Lãnh Vương Phi

Chương 61: Phiên Ngoại Thẩm Tuệ × Vân Hàn


Bạn đang đọc Lãnh Vương Phi – Chương 61: Phiên Ngoại Thẩm Tuệ × Vân Hàn


Vân Hàn vừa vào Tuyệt Tình cung đã chạy thẳng đến dược phòng.

Cô thả con trùng vương lên bàn sau đó bỏ hai viên thuốc từ trong hộp gỗ nhỏ cho nó ăn.

Trùng vương có vẻ rất yêu thích loạt xoạt gậm viên thuốc, làng da của nó trở nên đỏ sậm sau đó lại nôn ra một cục máu nhỏ.
Vân Hàn vui sướng lấy đồ gắp cục máu bỏ lại vào hộp, sau bao nhiêu năm cuối cùng cô cũng chế tạo được loại thuốc mà năm đó sư phụ cô không luyện được.

Vân Hàn nhìn con trùng vương đã an ổn ngủ trong hộp cô nhớ đến Thẩm Tuệ.

Lần này xem ra người nào đó lại mượn cớ ăn vạ với cô rồi đây.
“két” cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Một bóng người mặc lam y bay như cơn gió xong tới Vân Hàn.

Cô đưa mắt nhìn một chút rồi cũng không phản ứng.

Thẩm Tuệ ôm được người vào lòng một cách hoàng hảo liền có chút thụ sủng nhược kinh.

Nàng ấy vậy mà không châm cho y một kim, cũng không đá y một phát.
“sao nàng dám giấu ta? nàng lừa dối tình cảm của ta? nếu ta không cho người tìm được trùng vương có phải nàng sẽ bỏ lại ta đúng không?” Thẩm Tuệ vừa ôm vừa ăn vạ nói.
“chẳng phải về rồi sao?” Vân Hàn trả lời sau đó đẩy y ra.
“nàng là kẻ phụ tình bạc nghĩa! nàng xài xong rồi vứt! ngay cả Long Quân Thương cũng có hài tử rồi mà nàng vẫn chưa cho ta danh phận.” Thẩm Tuệ bị đẩy ra liền ngồi xổm xuống trước ghế Vân Hàn u oán cáo trạng.
“Phu nhân có thai rồi?” Vân Hàn nghe vậy đứng lên muốn đi ra ngoài.
“nàng không được đi! nàng hôm nay không nói rõ thì nơi đâu cũng đừng hòng đi! nếu nàng không cho ta danh phận ta sẽ đi đến hoàng cung cáo trạng nàng phụ tình.” Thẩm Tuệ lần này không quan tâm đến mặt mũi nữa ngồi hẳng xuống đất ôm lấy chân Vân Hàn.
“mau buông ra! đứng lên.” Vân Hàn nói, giọng nói của cô có chút lúng túng nhưng Thẩm Tuệ chỉ lo ầm ĩ nên vẫn chưa nhận ra.
“Không buông! trừ khi là thành thân! nếu không đánh chết cũng không buông.” Thẩm Tuệ càng nói càng u oán.

Dựa vào cái gì bằng hữu đều có thê có tử mà y thì vẫn mãi chưa được thành thân.
“Ngươi đây là ép hôn người của ta à?” Long Quân Thương đứng ở cửa vuốt cằm ánh mắt đầy chế nhạo nhìn Thẩm Tuệ.
“Cung chủ! phu nhân.” Vân Hàn lên tiếng chào hỏi sau đó cố dùng sức đá văng cái người đang ôm mình ra.
“nàng còn đá ta! ta đã bị cười nhạo rồi mà nàng còn đá ta.” Thẩm Tuệ đứng lên vừa phủi y phục vừa làm oán phu nói.
“Thẩm công tử nên chuẩn bị sính lễ đến đây cầu hôn! chứ không phải đến đây ăn vạ con gái nhà lành.” Lãnh Băng Châu bật cười lên tiếng.

Cô nương theo tay Long Quân Thương đỡ cái bụng lớn đi vào.
“Vẫn là cô có cách! ta về mang sính lễ đến ngay.” Thẩm Tuệ nghe vậy như ngộ ra nhặt cây quạt lên hớn hở đi ra ngoài.
“Khoan đã! ngày mai rồi đến.” Vân Hàn nhìn cái kẻ đi ra đến cửa lớn tiếng nói.

Sau đó cô khẽ mỉm cười nhìn Thẩm Tuệ như là bay trên mây đi ra ngoài.
“quyết định rồi?” Long Quân Thương hỏi.
“cũng đến lúc rồi! cổ trùng lúc trước cũng là y tìm.” Vân Hàn vừa bắt mạch cho Lãnh Băng Châu vừa trả lời.
“Vậy để Tuyệt Tình cung này làm nhà mẹ của Vân y sư.

” Lãnh Băng Châu nghe vậy nói.
“Đa tạ phu nhân.” Vân Hàn hơi sững người sau đó đáp lời.


Lấy Tuyệt Tình cung làm nhà mẹ đẻ vậy thì so với Thẩm gia cô không còn bị gọi là trèo cao nữa.

Vân Hàn cuối đầu ghi mấy vị thuốc dưỡng thai che đi vành mắt hồng lên của mình.
Ngày hôm sau mới sáng sớm Thẩm Tuệ đã cho người mang sính lễ đến.

Thẩm công tử đột nhiên muốn thành thân làm cho ai nấy đều sững sờ.

Thẩm gia tuy không so được với Tuyệt Tình cung trên giang hồ nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Phú khả địch quốc, Thẩm công tử còn là bạn thân của cả nhị vương gia và cung chủ Tuyệt Tình cung.
Nhưng mà từ trước đến nay gương mặt luôn mang ý cười ôn nhu đó chưa bao giờ nghe nói là có một nử tử nào bên người.

Chỉ thấy y suốt ngày đi tới đi lui uống trà đánh cờ, mọi người còn nghĩ y đoạn tụ.

Thời gian trước sau khi y thượng vị ở Thẩm gia vẫn tiếp tục từ chối mai mối hôn nhân.
Vậy mà bây giờ Thẩm công tử lại cho người mang sính lễ đến Tuyệt Tình cung.

Ai nấy đều kinh sợ, chẳng lẽ Thẩm công tử ái mộ cung chủ Tuyệt Tình cung.

Mọi người ai nấy đều suy suy đoán đoán.

Thẩm Tuệ và Long Quân Thương thì đen mặt nhìn nhau.

Long Quân Thương càng nhìn y càng ngứa mắt vì vậy lạnh mặt.
“Tuyệt Tình cung không gả người” y cũng không muốn cái tên này thoải mái.
“ngươi có phải là bằng hữu không? nàng ấy không phản đối ngươi lấy quyền gì phản đối?” Thẩm Tuệ đập bàn lớn tiếng mắng.
“Vậy hỏi cô ấy đi!” Long Quân Thương không sao cả nhướng mày.
“Hàn Hàn!” Thẩm Tuệ tức muốn chết.

Kêu y hỏi nàng vậy chẳng phải là bị từ chối à, nàng ấy còn không phải nghe lời Long Quân Thương.
“Ta nghe phu nhân!” Vân Hàn nhìn y rồi nhìn Long Quân Thương, cuối cùng vẫn là thông minh hơn chọn Lãnh Băng Châu.

Vừa không làm cung chủ mất hứng vừa không từ chối Thẩm Tuệ.
“Được rồi! lấy thân phận biểu muội của ta gả Vân y sư cho Thẩm công tử.

Nhưng nếu Vân y sư có uất ức gì thì Tuyệt Tình cung tuyệt đối hỏi tội.” Lãnh Băng Châu trả lời.

Cô biết Long Quân Thương chỉ là đang trêu đùa Thẩm Tuệ mà thôi.
“Ngươi nhìn đi! nhìn đi! phu nhân của ngươi hiền tuệ biết bao nhiêu.” Thẩm Tuệ nghe vậy hướng Vân Hàn cười sáng lạng sau đó trừng mắt với bằng hữu nhà mình.
“Nàng ấy đương nhiên là tốt nhất.” Long Quân Thương mặt kệ ánh mắt của Thẩm Tuệ đỡ người về phòng.

Cũng sắp đến ngày sinh nên Lãnh Băng Châu đi lại cũng nặng nề hơn.
Cứ như vậy mấy ngày sau mọi người mới vỡ lẽ ra.


Thì ra là đến đưa sính lễ cưới biểu muội của phu nhân Tuyệt Tình cung.

Nhưng mà nói đến lại làm trái tim các thiếu nữ vỡ nát, cung chủ Tuyệt Tình cung có phu nhân lúc nào vậy?
Ở Long Thịnh Hoàng Triều bởi vì Long Quân Thương đã có thê tử là Lãnh Băng Châu, nên phu quân lý tưởng của các nữ nhân vẫn là cung chủ Tuyệt Tình cung không lộ mặt.

Vậy mà bây giờ lại thêm một tin sét đánh, tại sao nam nhân tốt hết người này đến người khác lại thành thân vậy.
Thẩm Tuệ cũng không biết đã chuẩn bị từ khi nào.

Y chỉ dùng ba ngày là xong mọi thứ sau đó thành thân luôn.

Long Quân Thương nhìn bằng hữu của mình như một kẻ ngốc, gấp đến độ cho người đến hỗ trợ Tuyệt Tình cung chuẩn bị lễ đường thì cũng chỉ có tên này thôi.
Chiếc kiệu lớn mười sáu người khiêng đi từ Thẩm gia lên Tuyệt Tình cung.

Thẩm Tuệ mặt mày hớn hở cưỡi ngựa đi trước.

Từ lúc thượng vị y đã cho người chuẩn bị rồi, chỉ chờ lúc người về là ngay lặp tức thành thân.
Tiếng nhạc hỉ kèm với tiếng pháo vang cả một góc trời.

Lần đầu tiên nhân sĩ giang hồ không e ngại khi đứng ở Tuyệt Tình cung.

Bởi vì Vân Hàn không có trưởng bối nên Lãnh Băng Châu và Long Quân Thương đứng ra làm chủ gả cô cho Thẩm Tuệ.
Hai người trên danh nghĩa biểu tỷ biểu phu gả Vân Hàn đi.

Mọi người đến dự thấy cung chủ phu nhân lại đang mang thai thì càng kinh ngạc.

Ở nơi họ chưa biết Tuyệt Tình cung chủ đã thành thân thậm chí còn có hài tử luôn rồi.
Nhưng mà càng nhìn hai người càng thấy giống nhị vương gia và nhị vương phi.

Hai người kia nếu đeo mặt nạ có khi lại giống y như vậy.

Họ càng nghĩ càng thấy hợp lý, Thẩm Tuệ cũng là bạn của nhị vương gia.

Nhị vương gia cũng hay mặc hắc y hoa mai.

Nhị vương phi cũng sắp tới ngày sinh.
Mọi người thật không ngờ đi dự tiệc mà lại có thể phát hiện ra thân phận của hai người trên kia.

Đã nói mà, nhị vương gia làm sao mà lại chấp nhận chịu lãng phí tài năng bao nhiêu năm.

Thì ra là dùng một cái danh khác làm mà thôi.

Càng nghĩ càng thấy nể sợ.
Bên ngoài nghĩ thế nào Thẩm Tuệ đều mặc kệ.


Hôm nay là ngày vui nhất cuộc đời y, cuối cùng y không phải cô đơn ăn cẩu lương của hồ bằng cẩu hữu nữa.

Thẩm Tuệ hoan hoan hỉ hỉ rước dâu về Thẩm gia.

Bởi vì song thân của y cũng đã qua đời, vì vậy hai người liền bái đường với bài vị.
Còn lý do tại sao không có trưởng bối khác thay thế thì đều có lý do.

Thẩm Tuệ giữ cho họ một mạng sau khi y thượng vị đã là quá nhân từ rồi.

Bọn họ còn chưa đủ tư cách nhận lễ bái của y và Vân Hàn đâu.
Lễ thành tân nương được đưa về tân phòng.

Thẩm Tuệ bị kéo ở lại uống rượu.

Long Quân Thương nhớ đến cái tên này từng nháo động phòng của mình vì vậy ghi hận kéo y uống đến đổ gục xuống bàn.
Lãnh Băng Châu ở bên nhìn hành động ấu trĩ của phu quân mình khẽ vuốt ve bụng thở dài.

Có phụ vương ghi hận như vậy sau này xem ra hài tử cũng là một tiểu bá vương đi.

Đứa bé trong bụng như cảm nhận tâm tình của cô đạp nhẹ một cái, Lãnh Băng Châu cau mày nhưng môi lại nở một nụ cười.
Từ lúc khoảng hơn năm tháng đã bắt đầu máy thai.

Lần đầu tiên thai động là vào giữa đêm, lúc đó thời tiết đã chuyển lạnh.

Lãnh Băng Châu rúc vào lòng ngực Long Quân Thương ngủ đến ngon lành.

Đến nửa đêm cô bị đau nên thức giấc, cô cảm nhận cơn đau nhẹ từ bụng và sự động đậy của đứa bé thì vô cùng kinh hỉ.
Khi đó Lãnh Băng Châu ngồi dậy đặt tay lên bụng, cảm nhận được thật sự là máy thai nên cũng lôi kéo Long Quân Thương thức dậy.

Tối đó hai người vui vẻ vuốt ve bụng của cô đến sáng.

Bây giờ cũng đã chín tháng có hơn, khoảng mấy ngày nữa là đứa bé chào đời.

Nghĩ đến đó Lãnh Băng Châu vô cùng mong chờ.
Long Quân Thương thấy cô vuốt ve bụng thì biết hài tử lại đạp cô.

Y nhìn Thẩm Tuệ đã say đến không phân biệt phải trái liền hài lòng mang người trở về.

Dù sao thì về phủ nghe tiếng của nhi tử vẫn tốt hơn.

Long Quân Thương ôm Lãnh Băng Châu lên trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người cáo từ đi ra cổng.
Lãnh Băng Châu vừa nhìn là biết y có chút say rồi.

Người này mỗi khi say vào lại vô cùng dính người.
Thẩm Tuệ nghe động tĩnh Long Quân Thương rời đi thì từ trên bàn ngồi dậy.

Cũng may là nương tử hiểu ý nhét cho y mấy viên dược.

Cái tên yêu nghiệt đó y đánh không lại mà ngay cả tửu lượng cũng không bằng, Thẩm Tuệ ảo não thở dài.

Y đứng dậy vác cái đầu còn chút mơ hồ về tân phòng.

Vân Hàn mặc hỉ phục ngồi trong tân phòng, nghe tiếng cửa mở ra lần đầu tiên có chút căng thẳng.

Cô nắm chặt gấu váy bên dưới, nhìn bóng người mờ ảo quen thuộc đang đến gần mình.
Thẩm Tuệ tiến đến cúi đầu ngắm nhìn bóng dáng ngồi đó một lúc thì đưa tay nắm lấy tay nàng.

Y nhìn người ngồi trên giường cất giọng mang theo đầy hạnh phúc và sung sướng.
“Hàn Hàn! nương tử của ta.” Thẩm Tuệ y cuối cùng cũng đón người về phủ của mình rồi.
“có say không?” Vân Hàn nghe hai tiếng nương tử có chút ngượng ngùng hỏi qua chuyện khác.
“thuốc của nàng rất tốt” Thẩm Tuệ nói.

Y nhận lấy đồ từ tay hỉ nương giúp Vân Hàn tháo khăn xuống.
Gương mặt lạnh lùng thường ngày bây giờ lại được trang điểm tỉ mỉ tinh xảo.

Thẩm Tuệ thật không ngờ nàng còn có thể đẹp đến vậy.

Y ngẩn người nhìn sau đó hồi thần liếc mắc nhìn hỉ nương.

Hỉ nương biết ý nói mấy câu chúc mừng rồi lui ra.
“Hàn Hàn! hôm nay ta rất vui vẻ.” Thẩm Tuệ thu lại biểu tình cợt nhã thường ngày nghiêm túc nhìn Vân Hàn nói.
“Mặc dù ta biết nàng không thích dựa dẫm vào ta, nhưng đừng bao giờ quên ta vẫn luôn ở sau bảo vệ nàng.

Sau này chúng ta là phu thê rồi! có bất cứ chuyện gì cũng đừng tự chịu một mình nữa được không?” Thẩm Tuệ ngồi trên giường đôi mắt chăm chú nhìn Vân Hàn.

Ánh mắt của y mang theo tình cảm với thiên ngôn vạn ngữ ẩn chứa bên trong.
“Thiếp biết rồi!” Vân Hàn đáp lời.

Lần đầu tiên cô thấy một mặt nghiêm túc của nam nhân này.
Người này cũng là người đứng đầu một phương, y là bằng hữu của cung chủ Tuyệt Tình thì làm sao có thể là người đơn giản.

Y cũng thông minh tuyệt đỉnh, y cũng lãnh tĩnh lạnh lùng, y cũng từng tay nhuộm máu tươi.

Y đứng đầu cả một Thẩm gia, y là Thẩm Tuệ công tử mà người đời nhắc đến.
Nhưng trước mặt cô y luôn bày ra vẻ cợt nhã pha trò.

Y chưa bao giờ né tránh mà để cho cô đánh, y luôn âm thầm đi sau lưng cô từng chút một làm mọi việc vì cô.

Và y trong ánh mắt tinh tế chăm chú ấy cũng chỉ có cô.
Nến đỏ lay động, đêm xuân kéo dài.

Thẩm Tuệ y đời này cuối cùng cũng có được Vân Hàn.

Mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt lại, theo đuổi gần năm năm cuối cùng đã về thành một mối lương duyên.
– ———————–*********************————————
Tử Nhi: thành thân rồi!
Thẩm Tuệ: tha cho bà đó mẹ tác giả! nếu mà còn không được thành thân ta đánh chết bà.
Tử Nhi: thật ra xóa chương cũng nhanh lắm! ~
Thẩm Tuệ: bà uy hiếp bổn công tử!
Tử Nhi: đang trần thuật lại sự thật thôi! dù sao tui cũng là mẹ tác giả.
Thẩm Tuệ: Hàn Hàn! (khóc lóc cáo trạng)
Tử Nhi: không biết xấu hổ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.