Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 19: Đốt Cháy 19 Lâm Nhiên Hôn Một Chút Được Không


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 19: Đốt Cháy 19 Lâm Nhiên Hôn Một Chút Được Không


~~~
Thịnh Thanh Khê trừng lớn mắt nhìn Lâm Nhiên đang gần trong gang tấc.
Hơi thở anh ấm áp phả vào mặt cô, cô lập tức mím chặt môi lại, vội vàng lùi về sau một bước.
Cô cảm thấy đại não mình như sung huyết, khuôn mặt nóng bừng lên trong nháy mắt.
Nhưng phía sau cô chính là kệ sách, không còn đường chạy.
Lâm Nhiên chỉ sững người ra một lát, đã nhanh chóng kéo Thịnh Thanh Khê lại, sắc mặt bình tĩnh nói: “Đụng ngã thì làm sao bây giờ? Cậu còn muốn lấy cái gì, tôi lấy giúp cậu.”
Lúc này trong đầu Thịnh Thanh Khê vẫn là một đống hồ nhão, suy nghĩ đầu tiên của cô là cằm Lâm Nhiên có hơi châm chích, còn thoang thoảng có mùi thuốc lá.
Thịnh Thanh Khê nhanh chóng phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn anh nhỏ giọng hỏi: “Lâm Nhiên, cậu đi hút thuốc sao?”
Lâm Nhiên mặt không đổi sắc nói dối: “Không có.”
Thịnh Thanh Khê không thấy được mặt của mình, nhưng Lâm Nhiên lại có thể thấy rất rõ ràng, hai bên má cô đỏ bừng.

Giống hoa xuân, đỏ hồng, thật xinh đẹp.
Khóe môi anh bất giác cong lên.
Thịnh Thanh Khê thấy anh phủ nhận thì không hỏi tiếp, cô trả lời anh vấn đề vừa rồi: “Lấy một vài cuốn sách dày một chút là được.”
Lần này Thịnh Thanh Khê học thông minh, cô cúi người đi chuồn qua Lâm Nhiên đi ra ngoài.
Thịnh Thanh Khê thầm thở phào một hơi, nhưng còn chưa kịp thở xong, thì giọng nói hồ nghi của Tống Thi Mạn đã vang lên: “Tiểu Khê, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
Thịnh Thanh Khê dùng tay áp lên hai bên má, nhiệt độ nóng ran làm cô có chút bối rối.

Cô lắc đầu hàm hồ đáp: “Không có gì đâu, chỉ là mình cảm thấy hơi nóng.”
Tống Thi Mạn nghe vậy đem cửa sổ mở ra hơn một nửa, gió đêm mát lạnh thổi vào khiến Thịnh Thanh Khê có cảm giác tốt hơn khá nhiều.
Lâm Nhiên cũng đã cầm mấy cuốn sách rất dày đi đến, anh đặt sách lên bàn sau đó đi đến đối diện Thịnh Thanh Khê cũng chính là bên cạnh Tống Thi Mạn ngồi xuống.
Không biết sao, Tống Thi Mạn lại cảm thấy Lâm Nhiên ở bên cạnh có hơi chướng mắt.
Cố Minh Tễ, Lâm Nhiên.
Như thế nào mà cả một đám đều chạy tới cướp Thịnh Thanh Khê với cô ấy? Rõ ràng Thịnh Thanh Khê vì giúp cô ấy học bù mới xin danh ngạch phòng tự học, không thể hiểu được hai con người kia lại từ đâu nhảy vào.
Thịnh Thanh Khê lấy mấy cuốn sách dày đè lên sách bài tập của Lâm Nhiên, hơn nửa tiếng nữa chắc nó sẽ phẳng phiu hơn chút.
Làm xong mọi chuyện, Thịnh Thanh Khê mới ngồi xuống chuẩn bị ăn bánh kem.

Cô nhìn lướt qua bánh kem trên mặt bàn, lấy ra cái vị dâu tây đẩy đến trước mặt Lâm Nhiên, cũng đem vị chocolate Tống Thi Mạn thích lấy ra.
Sau đó cô nghiêng đầu hỏi Cố Minh Tễ: “Lớp trưởng, cậu ăn bánh kem không?”
Cố Minh Tễ: “……”
Nơi này có bốn người tốt xấu cậu vẫn đứng thứ ba, cậu thấy đủ.
Lâm Nhiên rũ mắt nhìn bánh kem dâu tây trước mặt mình, đây là hương vị anh thích.
Cô tựa như, hiểu anh rất rõ.
Đương nhiên là cũng không loại trừ khả năng cái đêm kia tiểu nha đầu Lâm Yên Yên ba hoa nói hết, chuyện anh kiểm tra chưa từng đạt tiêu chuẩn tiểu nha đầu đó còn nói được, cũng không biết chừa cho anh trai nó một chút mặt mũi.
Chuông vào lớp vang lên, Thịnh Thanh Khê liền buông nĩa trong tay xuống, đặt bánh kem sang một bên.
Lâm Nhiên nhìn qua, cô ngây ngốc tự giác tuân thủ quy tắc phòng tự học, còn người khác làm gì thì cứ làm.

Cô và anh là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Cô là kiểu học sinh mà mọi giáo viên đều thích, thành tích tốt, ngoan ngoãn, xinh đẹp.
Người như Thịnh Thanh Khê vì cái gì mà lại thích người như anh? Chỉ là nhìn thấy qua anh đánh nhau, Lâm Nhiên nghi ngờ có phải cô nói dối hay không, hoặc là cô nhất thời hỏng đầu.
Thịnh Thanh Khê cầm lấy tờ giấy Lâm Nhiên đặt trên bàn, nhìn thoáng qua nội dung bài tập.
Cô tiện tay rút ra cuốn sách bài tập mở ra, trên đó trống không, đến tên Lâm Nhiên cũng không viết.
Thịnh Thanh Khê đối diện với ánh mắt kiêu ngạo của thiếu niên, cô do dự hỏi: “Lâm Nhiên, cậu muốn làm bài tập không?”
Lâm Nhiên muốn làm bài tập sao? Lâm Nhiên đương nhiên nghĩ cũng không nghĩ làm bài tập.
Nhưng những lời nói như vậy Lâm Nhiên không thể nói ra trước mặt Thịnh Thanh Khê, là cô ôn nhu đem từng cuốn sách ngày thường anh còn không nhìn một cái vuốt phẳng ra.
Vì thế anh nghẹn nửa ngày, vẫn nghẹn ra mấy chữ: “Tôi muốn, tôi đặc biệt muốn.”
Lời này vừa thốt ra khiến cho Cố Minh Tễ và Tống Thi Mạn đều hoảng sợ liếc nhìn Lâm Nhiên một cái.

Thịnh Thanh Khê vừa mới chuyển tới có thể không biết Lâm Nhiên là cái đức hạnh gì, nhưng bọn họ lại vô cùng rõ ràng.
Tống Thi Mạn cảm thấy khả năng cô thi đỗ đại học còn lớn hơn nhiều so với khả năng Lâm Nhiên sẽ làm bài tập.
Hai chuyện này đối với cô đều là không tưởng, vậy mà lại cùng phát sinh sau khi Thịnh Thanh Khê xuất hiện.
Câu hỏi tiếp theo của Thịnh Thanh Khê càng cẩn thận, cô tựa như rất bận tâm đến tự tôn của thiếu niên.

Cô thầm hỏi: “Cậu có phải sẽ không làm hay không?”
Lâm Nhiên: “……”
Sách anh còn chưa từng lật qua.
Nói tới đây liền không thể không kể Lâm Nhiên người này cũng rất đặc biệt, từ nhỏ anh đã không thích học tập, khi còn nhỏ đi học đã có chứng đa động, người khác đi học, anh đi chơi đồ chơi bản giới hạn.
Bởi vì quan hệ với Lâm gia nên giáo viên cũng mặc kệ anh, chỉ cần không nháo ra chuyện lớn thì đều là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Giáo viên của anh đều cảm thấy Lâm Nhiên không có khả năng thi đỗ cao trung.

Nhưng trước ngày khai giảng sơ tam, Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên dọn ra khỏi Lâm Gia, nếu anh thi không đỗ Nhất Trung, thì Lâm Yên Yên phải một mình đi học.
Mà Lâm Nhiên đã từng đảm bảo, anh sẽ chăm sóc em gái thật tốt.
Vì thế một năm sơ tam kia, Lâm Nhiên giống như mọt sách, mỗi ngày trừ học tập và chăm sóc Lâm Yên Yên thì mọi chuyện khác đều như không tồn tại, chờ đến kỳ trung khảo vậy mà anh lại có thể áp tuyến thi đỗ Nhất Trung.
Lúc ấy Lâm Hữu Thành đã chuẩn bị quyên một toà nhà cho Nhất Trung.
Lại không nghĩ đến Lâm Nhiên có thể tự mình thi đỗ Nhất Trung.

Khi tất cả mọi người cho rằng Lâm Nhiên sẽ thay đổi triệt để làm con người mới, anh lại biến trở về nguyên dạng bộ dáng bất cần đời.
Bởi vì anh đã đạt được mục đích.
Lâm Nhiên liếc liếc cuốn sách bài tập trên tay Thịnh Thanh Khê, mặt vô cùng thản nhiên, anh thấp giọng nói: “Tôi chưa từng nghe giảng.”
Tống Thi Mạn không khỏi mắng tục trong lòng, xem cái bộ dáng đúng lý hợp tình này đi, còn rất tự hào à?
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Thịnh Thanh Khê không có gì biến hóa, cô gật gật đầu, sau đó nói: “Thi Mạn cũng bắt đầu học từ học kỳ I lớp 11, cậu cũng 11, hai người có thể cùng nhau nghe giảng.”
Tống Thi Mạn lập tức nhăn mặt, cô mới không muốn học cùng Lâm Nhiên!
Không có khoảng cách thì tình cảm quá dễ vỡ mộng!
Lâm Nhiên: “???”
Rốt cuộc Thịnh Thanh Khê có ý thức được cô và Tống Thi Mạn là tình địch hay không? Cô còn tạo cơ hội cho bọn họ?
Cố Minh Tễ nghe xong ánh mắt cũng cổ quái, sao cậu cảm giác quan hệ giữa ba người này lại loạn như vậy.

Nhưng nhất thời cậu không thể giải thích được kỳ lạ chỗ nào, chỉ là vô cùng kỳ lạ.
Tống Thi Mạn và Lâm Nhiên liếc nhau, hai người đều nhìn thấy vẻ không tình nguyện trong mắt đối phương.
Lâm Nhiên lúc này đã rất hối hận, vô cùng hối hận.
Vì sao anh lại nói mình đặc biệt muốn làm bài tập? Anh nghĩ làm bài tập cũng chưa từng nghĩ, nếu không phải Thịnh Thanh Khê ở đây, anh cũng không nghĩ sẽ ngốc ở chỗ này lâu như vậy.
Một phòng mọt sách, buồn chán.
Lâm Nhiên tuyệt đối không muốn học cùng Tống Thi Mạn, hai con gà mổ nhau có ý tứ gì?
Anh cau mày, môi hơi mím lại, không kiên nhẫn mà ngẩng đầu.
Đối diện với đôi mắt trong trẻo thuần khiết kia hai giây.
Lâm Nhiên đầu hàng.
Học thì học, mỗi ngày anh đều ở đây học.
Thịnh Thanh Khê không biết rõ thành tích của Lâm Nhiên, vì thế cô đem bài thi của Tống Thi Mạn cho Cố Minh Tễ chữa.

Cô vẫy tay với Lâm Nhiên, ý bảo anh tới ngồi cạnh cô.
Thân thể Lâm Nhiên cứng đờ, anh là người vẫy thì tới, xua thì đi à?
Đúng, anh đúng là.
Lâm Nhiên đi tới bên cạnh Thịnh Thanh Khê, anh không chỉ ngồi vào bên cạnh cô, còn bá đạo lên tiếng đuổi người bên kia đi: “Này, cậu ngồi sang đối diện đi.”
Cố Minh Tễ: “……”
Cậu còn có thể làm gì bây giờ?

Tống Thi Mạn ở đối diện quả thực sắp tức chết rồi, cô ấy quyết định từ nay trở đi sẽ chán ghét Lâm Nhiên! Trước kia nhất định là mình bị mù mắt, tên này đúng là đồ chó!
Thịnh Thanh Khê rút vài đề tham khảo trước đó Tống Thi Mạn đã làm ra.

Còn thừa một bộ chưa làm, có đề Toán và đề tổ hợp, đều là những câu hỏi cơ bản.
Cô đưa bài thi và bút cho Lâm Nhiên, nói thêm: “Lâm Nhiên, chỗ nào cậu biết thì viết, không biết thì để trống.”
Tống Thi Mạn nghe được Thịnh Thanh Khê nói câu này không khỏi chen vào một câu, cô ấy nâng cằm nhỏ lên hơi có chút tự hào cùng đắc ý dạt dào: “Toán học tôi chỉ thiếu vài điểm là đạt tiêu chuẩn.”
Lâm Nhiên giật giật khóe miệng, đây là chuyện đáng kiêu ngạo lắm sao?
Nửa giờ sau.
Lâm Nhiên đã muốn vứt bút lần thứ 101, sau đó xé bài thi chạy lấy người.
Mỗi một lần anh đều nhịn xuống, nhìn đến mặt mũi của Thịnh Thanh Khê, anh còn miễn cưỡng có thể chiến đấu với đống công thức Toán học rắc rối này một chút.

Làm xong một bài thi, anh cảm thấy tóc mình đã rụng đi vài phần.

9 giờ 50, chuông tan học vang lên.
Lâm Nhiên ném bút trên tay xuống, tiện tay đẩy bài thi đến trước mặt Thịnh Thanh Khê: “Làm xong.”
Tống Thi Mạn lập tức đứng dậy chạy đến xem, cô ấy ồn ào nói: “Tiểu Khê, cậu mau xem Lâm Nhiên làm bài thế nào.

Mình không có khả năng còn kém hơn so với Lâm Nhiên, bằng không mình tự bế.”
Lâm Nhiên:?
Thịnh Thanh Khê nhấp nhấp môi, đáp: “Trở về mình sẽ xem, cậu dọn sách vở đi, có thể về nhà rồi.”
Tống Thi Mạn đành không tình nguyện thu hồi tầm mắt, cô ấy dọn được một nửa còn trừng mắt nhìn Cố Minh Tễ vô tội bên cạnh: “Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nhìn thấy hoa khôi Nhất Trung bao giờ sao?”
Cố Minh Tễ: “…!Thực xin lỗi.”
Trời mới biết lúc cậu mang bài thi đã chữa đưa xong cho Tống Thi Mạn, chỉ lịch sự nhìn đối phương một cái.
Đưa mũ bảo hiểm cho Thịnh Thanh Khê từ trong phòng học, Lâm Nhiên xoay người quay trở về lớp một lấy đồ, còn chưa đi được mấy bước đã bị Thịnh Thanh Khê gọi giật lại: “Lâm Nhiên, sách bài tập của cậu.”
Lâm Nhiên hơi nghiêng người, duỗi tay nhận lấy mấy cuốn sách bài tập kia.
Chỗ trống trên bìa lúc trước đã được viết tên anh lên đó, chữ viết xinh đẹp sắc bén.
Không giống với bề ngoài của cô cho lắm.
Lâm Nhiên cầm sách bài tập trở lại lớp một, còn chưa vào đến cửa đã thấy hai tên ngốc Hà Mặc và Tạ Chân, mặt hai người đầy tò mò nhìn anh.

Hà Mặc cẩn thận hỏi: “Nhiên ca, anh thật sự làm bài tập?”
Lâm Nhiên: “Làm cái rắm.”
Nghe vậy, Hà Mặc và Tạ Chân đều thở phào nhẹ nhõm, Nhiên ca của bọn họ vẫn ở đây!

Thịnh Thanh Khê bị Lâm Nhiên lệnh cho phải ở im trong phòng tự học không được chạy loạn, vì thế sau khi tạm biệt Tống Thi Mạn, cô liền ngoan ngoãn đeo balo dựa vào lan can chờ Lâm Nhiên tới đón.
Bầu trời tối nay không có nhiều sao, cả màn đêm đều bị bao phủ bởi những tầng mây dày.
Hiện tại đang là thời gian đổi gió, gió lạnh Siberia và gió nóng từ Thái Bình Dương thổi tới đang va chạm, tiết trời sắp đến Thanh Minh, Sơ Thành cũng sắp bước vào một đợt mưa phùn kéo dài.
Khi Lâm Nhiên cầm mũ bảo hiểm đi đến, anh thấy Thịnh Thanh Khê đang chống má ngẩn người nhìn trời.
Anh nghiêng đầu liếc liếc lên một cái, bầu trời tối đen không có gì ngoài những đám mây.
Lâm Nhiên kiên nhẫn gọi cô: “Thịnh Thanh Khê, đi về.”
Thịnh Thanh Khê nghe vậy liền tự giác đi đến chỗ anh, hai người một trước một sau đi đến cầu thang.

Ánh đèn hành lang mờ mờ, Lâm Nhiên mở miệng nói như đang nói chuyện với Lâm Yên Yên: “Thịnh Thanh Khê, nắm lấy áo tôi đi.”
Cô gái nhỏ đi phía sau nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể nhìn thấy.”
Lâm Nhiên trầm mặc một lát, anh cảm thấy mình đã lo xa.
Lâm Nhiên biết cô thích đi trong lối nhỏ tối tăm kia, sau khi xuống tầng liền lập tức đi về hướng đó.

Bước chân người phía sau anh rất nhẹ nhàng, anh có thể cảm giác được, cô rất vui vẻ.
Lâm Nhiên không tiếng động mà cười nhẹ.
Đồ ngốc.
Chờ hai người đi đến nhà để xe, Thịnh Thanh Khê mới nhắc đến thời tiết: “Lâm Nhiên, ngày mai và ngày kia đều sẽ mưa.

Cậu không cần tới đón tôi, đi mưa không tiện cũng không an toàn.”
Lâm Nhiên không trả lời, chỉ cúi đầu cẩn thận chỉnh lại mũ bảo hiểm giúp cô.

Làm xong anh mới đáp lại: “Trời mưa tôi sẽ ngồi xe bus đưa cậu đi học, cậu đi một mình không an toàn.”
Thịnh Thanh Khê biết Lâm Nhiên bận tâm đến cái gì, ngày đó dám người kia đều thấy được rõ mặt cô.
Cô chần chờ một chút rồi đáp ứng Lâm Nhiên.
Tay phải của Thịnh Thanh Khê đã tốt lên rất nhiều, đã hết sưng tấy, chỉ là vẫn còn bầm tím.

Sau khi Lâm Nhiên lên xe, cô liền dùng hai tay ôm lấy eo anh.
Lưng Lâm Nhiên thật rộng, cơ bắp cũng rắn chắc.
Thịnh Thanh Khê cách mũ bảo hiểm cọ cọ đầu vào anh.
Lâm Nhiên bị người phía sau cọ đến cứng đờ, vật nhỏ này sao lúc nào cũng cọ loạn như vậy.

Còn may lúc này trên đầu cô đội mũ bảo hiểm, bằng không đêm nay có thể khởi động xe hay không anh cũng không chắc.

Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê đi vào Viện phúc lợi an toàn rồi mới rời đi.

Đến khi anh về nhà đã là 11 rưỡi, Lâm Yên Yên đã sớm đi ngủ, trong nhà tối om.
Sau khi mở đèn, Lâm Nhiên đi đến tủ lạnh lấy ra một túi kẹo sữa.
Anh ngồi trên sô pha ăn kẹo, hương vị ngọt sắc khiến cho đầu óc căng thẳng của anh thư giãn không ít.
Trước khi tắt đèn lên phòng, Lâm Nhiên theo thói quen kiểm tra lại thiết bị báo cháy và bình chữa cháy mới được lắp đặt vào kỳ nghỉ đông vừa rồi trong nhà, đây là việc mỗi ngày anh phải làm trước khi ra ngoài và khi về.
Khi vừa trọng sinh trở về, Lâm Nhiên cũng từng suy xét đến việc chuyển nhà, nhưng hỏa hoạn có thể xảy ra ở bất kỳ đâu, không thể khống chế, mà nguyên nhân vụ cháy ngày đó anh cũng không quá rõ ràng.
Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tạm thời gác lại chuyện này.
Kể từ hôm đó, anh không bao giờ hút thuốc ở nhà nữa.

Anh không mang theo bật lửa vào nhà, ngay cả những ngọn nến trong nhà cũng đều bị anh ném đi không còn cái nào.
Mà Lâm Yên Yên cũng bị anh cấm tới gần bếp.
Tắm xong, Lâm Nhiên cầm điện thoại trên đầu giường nhìn thoáng qua, mấy nhóm anh tham gia đều rất ồn ào, mỗi ngày mở ra đều là 999+ tin nhắn.

Nhưng mấy nhóm khác thì quên đi, đằng này nhóm ba người Tạ Chân, Hà Mặc còn có anh, mỗi ngày anh mở ra cũng mẹ nó 999+.
Anh không hiểu nổi, mỗi ngày hai tên ngốc này về nhà đều làm cái gì.
Lâm Nhiên ấn mở nhóm ba người ra.
Có phúc cùng hưởng, gặp nạn rời nhóm (3).
[Hướng tới biển lớn không người: A Chân, tôi gửi cậu đồ tốt, xem không?”
[Béo khỏe béo đẹp: Không xem, tôi không thích loại này.]
[Hướng tới biển lớn không người: Này cũng không thích? Mẹ nó, đôi chân kia thật sự quá hoàn mỹ.]
[Béo khỏe béo đẹp: Cậu có bệnh à? Cả ngày đi xem mấy thứ này.]
[Hướng tới biển lớn không người: Tôi đã sắp thành niên rồi, xem thì có làm sao?]
[Béo khỏe béo đẹp: Cậu tự mình nghĩ xem, người bình thường sẽ đi xem mấy thứ kia sao?]
[Hướng tới biển lớn không người: Tôi đây cứ gửi lại một lần lại một lần, tôi và cậu nói, nếu cậu không xem thì đêm nay đừng hòng ngủ.

Tôi lái xe đến cửa hàng tìm cậu, hôm nay cậu bắt buộc phải xem cho tôi.]
[Hướng tới biển lớn không người: Video.]
[Béo khỏe béo đẹp: Cậu thật sự có bệnh!]
Lâm Nhiên cau mày ấn mở video, trong là một người đàn ôn mặc áo blouse đang ngồi xổm trên đất nhìn một con cú mèo, sau khi lớp lông dày nặng được vén lên, lộ ra một đôi chân cú mèo dài.

Tinh tế, cao gầy.
[Firegun: Cậu mỗi ngày về nhà không làm bài tập là vì xem mấy thứ này?]
[Hướng tới biển lớn không người: Nhiên ca, cậu nói xem, đôi chân này thế nào?]
[Firegun: Ngủ, đừng phiền.]
[Hướng tới biển lớn không người: Thế giới rộng lớn, thế nhưng không ai hiểu tôi~~~.]
Lâm Nhiên ném điện thoại lên đầu giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ.

Rèm cửa trong phòng khép kín, cửa sổ chỉ hé ra một khe hở, gió đêm mát lạnh lén lút thổi vào vài hơi.
Lâm Nhiên nhắm mắt lại.
Rõ ràng cái gì anh cũng không nghĩ, nhưng trong đầu anh lại không tự chủ mà hiện ra hình ảnh qua khung cửa sổ tối nay.

Thiếu nữ mỹ lệ cúi đầu, tóc mái đen lưa thưa, gương mặt thoạt nhìn an tĩnh mà nghiêm túc.
Dù chỉ là những trang giấy mỏng, cũng có thể thấy được sự quý trọng của cô với chúng.
Lâm Nhiên giật chăn trùm lên kín đầu, anh buồn bực trở mình.
Không biết qua bao lâu Lâm Nhiên mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Từ khi sống lại tới nay, chưa đêm nào Lâm Nhiên được ngủ ngon, mỗi ngày anh đều gặp ác mộng, trong mộng không phải là lửa lớn thì cũng là âm thanh Lâm Nhiên thét chói tai, khóc thút thít, nhưng tối nay lại không giống vậy.
Không biết có phải bởi vì sự tình phát sinh đêm nay hay không, Lâm Nhiên có một giấc mơ vô cùng kỳ lạ.
Anh ngồi trên một cái ghế dài trong công viên, ánh sáng trên đầu và ánh lấp lánh trên mặt cỏ xanh biếc nói cho anh biết, đây là một ngày vô cùng đẹp trời.
Nhưng ngay dưới thời tiết đẹp như vậy, trên mặt cỏ xanh biếc rộng lớn, cư nhiên có một con cú mèo đứng đó.

Cũng không biết là ai, phát rồ mà cạo hết lông cú mèo, khiến đôi chân dài của nó trụi lủi lộ ra.
Con cú mèo duyên dáng mà bước từng bước về phía anh, trong mắt mang theo một tia khinh miệt.
Không đợi Lâm Nhiên rời đi, trời bỗng nhiên thay đổi.
Vừa rồi ánh mặt trời còn xán lạn, nháy mắt mây đen đã giăng đầy, mưa to rơi xuống như trút nước.
Cú mèo không có lông chớp mắt đã bay đi, công viên người đến người đi trong khoảnh khắc chỉ còn lại một mình anh.

Cả người Lâm Nhiên đều ướt đẫm, nhưng anh lại giống như bị dính ở trên ghế.
Không thể động đậy.
Khung cảnh thay đổi, anh rời khỏi công viên.
Anh trở lại hẻm nhỏ, nhưng không phải hẻm nhỏ gần cổng trường.

Lâm Nhiên không nhớ rõ lắm, anh tựa như nghe thấy có tiếng người thét chói tai, nhưng khi anh chạy đến trong hẻm nhỏ lại không có ai.
Cảnh tượng trong mơ qua mơ hồ, bỗng nhiên có một đôi tay mềm mại quấn chặt lấy eo Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên bị ôm chặt lấy từ phía sau, anh theo bản năng mà buột miệng thốt ra: “Thịnh Thanh Khê.”
Người con gái sau lưng dùng giọng nói nhẹ nhàng kêu tên anh, giống như anh đã nghe thấy vô số lần: “Lâm Nhiên, Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên quay đầu nhìn lại, khuôn mặt người đó mơ hồ không rõ.

Nhưng anh lại có thể nhìn rõ cô nhẹ nhàng nhón mũi chân, tiến đến gần anh, có gì đó ấm áp mềm mại chạm đến khóe môi anh.
Là môi cô, chạm nhẹ lập tức tách ra.
Cô nỉ non hỏi anh: “Lâm Nhiên, hôn một chút được không?”

Ánh mặt trời mờ mờ.
Lâm Nhiên đen mặt tắm nước lạnh đi ra từ phòng tắm, hiện tại anh chỉ muốn xông đến nhà Hà Mặc bóp chết cậu ta, mỗi ngày ngủ không ngủ đều gửi mấy thứ linh tinh quỷ quái vào nhóm.
Chờ anh thay quần áo xong chuẩn bị ra khỏi cửa, Lâm Yên Yên còn chưa rời giường, hiện tại mới 6 giờ sáng, ngày thường Lâm Yên Yên 6 giờ rưỡi mới rời giường.

Anh không đánh thức cô bé, chỉ gửi cho cô bé một tin Wechat liền ra khỏi nhà.
Ngoài trời mưa xuân tí tách rơi xuống.
Lâm Nhiên cứ như vậy đi vào trong mưa phùn, anh chỉ lấy một cái mũ bảo hiểm.

Anh nói ngồi xe bus đưa cô đi học, nói lời liền giữ lời, buổi tối đưa cô về xong lại lái xe trở về.
6 giờ 20, Lâm Nhiên dừng xe ngay trước cửa Viện phúc lợi.
Nghe thấy tiếng xe máy, Thịnh Thanh Khê đeo balo cầm một chiếc ô hoa chạy đến, trong tay cô còn cầm một chai sữa bò.

Khi chạy đến chỗ anh cô bung ô ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi anh: “Lâm Nhiên, sao cậu lại không mặc áo mưa?”
Trên áo Lâm Nhiên dính đầy những hạt mưa nhỏ li ti, nhưng tóc lại không ướt.
Thịnh Thanh Khê nhét ô vào tay Lâm Nhiên, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra muốn lau nước trên vai áo anh.
Mà trong mắt Lâm Nhiên, Thịnh Thanh Khê lúc này giống như trong giấc mộng nhón mũi chân chậm rãi tiến lại gần anh.

Anh tựa hồ lại nghe thấy được một câu kia: “Lâm Nhiên, hôn một chút được không?”
Lâm Nhiên ma xui quỷ khiến mà đáp lại: “Muốn hôn thì hôn nhanh lên.”
Động tác của Thịnh Thanh Khê chợt dừng lại, cô khó hiểu nhìn anh một cái, như không nghe hiểu anh đang nói cái gì.
Lâm Nhiên: “……”
Mẹ nó, anh tự bế.

Mười bảy năm trên đời, Lâm Nhiên chưa từng mất mặt như vậy.

Khi anh ý thức được mình vừa nói gì với Thịnh Thanh Khê, anh không còn muốn bóp chết Hà Mặc nữa, mà muốn tự bóp chết chính mình.
Thịnh Thanh Khê nghi ngờ không biết có phải mình nghe lầm hay không, cô mím môi: “Lâm Nhiên, cậu vừa nói gì vậy?”
Lâm Nhiên trầm mặc, ngữ khí không tốt: “Tôi không nói chuyện.”
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu nhìn thấy được sự cáu kỉnh trong mắt anh, cô im lặng không nói nữa, chỉ đưa tay lau nước mưa giúp anh.

Lâm Nhiên cũng không tránh, anh cầm ô che cho cô.
Thiếu niên đứng trước mặt cô có chút khó xử, anh dời tầm mắt không dám đối diện với cô.
Đợi Thịnh Thanh Khê thu tay lại, Lâm Nhiên mới không được tự nhiên hỏi: “Cậu đã ăn sáng chưa?
Thịnh Thanh Khê gật đầu: “Còn cậu?”
Lâm Nhiên hất hất cằm: “Vậy đi chờ xe thôi, tôi đến trường ăn.

Bọn Tạ Chân sẽ mang đến.”
Lâm Nhiên không trả ô cho Thịnh Thanh Khê, mà cầm hơi nghiêng theo hướng mưa, cản lại từng đợt mưa phùn nghiêng nghiêng theo gió bay đến.

Hơn nửa người anh đều ở bên ngoài ô.
Trạm dừng chỉ có vài người đứng.
Sau khi Lâm Nhiên thu ô xong, Thịnh Thanh Khê theo thói quen mà lấy ra hai đồng tiền xu trong ví ra đưa cho anh.
Hai đồng xu sáng bóng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay nhỏ trắng nõn.

Lâm Nhiên rũ mắt nhìn, anh dùng đầu ngón tay khẽ vân vê hai đồng xu hơi lạnh, chỉ còn chút cảm xúc ấm áp lưu lại.
Lòng bàn tay cô ấy, thật mềm.
Lâm Nhiên siết chặt hai đồng xu trong tay.
Thịnh Thanh Khê thấy Lâm Nhiên nhận hai đồng xu xong thì lấy ống hút ra chuẩn bị uống sữa dâu tây, đến khi cô cắm xong ống hút động tác trong tay bỗng nhiên dừng lại, quả dâu tây đỏ tươi trên vỏ chai sữa, rất câu người.
Chuyến xe kế tiếp phải chờ mười phút nữa.

Vì thế Thịnh Thanh Khê lấy sandwich và bánh quy trong cặp sách ra, cùng với sữa tất cả đều đưa cho Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê giống hamster nhỏ đem đồ ăn đẩy hết đến trước mặt anh, anh không khỏi nhướng mày: “Cho tôi hết à? Vậy cậu ăn cái gì?”
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt: “Tôi có thể đi siêu thị với Thi Mạn.”
Lâm Nhiên: “……”
Ban đầu còn muốn cự tuyệt nhưng sau khi nghe thấy câu nói kia, Lâm Nhiên tức giận cầm lấy sandwich hung hăng mà cắn một miếng to, như thể cắn ai đó để hả giận.
Chai sữa dâu còn không to bằng bàn tay anh, anh uống hai hớp đã không còn.
Lâm Nhiên ném cái chai đi, sau đó liếc mắt nhìn cô gái nhỏ hai tay trống trơn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm anh, anh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không thể súc sinh như vậy.

Vì thế anh đưa bánh quy đến trước mặt cô: “Ăn bánh quy đi.”
Thịnh Thanh Khê nhẹ lắc đầu: “Cậu ăn đi, cậu ăn không đủ no.”
Lâm Nhiên nghĩ thầm anh cũng không phải heo, có thể ăn không đủ no sao?
Không sai, anh chính là ăn không no.
Dù cho Lâm Nhiên nói như thế nào Thịnh Thanh Khê cũng không chịu nhận, vì không để lãng phí thức ăn nên Lâm Nhiên đành phải đem bánh quy ăn hết.
Bánh quy và sandwich đều do Thịnh Lan tự mình làm, không giống với những loại trước đây Lâm Nhiên từng ăn, nhưng hương vị lại rất ngon.

Sau khi ăn xong Lâm Nhiên còn dư vị một chút.
Anh có loại cảm giác chưa đã thèm.
Thịnh Thanh Khê chờ anh ăn xong mới nói: “Lâm Nhiên, tôi không nói chuyện ngày đó với mẹ Thịnh, tôi chỉ nói là cậu tiện đường tới đón tôi đi học.

Bà nói, về sau cậu có thể đến nhà tôi cùng ăn sáng.

Cậu thấy thế nào?”
Thần sắc Lâm Nhiên hơi cứng lại, anh thấy thế nào à, anh tất nhiên là đồng ý.
Nhưng chung quy lại anh vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, cô gái nhỏ không tặng anh bộ quyền thì cũng là đưa bữa sáng cho anh.

Còn vô duyên vô cớ chắn giúp anh một gậy, anh cũng không biết phải làm cái gì mới tốt.
Lâm Nhiên nhăn mày xoa đầu.

Không biết nghĩ tới cái gì, anh buông tay ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Thịnh Thanh Khê, trao đổi đi.

Kỳ này tôi sẽ phụ trách đưa đón cậu đi học, cậu thấy sao?”
Thịnh Thanh Khê bị cái điều kiện trao đổi này làm cho ngơ ngẩn.
Ban đầu bởi vì hai ngày nay Lâm Nhiên tới đưa đón cô đi học, nên Thịnh Lan mới đưa ra ý tưởng để Lâm Nhiên ăn sáng ở đó, nhưng Lâm Nhiên lại vì cảm ơn bữa sáng của Thịnh Lan, nói sẽ đưa đón cô cả học kỳ.
Như một vòng tuần hoàn vô hạn.
Thịnh Thanh Khê cẩn thận nhìn Lâm Nhiên, mặt anh đầy thản nhiên, không thấy có chút cảm giác không thích hợp nào.
Vì thế cô bóng gió nói: “Lâm Nhiên, mỗi ngày đi lại cậu quá vất vả.

Đám người kia hẳn sẽ không tìm tới tôi đâu, Cục Công An Tây thành chỉ cách Thịnh Khai một con đường.”
Khóe môi Lâm Nhiên hơi trầm xuống, đôi mắt anh mang theo uy hiếp mãnh liệt, như là chỉ cần cô nói thêm một câu cự tuyệt anh liền nhảy lên đánh cô: “Vất vả? Tôi không biết vất vả là cái gì.”
Thịnh Thanh Khê: “……”
Rõ ràng chỉ là đưa đón hai tuần ngắn ngủi, lại đột nhiên biến thành cả một học kỳ.
Thịnh Thanh Khê chép miệng, cái hướng phát triển này sao lại có cảm giác quái quái chỗ nào.
Khi xe 113 đến gần trạm dừng, một trận gió lớn thổi qua cuốn theo mưa phùn tạt nhanh đến, Lâm Nhiên che ô cho Thịnh Thanh Khê lên xe trước, tiếng đồng xu rơi vào trong hộp vang lên thanh thúy.
Lâm Nhiên thu ô đi lên xe, anh lấy di động ra quét mã xong lập tức theo Thịnh Thanh Khê đi xuống cuối xe.
Chuyến xe thật vắng, Thịnh Thanh Khê theo thói quen ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Lâm Nhiên vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cô.
Lâm Nhiên giống với Tống Thi Mạn rất ít khi ngồi xe bus.

Sau vài lần xe quay đầu và phanh gấp ở vài trạm dừng, anh liền không thoải mái nhăn mày lại, xe này chạy cũng quá chao đảo.

Cô mỗi ngày đi học đều như vậy sao.
Dù đã biết Thịnh Thanh Khê chuyển tới Nhất Trung là vì mình, Lâm Nhiên vẫn không thể lý giải nổi, bởi đây là chuyện có khả năng rất thấp.

Nhưng trước đó cô đã tự mình nói, cô không yêu sớm.
Rốt cuộc cô đến đây là vì muốn có cái gì?
Cho đến bây giờ, cô cái gì cũng chưa có được, vẫn luôn là cô cho đi.
Hàng ghế sau chỉ có hai người bọn họ, Lâm Nhiên không nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê, anh nhìn thẳng về phía trước nói: “Thịnh Thanh Khê, cậu đến Nhất Trung rất vui vẻ sao? So với trước kia, hiện tại cậu thật vất vả.”
Thịnh Thanh Khê nghiêng đầu, chỉ vừa nâng mắt cô đã có thể nhìn thấy sườn mặt của Lâm Nhiên.
Sườn mặt Lâm Nhiên cô đã nhìn qua vô số lần.

Trước khi tốt nghiệp cao trung, cô đã đứng trước cửa Nhất Trung nhìn anh cách một cánh cửa, căn bản không cần anh nhớ rõ cô, chỉ vài lần nhưng cô đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau khi tốt nghiệp, cô chỉ có thể nhìn anh qua vài tấm ảnh chụp.
Lâm Nhiên không thích chụp ảnh, những tấm ảnh đó đều là do người khác chụp lén được, hoặc là chụp chung với Lâm Yên Yên.
Chỉ khi chụp ảnh cùng Lâm Yên Yên, biểu tình anh mới thả lỏng đôi chút, mặt mày kiêu ngạo không thiếu nửa phần, nhưng trong ánh mắt anh lại trở nên mềm mại.
Thịnh Thanh Khê biết, dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, trong lòng Lâm Nhiên vẫn luôn có một điểm mềm mại.
Cô thích cậu thiếu niên ấy, vẫn chưa từng thay đổi.
Thịnh Thanh Khê yên lặng cong môi: “Ừm, tôi ở Nhất Trung thật sự rất vui vẻ.

Mỗi ngày ở Nhất Trung đều không giống như trước đây, Nhất Trung rất tốt, Thi Mạn rất tốt, cậu…!Cậu cũng rất tốt.”
Giống như tôi nghĩ vậy.
Hầu kết Lâm Nhiên lăn lăn: “Lúc đi học không cảm thấy vất vả sao? Hoàn cảnh và bạn học, tất cả đều lạ lẫm, mỗi ngày đi lại đều tốn nhiều thời gian như vậy, không có vấn đề gì sao?”
Thịnh Thanh Khê quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhẹ nhàng lại kiên định chậm rãi nói: “Không có vấn đề, vất vả đôi chút cũng không vấn đề.

Lâm Nhiên, tôi có việc không thể không làm.”
Lâm Nhiên rũ mắt: “Là việc rất quan trọng sao.”
Thịnh Thanh Khê hơi dừng, cô thở dài một hơi nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, rất quan trọng.”
Vô cùng quan trọng.
Gió mang theo hơi lạnh mưa phùn thổi vào bên trong xem, lông mi Thịnh Thanh Khê hơi hơi rung động, cô nắm chặt tay phải của chính mình.
Một đời này, cô muốn Lâm Nhiên được sống.
Sau đó Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên không có ai mở miệng nói chuyện, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Đến khi âm thanh nhắc nhở điểm dừng vang lên, Lâm Nhiên đứng dậy chuẩn bị đi đến cửa sau, lúc đó anh lại nói một câu giống như tối hôm qua: “Thịnh Thanh Khê, nắm lấy áo tôi đi.”
Lâm Nhiên không lập tức đi xuống, anh đang đợi.
Một lát sau, anh có thể cảm nhận được một lực rất nhỏ kéo góc áo đồng phục anh.

Tựa như có một con vật nhỏ lông xù xù nhẹ nhàng cọ cọ vào anh, trong lòng cũng lập tức trở nên mềm nhũn.
Cảm giác mềm mại và nhẹ nhàng như vậy, đến từ tay của Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên khẽ cười.

Gần như toàn bộ người ở lớp một đều phát hiện ra hôm nay Lâm Nhiên có vấn đề.
Phát hiện ea vấn đề đầu tiên chính là Tạ Chân và Hà Mặc, ngày thường giờ tự học sáng Lâm Nhiên nhất định sẽ đeo tai nghe gục đầu lên bàn ngủ hoặc nghiêng người, nhưng hôm nay anh lại đang ngẩn người.
Nếu ngẩn người bình thường thì không nói, nhưng anh lại nhìn hai đồng xu đến ngốc.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy Lâm Nhiên có tiền lẻ trong người.

Huống chi mấy năm nay, hình thức quét mã trả tiền phát triển chóng mặt, rất nhiều người trẻ tuổi đều không mang theo tiền mặt, ngay cả những đứa trẻ hát rong đường phố cũng không quên dán cái mã QR bên cạnh.
Người tiếp theo phát hiện Lâm Nhiên không thích hợp chính là đại biểu môn đến thu bài tập.
Đại biểu môn đáng thương bị Lâm Nhiên gọi lại, cậu ta sợ đến thiếu chút nữa ném hết bài tập trong tay chạy lấy người, cậu ta lắp bắp hỏi: “Nhiên…!Nhiên ca, cậu có chuyện gì sao?”
Lâm Nhiên vẻ mặt đứng đắn nhìn cậu ta hỏi: “Ngày nào chúng ta cũng có bài tập sao?”
Đại biểu môn khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng: “Đúng vậy…!Nhưng mà Nhiên ca anh yên tâm đi, trước nay bọn em chưa từng ghi lỗi anh.

Kỳ thật nếu giáo viên biết, cũng sẽ không nói gì anh đâu.”
Bọn họ chỉ cần anh ngoan ngoãn đừng đánh nhau là được rồi.
Lâm Nhiên nghe xong gật gật đầu: “Có bài tập rất tốt.”
Đại biểu môn: “……”
Thấy Lâm Nhiên đã hỏi xong, cậu lập tức chạy đi, sợ Lâm Nhiên lại gọi cậu quay lại.
Cuối cùng phát hiện Lâm Nhiên không thích hợp là lão Khuất chủ nhiệm lớp họ, lão Khuất là một người hiền lành, tốt đến rối tinh rối mù.

Lần Lâm Nhiên thiếu chút nữa bị thôi học kia, chính là lão Khuất bảo hộ anh kỹ càng.
Ở trong mắt ông, mỗi học sinh ở lớp một đều là đứa trẻ tốt.
Cũng vì điều này, nên quan hệ giữa ông với học sinh rất tốt, ngày thường họ không gọi thầy Khuất, mà đều một tiếng lại một tiếng lão Khuất lão Khuất mà kêu.
Vừa kết thúc giờ tự học sớm, Lâm Nhiên đã chạy đến văn phòng tìm lão Khuất, lão Khuất đang ăn sáng với hai cái bánh bao, trên bàn còn đặt một cốc sữa đậu nành.

Lâm Nhiên thấy không khỏi chế nhạo nói: “Lão Khuất, sư mẫu không làm bữa sáng cho thầy sao?”

Lão Khuất trừng mắt nhìn anh một cái: “Sư mẫu em đi du lịch, mỗi ngày ta đều phải ăn bánh bao ở chỗ này đây.”
Lão Khuất đem bánh bao đặt sang bên cạnh, uống một hớp sữa đậu nành ấm.

Ông chậm rãi thở ra, cả người sảng khoái mà dựa vào trên ghế nói: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Lâm Nhiên cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Lão Khuất, lớp chúng ta có danh ngạch phòng tự học không? Cho em một cái đi.”
Lão Khuất nghe vậy sửng sốt, ông lấy kính trên bàn đeo vào, nghiêm túc mà xem xét Lâm Nhiên một lần, xác định trước mắt chính xác là Lâm Nhiên ông mới tháo kính xuống.
Lão Khuất ngờ vực nói: “Em muốn cái này làm gì? Ngày thường ở lớp em cũng không học tập, đi phòng tự học chắc cũng chẳng học đâu.

Chẳng lẽ có học sinh tốt nào ở đó chọc tới em sao?”
Lâm Nhiên mặt đầy hắc tuyến mà nghe lão Khuất càng nói càng thái quá.
Lâm Nhiên nhịn không được giải thích nói: “Em chính là đi học tập.”
Lão Khuất nghe xong nghẹn hồi lâu vẫn chưa thể nói tiếp.
Lão Khuất nhăn mặt suy nghĩ nửa ngày, thương lượng nói với Lâm Nhiên: “Chờ khối 12 thi thử lần hai xong chính là đợt kiểm tra hàng tháng của khối chúng ta, nếu em thi được vào top 300, ta liền mặt dày đi xin giúp em một cái.”
Lâm Nhiên: “……?”
Toàn bộ khối 11 mẹ nó cũng chỉ có 307 học sinh, thêm Thịnh Thanh Khê mới chuyển đến là 308 học sinh.
Lão Khuất đây là khinh thường ai đấy?
Thật ra chuyện này cũng không thể trách lão Khuất.

Lâm Nhiên từ khi vào trường mỗi lần kiểm tra thi cử đến cái tên cũng lười viết, đến khi giám thị thu bài đều thiếu bài của anh.
Lúc người đến hỏi lão Khuất, ông cũng vô cùng tri kỷ nói anh là vì suy nghĩ đến điểm trung bình lớp họ.
Nhưng Lâm Nhiên đâu, mỗi lần kiểm tra đều đi, đi đến đều nằm bò ngủ.
Lão Khuất thường xuyên qua lại cũng hiểu chiêu số của anh, ông chỉ mong tiểu tổ tông này không gây chuyện là được.

Cái gì mà thi hay không thi, đều là chuyện nhỏ.
Ông cũng không hy vọng đến ngày Lâm Nhiên lãng tử quay đầu.
Nhưng khi lão Khuất phát hiện nếu thật sự có ngày này, ông lại vui mừng hơn hết so bất kỳ với ai.
Nếu một cái danh ngạch phòng tự học có thể làm Lâm Nhiên đặt tâm tư vào học tập, thì anh muốn hai cái cũng được, cùng lắm thì ông không cần cái mặt già này, bê thêm một cái bàn vào phòng tự học.
Nghĩ đến đây lão Khuất không khỏi dặn dò nhiều thêm một câu: “Những đứa trẻ trong phòng tự học đều là những đứa trẻ tốt, nếu đến đó em đừng dọa đến chúng.”
Lâm Nhiên: “…!Em là đi để học.”
Lão Khuất nghe xong xua xua tay: “Đã biết đã biết, biết em là đi học.

Nhanh chóng trở về lớp đi, lập tức học tập.

Đúng rồi, mấy ngày nay sao lại ở hết tiết cuối cùng, không đi đón em gái nữa sao?”
Lâm Nhiên trước đây đã đánh tiếng qua với lão Khuất, miễn cho những giáo viên tìm phiền toái đến ông.
Lâm Nhiên xoay người đi ra khỏi văn phòng, đưa lưng về phía lão Khuất vẫy vẫy tay: “Em không đi nữa, sẽ có người đón con bé.”

Lâm Nhiên có vấn đề cũng không biến mất theo buổi sáng kết thúc, sau khi anh trở lại lớp học, vẫn như cũ mà nhìn hai đồng tiền xu trên bàn như bảo bối, như thể hận không thể nhìn ra một đóa hoa vậy.
Một đồng sản xuất 2009, một đồng sản xuất năm 2018.
Hà Mặc liếc nhìn Lâm Nhiên một cái, không phải bị bệnh rồi đi?
Tan học buổi sáng.
Bởi vì Lâm Nhiên không cần đi bồi Lâm Yên Yên ăn cơm, Hà Mặc và Tạ Chân liền lôi kéo Lâm Nhiên đến nhà ăn ăn cơm.
Lâm Nhiên lười nhác đi phía sau Hà Mặc và Tạ Chân đến nhà ăn, bên cạnh không ngừng có người chạy vội vượt qua bọn họ, bọn họ cũng không thèm để ý, cứ như vậy chậm rì rì mà đi.
Vừa mới đi đến khúc cua tầng một, Hà Mặc đã tinh mắt nhìn thấy Tống Thi Mạn cùng Thịnh Thanh Khê, và học bá hạng nhất đi theo sau hai cô gái nhỏ.
Ba người họ đang nói chuyện gì đó.
Hà Mặc ngoái đầu về đằng sau, dùng ánh mắt ám chỉ Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên hoàn toàn nhìn không hiểu ánh mắt người mỗi ngày đều xem video cú mèo này, anh không kiên nhẫn nói: “Tôi không phải cú mèo, không biết cậu có ý tứ gì, có chuyện mau nói.”
Tạ Chân ở một bên cười ầm lên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Hiện tại Hà Mặc vô cùng muốn mắng người, nhưng cậu nhẫn nhục vì chuyện lớn, buồn bực nói: “Nhiên ca, tiên nữ ở phía trước kìa.”
Nghe vậy Lâm Nhiên mới nhấc lên mí mắt lướt qua đám người phía trước.
Phía trước Tống Thi Mạn kéo tay Thịnh Thanh Khê, cô ấy cười duỗi tay véo mặt Thịnh Thanh Khê, không biết cô ấy nói cái gì, Cố Minh Tễ cùng Thịnh Thanh Khê đều nở nụ cười.
Nhìn ba người họ có vẻ rất hòa hợp.
Lâm Nhiên sắc mặt âm trầm, vật nhỏ kia cười xinh đẹp như vậy cho ai xem chứ?
Lâm Nhiên tiến lên phía trước nói: “Các cậu tự ăn đi.”
Nói xong anh liền rời đi.
Nửa giờ sau.
Thịnh Thanh Khê ăn cơm xong thì cùng Tống Thi Mạn đi bộ một vòng quanh sân thể dục, mới lên tầng về lớp học, vừa đi vào từ cửa sau đã có người lén nhìn cô vài lần.

Cô cũng không để ý đến, đi một mạch đến chỗ ngồi.
Nhưng khi ánh mắt Thịnh Thanh Khê nhìn đến chỗ ngồi, cô bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Bởi vì bàn học trước đó chỉ đặt sách vở và sổ ghi chép, hiện giờ lại đặt đầy đồ ăn vặt, đủ loại đồ ăn vặt xếp ở trên bàn cô tạo thành một cái núi nhỏ.

Đây còn chưa phải tất cả, khi cô đi đến nơi mới phát hiện trên ghế cũng chất đầy.
Trần Di ngẩng đầu nhỏ giọng nhắc nhở: “Thịnh Thanh Khê, là Lâm Nhiên đem tới đây.”
Mười phút trước, hai tay Lâm Nhiên cầm theo hai túi tràn đầy đồ ăn vặt nghênh ngang đi vào lớp sáu.

Anh còn đặc biệt thân thiện hỏi một câu, Thịnh Thanh Khê ngồi ở chỗ nào.
Anh không phải để túi rồi rời đi luôn, mà còn xếp cái tạo thành hình gì đó, loay hoay một lúc sau đó tự mình vừa lòng mà chụp một tấm ảnh bàn học của Thịnh Thanh Khê.
Sau khi chụp xong, Lâm Nhiên một câu cũng không nói liền rời đi.
Thịnh Thanh Khê nhìn chỗ ngồi chất đầy đồ ăn vặt của cô, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Cô suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi tìm Lâm Nhiên.
Khi Thịnh Thanh Khê chạy đến lớp một, bên trong rất ít người.

Cô thăm dò nhìn thoáng qua, Lâm Nhiên đang ngồi tại chỗ mình, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.
Thịnh Thanh Khê đi đến cửa sau, thử gọi anh một tiếng: “Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên lập tức quay đầu nhìn cô.
Lâm Nhiên ở chỗ này chờ cô một lát, lúc này thấy cô tìm đến cũng không có gì ngoài ý muốn.

Nhưng giờ phút này tâm tình anh không tốt, biết trước nay Thịnh Thanh Khê vẫn luôn thuận theo anh, nên anh theo bản năng bộc phát một ít tính tình.
Anh ngồi im không nhúc nhích, anh nhìn cô một cái ngoắc tay: “Vào đây.”
Thịnh Thanh Khê: “……”
Qua mấy ngày, Lâm Nhiên cũng đã hiểu không sai biệt lắm tính tình của Thịnh Thanh Khê, cô gái nhỏ trong học tập rất thông minh nhưng ở phương diện xã giao lại dốt đặc cán mai, ở trường học cũng thành thật tuân thủ nội quy trường học, từ nhỏ đến lớn phỏng chừng chưa từng làm ra chuyện gì khác người.
Cho đến hiện tại chuyện khác người duy nhất cô làm có lẽ chính là thích anh.
Lâm Nhiên lúc này lại đặc biệt muốn khi dễ cô.
Hai người đối diện giằng co trong chốc lát, Lâm Nhiên nhìn trong ánh mắt cô mang theo chút bất an, bỗng nhiên lại mềm lòng.

Anh tự mắng chính mình, Lâm Nhiên mày còn là người sao?
Nhưng lúc anh vừa định đứng dậy, Thịnh Thanh Khê, người vẫn luôn thăm dò nhìn anh, lại nhẹ nhàng bước chân đi đến.
Cô đi đến cạnh bàn anh thì dừng lại, cũng không ngồi xuống ghế, cứ như vậy mà rũ mắt an tĩnh nhìn anh.
Cô lại nhỏ giọng gọi tên anh lần nữa: “Lâm Nhiên.”
Động tác của Lâm Nhiên dừng lại, đôi mắt hơi tối lại.
Cô càng ngoan như vậy anh lại càng muốn khi dễ cô.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên chỗ bàn trống, Lâm Nhiên khép hờ mắt, giọng nói khàn khàn: “Ngồi xuống đi.”
Thịnh Thanh Khê biết anh vẫn luôn không có người ngồi cạnh, nên cô chỉ do dự trong chốc lát liền ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống cô liền thuận miệng nói: “Lâm Nhiên, tôi không cần nhiều đồ ăn vặt như vậy.

Tôi mang tới đây cho các cậu ăn nhé, hai người bạn kia của cậu không phải đều thích ăn sao?”
Lâm Nhiên hơi câu môi, như trêu đùa hỏi: “Sao cậu biết bọn họ thích ăn? Bọn họ không thích ăn, tôi là mua cho cậu ăn.”
Thịnh Thanh Khê mím môi: “Dù sao tôi cũng không muốn.”
Lâm Nhiên nhìn dáng vẻ quật cường lúc này của cô liền muốn trêu chọc một chút: “Cậu vì sao lại không muốn?”
Tiếp theo anh liền dùng tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt cô, xem cô còn có thể nói ra được cái lý do gì.
Thịnh Thanh Khê suy nghĩ hồi lâu, ấn đường non mịn nhợt nhạt nhăn lại.
Một phút sau, Lâm Nhiên trơ mắt nhìn Thịnh Thanh Khê vẻ mặt nghiêm túc còn cảm thấy mình vô cùng có đạo lý mà nói: “Bởi vì tôi không biết phân loại rác, Lâm Nhiên, tôi không thể liên lụy đến điểm thi đua của lớp.”
Lâm Nhiên: “……”
Nghẹn nửa ngày liền nghẹn ra cho anh một cái lý do như vậy?
_____
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ chạm một chút vào cằm như vậy sao có thể tính là hôn hôn!
Các người còn có chí khí hay không!!!!!
~Hết đốt cháy 19~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.