Bạn đang đọc Lãnh Vương Phi – Chương 62: Phiên Ngoại Lâm Bồn
Vân Hàn thành hôn được ba hôm thì quay về Tuyệt Tình cung.
Dù sao thì nơi đây với cô cũng chính là nhà vì vậy sáng sớm cô kéo Thẩm Tuệ về lại mặt.
Mặc Y đứng ở cửa nhìn Thẩm Tuệ và Vân Hàn đi đến khẽ cười.
Thật không ngờ Vân y sư lạnh lùng hay tung độc đầy trời bây giờ lại thành thê tử của người khác.
Nhìn Thẩm Tuệ bên cạnh cười nói vô cùng chân chó Mặc Y cảm thấy vui cho cô.
“Cung chủ và phu nhân hôm nay có đến đây không?” Vân Hàn hỏi Mặc Y.
“Hôm qua hai người ngủ ở đây.
Giờ này có lẽ đã dậy rồi.” Mặc Y trả lời cô sau đó kéo con ngựa lại leo lên rời đi.
“Đi gặp cung chủ và phu nhân.” Vân Hàn nhìn Mặc Y rời đi kéo Thẩm Tuệ đi vào.
“Chúng ta cũng không phải tiểu bối bọn họ! nàng còn muốn đi thỉnh an ư?” Thẩm Tuệ bị kéo đi bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Mấy ngày nay bận rộn không xem mạch cho phu nhân! phu nhân sắp sinh rồi, phải cẩn thận một chút.” Vân Hàn nói sau đó quăng cái hộp cho Thẩm Tuệ.
“Cái gì đây? từ sáng đã thấy nàng cầm nó.” Thẩm Tuệ tò mò hỏi.
Y lắc lắc cái hộp muốn xem nghe bên trong là gì.
“Tiểu Thanh! chàng không được lắc.” Vân Hàn thấy y lắc cái hộp liền trừng y.
“Gì…gì…gì…nương tử! nàng ôm theo nó làm gì?” Thẩm Tuệ sợ đến mức mặt cũng sắp xanh lại, nhưng nghĩ tới bảo bối của Vân Hàn y vẫn nhịn lại nhẹ nhàng đưa cái hộp ra xa.
“mang về dược phòng cho nó tắm.
Chàng tập cho quen dần đi! sợ mãi làm sao mà được.” Vân Hàn mặc kệ y sợ hãi vẫn vô tình nói.
Cái người này sống chung với cô cả đời mà cứ sợ mấy loài như này thì biết làm sao.
Hai người vừa đi vừa nói thì bắt gặp hai thân ảnh đang ngồi ngoài đình.
Lãnh Băng Châu cầm cần câu thả xuống hồ câu cá, Long Quân Thương làm đệm thịt cho nàng trong tay còn cầm một quyển sách có vẻ đang đọc dở.
“Cung chủ, phu nhân.” Vân Hàn tiến đến chào hỏi.
“Sao lại về sớm như vậy?” Lãnh Băng Châu đưa cần câu cho Long Quân Thương sau đó hỏi.
“Nàng ấy nói muốn về xem mạch cho cô.” Thẩm Tuệ có chút u oán nói.
“Vậy mau xem!” Long Quân Thương giúp Lãnh Băng Châu kéo tay áo ra để Vân Hàn xem mạch.
“ngươi đang cầm cái gì?” Long Quân Thương nhìn bằng hữu mặt tái mét cầm cái hộp đưa ra xa liền hỏi.
“Bảo bối của nàng ấy.” Thẩm Tuệ trả lời.
Y nhìn nhìn sau đó đặt xuống mặt bàn.
“Mọi thứ đều rất tốt! mấy ngày nay nên cho người ở cạnh phu nhân đề phòng chuyển dạ.” Vân Hàn bắt mạch xong trả lời.
“cạch” nắp hộp trên bàn bị hở ra.
Tiểu Thanh nhìn thấy ánh sáng thì vui vẻ chui ra.
Ngay sau đó là tiếng hét của Thẩm Tuệ cùng khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Băng Châu.
Vân Hàn và Long Quân Thương nhanh chóng gạt Tiểu Thanh ra thật xa.
Long Quân Thương tái mặt ôm chặt lấy Lãnh Băng Châu.
Kể từ lần trước Lãnh Băng Châu bị dọa thì Tiểu Thanh không còn xuất hiện trước mặt Lãnh Băng Châu nữa.
Ở Tuyệt Tình cung nơi có Lãnh Băng Châu xuất hiện tuyệt đối không được có rắn.
“phu nhân!” Vân Hàn cũng vô cùng sợ hãi, lúc nãy cô kêu Thẩm Tuệ cầm cái hộp là vì đề phòng Tiểu Thanh bò ra, vậy mà tên này lại đặt nó trên bàn.
“Ta…ta không sao.” Lãnh Băng Châu đầy run rẩy nói.
Có một số người sợ cái gì đó đã là bản năng.
Lãnh Băng Châu sợ rắn là từ trong tiềm thức nhỏ nhất của cô đã sợ.
Cô vô cùng bài xích loài bò sát ướt át uốn éo đó.
“Nương tử!” Thẩm Tuệ biết mình lại gây họa rồi khép nép gọi một tiếng.
“Câm miệng.” Vân Hàn lạnh mặt nhìn y.
“Châu nhi! đừng sợ, không sao cả?” Long Quân Thương biết Lãnh Băng Châu vẫn còn sợ hãi nên nhẹ giọng an ủi cô.
“Thương! thiếp….hình như thiếp sắp sinh rồi.” Lãnh Băng Châu cảm nhận có lẽ là cô vỡ nước ối rồi, cơn đau xé cũng từ bụng truyền đến.
“Mau! gọi người.” Long Quân Thương nghe vậy liền bế người chạy vào phòng.
Y lớn tiếng nói một câu cho mọi người.
Vân Hàn cũng chạy theo, Tiểu Thanh cũng biết sai cuốn lên trần nhà không dám xuống.
Thẩm Tuệ cũng chạy theo nhưng lại bị đóng cửa bỏ bên ngoài.
Tuyệt Tình cung vì phu nhân chuyển dạ mà ồn ào cả lên.
Người hầu lục tục chạy đến chạy đi, mấy bà mụ của thái hậu gửi tới cũng chạy đến.
Lãnh Băng Châu đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà bản tính cô từ trước đến nay luôn thiên về chịu đựng.
Nên các tiếng kêu đau đều kiềm nén chỉ kêu khẽ.
Cô dùng chút lý trí nhìn Long Quân Thương đang nắm chặt tay mình không chịu đi.
“Chàng mau ra ngoài! mau ra….a…mau” Lãnh Băng Châu biết người này sủng cô như vậy nếu để y ở đây chắc chắn sẽ để bóng ma trong lòng y.
“Đúng đó cung chủ! người mau ra ngoài, phu nhân sẽ không sao đâu.” Vân Hàn đút cho Lãnh Băng Châu một viên dược sau đó hạ vài châm trên vài ***** **.
“Châu nhi!” Long Quân Thương đầy lo lắng nhìn cô.
“Mau ra ngoài.” Lãnh Băng Châu đầy kiên quyết nói với y.
Long Quân Thương nhìn cô như vậy mang theo sợ hãi cùng lo lắng đi ra ngoài.
Thẩm Tuệ thấy y đi ra ngoài thì tiến đến vỗ vai y.
“Đại ca à! nữ tử khi lâm bồn đều như vậy.
Có Hàn Hàn ở đó chắc chắn sẽ không sao.” Y nói xong còn có chút chột dạ áy náy.
Nếu không phải y đặt Tiểu Thanh xuống thì Lãnh Băng Châu cũng không sợ tới mức chuyển dạ.
“Câm miệng.” Long Quân Thương đứng như tượng trước cửa phòng.
Y nghe thấy tiếng kêu đầy kiềm nén bên trong thì đau lòng không tả xiết.
Cứ như vậy mấy canh giờ trôi qua Lãnh Băng Châu vẫn chưa sinh được.
Bàn tay của Long Quân Thương đã nhuộm đầy máu.
Thẩm Tuệ vỗn muốn quan tâm bằng hữu nhưng nhìn y như vậy lại sợ bị đánh một cái thăng thiên nên im lặng.
“Đệ muội làm sao rồi? đã sinh chưa?” Long Quân Thiên và Tần Vô Sương cũng từ cung vừa đến hỏi.
“Vẫn chưa.” Thẩm Tuệ giúp bằng hữu trả lời.
“Đã bao lâu rồi?” Tần Vô Sương hỏi.
“Chắc là hơn hai canh giờ một lúc.” Thẩm Tuệ nói.
Sau đó y chỉ chỉ hai người nhìn về bàn tay đang siết chặt của Long Quân Thương.
“Đệ…” Long Quân Thiên tiến lên vỗ vai đệ đệ mình.
“Aaa” tiếng kêu kiềm nén của Lãnh Băng Châu bật ra làm át đi lời khuyên của Long Quân Thiên.
Sau đó là tiếng khóc của đứa bé vang lên.
Long Quân Thương ngay lập tức xong cửa đi vào.
Lãnh Băng Châu sinh xong vì mất máu hơi nhiều đã ngất đi.
Tuy có chút suy yếu nhưng vẫn thuận lợi sinh đứa bé.
Long Quân Thương tiến đến nhìn gương mặt tái nhợt của nàng ánh mắt đỏ lên.
“Chúc mừng cung chủ! là một thế tử.” Vân Hàn bế đứa bé đến cho Long Quân Thương xem.
“Trên dưới đều thưởng” Long Quân Thương hôn một cái lên trán Lãnh Băng Châu rồi nói.
Đứa bé mới sinh da còn chút nhăn nheo, nhưng tiếng khóc rất lớn.
Nhìn đứa bé khỏe mạnh đang khóc Long Quân Thương có chút bối rối.
Y cẩn thận nhận lấy đứa bé từ tay Vân Hàn sau đó nhìn vào gương mặt của đứa nhỏ.
Đây là hài tử của y và nàng, là hài tử mà nàng ấy mạo hiểm sinh ra cho y.
Đứa bé dường như cảm nhận được cái ôm của Long Quân Thương từ từ ngừng khóc.
Long Quân Thương nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn ngủ thiếp đi y sâu sắc cảm nhận được hai từ phụ tử.
Y cẩn thận đặt đứa bé bên cạnh chỗ Lãnh Băng Châu.
Vân Hàn đã đút thêm một ít dược cho Lãnh Băng Châu, chỗ cùng đã được dọn sạch sẽ.
Long Quân Thương ngồi cạnh giường nhìn một lớn một nhỏ đang ngủ.
Y đưa tay vuốt ve khuôn mặt Lãnh Băng Châu cảm nhận hạnh phúc đang sôi trào trong lòng ngực.
“Cháu ta đâu? đệ tránh ra ta xem một lúc.” Long Quân Thiên và Tần Vô Sương chen vào muốn xem đứa nhỏ.
“Châu nhi! sinh rồi sao? cháu ta đâu?” mấy vị trưởng bối được báo tin sau giờ cũng đã đến.
Mọi người ồn ào chen vào muốn nhìn đứa nhỏ, có lẽ do âm thanh mọi người quá lớn nên đứa nhỏ mới ngủ giật mình khóc lên.
Long Quân Thương mặt đen lại nhìn mọi người sau đó cẩn thận bế đứa nhỏ lên dỗ dành.
Mọi người thấy vậy cũng có chút ngại ngùng nói khẽ lại.
Nhìn đứa bé được di truyền xuất sắc nằm trong lòng Long Quân Thương ai cũng yêu thích.
Lúc này Lãnh Băng Châu cũng tỉnh dậy, cô đưa mắt tìm kiếm thì thấy mọi người đang vây quanh Long Quân Thương.
Long Quân Thương bỏ hết khí thế thường ngày đang mềm mại dỗ đứa trẻ trong lòng.
Lãnh Băng Châu thấy vậy khẽ mỉm cười rồi gọi một tiếng.
“Thương! mang con cho thiếp xem.” Lãnh Băng Châu vừa lên tiếng Long Quân Thương đã vui sướng quay đầu lại.
Y ôm hài tử đi đến cho nàng xem, Lãnh Băng Châu nhìn đứa nhỏ vô thức dùng bàn tay nhỏ xíu níu ngón tay mình thì tim mềm nhũng.
Cô cảm nhận được cái gì gọi là mẫu tử liền tâm từ đứa bé.
Long Quân Thương cẩn thận đặt xuống để cho nàng ôm vào lòng.
Sau đó y nắm tay nàng trong mắt vẫn là yêu thương nồng đậm.
“Bảo bối! đa tạ nàng.” Long Quân Thương nói.
Đa tạ nàng đã đến bên ta, đa tạ nàng đã vì ta tạo dựng nơi gọi là nhà.
Đa tạ nàng đã vì ta hạ sinh tiểu bảo bối.
“chàng xem nó rất giống chàng.” Lãnh Băng Châu yêu thích không ngừng nhìn đứa bé.
“cũng rất giống nàng.” Long Quân Thương mỉm cười nói.
“Giống cả hai! Đến để mẫu hậu bế cháu một chút.” Thái hậu ở trong nhóm người lên tiếng.
Bà vui sướng bế đứa nhỏ từ tay Lãnh Băng Châu, mọi người nhìn đứa bé xinh đẹp như vậy ai cũng yêu thích bế không muốn buông tay.
Long Quân Thương ôm Lãnh Băng Châu vào lòng y vô cùng cao hứng mỉm cười sáng lạng.
Nhị vương phủ của y đã có tiểu thế tử, nhị vương phủ từ giờ đã là một nhà ba người rồi..