Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 20: Đốt Cháy 20 Nhịn Không Được Mà Đến Gần


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 20: Đốt Cháy 20 Nhịn Không Được Mà Đến Gần


~~~
Thịnh Thanh Khê nói nửa ngày cũng không thể khiến Lâm Nhiên đi lấy lại đồ ăn vặt kia, cô đành ủ rũ cụp đuôi trở về lớp xử lý đống đồ ăn vặt to đùng kia.
Cũng may Lâm Nhiên còn không phát rồ đến mức vứt luôn túi đựng đi, Thịnh Thanh Khê đem tất cả đồ ăn dồn vào trong túi, sau đó đặt túi ở dưới chân.

Chân cô chỉ có thể đáng thương mà cọ sát vào nhau, nhất thời cũng không thể phân biệt rõ được là cô ăn đồ ăn vặt hay là đồ ăn vặt ăn cô.
Lâm Nhiên nói đống đồ này tùy cô xử trí, nghĩ đến đây cô do dự hỏi bạn cùng bàn một câu: “Trần Di, cậu ăn đồ ăn vặt không? Tôi đem đống đồ ăn này chia cho mọi người được chứ?”
Trần Di vội vàng lắc đầu, cô ấy hạ giọng nói: “Ai dám ăn đồ của đại ma vương chứ? Sẽ không ai nhận đâu.”
Thịnh Thanh Khê không khỏi thở dài, sao mọi người lại sợ hãi Lâm Nhiên đến vậy?
Thịnh Thanh Khê không còn cách nào, nên chỉ đành đem đống đồ ăn vặt này về chia cho đám tiểu gia hỏa ở Viện phúc lợi.
Buổi tối khi cô và Tống Thi Mạn cùng đi đến phòng tự học, Lâm Nhiên cũng theo tới, Tống Thi Mạn vừa thấy anh đã bất mãn nói thầm: “Giáo viên ở phòng tự học sao vậy? Người tùy tiện ra vào cũng không đến quản nữa.”
Cô ấy nói rất nhỏ, chỉ có Cố Minh Tễ ở bên cạnh nghe thấy.
Khóe miệng Cố Minh Tễ hơi giật giật, nhớ lại hôm nay khi cậu đến văn phòng tìm Tưởng Minh Viễn, vừa hay nghe được Tưởng Minh Viễn đang cùng lão Khuất chủ nhiệm lớp một thảo luận với nhau về danh ngạch phòng tự học.
Sau kỳ thi tốt nghiệp, chắc hẳn sẽ trống bảy vị trí, mà tân học sinh khối 10 từ học kỳ sau mới có thể đến phòng tự học.

Bởi vậy bọn họ đã thương lượng, sau tháng sáu có thể phân cho khối 11 bốn danh ngạch.
Cố Minh Tễ vào cửa không lâu đã nghe lão Khuất nói nhất định phải để lại cho lớp một một danh ngạch.

Chuyện này không phải việc nhỏ, lão Khuất cũng không gạt Tưởng Minh Viễn, nói thẳng là vì Lâm Nhiên.
Đại danh của Lâm Nhiên không có giáo viên nào trong trường không biết đến.
Tưởng Minh Viễn không lập tức đồng ý, hai người nói qua lại nửa ngày dứt khoát đi tìm Triệu Thư Nguyệt.
Cố Minh Tễ để lại danh sách vi phạm kỷ luật rồi rời đi.

Cậu cảm thấy lời đồn hình như có chút không đúng, lời đều nói Thịnh Thanh Khê thích Lâm Nhiên, nhưng hai ngày nay theo cậu quan sát, rõ ràng là Lâm Nhiên quấn lấy Thịnh Thanh Khê.
Tâm tư của Thịnh Thanh Khê đều đặt hết lên học tập và trên người Tống Thi Mạn.
Cô gái Tống Thi Mạn này cũng không quá thích hợp.
Nghĩ đến đây Cố Minh Tễ bất đắc dĩ nói: “Tống Thi Mạn, đoán chừng sau này Lâm Nhiên sẽ thường xuyên tới.

Hôm nay lúc tôi đến văn phòng, nghe nói thầy giáo nhất ban muốn xếp cho Lâm Nhiên một danh ngạch.”
Cố Minh Tễ nói xong liền chậm chạp đợi Tống Thi Mạn phản ứng.
Quả nhiên, Tống Thi Mạn lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô ấy ném bút xuống, thở phì phì nói: “Lâm Nhiên có bệnh à?”
Từ khi Lâm Nhiên đến, Thịnh Thanh Khê liền mặc kệ đem tất cả bài tập của cô ấy giao hết cho Cố Minh Tễ chữa.

Mỗi ngày chỉ dành thời gian giảng cho cô ấy vài đề mục.
Tống Thi Mạn cảm thấy bát tự của mình và Lâm Nhiên không hợp.
Cố Minh Tễ mặt đầy hắc tuyến, dù cậu không có tính bát quái cũng không nhịn được mà hỏi: “Tống Thi Mạn, không phải cậu thích Lâm Nhiên sao? Lúc này không phải là cậu nên ghen à?”
Tống Thi Mạn trừng cậu một cái: “Cậu thì biết cái gì, Lâm Nhiên với tiểu Khê ai tốt với tôi hơn? Tôi lại không bị mù.”
Bởi mặc kệ cô ấy có ghen đến cỡ nào, Lâm Nhiên cũng sẽ không bao giờ thích cô ấy.
Hơn nữa qua mấy ngày này, cô ấy phát hiện tình cảm của mình với Lâm Nhiên dường như đều tiêu tan, đặc biệt là hai ngày qua.

Càng ở gần Lâm Nhiên, cô càng cảm thấy được rằng con người này quá xấu.
Tống Thi Mạn oán hận mà trừng mắt liếc xéo Lâm Nhiên một cái.
Giác quan của Lâm Nhiên rất nhạy bén, anh lười nhác nâng mi mắt nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tống Thi Mạn một cái, sau đó bình thản rời tầm mắt.
Tống Thi Mạn: “……”
Cô ấy càng tức giận!
Ở bên này Thịnh Thanh Khê đang viết cho Lâm Nhiên kế hoạch học tập, trí nhớ và tư duy của Lâm Nhiên rất tốt, anh chỉ đơn thuần không muốn học tập.

Thịnh Thanh Khê cũng không yêu cầu Lâm Nhiên giống như yêu cầu Tống Thi Mạn, cô không biết nhiệt tình của Lâm Nhiên có thể duy trì được bao lâu.
Cô chỉ có thể bảo đảm rằng chỉ cần một ngày Lâm Nhiên còn tới, cô sẽ dạy anh một ngày, chỉ cần anh nguyện ý nghe.
Lâm Nhiên cũng không đọc sách, lúc Thịnh Thanh Khê cúi đầu viết thì anh liền nhìn chằm chằm vào cô.
Kỳ thật Thịnh Thanh Khê đã quen với việc ánh mắt những người khác dừng trên người cô, dù là lúc còn đi học hay đến khi cô đi làm về sau.

Nhưng khi chủ nhân ánh mắt đó biến thành Lâm Nhiên, cô liền có cảm giác rất kỳ quái.
Động tác trong tay cô hơi dừng lại.
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng nói: “Lâm Nhiên, cậu đừng nhìn tôi.”
Lâm Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn duy trì tư thế này không động đậy.
Đúng lúc này lão Khuất lại chắp tay sau lưng trộm đi tới phòng tự học, ông vừa đến lớp tìm không thấy Lâm Nhiên, hỏi Hà Mặc mới biết tiểu tử thúi này đã chạy tới phòng tự học.

Lão Khuất là tới xem Lâm Nhiên có phải đúng là đi học hay không.
Kết quả lão Khuất mới đi đến cạnh cửa sổ, đã thấy Lâm Nhiên nghiêng người nhìn chằm chằm cô gái nhỏ như hoa như ngọc nhà người ta, đây là học tập chỗ nào? Rõ ràng là tới khi dễ người ta!
Lão Khuất hận sắt không thành thép liếc mắt nhìn Lâm Nhiên một cái, nhẫn nhịn mãi vẫn không nhịn xuống được, ông dứt khoát đi vào từ cửa sau đang khép hờ.
Lâm Nhiên nhìn thấy lão Khuất tới thì có hơi kinh ngạc, anh không nói chuyện, chỉ giơ tay ý bảo ông đợi chút.
Đối diện với mấy đôi mắt tò mò, lão Khuất miễn cưỡng lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Chờ Lâm Nhiên đi đến bên cạnh, ông lập tức thu lại thần sắc, ông cúi người thấp giọng nói: “Lâm Nhiên, em làm cái gì đây? Không phải nói là đến học tập à?”
Lâm Nhiên nghe lão Khuất hỏi như vậy liền biết ông đang nghĩ cái gì, anh đem mấy bài thi hôm qua vừa làm đưa cho lão Khuất.
Động tác tiêu sái, ánh mắt kiêu ngạo.
Lão Khuất nhìn số điểm 57 đỏ chót trên giấy, cả người lâm vào trầm mặc, ông nhìn lướt qua bài thi.

Đề thi này ra rất tốt, bao hàm toàn bộ kiến thức Toán 10 ở bên trong.
Lão Khuất nhìn nhìn cô gái nhỏ ngồi cạnh Lâm Nhiên, cô bé đang viết kế hoạch học tập giúp Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên đúng là đến học tập.
Trước đây lão Khuất chưa từng thấy qua Thịnh Thanh Khê, ông gãi gãi đầu cẩn thận nhớ lại một hồi.

Cô gái nhỏ đẹp như vậy mà nói, thường chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ không thể quên.
Lão Khuất đến gần Lâm Nhiên nhỏ giọng hỏi: “Lâm Nhiên, em từ đâu lừa được cô gái nhỏ này? Lớp nào thế?”
Lâm Nhiên vô tình nói: “Lão Khuất, thầy quấy rầy em học tập.”
Lão Khuất: “……”
Được, ông đi.
Trước khi đi lão Khuất còn ném xuống một câu: “Ta sẽ chống mắt xem kỳ kiểm tra tháng sắp tới em có thể thi ra được bao nhiêu điểm.”
Lâm Nhiên khẽ hừ một tiếng.
Thịnh Thanh Khê bỏ hơn nửa buổi tối viết kế hoạch học tập cho Lâm Nhiên, cô để lại một tiếng để giảng bài tập cho Tống Thi Mạn.

Một tiếng này cô để Lâm Nhiên tự mình chơi.
Lâm Nhiên hơi bất mãn: “Tôi tới học tập, không phải tới chơi.”
Thịnh Thanh Khê nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh không khỏi cong môi, nhẹ giọng đáp: “Vậy cậu đọc sách một lát đi, ôn mấy bài thơ cổ hay vài bài văn xuôi cũng được, tôi viết đề mục ra cho cậu nhé.”
Lâm Nhiên: “……”
Vì cái gì mà mày muốn lắm miệng? Di động chơi không tốt sao?
Lâm Nhiên mở sách Ngữ Văn ra nhìn vài lần, anh không có chút ý nghĩ nào muốn học thuộc mấy cái thơ cổ này.

Anh dùng khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn Thịnh Thanh Khê đang ngồi cạnh Tống Thi Mạn ở đối diện.
Nhưng mắt vừa nhấc lên lại đúng lúc đối diện với tầm mắt của Cố Minh Tễ.
Lâm Nhiên không có chút ngượng ngùng nào khi bị phát hiện nhìn lén, anh tiếp tục nhìn người đối diện.
Cố Minh Tễ yên lặng cúi đầu, nhất thời cậu không thể hiểu rốt cuộc Lâm Nhiên có ý gì với Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê giảng bài vô cùng có kiên nhẫn thậm chí phần lớn thời gian cô đều khen Tống Thi Mạn có tiến bộ.

Khi cô cười còn xoa xoa đầu Tống Thi Mạn, Tống Thi Mạn sẽ hơi ngượng ngùng mà cười nhẹ.
Lâm Nhiên:???
Một đề về hàm số bậc hai, Thịnh Thanh Khê nói ba lần Tống Thi Mạn cũng chưa hiểu được, Lâm Nhiên bên ngoài nghe đã sớm hiểu.

Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê, cô gái nhỏ này cũng không tức giận, trái lại còn an ủi Tống Thi Mạn mặt đầy buồn bực.
Chỉ vài đề mà hai người lăn lộn hết một tiếng.
Đến khi chuông tan học vang lên Tống Thi Mạn đã rất suy sụp, cô ấy cảm thấy mình thật sự quá ngốc.
Thịnh Thanh Khê thấy Tống Thi Mạn rầu rĩ không vui như vậy, liền đến bên cạnh nói nhỏ vào tai cô ấy một câu, Tống Thi Mạn còn đang cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn Thịnh Thanh Khê, tựa như xác nhận hỏi: “Thật vậy sao?”
Thịnh Thanh Khê gật đầu.
Cuối cùng kết quả là Tống Thi Mạn mặt đầy hớn hở rời đi.
Mà Lâm Nhiên về lớp học cất sách và bài thi cũng không biết hai người đã nói gì, bởi vì anh đang ở trong phòng học phát giận.
Nguyên nhân là anh không thấy cái 2009 và 2018 kia.
Lâm Nhiên muốn lật tung cái bàn cũng chưa tìm được hai đồng xu kia, thậm chí anh còn tìm khắp mặt đất một lần.

Hà Mặc và Tạ Chân cũng ở bên cạnh tìm giúp Lâm Nhiên, nhưng tìm rất lâu bọn họ cũng không tìm ra.
Lâm Nhiên mặt đầy âm trầm mà nhìn bàn học, nhấc chân lên đá đổ một cái ghế bên cạnh.
Ghế dựa đổ xuống đất phát ra tiếng vang lớn, kinh động đến những người còn lại trong phòng học, bọn họ len lén quay đầu lại nhìn thoáng qua, lớp học bỗng chốc im lìm.
Tạ Chân nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Nhiên ca, hôm nay anh để hai đồng đó ở chỗ nào?”
Lâm Nhiên cau mày nhìn chằm chằm bàn học của mình, giọng nói lạnh lùng: “Trên bàn.”

Theo lý thuyết thì lớp bọn họ không ai dám động đến đồ của Lâm Nhiên, huống chi chỉ là hai đồng tiền xu mà thôi.

Nhưng hiện tại tự nhiên không tìm thấy cũng không có cách nào, Thịnh Thanh Khê còn đang đợi anh.
Lâm Nhiên để lại một câu: “Ngày mai đi xem camera.”, liền rời đi.
Hà Mặc và Tạ Chân buồn rầu mà liếc mắt nhìn nhau.
Hà Mặc đề nghị nói: “A Chân, hay ngày mai chúng ta tìm hai đồng khác đặt lại cho Nhiên ca đi?”
Tạ Chân không tán đồng lắc đầu: “Nhiên ca nhất định có thể nhận ra, cậu có nhìn kỹ hai đồng xu kia không?”
Hà Mặc: “Không có.”
Tạ Chân: “Nếu không đúng hai đồng kia, đến lúc đó lại càng thêm tức giận.”
“Haizzz.”
Hai người đồng thời thở dài một hơi.

Khi Lâm Nhiên quay lại phòng tự học tìm Thịnh Thanh Khê, cô đã cầm theo hai túi lớn đồ ăn vặt kia chờ ở đó, cô cũng không biết đặt xuống đất một lát, mà cứ cầm trên tay như vậy.
Anh hơi cúi người cầm lấy hai cái túi trong tay cô, thuận miệng hỏi: “Mang về ăn?”
Thịnh Thanh Khê đi theo phía sau anh: “Mang về chia cho các bạn nhỏ ăn, quá nhiều tôi ăn không hết.”
Lâm Nhiên không đáp lại, nhưng trong lòng lại không phải không có suy nghĩ.
Cô luôn nghĩ cho người khác.

Đối xử với anh và Tống Thi Mạn đều như nhau, càng không cần nói đến đối với các bạn nhỏ kia.
Ở trước mặt Thịnh Thanh Khê, Lâm Nhiên đem tất cả cảm xúc bực bội ở trong lòng ép xuống, đến khi hai người đi tới trạm dừng Lâm Nhiên mới bắt đầu âm thầm chờ mong, anh đang đợi Thịnh Thanh Khê cho anh tiền.
Khi ý tưởng này vừa lóe lên, Lâm Nhiên còn cảm thấy bản thân còn có chút biến thái.
Nhưng đó chính là ý nghĩ thật lòng của anh.
Bên này, Thịnh Thanh Khê tìm mãi không thấy còn đồng tiền xu thừa, lúc cô cùng Tống Thi Mạn đi ra ngoài đã dùng hết tiền xu.
Thịnh Thanh Khê nhấp nhấp môi nói: “Lâm Nhiên, tôi chỉ còn hai đồng tiền, cậu dùng di động quét nhé.”
Lâm Nhiên không nghĩ mình đợi nửa ngày lại đợi được kết quả như vậy, anh cũng ngại nói cô đưa tiền cho rồi mình sẽ trả tiền, nói như vậy quá kỳ quái.

Đến anh cũng không chịu được.
Sau khi nói, Thịnh Thanh Khê cẩn thận nghiêng đầu mà nhìn thoáng qua Lâm Nhiên, trên mặt anh không có biểu tình gì, nhìn qua vẫn như bình thường.

Nhưng Thịnh Thanh Khê lại cảm thấy hình như anh rất không vui.
Đối diện đường lớn có một cái siêu thị, còn năm phút nữa là xe bus sẽ đến.
Thịnh Thanh Khê nghĩ nghĩ, nói một tiếng đi mua nước với Lâm Nhiên rồi chạy chậm qua đường lớn.
Sau khi vào siêu thi liền trực tiếp chạy đến khu nhập khẩu, nơi đó có kẹo sữa lần trước Lâm Yên Yên cho cô.

Thịnh Thanh Khê cầm lấy hai hộp và một chai nước đi đến thanh toán.
Không may chính là cô lấy đồ vừa nguyên tiền, không cần trả lại.
Trên đường lớn lúc này đa số đều là phụ huynh lái xe tới đón con tan học, xe chạy qua chạy lại rất ít.

Nhưng khi Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê băng qua đường, lại giống như nhìn thấy Lâm Yên Yên, sợ cô chạy loạn.
Cô đứng ở đối diện ngoan ngoãn chờ xe chạy qua sau đó mới vội băng qua đường.
Lâm Nhiên ngồi yên không nhúc nhích, chỉ bàn tay cầm túi hơi xiết chặt lại.
Thịnh Thanh Khê chạy rất nhanh, đến nơi cô thở hổn hển.
Dù cho lúc này trời đã khuya, hay là đèn đường tối tăm.

Nhưng khuôn mặt Lâm Nhiên vẫn rõ ràng như cũ, ánh mắt anh rất sâu, trắng trợn không chút che giấu mà dừng lại ở trên mặt cô.
Thịnh Thanh Khê đưa hộp kẹo vừa mua cho Lâm Nhiên, cô không nói gì.
Chỉ an tĩnh nhìn anh.
Tựa như kiếp trước cô cũng đứng trong đám đông lén lút nhìn anh như vậy.
Lâm Nhiên cụp mắt, nhìn hộp kẹo trong tay cô, hồng nhạt, vị dâu tây.

Một sợi nôn nóng trong lòng anh cứ như vậy mà tiêu tan không thấy dấu vết, anh có loại cảm giác được vuốt lông.
Lâm Nhiên không nhịn được mà bật cười: “Lại dỗ tôi?”
Thịnh Thanh Khê gật đầu: “Ừm, dỗ cậu.”
Lâm Nhiên giơ hai tay xách túi của mình lên, ý bảo với Thịnh Thanh Khê anh không để ăn được kẹo.


Anh còn vô cùng không biết xấu hổ mà nâng cằm, một bộ dáng đại thiếu gia: “Tôi muốn ăn.”
Rõ ràng chỉ cần buông túi xuống là có thể cầm lấy một cách đơn giản, nhưng Lâm Nhiên là muốn khi dễ Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê chỉ có kinh nghiệm cho đám nhỏ trong Viện phúc lợi ăn kẹo, cô mở hộp lấy kẹo từ bên trong ra, bóc giấy gói kẹo nhìn viên kẹo màu trắng bên trong.
Thịnh Thanh Khê cầm lấy nửa giấy gói kẹo còn lại đưa kẹo đến gần miệng Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên vừa ăn kẹo vừa nhìn biểu tình của Thịnh Thanh Khê, không biết có phải vì ánh sáng ảm đạm hay không, anh không nhìn thấy biểu tình gì trên gương mặt cô, người này vẻ mặt bình tĩnh mà cho anh ăn kẹo.
Lâm Nhiên hoàn toàn có lý do để hoài nghi cô đã xem anh thành đám nhỏ trong nhà mình.
Sau 11 giờ đêm, chuyến xe 113 không còn ai ngoài tài xế lái xe, Thịnh Thanh Khê đã quá quen với cảnh tượng như vậy, cô đi đến vị trí sáng nay ngồi xuống.
Lâm Nhiên đặt hai cái túi kia sang ghế bên cạnh.
Lúc anh lấy di động ra xem Wechat mới nhớ tới chuyện hai ngày trước.
Lâm Nhiên nhìn trong xe trống rỗng có chút khẩn trương, anh tận lực làm ra vẻ không chút để ý, giọng điệu tự nhiên nói: “Thịnh Thanh Khê, chúng ta thêm Wechat đi? Về sau trước khi xuất phát tôi sẽ gửi Wechat cho cậu.”
Thịnh Thanh Khê không mang theo di động, liền đọc ra một dãy số.
Lâm Nhiên không lập tức đi tìm Wechat của cô, mà đem dãy số này lưu lại trước.

Đến khi anh tìm kiếm liền nhìn thấy tài khoản viện phúc lợi Thịnh Khai, anh chần chờ nhấn vào vòng bạn bè nhìn lướt qua.
Hình đại diện là một bông cúc nhỏ, bên trong đều là nội dung về viện phúc lợi.
Anh theo bản năng nhíu mày: “Đây là tài khoản cá nhân của cậu?”
Thịnh Thanh Khê gật đầu: “Thường ngày ngoài Thi Mạn thì có rất ít người liên hệ với tôi.

Vòng bạn bè đa số đều là những tình nguyện viên và một số nhà hảo tâm, hoặc là một vài người có ý muốn nhận nuôi trẻ.”
Những người đó đã qua lại rất lâu với Viện phúc lợi, biết Thịnh Thanh Khê mới khai giảng, nên mọi người rất hạn chế làm phiền đến cô.
Lâm Nhiên lúc này mới ý thức được, Thịnh Thanh Khê căn bản không có vòng xã giao.
Lâm Nhiên cẩn thận hồi tưởng lại những sự việc phát sinh trong thời gian này ở đời trước, anh không hề tìm được ký ức nào liên quan đến Thịnh Thanh Khê.

Nhưng đời này vì anh sống lại, nên rất nhiều việc đã đi lệch quỹ đạo.
Anh không biết nguyên nhân Thịnh Thanh Khê xuất hiện có phải do hiệu ứng bươm bướm sinh ra từ chuyện này không.
Nhưng không thể phủ nhận đó chính là, Thịnh Thanh Khê khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.
Bất luận là cô mềm mại ôm anh, hay là tình cảm vô tư của cô.
Lâm Nhiên không có biện pháp ngăn chính mình đến gần cô, anh biết như vậy thật sự ích kỷ, nhưng anh khống chế không được.
Anh thở dài một hơi, anh quả thực không phải người.

8 giờ sáng, thứ Bảy.
Vừa hết tiết tự học buổi sáng, Lâm Nhiên đã chạy tới phòng giám sát tìm giáo viên.

Bởi vì nếu tìm lão Khuất nhất định ông sẽ hỏi anh mất thứ gì, Lâm Nhiên không nghĩ sẽ đem bí mật nhỏ ấu trĩ này ra nói với lão Khuất.
Vì thế anh liền đi tìm dì mình.
Không sai, dì anh là giáo viên Tin học ở Nhất Trung.
Mới sáng sớm Hà Y Linh đã bị cuộc điện thoại của đứa cháu trai đánh thức, vốn dĩ bà còn tưởng hôm nay có thể ở nhà trải qua một ngày thứ Bảy tươi đẹp, hiển nhiên đã thất bại.
Thời điểm Lâm Nhiên đi vào văn phòng liền nhìn thấy dì anh đang mặc một bộ quần áo ngủ dài nằm nhoài trên ghế, mái tóc xoăn ngày thường được xử lí tỉ mỉ hiện tại lại rối bù thành một đống.
Anh hoài nghi sau khi dì rời giường chỉ rửa mặt qua loa rồi chạy tới đây.
Hà Y Linh nhìn thấy Lâm Nhiên đến thì lười biếng ngáp một tiếng chào hỏi: “Nha, tiểu Nhiên.

Nói đi tìm cái gì, tìm nhanh ta còn phải về ngủ bù, con biết đấy, người lớn tuổi chính là như vậy.”
Lâm Nhiên chào hỏi xong lập tức nói thẳng thời gian muốn tìm.
Phương thức giao lưu của thanh niên hiện giờ chính là có chuyện nói thẳng, rốt cuộc thời gian của mọi người đều rất quý giá.
Hà Y Linh đưa băng theo dõi để cho Lâm Nhiên tự mình tìm, bà cũng không hỏi Lâm Nhiên muốn tìm cái gì.

Lúc Lâm Nhiên đang tìm kiếm bà mới thuận miệng hỏi một câu: “Ở bên ngoài cùng tiểu nha đầu Yên Yên kia thế nào?”
Lâm Nhiên: “Vẫn vậy thôi, tiểu nha đầu kia rất vui vẻ.”
Tính tình Lâm Yên Yên từ nhỏ đã hướng nội, chỉ có hai người họ và Lâm Hữu Thành ở nhà thì còn tốt, nhưng nếu có Từ Nghi Dung thì cô bé sẽ càng trở nên ít nói.

Mười năm ở chung cũng không thể kéo gần khoảng cách giữa họ.
Không nói đến Từ Nghi Dung, ngược lại kéo khoảng cách giữa họ với Lâm Hữu Thành ngày càng xa.
Hà Y Linh biết đứa cháu này của mình trưởng thành sớm, nghĩ đến về sau nó cũng sẽ sắp xếp cho Lâm Yên Yên đầy đủ, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Lâm Nhiên nhìn hình ảnh trên màn hình, anh ra ngoài không bao lâu chuông vào học đã vang lên, mọi người đều quay lại chỗ ngồi.

Anh trực tiếp kéo đến thời gian tan học.
Thời gian tan học cũng không ai tới gần, chỉ có mấy người đi ngang qua.

Thẳng đến khi tan học buổi tối, mọi người bắt đầu sửa sang cặp sách thu dọn bàn học chuẩn bị về nhà.

Hai nam sinh quét dọn vệ sinh đi ngang qua, lúc này lại có người đi chen qua họ, vì thế hai người này liền nhích sát lại gần bàn học của anh.
Trong đó có một người không cẩn thận đụng vào vở của Lâm Nhiên, khiến nó rơi vào thùng rác, mà hai đồng xu đặt ngay trên đó.
Bởi vì thùng rác rất đầy, nên tiền xu rơi xuống cũng không phát ra tiếng động.

Nam sinh nhanh chóng nhặt sách anh đặt vào chỗ cũ, còn dè dặt cẩn thận lấy khăn giấy lau lau.


Đến nỗi hai đồng tiền xu kia cứ như vậy mà rơi vào một góc thùng rác.
Hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Nhiên: “……”
Anh đen mặt tắt máy theo dõi.
Hà Y Linh liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Tìm thấy rồi?”
Lâm Nhiên đáp lại, anh đi ra khỏi văn phòng rồi lại dừng lại.
Lâm Nhiên xoay người nhìn về phía Hà Y Linh, thanh âm u ám: “Dì à, dì có biết rác trường chúng ta mấy giờ đổ một lần không?”
Hà Y Linh sửng sốt, đây là cái vấn đề gì?
Bà phiền não mà gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại nói: “Lúc mở họp hình như cũng nói đến chuyện này, nếu dì không nhầm thì chính là sau giờ tự học sáng, bắt đầu đổ từ sơ trung.

Đến chỗ các con thì khoảng chừng hết tiết sau.”
Lâm Nhiên gật gật đầu ý bảo chính mình đã biết, anh vẫy vẫy tay: “Dì, con về đây.”

Mười phút sau.
Lâm Nhiên, Hà Mặc cùng với Tạ Chân.
Ba người nhất nhất đứng trước tám cái thùng rác dưới tầng, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt kiên định, đều là một bộ dáng thấy chết không sờn nhìn tám cái thùng rác.
Lâm Nhiên bình tĩnh nói: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Hà Mặc cùng Tạ Chân trăm miệng một lời: “Chuẩn bị tốt!”
Lâm Nhiên: “Bắt đầu.”
Giọng nói Lâm Nhiên vừa rơi xuống, ba người lấy bao tay và khẩu trang đã chuẩn bị tốt trong túi ra, đồng loạt võ trang cho chính mình.
Cảm ơn việc phân loại rác thải đã xuất hiện, mục tiêu của bọn họ chỉ có hai cái thùng rác.

Bằng không —
Không dám nghĩ tới.
Hà Mặc cùng Tạ Chân bới một cái thùng rác, còn Lâm Nhiên tự mình bới cái còn lại.

Ba người cũng không vào lớp học, ở tại chỗ này bới thùng rác, người nào cũng cau mày.
Hà Mặc thật sự nhịn không được hỏi: “Nhiên ca, hai đồng tiền này quan trọng với anh lắm sao?”
Tạ Chân dựng lỗ tai lên nghe lén.
Lâm Nhiên lạnh nhạt đáp lại: “Không cần cậu lo.”
Hà Mặc: “?????”
Hà Mặc mặt đầy ưu sầu, vô cùng đau đớn nói: “Nhiên ca, em và Tạ Chân đều tới bồi anh bới thùng rác đó.

Đến mức này rồi mà anh còn giấu bọn em à? Anh mau nói thật cho em, có phải nhà anh phá sản rồi hay không?”
Tạ Chân: Hả? Cậu ta nói cái gì cơ?
Lâm Nhiên liếc liếc Hà Mặc một cái: “Cậu muốn nghĩ như vậy, cũng không phải không thể.”
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, lúc người gom rác đi tới liền thấy ba nam sinh ngồi xổm trước thùng rác, hùng hục vùi đầu vào bới thùng rác, trông rất nghiêm trọng.
Ông ấy khó hiểu gãi gãi đầu, đây là đang làm cái gì vậy?
Người gom rác tò mò đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, mới thấu là bọn họ đang tìm đồ, vì thế lòng nhiệt tình của ông liền nổi lên muốn giúp nam sinh kia tìm lại hai đồng tiền.
Cuối cùng bọn họ tìm thấy bảo bối của Lâm Nhiên trong một cái vỏ khoai tây chiên rỗng.
2009 và 2018.
Bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, nên đã tìm thấy chúng vào một tiết trước khi tan học.
Tạ Chân chạy tới siêu thị mua mấy chai nước cho người gom rác để cảm ơn, ông chỉ cười tủm tỉm rồi cự tuyệt, thu rác xong liền chậm rãi lái xe rời đi.
Lâm Nhiên gắt gao nắm chặt hai đồng tiền xu, anh cúi đầu ngửi ngửi người mình.
Hà Mặc và Tạ Chân cũng học theo.
Vì thế ba người họ cùng nhau lăn về ký túc xá nam sinh để tắm rửa.
Tan học buổi chiều, lúc Lâm Nhiên đến đón Thịnh Thanh Khê tan học, một câu cũng chưa nói đã đưa cho cô một cái khẩu trang, anh còn hung dữ mà yêu cầu: “Hôm nay ngồi xe không được ôm tôi.”
Thịnh Thanh Khê cầm khẩu trang, nghi hoặc nhìn anh một cái.
Lâm Nhiên một câu cũng không giải thích, anh quay đầu, vẻ mặt khó nói: “Cậu trước tiên đeo lên.”
Thịnh Thanh Khê thuận theo mà đeo khẩu trang lên, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn anh, cô nhẹ giọng nhắc nhở: “Lâm Nhiên, hôm nay Thi Mạn sẽ đến nhà tôi học bù, cậu không cần đưa tôi trở về.”
Lâm Nhiên:???
Tống Thi Mạn sao cái gì cũng muốn đoạt với anh?
Nhưng hôm nay Lâm Nhiên không so đo với Tống Thi Mạn, anh còn không dấu vết mà thở phào một hơi nhẹ nhõm, bởi vì anh đã tắm hai ba lần vẫn cảm thấy trên người mình có một mùi hương lạ.
Trên mặt Lâm Nhiên không bày tỏ gì, còn mang theo giọng nói tiếc nuối đáp: “Vậy tôi đành thứ Hai lại đến đón cậu vậy.”
Thịnh Thanh Khê vẫy tay tạm biệt anh.
Chờ Thịnh Thanh Khê đi xa rồi Lâm Nhiên mới cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì, anh nhăn mày nghĩ, nghĩ không ra.
Sau khi Thịnh Thanh Khê lên xe Tống Thi Mạn liền nhìn chằm chằm cô, cô ấy nhìn chằm chằm một lát mới tò mò hỏi: “Tiểu Khê, sao hôm nay cậu lại đeo khẩu trang? Cậu bị cảm hả?”
Thịnh Thanh Khê lắc đầu: “Lâm Nhiên bảo mình mang.”
Tống Thi Mạn:???
Lâm Nhiên có bệnh à?
Tống Thi Mạn tràn đầy lửa giận mà cập nhật điểm cho Lâm Nhiên: -99.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hỏa: Cảm tạ phân loại rác thải.
~Hết đốt cháy 20~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.