Lãnh quân dạ thiếp (Tập 3)

Chương 19


Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 3) – Chương 19

Chap 21
Hữu Hi nhìn biển hoa trước mắt, trong lòng dấy lên những mâu thuẫn chua xót, vì sao lại khó chịu như thế, trong mắt có vật gì đó muốn chảy xuống.
Những hoa này, cả kia nữa đều do nàng chiết, nhưng mà…
Sao nó lại ở đây?
“Ngươi là ai, tại sao đi theo ta?”
Nam nhân bên người phẫn nộ quát một tiếng, kiếm dài càng kề sát cổ, bức Hữu Hi quay đầu lại nhìn.
Dáng người quen thuộc, gương mặt quen thuộc là Cao Mạc, thị vệ của Lăng Khiếu Dương. Dung nhan của nàng lúc này chắc Cao Mạc không nhận ra, nhưng nàng nhận ra hắn.
“Nói, nếu không ta giết ngươi”- Cao Mạc nhìn gương mặt xa lạ của Hữu Hi, lạnh giọng uy hiếp
Hữu Hi run rẩy hỏi ngược lại: “Hoa đó…”- Ánh mắt nhìn vào đóa hoa hồng tựa lửa.
“Ngươi”—Cao Mạc nghi hoặc đánh giá Hữu Hi, nhưng nhìn không ra nữ nhân trước mắt mình đã gặp ở đâu, chỉ có giọng nói rất quen.
Gương mặt kia thật xa lạ, nàng ta sao lại đi theo mình, có ý đồ gì, ánh mắt Cao Mạc ngưng trọng, kiếm sắc cứa vào da thịt Hữu Hi:“Nói, ngươi là ai, tại sao đi theo ta? Không nói đừng trách ta ra tay độc ác”
Hữu Hi đau đớn nhíu mày, do dự một chút, tay đặt trên mặt kéo ra, một chiếc mặt nạ rơi xuống tay, để lộ ra dung nhan xinh đẹp của nàng.
“Lãnh Dạ Hủy?”- Cao Mạc ngẩn ra, cau mày, kiếm trong tay cũng vội vàng dời đi. “Ngươi sao lại ở đây?”
“Lăng Khiếu Dương đâu?”- Hữu Hi không đáp, hỏi ngược lại.
Cao Mạc hừ lạnh một tiếng: “Vương gia sống chết, ngươi sẽ quan tâm sao?”
“Hắn?”
“Vương gia tốt lắm, không cần ngươi lo, ngươi tự lo lắng cho bản thân là tốt rồi”- Cao Mạc tức giận nói, xoay người sang chỗ khác.
Hữu Hi ngơ ngác nhìn biển hoa, chậm rãi đi về trước vài bước, đắm mình trong biển hoa, nếu như nàng đoán không sai, số hoa nàng bán được để lấy ngân lượng đi tìm người nhà Hoàng Bắc Thiên là đây

“Là hắn mua hoa của ta sao?”- Hữu Hi thì thào nói, ánh mắt che kín.
Cao Mạc không nhịn được đáp: “Phải, là vương gia mua, ngươi cho rằng hoa của ngươi đáng giá sao, là vương gia lén phái người mua hoa của ngươi, để ngươi có tiền gom góp, đi tìm người nhà của người trong lòng ngươi”- Hắn cũng không hiểu, vì một người phụ nữ, vương gia cần gì phải quan tâm kỹ càng như thế, nhiều nữ nhân như thế, chính là nữ nhân này không biết tốt xấu hết lần này đến lần khác đánh mất đi tất cả, nữ nhân đó còn yêu nam nhân khác, biết rõ không có kết quả, nhưng lại ngu ngốc đi làm chuyện vô nghĩa như thế.
“Yên tâm, ta nhất định đem nàng về bên hắn, nhất định đi qua được ngọn núi này”- Lăng Khiếu Dương bình tĩnh nói, lời nói của hắn lại vang lên bên tai Hữu Hi.
Hữu Hi trong lòng chua xót, nàng sớm phải nghĩ ra, số hoa nàng có thể bán được giá tốt như vậy là vì sao, nàng đáng ra phải nghĩ tới. Nhưng, lúc đó nàng chỉ một lòng muốn rời khỏi nơi này, đi tìm kiếm người nhà Hoàng Bắc Thiên, nàng làm gì có thời gian suy nghĩ sâu xa đến mức đó.
Trong đầu Hữu Hi lần lượt hồi tưởng lại, nhớ đến đôi mắt đen của Hoàng Bắc Thiên, nàng không khỏi hỏi: “Hắn ở đâu”
“Ở đâu thì sao, Vương gia sẽ không gặp ngươi”- Cao Mạc nói chưa hết ý thì rời đi, rồi lại dừng lại, quay đầu nhìn Hữu Hi:“Vương gia quả thật có nợ ngươi, đã từng tổn thương ngươi, hành vi của hắn khiến ngươi hận hắn, tức giận hắn, nhưng mà dù cho là bao nhiêu thương tổn, ta cảm giác, hắn đã trả hết cho ngươi”
“Mang ta đi gặp hắn được không?”- Trong lòng nàng vẫn hoài nghi một việc khiến cho nàng bất an, mỗi lần nhớ tới thần sắc trong đôi mắt Hoàng Bắc Thiên, nàng lại run rẩy, chỉ muốn chứng thật một việc, nhưng lại sợ, cứ như vậy canh cánh trong lòng…
Nghĩ tới Lăng Khiếu Dương, hắn cảm giác Hữu Hi xứng đáng biết tất cả. Thật là được Lăng Khiếu Dương hạ lệnh đến nơi này lấy ít hoa trong mắt hắn chẳng còn gì ngoài thứ vô ích này, nhưng không ngờ lại gặp Hữu Hi.
Cao Mạc do dự rồi nói: “Được, ta mang ngươi đi gặp Vương gia”
Hữu Hi nghe Cao Mạc đồng ý trái tim không kiềm được run lên, không biết bản thân đang sợ hãi cái gì, hai tay siết chặt đan vào nhau.
Hữu Hi đi theo Cao Mạc tới thành nam có một khoảnh viện nhỏ, nơi này rất xa chốn đô thị phồn hoa, rất u tĩnh. Cao Mạc đẩy cửa đi vào, Hữu Hi đi theo, nơi này không giống với vương phủ cao quý, nó đơn giản tựa như căn nhà dân bình thường
Trong phòng tối đen, không có chút ánh sáng, đi tới trước cửa, Cao Mạc vốn định bẩm báo một tiếng, cuối cùng thoáng nghĩ nhìn Hữu Hi nói: “Ngươi tự mình vào đi, vương gia ở bên trong”
Bước chân Hữu Hi có chút do dự, trì trệ rất lâu mới nghe tới giọng Lăng Khiếu Dương truyền đến.
“Đã mang đồ về rồi sao?”
Cao Mạc không có trả lời, ý bảo Hữu Hi đi vào, Hữu Hi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra nhấc chân đi vào.
Bước chân trì hoãn, do dự, từng bước tới gần cánh cửa bên trong nội thất, trái tim rối loạn.
Lăng Khiếu Dương ngồi trên giường bên trong nội thất, sau khi nghe tiếng bước chân, trái tim cẳng thẳng cả lên, thân hình cao lớn đứng bật dậy.

Hữu Hi vừa bước vào nội thất, hắn đã lạnh lùng đặt câu hỏi:“Nàng tới làm gì”- Trong lòng cũng không kinh ngạc nàng sao lại xuất hiện ở nơi này.
Hữu Hi đứng trong góc tối, cố gắng tìm kiếm ánh mắt Lăng Khiếu Dương, nhưng trong bóng tối, nàng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mông lung của hắn
“Tại sao không thắp đèn, ta giúp ngươi vậy”- Hữu Hi vừa nói vừa làm, tìm kiếm cây nến.
Bất thình lình bóng Lăng Khiếu Dương vội vàng kéo tới, giữ lấy thắt lưng nàng: “Tại sao lại tới tìm ta? Có phải nghĩ thông rồi không, muốn trở lại bên cạnh ta”
Cách nói chuyện của hắn luôn bộc trực như vậy, như cố ý làm người khác tức giận, nhưng Hữu Hi lại bình tĩnh đến lạ thường, trong bong tối tìm kiếm mắt hắn, nhưng lại nhận ra nàng không thể tìm thấy đôi mắt thuộc về hắn nữa, trong lòng bối rối bất an, nàng nâng tay muốn chạm vào đôi mắt kia, nhưng lại bị Lăng Khiếu Dương giữ chặt, ngăn cản hành động của nàng.
“Nàng muốn làm gì vậy?”- Lăng Khiếu Dương tà tứ cười.“Muốn yêu thương nhung nhớ ta sao?”
“Đôi mắt của ngươi…”- Tại sao, nàng không thể thấy ánh sáng trong mắt hắn, nàng nhớ rất rõ trước kia dù trong đêm tối, nàng cũng vẫn thấy đôi mắt sáng rực của hắn, càng trong tối càng rực sáng, nhưng hôm nay lại tối đen, chẳng lẽ đã mất đi, Hữu Hi đáy lòng lạnh lẽo, run rẩy.
“Bắt đầu từ khi nào nàng hứng thú với đôi mắt của ta vậy?”- Giọng nói của Lăng Khiếu Dương lạnh lùng đầy khiêu khích, đem Hữu Hi đặt lên mặt bàn gần đó. “Nếu đối với hai mắt ta hứng thú như vậy, không bằng chúng ta cùng làm chuyện ta cảm thấy hứng thú nhất”- Vừa nói hắn vừa dùng hạ thể xấu xa chạm vào nàng, bàn tay không có hảo ý di chuyển trước ngực.
Hành vi của Lăng Khiếu Dương làm cho Hữu Hi vừa giận vừa xấu hổ, hoài nghi bất an trong chớp mắt bị hành động của hắn đả kích tan thành mây khói, nàng bối rối khước từ Lăng Khiếu Dương, dĩ nhiên lại dễ dàng đẩy được hắn ra.
Hữu Hi đứng thẳng người, thối lui ra cửa, hồi hộp nói: “Nếu ngươi không sao, ta cáo từ trước”- Nói xong Hữu Hi hoảng hốt bỏ đi.
Thân Hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương như mất đi sức lực, hai tay chống xuống bàn, đầu cúi thấp, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này trong đầu Hữu Hi lóe lên, ánh mắt của Hoàng Bắc Thiên sau khi hồi phục không còn giống như trước nữa. Trái tim Hữu Hi nhảy lên, nàng cảm giác được đó là ánh mắt của Lăng Khiếu Dương, cho nên trong lòng hoài nghi, lo lắng bất an.
Ngày hôm qua tưởng rằng có thể chứng thật mọi thứ, nhưng hành động thô lỗ của hắn lại làm nàng chạy trối chết.
Nghi vấn vẫn lưu lại trong lòng, nếu như thật sự hắn đem đôi mắt mình cho Hoàng Bắc Thiên, nhưng ngày hôm đó trong tối đen, hắn vẫn có thể tìm chính xác vị trí của nàng, hơn nữa nàng chưa từng mở miệng nói câu nào, chỉ đứng đó hắn liền biết là nàng, trừ khi hắn thấy được nàng, dựa vào bóng người mà biết nàng.
Xem ra là tự nàng đa tâm lo lắng, chắc chắn không phải là đôi mắt của hắn, không phải, nhưng mà trong tâm vẫn cảm thấy phiền nhiễu. Hữu Hi không còn dũng khí đi điều tra, hòa hồng, hoa hồng, một thứ gì đó chiếu rọi vào đầu nàng.
Trong hoàng cung cũng không truyền ra tin tức gì, nàng lo lắng cho Hoàng Bắc Thiên không biết hắn thành công hay thất bại. Nàng vẫn như trước mang mặt nạ mà sống. Trong lòng rất sốt ruột, thời gian không biết từ lúc nào đã trôi qua 20 ngày.

Trong đêm yên tĩnh một mình, không khí nặng nề, hình như báo trước sẽ có mưa to, Hữu Hi mở cửa sổ ra để không khí tràn vào nhưng vẫn thấy buồn bực khó chịu…
Cuối cùng trên bầu trời vang lên tiếng nổ, tia chớp cắt ngang bầu trời đêm, mắt đất trong nháy mắt sáng như ban ngày rồi lãi tối đen, Hữu Hi vội vàng đóng cửa sổ lại, lui về giường.
Dù bây giờ nàng đã hai mươi tuổi nhưng vẫn như cũ sợ sét đánh, mưa to tầm tã rơi xuống, xóa đi nguồn nhiệt nóng, không khí bắt đầu lạnh lên. Gió nổi lên, rất to, là đại phong, bên ngoài có vẻ rất dữ tợn, Hữu Hi sợ hãi bọc chăn mền chui xuống dưới giường. Nghe tiếng mưa rơi, nghe tiếng gió rít, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, đêm nay thật là một đêm kinh khủng.
Trời đã sáng, Hữu Hi bị cảm giác lạnh lẽo chiếm cứ từ từ tỉnh dậy, mở mắt buồn ngủ, dần dần tỉnh táo lại, cúi đầu phát hiện trên mặt sàn đầy nước, ngay cả chăn của nàng cũng bị ẩm. A chắc là bị dột, nước chảy tới giường rồi, Hữu Hi vội vàng từ dưới chui ra.
Nàng thay quần áo sạch sẽ, rửa mặt, sau đó dịch dung, trong gương đồng xuất hiện mặt người khác. Sau khi dọn dẹp xong, lúc chuẩn bị đi mua bánh bao ăn, nghe bên ngoài có tiếng hô hào.
Nàng cau mày, không kiềm được chạy ra ngoài, đi tới phố thị, nhưng con đường ngày thường náo nhiệt đông đúc bây giờ đóng cửa im ỉm, những quán hàng ở trên đường cũng biến mất, rất nhiều nhà để thẻ nghỉ ngơi đóng cửa, tạm thời không buôn bán
Xảy ra gì vậy, không khí nặng nề như vậy, ven đường nhiều người vẻ mặt trong rất trầm trọng không biết đang thảo luận gì.
Hữu Hi lễ phép đi tới bên cạnh một người phụ nữ: “Đại tỷ, xảy ra chuyện gì vậy, đường phố hôm nay sao lại tiêu điều thế kia?”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn Hữu Hi hạ giọng nói: “Ngươi vẫn chưa biết sao, đêm qua, hoàng thượng bị ám sát, nghe nói chém đứt đầu, ai nha, cũng không biết ai to gan như thế, hoàng đế băng hà, cả quốc để tang, không thể buôn bán được, trách không được hôm qua, sấm sét như thế, cuồng phong bạo vũ, ra là báo hiệu hoàng đế chết a”
Trống ngực Hữu Hi ngày càng gia tốc, không biết nên vui hay khẩn trương, lòng của nàng cất lên tiếng nói đắc chí
Hoàng đế đã chết?
Bắc Thiên thành công rồi?
Bắc Thiên báo thù được rồi?
Hắn? Hắn an toàn rồi sao?
“Vậy… hung thủ bắt được không?” Hữu Hi kiềm chế kích động, run rẩy hỏi
“Vẫn chưa. bây giờ cả thành đều bị phong bế, muốn bắt được thích khách”- Người phụ nữ nói xong thì một đội quan binh đi qua, lục soát gì đó.
Không bắt được, thật tốt quá, Hữu Hi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tay gắt gao ấn nơi ngực, đi về chỗ nàng ở. Lời ước hẹn của hai người có thể thực hiện rồi, Hữu Hi càng hy vọng lớn lao, nàng muốn đến nơi hẹn chờ Bắc Thiên, chờ hắn.
Hắn nói hắn sẽ đi ngựa trắng tay cầm hoa hồng đến gặp nàng, Hữu Hi trong lòng nghĩ tới liền kích động, bước chân vội vàng hơn. Vốn định đi tới nơi hẹn sớm một chút, nhưng sau khi suy nghĩ Hữu Hi quyết định nên chờ tin Hoàng Bắc Thiên
Cứ đợi ba bốn ngày sau, không hề có tin Hoàng Bắc Thiên bị bắt, hoàng đế chết trong đêm, sáng sớm mới phát hiện, cho nên Hữu Hi đoán Hoàng Bắc Thiên nhân lúc đêm tối đã chạy thoát.
Đợi vài ngày sau, Hữu Hi một khắc cũng không muốn ở lại, vội vàng thu nhập đồ đạc rời khỏi thành.

Lúc tới cửa thành quả nhiên nhìn thấy lính gác cổng rất cẩn thận, điều tra mỗi một người đi qua. Nàng cố gắng trấn tĩnh lại, lúc này không ai nhận ra nàng, nàng sợ cái gì, đi tới cửa, nàng bị ngăn lại.
Thị vệ cản nàng xem xét vài lần, hỏi nàng vài vấn đề bình thường, như là muốn đi đâu, đi làm gì, nó gọi là gì. Hữu Hi cũng nhất nhất trả lời, một điểm sơ hở cũng không có, nhất là tướng mạo của nàng, bảo người ta nhớ mười lần cũng không nhớ được.
Sau Hữu Hi bị vặn hỏi nàng bình yên rời khỏi thành, trái tim tự do bay nhảy, đêm hoàng đế chết, sáng mới phát hiện, Hữu Hi tin Hoàng Bắc Thiên từ ban đêm đã ra khỏi thành
Nàng mua ngựa ở một thôn ngoại thành, đi đến nới ước hẹn của hai người, Bắc Thiên, ta tới đây.
Trải qua vài ngày đi đường, Hữu Hi cuối cùng cũng tới nơi hẹn, trước cửa sơn động hai người từng thề non hẹn biển.
Nơi này phong cảnh thanh thuần, xung quanh yên tĩnh, nàng vẫn không thấy Hoàng Bắc Thiên. Không sao, nàng chờ, có lẽ hắn có việc cần giải quyết, có thể sự tình nghiêm trọng hắn cần thời gian thoát thân.
Chỉ cần hắn không có việc gì là tốt rồi.
Đem con ngựa để lại trong sơn thôn, trái tim Hữu Hi lắng đọng xuống, không sao, nàng tin tưởng, Bắc Thiên sẽ đến. Cùng nhau thực hiện ước hẹn của hai người, nàng sẽ chờ, chờ hắn cưỡi con ngựa trắng đến đón nàng
Nhưng mà, Hữu Hi không ngờ, thẳng đến vài ngày sau đó, Hoàng Bắc Thiên vẫn không xuất hiện. Hữu Hi bắt đầu lo lắng, hắn không cách nào thoát thân… hay hắn vẫn một lòng truy cầu quyền lực.
Hữu Hi trở nên nôn nóng bất an, mỗi ngày đợi từ sáng sớm đến lúc mặt trời xuống núi, nàng cứ si ngốc chờ đợi, nhưng Bắc Thiên chưa tới.
Vài ngày sau, từ lòng tràn đầy hy vọng dần dần chậm rãi lạnh lại, nhìn về phía chân trời, lòng Hữu Hi đầy mất mát.
Hắn có phải sẽ không tới.
“Hữu Hi”
Đứng trước sơn động thật lâu, Hữu Hi xoay người tính đi vào trong thì ngoài xa truyền đến giọng nói nàng chờ mong, nàng lòng đầy kích động xoay người lại. Nàng thấy được người mà nàng đã chờ đợi rất lâu.
“Ta nghĩ chàng không tới”- Nàng cười, nước mắt hòa nước mắt, bởi vì chờ đợi chịu sự dày vò, bởi vì vẻ mặt ôn nhu của Hoàng Bắc Thiên trước mắt, bởi vì đóa hồng đỏ rực hắn cầm trong tay.
Hắn đi lên, đem hoa hồng đặt vào tay Hữu Hi, giữ lấy thắt lưng nàng: “Ngốc ạ, ta sao lại không tới”
Hữu Hi gắt gao ôm lấy hắn: “Chúng ta cuối cùng cũng có thể buông tay cùng nhau ở một chỗ, thật sự, ngày này, ta chờ lâu lắm rồi, lâu lắm…”
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên chần chờ gọi một tiếng, muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng không thể mở miệng.
Ánh mắt mông lung Hữu Hi nhìn thấy sau Bắc Thiên có tới bốn người, lệ của nàng vào rơi xuống vội khô héo, phảng phất như bị kích động, nàng hung hăng đẩy Hoàng Bắc Thiên ra, gấp gáp lui về sau..
“Chàng đây là ý gì?”- Trong mắt Hữu Hi là sự phẫn nộ khó hiểu, còn có nỗi đau thật sâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.