Bạn đang đọc Lãnh Vương Phi – Chương 29: Bất An
“Ám nhị! vương gia vẫn chưa hồi âm sao” Lãnh Băng Châu đặt cây bút xuống hỏi.
Đã hơn mười ngày Long Quân Thương không hồi âm thư cho cô.
Bức thư lần trước Long Quân Thương nói chỉ giải quyết một vài việc nhỏ nữa là xong.
Nếu theo lời y thì sẽ không nói có khả năng không hồi âm được phong thư nào trong mười ngày.
Lãnh Băng Châu nhìn tờ giấy mình tự tay viết đã ghi chú là mười hai ngày liền có chút bất an.
“vương phi Ám nhất báo tin vương gia đang giúp hoàng thượng sắp xếp lại nhân lực ở Tây Nam nên có chút bận” Ám nhị cúi đầu báo cáo.
Trong lòng tràn đầy lo lắng nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh
“ta biết rồi” Lãnh Băng Châu cũng không nghi hoặc.
Lần trước lúc Long Quân Thương đánh trận cũng có khi không kịp hồi âm thư
Nhìn Lãnh Băng Châu như vậy Ám nhị có chút khó chịu trong lòng.
Hoàng thượng có lệnh không được báo với vương phi.
Hiện giờ nhìn vương phi cứ như vậy chờ mong thư của vương gia, Ám nhị liền không chịu được muốn nói gì đó nhưng nhịn lại rồi lui ra.
năm ngày trước Long Quân Thương trong lúc làm nhiệm vụ cuối cùng đã bị trúng tập kích.
Thật không ngờ bộ lạc Oa Nhĩ muốn cá chết lưới rách dùng thánh vật của bộ lạc giao dịch với Cát Cách.
Bộ lạc Cát Cách am hiểu cổ độc nên đã cho một đội quân chi viện.
Vu sư của Cát Cách chỉ huy mấy ngàn con tang điểu mang đầy cổ trùng đến tham chiến.
Long Quân Thương vì mở đường máu cho chúng tướng sĩ mà bị tang điểu làm bị thương.
Cho dù có thắng thì lực sát thương của tang điểu cũng không hề nhẹ.
Binh lính Long Thịnh Hoàng Triều cũng bị thương vong.
Bộ lạc Oa Nhĩ và Cát Cách dùng hết binh lực dồn Long Quân Thương vào đường chết.
Bảy tướng quân cũng hi sinh đến ba người, Long Quân Thương thì mang thương tích rơi xuống vực.
Bọn họ đã bắt hết bọn tử sĩ và giấu chuyện Long Quân Thương mất tích để tránh dao động lòng quân.
Cho nên hiện giờ trong quân đội chỉ biết nhị vương gia vì họ mà bị thương nặng phải tịnh dưỡng.
An nguyên soái cử từ phía Bắc qua thêm ba vị tướng quân để cùng bốn vị tướng quân còn lại quản lý doanh đội.
Tối đó Lãnh Băng Châu trăn trở chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ cô nghe thấy tiếng khóc, trước mắt cô chính là nhị vương phủ.
Lãnh Băng Châu thấy đèn trắng treo trước cửa liền đầy sợ hãi, cô mờ mịt đẩy cửa vào thì trước mắt cô là một linh đường.
“Không” Lãnh Băng Châu choàng tỉnh đầu đầy mồ hôi lạnh.
Giấc mơ làm cô càng thêm bất an bàn tay vô thức siết chặt vòng tay.
Cô bước xuống giường thắp đèn lên rồi để mở cử tủ quần áo.
Lấy một bộ y phục mỏng mặc vào người.
Tiểu Tâm thấy đèn phòng cô sáng lên liền gõ cửa
” Tỷ tỷ sao vậy” đã gần sáng rồi sao tỷ tỷ lại thắp đèn
“không sao muội cứ về nghỉ đi” Lãnh Băng Châu nhìn nhìn lại vươn tay lấy cái áo choàng màu xanh nhạt của Long Quân Thương.
Có ba cái áo choàng hay được y mặc nhất, trong đó hai cái màu đen một cái màu xanh nhạt.
Lãnh Băng Châu cảm thấy trong lòng vô cùng bất an.
Nhất là sau khi mơ giấc mơ kì lạ đó, cô khoác cái áo choàng của Long Quân Thương lên người rồi đi đến đào hoa uyển.
“vương phi” ám vệ thấy cô trễ như vậy vẫn rời khỏi phòng liền xuất hiện
“không sao ta đi dạo một chút” Lãnh Băng Châu cầm đèn lồng lững thững bước vào vườn hoa.
Cô ngồi trên chiếc xích đu ngẩn người.
Long Quân Thương chàng phải bình an có biết không.
Sáng hôm sau, sau giờ thượng triều Lãnh Băng Châu vào cung.
Cô đến gặp Tần Vô Sương rồi cả hai cùng đến Từ Ninh cung.
“Mẫu hậu” cả hai hành lễ sau đó ngồi xuống bên cạnh thái hậu.
Thái hậu đang ngồi ở ghế quý phi vì vậy Tần Vô Sương ngồi đối diện, còn Lãnh Băng Sương ngồi cạnh bà.
“sắc mặt Châu nhi không tốt! tối qua ngủ không an à” thái hậu ân cần nắm tay Lãnh Băng Châu
“con vẫn tốt! chẳng qua nằm mơ nên hơi bất an thôi” Lãnh Băng Châu đáp lời, rồi châm trà mình vừa pha cho hai người
“muội muội đừng nghĩ nhiều! chỉ là mơ thôi” Tần Vô Sương trả lời, tay bưng ly trà hơi khựng lại
“đúng đó! con xem gầy đi rồi! đến khi Thương nhi về liền đau lòng” thái hậu cũng lên tiếng an ủi
“vâng” Lãnh Băng Châu đáp lời trong lòng cũng tự an ủi bản thân.
Nhớ đến bộ y phục mình đã may xong cô lại trong thời gian trôi nhanh hơn.
Cho dù là như vậy lại bặt tin thêm bảy ngày không có bức thư nào nỗi bất an của Lãnh Băng Châu ngày càng dâng lên.
Tin báo thắng lợi vẫn liên tục đưa về nhưng vẫn không có thư Long Quân Thương hồi âm
“Ám nhị! vương gia vẫn còn bận sao” Lãnh Băng Châu mơ hồ có dự cảm liền hỏi Ám nhị.
Lần trước đánh trận suốt một tháng cho dù không có thư thì Ám nhất vẫn báo tin.
Lần này suốt hai mươi ngày Ám nhất chỉ báo một câu mọi thứ vẫn ổn
“Vương phi! mọi thứ vẫn ổn” Ám nhị lòng như lửa đốt nhưng vẫn bình tĩnh đáp
“nếu theo dự định thì khoảng mười ngày nửa vương gia sẽ hồi phủ đúng không” Lãnh Băng Châu nghi hoặc nhìn Ám nhị.
Dạo gần đây Ám nhị có chút kì lạ
“Ám nhất hôm qua báo có lẽ sẽ trễ vài ngày” Ám nhị chột dạ nói
“vậy tại sao giờ mới báo” Lãnh Băng Châu đặt tách trà lên bàn
“vương phi! là thuộc hạ tắt trách quên bẩm báo” Ám nhị quỳ xuống nhận tội
“nói sự thật” Lãnh Băng Châu nhìn biểu hiện của Ám nhị liền biết có chuyện giấu diếm.
Ám nhị chưa bao giờ phạm lỗi hạ đẳng như vậy
“Vương phi….” Ám nhị có chút cam chịu
“nếu ngươi không nói ta liền đi đến Tây Nam” Lãnh Băng Châu đứng dậy đi ra ngoài
“Vương phi! vương gia vì trận chiến trước bị thương nên phải tịnh dưỡng” Ám nhất đành nói, kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu.
“choang” tách trà trên tay Lãnh Băng Châu rơi xuống.
Bị thương đến không hồi âm lá thư nào xem ra là vô cùng nguy hiểm.
“Vào cung” Lãnh Băng Châu nói rồi liền đứng dậy đi.
Thấy cô đi Ám nhị cũng đuổi theo, Tiểu Tâm vừa đến liền thấy Lãnh Băng Châu ngay mạng che cũng chả có đi ra ngoài
“tỷ tỷ làm sao vậy” Tiểu Tâm chạy theo
“chuẩn bị xe vào cung ngay lập tức” Lãnh Băng Châu đứng lại giọng có chút phát run nói với Tiểu Tâm.
Ám vệ nghe vậy liền chuẩn bị một cổ xe ngựa cho Lãnh Băng Châu vào cung.
Tiểu Tâm hết cách cũng đành lên xe đi theo.
Trên xe ngựa Lãnh Băng Châu vẫn không nói gì, gương mặt vẫn hững hờ không cảm xúc.
Tiểu Tâm vô cùng lo lắng liền chui khỏi thùng xe hỏi Ám nhị.
Sau khi nghe Ám nhị kể lại cô cũng hoảng sợ.
Nghĩ nghĩ Tiểu Tâm liền nói ám nhất đến báo với An phu nhân và An lão phu nhân.
Cô trở lại thùng xe nhìn Lãnh Băng Châu nắm chặt tay liền đau lòng
“tỷ tỷ vương gia hồng phúc sẽ không sao đâu” Tiểu Tâm cũng không biết phải làm sao, cảm xúc của Lãnh Băng Châu rất bất ổn.
“sẽ không sao” Lãnh Băng Châu đáp lời cũng như là nói với bản thân mình
“Tỷ tỷ….đi từ từ thôi” vừa đến cửa cung Lãnh Băng Châu ngay lặp tức xuống xe đi thẳng đến ngự thư phòng.
Tiểu Tâm đuổi theo cô vô cùng lo lắng.
“Đứng lại! phu nhân là ai” Thường Hỉ vô cùng kinh diễm nhìn vị phu nhân trước mặt.
Đây là lần đầu ông gặp một mỹ nhân đẹp đến vậy.
Nhan sắc này Oa Nạp Lan công chúa đều là kém sắc không bằng
“phiền công công bẩm báo! nhị vương phi tấn kiến” Lãnh Băng Châu vẫn bình tĩnh thông báo, giọng điệu vẫn nhàn nhạc như trước
“Nhị…nhị vương phi” Thường Hỉ có chút không thể tin nổi.
Thật không ngờ nhị vương phi lại là mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên
“làm phiền công công” Lãnh Băng Châu lập lại vẫn là ngữ điệu bình thường đó.
Nhưng Tiểu Tâm biết cô không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, đôi tay siết chặt đến đỏ cả rồi.
“vâng! vâng! nô tài báo ngay” Thường Hỉ nhanh chóng vào báo.
Ngay sau đó ông trở ra mời Lãnh Băng Châu vào
“tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu” Lãnh Băng Châu đi vào thấy hai người ngồi trên long ỷ liền hành lễ
“muội muội sao lại đa lễ vậy” Tần Vô Sương hỏi, trong lòng bất an nhìn Long Quân Thiên
“đệ muội đã biết chuyện rồi ư” Long Quân Thiên thấy thái độ này của Lãnh Băng Châu liền biết
“Thỉnh hoàng thượng cho phép thần đến Tây Nam” Lãnh Băng Châu nói
“không được! hoàng đệ đã giao phó cho ta, ta không thể để đệ muội đi được” Long Quân Thiên trả lời
” Hoàng thượng! không biết thương thế vương gia thế nào” Lãnh Băng Châu đã biết trước đáp án.
Tây Nam không phải là nơi Long Quân Thiên sẽ đồng ý cho cô đi.
“Thương thế….” Long Quân Thiên chưa kịp nói thì Tần Vô Sương nhanh trí hơn trả lời trước
“Đệ muội không cần quá lo lắng! là bị thương gân cốt nên cần nằm trên giường tịnh dưỡng.
Khi nào đệ ấy khỏe hơn liền hồi kinh” Tần Vô Sương không ngờ ám vệ vẫn chưa nói sự thật
“vậy thần liền chờ thêm mười ngày! nếu đến đó vẫn không có tin tức của vương gia, vậy liền thỉnh hoàng thượng đồng ý để thần đi Tây Nam” Lãnh Băng Châu không chút dao động nói, đôi mắt vẫn bình thản lãnh tĩnh không ai biết cô nghĩ gì
“Được trẫm đáp ứng! đệ muội hồi phủ đi” Long Quân Thiên đáp lời.
Nhìn Lãnh Băng Châu rời đi y thở dài.
Long Quân Thương không có tin tức đã gần hai mươi ngày.
Bọn họ gần như đã tuyệt vọng, Thiên Nhai cốc là vực sâu vạn trượng.
Không ai biết bên dưới là gì.
Ám vệ họ phái đi đã tìm kiếm suốt gần hai mươi ngày vẫn không có tung tích.
Long Quân Thiên cùng Tần Vô Sương vừa lo lắng vừa đau lòng.
Nếu Long Quân Thương thật sự không trở về nữa vậy họ cũng không biết phải làm sao.
Long Quân Thiên lòng đau như cắt.
Cứ nghĩ đến mẫu hậu và đệ muội thì y liền không ngủ được.
Hai người vẫn chưa hay tin Long Quân Thương rơi xuống vực, y chỉ sợ họ không chịu nỗi.
Nhìn Lãnh Băng Châu lúc nãy Long Quân Thiên sợ đến lúc nàng biết sự thật, liền sẽ thật sự đến Tây Nam đi Thiên Nhai cốc.
“Ám vệ vẫn chưa có tin gì sao” Tần Vô Sương lòng sầu trăm mối hỏi
“Vẫn còn tìm kiếm” Long Quân Thiên trả lời, đôi mắt như nổi lên tơ máu.
Hoàng đệ của y nếu vì vậy mà không về nữa thì làm sao mà họ chịu được
“cứ giấu Châu nhi và mẫu hậu mãi cũng không phải cách” Tần Vô Sương mắt đã đỏ lên nghẹn ngào nói
“nếu mười ngày nữa vẫn không có tin” Long Quân Thiên như cố gắng mà nói lên câu này
“ta liền tự mình báo với mẫu hậu và đệ muội”
– ————————–****************—————————–
Tử Nhi: hôm nay cứ ngỡ sửa bug truyện sẽ không ra được nhiều chap.
Nhưng mà siêng đột xuất nên 3 chap luôn nè.
Lần này là chuẩn bị tâm lý thiệt nha ☆~☆.