Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 51: Đốt Cháy 51 Nhất Kiến Chung Tình
Chợ đêm Nam thành.
Lâm Nhiên xếp hàng mua trà sữa, anh quay đầu ra sau nhìn thoáng qua.
Hai cô gái nhỏ đứng đó, không biết đang ghé tai nhau thì thầm cái gì, thi thoảng còn liếc sang hướng nào đó.
Lâm Nhiên nhìn theo hướng hai người đang nhìn.
Bên đó là một chàng trai ăn mặc thời thượng, đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú, đặc biệt là khi cười trông đôi mắt đào hoa cực hút ánh nhìn.
Hiển nhiên hai cô nàng kia cũng bị hấp dẫn.
Lâm Nhiên: “……”
Anh nên để hai vật nhỏ không an phận này ở yên trong nhà mới phải, sao lại tự luẩn quẩn mà dắt ra ngoài chơi làm gì chứ.
Khi Lâm Nhiên xách hai cốc trà sữa mát lạnh quay về, chàng trai kia đã rời đi không còn bóng người.
Mà hai vật nhỏ kia còn mang vẻ mặt tiếc nuối cơ!?
Lâm Nhiên đen mặt đưa trà sữa cho Lâm Yên Yên, sau đó véo má Thịnh Thanh Khê, anh khom lưng đối diện với cô, nhàn nhạt nói: “Thịnh Thanh Khê, cậu nhìn đi đâu hả?”
Thịnh Thanh Khê vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Nhiên.
Cô chớp chớp mắt, cô có nhìn đi đâu đâu nha.
Lâm Yên Yên đã hút trà sữa xem kịch vui, cô bé vô cùng tâm lý cách xa họ một chút.
Ba người họ đứng đây chờ hai người Hà Mặc và Tạ Chân, đêm nay ở Nam thành có bắn pháo hoa.
Mỗi năm một lần, mỗi lần tổ chức ở mỗi nơi khác nhau quanh Sơ Thành.
Địa điểm năm nay tình cờ ở ngay bờ sông Nam thành.
Chợ đêm dựng bên bờ sông, đường phố sáng sủa, náo nhiệt phồn hoa.
Dù là ngày hè oi ả cũng không thể cản bước những đôi chân nhiệt huyết của tuổi trẻ, người ở đây phần lớn là những thanh niên nam nữ trẻ tuổi.
Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên chăm chú nhìn nhau.
Đôi mắt đen của thiếu niên phản chiếu ánh đèn rực sáng bên kia bờ, cũng có hình bóng nho nhỏ của cô.
Thịnh Thanh Khê giơ tay đẩy đẩy Lâm Nhiên, không đẩy nổi.
Anh vẫn ương bướng véo má cô không buông, cứ như đang xách 2018 ở nhà vậy.
Lâm Nhiên cố chấp không bỏ: “Có phải cậu vừa nhìn tên con trai khác không hử?”
Thịnh Thanh Khê thành thật nói: “…Mình nhìn đấy.”
Lâm Nhiên mắt tối sầm, ngữ khí nguy hiểm: “Anh ta đẹp sao?”
Thịnh Thanh Khê thoáng tự hỏi, ý chí sinh tồn bạo phát ngay lúc này, cô nhanh chóng lắc lắc đầu: “Lâm Nhiên đẹp.”
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm mặt nhỏ của cô rất lâu, mới hừ nhẹ một tiếng.
Anh bình thản đưa tay trái ra, Lâm Yên Yên tự giác đưa một cốc trà sữa khác cho Lâm Nhiên.
Lâm Yên Yên cảm thấy Thịnh Thanh Khê quá thảm, uống có cốc trà sữa thôi mà còn phải dỗ anh trai vui vẻ mới được.
Lâm Nhiên dùng ống hút chọc mở cốc trà sữa xong đưa cho Thịnh Thanh Khê, đứng dậy nói: “Bên trong có kem đó, uống từ từ thôi.
Còn con nhóc này nữa, mới tí tuổi mà nhìn chằm chằm người ta làm cái gì?”
Vô tội quá nha, cô bé thật sự bị liên lụy mà.
Lâm Yên Yên nhỏ giọng giải thích: “Anh ơi, em và chị Thịnh nhìn takoyaki mà, bọn em đang nhìn tên của cửa hàng ấy, không phải nhìn người kia đâu.”
Động tác của Lâm Nhiên khựng lại, anh lại ngoắc qua nhìn Thịnh Thanh Khê, nhướng mày hỏi: “Muốn ăn món đó?”
Thịnh Thanh Khê và Lâm Yên Yên cùng nhau gật đầu.
Lâm Nhiên muốn đi mua takoyaki cho hai người, bởi rốt cuộc Thịnh Thanh Khê cũng chỉ là con thỏ ăn cỏ, đồ cô muốn ăn không nhiều lắm.
Nhưng anh lại không yên tâm để cô và Lâm Yên Yên một mình ở lại đây.
Quán trà sữa anh vừa đi thì vẫn ở trong phạm vi thấy người, mà giờ còn phải đi tìm, chắc cũng tốn không ít thời gian đâu.
Lâm Nhiên đứng im tại chỗ nhìn một vòng.
Nơi đây náo nhiệt đông đúc, có những khung cảnh mà ngày thường họ không thấy được.
Chẳng hạn như bây giờ, ánh mắt Lâm Nhiên dừng lại trên một cậu bé gần đó.
Từ lúc bước vào đây, anh đã để ý thấy Thịnh Thanh Khê cứ nhìn cậu bé này mãi, rất lâu mới rời mắt.
Cậu bé nhìn qua khoảng bảy tám tuổi, quần áo nhàu nhĩ, mặt nhỏ lấm lem, bên gáy bị thương nhẹ.
Ôm bát nhỏ ngồi xổm ở góc đường, trước mặt có đặt một tấm bìa cứng.
Lâm Nhiên đi tới đọc lướt qua, bên trên chỉ viết vài dòng chữ.
Đại khái viết gia cảnh khó khăn, câu từ và chữ viết rất non nớt, chắc là cậu bé này tự mình viết.
Lâm Nhiên nghĩ nghĩ, ngồi xuống đối mặt với cậu bé nói: “Anh không quen thuộc chỗ này, em có thể giúp anh đi mua hai phần takoyaki chứ? Trên hộp có in hai viên tròn nhỏ đó, tiền thừa anh sẽ trả công cho em được không.”
Cậu bé ngẩng đầu ngây thơ nhìn Lâm Nhiên, trên khuôn mặt nhỏ là một đôi mắt sáng ngời, cậu bé lí nhí nói: “Anh à, tay em bẩn lắm.”
Lâm Nhiên chua xót trong lòng, đôi mắt đứa nhỏ này thật giống Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên duỗi tay xoa xoa đầu cậu bé, thấp giọng nói: “Không bẩn, anh chờ em ở đây nhé.”
Vừa nói Lâm Nhiên vừa lấy ra vài tờ một trăm tệ đưa cho cậu bé, cười cười nói: “Bát nhỏ này anh trông giúp em, em có nhớ đường về đây không?”
Cậu bé gật đầu như giã tỏi, nhưng do dự một hồi chỉ cầm lấy một tờ 100 tệ.
Không đợi Lâm Nhiên kịp nói gì, nó đã cầm tiền chạy như bay, chốc lát đã biến mất giữa dòng người.
Lâm Nhiên cẩn thận đọc kỹ nội dung trên tấm bìa.
Trên đó không nhắc đến ba mẹ, chỉ nói có bà nội bệnh nặng, ở bên cạnh còn dán một bản sao giấy chẩn bệnh.
Lâm Nhiên nghĩ một lúc, gọi cho Quỹ từ thiện Lâm Thị nói qua tình huống của cậu bé này.
Người bên đó để lại cho Lâm Nhiên một số liên hệ riêng.
Lâm Nhiên không phải chờ lâu.
Chưa tới mười phút, cậu bé đã xách theo hai túi takoyaki chạy về, dường như chạy vội nên giữa trán còn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lâm Nhiên chú ý tới đứa nhỏ này còn chu đáo lấy thêm hai tờ khăn giấy.
Anh duỗi tay nhận lấy hai cái túi, hỏi: “Em tên gì?”
Thằng bé nắm chặt tiền lẻ trong tay đáp: “Em tên Hy Vọng.”
Lâm Nhiên ngẩn ra, anh không khỏi quay đầu nhìn Thịnh Thanh Khê một cái.
Cô đang nhìn về phía này, tựa như muốn tới đây nhưng lại bị thứ gì đó cản chân, cuối cùng chỉ đành đứng tại chỗ.
Lâm Nhiên cười cười với Hy Vọng, dặn dò nói: “Hy Vọng, ở đây anh có một số điện thoại, người này có thể giúp đỡ em và bà em.
Anh cũng sẽ cho em số của anh, có việc gì thì tìm anh nhé.”
Anh vuốt khuôn mặt nhỏ lấm lem của Hy Vọng, “Em về nhà trước đi, gọi sớm lúc nào thì bà em có thể khám bệnh sớm lúc ấy.”
Cậu bé nghe xong thì sững người, rất lâu sau mới nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, như thể đang xác nhận mà hỏi: “Có thể khám bệnh cho bà thật ạ? Ngay đêm nay cũng được ạ?”
Lâm Nhiên vốn chỉ muốn cho cậu bé số điện thoại xong rời đi, nhưng nhìn đôi mắt trong sáng của đứa nhỏ này lại nhất thời đi không được.
Lúc Lâm Nhiên đang nói chuyện với thằng bé, Hà Mặc và Tạ Chân cũng đã đến nơi, Tạ Chân thấy Lâm Nhiên đang ngồi góc đó thì không khỏi chạy tới hỏi thăm.
Lâm Nhiên đưa đồ ăn trong tay cho Tạ Chân, nói: “Tôi có việc ra đây một lát, hai cậu đưa hai cô gái nhỏ kia đi dạo một vòng trước đi, tôi sẽ tới sau.”
Tạ Chân mơ hồ không rõ nhìn Lâm Nhiên, nhưng cậu không hỏi gì cả, chỉ nhận lấy túi rồi đi.
…
Cạnh bờ sông Thanh.
Chợ đêm ồn ào chợt nín lặng chờ đợi.
Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên trời đêm rộng lớn, tất cả mọi người ngửa đầu nhìn pháo hoa đẹp như lưu li trên đầu, trong phút chốc còn tưởng như có sao băng lướt qua vậy.
Trong mắt Thịnh Thanh Khê là ánh pháo hoa chói lóa.
Tay cô vẫn cầm trà sữa Lâm Nhiên mua.
Thất Tịch ngày đó, Lâm Nhiên hỏi sau này cô muốn làm gì.
Khi ấy cô không thể cho anh đáp án, nhưng đêm nay cô đã có thể nói cho Lâm Nhiên biết cô muốn làm gì, muốn trở thành người thế nào.
Từ Lâm Nhiên, cô thấy được chính mình.
Chợ đêm náo nhiệt, nhưng mùa hè khiến người ta không thoải mái cho lắm.
Bọn Hà Mặc dứt khoát tìm một quán ăn khuya để chờ Lâm Nhiên về, có điều hòa thật khiến người khoan khoái mà.
Lâm Nhiên quay về đã là một tiếng sau, một đường đi về khiến anh cả người đầy mồ hôi.
Lâm Nhiên không ngồi cạnh Thịnh Thanh Khê, mà tiện tay kéo ghế bên cạnh Hà Mặc ra ngồi xuống, tiểu mập mạp Tạ Chân kia cũng sợ nóng.
Thịnh Thanh Khê lơ đãng ghế trống bên cạnh mình, đây là chỗ họ đặc biệt để lại cho Lâm Nhiên.
Cô thẳng lưng nhìn Lâm Nhiên ngồi đối diện, gọi: “Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên đặt cốc nước xuống, trước tiên là nhìn sắc mặt Thịnh Thanh Khê, thấy cô không có gì khó chịu mới đáp: “Làm sao thế?”
Thịnh Thanh Khê vỗ vỗ ghế cạnh mình, mắt dừng trên người anh, giọng nói không mặn không nhạt: “Ngồi đây này.”
Ban đầu Lâm Nhiên còn ngơ ngác.
Đợi khi phản ứng được thì lại bật cười, anh tiện tay rút khăn giấy trên bàn ra, giải thích: “Cả người mình toàn mồ hôi, còn có mùi nữa.
Tự cậu ngoan ngoãn ngồi nhé.”
Hà Mặc:???
Cho nên ở trong lòng cậu tôi là cái loại gì?
Thịnh Thanh Khê không nói chuyện, chỉ mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.
Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê ba giây, cuối cùng như thỏa hiệp mà thở dài.
Cô gái quật cường một khi cứng đầu thật là, lần trước nói cô là nghé con có vẻ còn nhẹ, cô chính là Tiểu Khê lưu mà, là cái dạng suối băng ấy.
Lâm Nhiên lau khô mồ hôi giữa trán và cổ rồi mới dám ngồi xuống chỗ cô.
Thịnh Thanh Khê duỗi tay chọc chọc má anh, nhỏ giọng nói: “Không ngoan.”
Cái này thì thật sự không nhịn nổi mà, anh cười xùy một tiếng.
Thời gian trước đều là anh xách cô gái này lên mắng không nghe lời, không ngoan.
Đến lượt anh nghe thì cả người như ngâm trong hũ mật vậy, sau cái tháng “Chiến tranh lạnh”, Thịnh Thanh Khê thay đổi rất nhiều.
Cô bỏ xuống mọi sự cẩn trọng, cũng cố gắng bộc lộ cảm xúc của bản thân.
Sự thay đổi này làm Lâm Nhiên rất vui mừng.
Thịnh Thanh Khê vốn có cuộc sống riêng, dù sau này anh sống hay chết, cô buộc phải tìm ra con đường đi riêng cho bản thân, vậy mới có thể tiếp tục sống tốt.
Trên bàn đặt mấy chai bia lạnh, Lâm Nhiên tâm trạng tốt mở một chai ra uống.
Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian chớp mắt đã trôi qua.
Sắp tới 11 giờ, Lâm Nhiên muốn đưa Thịnh Thanh Khê về, Hà Mặc và Tạ Chân đã tính tới nhà anh ngủ một đêm, chợ đêm cũng chỉ cách Hoa viên Nam thành vài con đường.
Lâm Yên Yên chớp mắt, đề nghị nói: “Chị ơi, hay đêm nay chị ở lại nhà em đi.
Mai anh trai sẽ đưa chị về được không, dù sao hôm nay anh cũng uống bia nên không thể lái xe.”
Á à.
Hà Mặc và Tạ Chân đồng loạt lia mắt nhìn Lâm Yên Yên, tiểu nha đầu này càng ngày càng quen tay à nha.
Lâm Nhiên nghe vậy cũng nhướng mày, dù bận vẫn ung dung nhìn Thịnh Thanh Khê, muốn xem cô trả lời thế nào, trong đầu nghĩ hẳn là Thịnh Thanh Khê sẽ từ chối, rốt cuộc cô gái nhỏ này cũng rất nghiêm chỉnh mà.
Thịnh Thanh Khê sững sờ, đối diện với tám con mắt tròn xoe đang nhìn mình, như chỉ chờ mỗi đáp án của cô.
Trong lòng vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.
Thịnh Thanh Khê mở miệng: “Chị…”
Bốn người bên kia đều dựng lỗ tai.
Thịnh Thanh Khê mỉm cười nói: “Vậy mai về cũng được.”
Lâm Yên Yên lập tức kéo kéo tay áo Lâm Nhiên, ngẩng mặt lên, trưng ra hai con mắt sáng lấp lánh, một biểu tình đòi khen thưởng.
Lâm Nhiên không nhịn được mà bật cười, anh khen thưởng xoa xoa đầu Yên Yên.
…
Trời về khuya, trên đường phố trừ xe cộ ra thì rất ít người đi lại.
Hai bên đèn đường hắt bóng họ thật dài.
Ba người Hà Mặc, Tạ Chân với Lâm Yên Yên đi phía trước, bỏ lại Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê đi sau một khoảng.
Lâm Nhiên nắm tay Thịnh Thanh Khê chậm rãi đi đằng sau.
Tay cô mát lạnh, nắm trong tay rất thoải mái.
Lâm Nhiên đung đưa tay nhỏ của cô, lười biếng hỏi: “Hôm nay sao lại chịu theo mình về nhà thế? Không sợ mình bắt nạt cậu à?”
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng thầm thì: “Cậu đánh không lại mình.”
Lâm Nhiên:???
Tuy là vậy, nhưng đừng nói trắng ra như vậy có được hay không hả.
Lâm Nhiên vươn tay kẹp cổ cô gái nhỏ dưới cánh tay mình, cười nói: “Thịnh Thanh Khê, mình còn chưa bắt nạt cậu đâu đấy, vậy mà cậu đã dám nghĩ đến việc tẩn mình? Sau này kết…”
Mới nói được nửa, Lâm Nhiên đã tự giác ngậm miệng.
Đây không phải đang chơi lưu manh à.
Thịnh Thanh Khê thoáng giãy giụa, nghiêng đầu hỏi: “Sau này gì cơ?”
Lâm Nhiên ho nhẹ một tiếng, thần sắc hơi mất tự nhiên, “Không có gì, ca ca đưa em về nhà.”
Trong lúc nói chuyện Lâm Nhiên đã buông Thịnh Thanh Khê ra, lần nữa dắt tay cô.
Thịnh Thanh Khê còn đang nghĩ đến chuyện của cậu bé kia, cô không kìm được tới gần hỏi Lâm Nhiên: “Lâm Nhiên, cậu bé kia…!Sao rồi? Mình thấy trên cổ thằng bé bị thương.”
Lâm Nhiên biết Thịnh Thanh Khê đang lo lắng cái gì.
Anh thấp giọng giải thích: “Không sao đâu, thằng bé đánh nhau với người khác nên mới bị thương.
Mình đã đưa nó về nhà xem qua, trong nhà chỉ còn hai bà cháu, bà nội bị ốm nhưng không có tiền khám bệnh.”
Thịnh Thanh Khê mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Ba mẹ thằng bé đâu?”
Lâm Nhiên thở dài: “Ba thằng bé mất vài năm rồi, còn mẹ sau khi tái giá thì không về nữa.
Mấy năm nay hai bà cháu nương tựa nhau mà sống, nhưng khoảng thời gian này bà nội vẫn luôn bị ốm.”
Lâm Nhiên giơ tay xoa tóc Thịnh Thanh Khê, như an ủi vỗ về đầu cô: “Mình đã tìm người bên Quỹ từ thiện Lâm Thị, sau này sẽ có người phụ trách giúp đỡ họ, bệnh của bà ấy cũng sẽ ổn thôi.”
Thịnh Thanh Khê đưa tay giật giật áo Lâm Nhiên, an tĩnh hồi lâu mới nói: “Lâm Nhiên, cảm ơn cậu.”
Lâm Nhiên không đáp lại, chỉ nắm chặt tay cô.
–
Biệt thự Hoa viên Nam thành.
Vốn dĩ Thịnh Thanh Khê muốn ngủ với Lâm Yên Yên, nhưng Lâm Nhiên thái độ vô cùng kiên quyết ngăn hai người ngủ cùng.
Lý do là Lâm Yên Yên ngủ thích đá chăn, ngủ với con bé nhất định sẽ bị cảm.
Lâm Yên Yên cảm thấy bản thân thật sự vô tội.
Hà Mặc và Tạ Chân ở trong phòng chơi game, Lâm Nhiên còn đang đốc thúc hai tiểu nha đầu kia đi ngủ.
Lâm Nhiên chuẩn bị cho Thịnh Thanh Khê ở phòng ngay cạnh phòng mình, anh đưa quần áo mới chưa mặc lần nào cho Thịnh Thanh Khê, thậm chí nội y và đồ vệ sinh cá nhân cũng tiện đường mua luôn rồi.
Thịnh Thanh Khê nhìn quần áo trong tay Lâm Nhiên, băn khoăn vài giây mới duỗi tay nhận lấy, nhưng vẫn hơi không tình nguyện nói: “Yên Yên nói sẽ lấy váy cho mình mặc, mà cậu lại bắt mình mặc quần áo của cậu.”
Thịnh Thanh Khê vừa nói thế, Lâm Nhiên cũng nhớ lại hình ảnh lần trước cô mặc đồ của anh.
Anh dựa lên cửa, nhìn cô lười nhác cười nói: “Áo của mình cũng có thể làm váy đấy, còn đẹp hơn của Lâm Yên Yên nhiều.”
Thịnh Thanh Khê: “……”
Cô dứt khoát đẩy Lâm Nhiên ra ngoài, sầm một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Nhiên đứng nhìn cánh cửa đóng chặt thì khẽ cười.
Thật đáng yêu.
–
Lâm Nhiên tắm xong đã là rạng sáng, nhưng lại rất khó đi vào giấc ngủ, nghĩ đến việc bây giờ Thịnh Thanh Khê đang ngủ ở cách vách, anh lại nhịn không được mà nhớ tới cô.
Với Lâm Nhiên mà nói đây là một loại cảm thụ kỳ diệu, vì lúc này tâm anh vô cùng tĩnh lặng.
Ở trước mặt cô, anh có thể bỏ hết mọi ngụy trang, dù là nửa đời trước đã thảm không dám nhìn, hay là nửa đời sau không thể đoán trước.
Ở cạnh cô, anh không cần tự hỏi bất kỳ cái gì.
Anh chỉ biết, mình đang sống.
Lâm Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại.
Đêm đã khuya.
Hai tháng nay Lâm Nhiên rất ít mơ thấy kiếp trước, dù có mơ thấy, thì cũng chỉ là vụ hỏa hoạn kia mà thôi.
Nhưng tối nay, trong giấc mơ lại là cảnh tượng chưa từng thấy.
Trước ngôi biệt thự hoang tàn, có bóng người chật vật ngồi quỳ trên đất, khói đen ngùn ngụt khiến khuôn mặt người đó rất mơ hồ.
Hình bóng tinh tế gầy yếu.
Lâm Nhiên theo bản năng nghĩ, không phải Lâm Yên Yên.
Hình ảnh xoay chuyển.
Cảnh tượng hoang tàn và ánh lửa đều đã biến mất.
Trong mơ, trời đột nhiên đổ mưa, khung cảnh như cắt đến nơi ngôi mộ nào đó.
Mưa tí ta tí tách khiến hình ảnh trước mắt có chút kỳ dị, Lâm Nhiên như đang nhìn thế giới qua quả cầu pha lê, bóng người trong đó kéo dài vô hạn, cong cong vặn vẹo quái dị.
Giờ đây, Lâm Nhiên lại thấy được Lâm Yên Yên, vẫn là Lâm Yên Yên.
Một cô gái đứng cạnh Lâm Yên Yên.
Lâm Nhiên muốn nhìn rõ mặt người đó, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể thấy rõ một điểm.
Cô gái đó, để tóc ngắn.
…
“Cốc ——”
Tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng vang lên.
Lâm Nhiên thoát ra từ cảnh tượng kỳ quái, anh mệt mỏi xoa xoa ấn đường.
Cảnh trong mơ vẫn hiện rõ trong đầu, trong giây lát Lâm Nhiên không thể phân rõ đang là hiện thực hay là trong mơ.
Anh bình tĩnh một hồi mới nhìn về phía đầu giường.
10:30 sáng.
Anh ngủ sâu thật.
Lâm Nhiên tùy ý tròng áo ở một góc lên người, xuống giường xong lập tức đi tới cửa phòng.
Mở cửa.
Thịnh Thanh Khê mặc áo cộc tay của anh, trong lòng ôm con mèo đen nhỏ của anh.
Đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh, nhìn một hồi lâu cô mới nói: “Lâm Nhiên, râu cậu dài rồi kìa.”
Tầm mắt Lâm Nhiên dừng trên mái tóc dài của Thịnh Thanh Khê, hai mắt chợt lóe lên.
Anh áp suy nghĩ loạn cào cào trong lòng xuống, khàn giọng cười nói: “Muốn sờ không?”
Cô gái nhỏ này hình như còn cẩn thận suy xét xong mới lắc đầu nói: “Không cần, cậu mau dậy đi.
Yên Yên đói rồi đó, con bé nói cậu không cho dì Trần tới nấu cơm nữa?”
Lâm Nhiên dùng tay xoa loạn tóc cô, nhẹ nhàng giải thích: “Không có, sao dám không nghe lời cậu chứ.
Chỉ là không để bà ấy tới hai ngày này thôi, sợ cậu không vui.”
Thịnh Thanh Khê vuốt ve mèo nhỏ trong tay, cụp mắt, sau một lúc lâu cô mới nói: “Lâm Nhiên, rất xin lỗi.
Có một số việc tạm thời mình không thể giải thích với cậu, mình…!Mình rất xin lỗi.”
Lâm Nhiên chăm chăm nhìn Thịnh Thanh Khê đang cúi đầu, rồi bỗng duỗi tay ôm cô ấn vào trong ngực mình.
Anh biết Thịnh Thanh Khê lo lắng điều gì.
Bởi chính anh cũng có loại cảm giác này, sau khi trọng sinh, rất nhiều việc đã thay đổi, những thay đổi đó không ai có thể lường trước mà chịu trách nhiệm được.
Nhiều khi, cuộc đời chỉ cần sai một li là đi một dặm, hỏng bét.
Lâm Nhiên cười cười vỗ về cô, dịu dàng dỗ dành: “Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Tiểu Khê lưu của mình đều sẽ bảo vệ mình đúng không?”
Thịnh Thanh Khê cọ cọ lên ngực Lâm Nhiên, bên tai cô chính là tiếng tim đập của Lâm Nhiên.
Khá lâu sau cô mới nhỏ nhẹ trả lời anh: “Ừ, mình sẽ bảo vệ cậu.
Cậu đừng sợ.”
Lâm Nhiên, cậu đừng sợ nhé.
Câu này cô cũng đã từng nói với anh ở cửa hàng xe vào nửa năm trước.
Mới sáng ra, ôm lâu thì Lâm Nhiên thật sự chịu không nổi.
Nên chỉ một lát anh đã buông tay, cợt nhả nói: “Xuống dưới chờ đi, lát nữa ca ca xuống nấu cơm cho mấy đứa ăn nhé.”
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng phản bác: “Đã nói không phải là ca ca.”
Lâm Nhiên hừ cười: “Dám nói không phải nữa, mình hôn cậu đấy.”
Thịnh Thanh Khê: “……”
Lâm Nhiên thật phiền.
Đầu tháng Chín, Nhất Trung khai giảng.
Buổi sáng tập kết rất ầm ĩ, đám học sinh có thể không chút cố kỵ ồn ào trong lớp.
Học sinh khối 12 đã đổi chỗ học, mà vì khối 11 mới năm nay có thêm hai lớp, nên khi chia lớp thì lớp 12.5 và 12.6 đã bị xếp lên tầng 5.
Vì thế, Lâm Nhiên chưa kịp nảy số đã cách Thịnh Thanh Khê tận một tầng học.
Bởi vì chuyện này, sáng sớm anh đã không vui.
Tuy chỉ là chút việc nhỏ, nhưng trong mắt Lâm Nhiên, cách Tiểu Khê lưu nhà anh dù một mét cũng quá xa.
Tạ Chân ghé lên bàn lén nhìn trộm Lâm Nhiên một cái, thầm thì: “Lại quậy cái gì đây?”
Hà Mặc trợn mắt, quỳ xin đấy, còn có thể quậy gì nữa chứ.
Tầng trên tầng dưới mà, như bị ép yêu xa nơi đất khách vậy, đây không phải khó quá rồi à…
Tạ Chân trăm suy ngàn nghĩ không ra, đành đẩy đẩy Hà Mặc, “Mặc tử, cậu xem tiên nữ và Nhiên ca ấy, hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì chứ? Nói họ không yêu đương, tôi lại cảm thấy họ đang yêu đương.
Mà nói họ yêu đương, thì Nhiên ca chưa nghiêm túc thổ lộ bao giờ cả? Nếu không theo tính tình của Nhiên ca, sớm đã toẹt ra tôi là bạn trai cậu ấy rồi chứ.”
Hà Mặc liếc mắt đánh giá Lâm Nhiên, hạ giọng nói: “Không nghe Nhiên ca nói à? Lớp 12 cậu ấy phải học tập thật tốt, mỗi ngày tiến về phía trước.
Còn nữa, cậu có còn nhớ vụ cá cược không đấy?”
Tạ Chân cứng đờ, “Chết mịa, cược gọi ba đó má ơi!”
Hà Mặc vỗ vỗ bờ vai Tạ Chân: “Tôi cảm thấy chúng ta sẽ thua Nhiên ca.”
Tạ Chân nhét khoai tây chiên vào ngăn bàn, xụ mặt đứng đắn nói: “Không có khả năng! Không thể để Nhiên ca gian lận nữa, người phụ đạo cho cậu ấy là học thần đó, khởi điểm của chúng ta không giống nhau!”
Hà Mặc suy tư một lúc, cảm thấy Tạ Chân nói đúng là mẹ nó có đạo lý mà.
Cậu ấy tiến đến bên cạnh Tạ Chân, “A Chân, dù sao tiên nữ cũng phải dạy bù cho Nhiên ca.
Thêm thắt hai đứa mình cũng không đáng ngại đâu nhỉ, cậu thấy vậy không?”
Tạ Chân gật đầu: “Bù một cái là bù, bù ba cái cũng là bù.”
Hai người dán vào nhau lâu lắc, cuối cùng chốt giờ nghỉ trưa sẽ lén đi tìm Thịnh Thanh Khê nói chuyện này.
Bởi chỉ cần chỗ Thịnh Thanh Khê gật đầu, thì Lâm Nhiên cũng không làm gì được họ cả.
Lâm Nhiên ngủ như chết trên bàn, hoàn toàn không biết hai đứa học sinh tiểu học kia đang tính kế mình.
Làm ồn mới được nửa tiếng lão Khuất đã ôm một chồng văn kiện đi vào lớp, ai cũng có thể nhìn ra hôm nay tâm trạng thầy rất tốt, mặt mày xuân phong đắc ý, hình như còn đang ngâm một đoạn ca nhỏ nào đó.
Sau khi vào lớp, lão Khuất nhìn qua nhóm hạt đậu nhỏ của mình một lượt, còn chưa nhìn hết đã cười toe toét, “Mới một tuần không gặp, các em lại đã đen hơn trước rồi à.
Chắc mỗi ngày chỉ lo chơi mà không làm bài tập đúng không?”
Lão Khuất hàn huyên với đám học sinh một lát rồi mới bắt đầu vào chuyện chính.
Đầu tiên là thu lại sự vui sướng trên mặt, ông nghiêm túc nói: “Vụ hỏa hoạn ở trại hè kia tính chất rất nghiêm trọng, Hiệu trưởng tạm thời bị đình chỉ công tác, toàn thể giáo viên đều bị khấu trừ lương, những học sinh có liên quan cũng đã bị cảnh cáo xử phạt.”
Lão Khuất quay mặt nói quanh quanh nửa giờ, sau đó bình tĩnh tiếp tục nói: “Còn một việc nữa, lớp chúng ta sẽ có một bạn mới.”
Ông vừa dứt lời, 12.1 vốn an tĩnh như gà lập tức như ong vỡ tổ.
Mỗi người góp một câu thảo luận về học sinh mới, chung quy điều họ quan tâm nhất là giới tính của bạn học mới.
Thời điểm xôn xao họ mới nhận ra, không ai biết tin gì về chuyện có học sinh chuyển trường.
Có người không nhịn được tò mò hỏi: “Lão Khuất! Bạn mới chuyển từ đâu tới thế ạ?”
Lão Khuất ra vẻ cao thâm, trầm mặc một lát, đợi đến khi đám gà con đã gấp không chờ nổi mới nhẹ nhàng nói: “Là từ lớp khác chuyển tới.”
“A, không vui.”
“Quá nhàm chán.”
“Haizzz, mong đợi gì nữa chứ.”
“Đã 12 rồi, sao còn chuyển lớp nữa nhỉ.”
Tạ Chân và Hà Mặc cũng sán vào lầm bầm với nhau.
“Ai gan lớn vậy nhỉ, dám chuyển tới đây, tôi cảm thấy là con trai, không sợ Nhiên ca.”
“Con gái cũng có người không sợ Nhiên ca mà.”
“Có thì có, là tôi tính thiếu.
Hai năm trước Nhiên ca đánh nhau ác như vậy, không ít người sợ cậu ấy đâu.”
“Dù là nam hay nữ cũng quá cổ quái, sao năm cuối rồi mà vẫn còn chuyển chứ?”
Lão Khuất thấy âm thanh nghị luận phía dưới càng lúc càng lớn thì không khỏi húng hắng hai tiếng, ông xoay người đi ra ngoài cửa, vẫy tay với cô gái nhỏ đang đứng đó, cười tủm tỉm nói: “Thịnh Thanh Khê, vào đây với thầy Khuất, không phải sợ.”
Các bạn học bên dưới nhìn theo động tác của lão Khuất.
Ba giây sau.
Tiếng hít khí lạnh và câu mẹ nó phát ra liên tục, tất cả mọi người cơ hồ đều quay lại nhìn Lâm Nhiên.
Mà đương sự Lâm Nhiên vẫn đang gục đầu lên bàn ngủ đến là ngon.
Tạ Chân nhìn Thịnh Thanh Khê trên bục giảng, nuốt nuốt nước miếng, ngơ ngác hỏi: “Mặc tử, cậu nói Nhiên ca biết chuyện này sao?”
Hà Mặc biểu tình cứng đờ, nhìn thoáng qua Lâm Nhiên đang vô tư ngủ không biết gì, “Tôi cảm thấy là không biết đâu, nếu không sao cậu ấy có thể ngủ ngon thế kia được.”
Trên bục giảng, Thịnh Thanh Khê đã tự giới thiệu ngắn gọn xong, cô lén lút nhìn về phía Lâm Nhiên, thấy anh vẫn ngủ thì thoáng thở phào.
Cô vẫn luôn lo Lâm Nhiên sẽ nói ra vài câu khiến cô ngượng ngùng với bạn học.
Như kiểu ——
“Đến ngồi cạnh ca ca này.”
“Lén gạt ca làm chuyện xấu, không ngoan.”
Thịnh Thanh Khê giới thiệu bản thân xong, các bạn học ngồi dưới muốn vỗ tay nhưng lại không dám, dù sao không ít người vẫn đang phiêu dạt ánh nhìn trên người Lâm Nhiên.
Lão Khuất trong lòng hừ một tiếng.
Thằng nhóc thúi.
Lão Khuất nhìn quanh lớp học, chỉ có ghế bên cạnh thằng nhóc Lâm Nhiên là còn trống.
Ông biết nếu xếp cô gái nhỏ này tới đó, chắc chắn Lâm Nhiên sẽ vui muốn chết, nhưng tiền đề là cô bé phải đồng ý nữa nha.
Lão Khuất hỏi dò: “Thịnh Thanh Khê, thị lực em thế nào?”
Thịnh Thanh Khê mỉm cười: “Thưa thầy, thị lực em rất tốt.”
Hắc hắc, cô gái nhỏ thông minh.
Lão Khuất vừa thấy Thịnh Thanh Khê cười, liền biết cô đã hiểu ý ông.
Lão Khuất chỉ vào ghế trống cạnh Lâm Nhiên nói: “Em ngồi ở đó hai ngày trước đi, thầy sẽ xem xét lại xem còn vị trí nào hợp với em hơn không.
Nhưng nếu không được thì tới gặp thầy, không sao cả.”
Thịnh Thanh Khê ôm sách gật gật đầu.
Cô đón nhận đủ loại ánh mắt, giảo bước tới chỗ Lâm Nhiên.
Vị trí trống cạnh Lâm Nhiên cũng như chỗ ngồi của anh hai năm qua, mới khai giảng, trên mặt bàn đã vứt sách vở loạn xạ, còn có bình nước, kẹo cao su và một số đồ vật nhỏ linh tinh.
Sau khi tới gần Lâm Nhiên, Thịnh Thanh Khê không tính đánh thức anh, cô đặt cặp sách và sách giáo khoa sang một bên, chuẩn bị thu dọn bàn ghế.
Hà Mặc và Tạ Chân ở đây sao có thể trơ mắt nhìn Thịnh Thanh Khê tự mình động thủ, hai người tay nhanh mắt lẹ vơ hết toàn bộ đồ đạc nhét vào ngăn bàn mình, có dùng được hay không thì tính sau, cứ cất đi đã, chờ Lâm Nhiên dậy rồi nói tiếp.
Lớp học vừa mới được lau dọn qua, sạch sẽ tinh tươm.
Thịnh Thanh Khê cất đồ cẩn thận, sau đó yên lặng làm việc riêng của mình.
Vì thế cả sáng hôm khai giảng này, Lâm Nhiên ngủ li bì.
Cho đến gần giờ nghỉ trưa, Lâm Nhiên mới tỉnh dậy từ cơn mơ.
Anh từ từ bò dậy, lười nhác duỗi eo một cái, mà chưa kịp duỗi xong đã đơ người.
Bởi cái chỗ vốn thuộc về mình anh, lại đang đặt thêm đồ của người khác.
Sách giáo khoa phẳng phiu, bút màu hồng nhạt luôn?
Mới khai giảng thôi đấy, tự nhiên mọc đâu ra thêm đứa con gái ngồi cạnh rồi?
Lâm Nhiên không nhìn kỹ đã nhăn mày.
Nhưng mà chưa đợi anh tức giận, Hà Mặc đã chân chó chạy tới hòa hoãn: “Nhiên ca, cậu đừng vội mà.
Cậu xem kỹ đây là đồ của ai đi.”
Lâm Nhiên rất không vui, cau mày nhìn lướt qua toàn bộ mặt bàn, cư nhiên anh lại nhìn thấy cốc nước của Tiểu Khê nhà mình ở đó, màu xanh trắng, vẽ một con vịt lớn.
Lâm Nhiên:?
Cho nên ngồi cạnh anh không chỉ đơn giản là một đứa con gái mà còn là một đứa ăn trộm à??
Khi Lâm Nhiên chuyển tầm mắt lên cái cặp sách, lại càng tức giận.
Ngay cả cặp sách cũng trộm???
Đến khi có giọng nói dịu dàng của cô gái nhỏ vang lên bên tai, Lâm nhiên mới dám tin phỏng đoán trong đầu mình là thật, tất cả những điều này không phải do anh ảo tưởng mà ra.
“Lâm Nhiên, cậu nhìn cái gì thế?”
Lâm Nhiên ngơ ngẩn ngoảnh mặt lại.
Thiếu nữ mặc đồng phục xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa, cần cổ thon thả, gương mặt đẹp tựa thiên tiên.
Cặp mắt trong suốt kia nhìn chằm chằm anh, trong mắt còn ẩn chứa ý cười.
Là Tiểu Khê lưu của anh.
Lúc này đầu óc Lâm Nhiên rỗng tuếch, thậm chí nói chuyện lắp bắp: “Thịnh Thanh Khê, mình…!Mình không thi được vào top 50 mà.
Sao cậu…!Sao cậu lại ở đây được?”
Thịnh Thanh Khê hơi cúi người, duỗi tay điểm điểm nhẹ lên trán Lâm Nhiên.
Đôi mắt đen của thiếu niên sáng đến kinh người, cô nhẹ nhàng nói: “Mình biết.
Thi cuối kỳ xong mình đã nói chuyện với thầy Tưởng rồi.
Lâm Nhiên, không liên quan đến việc cậu thi được bao nhiêu, chỉ là mình muốn làm thế thôi.”
Khó trách lúc nghỉ hè, Tưởng Minh Viễn lại nhìn anh với cái thái độ ấy, cũng chẳng trách lão Khuất lại cười khó hiểu như vậy.
Tất cả đều đã rõ ràng.
Giây phút này, anh không có lời nào để nói, chỉ biết ngu ngốc nhìn Thịnh Thanh Khê.
Trái tim nóng ran, toàn thân anh như được Thịnh Thanh Khê cẩn thận mà ôm ấp ủ.
Lâm Nhiên im lặng rất lâu mới chậm rãi cười cười, giọng điệu vẫn ngang ngạnh cợt nhả như thường, anh cười khẽ: “Thích ca ca như vậy, hửm? Theo đuổi ca đến tận đây rồi này.”
Hà Mặc, Tạ Chân, đang nghe lén: “……”
Loại người gì đây?
Có biết xấu hổ hay không hả?
Ban đầu Thịnh Thanh Khê không biết nên đáp lại Lâm Nhiên ra sao, nhưng giờ cô đã dần dần thích ứng được.
Cô gật gật đầu, trực tiếp buông ra một câu gắp lửa trả Lâm Nhiên: “Ừ, chính là thích cậu thế đấy.”
Lâm Nhiên: “……”
Mẹ nó, anh nói được cái gì nữa đây?
Hà Mặc và Tạ Chân đang nghe lén: “……”
Mẹ nó, bọn họ đúng là cẩu độc thân.
Lâm Nhiên nín thinh nói không ra lời.
Thịnh Thanh Khê cười mỉm: “Xin chào, bạn cùng bàn mới của mình.”
Lâm Nhiên không nhìn cũng biết tai mình chắc chắn đã đỏ bừng, anh ảo não hồi lâu mới lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đi ăn cơm nhé?”
Thịnh Thanh Khê nhìn qua thời gian, đáp: “Mình phải đi lấy đồng phục đã, kỳ trước không có số đo của mình.
Mình mặc số này có hơi to, giờ mình muốn đổi bộ mới.”
Lâm Nhiên lập tức đứng dậy: “Mình đi cùng cậu.”
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt, chỉ sách trên bàn nói: “Hôm nay được phát rất nhiều sách mới, mình còn chưa viết tên, cậu viết giúp mình được không?”
Lâm Nhiên: “……”
Người này mỗi lần lấy lý do hay tìm cớ đều trắng trợn như vậy, nhưng cố tình anh lại không thể khước từ.
Lâm Nhiên hừ nhẹ: “Có đoạn đường ngắn vậy thôi, mình đi cùng thì sao?”
Thịnh Thanh Khê cong môi: “Ngoan ngoãn ở đây chờ mình.”
Lâm Nhiên thở dài, ngồi xuống cầm bút, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê, thanh âm mang theo ý cười lười biếng: “Cô chủ nhỏ ra lệnh mình có thể không nghe sao? Đương nhiên mình sẽ thành thành thật thật mà viết.”
Thịnh Thanh Khê xoa xoa đầu anh, đi khỏi đó.
Hà Mặc và Tạ Chân: “……”
Bọn họ vẫn nên đi ăn cơm trước thôi, đừng có ở đây ngáng đường người ta.
Mười phút sau.
Lâm Nhiên nghiêm túc viết xong tên Thịnh Thanh Khê, ngồi yên một chỗ chờ bứt rứt khó chịu, vì thế anh liền dứt khoát ra ngoài hành lang chờ, có thể nhìn thấy cái bóng nhỏ của cô cũng được.
Một lát sau, hình bóng Thịnh Thanh Khê xuất hiện dưới sân.
Cô ôm đồng phục đi về khu lớp học.
Thế nhưng, ý cười nơi khóe môi Lâm Nhiên còn chưa kịp giương lên đã biến mất không dấu vết.
Dưới sân.
Thịnh Thanh Khê ngây người nhìn nam sinh tự nhiên nhảy ra trước mặt cô.
Nam sinh cúi gằm mặt, nhưng tay lại duỗi thẳng tắp, giọng nói to lớn vang dội rõ ràng, vang vọng cả khu: “Đàn chị, em là Đinh Minh Huy lớp 10.5, vừa thấy chị em đã nhất kiến chung tình!”
Thịnh Thanh Khê: “……”
Lâm Nhiên:?????
Ha, anh muốn chém người rồi..