Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 52: Đốt Cháy 52


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 52: Đốt Cháy 52


Giờ này trong các lớp vẫn còn khá nhiều người không đi ăn cơm, bọn họ đều tò mò ló đầu ra hóng hớt xem chuyện sẽ thế nào, đồng thời cũng cảm thán trong lòng học sinh mới thật không sợ chết nha.
Bạn gái Lâm Nhiên mà cũng dám trêu à.
Nhất thời, Thịnh Thanh Khê đi không được mà ở không xong.
Cô thoáng lùi về sau một bước, kéo khoảng cách xong mới nói với cậu ta: “Tôi…”
“Này, Đinh Minh Huy à?”
Thanh âm bình thản của thiếu niên từ phía sau truyền tới.

Tuy giọng điệu vẫn nhàn nhạt như thường, nhưng Thịnh Thanh Khê lại nhạy cảm nhận ra được giờ này anh không cao hứng chút nào.
Cô vội xoay người nhìn.
Khuôn mặt sắc bén của Lâm Nhiên không hề quan tâm, thậm chí còn cười cười.
Người khác nhìn vẻ mặt này của anh thì chắc sẽ tưởng rằng anh gặp được người quen chứ không phải tình địch mất.
Ngày hè nắng sáng.
Ánh mặt trời rực rỡ thảnh thơi chiếu lên mặt Lâm Nhiên, khiến đôi đồng tử đen nhánh của anh chiếu đến sáng trong, ánh ra tia sáng nhỏ vụn có vẻ lạnh lẽo, nhưng cảm xúc trong đó lại rất bình tĩnh.
Thịnh Thanh Khê chú ý đến, tuy Lâm Nhiên đang nói chuyện với Đinh Minh Huy, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn cô.
Không gian im ắng, anh lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Lâm Nhiên thật khác thường…
Thịnh Thanh Khê có chút thấp thỏm.
Cô rụt rè đưa tay kéo kéo vạt áo Lâm Nhiên.
Thấy được bất an trong mắt Thịnh Thanh Khê, giữa mày Lâm Nhiên nổi lên một mạt ý cười nhợt nhạt.

Anh giơ tay xách cổ cô gái nhỏ, giấu cô ra sau lưng mình.
Lâm Nhiên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Đinh Minh Huy còn đang ngơ ngác.
Nếu là hồi trước, Lâm Nhiên chắc chắn sẽ hỏi, cậu biết ông đây là ai không?
Nhưng mà giờ, Lâm Nhiên hiển nhiên sẽ không hỏi cái câu ngu ngốc kia nữa.

Mà anh chỉ như có như không nhìn Đinh Minh Huy, không nóng nảy, cứ đạm nhiên chờ cậu ta trả lời.
Đinh Minh Huy không biết nam sinh đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng có thể thấy được người này rất thân thiết với Thịnh Thanh Khê.
Nam sinh này cho cậu ta cảm giác bức bối.

Trực giác nói cho cậu ta biết, người này tính tình rất tệ, bình thản ngoài mặt nãy giờ chỉ là đang kiềm chế mà thôi.
Đinh Minh Huy căng thẳng đẩy đẩy mắt kính, nhưng cũng không tránh né tầm mắt của Lâm Nhiên, “Chào đàn anh, em là Đinh Minh Huy lớp 10.5.

Em với đàn chị nhất kiến chung tình, chỉ muốn làm quen với chị ấy.”
Lâm Nhiên im lặng hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cười: “Cậu thích là việc của cậu.

Thịnh Thanh Khê không có nghĩa vụ hay trách nhiệm phải đáp lại, dù là đồng ý hay từ chối đi nữa.”
Nụ cười tắt ngấm.
Lâm Nhiên lại xách cô gái nhỏ sau lưng ra, trầm giọng hỏi: “Có đói chưa? Đưa cậu đi ăn cơm trước nhé.”
Thịnh Thanh Khê vẫn nắm chặt vạt áo anh, cô gật gật đầu, không hề nhìn Đinh Minh Huy.
Đinh Minh Huy sững người tại chỗ nhìn hình bóng Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê sóng vai rời đi.
Từ bên trong không ngừng có những ánh mắt nhìn ra ngoài.

Cậu ta bất giác ý thức được, bản thân nói những lời đó với Thịnh Thanh Khê trong trường hợp như này, dường như đã tạo ra ảnh hưởng không tốt lắm.
Cậu ta cúi đầu nhìn thư tình dúm dó trong tay.
Vì căng thẳng, phong thư đã bị cậu ta nắm nhàu nát mất.
Nhưng sau đó, Đinh Minh Huy lại có quyết định mới.
Phải tìm cơ hội xin lỗi Thịnh Thanh Khê mới được, hơn nữa còn phải nói nốt những lời còn đang nói dở.
Cạnh đó, một người lớp 11 có chút nhìn không nỡ, nên lắm miệng hỏi một câu: “Tiểu đệ này, trước khi theo đuổi người ta cậu không hỏi thăm tình trạng yêu đương của người ta à?”
Đinh Minh Huy kinh ngạc nhìn về phía người vừa nói.
Gì cơ?

“Thịnh Thanh Khê, chân mọc trên người cậu đấy, cậu không đi hay không chạy được à? Cứ như đầu gỗ đừng chình ình ở đó, đầu cậu hỏng rồi đúng không.

Người khác nói gì thì cậu cũng phải nghe hả?”
“Con nhóc Lâm Yên Yên kia còn biết cậy anh trai để diễu võ dương oai ở cấp hai bên cạnh, còn cậu thì sao hử?”
Lâm Nhiên mặt mày nhăn thũn giáo huấn Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê nói lí nhí, nhưng ngữ khí lại rất kiên định: “Mình có sai gì đâu.”
Đương nhiên Lâm Nhiên biết cô không sai, nhưng anh vẫn tức giận muốn chết.

Anh trông người kỹ như thế, mà vẫn có người không có mắt nhảy nhót làm loạn, nếu là nửa năm trước, anh đã sớm kéo người vào góc đàm đạo nhân sinh rồi, chứ đừng nói tới việc để thằng nhóc kia đến trước mặt cô khua tay múa chân thế kia.
Cái khỉ gì mà nhất kiến chung tình.
Nhất kiến chung tình cái rắm, cho cây búa ấy chứ ở đó mà nhất kiến chung tình.
Lâm Nhiên bực mình nắm mặt Thịnh Thanh Khê, khiến cô nhìn về phía anh.
Sự lãnh đạm vừa rồi bỗng tan tành khi nhìn Thịnh Thanh Khê, anh nhướng mày hỏi: “Thịnh Thanh Khê, mình hỏi cậu.

Nếu còn tiếp tục, cậu tính làm gì đây hử?”
Thịnh Thanh Khê không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Mình sẽ nói anh trai tôi là Lâm Nhiên, cậu ấy không cho tôi yêu sớm.”
Lâm Nhiên: “……?”
Cái này mẹ nó hình như cũng đúng.
Lâm Nhiên ngẫm nghĩ, buông hai má mềm mại của cô ra, tạm thời bỏ qua.

Giờ học chiều.
Lần đầu tiên Thịnh Thanh Khê cảm thấy việc đi học thật sự quá dày vò.

Trên là giáo viên đang giảng bài, dưới thì rất yên lặng, không khác gì so với lớp sáu cả.
Điều khác biệt duy nhất là người bạn cùng bàn mới, Lâm Nhiên.
Hơn nửa tiết rồi, Lâm Nhiên vẫn luôn nghiêng người nhìn Thịnh Thanh Khê, Thịnh Thanh Khê cảm thấy mình sắp bị anh nhìn thủng ra một lỗ trên người mất rồi.
Vốn dĩ Thịnh Thanh Khê ngồi rìa ngoài, cạnh lối đi.

Nhưng giữa giờ nghỉ trưa, Lâm Nhiên đã đổi vị trí của hai người, lý do là anh cảm thấy chỗ cửa sổ khá thoáng khí.

Lý do củ chuối như vậy, Hà Mặc và Tạ Chân đến nghe cũng không muốn nghe.
Lòng chiếm hữu thật sự quá lớn, dù thế nào nhìn cũng như dã thú đặt bảo bối trong ổ trông coi cẩn thận, kiểu mà người khác mà nhìn nhiều thêm một cái là sẽ nhảy tới cắn luôn ấy.
Cho nên giờ đây, bên trái Thịnh Thanh Khê là tường, bên phải là Lâm Nhiên.
Hơi thở thuộc về Lâm Nhiên không lúc nào là không bao phủ cô, việc này khiến cô không thể tập trung được.
Năm phút sau, Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng thở dài.
Cô lấy một tờ giấy nhớ ra, viết một câu, vẽ thêm vài nét bút.

Dừng bút lại, còn chưa kịp đẩy cho Lâm Nhiên, Lâm Nhiên đã bá đạo duỗi tay đoạt lấy tờ giấy trước.
Thịnh Thanh Khê: “……”
Đứa nhỏ này sao lại khó quản thế nhỉ.
Lâm Nhiên nhanh chóng đảo qua nội dung trên giấy: Lâm Nhiên, nghe giảng cho tốt.
Góc phải bên dưới còn vẽ một con thỏ con tức giận thổi tắt que diêm trong tay, bộ dáng rất không vui.
Lâm Nhiên vừa thấy thỏ con thì phì cười.
Anh loạt xoạt múa bút thành văn: Mình nghe giảng của mình, cậu lo của cậu, không cần nhắc mình đâu.
Thịnh Thanh Khê nhìn đống chữ lấn hết cả tờ giấy kia, không chút lưu tình đáp trả: Sáng nay mình đã đồng ý dạy học cho Hà Mặc và Tạ Chân rồi, cậu mà dám nhìn nữa mình sẽ tìm người khác dạy bù cho cậu đấy.
Lâm Nhiên:???
Hai đứa kia muốn đoạt Tiểu Khê lưu nhân lúc anh không để ý?
Lâm Nhiên lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Hà Mặc và Tạ Chân, ý đồ dùng ánh mắt lạnh băng chém đứt bọn họ.
Anh cầm bút trên bàn phi sang đó.
Hà Mặc tinh ranh làm trò, cùng Tạ Chân làm ra vẻ không biết gì cả.

Dù sao giờ có tiên nữ ở đây rồi, đã có người quản được Lâm Nhiên, họ không phải sợ gì cả.
Giáo viên tiếng Anh ở trên bục giảng cũng đã chịu đựng Lâm Nhiên hơn nửa tiết, nhìn chằm chằm con gái nhà người ta thì thôi đi, vẫn tính là an phận không quấy rầy ai, vậy mà giờ lại gây sự ầm ĩ với Hà Mặc nữa chứ.
Giáo viên tiếng Anh không thể nhịn được nữa: “Lâm Nhiên! Hà Mặc! Ra ngoài đứng cho tôi!”
Lâm Nhiên: “……”
Anh còn chưa ngắm Tiểu Khê lưu nhà anh đủ đâu.
Hà Mặc: “……”
Tôi lại làm sai gì chứ???
Thịnh Thanh Khê thở dài, cô lén lút đưa tay ngoéo ngón út Lâm Nhiên một cái.
Xúc cảm mềm ấm sượt qua lòng bàn tay anh, thật nhẹ, nhưng rất trêu người.

Nháy mắt, làn da sau tai Lâm Nhiên nổi lên cảm giác tê ngứa kì lạ, dần dần lan ra khắp các đầu dây thần kinh.
Hầu kết anh khẽ lăn lộn.
Lâm Nhiên gần như chạy trốn ra khỏi phòng học, giáo viên tiếng Anh thấy vậy cũng ngây người, đứa nhỏ này là sao đây? Thích bị phạt đứng vậy à?
Cửa sau lớp học.
Trong lòng Lâm Nhiên nóng như lửa đốt.
Cái tuổi này, đúng độ có lòng tò mò ngất trời, chưa kể ở ký túc xá nam sinh, thường không kiêng kỵ bàn luận vài đề tài nào đó.

Trước đây Lâm Nhiên không hề hứng thú với chúng, nhưng gần đây lại không giống vậy.
Nhớ tới khuôn mặt của Thịnh Thanh Khê, trắng nõn, ngoan ngoãn, ánh mắt thanh khiết ấy.
Ý niệm trong đầu Lâm Nhiên phai nhạt đi, một ý niệm khắc đã lại nổi lên thay thế.
Mười năm kia, Thịnh Thanh Khê có từng nói chuyện yêu đương không? Hay là, đã kết hôn chưa?
Những suy nghĩ này nháy mắt quét qua toàn bộ tâm trí Lâm Nhiên.
Cơ bản cô không nhắc tới cái mười năm kia.

Cô không đề cập tới, thì anh cũng không không hỏi.
Chuyện này quan trọng sao? Không quan trọng.
Nhưng Lâm Nhiên muốn biết.

Giờ tự học tối.
Hà Mặc và Tạ Chân không biết từ đâu nghe được tin Đinh Minh Huy tỏ tình với Thịnh Thanh Khê, không tới mười phút đã tra ra toàn bộ lý lịch của cậu ta.

Thừa dịp lúc Thịnh Thanh Khê đi WC, hai người mỗi người một câu rủ rỉ với Lâm Nhiên.
“Thằng nhóc này từ trường trung học phụ thuộc thi lên, đạt hạng nhất toàn thành phố.”
“Nghe nói trước kia chưa từng có bạn gái, một lòng một dạ lao vào học đó.”
“Học sinh lớp ấy còn nói, cậu ta cắt hết bảng thành tích của tiên nữ xuống dán lên bàn mình, là một quái nhân.”
“Ai, Mặc tử, cậu nói đây có phải cái gì mà thường nói hay không, fan cuồng?”
“Cuồng cái quỷ nhà cậu, thằng đó chính là thèm mặt.”
“À, là vậy á.”
Hạng nhất toàn thành phố?
Lâm Nhiên sầm mặt, dù có là đệ nhất cả nước cũng không xứng với Tiểu Khê lưu nhà anh.
Lâm Nhiên nghe hai người lải nhải một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy, vừa bước chân đi ra ngoài vừa nói: “Cậu ấy có hỏi thì nói tôi đi mua trà sữa, sẽ về ngay.”
Hà Mặc toáng lên: “Nhiên ca, cậu đừng đánh người nhé! Nhóc mọt sách đó không chịu nổi đâu đấy!”
Lâm Nhiên không quay đầu lại mà trực tiếp đi xa.
Tạ Chân gãi gãi đầu: “Mặc tử, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Hà Mặc từ từ ngồi xuống nuốt nước miếng, chắc chắn nói: “Sẽ không có chuyện đâu, dạo này Nhiên ca ngoan ngoãn không khác mèo con là bao rồi mà.”
Tầng 1, lớp 10.5.
“Đinh Minh Huy! Có người tìm!”
Đang là giờ giải lao, Đinh Minh Huy ngồi làm bài tập trong lớp.

Khi bạn học gọi lần thứ hai cậu ta mới rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thiếu niên mới gặp giữa trưa đang dựa trên cây cột, ánh mắt nhàn nhạt lơ đãng nhìn sang chỗ khác.
Là Lâm Nhiên.
Hành lang như là nơi giao nhau giữa hai thế giới.
Bên trái là lớp học sáng ngời rộng mở, bên phải lại là bờ vực tối tăm.
Ánh đèn ảm đạm nghiêng nghiêng chiếu lên Lâm Nhiên, anh thờ ơ nhìn Đinh Minh Huy đang đi tới trước mặt mình.
Khác hẳn với ánh mắt không sợ hãi lúc trưa, bây giờ trong mắt cậu ta giấu đầy sợ hãi và căng thẳng.
Lâm Nhiên vừa thấy đã biết, cậu ta biết “Lý lịch huy hoàng” của anh rồi.
Hừ, gan có chút ít thế thôi à.
Lâm Nhiên hai tay đút túi, không nhìn Đinh Minh Huy nữa.


Anh nhàn nhã hỏi: ” Cậu thích Thịnh Thanh Khê?”
Đinh Minh Huy nuốt nuốt nước miếng, đáp: “Đúng, tôi thích Thịnh Thanh Khê.

Lâm Nhiên, tôi biết anh là Lâm Nhiên.

Anh cảm thấy anh và Thịnh Thanh Khê có sẽ có tương lai sao? Hai người có thể thi đỗ cùng trường đại học sao? Chiều nay tôi đã phân tích thành tích mấy năm nay của anh, anh với thi cử đều tùy tâm sở dục, tôi cảm thấy anh với Thịnh Thanh Khê không hợp.

Một cô gái như chị ấy, chắc chắn xứng đáng với một tương lai tốt hơn..”
Nói xong, như để cổ vũ bản thân, cậu ta còn bổ sung: “Tôi…!Tôi không sợ anh đâu.”
Lâm Nhiên nghe đến đó mới cho đứa mọt sách ngu ngốc kia một ánh mắt, anh còn tưởng rằng hạng nhất thành phố thì đầu óc phải còn dùng được chứ.
Lâm Nhiên đứng dậy, đôi mắt lạnh nhạt: “Cậu vô duyên phân tích người khác là chuyện của cậu, tôi tới đây chỉ vì một chuyện.

Về sau đừng để tôi thấy cậu bén mảng quanh cậu ấy.”
Ngay từ lúc trưa Lâm Nhiên đã nhìn ra, người này một cây gân, sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Đinh Minh Huy không đáp lại, chỉ là hai tay nắm chặt quyền.
Lâm Nhiên nói xong thì rời đi, anh còn phải cho mua trà sữa cho Tiểu Khê lưu nhà anh uống.

Thời điểm Thịnh Thanh Khê về lớp, Lâm Nhiên còn chưa có về, cô xoay trái xoay phải tìm không thấy người liền ngồi tại chỗ lập kế hoạch học tập cho mấy người họ.
Lên lớp 12, không khí học tập trong lớp trở nên gấp gáp, đa số thì giờ đều yên tĩnh lẳng lặng.
Khi Lâm Nhiên quay về lúc tiết tự học thứ hai vừa bắt đầu, anh xách trà sữa để lên bàn.

Thoáng cụp mắt liền đối diện với đôi mắt Thịnh Thanh Khê, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Lâm Nhiên cong môi, nhẹ giọng nói: “Chờ mình à?”
Thịnh Thanh Khê gật gật đầu.
Lâm Nhiên chọc trà sữa đưa cho Thịnh Thanh Khê, động tác tự nhiên xoa xoa đầu cô.
Thời gian tiếp theo, Lâm Nhiên dồn hết lực chú ý lên bài tập về nhà, thỉnh thoảng sẽ lại ngước mắt nhìn Thịnh Thanh Khê, mỗi khi anh nhìn sang, cô gái nhỏ sẽ lại quay đầu cười với anh một cái.
Mặc cho đã qua một ngày, Lâm Nhiên vẫn cảm thấy hôm nay thật giống một giấc mơ.
Một giấc mơ kỳ ảo tươi đẹp.
Tâm trạng lơ lửng như vậy đến tận đêm cũng chưa dừng lại.
Lâm Nhiên đi vào giấc ngủ, lại rơi vào một cảnh mới trong mơ.

Hình ảnh trước mắt chớp nhoáng.
Lâm Nhiên thần người hồi lâu cũng nhận ra mình đang ở trên xe bus, mà góc nhìn của anh rất kỳ quái.

Anh như ngồi trên xe này, mà cũng như ngồi ở gần lối nhỏ.
Theo bản năng, anh nhìn một vòng trong xe, vẫn là bóng người mơ hồ và khung cảnh lạ lẫm.
Lâm Nhiên chậm rãi thu hồi tầm mắt, anh bất giác nhìn sang bên tay trái, nơi gần mình nhất.
Chỗ đó có một người ngồi.
Nữ trẻ tuổi, tóc ngắn.
Lâm Nhiên hơi hơi nheo mắt, anh nhìn qua là đã có thể xác nhận người này và người đứng cùng Lâm Yên Yên trong giấc mơ trước là cùng một người.

Dáng đứng rất thẳng, ngồi cũng rất thẳng.

Cái này chắc là thói quen riêng hoặc có liên quan tới nghề nghiệp.
Đường đi vô cùng xóc nảy.
Lâm Nhiên thả hồn vào đường đi trước mặt.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại.
Người ngồi bên cửa sổ đợi người trong xe xuống hết rồi mới đứng dậy đi ra, cô ấy xuyên qua Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên nghĩ, vị trí này hóa ra không có người.
Anh vô thức theo người này xuống xe, đi theo cô ấy về phía trước.
Xuống xe là đồng ruộng, rõ ràng hình ảnh vốn mơ hồ nhưng Lâm Nhiên lại thấy được tấm bảng ven đường viết ——
Thôn Thanh Thủy.
Thôn Thanh Thủy là một thôn nhỏ hẻo lánh ở ngoại ô Sơ Thành, nơi đây dựa núi gần sông, không có tài nguyên du lịch gì cả, nhưng nguồn thủy sản phong phú.

Mấy năm nay, kinh tế cũng đã dần phát triển tốt lên.
Cô gái đi đường nhanh hơn người bình thường một chút.
Nhưng Lâm Nhiên không cần phí sức đã đuổi kịp được bước chân cô ấy, trong mơ, anh như một du hồn, hay nói là một người qua đường đứng xem.
Lâm Nhiên khó hiểu.
Đây rõ ràng là trong mơ của anh, nhưng người nắm quyền chủ động lại không phải anh.
Người trong thôn không nhiều lắm, đường cái rất thông thoáng.
Đi dần vào phía trong, tình hình đường xá khác hẳn, dường như đường nơi này vẫn còn đang tu sửa.

Xe xọc xạch chạy qua, bụi đất bay mù, những hòn đá hòn sỏi dưới đất bị bánh xe nghiền áp, lăn lông lốc sang hai bên đường.
Cô gái kia hình như không quen thuộc với nơi này lắm.
Giữa đường cô ấy phải tìm người hỏi đường xong mới tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng vắng, cuối cùng lại đi vào trong núi.
Giấc mơ đến đây là kết thúc.
Lâm Nhiên lại lần nữa bừng tỉnh khỏi giấc mơ, anh nhíu mày nghĩ nửa ngày cũng không thể lý giải được sao bản thân lại mơ thấy nó.

Cảnh bên trong như là ảo giác cũng như là hiện thực vậy.

Sau khai giảng, thời gian đi như bay, mấy ngày của kỳ nghỉ Quốc khánh cũng không buông tha.
Ai ai quay lại từ kỳ nghỉ cũng ỉu xìu rệu rã không chút tinh thần, vừa nhìn đã biết là kỳ nghỉ chơi vui quá mức.

Nhưng còn tốt, ngay sau đó bọn họ đã đón được một tin tức tốt.
Cuối tháng Mười, Nhất Trung sẽ mở Đại hội thể thao.

Khi Ủy viên Thể dục thông báo tin này, cả lớp 12.1 đều sục sôi.
Đang trong giấc nồng, Lâm Nhiên khó chịu nhíu nhíu mày.
Lâm Nhiên hướng mặt sang phía Thịnh Thanh Khê mà ngủ, nên Thịnh Thanh Khê thấy anh nhíu mi thì đưa tay che kín tai anh.

Bây giờ đã hết thời gian nghỉ trưa, thông thường lúc này sẽ không quá ầm ĩ, nhưng hôm nay mọi người đều hưng phấn hơn ngày thường một chút.
Thịnh Thanh Khê an tĩnh nhìn Lâm Nhiên, trong mắt mang theo tia lo lắng nhỏ đến khó phát hiện.
Mấy hôm nay, dường như giấc ngủ của Lâm Nhiên có vấn đề thì phải, trước kia anh chỉ uể oải ngủ không đủ vào buổi sáng, nhưng hiện giờ quầng mắt anh ngày càng đen đi, giữa trưa chỉ ngủ một lát đã đột ngột giật mình tỉnh giấc.
Thịnh Thanh Khê cũng đã hỏi một lần, Lâm Nhiên chỉ nói không sao.
Thật ra khi lớp học bắt đầu ầm ĩ Lâm Nhiên đã tỉnh, anh vốn muốn mở mắt ra.

Nhưng khi tay Thịnh Thanh Khê đặt lên tai anh thì anh lại không muốn tỉnh nữa.
Bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng dán lên tai.
Lâm Nhiên chợt đưa tay chộp lấy tay cô, anh mở to mắt nhìn về phía Thịnh Thanh Khê.
Cô gái nhỏ đang mở to mắt trân trân nhìn anh, thấy anh đã tỉnh còn nhẹ nhàng giật giật tay, muốn thu về.
Lâm Nhiên cười nhẹ, buông cô ra, trong thanh âm có điểm khàn: “Trốn cái gì?”
Thịnh Thanh Khê thấy Lâm Nhiên dậy rồi thì không khỏi khẽ vuốt vuốt mắt anh, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Nhiên, dạo này có phải cậu thường xuyên nằm mơ không? Mơ thấy vụ hỏa hoạn kia sao?”
Cô rất lo lắng cho anh.
Lâm Nhiên lại lần nữa nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Không phải mơ thấy nó, mà là…!Là vài cảnh rất kỳ quái.”
Không sai, từ khi Lâm Nhiên bắt đầu mơ thấy thôn Thanh Thủy, là anh đã liên tục mơ giống vậy cả tháng nay.

Khởi đầu giống, kết thúc giống, không hề xuất hiện trường hợp ngoại lệ.
Thậm chí Lâm Nhiên còn cảm thấy mình như phải đi tìm diễn biến tiếp theo vậy.
Lâm Nhiên ngồi dậy xoay xoay cổ, nhéo nhéo đầu ngón tay cô: “Không sao đâu, hai ngày nữa mình sẽ tới một nơi.

Chắc sẽ tốt thôi.”
Thịnh Thanh Khê chớp mắt: “Cậu đi đâu thế?”
Nếu là trước đây, chỉ cần cô hỏi, anh sẽ không cần nghĩ ngợi mà nói luôn.

Nhưng trong tiềm thức, Lâm Nhiên lại không muốn để Thịnh Thanh Khê biết chuyện này, chính anh cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến.
Lâm Nhiên giơ tay cốc trán cô, khàn khàn nói: “Bí mật.”
Thịnh Thanh Khê thấy anh nói như vậy thì cũng không cố chấp hỏi.
Trong các tiết học buổi chiều, Ủy viên Thể dục cầm tờ đăng ký đi hỏi từng bạn học một.

Chờ đến lượt Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê, đã là giữa tiết tự học tối, họ cũng là tổ cuối cùng.
Ủy viên Thể dục có chơi bóng rổ cùng Lâm Nhiên, nên quan hệ không tệ lắm.

Lúc hỏi Lâm Nhiên thì cười nói: “Nhiên ca, vẫn giống năm ngoái chứ?”
Lâm Nhiên xoay bút đáp: “Năm nay không đi.”
Ủy viên sửng sốt, không đi á?
Lâm Nhiên chỉ nói có chút việc muốn xin nghỉ.
Ủy viên Thể dục sầu não nhìn thoáng qua tờ đăng ký, Lâm Nhiên không đi, rất nhiều hạng mục có khả năng lớp họ không thể lấy được hạng nhất.

Nhưng người ta bận việc xin nghỉ thì cũng không còn cách nào.
Hỏi xong Lâm Nhiên liền đến lượt Thịnh Thanh Khê.
Cậu chàng còn chưa nói chuyện với Thịnh Thanh Khê bao giờ, gọi tên cô cũng xấu hổ không dám.
Nhìn thoáng qua Lâm Nhiên như xin sự giúp đỡ.
Lâm Nhiên nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê, cô gái nhỏ này làm bài tập xong thì lại vẽ tranh.

Trước đó anh không cùng bàn với cô, còn tưởng đâu ngày đêm cô chỉ đọc sách thôi chứ, nhưng trong khoảng thời gian này anh xem như đã rõ.
Bài tập của cô gái nhỏ không hề để lan man đến buổi tối.
Mà mỗi tối đều như thời gian riêng tư của cô, trừ việc điều chỉnh kế hoạch học tập cho bọn anh ra, thì cô sẽ làm tất cả thứ gì không liên quan đến học tập.
Viết chữ, vẽ tranh, đọc sách ngoài hoặc dứt khoát ngồi thần người ngây ngốc…
Có một tối, Lâm Nhiên trơ mắt nhìn cô cầm băng dính, bóc bóc dính dính cả buổi.

Anh không biết các cô gái thích gì, nhưng biết Thịnh Thanh Khê thích cái này, nên anh tìm người mua một đống băng dính tới, ném cho cô từng cuộn một để cô chơi.
Dạo gần đây, cô càng chơi càng hăng, một tuần thì mất bốn ngày đều nghịch băng dính, hôm nay hiếm khi lại ngồi vẽ tranh.
Lâm Nhiên không nhìn cô vẽ cái gì, chỉ duỗi tay nhéo nhéo má cô: “Thịnh Thanh Khê.”
Thịnh Thanh Khê mơ hồ nói chờ một chút, cô vẽ nốt một nét mới nhìn sang Lâm Nhiên.
Một người sống đừng sờ sờ ở kia đương nhiên cô cũng nhìn thấy, cô dùng ánh mắt dò hỏi Lâm Nhiên làm sao vậy.
Lâm Nhiên duỗi tay giật lấy tờ đăng ký trong ngực Ủy viên Thể dục, lười nhác nói: “Cậu nhìn xem thích cái nào? Không thích thì để cậu ta chơi hết.”
Ủy viên Thể dục: “……”
Thịnh Thanh Khê nhìn lướt qua, hạng mục chạy 3000m nữ không có người đăng ký, nhảy cao và tạ cũng ít người.

Cô lấy bút viết tên mình lên ba hạng mục đó.
Lâm Nhiên nhướng mày, ngẫm lại thì có chút ghen, cô ở đâu cũng tri kỷ như thế, hừ.
Ủy viên Thể dục nhìn thấy thì cũng rơi nước mắt, đây là thiên sứ nhỏ nhà ai vậy.
Cậu chàng quyết định từ nay sẽ trở thành fan của thiên sứ nhỏ.
Người vừa đi, Thịnh Thanh Khê liền tiếp tục vẽ, một chữ cũng tiếc nói với Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên hừ nhẹ, tiếp tục làm bài tập.
Sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại từ trên người cô thôi.

Hai tuần sau, Đại hội thể thao mỗi năm một lần của Nhất Trung khai mạc.
Sát tháng 11, thời tiết chuyển lạnh.
Trên bầu trời tuy có nắng, nhưng gió rất lớn, người ngồi trên khán đài mặc đồng phục đều run bần bật.
Lễ khai mạc rất náo nhiệt.
Đứng đầu đội ngũ đi phía dưới đều là những nữ sinh mặc váy ngắn hoặc là quần áo lớp đặc biệt chuẩn bị.

Khi các cô gái theo âm nhạc bước dưới ánh nắng, chỉ chớp mắt đó họ cảm thấy tựa hồ hôm nay lại không lạnh.
Thịnh Thanh Khê ôm đồ giữ nhiệt ngồi trong góc.

Bên cạnh đặt đầy đồ ăn vặt và đồ bổ sung năng lượng, tất cả đều do Hà Mặc và Tạ Chân chuẩn bị.
Vốn là, cái này không tới phiên bọn họ làm.
Nhưng cố tình hai ngày này Lâm Nhiên lại không có ở đây, nên họ phải chăm chút trông coi Thịnh Thanh Khê.
Hôm nay Thịnh Thanh Khê có hai hạng mục.

Hà Mặc và Tạ Chân cảm thấy nếu mình là Đinh Minh Huy, chắc chắn sẽ nhân thời cơ này nhảy nhót trước mặt Thịnh Thanh Khê, bởi Lâm Nhiên ở cạnh Thịnh Thanh Khê, rất khó có cơ hội mà.
Cho nên, hôm nay hai người họ hận không thể mọc ra tám đôi mắt để ngó.
Tạ Chân còn cực kỳ khoa trương vác một cái kính viễn vọng tới, khiến mấy nữ sinh liếc nhìn cậu liên tục
Tạ Chân nghĩ thầm, tôi cũng không phải biến thái cứ nhìn tôi vậy làm gì chứ.
Hà Mặc lén lút cách Tạ Chân xa một chút.
Sáng nay Thịnh Thanh Khê nhảy cao.
Trong lúc chuẩn bị, cô cứ đi đến chỗ nào là y như rằng hai người Tạ Chân theo tới đó, cô như mọc ra hai cái đuôi nhỏ vậy.


Tuy Thịnh Thanh Khê bất đắc dĩ nhưng cũng không nói gì cả, bởi khẳng định đây là Lâm Nhiên bày trò.
Khi Thịnh Thanh Khê thi đấu, Hà Mặc phụ trách vỗ tay khen ngợi tung bông, Tạ Chân phụ trách chụp ảnh cho Lâm Nhiên.
Có phúc cùng hưởng, gặp nạn rời nhóm ( 3)
[ Béo khỏe béo đẹp: Nhiên ca, tiên nữ đã bắt đầu thi đấu.

]
[ Béo khỏe béo đẹp: Hình ảnh hình ảnh hình ảnh ]
[Firegun: Mặc áo cộc tay? Để cậu ấy mặc đồng phục dài tay vào.

]
[ Béo khỏe béo đẹp: Tiên nữ nói nhảy xong mới mặc.

]
[ Béo khỏe béo đẹp: Nhiên ca!!!! Tiên nữ xếp hạng nhất rồi, trước mắt đang lao tới kỷ lục của trường a.

]
[ Béo khỏe béo đẹp: Nhiên ca, rất nhiều người chụp ảnh tiên nữ nha, Mặc tử đều kêu họ xóa hết.

Đương nhiên là dùng lý do nếu không xóa Lâm Nhiên tâm tình không tốt sẽ tới đánh người haha.

]
[ Béo khỏe béo đẹp: A a a a a a phá kỷ lục rồi Nhiên ca! Tiên nữ thật ngầu quá đi! ]
[ Béo khỏe béo đẹp: Hình ảnh hình ảnh hình ảnh hình ảnh ].

||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi |||||
Ngồi trên xe, Lâm Nhiên ánh mắt tối tăm không rõ nhìn ảnh Thịnh Thanh Khê.
Tạ Chân chụp quá trình cô thực hiện bước nhảy.
Chạy lấy đà, một chân bật nhảy, phi qua xà ngang rồi đáp xuống đệm mềm.
Trong giây phút lướt qua xà ngang, theo động tác vạt áo cô hơi hất lên trên, có lẽ là có gió thổi qua, nên một đoạn áo bên hông cô tung bay, lộ ra cái eo thon nhỏ trắng nõn dưới ánh mặt trời, trắng tới lóa mắt.
Không ai biết rõ hơn Lâm Nhiên, biết cái eo nhỏ kia rốt cuộc có bao nhiêu mềm.
[Firegun: Xóa hết đi.

]
[ Béo khỏe béo đẹp: Á? Tôi còn muốn cho tiên nữ xem nữa mà.

]
[Firegun:? ]
[ Béo khỏe béo đẹp: Hừ, xóa hết thì xóa hết.

]
Trước khi Tạ Chân thu hồi tin nhắn, Lâm Nhiên đã kịp lưu hết ảnh chụp Thịnh Thanh Khê lại.

Cô gái nhỏ này ngày thường đều không thích chụp ảnh, ngay cả điện thoại cũng không thích nghịch, thật giống một bà cụ nhỏ.
Trong điện thoại Lâm Nhiên, có một album chuyên dùng để lưu ảnh của Thịnh Thanh Khê.
Phần lớn ảnh đều là anh lén chụp, cô chạy bộ lúc học Thể dục, chuyên tâm làm bài, đeo balo ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ anh, hay cả lúc ghé tai nói thầm với Lâm Yên Yên……
Việc này trở thành thú vui nhỏ trong cuộc sống của Lâm Nhiên.
Đường dần trở nên xóc nảy.
Lâm Nhiên vì để tìm được cảm giác nên không đi xe riêng, mà trực tiếp ngồi xe bus tới thôn Thanh Thủy.

Chỉ khác là lúc này, anh ngồi trên vị trí cô gái trong giấc mơ kia.
Mùi trong xe cũng không dễ ngửi lắm.
Mùi cá, mùi rau quả và mùi thuốc lá hỗn tạp giao nhau.
Trong khoang xe cũng không yên tĩnh, họ dùng tiếng địa phương của thôn Thanh Thủy nói chuyện, Lâm Nhiên nghe không hiểu.

Ông liếc mắt tôi nói một câu, gom lại cũng xêm xêm mười Hà Mặc với Tạ Chân.
Lâm Nhiên hơi hơi nhíu mày mở cửa sổ ra.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ tu tu vọt vào, nhưng chỉ một giây, Lâm Nhiên đã đóng cửa sổ lại.
Trong xe này nhiều người già và trẻ nhỏ.
Lâm Nhiên tận lực đem sự chú ý đặt ra ngoài cửa sổ.
Cô gái đó khi ngồi ở đây sẽ suy nghĩ gì hay nhìn gì, vì sao lại thường xuyên xuất hiện trong mơ của anh như vậy, cô ấy rốt cuộc là ảo ảnh trong mơ hay thực sự tồn tại đây.
Tất cả điều đó Lâm Nhiên đều không biết.
Lâm Nhiên đến thôn Thanh Thủy đã gần 12 giờ trưa.
Anh giống cô gái trong mơ, chờ người xuống hết rồi mới đi xuống.
Hình ảnh trong mơ mơ hồ, Lâm Nhiên từ những hình ảnh vụn vặt dò dẫm đi vào.

Nửa giờ sau, Lâm Nhiên tìm được ngọn núi kia rồi, thế nhưng ngọn núi đó lại toàn là phần mộ.
Lâm Nhiên đứng dưới chân núi nhìn về nơi xa, từng tấm bia đá san sát.
Lúc này, Lâm Nhiên đã thật sự không rõ giấc mơ kia là có ý gì.
Sao anh hà tất phải chấp nhất với một giấc mơ như thế, cũng chỉ là mơ mà thôi.
Lâm Nhiên quay về giao lộ, tiện tay gọi điện cho Hà Mặc.

Đương nhiên, anh không phải muốn nói chuyện với Hà Mặc, mà là nhớ Tiểu Khê nhà anh, cũng không biết đại hội thể thao cô chơi có vui không.
Hà Mặc nghe điện thoại, nói hai câu liền chuyển máy Thịnh Thanh Khê.
“Lâm Nhiên!”
Thanh âm của Thịnh Thanh Khê ở đầu bên kia nghe cao hơn thường ngày không ít.
Lâm Nhiên cười cười: “Mình đây, ăn cơm chư?”
Thịnh Thanh Khê nhỏ nhẹ đáp: “Mình với Yên Yên, Hà Mặc còn cả Tạ Chân cùng đi ăn, bọn mình đi ăn lẩu đó.

Lâm Nhiên, bò viên thủ công ăn rất ngon, cậu thích ăn cái này.”
Lâm Nhiên rũ mắt, thấp giọng nói: “Bò viên chỉ cho phép ăn một ít thôi.”
Tuy thời gian này thói quen ăn uống của Thịnh Thanh Khê đã dần sửa đổi, nhưng Lâm Nhiên vẫn lo lắng cô sẽ không thoải mái,
“Mình biết rồi.

Lâm Nhiên, khi nào cậu mới về?”
Tiếng bánh xe chạy trên đường vang lên, nghiến lên từng viên đất đá nhỏ vụn gây ra tiếng lạo xạo nặng nề.

Là xe chạy từ thôn Thanh Thủy tới thành phố đến, Lâm Nhiên giơ tay phất nhẹ: “Mình về ngay đây, chiều sẽ đến nơi.

Cậu…”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Nhiên đang nói thì đột nhiên im bặt, anh ngơ ngẩn mà nhìn con đường trước mặt.
Cảnh trong mơ và chỗ anh thấy hiện tại không giống nhau.
Bây giờ đường thôn Thanh Thủy còn chưa tu sửa, thứ anh mơ…!Là tương lai..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.