Đọc truyện Lão Đại Xuyên Về Thời Cổ Đại!! – Chương 28: Ngoại truyện 2: Máu anh hùng của Thu đại hiệp!!
Trên đường phố Địa thành rộng lớn, người người đi lại tấp nập làm nổi lên chiếc xe ngựa có phần mộc mạc. Khi chiếc xe dừng lại gần một tửu lâu cạnh đấy. Theo rèm xe, một bàn tay trắng ngần kéo lên. Ngón tay thon dài đẹp đẽ, móng tay được mài dũa gọn gàng hồng hồng, từng khớp xương lộ ra rõ ràng. Rèm lụa dần được phất lên phô trương lấy nam nhân phía trong. Nam nhân còn khá trẻ, mày kiếm mắt phượng hẹp, mũi cao môi mỏng hồng nhuận nhìn thế nào cũng ra một tên tiểu bạch kiểm được nuôi tốt. Nam nhân vận hồng y sẫm màu, đai vải đen, cầm bạch phiến vẽ lên mấy hàng chữ đẹp đẽ thong dong phe phẩy hiển nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nữ nhân. Trong số đó, phải nhìn đến tiểu cô nương ngồi trên tửu lâu cao cao nơi hắn chuẩn bị tiến vào. Tiểu cô nương mái tóc xanh rêu, hạnh mâu to tròn hổ phách toát lên linh khí làm nhân nhìn vào cảm thấy dễ chịu. Da nàng trắng mềm mại, trơn nhẵn như ngọc, ngón tay đẹp đẽ nổi bật lên chén ngọc trên tay. Tiểu cô nương từ trên lầu cao nhìn xuống nam nhân, trước sau đều là điềm nhiên như cũ.
– A Thu, nhìn gì vậy? -Bên phía đối diện bị bóng tối che mất không rõ dung mạo, duy chỉ có giọng nói lại làm người ta mát lạnh tận đáy lòng.
– Không có gì. Tiểu Lạc, chuyện chỗ phụ thân ta thế nào rồi? -Tiểu cô nương đảo mắt lại, hướng tên tiểu Lạc kia lười biếng.
– Hừ, nàng ấy! Còn nhớ đến phụ thân của nàng nữa sao? Phụ thân nàng bây giờ chắc sắp điên luôn
rồi ấy, phái biết bao người đi tìm. Lại còn làm cái lệnh truy nã ai bắt được “Thu đại hiệp” sẽ được thưởng 500 lượng hoàng kim nữa kìa. Ôi…. Ta còn chẳng phải đối tượng đầu tiên suýt bị cha nàng hành chết sao?? -Rèm gấm phía bên đối diện Lý Thu được kéo lên để lộ một dáng vẻ… Hừm.. Biết nói thế nào nhỉ? Nữ nhân khuôn mặt ngũ quan rõ ràng, tóc buộc đuôi ngựa cao thả hai bên mai, môi hồng nhuận nhìn thế nào cũng rất đẹp. Nữ nhân ai oán dẩu cái mỏ lên tru tréo.
– Hừ, mặc kệ ông ấy!! -Lý Thu húp trà, hừ mũi thật lớn thả ra sự bất mãn trong lòng. -Hừ hừ, bổn cô nương đây chính là giận dỗi đấy thì sao!! Từ hôn, làm người ta bẽ mặt đấy thì sao!! Có giỏi thì kêu ông ấy tới đây đánh ta đi!! (Lý Hành: Tát cái “bẹp”)
– Nàng!! -Viên Lạc tức tới mức xì khói lên đầu, lắp ba lắp bắp.
– Nàng ỷ vào việc ta thích nàng mà tùy ý như vậy sao!!
– Bổn cô nương chính là thế đó! Ngươi không thích thì đi báo luôn cho cha một tiếng để ông ấy bắt ta! Hừ!! Bổn cô nương đây từ hôn không phải ngươi sướng tới nhảy cẫng lên à! -Lý Thu một tràng dài nói tới Viên Lạc nghẹn uất. Hứ! Sướng thì có sướng, cơ mà sau đấy không phải Lý Hành đến chỗ nàng nháo một trận hỏi nữ nhi bảo bối nhà hắn đâu sao!
Hai người ở đấy lời qua tiếng lại, “liếc mắt thâm tình” một hồi, bỗng tầng dưới dầm lên một cái, khung cảnh nháo loạn làm hai người chú ý. Lý Thu cùng Viên Lạc không hẹn đều ra hàng lan can nhìn xuống một chút. Phía dưới là một khung cảnh miêu tả thế nào nhỉ? Ừm…. Bàn ghế đều vỡ nát, chén đũa ngổn ngang vỡ tan tành, thức ăn tung tóe văng đầy đất. Mà bên đấy lại là cái kia nam nhân vạm vỡ như thổ phỉ đang không ngừng hét lớn, nước miếng văng đầy. Theo sau nam nhân vạm vỡ ấy còn rất nhiều người hầm hầm hừ hừ đang không ngừng đôi co với người của tên nam nhân như tiểu bạch kiểm lúc nãy. Tiểu bạch kiểm bộ dạng khó xử, lúng túng cầm quạt đập đập lên tay mấy cái, thấy nam nhân to lớn kia không ngừng thể hiện bộ mặt dâm dục hướng tiểu bạch kiểm tiến tới. Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, mọi người đều giãn giãn ra xa cắn hạt dưa xem kịch vui. Từ trên này Lý Thu có thể nghe được tiếng nam nhân to lớn.
– Tiểu bạch bạch, tới đây! Hầu hạ của bổn đại gia có gì không tốt? Có thể ăn ngon mặc đẹp, hưởng lạc cả đời! Theo bổn đại gia đi!
– Hừ, chỉ dựa ngươi, bổn gia nhổ! -Tiểu bạch kiểm cầm bạch phiến nâng lên che mũi, giận dữ cùng khinh thường nói. Tuy bộ dạng hắn khinh thường là vậy nhưng vẫn không thể ngừng lùi về phía sau vì nam nhân vạm vỡ kia bức ép.
– Con mẹ nó ngươi thích rượu mời không uống muốn uống rượu phạt có phải không? Được! Bổn đại gia đây hôm nay không chơi được ngươi, bổn đại gia đây làm cẩu! -Nam nhân kia đỏ mặt tía tai quát. Tiểu bạch kiểm không ngừng trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, Lý Thu trên này bất bình, Viên Lạc dựa lan can xem kịch vui. Đến khi tiểu bạch kiểm kia bị dồn tới mức cùng, mất đà ngã xuống. Tửu lâu ở đây là một trong những tửu lâu lớn nhất Địa thành, thế nên tầng ba cũng không phải thấp. Chí ít ngã xuống không chết thì cũng là gãy mấy cái xương. Lý Thu vẫn còn đang tuổi thiếu nữ, máu anh hùng nổi lên, Thu đại hiệp liền một cước phóng tới đỡ lấy tiểu bạch kiểm trên không trung đáp lại lan can. Viên Lạc tặc lưỡi, híp mắt cười
– Chậc chậc, máu anh hùng của Thu đại hiệp lại nổi lên rồi!
** Chậc, các nàng không thể cmt cho ta cái à… Haizzz Có ai hóng ngoại truyện của Thu bà bà không đây….: