Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 3) – Chương 18
Chap 20
“Ngươi muốn thế nào?”- Hoàng Bắc Thiên đứng lên, hắn biết họ đang nói gì liền đưa mắt nhìn lưng Hữu Hi, nếu Dạ Đế muốn chắc chắn Hữu Hi sẽ phải cố gắng rất lớn.
Dạ Đế liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, có ý muốn làm khó: “Ta muốn như thế nào? Ta thật không biết, cho dù nước miếng của ta thần kì cũng không thể khiến da thịt, da lưng bị tróc ra mọc thành cái mới, nói thẳng ra thì chẳng khác gì hết”
Dạ Đế ưu phiền sờ sờ cằm: “Hơn nữa, hoàng đế cũng muốn địa đồ, nói không chừng đợi đến lúc ta kiếm ra cách, Hữu Hi đã bị bắt sống, ta cũng không thể cứ mỗi một lần lại tới cứu nàng”
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Ta sẽ giải quyết hoàng đế, để cho hắn không có cơ hội ra tay với Hữu Hi”
“Tổ tiên Lăng Gia của hoàng đế từng đối với ta có ân, ân oán các người ta không nhúng tay”- Mục tiêu của hắn chỉ có một, là địa đồ trên người Hữu Hi. “Ta vẫn sẽ nghĩ xem có cách gì vừa có được địa đồ, vừa không tổn hại đến tiểu phiền phức, chỉ là cần chút thời gian”
“Cám ơn ngươi đã vì ta mà suy nghĩ”- Hữu Hi cười khẽ, trong lời nói có sự cảm kích, mặc dù nàng không cần giải thích, bởi vì nàng không nợ Dạ Đế gì cả, hắn cũng là một trong những người cần địa đồ, nhưng mà hắn lại hao tâm tốn sức để bảo vệ nàng, cứu nàng, giúp nàng, quan tâm tính mạng nàng, cho nên nàng đáng ra nên cám ơn hắn.
“Nhưng mà tiểu phiền phức, không phải ta muốn nói, nhưng nam nhân này thật sự kém cỏi, vừa không bảo vệ được ngươi, ngươi lại không có năng lực bảo vệ mình, mà ta lại không thể ở lại đây lâu, quả thật rất khó”- Dạ Đế tà mị nói, trên mặt có chút chờ mong.
Hoàng Bắc Thiên bị Dạ Đế nói như vậy vẻ mặt vừa áy náy vừa tức giận, hắn nói không sai, hắn cho tới bây giờ không hề bảo vệ tốt Hữu Hi.
“Phải rồi”- Dạ Đế cao hứng vỗ tay một cái, kéo Hữu Hi vào chỗ tối nhất bên trong sơn động.
“Ngươi làm gì vậy?”- Hoàng Bắc Thiên nhìn Dạ Đế và Hữu Hi đang nắm tay nhau, nam nhân nay cứ động một chút lại tùy tiện thân mật với Hữu Hi, hắn trong lòng không hài lòng, giữ lấy cổ tay Dạ Đế.
Hữu Hi rút tay ra, trong đêm tối tìm kiếm hai mắt Dạ Đế: “Ngươi nghĩ ra gì sao?”
“Ta muốn đưa ngươi một vật”
‘”Là vật gì vậy”
“…”
Dạ Đế đi, ở bên ngoài mấy ngày nay đã hao tốn nguyên khí của hắn, hắn cần thêm chút thời gian để đi nghiên cứu làm cách nào bảo vệ tánh mạng Hữu Hi, sau khi kiếm được đồ, hắn phải quay về không gian hắc ám.
Trong sơn gian chỉ còn lại Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên, hắn vì nàng mất đi đôi mắt nay lại thần kì khôi phục lại. Hữu Hi trong lòng cảm kích Dạ Đế, nhưng đồng thời cũng nghi ngờ, Lăng Khiếu Dương đột nhiên bỏ đi, hắn đi đâu?
Hoàng Bắc Thiên trong tay cầm kiếm, đứng ở bên ngoài sơn động, nhìn trời, tự hỏi gì đó. Hữu Hi nhìn theo sau lưng Hoàng Bắc Thiên cảm giác trên người hắn gánh trọng trách rất nặng, đáy lòng đau đớn.
Hắn quay đôi, đôi mắt đen đối chọi hai mắt nàng, trái tim Hữu Hi không nhịn được khẽ dao động, bất quy tắc nhảy lên, đầu óc trống rỗng,
“Bắc Thiên”- Nàng gọi tên hắn trong lòng khẩn trương hoảng sợ, đôi mắt đen nghi hoặc nhìn Hoàng Bắc Thiên.
“Xin lỗi Hữu Hi, ta phải đi hoàn thành sứ mạng của mình”- Hắn nhất định phải giết chết hoàng đế.
Hữu Hi cắn môi, đè nén tâm trạng bối rối lúc này.
“Hữu Hi, nàng có nghe ta nói không?”- Đôi mắt Hoàng Bắc Thiên tối đen chăm chú nhìn Hữu Hi, lạnh giọng hỏi.
Hữu Hi nhắm mắt: “Chàng vừa nói gì… Nói gì vậy?”- Nhất định là ảo giác, Hữu Hi lắc đầu.
“Trở về cùng ta không?”
“Chàng… nhất định phải giết hoàng đế sao?”- Hữu Hi mở to mắt, nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên, thất vọng hỏi.
“Xin lỗi Hữu Hi, ta chỉ có thể làm vậy…”- Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt xin lỗi, ngôn từ đau khổ.
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên tìm kiếm hắn của ngày xưa, nhưng mà, quả thật khó khăn, hạ giọng hỏi hắn: “Cừu hận trong lòng chàng đã chiếm vị trí thứ nhất, là thật sao? Nếu như ta kêu chàng bỏ đi mọi hận thù, cùng ta rời đi, chàng có đồng ý không?”
“Ta…”
Sự do dự của hắn khiến trái tim Hữu Hi lạnh ngắt: “Như vậy chàng cứ đi làm chuyện mình muốn, đừng xin lỗi, cũng đừng tự tạo áp lực, ta sẽ tự bảo vệ bản thân, tự chăm sóc, không để hoàng đế biết được, ta sẽ… sẽ chờ chàng, chỉ là không biết phải đợi bao lâu, chàng mới có thể quay đầu lại, Bắc Thiên”
“Nàng…”- Không thể trở lại thân mật như trước đây… “Thật sao?”- Trên mặt hắn là đau khổ cùng mất mát.
“Không!”- Hữu Hi rưng rưng lắc đầu. “Ta muốn bên cạnh chàng, chỉ cần trái tim cùng một chỗ là được, Bắc Thiên, ta muốn chàng tự bảo trọng, còn sống trở về”
“Ta hiểu rồi…”- Trên gương mặt lạnh lùng của Hữu Hi hiện lên nụ cười yếu ớt, hắn không mất đi Hữu Hi, Hữu Hi đang đợi hắn, chờ Bắc Thiên chính thức quay về.
Hắn nhất định phải giết hoàng đế, vì người nhà báo thù, hoàng đế đã chết cũng không còn cơ hội đuổi giết Hữu Hi, bây giờ chỉ có thể thành công chứ không thất bại.
Hữu Hi cười cười: “Như vậy, chúng ta ở đây li biệt đi”
“Nàng muốn đi đâu?”- Hắn hỏi, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng hắn biết Hữu Hi sẽ không ở lại bên cạnh hắn.
Ánh mắt Hữu Hi lóe lên: “Ta còn chuyện cần làm”
Hoàng Bắc Thiên ôm lấy Hữu Hi, tìm kiếm sự cam đoan từ nàng, để cho bản thân yên tâm: “Hữu Hi nhất định phải chờ ta”
Hữu Hi cố nén đau, mỉm cười nói: “Ta sẽ chờ chàng báo thù xong, chờ chàng quay lại, nếu như sau khi báo thù xong chàng vẫn không thể quay đầu… môn chủ, tới lúc đó người đừng xuất hiện trong thế giới của ta? Mặc kệ ta sống hay chết, đừng để chúng ta tiếp tục tổn thương nhau được không?”
Hoàng Bắc Thiên đau đớn nói: “Nếu như … ta chết thì sao?”
Hữu Hi mỉm cười: “Nếu như chàng vẫn yêu ta… như vậy đành hẹn kiếp sau”
Hoàng Bắc Thiên gắt gao ôm lấy Hữu Hi, trong lòng đau đớn, có vui sướng, có thỏa mãn, hắn ở bên tai nàng bình tĩnh nói: “Ta sẽ còn sống trở về, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, sống cuộc sống mà chúng ta muốn”
Hốc mắt Hữu Hi chua xót, lệ quang lóe lên: “Được, ta chờ chàng, đừng nuốt lời, nếu như nuốt lời ta sẽ đi vĩnh viễn không quay lại”
“Được, chờ ta, đại sự thành công chúng ta sẽ ở nơi này gặp nhau được không?”
“Hảo!”- Hữu Hi gật đầu, hấp thu chút ấm áp của hắn.
“Đợi đến ngày đó, ta nhất định cởi con ngựa trắng, mang theo hoa hồng, tới tìm người ta yêu, Hữu Hi chờ ta”
“Uh”- Hữu Hi gật đầu
Chờ đợi vốn là một loại dày vò cũng là một loại hạnh phúc
“Ta sẽ an bài cho nàng đi đến nơi an toàn…”- Hoàng Bắc Thiên nói
Hữu Hi cự tuyệt: “Không, không cần, ta còn có chuyện cần làm, ta không muốn giống như kẻ có tội cứ trốn đi sống ở nơi không có bóng người…”
“Nhưng mà…”- Hắn vẫn lo lắng.
Hữu Hi đẩy hắn ra, nháy hai mắt: “Chờ ta một lát”- Vừa nói vừa đi đến suối nước.
Hoàng Bắc Thiên đứng chờ, xem Hữu Hi làm gì đó, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc ở trước.
Thân ảnh là của Hữu Hi nhưng mặt của nàng… mặt nàng hoàn toàn xa lạ. Một người phụ nữ diện mạo bình thường đi tới trước mặt hắn, cúi đầu hạ người. “Vị công tử hữu lễ rồi, xin hỏi, đường đi ra ngoài thế nào”
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên cười. “Nàng như vậy thật đúng là khiến người ta không nhận ra”
Hữu Hi cười khẽ, nháy mắt nói: “Thế nào, yên tâm rồi chứ!”
Hoàng Bắc Thiên giữ lấy tay nàng không nói gì, Hữu Hi thoáng một cái cũng không nói gì, bởi vì, sự thương cảm và ly biệt đan xen trong lòng.
Thật lâu sau nàng nói: “Bảo trọng”
Hắn nói: “Bảo trọng!”
Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên ly biệt, bắt đầu từ đây phân ly, không biết lần tiếp theo gặp mặt là khi nào. Hoàng Bắc Thiên mang theo trong lòng nỗi hận, mang theo trong lòng sự mong chờ, chờ đợi sau khi báo thù thực hiện lời hứa trong trái tim, bắt đầu bước trên con đường ám sát hoàng đế.
Hữu Hi lợi dụng thuật dịch dung Dạ Đế chỉ nàng, cải trang thành người phụ nữ bình thường, không ai nhận ra đi về phía hoàng thành. Nàng cho rằng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Hơn nữa, ở chỗ này, nàng có thể tiếp cận tin tức trong cung nhanh nhất, nàng cũng có thẻ biết sớm Hoàng Bắc Thiên thành công hay không.
Hoàng Bắc Thiên cho nàng chút một chiếc lá vàng, ly biệt ưu sầu.
Bên trong hoàng thành, vẫn náo nhiệt phồn hoa như cũ, mang theo cảm giác quen thuộc, Hữu Hi đi trên đường, không nhịn được nhìn chung quanh bốn phía, phảng phất nhớ lại trước đây.
“Mua hoa không tỷ tỷ?”
Một giọng nói non nớt vang lên, một đóa hoa màu đỏ đập vào mắt Hữu Hi. Nàng dùng tay đón lấy, trong mắt mừng rỡ, quay lại nhìn, trong lòng rung động, tiểu cô nương bán hoa, không phải ai khác, là tiểu Hương Hương mà nàng đã quen trong căn miếu đổ nát.
Nàng cao hơn được một chút, gương mặt cũng không còn bẩn nữa, rất đáng yêu, nhỏ nhắn mong chờ. Hữu Hi vui vẻ, tay sờ sờ mặt Hữu Hi, nàng mới sáu tuổi chiết hoa đẹp như vậy quả thật không dễ.
Hữu Hi muốn gọi tên nàng, nhưng nhớ tới bản thân lúc này không phải Hữu Hi, vội vàng rút chút bạc vụn đặt vào tay Hương Hương
“Hoa tỷ tỷ mua”
“Nhưng mà tỷ tỷ đưa nhiều bạc quá, nó không đáng giá đến vậy?”- Tiểu Hương Hương sắc mặt đỏ hồng, hai mắt nhìn Hữu Hi.
“Tỷ tỷ rất thích, cho nên đáng giá, cầm đi”- Hữu Hi đặt bạc nhét vào tay Hương Hương.
“Hoa tỷ tỷ đây”- Hương Hương đặt hoa vào tay Hữu Hi
Hữu Hi đón lấy hoa mỉm cười nói: “Chiết hoa thật đẹp, ngươi quả thật không đơn giản”
“Thật sự”- Tiểu Hương Hương cao hứng cười to. “Đây là một tỷ tỷ dạy nàng chiết hoa, không biết tỷ ấy từ đâu tới, có khỏe hay không, nhưng tỷ ấy rất xinh đẹp”- Trước mắt hai tiếng tỷ tỷ vang lên thâm tình, giống như tỷ tỷ lớn lên từ nhỏ.
“Hương Hương”- Một tiếng gọi ầm ĩ vang lên trong đám người, cắt đứt cuộc nói chuyện của Hữu Hi và Hương Hương, Hữu Hi ngẩng đầu lên, Tiểu Kiên Quyết, anh trai Hương Hương.
Hương Hương điềm đạm cười: “Là ca ca tới, tỷ tỷ ta đi đây, cám ơn đã mua hoa”
“Hảo, đi thôi”- Hữu Hi an ủi cười, nhìn theo dáng người nho nhỏ của Hữu Hi chạy vào lòng của tiểu Kiên Quyết.
Nàng chỉ là một đứa trẻ đáng yêu, Tiểu Kiên Quyết là ca ca tốt, Hữu Hi quay đầu đi, nhìn đóa hoa hồng đỏ trong tay, hiểu ý mỉm cười.
Nàng không thể dính dáng đến quá nhiều người, bởi vì như vậy sẽ rất phiền toái, nàng chỉ muốn chăm sóc Hương Hương và tiểu Kiên Quyết, nhưng mà không được, nàng chỉ có thể là người mua hoa.
Hữu Hi tâm tình hôm nay rất tốt…
Sau khi hỏi thăm xung quanh, cuối cùng cũng kiếm được phòng không người ở, rồi thuê nhà. Chủ phòng là vị lão bà bà đã ngoài năm mươi tuổi, phòng này là phòng con trai bà, bởi vì người em trai hay đi làm ăn, nên đã chuyển sang nơi khác, rời đi, cho nên phòng này không còn ai.
Lão bà bà giúp nàng dọn dẹp phòng và sân, Hữu Hi ở lại, đóa hoa hồng đỏ đặt trên bàn ở phía ngoài, tượng trưng cho sự hy vọng.
Sau khi tới nhà, Hữu Hi ngã xuống giường, nàng mệt rồi, cả đoạn đường đi dài như vậy khiến nàng thấm mệt chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, ngủ một giấc.
Trong mộng mơ màng, mơ thấy đôi mắt đen thẫm, thâm tình nhìn nàng chăm chú…
Nháy mắt, Hữu Hi đã ở đây bảy tám ngày, mỗi ngày đều mua hoa của Hương Hương. Cũng từ trên đường hỏi thăm được những tin đồn từ hoàng cung, bởi vì nàng muốn biết, Hoàng Bắc Thiên thành công hay thất bại.
Ở nhà một mình quá nhàm chán, nàng lang thang trên đường, đi mà không chỗ dừng . Lúc nảy sắc trời đã nhá nhem tối, màng đêm bao phủ mặt đất cùng dáng người cô đơn Hữu Hi.
Nơi này… là Minh Viên, từng bị thiêu hủy nhưng bây giờ tường lại xây lên giống như chưa từng xảy ra hỏa hoạn. Nơi này có kí ức của nàng và Hoàng Bắc Thiên, có tốt có không tốt, có vui cũng không vui.
Lúc nhớ lại, nàng lại nhớ đến dáng người luôn theo sau, vừa bá đạo, lãnh huyết trầm mặc, dáng người cô quạnh.
Hữu Hi đứng đó ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng định thần lại, quay đầu đi về trước, con đường dưới chân quen thuộc biết bao, quen đến mức nàng không cần ngẩng đầu cũng biết đi tới đâu. Chỉ là lúc tới rồi, chân lại dừng lại, giống như tìm kiếm mục đích tới đây.
Hữu Hi định thần lại, ngẩng đầu, thấy mình đứng trước cửa quen thuộc, trái tim cứng lại, bản thân lại không hề hay biết đã tới Nghĩa Vương Phủ
Nơi này không còn khí phái như xưa, trên cửa tiêu điều, một mảnh cô quạnh. Lúc rời khỏi, Hữu Hi nhìn thấy một bóng đen từ vương phủ có bóng người như quỷ chạy đi
Bóng người nhìn quen mắt, Hữu Hi kiềm không được đuổi theo, tại sao đuổi theo, nàng không rõ. Hữu Hi đuổi theo ,lại nhìn thấy bóng đen lại bay vào lại vương phủ, Hữu Hi quay đầu lại, trong lòng không kiềm được thầm nghĩ, là ai, sao lại quen như thế.
Nàng quay về cửa vương phủ, nhìn đôi sư tử bằng đá, nàng dùng chân đạp một cái dẫm lên đầu sư tử, rồi đứng dậy, cố sức nhảy qua khỏi tường, thiếu chút nữa té xuống.
Hữu Hi vội vàng nắm chặt đầu tường, bỏ lên, chỉ biết đổ lỗi bản thân học nghề không xong, ngay cả tường cũng không qua nổi. Cố gắng một hồi, Hữu Hi cũng bay qua khỏi tường, đáp xuống, tiến nhập vương phủ.
Hữu Hi nhìn thấy bóng đen rất nhanh chạy vào Nghĩa Hàn lâu trốn, là ai, là ai. Hữu Hi không nhịn được theo tới, cánh cửa Nghĩa Hàn Lâu vừa mở đã khép lại, Hữu Hi tiến vào phòng.
Vừa bước vào, một thanh kiếm đã gác ngay cổ nàng, cúng lúc đó, mắt nàng sáng ngời, có người vừa đốt lửa nhỏ, trong phòng phát ra ánh sáng. Ánh vào trong mắt nàng là một biển hoa màu đỏ, hoa hồng đỏ, để đầy Nghĩa Hàn Lâu.
Trái tim Hữu Hi rối rắm, nhìn biển hoa, nàng nhất thời quên mất trên cổ mình vẫn còn thanh kiếm sắc.