!! – Chương 29: Ngoại truyện 2: Tiết tháo!
Hai người như vậy quay một vòng trên không trung, vài vị thêm mắm dặm muối rắc cho ít hoa đào tạo nên khung cảnh thơ mộng. Tiểu bạch kiểm Lục Mặc Ân trong lòng không khỏi rạo rực, hai con mắt mở lớn nhìn nữ nhân đang đỡ mình. Mái tóc xanh rêu đẹp đẽ bay bay trong gió, hạnh mâu hổ phách ngập những nước bóng loáng. Môi nàng hồng nhuận mềm mại bặm lại, mày liễu cong lên đầy tức giận. Thu đại hiệp ôm lấy thân thể to lớn tiểu bạch kiểm đáp lan can này một cái, rồi lại tiện đà bay ngược lên chỗ tên nam nhân thô lỗ kia.
– Ái chà, từ đâu lại có một cô nương “tươi” thế này đây!! -Nam nhân to lớn kia hiển nhiên đánh bay mất việc Thu đại hiệp ôm tiểu bạch kiểm ngược lên, dâm dục nước miếng rớt ra nhìn nàng. Lý Thu khinh thường nhổ ra một bãi nước miếng, lớn tiếng tràn đầy khinh bỉ
– Phi, ngươi mới là tiểu cô nương. Cả nhà ngươi đều là tiểu cô nương! -Thu đại hiệp để tiểu bạch kiểm đứng vững một bên, mình lại chạy sang một bên, tên thổ phỉ kia hiển nhiên tức giận tới gân xanh dựt dựt
– Mẹ nó tiểu biểu tạp! Người đâu, lên cho bổn đại gia!!
– Không biết lượng sức!
Phỉ ra câu đó, Thu đại hiệp liền một đường mạnh mẽ lao lên, cầm vỏ kiếm đánh bọn họ. Đám người thổ phỉ người cầm đại đao, người cầm gậy, người cầm ghế nhào vào đánh nàng. Lý Thu nhổ ra một bãi nước miếng. Phi! Cả đám nam nhân đồng loạt ức hiếp một thiếu nữ chẳng ra cái dạng gì! Nghĩ như vậy, đường kiếm Thu đại hiệp ngày một nặng hơn. Phải quá một khắc sau, đám người kia nằm vãi dưới đất kêu cha gọi mẹ. Tên cầm đầu lúc nãy giờ đây đang quỳ rạp dưới chân Thu bà bà thở không ra hơi. Khuôn mặt vốn xấu xí của hắn giờ trở nên vặn vẹo, hốc mắt một bên thì tím lịm, một bên lại sưng vù.
– Cô nãi nãi!! Làm ơn tha đi mà! Là tiểu nhân mắt mù mắt chột không nhìn thấy núi cao sông dài ngay trước mặt!! Tiểu nhân ti bỉ vô liêm sỉ, cầu người tha a!!!! -Thổ phỉ cầm đầu khóc tu tu, nước mắt nước mũi giàn dụa trên gương mặt hắn, chòm râu xồm xoàm giờ ướp nhẹp. Thu bà bà nghe ba từ “cô nãi nãi” đau
tai, lại một lần tức giận đạp cho hắn một cái ngã ngửa ra sàn
– Huhuhuhu!! Đại hiệp, cầu tha mạng!! Chúng ta.. Chúng ta lần sau không dám nữa! Cầu tha a!! -Thổ phỉ ôm đầu run rẩy khóc rống, mấy tên tiểu đệ của hắn cũng nháo lên lộn xộn. Thu đại hiệp nghe xong xuôi tai không ít, hừ một cái mạnh rồi chạy ra kia kéo Viên Lạc rời đi.
– Bổn đại hiệp hôm nay tính khí tốt, tha cho ngươi! Hừ!!
– Tạ ơn tha mạng, tạ ơn tha mạng!! -Đám thổ phỉ nghe xong mừng rỡ, sáng hai con mắt
– Phí đền bù tổn thất với tiền cơm của ta các ngươi trả! -Nói xong Thu bà bà cùng Viên Lạc liền rời đi
– ………….. -Thời buổi này tiền rất khó kiếm nhé:)
Lý Thu đi cùng Viên Lạc tiến vào khu rừng trúc nọ, bỗng dưng “Vút” một cái, phi tiêu sắc lạnh cắm thẳng vào thân trúc, nhỉnh một ly sẽ đâm vào má phải tiểu bạch kiểm
– Tiểu bạch kiểm, ngươi theo chúng ta làm gì? -Viên Lạc quay người lại cau mày nhìn Lục Mặc Ân đang đứng cạnh cây trúc ngây ngốc nhìn hai người bọn họ
– T… Ta… Trinh tiết của ta được cứu vớt nhờ vị nữ đại hiệp này, ta.. ta muốn lấy thân báo đáp! -Lục Mặc Ân đỏ mặt e dè nói, tay cầm quạt không ngừng run lên. Viên Lạc nghe xong chỉ hận không thể phun ra một búng máu, đỏ mặt nín nhịn. Không hổ là tiểu bạch kiểm, lời đó một đại nam nhân có thể thốt ra được sao??
– Khụ khụ!! -Thu bà bà không nhịn được phun ra một ngụm Trúc Diệp Thanh, cay nồng xộc lên mũi làm nàng chết sặc.
– Về đi, về đi! Chỉ là việc qua đường thôi, ngươi không cần để ý! -Lý Thu phẩy phẩy ống tay áo rộng, bĩu môi ghét bỏ!
– T.. Nhưng ta rất để ý!! -Lục Mặc Ân đưa ngay ánh mắt kiên cường phóng thẳng tới chỗ Lý Thu, ai đó cảm thấy mặt mình bị ánh mắt người kia phóng cho thành cái rổ.
– ………… -Viên Lạc, cíuuuu taaa!!!
Bầu không khí nhanh chóng tĩnh lặng chỉ còn xào xạc tiếng lá cây, ba người một trắng, một đỏ, một đen nổi bật giữa phông nền xanh thực bắt mắt
– Vị tiểu ca này, ngươi không cần tiết tháo nữa sao?? -Viên Lạc nhịn cố lắm mới nặn ra được mấy câu rít ra từng kẽ răng.
– Không cần! -Lục Mặc Ân mắt vẫn không rời nhìn Thu đại hiệp, trước sau đều là vẻ mặt nhất kiến chrung tình. “Ta yêu nàng, yêu nàng đến địa lão thiên hoang, yêu đến thiên trường địa cửu nha! A á à a~~ Thu nhi a~~ Gả cho ta nha~~ Nha nhà nhá ~~~”
– Mẹ kiếp!! -Viện Lạc rốt cuộc cũng không nhịn được, một cước lao lên muốn đạp chết tên tiểu bạch kiểm trước mắt này.
**” Hề nhố ~~ Ủng hộ Ký ức Ai Cập của bổn cung đi nha!!”**