Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 4: Đốt Cháy 4 Lão Đại Bị Phi Lễ


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 4: Đốt Cháy 4 Lão Đại Bị Phi Lễ


~~~
Trước khi tiếng chuông vào học vang lên, Thịnh Thanh Khê đã kịp chạy vào lớp 11.6.
Tưởng Minh Viễn xếp Thịnh Thanh Khê ngồi ở bàn thứ ba tổ bốn.

Ngồi cùng bàn với cô là một cô bạn mắc bệnh sạch sẽ.
Ngay ngày hôm qua Thịnh Thanh Khê đã phát hiện ra chuyện này, lúc cô ấy nhặt cây bút bị rơi xuống đất phải dùng khăn giấy bọc lại rồi mới nhặt lên.

Lúc người khác cùng cô ấy nói chuyện hoặc đưa bài tập đều rất cẩn thẩn, sợ bản thân không cẩn thận lại đụng vào cô ấy.
Xem ra bệnh sạch sẽ của cô ấy thật sự rất nghiêm trọng.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, nên cô ấy vẫn luôn ngồi một mình.
Thịnh Thanh Khê cố gắng không động đến cô ấy, để tránh việc khiến cô ấy khó chịu.
Trần Di có thể cảm nhận được lúc Thịnh Thanh Khê đi vào đều cố gắng không đụng tới ghế dựa của cô ấy.

Thật ra ngày hôm qua, lúc biết được chính mình sắp có một người bạn cùng bàn mới, cô ấy rất không cao hứng.
Không ai trong lớp có thể ngồi cùng bàn với cô ấy, bởi cô ấy và họ đều không nguyện ý ngồi với nhau.
Trước đây cô ấy cũng từng có một người bạn cùng bàn, nhưng cả hai đều cảm thấy đối phương quá mức phiền phức.

Vì vậy, đến cuối cùng, Trần Di và Tưởng Minh Viễn đã đạt thành hiệp ước với nhau và để cô ấy ngồi một mình một bàn.
Nhưng đột nhiên lại nhảy ra một học sinh chuyển trường đến, Tưởng Minh Viễn cũng không có biện pháp, trước khi vào học một ngày ông thậm chí còn gọi điện thoại cho cô ấy để làm công tác tư tưởng.
Trần Di cũng biết Tưởng Minh Viễn khó xử, vì thế cô ấy đành cam chịu việc bản thân sắp có một người bạn cùng bàn mới.
Cô ấy cho rằng bản thân lại sắp nghênh đón một tai họa mới, nhưng ngoài dự đoán là bạn cùng bàn mới này không hề giống trong tưởng tượng của cô.

Bạn cùng bàn mới nhạy bén phát hiện ra chuyện cô ấy có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Trần Di yên lặng mà đem ghế dựa dịch lên phía trước một chút.
Ánh mắt Thịnh Thanh Khê nhìn cô ấy cũng giống như nhìn một người bình thường vậy, không giống những ánh mắt kỳ quái và khó hiểu như trước kia, như thể cô ấy là một người lập dị.
Cô ấy tạm thời không có bất kỳ cảm giác không tốt nào.
Cảm giác như vậy làm Trần Di thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ngày hôm qua vào lúc Thịnh Thanh Khê đi ăn cơm, Trần Di có nghe được một vài lời bàn tán của những người khác về người bạn cùng bàn mới này của cô ấy.
“Nghe nói là học bá chuyển tới từ Nhị Trung, trước nay đều chưa từng rớt khỏi vị trí top 1.”
“Cùng Cố thần so như thế nào?”
“Tôi vẫn chọn Cố thần.


Nhưng lại nói em gái nhỏ này cũng thật xinh đẹp, luận về nhan sắc trường chúng ta không ai có thể đánh lại cô ấy.”
“Học bá Nhị Trung chuyển đến Nhất Trung làm gì?”
“Ai biết được, con người luôn có lí do của mình.”
Nghĩ đến đây Trần Di không khỏi lén lút nhìn thoáng qua Thịnh Thanh Khê, cô lấy bài tập ngày hôm qua ra, đặt ngay ngắn gọn gàng ở góc trên cùng bên phải bàn học để tiện cho tổ trưởng đến thu, đầu ngón tay trắng nõn đặt trên sách như những miếng ngọc thượng hạng.
Trần Di nghĩ, cô ấy thật sự rất đẹp.

Lớp 11.1.
Hà Mặc và Tạ Chân tụm đầu vào nhau, hai cái đầu một lớn một nhỏ, rầm rầm rì rì.
Bọn họ lén chơi di động không biết đang nói cái gì, bỗng nhiên Tạ Chân ở trên Weibo nhìn thấy cái gì rất đáng sợ, cậu kêu lên một tiếng rồi vội vội vàng vàng che miệng lại.
Lúc này trong phòng học tiếng lật sách rất lớn, không ai ở hàng trước chú ý đến động tĩnh phía dưới này, nhưng không ít người ở hàng sau đều nghiêng người liếc mắt nhìn đám người Tạ Chân một cái.
Có một nam sinh chú ý đến động tĩnh của bọn họ.
Cậu ta liếc mắt nhìn Lâm Nhiên đang ôm ngực nhắm mắt ngồi trên ghế, không khỏi tiến đến bên cạnh bàn Hà Mặc hạ thấp âm thanh hỏi: “Mặc ca, sự việc ở cổng trường là thật hay giả vậy?”
“Đó là ai vậy? Tống Thi Mạn à? Nhưng mà lá gan của cô ta cũng không lớn đến như vậy đi.”
Hà Mặc trừng mắt liếc xéo cậu ta một cái không giải thích, chỉ xua xua tay nói: “Nghiêm túc học hành đi, bát quái của Nhiên ca mà mày cũng dám hỏi đến hả?”
Nam sinh ngượng ngùng quay đầu về chỗ, không dám hỏi nữa.
Nói xong Hà Mặc liền cầm điện thoại ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhiên.
Những tia sáng vàng nhạt xuyên qua tấm rèm không được kéo kín chiếu thẳng đến trên người Lâm Nhiên.
Lúc này anh đang nhắm mắt, những tia nắng từng chút một mà leo lên đỉnh lông mày sắc nét, tạo thành cái bóng đen dày dưới mí mắt, lại tham luyến lướt qua sống mũi cao thẳng của anh.
Cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng đang mím chặt.
Lâm Nhiên từ lớp 10 đến giờ vẫn luôn ngồi một mình, tính tình của đại thiếu gia này thật sự quá kém.

Ngay cả bọn họ ngày thường cũng phải chú ý thời gian, miễn đụng phải lúc tâm trạng anh đang xấu, tránh để bị đánh.
Hà Mặc trước tiên quan sát sắc mặt của Lâm Nhiên một chút rồi mới cẩn thận mà gọi một tiếng: “Nhiên ca.”
Lâm Nhiên lười nhác mà mở mắt liếc Hà Mặc một cái, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, biểu tình lãnh đạm.
Tựa như không biết sự việc của mình ở cổng trường đã tạo ra động tĩnh lớn như thế nào.
Hà Mặc biết phương thức tốt nhất để giao lưu với Lâm Nhiên là có chuyện thì nói thẳng.
Cho nên Hà Mặc trực tiếp đưa di động cho Lâm Nhiên, nhắc nhở: “Nhiên ca, chuyện sáng nay bị người chụp ảnh đăng lên nhóm của trường trên Weibo.”
Nghe vậy, biểu tình Lâm Nhiên cũng không thay đổi.

Anh duỗi tay cầm lấy di động, đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vào màn hình, ảnh trên màn hình liền được phóng to ra.
Lâm Nhiên rũ mắt nhìn bức ảnh trên màn hình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
2.

Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
3.

Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
4.

Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời
=====================================
Chất lượng ảnh chụp chỉ ở mức trung bình, được phóng to lên nhiều lần, dường như phải chụp lén ở một khoảng cách rất xa.
Tuy rằng hình ảnh không được tốt lắm, đối tượng trong ảnh cũng bị vỡ mặt không rõ nét.

Nhưng đám học sinh chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra người trong ảnh chụp là Lâm Nhiên, dù sao thì chiếc xe bảo bối của anh cũng đang kiêu ngạo mà dựng ở một bên.
Còn cô gái ôm anh kia, dường như nửa người đều nằm trong ngực Lâm Nhiên, khuôn mặt nhỏ chôn chặt ở trước ngực anh được che đến kín mít, không ai có thể nhận ra đương sự trong bức ảnh là ai.
Lâm Nhiên hơi nhướng mày, lướt lên phía trên xem nội dung của bài Weibo này.
[ Tiêu đề Weibo — người gửi ẩn danh: A a a a a a lão đại của trường chúng ta bị người cưỡng ôm!]
[ Nội dung Weibo: Sáng ngày hôm nay, tui vẫn giống như thường ngày, sau khi mua cơm hộp ở quán ăn ngoài cổng trường thì chậm rãi đi vào trường, tui cũng chính là người gửi bài.

Khi nghe âm thanh chiếc xe bảo bối của lão đại vang lên, tui đã vô cùng tự giác mà thối lui vào một bên.

Tui coi như chuyện thường tình rồi tiếp tục đi vào trong trường, nhưng đi được vài bước thì phát hiện có điều gì đó không thích hợp, mọi người xung quanh chẳng những không đi nhanh hơn mà còn tụm đầu vào nhau bàn tán cái gì đó.

Tui liền dừng lại bước chân, tò mò mà quay đầu nhìn lại.

Một cái liếc mắt này, thật cmn!!! Dọa suýt bay linh hồn nhỏ của bé rồi! Tui đây không thể tin vào hai con mắt của mình, thậm chí còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ nên mới xuất hiện ảo giác.

Nói đến đây chắc mọi người cũng đã tò mò tui nhìn thấy gì, không biết bài Weibo này còn có thể tồn tại trong bao lâu, các đại gia xin hãy quý trọng, thả nhẹ bức ảnh phía dưới]

[ Hình ảnh ]
Bài Weibo mới đăng được 10 phút, mà phía dưới đã có hơn 60 lượt bình luận.
Thẩm Vượng Vượng phải nỗ lực học tập: Cái ảnh lão đại bị vỡ như không vỡ:)).
Thần thi cử bám vào người: Cơm hộp ăn ngon, dưa này ăn cũng rất ngon:>.
Tiểu hào ăn dưa: Đã lưu ảnh!
Hôm nay bạn làm lạc đề sao: Để Tống Thi Mạn nhìn thấy, em gái này chẳng phải xong đời rồi sao?
Cái đuôi của cá chép nhỏ: Bạn cùng lớp của Tống Thi Mạn cho biết, cô ta đang tức gần chết.
Hôm nay các dì ở nhà ăn làm sườn xào chua ngọt sao: Mọi người không nghĩ tới khả năng đương sự chính là Tống Thi Mạn sao?

Lâm Nhiên không lướt xuống xem tiếp nữa, anh tiện tay ném điện thoại lại cho Hà Mặc.
Đôi mắt đen lạnh nhạt quét qua khuôn mặt ngạc nhiên cùng nghi ngờ của Hà Mặc, không chút để ý hỏi một câu: “Cô gái này học lớp nào?”
Hà Mặc: “…”
Hà Mặc tự nhận chính mình vẫn còn có lương tâm, học sinh chuyển trường mới chuyển tới đây hai ngày, cậu không thể trơ mắt nhìn cô rơi vào bàn tay ác ma của Lâm Nhiên được.
Vì thế cậu quyết tâm nói: “Em không biết, chưa gặp bao giờ.”
Nghe vậy Lâm Nhiên khẽ cười một tiếng, khóe môi cong lên khiến khuôn mặt lãnh đạm của anh hiện lên nét sinh động hơn một chút, nhưng những người tinh ý cũng có thể nhận ra tâm trạng của anh đang ngày càng tệ.
Lâm Nhiên không nói lời nào, cứ như vậy bình tĩnh mà nhìn Hà Mặc.
Hà Mặc nuốt nước miếng: “…Nhiên ca, em trở về chỗ đọc bài đây.”
Lâm Nhiên liếc nhìn Hà Mặc một cái, mấy năm nay anh cũng chưa từng thấy Hà Mặc lấy một quyển sách Văn hay tiếng Anh nào ra đọc vào buổi sáng.

Nhưng anh cũng không hỏi lại, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ biết cô là ai.
Vật nhỏ này nếu đã dám ôm anh lần thứ nhất, chắc chắn sẽ dám ôm lần thứ hai.
Anh đợi!!!

Thời điểm năm phút cách giờ tan tiết cuối cùng buổi sáng là lúc mà học sinh khẩn trương nhất, hầu hết các lớp đều hi vọng giáo viên không dạy thêm giờ.
Bởi vì chỉ cần chậm thêm một phút, thì lúc họ đến nhà ăn sẽ phải xếp một hàng dài lê thê bên ngoài cửa.
Hiển nhiên, Tưởng Minh Viễn cũng rất hiểu tâm tư của học trò, sau khi giao xong bài tập, ông còn vô cùng tri kỷ mở cửa phòng học giúp bọn họ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, âm thanh bùm beng từ trong phòng học đã phát ra.
Thịnh Thanh Khê buông bút, gập quyển notebook lại sau đó mới chậm rãi cầm thẻ cơm đi ra ngoài.
Cô trước kia không kén ăn, nhưng sau khi làm cảnh sát thì không thích ăn thịt cho lắm.

Không liên quan đến bóng ma tâm lý, chỉ là một thói quen.
Trọng sinh trở về được 2 tháng, Thịnh Lan dường như đã phát hiện ra thói quen ăn uống của cô thay đổi, vì vậy mấy ngày này bà luôn sửa lại cái thói quen này của cô.

Thịnh Thanh Khê mặc dù không chán ghét ăn thịt nhưng theo bản năng cô vẫn không chọn món mặn khi ăn cơm.
Cố Minh Tễ, người phía sau vẫn luôn đi cách Thịnh Thanh Khê mấy mét, khi nhìn cô gọi hai món ngay cả một miếng thịt cũng không có đi đến bàn ăn, lúc sau liền yên lặng mà gọi nhiều thêm hai món mặn.
Lúc này, hơn phân nửa bàn trong nhà ăn đều đã chật cứng người, Thịnh Thanh Khê tìm một góc ngồi xuống, cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm.
Không đợi cô ăn xong miếng cơm đầu tiên, trên bàn đã xuất hiện thêm một mâm đồ ăn, có người ngồi xuống ở phía đối diện cô.
Cố Minh Tễ nhìn Thịnh Thanh Khê không có chút phản ứng nào thì nhất thời cảm thấy lúng túng, cô thậm chí còn không ngẩng đầu liếc cậu một cái.

Cô đã quên cậu rồi sao?
Cố Minh Tễ đành phải lên tiếng gọi cô: “Tiểu Khê.”
Lúc còn ở Viện phúc lợi Thịnh Khai, mọi người đều gọi cô là Tiểu Khê hoặc em gái Tiểu Khê, Cố Minh Tễ cũng quen gọi cô như vậy, vì vậy liền rất tự nhiên dùng cách xưng hô khi còn nhỏ mà gọi cô.
Thịnh Thanh Khê chậm rãi nuốt miếng cơm trong miệng xuống rồi nhìn người đối diện cô.
Đối với Thịnh Thanh Khê mà nói, Cố Minh Tễ trước mắt thật xa lạ, từ lúc cậu được nhận nuôi hai người chưa gặp lại nhau lần nào, vào ngày hôm qua cô cũng mới nhìn thấy cậu ở lớp học, mới biết được đời này bọn họ trở thành bạn cùng lớp.
Những ký ức lúc nhỏ đối với cô mà nói, quá xa xôi.
Thịnh Thanh Khê cũng không thể giống như khi còn nhỏ mà gọi cậu một tiếng anh Minh Tễ được, vì thế cô giống như bạn học lớp sáu gọi cậu một tiếng: “Lớp trưởng.”
Cố Minh Tễ ngẩn ra, theo bản năng hỏi cô: “Tiểu Khê…!Cậu không nhớ mình sao?”
Thịnh Thanh Khê lắc đầu, thấp giọng nói: “Nhớ rõ.”
Nghe vậy Cố Minh Tễ thở một hơi dài nhẹ nhõm, cậu siết chặt đôi đũa trong tay hỏi: “Cậu vẫn ở lại Viện phúc lợi sao? Vậy bọn tiểu Hổ đâu? Mẹ Thịnh có khỏe không?”
Từ khi cậu được nhà họ Cố nhận nuôi, thì chưa từng trở lại Viện phúc lợi Thịnh Khai.
Điều này dường như đã mặc định cho những đứa trẻ được nhận nuôi như bọn họ.
Thịnh Thanh Khê chọc chọc cơm trong bát trả lời cậu: “Ừm, tôi vẫn luôn ở Viện phúc lợi.

Bọn Tiểu Hổ cũng đã được nhận nuôi sau khi cậu đi được 2 năm, bọn họ đều không ở Sơ thành.

Mẹ Thịnh vẫn rất khỏe.”
Cố Minh Tễ không tiếp tục hỏi, cậu cười nhẹ nhìn Thịnh Thanh Khê rồi nói: “Tiểu Khê, sau này có chuyện gì thì đến tìm mình, gặp phiền toái cũng có thể nói với mình.

Mình sẽ chăm sóc cậu.”
Giống như khi chúng ta còn nhỏ vậy.
Hà Mặc và Tạ Chân vừa đi vào nhà ăn đã thấy Cố Minh Tễ và Thịnh Thanh Khê đang ngồi ăn cùng nhau.
Dù ngồi giữa biển người mênh mông thì Thịnh Thanh Khê vẫn rất nổi bật, mặc kệ cô đi đến đâu thì đều là tiêu điểm của đám đông.
Lâm Nhiên không cùng bọn họ đến nhà ăn, mà đi sang khu sơ trung tìm Lâm Yên Yên.
Tạ Chân không nghĩ quá nhiều, lôi kéo Hà Mặc đi xếp hàng mua cơm.
Hà Mặc vẫn luôn không ngừng nhìn về hướng bọn họ, cậu nghi hoặc nghĩ thầm nói: “Tiên nữ có quen hạng nhất khối chúng ta sao? Học bá cười tươi như hoa nở vậy.”
Tạ Chân vỗ vai cậu: “Ăn cơm trước đi, buổi chiều tôi tìm mấy đứa trong lớp đi hỏi thăm.”
Cách đó không xa.
Cố Minh Tễ liếc nhìn bát thịt trong mâm đồ ăn của mình, rồi lại bất động thanh sắc liếc qua các món ăn trên mâm đồ ăn của Thịnh Thanh Khê, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Cậu cũng không phải kẻ ngốc, nên đương nhiên đã nhận ra thái độ lạnh nhạt của Thịnh Thanh Khê.
Cậu thở dài trong lòng, cứ từ từ vậy.
Cùng lúc đó, ở Nhất Trung đang điên cuồng truyền ra một tin tức.
Lâm Nhiên, lão đại Nhất Trung, sáng ngày hôm nay ở cổng trường, bị người ta phi lễ.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hỏa: Gõ bát chờ lần thứ hai.
~Hết đốt cháy 4~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.