Lãnh Vương Phi

Chương 30: Tây Nam Mang Tang Trở Về


Bạn đang đọc Lãnh Vương Phi – Chương 30: Tây Nam Mang Tang Trở Về


Kể từ hôm đó mỗi ngày Lãnh Băng Châu đều vào cung hỏi thăm tình hình.

Mọi người đều thấy cô vẫn như cũ, vẫn không có thay đổi gì quá lớn cũng liền an tâm hơn.

Bên phái thái hậu họ vẫn không để cho bà biết chuyện.
“Tỷ tỷ” Tiểu Tâm nhìn Lãnh Băng Châu muốn nói lại thôi.

Kể từ ngày biết tin Lãnh Băng Châu vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Tuy nhiên Tiểu Tâm ở bên hàng ngày liền biết, Lãnh Băng Châu hôm nào cũng thức giấc giữa đêm.

Sau đó khoác cái áo choàng xanh của vương gia ra đào hoa uyển ngồi.

Cứ vậy đã gần mười ngày rồi, đêm nào Lãnh Băng Châu cũng ngây người tới sáng.
Tiểu Tâm đã từng mời An lão phu nhân và An phu nhân đến phủ.

Nhưng Lãnh Băng Châu chỉ nói là trời nóng nên không ngủ được.

Hoàng hậu cũng đến nhưng rồi cũng bất lực rời đi.

Không ai không lo lắng cho cô.
“Tỷ may thêm y phục sao” Tiểu Tâm hỏi Lãnh Băng Châu.

Mấy hôm trước thì làm áo choàng, bây giờ lại may thêm y phục
“ta may cho chàng ấy trở về liền dùng” Lãnh Băng Châu nghe hỏi tay cầm kim liền ngừng lại một chút.

Cô trả lời Tiểu Tâm rồi lại bắt đầu may
“vậy bộ hôm trước đâu tỷ” Hôm trước bộ y phục kia đã hoàn thành sau lại còn may tiếp
“Bộ đó là quà sinh thần của chàng ấy! mấy bộ này không giống” Lãnh Băng Châu vẫn bình thản như trước trả lời
“Tỷ tỷ” Tiểu Tâm đã có chút không chịu nổi, đôi mắt đỏ hồng
“Ám nhất báo là vương gia dưỡng thương nên không về trước sinh thần của ngày ấy được” cô nắm lấy tay Lãnh Băng Châu nói tiếp
“tỷ phải nghĩ ngơi đi không cần phải may tiếp đâu” giọng nói của Tiểu Tâm có chút nghẹn ngào.

Cô biết là Lãnh Băng Châu không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, thật không ngờ lại như vậy.
“khóc cái gì” Lãnh Băng Châu lau nước mắt cho Tiểu Tâm
“lá thư trước chàng ấy nói sắp trở về mà! đêm mai liền đến hẹn rồi” cô nói xong liền đưa tờ giấy mình ghi chú từng ngày cho Tiểu Tâm.
“muội xem ta đã ghi lại” đó là tờ giấy Lãnh Băng Châu ghi chú lúc Long Quân Thương viết thư nói còn một tháng nữa sẽ trở về.

Bây giờ đúng theo hẹn sẽ là đêm mai

“tỷ! Ám nhất nói vương gia sẽ về trễ hẹn mà.

Tỷ quên rồi sao” giọng nói của Tiểu Tâm đã trở nên nức nở.

Lãnh Băng Châu như vậy không ổn một chút nào.

“bao lớn còn khóc nhè” Lãnh Băng Châu gõ trán Tiểu Tâm.

Sau đó lại tiếp tục may y phục, cô giống như bỏ qua câu nói của Tiểu Tâm mà đắm chìm vào suy nghĩ của mình
“Ám nhị” Tiểu Tâm rời khỏi đào hoa uyển nhỏ giọng gọi Ám nhị
“đêm mà nhị vương phi từ cung về đã đi đâu” Tiểu Tâm hôm đó sau khi hồi phủ cùng Lãnh Băng Châu liền thấy cô choàng cái áo khoác rời phủ
” Đến phủ Thẩm công tử! nhưng ta không biết họ nói gì” Ám nhất cũng thấy tình trạng Lãnh Băng Châu không đúng nên hiện thân trả lời
“ngươi thay ta vào cung báo tình hình với hoàng hậu! ta đến phủ Quốc Công” Tiểu Tâm cũng chỉ còn cách như vậy.

Tình trạng của Lãnh Băng Châu thật sự rất đáng lo
Lãnh Băng Châu nhìn Tiểu Tâm rời đi liền ngây người.

Một giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống tay cô.

Lãnh Băng Châu cuối đầu nhìn rồi lại nhìn ra vườn bỉ ngạn.
Hôm đó sau khi hồi phủ cô cầm mộc bài đến tìm Thẩm Tuệ.

Dưới sự truy hỏi của cô Thẩm Tuệ cuối cùng cũng nói ra sự thật.

Người bên Tuyệt Tình cung cũng vô cùng tuyệt vọng, tất cả mọi người không ai dám nhìn Lãnh Băng Châu.

Mấy hôm nay bên phía Thẩm Tuệ không báo tin nên Ám nhị cũng im lặng đi.
Đêm đó sau khi nghe tình hình Lãnh Băng Châu liền im lặng quay về.

Chỉ có cô biết bản thân đang trãi nghiệm lại cái cảm giác của kiếp trước.

Căn bệnh trầm cảm đã trở lại, nó như nhấn chìm cô vào hố đen tuyệt vọng.
Khi về phủ cô lấy từng bức thư mà Long Quân Thương trước kia gửi về cho cô đọc đi đọc lại.

Chỉ cần cô cứ tin chàng ấy, chờ chàng ấy về là được rồi.

Chỉ cần chờ là được rồi, Lãnh Băng Châu tự nhủ trong lòng.
Sáng hôm sau trước nhị vương phủ xuất hiện một chiếc xe ngựa.


Quản gia ngay lập tức đón An lão phu nhân và An phu nhân vào phủ
“Châu nhi nó làm sao” An lão phu nhân cầm quải trượng đi nhanh như bay
“Bẩm phu nhân! vương phi vẫn đang may y phục ngoài đào hoa uyển” quản gia cũng vô cùng lo lắng bẩm báo.

Đã mười ngày nay Lãnh Băng Châu không đi Bạch Nguyệt lâu, cứ sáng đến cung một lần sau đó hồi phủ.

Cứ may y phục cho đến giờ ăn, ăn xong lại ra đó may tiếp.

Buổi tối thì ngủ đến nửa đêm lại cầm đèn ra đào hoa uyển ngẩn người đến sáng.
“Tiểu Tâm nói nó đã may thêm mấy bộ rồi sao vẫn còn may” An phu nhân cũng sốt ruột hỏi, bộ y phục kia cũng đã xong rồi lại còn may.
Chiến thần An Lăng khoảng ba ngày nửa liền hồi kinh.

Sau khi biết chuyện của Long Quân Thương bà cũng vô cùng đau lòng.

Bây giờ nhìn Lãnh Băng Châu như vậy mọi người mới biết sự việc vô cùng nghiêm trọng.

Lãnh Băng Châu che dấu cảm xúc quá tốt, nếu không phải hành động bán đứng cô thì mọi người liền không biết cô bất ổn.
“Châu nhi! chúng ta đến thăm con đây” An lão phu nhân ngồi xuống bên cạnh Lãnh Băng Châu cầm tay cô
“ngoại tổ mẫu, cữu mẫu” Lãnh Băng Châu đỡ lấy bà
“con đừng quá đau lòng! con cứ như vậy làm sao ngoại tổ mẫu chịu nổi” An lão phu nhân nhìn mấy đầu ngón tay đỏ bừng của Lãnh Băng Châu nghẹn ngào
“ngoan! để hạ nhân làm, con phải nghĩ ngơi cho tốt” An phu nhân cũng đỏ mắt xót xa nói
“con không sao! con chỉ là nhàm chán liền làm thôi” Lãnh Băng Châu cười khẽ nói
“Đệ muội” Long Quân Thiên cùng Tần Vô Sương thông qua đường mật thất vào nhị vương phủ.

Tần Vô Sương ra hiệu cho mọi người không cần hành lễ ngồi xuống quan sát Lãnh Băng Châu.
“hoàng thượng không cần nói” Lãnh Băng Châu nhìn Long Quân Thiên nói sau đó lại đứng dậy nhìn mọi người
“con cũng sẽ không đi Tây Nam đâu! mọi người đừng lo” cô phải ở nhà chờ người về, chàng ấy đã nói tối nay liền hồi phủ.

Lãnh Băng Châu quay người muốn bỏ đi
“đệ muội” Long Quân Thiên gọi cô lại, thấy Lãnh Băng Châu dừng bước liền nói tiếp
“ba ngày sau An nguyên soái sẽ hồi kinh! binh lính Tây Nam cũng hồi kinh” giọng nói của y mang theo run rẩy đầy kiềm nén
“Tây Nam mang tang trở về” Long Quân Thiên nói xong cả người như bị rút cạn sức lực.

Tần Vô Sương đã khóc không thành tiếng, mấy ngày trước ám vệ mang một cái áo choàng dính đầy máu từ sườn núi về.

Họ bẩm báo theo tìm kiếm xung quanh có một cái xác đã bị thú dữ ăn gần hết, chỉ còn lại mấy đoạn xương trắng cùng chiếc áo choàng rách đầy máu.


Nhận lại nhận tin Long Quân Thiên nôn ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.

Mấy hôm nay cả hoàng cung và Tây Nam đều chìm trong tang thương, hoàng đế như già đi mấy tuổi.

Long Quân Thiên cử người đi Tây Nam đón linh cữu hoàng đệ về, khi hồi kinh mới cáo chiếu phát tang.
Hai người làm y lo lắng nhất chính là mẫu hậu và Lãnh Băng Châu.

Thái hậu sau khi hay tin bệnh đến không xuống được giường.

Long Quân Thiên nghe tin của Ám nhị liền đích thân đến gặp Lãnh Băng Châu mà thông báo.
“Châu nhi” An lão phu nhân và An phu nhân cũng vừa khóc vừa muốn tiến đến cạnh Lãnh Băng Châu
“Châu nhi”
“muội muội”
“đệ muội”
bóng dãng đơn bạc của Lãnh Băng Châu đột nhiên ngã xuống.

Mọi người đều kinh hoảng, nhìn gương mặt tái nhợt gầy đi một vòng ai cũng không chịu nổi.

“truyền ngự y” Tần Vô Sương ra lệnh sau đó đỡ người trở về phòng
“Bẩm hoàng thượng nhị vương phi đây là tâm bệnh! thêm vào đó là cơ thể suy nhược dẫn đến hư tổn nguyên khí” thái y bắt mạch xong liền bẩm báo
“điều dưỡng cho vương phi thật tốt” Tần Vô Sương lên tiếng, sau đó đau lòng nắm lấy tay Long Quân Thiên.

Người này đã nắm chặt tay đến đổ máu mà vẫn không hay biết.
“Đứa cháu số khổ của ta” An lão phu nhân ngồi bên giường vừa khóc vừa nhìn Lãnh Băng Châu.

Liền chịu khổ từ nhỏ đến lớn, khó khăn lắm mới được một phu quân yêu thương thì phu quân liền tử trận.
“vậy Châu nhi liền giao lại cho hai người! chúng ta phải hồi cung trước” Tần Vô Sương lên tiếng rồi cùng Long Quân Thiên rời đi.

Ở ngoài cửa là Tiểu Tâm đang ngồi khóc đến nấc nghẹn
“phải chăm sóc tốt cho nhị vương phi” Long Quân Thiên nhìn cô căn dặn
“hoàng thượng! vương gia thật sự….” Tiểu Tâm hỏi trong tiếng khóc
“ba ngày sau phát tang! chiêu cáo thiên hạ” Long Quân Thiên và Tần Vô sương rời đi, để lại một nhị vương phủ cả mảnh tang thương.
vương phi cùng họ đón tết nói là muốn làm nhị vương phủ thành nơi chờ vương gia trở về!
vương phi mỗi ngày đều đếm ngày vương gia hồi kinh trên giấy!
vương phi luôn nhắc người canh cổng đốt một ngọn đèn sợ vương gia quay về bất chợt!
vương phi còn may rất nhiều y phục cho vương gia!
vương phi nói với hạ nhân khi vương gia trở về liền cùng làm sinh thần cho ngài!
nhưng bây giờ vương gia của họ, chủ nhân còn lại của nhị vương phủ không trở về nữa.

Hạ nhân trong phủ nhìn cánh cửa phòng của Lãnh Băng Châu khóc không thành tiếng.
“Châu nhi! con tỉnh rồi” An phu nhân thấy Lãnh Băng Châu tỉnh liền lên tiếng
“cữu mẫu giờ nào rồi” Lãnh Băng Châu ngồi dậy hỏi
“đã qua cơm tối rồi! con ăn chút gì đi cữu mẫu làm cho con” An phu nhân nhìn cô đầy lo lắng hỏi
“được con muốn ăn chút cháo” Lãnh Băng Châu xuống giường muốn đi rửa mặt

“con cứ nghĩ ngơi đi! cữu mẫu đi làm cho con” An phu nhân thấy Lãnh Băng Châu vẫn bình đạm như vậy có chút lo sợ
“cữu mẫu không cần làm! người với ngoại tổ mẫu hồi phủ đi” Lãnh Băng Châu vẫn xuống giường rửa mặt thay y phục
“chúng ta sẽ ở đây với con vài ngày” họ làm sao mà yên lòng cho được
“tang sự….” An phu nhân định nói tiếp
“cữu mẫu và ngoại tổ mẫu vẫn nên hồi phủ đi! con muốn yên tĩnh một chút” Lãnh Băng Châu ngắt ngang lời bà muốn nói
“được con ăn xong liền nằm nghỉ đi! cũng đừng quá đau lòng” An phu nhân lau nước mắt đi tìm An lão phu nhân.

Cháu của bà mới bao nhiêu tuổi tại sao liền thành quả phụ chứ
“Châu nhi làm sao rồi” An lão phu nhân vừa đến liền thấy nhi tức của mình đóng cửa rời khỏi phòng.

An phu nhân nhìn An lão phu nhân khẽ lắc đầu
“nó nói muốn được an tĩnh! để cho nó một mình một lúc đi” An phu nhân đỡ lão phu nhân trả lời
“Tiểu Tâm! chăm sóc vương phi cho thật tốt” hai người còn phải giúp đỡ nhị vương phủ phát tang
Tiểu Tâm vào phòng thấy Lãnh Băng Châu an tĩnh ăn cháo lại không kìm được nước mắt.

Lãnh Băng Châu nghe cô khóc liền nhìn cô
“khóc cái gì” chàng ấy cũng sắp hồi phủ rồi lại cứ một người hai người khóc
“tỷ tỷ! nhị vương gia…” Tiểu Tâm nghẹn ngào
“chẳng phải tối nay chàng ấy về hay sao! chúng ta đi ra cổng đón chàng” Lãnh Băng Châu ăn xong liền đứng dậy đi ra cửa
“tỷ tỷ! nhị vương gia sẽ không về nữa đâu” Tiểu Tâm khóc lớn nói
“muội làm sao vậy! trong thư chàng ấy nói tối nay liền về” nói xong Lãnh Băng Châu vẫn ung dung cầm đèn lồng đi ra cổng
“vương phi” đám hạ nhân thấy cô cầm đèn lòng ra cửa liền có chút nhịn không được.

Giọng nói ai cũng nghẹn ngào, vương phi và vương gia ân ái như vậy.

Vương gia vì cớ gì nói đi là đi.
“Ai lại treo đèn trắng! đổi lại cho ta” Lãnh Băng Châu nhìn mấy cái đèn trắng hạ nhân treo cao giọng
“Vương phi xin nén đau thương” quản gia lau nước mắt nhìn cô
“ta đi ra cổng đón vương gia! thay thành đèn thường ngày cho ta” Lãnh Băng Châu nói xong vẫn bước đi
“vương phi” chúng hạ nhân đều quỳ xuống, tiếng khóc nức nở xen lẫn nhau
“không cần nhiều lời! ở phủ này không có lệnh của ta ai cũng không được treo đèn trắng” Lãnh Băng Châu lướt qua họ đi ra cổng.
Ban đêm thanh vắng, con đường trước cổng phủ như chìm vào bóng tối.

Lãnh Băng Châu cầm cái đèn đơn bạc đứng đó.

Mặc kệ tiếng khuyên can của mọi người nhìn về hướng mà Long Quân Thương từng rời đi đến sáng.
– ————————-********************————————
Tử Nhi: lần này không có lừa dối như lần trước! ngược hàng thật giá thật nhá!
mọi người nếu thấy chỗ nào chưa ổn cmt góp ý dùm Nhi nha.

Cứ khoảng 20 chap là Nhi sẽ đọc lại một lần sửa bug và văn phong.

Yêu nhiều *ôm ôm*.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.