Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 5: Đốt Cháy 5 Váy Xếp Ly


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 5: Đốt Cháy 5 Váy Xếp Ly


~~~
Khu nhà ăn sơ trung đông đúc.
Từ lúc ngồi xuống Lâm Nhiên đã để ý đến tiểu nha đầu Lâm Yên Yên này cứ ăn được vài miếng cơm lại ngẩng đầu lén lút nhìn anh, mỗi khi tầm mắt mà bắt gặp ánh mắt anh thì lại vội vàng cúi đầu xuống, như là hận không thể chôn cả mặt vào trong bát cơm.
Lâm Nhiên giơ tay gõ gõ mặt bàn: “Lâm Yên Yên, có việc liền nói, không nói thì nghiêm túc ăn cơm.”
Lâm Yên Yên chớp chớp mắt, rối rắm nửa ngày vẫn chọn thỏa mãn sự tò mò trong lòng mình, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh là người trong bức ảnh kia trên Weibo sáng hôm nay ạ, chị gái ôm anh là ai thế?”
Đôi mắt Lâm Nhiên hơi híp lại, không nghĩ đến ngay cả Lâm Yên Yên cũng thấy được bài viết này.
Anh không lập tức đáp lại, mà lấy di động ra gửi đi hai tin nhắn.
Gửi xong tin nhắn, Lâm Nhiên mới nhìn về phía Lâm Yên Yên, lạnh nhạt hỏi: “Tò mò?”
Lâm Yên Yên thành thật mà gật đầu.
Qua từng ấy năm, cô bé chưa từng thấy bên cạnh anh trai xuất hiện một sinh vật giống cái nào, trước kia còn thường xuyên có người nhờ cô bé gửi thư tình cho Lâm Nhiên, nhưng từ khi anh vào lớp 10, số người nhờ vả đã giảm dần đi.
Bởi vì, Tống Thư Mạn- đàn chị khóa trên của Lâm Nhiên, đã tuyên bố muốn theo đuổi Lâm Nhiên, về sau những người gửi thư tình cho Lâm Nhiên đều bị Tống Thư Mạn ít nhiều cảnh cáo vài lần, từ đó số lượng người gửi thư đã giảm đi đáng kể.
Tống Thi Mạn theo đuổi Lâm Nhiên đã sắp được hai năm, nhưng vẫn không thể theo đuổi thành công, đến bây giờ cô ấy cũng chưa từ bỏ.
Việc này hầu như toàn bộ Nhất Trung đều biết.
Lâm Nhiên cầm lấy đôi đũa, liếc nhìn tiểu nha đầu này một cái: “Chuyện gì cũng tò mò, mau ăn cơm đi.”
Lâm Yên Yên đáp lại một tiếng, rồi cúi đầu xuống bắt đầu tập trung ăn cơm.
Cô bé biết chỉ cần đã là chuyện mà Lâm Nhiên không muốn nói, thì không ai có thể cạy được một chữ từ miệng anh.
Ăn cơm xong, Lâm Nhiên đưa Lâm Yên Yên đến khu lớp học, anh nhìn cô bé đi lên tầng rồi mới xoay người rời đi.

Trên đường trở về khu cao trung, anh cảm nhận được vô số đôi mắt tò mò đang nhìn về phía mình.
Biểu tình của Lâm Nhiên có chút không kiên nhẫn, cùng lúc đó cậu nhận được tin nhắn hồi âm từ Hà Mặc.
[ Hướng tới biển lớn không người: Nhiên ca, Weibo đã xóa.

]
[Firegun: Ừ.

]
Khi đi qua sân bóng rổ, bên trong truyền đến tiếng bóng rổ va chạm với mặt đất cùng tiếng bước chân hỗn loạn.


Lâm Nhiên không chút để ý đút hai tay vào túi, liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục đi về khu lớp học.
Lúc này ở dưới tầng khu lớp học.
Tống Thi Mạn với vẻ mặt không cao hứng đứng đợi bên dưới cầu thang, cả ngày hôm nay tâm trạng của cô ấy rất kém.
Bạn thân ở bên cạnh vẫn đang không ngừng khuyên nhủ: “Mạn Mạn, chuyện kia, nói không chừng là em gái của Lâm Nhiên cũng nên? Cậu ấy không phải mỗi ngày đều đưa em gái đi học sao, cậu tạm thời đừng có nghĩ nhiều.”
Ngữ khí của Tống Thi Mạn cực kỳ kém: “Sao có thể là em gái cậu ấy được, cô ta rõ ràng là mặc đồng phục cao trung.

Đến cả ảnh chụp chính diện cũng đều không có, nếu mình mà biết cô ta là ai, mình sẽ…”
“Mạn Mạn, Lâm Nhiên tới!”
Tống Thi Mạn ngay lập tức ngước mắt lên nhìn về phía trước, người cô ấy đợi đang từng bước từng bước đi về phía cầu thang.
Khu lớp học của Nhất Trung có 4 tầng, được nối liền với khu nhà hành chính.
Trên toà kiến trúc màu trắng to lớn có treo ba chữ nổi bật: “Toà Mẫn Học”
Tòa Mẫn Học có hai bên cầu thang, một cái gần tòa hành chính, một cái gần lớp học của học sinh.

Bình thường, học sinh đều đi cái cầu thang gần lớp học kia.
Tống Thi Mạn hơi cắn môi, vừa định nói chuyện thì đã thấy Lâm Nhiên chuyển hướng đi đến cầu thang gần khu hành chính bên kia, hiển nhiên có ý muốn tránh mặt cô ấy.
Tống Thi Mạn không khỏi tức giận mà gọi một tiếng: “Lâm Nhiên!”
Lâm Nhiên không chút dao động, vờ như không nghe thấy tiếng gọi mà tiếp tục đi về phía trước.
Tống Thi Mạn muốn nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nhịn được, bỏ lại bạn thân chạy về hướng của Lâm Nhiên.
Mà Lâm Nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phía sau mày liền nhăn lại, anh dừng bước chân lại rồi quay đầu nhìn, ánh mắt lãnh đạm, ngữ khí vẫn hờ hững trước sau như một nói: “Đi theo tôi làm gì?”
Tống Thi Mạn vốn nghĩ rằng bản thân đã sớm quen với cách ứng xử lạnh nhạt này của Lâm Nhiên, nhưng nghĩ đến việc sáng nay anh tùy ý để một cô gái khác ôm, cùng lời nói lúc này đối lập hoàn toàn thì lại cảm thấy khó chịu đến không thở nổi.
Giọng cô ấy khô khốc hỏi: “Lâm Nhiên, còn có mấy tháng nữa là thi đại học, tôi cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Về sau…!Trong khoảng thời gian này, cậu không thể cho tôi một cơ hội sao?”
Lâm Nhiên dùng toàn bộ sự kiên nhẫn ít ỏi của bản thân mà trả lời Tống Thi Mạn: “Tôi còn là trẻ vị thành niên, khuyên chị đừng cố tình phạm tội, chị còn có một cuộc đời tốt đẹp và tiền đồ rộng mở phía trước, không nên chỉ vì chuyện này mà làm bạn với song sắt.”
Tống Thi Mạn: “…”
Cô ấy nghe vậy thì nghẹn một hơi ở lồng ngực thiếu chút nữa thì đột tử, đợi cô ấy bình tĩnh lại thì Lâm Nhiên đã sớm không thấy bóng dáng!
Tống Thi Mạn quả thực sắp tức chết, cô ấy hung hăng mà dậm dậm chân, không tin mình không tìm ra được người kia.
Trước khi tiết học đầu tiên của buổi chiều bắt đầu, Tống Thi Mạn từ trong miệng người khác biết được thân phận của người trên ảnh.

Thịnh Thanh Khê, học sinh mới chuyển trường, lớp 11-6.
Buổi sáng trùng hợp có người đi ngang qua lớp sáu, liếc một cái liền nhận ra Thịnh Thanh Khê.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.

Chương trình học trước mắt đối với Thịnh Thanh Khê không thể nói là đặc biệt nhẹ nhàng, cô đã dùng toàn bộ kỳ nghỉ đông để ôn tập và trau dồi lại kiến thức trọng điểm của cao trung, mới có thể lấy được điểm cao trong bài khảo sát nhập học của Nhất Trung.
Việc này đối với người tốt nghiệp đã lâu như Thịnh Thanh Khê thì không phải việc dễ dàng gì.

Cô đã phải dành rất nhiều thời gian và nỗ lực vô cùng.
Thịnh Thanh Khê không phải là một đứa trẻ có thiên phú, từ nhỏ cô đã nhận thức được việc này.

Cô cũng không giỏi trong việc giao tiếp với người khác, lúc còn nhỏ, mỗi khi ở Viện phúc lợi có cô chú mới đến thì cô đều xấu hổ mà trốn sau lưng Thịnh Lan.
Bọn họ thích những đứa trẻ hoạt bát một chút hơn.
Những năm đó, không phải không có người muốn nhận nuôi Thịnh Thanh Khê, nhưng Thịnh Lan lại không thể hoàn toàn yên tâm giao cô cho bọn họ.
Đối với Thịnh Lan, Thịnh Thanh Khê khác với những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác đều là bị cha mẹ bỏ rơi ở cửa Viện phúc lợi hoặc được người đưa từ nơi khác tới đây, cũng có những đứa trẻ được bố mẹ chúng đưa tới do không có đủ khả năng nuôi dưỡng.
Mà Thịnh Thanh Khê không thuộc bất cứ trường hợp nào ở trên.
Cô được Thịnh Lan nhặt về.
Thịnh Lan nhặt được Thịnh Thanh Khê vào năm một làng nhỏ ở Sơ thành xảy ra lũ lụt.
Mùa xuân năm ấy, Thịnh Lan lên núi hái ngải thảo, bà ở hạ du con sông nhặt được Thịnh Thanh Khê, đứa nhỏ này lúc nhìn thấy bà còn mỉm cười.
Vì thế Thịnh Lan ôm cô trở về Viện phúc lợi Thịnh Khai, cũng đặt cho cô cái tên Thịnh Thanh Khê, sau đó lại lấy nhũ danh là Nguyện Nguyện.

Bà hy vọng đứa nhỏ sau này có thể vui vẻ, bình an mà lớn lên.
Cho nên tình cảm Thịnh Lan dành cho Thịnh Thanh Khê cũng đặc biệt hơn so với những đứa nhỏ khác, trong thời gian mà bà do dự thì Thịnh Thanh Khê đã dần lớn lên, khi đó Thịnh Lan lại càng không nỡ giao Thịnh Thanh Khê cho người khác chăm sóc.
Ở trong lòng Thịnh Lan, Thịnh Thanh Khê chính là con gái ruột của bà.
Thịnh Thanh Khê từ nhỏ đã nỗ lực hơn nhiều so với người khác, cô sẽ vì tiền thưởng mà tham gia rất nhiều cuộc thi đấu, cũng sẽ bởi vì cơ hội được miễn giảm học phí mà lựa chọn Nhị Trung.
Dưới những tình huống bản thân có thể tự giải quyết được, thì cô sẽ tuyệt đối không đi nhờ vả hoặc làm ảnh hưởng đến người khác.
Thịnh Thanh Khê từng cho rằng cuộc đời mình sẽ mãi bình đạm như vậy mà trôi qua, cho đến khi cô gặp được Lâm Nhiên.
Đó là lần đầu tiên cô hiểu rõ được thế nào là thích, cùng với việc cô thích mẹ Thịnh và Viện phúc lợi Thịnh Khai là hoàn toàn khác nhau.

Lâm Nhiên là ngoại lệ duy nhất trong bản kế hoạch cuộc đời mà cô đã tỉ mỉ sắp xếp.
Thanh âm trên bục giảng của Tưởng Minh Viễn đã kéo thần trí của Thịnh Thanh Khê trở về thực tại: “Bài hôm này chúng ta học là hàm lượng giác của một góc bất kỳ.

Trong một hình tam giác bất kỳ, các góc có mối quan hệ dưới dạng hàm như sau…!”
Tiết học đầu tiên của buổi chiều, ánh mặt trời lười biếng làm người ta mơ màng sắp ngủ.
Có không ít người ở hàng sau đều chịu không nổi ghé vào mặt bàn ngủ, hàng phía trước có người một tay chống đầu cố gắng làm bản thân thanh tỉnh, cũng có người thẳng lưng hết sức chăm chú mà nhìn bảng đen.
Thịnh Thanh Khê cúi đầu khẽ cong môi, hiện tại chính là bộ dáng đẹp nhất của thanh xuân.

Trong giờ học rõ ràng mọi người đều một bộ dạng uể oải, vậy mà khi tiếng chuông tan tiết vừa vang lên thì ngay lập tức đã tràn đầy năng lượng.

Giờ học buổi chiều cũng chỉ mới bắt đầu.
Thịnh Thanh Khê mở bình nước ra uống một ngụm.
Bình nước còn chưa đóng chặt thì ở phía sau phòng học đã truyền đến tiếng gọi: “Thịnh Thanh Khê! Có người tìm.”
Thịnh Thanh Khê và Cố Minh Tễ đồng thời quay đầu lại nhìn bạn nữ vừa gọi cô.
Thịnh Thanh Khê còn chưa nhớ hết tên mọi người trong lớp, lúc đi qua cô nói cảm ơn với bạn nữ kia rồi đi ra ngoài.

Đằng lại sau truyền đến tiếng gọi của Cố Minh Tễ: “Tiểu Khê!”
Thịnh Thanh Khê dừng lại bước chân, nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn.
Cố Minh Tễ mặc dù đem hết tâm tư dồn vào việc học, nhưng cậu vẫn biết những tin đồn được truyền trong lớp bọn họ.

Cậu đi vài bước ra tới cửa, ngăn cản ánh mắt nhìn trộm của nữ sinh kia.
Cậu đè thấp giọng nói: “Cô ta bình thường đều tiếp xúc với những người…!Cậu tốt nhất là đừng đi.”
Thịnh Thanh Khê hiểu ý của Cố Minh Tễ, cô thấp giọng nói: “Không sao.”
Nói xong Thịnh Thanh Khê liền đi thẳng ra ngoài, Cố Minh Tễ không cản được cô.
Chờ Cố Minh Tễ quay đầu lại đã có không ít người đang nhìn chằm chằm cậu, phần lớn học sinh trong lớp đều nghe thấy cậu gọi một tiếng Tiểu Khê kia, nhưng chỉ trong chốc lát những ánh mắt đó đều tản đi, phòng học vang lên tiếng nghị luận xì xào to nhỏ.
Thời tiết đầu tháng ba vẫn mang theo hơi lạnh, hầu hết mọi người đều mặc đồng phục mùa đông.
Vậy mà nữ sinh chờ ở cửa lớp 6 kia đã mặc đồng phục hè, chiếc áo trắng xanh phối với váy xếp ly màu lam nhạt khiến cho đôi chân của cô ta vừa nhỏ vừa thẳng, thật xinh đẹp.

Đam Mỹ Hài
Nữ sinh chờ ở cửa đang nhai kẹo cao su, nhìn Thịnh Thanh Khê tiến đến có hơi sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền nói: “Tống Thi Mạn tìm cậu, đang chờ cậu ở WC nữ, chỉ mất mười phút, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học.”
Thịnh Thanh Khê một câu cũng không hỏi liền dẫn đầu đi thẳng về phía trước.
Cô gái bối rối mà gãi gãi đầu, đây là cái chuyện gì? Học sinh chuyển trường chưa từng nghe qua danh tiếng của Tống Thi Mạn?
Lớp sáu ở cuối hành lang tầng ba, mà WC nữ tầng ba lại ở chỗ ngoặt của đầu hành lang bên kua.

Thịnh Thanh Khê từ lớp sáu đến WC nữ phải đi qua lớp năm, lớp bốn sau đó là cầu thang, phòng giáo viên, cuối cùng là lớp ba, lớp hai, lớp một.
Rẽ ở chỗ ngoặt là đến WC, cùng vì vậy nên trước cửa lớp một có một khoảng hành lang rộng gấp đôi bình thường.
Sau khi tan học, Hà Mặc và Tạ Chân có thói quen chơi bóng rổ ở cửa sau lớp học, vì vậy, khi Thịnh Thanh Khê vừa đi tới họ đã chú ý đến cô.
Tạ Chân dừng động tác chơi bóng rổ lại, cậu híp mắt nhìn kỹ trong chốc lát rồi nói nhỏ: “Mặc Tử, cậu nhìn xem người đi bên cạnh tiên nữ kia, có phải trong đám tỷ muội của Tống Thi Mạn hay không?”
Hạ Mặc gác lên bả vai rắn chắc của Tạ Chân nói: “Hình như là vậy, mấy hôm trước tôi còn thấy ảnh họ đi chơi chung vào dịp nghỉ đông trên Weibo.”
Tạ Chân lập tức hoảng sợ quay đầu nói: “Tống Thi Mạn nhanh như vậy đã tìm đến tiên nữ rồi sao?”
Hà Mặc cau mày suy nghĩ, chuyện này không dễ xử lý, nếu họ ra mặt thì gần như khẳng định người trong bức ảnh lúc sáng chính là Thịnh Thanh Khê.

Nhưng nếu mặc kệ, thì không biết Thịnh Thanh Khê có xảy ra chuyện gì không nữa.
Hà Mặc rối rắm hồi lâu mới nói: “Chờ thêm 5 phút rồi chúng ta nhờ mấy nữ sinh vào xem thử.”
Tạ Chân gật đầu: “Được.”
——
WC nữ.
Thịnh Thanh Khê liếc nhìn hai cô gái đang đứng chặn cửa, hai cô gái liếc nhìn cô, đánh giá một lượt từ trên xuống rồi mới cho cô vào.

Tất cả cửa ngăn trong nhà vệ sinh đều mở, chỉ có một cô gái đang đứng cạnh cửa sổ.
Cô ấy cũng mặc một cái váy xếp ly xinh đẹp.
Thịnh Thanh Khê có chút không hợp cảnh thoáng nghĩ, đồng phục hè của Nhất Trung đẹp hơn Nhị Trung nhiều nhỉ.
Tống Thi Mạn quay đầu, bất động thanh sắc đánh giá Thịnh Thanh Khê một lượt từ trên xuống dưới.
Lớn lên không tồi, dáng người đẹp, ngũ quan tinh xảo, không trang điểm, làn da trắng lạnh tự nhiên, giữa lông mày và đuôi mắt toát lên vẻ trầm tĩnh và ngoan ngoãn.
Tống Thi Mạn tổng kết lại, nếu cô ấy là Lâm Nhiên thì cũng sẽ thích kiểu cô gái nhỏ như thế này.
Vì thế cô ấy nghẹn đến nửa ngày, mới nói: “Cậu…về sau có muốn làm bạn với tôi không?”
Tống Thư Mạn rất am hiểu đạo lý đối phó tình địch.

Bước đầu tiên trong kế hoạch của cô ấy: Trở thành bạn tốt với Thịnh Thanh Khê, sau đó thì dùng hành động ám chỉ để cho Thịnh Thanh Khê biết rằng cô ấy thích Lâm Nhiên.
Như vậy Thịnh Thanh Khê sẽ biết khó mà lui.
Tống Thi Mạn: Hoàn mỹ.^~^
_____
Tác giả có lời muốn nói: Cô cảm thấy hoàn mỹ thì chính là hoàn mỹ đi.
Thi Mạn thực đáng yêu!
~Hết đốt cháy 5~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.