Bạn đang đọc Lãnh Vương Phi – Chương 7: Lần Đầu Gặp Gỡ
“Tỷ tỷ đi qua chỗ kia đi, có xiếc kìa” Tiểu Tâm lúc đầu còn e ngại tỷ nhà mình xuất đầu lộ diện bên ngoài sau thì chơi quên trời đất.
Thậm chí còn lôi kéo Lãnh Băng Châu tham gia trò vui.
“Được rồi, được rồi…muội xem là ai nói ta không nên đi bộ, giờ xem chơi vui hơn cả ta” Lãnh Băng Châu gõ nhẹ tráng tiểu Tâm.
Tuy nói vậy nhưng cô cũng cảm nhận được sự vui vẻ trong đó, tuy có hơi ồn ào nhưng mà rất tự do, không như kiếp trước.
“Kẹo hồ lô đây….hồ lô ngào đường đây”
Tiếng rau của ông lão bán kẹo thu hút Lãnh Băng Châu, mục đích cô ra đây là vì món này, về cổ đại phải ăn thử một lần cho biết.
Lãnh Băng Châu bước đến gần chỗ ông lão nhìn mấy cây kẹo, sau đó lấy bạc ra mua hai xâu.
“Mẫu thân con cũng muốn ăn” Đột nhiên có tiếng một tiểu cô nương vang lên.
Lãnh Băng Châu nhìn sang thì thấy một bé gái khoảng bốn hay năm tuổi gì đó đang được mẫu thân dắt tay, gương mặt vô cùng khả ái, đôi mắt tròn xoe long lanh.
Lãnh Băng Châu vừa nhìn liền có hảo cảm với bé.
Nhìn cách ăn mặt tuy đơn giản nhưng chất liệu y phục thì lại là lụa thượng hạng, vừa nhìn là biết gia thế không bình thường.
Trùng hợp hai cây kẹo lúc nảy cũng là hai cây cuối cùng.
Mẫu thân cô bé lúng túng nhìn Lãnh Băng Châu “Tiểu thư, cô có thể bán lại cho ta một xâu kẹo không”
Lãnh Băng Châu không đáp lời của phu nhân mà nhìn cô bé.
“Tiểu muội muội, muội tên gì” Lãnh Băng Châu ngồi xuống đối diện cô bé, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“Muội tên Yên Yên….thần tiên tỷ tỷ muội muốn ăn kẹo tỷ bán lại cho muội được không, mẫu thân muội sẽ trả lại ngân lượng cho tỷ” Cô bé mở to đôi mắt nhìn Lãnh Băng Châu, tỷ tỷ trước mặt thật xinh đẹp, cho dù mang mạng che nhưng bé biết tỷ ấy nhất định là tiên nữ.
“Tỷ tên Băng Châu…muội cứ gọi là Châu tỷ hoặc tỷ tỷ là được rồi, xâu kẹo này tỷ tặng muội làm quà gặp mặt được không” Lãnh Băng Châu giọng nói không tự chủ dịu dàng vô cùng, cô vuốt nhẹ tóc cô bé rồi đưa bé xâu kẹo.
“Thật ngại quá, đa tạ tiểu thư” Mẫu thân cô bé thấy vậy liền lên tiếng, trong lòng không khỏi cảm thán không biết tiểu thư khuê cát nhà ai lại đẹp người đẹp nết thế này.
“Không có gì, phu nhân đừng khách sáo, ta rất thích muội ấy….rất khả ái xem như là làm quen đi” Lãnh Băng Châu đứng lên nhẹ giọng nói.
“Tỷ tỷ muội cũng rất thích tỷ, tỷ rất giống tiên nữ trên trời” Yên Yên kéo tay của Lãnh Băng Châu cất giọng đầy trong trẻo.
“Muội thấy tiên nữ rồi à” Mắt Lãnh Băng Châu nhiễm ý cười, đúng là đứa trẻ làm người ta yêu thích.
“Chưa thấy, nhưng muội biết tiên nữ rất đẹp, sau này muội sẽ gọi tỷ là thần tiên tỷ tỷ”.
Yên Yên vô cùng vui vẻ nói.
“Được….được đều nghe muội, sao này Yên Yên cũng sẽ xinh đẹp” Đúng là trẻ con làm người yêu thích, cô đặc biệt thích sự ngây thơ, hồn nhiên ở chúng.
“Yên nhi có tỷ rồi quên luôn mẫu thân rồi”.
Mẫu thân Yên Yên lên tiếng trêu ghẹo.
“Không có…không có…Yên Yên thích mẫu thân nhất, cũng thích thần tiên tỷ tỷ” Yên Yên nói xong câu đầu còn không quên nói thêm câu sao.
Cả hai người nghe vậy bật cười, ý cười chỉ nhàn nhạc lên ánh mắt Lãnh Băng Châu, tiếng cười thoảng như có như không bên dưới mạng che cũng đủ làm người ngơ ngẩn.
“Tỷ Tỷ cười thật đẹp” Yên Yên giương ánh mắt ngây thơ nhìn Lãnh Băng Châu.
Cô bé ngẩn người nhìn mà quên cả cây kẹo đang ăn dỡ.
“Kẹo của muội kìa” Lãnh Băng Châu thấy cô bé ngẩn người lên tiếng nhắc nhở.
Cùng lúc đó ở một nơi gần đó cũng có người nhìn nụ cười của Lãnh Băng Châu mà thất thần.
“Huynh định giải quyết sao” Thẩm Tuệ gấp lại cây quạt rồi quăng lại vấn đề cho Long Quân Thương.
“Quân Thương huynh nhìn gì đó” Thấy Long Quân Thương không trả lời y nhìn lại thì thấy tên bằng hữu của mình đang nhìn gì đó thất thần.
“Không có gì, đã có gan đụng đến Tuyệt Tình cung vậy thì làm theo cách cũ” Long Quân Thương thu hồi suy nghĩ của mình mà nhàn nhạc lên tiếng.
Không ngờ mình lại mất tập trung, mà lí do còn là vì cô gái bên dưới.
Đây là lần đầu tiên có người làm y quan sát suốt một canh giờ mà không biết chán, đúng là thú vị.
Lúc nãy sau khi rời đi gặp Thẩm Tuệ y theo thói quen ngồi cạnh cửa sổ, thật không ngờ lại bắt gặp một thân bạch y giữ đang đi dạo dưới phố.
Càng không ngờ hơn là y cứ như vậy mà quan sát nàng ấy suốt một canh giờ không hề phát giác.
“Long Quân Thương a Long Quân Thương…bản công tử cứ nghĩ huynh sẽ không động lòng phàm sau đó thì phi thăng luôn.
Thật không ngờ có ngày Tuyệt Tình cung chủ lại có thể thất thần vì một mỹ nhân a” Vì cứ thấy Long Quân Thương cứ nhìn xuống phố nên sau khi bàn xong chuyện Thẩm Tuệ cũng không nén nổi tò mò đến bên cửa nhìn xuống.
Thật không ngờ đúng là khám phá ra điều thú vị a.
“Nói xong chưa” Long Quân Thương cất tiếng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn Thẩm Tuệ, trên môi câu lên một nụ cười như có như không.
Thẩm Tuệ chỉ thấy sống lưng lạnh toát, nhưng để có cơ hội trêu chọc Long Quân Thương đúng là ngàn năm có một, vì vậy y không sợ chết mà nói tiếp
“Vẫn chưa a…huynh nếu thích thì thú về đi, chắc chắn Tuyệt Tình cung sẽ vô cùng vui mừng, còn nữa ta nghĩ sẽ làm chết trái tim hàng ngàn thiếu nữ” Cho dù có bị chỉnh chết thì cũng vô cùng xứng đáng.
“Chuyến đi miêu cương này ta sẽ để Vân Hàn đi”.
Long Quân Thương nhàn nhạc nói ra câu nói như sét đánh ngang tai Thẩm Tuệ.
“Đừng mà….ta sai rồi….ta sai rồi….huynh đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta, bọn ta vừa mới xác định quan hệ huynh không được để nàng ấy đi” Thẩm Tuệ khóc không ra nước mắt
thà rằng cho hắn ăn mấy thứ thuốc kì quái còn hơn là chia ươn rẽ thúy thế này.
Khó khăn lắm mới lừa được người tới tay sao có thể để nàng ấy đi.
Chưa kể miêu cương là chỗ nào chứ, vừa nghĩ đến thôi mà long tơ trên người y dựng hết cả lên.
( Tử Nhi: Miêu cương là nơi có nhiều côn trùng, mà anh Tuệ thì best sợ côn trùng).
“Lúc nãy ta bảo Ám Nhị đi thông báo rồi” Long Quân Thương nhấp một ngụm trà nhìn bằng hữu mình đang khóc lóc than vãn.
“Huynh là đồ vô lương tâm….chia rẽ uyên ương….nhất định sẽ không có kết cục tốt” Thẩm Tuệ vô cùng bất lực, sao y lại dại dột trêu chọc tên này chứ, đi Miêu Cương tìm người thì không dám, nhưng ở nhà thì lại không được đúng là số khổ mà.
Trên phố
“Tỷ tỷ nãy giờ tỷ đi đâu làm muội tìm cả một vòng” Tiểu Tâm thở dóc chạy đến bên Lãnh Băng Châu, khi nãy đứng xem xiếc một lúc quay lại không thấy tỷ nhà mình làm cô sợ hết hồn.
Cũng may là chỉ đi lạc chứ không sao.
” Tỷ ấy ở đây chơi với muội” Yên Yên lên tiếng
cả ba đang ngồi ở quán hoành thánh nhỏ ven đường, vì Yên Yên vô cùng thích thần tiên tỷ tỷ nên cứ quyến luyến không chịu đi, Lãnh Băng Châu cũng thích tiểu bằng hữu này nên cả ba vào quán gần đó ngồi nói chuyện.
“Tỷ đây là”.
Tiểu Tâm ngạc nhiên nhìn cô bé và vị phu nhân trước mặt.
“Họ là bằng hữu ta mới quen” Lãnh Băng Châu trả lời
“Tỷ làm muội lo muốn chết, cứ sợ tỷ xảy ra chuyện” Tiểu Tâm phồng má oán trách.
“Là ai ham chơi quên cả ta”.
Lãnh Băng Châu cất tiếng hỏi.
“Tỷ…lần sau muội không thế” Tiểu Tâm ngay lập tức trở nên chân chó.
“haha…vị tiểu tỷ tỷ này thay đổi sắc mặt thật nhanh” Yên Yên tựa vào lòng mẫu thân cười nghiêng ngã.
“Không được trêu tỷ” Tiểu Tâm bĩu môi nhìn Yên Yên.
“Thôi được rồi…nhìn hai muội xem” Lãnh Băng Châu lên tiếng can thiệp.
“Tỷ chúng ta trở lại Hiên Mãn lâu đi” Tiểu Tâm chớp chớp mắt nhìn Lãnh Băng Châu.
“Được rồi…phu nhân và Yên Yên đi cùng đi” Lãnh Băng Châu cất lời mời
“Không cần chúng tôi phải về rồi, Yên Yên tạm biệt tỷ đi con” vị phu nhân kéo tay con mình tạm biệt
“Tạm biệt hai tỷ, hôm khác Yên Yên sẽ tìm hai tỷ” Yên Yên vẫy tay với hai người
“Tạm biệt” Cả hai người vẫy tay lại với Yên yên.
“Cẩn thận” Bỗng có tiếng hét thất thanh
chỉ thấy một chậu hoa từ phía trên đang rơi xuống chỗ mẹ con Yên Yên, Lãnh Băng Châu không kịp suy nghĩ lao ngay ra chỗ hai người và đẩy họ ra, cô thì ngã vào một vòng tay ấm áp.
Khi định thần lại chỉ thấy mẹ con Yên Yên vẫn bình an đứng đó được một nam nhân bạch y bảo vệ, chậu hoa thì vỡ tan tành văng khấp nơi, còn cô thì được một người nam nhân hắc y ôm vào lòng, mùi hương hoa mai thanh nhã của nam nhân quẩn quanh ngay chóp mũi.
“Tỷ tỷ”
“Tiểu thư”
“Tỷ”
Ba tiếng gọi đồng loạt vang lên, Lãnh Băng Châu ngay lập tức rời khỏi người sau lưng mình.
“Ta không sao, mọi người có sao không” Lãnh Băng Châu quay sang hỏi.
“Chúng tôi không sao” ba người trả lời
“Đa tạ đã giúp đỡ” Lãnh Băng Châu quay sang nam nhân bên cạnh, hắc y viền chỉ vàng, mặt đeo mặt nạ, đôi mắt sâu tĩnh lặng.
“Nàng có sao không” Long Quân Thương lên tiếng hỏi, y không phát giác ra giọng mình đã dịu đi rất nhiều.
“Không sao, đa tạ công tử” Lãnh Băng Châu nhàn nhạc đáp.
“Đó có phải là Tuyệt Tình cung chủ không”
“Hắc y hoa mai, mặt nạ vàng đúng là Tuyệt Tình cung chủ rồi”
“Thật là anh tuấn”
“Lúc nãy cô có thấy ngài ấy xuất chiêu không”
“Ganh tị với cô gái đó quá”
“Chẳng phải nói ngày ấy không gần người lạ sao”
Mọi người sau khi hồi thần lập tức quay qua bàn tán xôn xao về Tuyệt Tình cung chủ, đây lầ phu quân trong mọng của nhiều thiếu nữ.
Tuy chưa bao giờ lộ mặt nhưng nghe mọi người đồn vô cùng anh tuấn, Tuyệt Tình cung có cơ sở vô cùng lớn, nắm mạch máu kinh tế của nhiều quốc gia.
Chẳng những vậy địa vị trên giang hồ vô cùng lớn, đến hoàng đế còn kiên nể vài phần.
Nhưng vị cung chủ này rất ít xuất hiện hôm nay đúng thật là may mắn mà..