Lãnh Vương Phi

Chương 6: Chỗ Dựa


Bạn đang đọc Lãnh Vương Phi – Chương 6: Chỗ Dựa


Sau khi ở lại bồi cơm ngoại tổ mẫu và cữu cữu, Lãnh Băng Châu trong cái nhìn quyến luyến của hai người mà lên xe ngựa ra về.
Ngồi trên xe ngựa Lãnh Băng Châu nghĩ về lời của ngoại tổ mẫu và cửu cửu trước khi cô đi
” Châu nhi sau này con cứ làm bất cứ điều gì mình muốn, ai ức hiếp con thì cứ trị họ một trận.

Chỉ cần không làm việc đại nghịch bất đạo thì ngoại tổ mẫu và cữu cữu luôn ủng hộ con, nếu có gì chúng ta sẽ chịu, hãy nhớ con luôn còn phủ Quốc Công phía sau lưng.” Đây là lời nói làm chỗ dựa cho cô
Kiếp này xem ra cô sống lại không tệ, ít nhất vẫn luôn có người thân sau lưng làm chỗ tựa cho cô.

Cho dù phụ thân và mẫu thân kiếp này không yêu thương thì đã sao, cô chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Hôm nay cũng là lần đầu cô xuất phủ từ khi đến thế giới này, vì vậy cô không hồi phủ sớm mà bảo xa phu đánh xe đi dạo.
Đúng là không khí cổ đại a, hai bên bày bán rất nhiều hàng hóa nhưng đa phần là những rau củ hoa quả tươi, phấn son, trang sức, vải vóc,…người đi lại tấp nập tiếng rao bán và không khí vô cùng cổ kính.
Lãnh Băng Châu cảm thán, vẫn là môi trường tự nhiên tốt.

Hàng quán, tiếng rau bán, âm thanh cuộc sống, Lãnh Băng Châu nhắm mắt cảm nhận, đôi lúc ồn ào cũng không tệ.

Lần đầu tiên sau hai kiếp sống cô không bài xích âm thanh ồn ào.
“Tỷ tỷ, tỷ nghĩ gì thế” Tiểu Tâm tò mò nhìn Lãnh Băng Châu.
“Không có gì, Tiểu Tâm chúng ta xuống xe đi dạo đi” Lãnh Băng Châu trả lời
“Nhưng tỷ, bên ngoài nhiều người như vậy” Tỷ tỷ mình xinh đẹp như vậy, lại còn là tiểu thư khuê cát đi ra bên ngoài lỡ như gặp rắc rối thì sao.
“Không sao đâu bảo xa phu chọn một nơi dừng lại chúng ta đi dạo, ra phố dạo mà lại ngồi trong xe thì còn gì vui nữa” Lãnh Băng Châu lắc đầu tỏ vẻ
“Xa phu đến Hiên Mãn lâu” Tiểu Tâm quay ra dặn dò xa phu, đến đó gửi xe đặt bàn rồi đi dạo một vòng, lúc quay về là có thể vào ăn chiều rồi.

Trong lòng tiểu Tâm thầm tính toán.
Hiên Mãn lâu là quán lớn nhất trong kinh thành, thuộc bộ phận của Tuyệt Tình cung.

Giá cả một bữa cơm vô cùng đắt, đây là quán chủ yếu phục vụ cho tầng lớp quý tộc, tuy nhiên tầng một cũng sẽ phù hợp với một số gia đình bình thường.

Lúc này trên tầng cao nhất của Hiên Mãn lâu trong căn phòng được dành riêng cho một người có một nam nhân hắc y đang ngồi bên cửa sổ.
Nam nhân vận y phục đen tuyền được may từ vải thượng phẩm, viền áo là chỉ vàng thêu, trên tay áo bên phải có hình một nhành mai vàng nhỏ.


Bộ y phục thượng phẩm ôm trọn thân hình hoàn mỹ của nam nhân, mái tóc đen óng được cài bằng kim quang chi tiết hoa mai, bàn tay thon dài bưng lên tách trà nhấp nhẹ một ngụm.

Gương mặt bị che bằng một chiếc mặt nạ vàng tinh xảo, chỉ để lộ ra đôi môi mỏng và cái cằm hoàn mỹ.

Nam nhân nhìn xuống bên dưới như nhìn hết chúng sinh thiên hạ, đôi mắt đen tĩnh lặng nhưng đầy uy lực vô hình, làm không ai dám nhìn thẳng.
Ngồi đối diện là nam nhân vận thanh y, người này có gương mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt sắt bén lạnh lùng, gương mặt như một tác phẩm.

Tuy nhiên khi nhìn người đối diện thì liền nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Hai nam nhân này chính là đương kim hoàng thượng và nhị vương gia của Long Thịnh hoàng triều.

Bên ngoài đồn huynh đệ họ bất hòa, nhưng vì nhị vương gia không tranh sự đời, cơ thể hay bệnh là một tiêu dao vương chính hiệu nên hoàng đế mới giữ lại.

Long Quân Thiên khẽ lắc đầu nhìn người đối diện, cái tên đeo mặt nạ khí thế hơn cả mình ở đối diện vô dụng chỗ nào chứ, đến hoàng huynh như mình còn không nể mặt.
“Ta nói nhị đệ này, gặp hoàng huynh mà sao đệ lại đeo mặt nạ, với lại nãy giờ ta nói gì đệ có nghe không đấy, ta đã bỏ việc triều chính ra đây mà cả buổi rồi chỉ mình ta nói, đệ cũng phải nể mặt ta chứ” Long Quân Thiên oán thán
Đúng thật là, sao mẫu hậu lại bảo mình làm cái việc mai mối nguy hiểm này chứ.

Cái tên đệ đệ phúc hắc này mà khó chịu thì mình tiêu rồi.

Bởi mới nói làm vua trăm bề khó a, hết lo nước, lo dân giờ đến việc hôn sự cũng lo.

(Tử Nhi: anh vua này lạnh lùng nhưng trước mặt người thân thì hay lảm nhảm trong lòng vậy đó.

Bật mí nhỏ ổng sợ đệ mình lắm.)
“Hoàng huynh nãy giờ nói gì” Long Quân Thương im lặng cả buổi trời cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đệ…ta nói cả buổi trời uống hết hai tách trà giờ đệ hỏi ta nói gì” Đúng là tức chết mà, sao hắn lại có một đệ đệ như thế chứ.
“Huynh bỏ tấu chương không phê duyệt, ra đây uống hết hai tách trà hảo hạn của đệ giờ còn oán thán gì” Long Quân thương nhẹ nhàng đón lấy tách trà hoàng huynh mình ném qua mở miệng chọc tức người.
“Đệ nghĩ ta thiếu tiền uống hai tách trà đó sao, nếu không phải mẫu hậu cứ nói mãi ta cũng không thèm quan tâm” Long Quân Thiên chán nản nói

“Huynh không thiếu tiền mà là thiếu trà” Long Quân Thương liếc mắt nhìn hoàng huynh mình
Trà mà họ uống gọi là Ngân Sương đây là loại trà mà Long Quân Thương làm ra, tên cũng do y đặc.

Vì vậy, không phải có tiền là mua được.

Cũng chỉ có hoàng đế bệ hạ và thái hậu mới có phúc uống, vì để làm ra loại trà này vô cùng khó, cách pha cũng phải đúng và phù hợp nếu không sẽ bị hủy mất vị trà.
“Đệ không làm ta tức đệ không ăn ngon à….mà không đúng, tại sao đệ lại nói sang chuyện khác, ta đang nói chuyện hôn sự của đệ mà.

Mẫu hậu đã nói rồi nếu trong tháng này đệ không chọn được mẫu hậu sẽ ban hôn cho đệ” Cuối cùng cũng có cái để bắt ép đệ ấy, hoàng đế bệ hạ cười thầm trong lòng.
“Huynh về nói mẫu hậu đệ sẽ suy nghĩ” Long Quân Thương đau đầu, sao mẫu hậu cứ bám riết không buông vấn đề này như thế.
“Đệ còn suy nghĩ cái gì, mau thành thân đi.

Được rồi ta đi trước” Long Quân Thiên vỗ vai đệ đệ mình rồi xoay người đi mất.
Long Quân Thương mân mê tách trà nhìn xuống đường, một chiếc xe ngựa không lớn không nhỏ có kí hiệu phủ thừa tướng đầy trang nhã dừng lại ở cổng Hiên Mãn lâu.

Tấm rèm được vén lên, một cô gái tầm 14, 15 tuổi bước xuống.

Cô gái mặc y phục thượng phẩm gương mặt thanh tú động lòng người nên rất nhiều người nhìn, tò mò không biết là vị tiểu thư nào của thừa tướng phủ.

Nhưng sau đó cô gái đó lại đưa tay ra đỡ một người khác, mọi người chỉ có im lặng nhìn người còn lại bước xuống xe.

Bạch y phiêu dật không nhiễm bụi trần, gương mặt với mạng che nhưng chỉ nhìn khí chất đã biết đây là một mỹ nhân khuynh nước, khuynh thành.

Đôi mắt đen tuyền tĩnh lặng, cô hững hờ đi vào Hiên Mãn lâu trước ánh mắt đánh giá của mọi người.

Bỗng có người chợt lên tiếng:
“Đó chẳng lẽ là đại tiểu thư của thừa tướng phủ”.


Một câu nói đánh tan sự im lặng.

“Thì ra là đại tiểu thư”
“Cô ấy không phải bị hủy dung sao”
“Mọi người không thấy cô ấy mang mạng che à”
“Nghe nói còn không được sủng ái”
“Thì đó mặt như vậy…”
Một câu nói dấy lên nhiều lời bàn tán, tiểu Tâm tức đỏ bừng mặt
“Mấy người” Tiểu Tâm tức tối nhìn mọi người xung quanh
“Vào thôi”.

Lãnh Băng Châu kéo tiểu Tâm đi vào, với cô việc bọn họ bàn tán cứ như mây khói không quan trọng.

Trãi qua một kiếp người lòng cô ngày càng nguội lạnh.
“Đúng là không biết xấu hổ, còn dám mang gương mặt đó ra đường, suýt nữa ta đã bị lừa.

Cóc mà giả thiên nga.” một kẻ gần đó bỗng lớn tiếng
“Vậy sao” Vốn dĩ Lãnh Băng Châu đã bước qua cửa Hiên Mãn lâu nhưng đột nhiên dừng bước rồi nhàn nhạc thốt lên hai tiếng.
cô xoay người đôi mắt tĩnh lặng nhìn thẳng vào kẻ vừa lên tiếng.

Không ai biết cô muốn làm gì, nhưng tất cả đều cảm thấy lạnh sống lưng mà im lặng.

Không khí chỉ vì hai từ của Lãnh Băng Châu mà chùn xuống.

Tên lúc nãy thấy thế tự trách mình không có tiền đồ nên lại lớn tiếng.
“Nói không đúng sao, cô quả thật là xấu nữ mà” giọng nói có chút chột dạ vang lên
“Là ta kêu các người khen sao, là ta nói gì các người sao.

Ta mang mạng che là việc của ta, cũng không nhờ các người khen là thiên nga, là ai không có mắt nhìn để rồi nói ta dối trá” Lãnh Băng Châu lướt mắt nhẹ qua những người ở đây.
“Còn nữa ta ra đường là việc của ta, không cần bất cứ ai cho phép.

Các ngươi cũng không đủ quyền hạn cản trở ta.


Nhớ kĩ ta là đại tiểu thư thừa tướng phủ.” Từng câu từng chữ làm mọi người xung quanh như có áp lực, tuy không mắng chửi nặng lời, không thể hiện quyền thế nhưng lời nói nhẹ như gió đó làm họ tỉnh ngộ.

Đúng là bản thân tự chuốc phiền phức mà, tất cả không ai bảo ai mà xấu hổ bỏ đi.
Cùng lúc đó Long Quân Thương đứng trên lầu vô tình chứng kiến hết cảnh này khóe miệng khẽ nâng lên.
“Tiểu nhị chuẩn bị một giang phòng riêng và các món ăn ngon chút nữa tiểu thư nhà ta quay lại” Tiểu Tâm dặn dò tiểu nhị
“Tỷ mình chọn phòng ở đâu” sau đó cô quay qua nhìn Lãnh Băng Châu
“Yên tĩnh là được” Lãnh Băng Châu đánh giá xung quanh, cô khá hài lòng về cách trang trí ở đây.
Trang nhã nhưng không kém phần cao quý.

Có sự yên tĩnh thoải mái, đặc biệt có khu dành riêng cho những gia đình bình thường ở lầu một.

Khi vào cô còn hài lòng với tiểu nhị ở đây, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Đối xử với mọi người như nhau.

Xem ra lão bản nơi này rất biết cách quản lí, hơn hết thì nơi đây cho dù đắt vẫn đông khách do thức ăn nơi đây nghe nói ngự trù còn chào thua.
“Khách quan ngày còn căn dặn gì nữa không” Tiểu nhị hỏi
“Cứ mang trà ngon nhất của nơi đây, nhưng đừng pha trước mang dụng cụ lên ta tự pha”Lãnh Băng Châu lên tiếng căn dặn.
kiếp trước trà là sở thích của cô, kiếp này vẫn vậy.

Cô thích cảm giác tự pha trà rồi tự thưởng thức.

Sau khi căn dặn cô xoay người ra cửa, đến lúc đi dạo rồi.
“Ám nhất, chuẩn bị căn phòng chữ thiên cho đại tiểu thư thừa tướng phủ.

Còn nữa mang Ngân Sương và bộ trà cụ tốt nhất vào đó.” Long Quân Thương căn dặn xong rồi dùng kinh công biến mất.

Xem ra sẽ có vài chuyện thú vị rồi đây.
Long Quân Thương: tại sao bây giờ ta mới xuất hiện
Tử Nhi: tại vì lúc trước tôi quên mất ngài a
Long Quân Thương*cười*: chọn đao hay kiếm
Tử Nhi: tiểu nhân sai rồi (0-0).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.