Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) – Chương 4 phần 2
Trong trái tim hắn dâng lên nỗi niềm chua xót, nàng nhất định đã đi tìm hắn, nàng không bỏ hắn, không phải không cần hắn, mặc dù chưa nghe câu giải thích rõ ràng từ hắn, Hữu Hi không hề bỏ hắn.
Hắn hắn lại khiến nàng khóc, khiến nàng vì hắn mà ngất xỉu, nhưng bản thân hắn không biết gì hết, thật là đáng chết, đáng chết mà.
Văn Tụy nhìn vẻ thương tâm ảo não của Hoàng Bắc Thiên, lắc đầu nói: “Ta có việc phải đi trước, có gì muốn nói thì đợi Hữu Hi tỉnh lại rồi hỏi cho rõ, đừng cố chấp mà khiến cả hai đều đau”
Văn Tụy nói xong rời đi, để lại Hoàng Bắc Thiên vẫn nắm tay Hữu Hi, chờ nàng tỉnh lại, trong lòng không nén nỗi rùng mình.
Hữu Hi từ từ tỉnh lại, cảm nhận tay của mình đang có người nắm, thậm chí cảm giác vừa quen thuộc vừa rất an tâm khiến nàng nhận ra ngay lập tức là Hoàng Bắc Thiên.
“Hữu Hi”- Vừa nhìn thấy nàng tỉnh lại, hắn liền ôm chặt lấy không biết phải làm thế nào để Hữu Hi biết tình cảm của hắn.
Hữu Hi không biết Hoàng Bắc Thiên tới đây lúc nào, lòng nàng rất đau khi mỗi lần nghĩ tới việc hắn mất đi vị giác, nghĩ tới những nỗi đau hắn phải chịu nàng lại càng hận bản thân mình. Hắn nhất định muốn tự bản thân chịu đựng sự giày vò chứ không để cho nàng biết. Dạ đế, tại sao lại làm vậy? Rõ ràng hắn có thể dễ dàng cứu nàng, nhưng tại sao lại làm khó Hoàng Bắc Thiên.
Nhưng, nàng không biết cách nào tìm Dạ đế để hắn đưa Hoàng Bắc Thiên thuốc giải, chẳng lẽ cứ mỗi kỳ trăng đến Hoàng Bắc Thiên lại phải chịu những cơn đau như vậy.
“Hữu Hi nàng vẫn còn quan tâm đến ta phải không?”- Trong lòng Hoàng Bắc Thiên cảm thấy rất áy náy, nàng bị ngất trên đường mà hắn lại trách nàng. Trái tim đau đớn, nói chuyện rất cẩn trọng.
Hai người họ là hai kẻ ngốc, rõ ràng yêu thương nhau sâu đậm, nhưng lại cứ im lặng, sợ thương tổn đối phương.
“Ngươi ra ngoài đi, để Văn Tụy vào đây”- Hữu Hi không trả lời, chỉ nói nhỏ bên tai Hoàng Bắc Thiên.
Hai tay Hoàng Bắc Thiên nắm chặt, nàng vẫn còn giận hắn vì hắn không quan tâm tới nàng, không đế ý tới nàng nữa sao? Nàng thật sự không yêu hắn nữa, không cần hắn nữa? Nỗi bất an trong lòng lan rộng, làm cho hắn nhất định không buông nàng ra.
“Mau gọi Văn Tụy vào”- Lệ từ mắt Hữu Hi chảy xuống, giọng nói nghẹn ngào, lạnh lùng mang theo chút chua xót.
Trái tim Hoàng Bắc Thiên bóp chặt, chậm rãi buông tay Hữu Hi, lau nước mắt giúp nàng: “Đừng khóc, ta đi gọi Văn Tụy”- Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, gương mặt tuấn mỹ và cả giọng nói đều hiện lên vẻ lo lắng.
Hữu Hi ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, nước mặt rơi xuống, Văn Tụy vừa vào nhìn thấy nàng như vậy liền đi qua: “Hai người vẫn chưa hòa sao?”
Đôi mắt Hữu Hi đầy sẽ đau đớn nhìn Văn Tụy: “Văn Tụy, ta muốn ăn cơm.”
Văn Tụy mỉm cười, gật đầu: “Chuyện này khó gì đâu, ta chỉ cần phân phó nhà bếp làm là được”
Hữu Hi lại nói tiếp: “Ta chỉ muốn dùng nước thường nấu, không bỏ bất cứ gia vị gì cả”
Sao lại vậy? Ngay cả đạo trưởng cũng không ăn kham khổ như vậy.
“Đừng hỏi, chỉ cần làm theo ý ta”- Hữu Hi nuốt nước mắt vào trong.
“Được ta biết rồi, ta sẽ đi phân phó. Thật là… sao lại yêu cầu kì quái như vậy”
“Cám ơn ngươi Văn Tụy”
“Khách khí gì chứ”- Mặc dù không hiểu tại sao Hữu Hi lại như thế, nhưng cũng xoay người ra ngoài làm theo.
Hoàng Bắc Thiên lo lắng đứng bên ngoài chờ, gương mặt vốn lạnh băng giờ phút này lại đầy sự bất an.
Nhà bếp làm rất nhanh, tiểu nhị mau chóng mang lên bưng vào rồi rời đi. Trên gương mặt Hữu Hi đã không còn nước mắt, nàng ngồi xuống giường, đi tới bàn, chậm rãi ngồi xuống ăn cơm.
Trong miệng không hề có vị gì cả, không ngọt không đắng, chỉ có sự ấm nóng kèm theo mùi rau cỏ. Không có mỡ, không có bất cứ gia vị, đồ ăn trong miệng ra là khó ăn đến thế, ăn xong một lần chắc chắn không có ý ăn lại lần thứ hai.
Nước mắt không kìm được rơi xuống chân, trong miệng lan tỏa sự chua xót. Ít nhất, loại cảm giác khổ sở này Hoàng Bắc Thiên cũng không thể cảm nhận được.
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên lo lắng đứng chờ, từ miệng Văn Tụy hắn biết nàng muốn ăn loại thức ăn kỳ lạ như vậy. Không kìm được đi tới, nhìn nàng ăn rồi lặng lẽ khóc khiến trái tim hắn cũng đau theo. Hắn từ từ ngồi xuống, cẩm lấy thìa trong tay nàng múc thức ăn rồi bỏ vào miệng nuốt xuống
Hữu Hi ôm lấy cổ hắn khóc nói: “Ta đi tìm Dạ đế, nhất định sẽ tìm ra hắn, buộc hắn đưa cho ngươi thuốc giải.”
Nàng quả nhiên đã biết, nhất định là Thiếu Cửu lắm chuyện, Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay Hữu Hi cười nói: “Thức ăn này không có mùi vị gì, nhưng nó có nước mắt của nàng nên đối với ta nó rất ngọt, vì nàng yêu ta, ta tuy mất đi vị giác khứu giác nhưng tình cảm nàng ta vẫn cảm nhận được. Cho nên, mỗi một món ăn của nàng, mỗi bông hoa, mùi hương của nàng ta vẫn cảm nhận được. Quyết định đó là chọn lựa của ta, ta so với nàng không quan trọng, cho nên đừng đau lòng, cũng đừng tự trách mình. Ta và nàng có thể được ở bên nhau là điều quan trọng.
Hữu Hi cố kìm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hảo, ta không đau lòng, sau này, sẽ mỗi ngày nấu cơm, làm thuốc cho ngươi, còn giặt quần áo cho ngươi, lúc ngươi đau đớn ta sẽ ở cùng ngươi, sẽ không bỏ đi, tay ta sẽ ôm lấy ngươi, không để cho ngươi phải chịu đau đớn nữa”
“Tốt, gì cũng tốt”- Chỉ cần hai người ở bên cạnh nhau thì gì cũng tốt. Dù hai người không phải vợ chồng, nhưng trong lòng hắn nàng là người phụ nữ duy nhất là người phụ nữ cả đời của hắn
Trải qua sóng gió, tình cảm của nàng và hắn không hề phai nhạt mà còn thêm sâu đậm.
Thiếu Cửu biết mình gây ra họa lớn đã sớm trốn đi tị nạn. Hữu Hi đã nói thì sẽ làm được, mỗi ngày nấu thuốc cho Hoàng Bắc Thiên, lại còn học may và thêu thùa. Nàng dù không giỏi giang, nhưng làm chuyện gì cũng sẽ chuyên tâm hết mình.
Bắc Song cùng Thượng Quan Dã cùng nhau tới thăm nàng, Hữu Hi có thể nhìn ra tình cảm sâu đâm giữa hai người, ánh mắt của Thượng Quan Dã nhìn Bắc Song chứa đầy sự sủng nịch, thâm tình, có lẽ không lâu nữa sẽ được uống rượu mình của Bắc Song và Thượng Quan Dã.
Khí trời bắt đầu thay đổi không hề báo trước, cái lạnh qua đi, hương vị mùa xuân càng lúc càng đậm. Tại hoa phường của Hữu Hi, nhiều người thường xuyên tới mua hoa muốn thỉnh giáo tài nghệ của nàng. Hữu Hi đương nhiên đồng ý, có khi còn giao cả cửa hàng cho học đồ của mình, rồi cùng đi với Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên muốn dẫn Hữu Hi cùng cưỡi ngựa ra ngoại ô. Điều đó làm nàng rất vui, trước đây nàng chưa từng cưỡi ngựa, cùng đi có Bắc Song, Văn Tụy, Lưu Tuấn, Thượng Quan Dã.
Ai cũng có một con ngựa, chỉ riêng nàng là không mà cưỡi ngựa chung với Hoàng Bắc Thiên. Cảm giác cũng không phải quá tệ, con ngựa càng chạy nhanh thì càng kích thích, cánh tay Hoàng Bắc Thiên mọt để giữ cương, tay còn lại ôm lấy thắng lưng giữ nàng ngồi vững không để ngã xuống. Những con người trẻ tuổi cùng nhau vui đầu trên bãi cỏ rộng, vui sướng, Hữu Hi phát ra hàng chuỗi tiếng cười.
Gương mặt tươi cười đầy sung sướng của Hữu Hi, lại còn thân mật với Hoàng Bắc Thiên lọt vào tầm mắt Lăng Khiếu Dương. Dáng vẻ tươi cười của Hữu Hi làm hắn mê muội, Hữu Hi vui sướng khiến trái tim hắn đau khổ, ánh mắt của nàng và Hoàng Bắc Thiên đan vào nhau làm hắn khó chịu.
Mấy hôm nay, hắn đã xem đến chán mắt dáng vẻ thân mật hạnh phúc của hai người, rồi còn nắm tay nhau vui vẻ đi trên đường không coi ai ra gì. Hai người họ như hình với bóng. Ánh mắt Lăng Khiếu Dương hiện lên sự thâm thúy, rồi xoay người bỏ đi. Bóng lưng cô độc rũ xuống, dường như chẳng ai chú ý tới hắn.
Ai cũng không thể biết trước chuyện gì đã xảy ra, mỗi lần là một chọn lựa, có gian nan có dễ dàng, nhưng đến cuối cùng họ phải nhận ra được bản thân mình cần và mất đi thứ gì. Mấy ngày vui vẻ không bao lâu thì một màn đen bao trùm lên phủ.
Trời sáng hẳn, Hữu Hi quét dọn xong mới mở cửa để đón vị khách thứ nhất, không nghĩ rằng đó lại là Hoàng Bắc Song. Nàng ấy vừa khóc vừa chạy tới. Nhìn thấy Hữu Hi, Bắc Song liền nhảy xổ vào lòng nàng, giống như một đứa trẻ. Hữu Hi vỗ vỗ lưng nàng hỏi: “Sao vậy Bắc Song, có chuyện gì xảy ra mà muội lại khóc như vậy, có phải cãi nhau với Thượng Quan Dã không?”
Bắc Song vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Thánh chỉ, đem ta tứ hôn ột vị tướng quân. Nhưng người ta yêu là Thượng Quan Dã, tại sao lại gả ta cho nam nhân khác chứ?”
Hữu Hi ứng người, trái tim đau đớn co rút lại. Trước đây, Bắc Song từng vì nàng mà thiếu chút nữa bị gả cho lão hoàng đế, hôm nay, tình yêu của nàng ấy lại sắp bị tan vỡ. Hữu Hi ôm lấy Bắc Song vẫn không ngừng khóc, nàng không biết làm sao an ủi Bắc Song, vừa lại thấy Hoàng Bắc Thiên lo lắng chạy đến.
“Không còn cách nào sao?”- Hữu Hi ngơ ngác hỏi, trong lòng rất đau, vì tình yêu giữa Bắc Song và Thượng Quan Dã mà xót xa.
“Là thánh chỉ do hoàng thượng ban ra, ai dám cãi lời sẽ chết”- Hoàng Bắc Thiên âm trầm nói một câu.
Ai cũng không cam lòng nhưng đành bất lực.
“Bắc Song, muội mau về đi, đừng để mẫu thân lo lắng”- Hoàng Bắc Song dùng quyền hành của một người anh mà ra lệnh.
“Bắc Song”- Bên ngoại vang lên giọng nói đầy lo lắng của Thượng Quan Dã, sau đó nhìn thấy dáng vẻ vội vàng lao nhanh như gió của hắn vọt tới.
Hắn cau mày, bình tĩnh, gỡ tay Bắc Song khỏi người Hữu Hi quay đối diện lại với hắn. Gương mặt đau khổ và thương tâm của Bắc Song đã nói lên tất cả, hắn hỏi: “Có phải thật không? Thật hay không? Chuyện hoàng thượng ban hôn là thật sao.”
Bắc Song ôm lấy Thượng Quan Dã, vừa khóc vừa la lớn: “Ca ca, đừng bảo muội rời xa huynh ấy, đừng mà”
Gương mặt Thượng Quan Dã càng lúc càng lộ rõ sự đau đớn, cánh tay ôm chặt lấy Bắc Song, tức giận nói không nên lời. Hữu Hi đứng đó, nhìn Bắc Song thì khóc, Thượng Quan Dạ thì đau khổ, Hoàng Bắc Thiên không cam lòng nhưng cũng không biết làm sao. Nàng không biết nên làm gì cả, chỉ có thể đứng nhìn.
Thời gian qua đi, Hữu Hi lo lắng không yên, Hoàng Bắc Song tâm trạng cũng rối bời dẫn Bắc Song trở về. Thượng Quan Dã thần hồn thất lạc bỏ đi. Hoa phường trở nên yên tĩnh, khiến người khác ngột ngạt.
Bắc Song bị tứ hôn kết cục ra sao đã định sẵn, lão phu nhân cũng bắt tay vào chuẩn bị. Hoàng Bắc Song và Thượng Quan Dã nhất định không có hi vọng, tình yêu của hai người chỉ vì một tờ thánh chỉ bạn xuống mà tan vỡ. Vài ngày sau, Hữu Hi cũng không nhìn thấy Hoàng Bắc Song, chỉ biết, lão phu nhân cho người canh gác, không để Hoàng Bắc Song rời khỏi cửa vì sợ nàng bỏ trốn. Nhưng ai cũng không ngờ, Bắc Song lại bướng bỉnh ương ngạnh, làm chuyện điên rồ là tự sát.
Lúc nha hoàn đưa cơm. Nhìn thấy Bắc Song treo lỏng lẻo trên từng nhà. Hữu Hi biết được tin nay như sét đánh ngang nào. Tự sát, phản kháng quyết liệt như vậy, nhất định chuyện này không còn vãn hồi được nữa, nàng cũng từng như vậy nên hiểu rất rõ. Hữu Hi không chút do dự chạy khỏi Bắc Vương phủ.
Trong phòng Bắc Song đầy người, lão phu nhân, Thượng Quan Dã, Văn Bình, Lưu Tuấn chỉ có Hoàng Bắc Thiên là không thấy đâu. Gương mặt Bắc Song trắng không chút máu nằm bất động trên giường, nàng còn sống, nhất định còn sống.
Hữu Hi khấn cầu, không dám lại gần.
Đôi mắt Thượng Quan Dã ửng hồng nắm lấy tay Bắc Song, mắt hé lệ quang. Lão phu nhân im lặng ngồi một chỗ, hành vi quyết liệt của Bắc Song khiến bà hao tổn thể xác lẫn tinh thần. Nữ nhi mà bà yêu thương lo lắng sắp chết đi khiến bà sợ hãi.
Những bất hạnh này đều liên quan tới nàng, không thể nào lại tư nhiên xuất hiện, Hữu Hi đi tới trước giường Bắc Song. Người con gái đáng yêu này từng xem nàng như bằng hữu, Hữu Hi ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve nàng. Lồng ngực của Bắc Song yếu ớt phập phồng, hai mắt nhắm chặt, trên cổ lưu lại vết hằn của dây.
Tốt quá, Bắc Song còn sống. Thật tốt. Lão phu nhân lên tiếng: “Mọi người ra hết đi.”
“Ta muốn ở lại”- Thượng Quan Dã cố chấp nói.
“Chú ý thân phận của ngươi, ra ngoài đi”- Lão phu nhân nhất định không đồng ý ra lệnh.
“Không, ta không đi, ta muốn ở cùng Bắc Song”- Thượng Quan Dã kiên quyết nói, thân thể không chịu di động nửa phân.
“Phu nhân, có lẽ nên để tiểu thư cùng Thượng Quan Dã trò chuyện với nhau”- Văn Tụy suy nghĩ một lát rồi mở miệng tình.
“Đám trẻ các ngươi càng lúc càng khó bảo, thôi thôi”- Lão phu nhân đứng dậy nha hoàn dìu đi.
Hữu Hi cùng mọi người bỏ đi, trả lại không gian riêng tư cho Bắc Song và Thượng Quan Dã. Đi trên đường, Hữu Hi hỏi Lưu Tuấn: “Hoàng Bắc Thiên ở đâu. Muội muội xảy ra chuyện mà không ở bên cạnh”
“Đã đi tìm vương gia rồi”- Lưu Tuấn cười khổ, gương mặt tươi cười ngày thường mất đi.
“Đừng suy nghĩ nhiều, mai về đi”- Văn Tụy vỗ vai Hữu Hi làm nàng giật mình, Hữu Hi lòng mang đầy tâm sự qua về hoa phường. Văn Tụy và Lưu Tuấn cũng về nhà.
Hữu Hi dừng chân trước cửa hoa phường, liền xoay người rời khỏi hoa phường. Sau đó dừng lại ở một tòa nhà. Đây là nơi Lăng Khiếu Dương ở, Hoàng Bắc Thiên ở bên trong, Hữu Hi đã hiểu, chuyện Hoàng Bắc Song tứ hôn chắc chắn có liên quan tới Lăng Khiếu Dương.
Hắn vì muốn trả thù mà nghĩ đến cách này ép nàng nhận thua. Hắn ở lại đây lâu như vậy, biết Hoàng Bắc Song và Thượng Quan Dạ có tình ý với nhau, cho nên hắn muốn tách hai người ra. Xem ra, tất cả đều vì nàng mà ra, Hữu Hi hận không thể giết Lăng Khiếu Dương.
Gõ cửa, Hữu Hi bần thần đứng ở đó, cửa mở ra, có người hỏi Hữu Hi tới đây làm gì.
Hữu Hi bần thần đáp: “Ta đến tìm Vương gia, xin hay thông báo cho hắn”. Người kia trả lời:“Vương gia không tiếp khách”
Hữu Hi không muốn đôi co, trực tiếp xông vào.
“Ta nói rồi, sao ngươi còn xông vào?”- Người trông cửa nóng nảy, nắm lấy tay Hữu Hi.
Hữu Hi hướng về phía trong hét lớn: “Lăng Khiếu Dương, khốn khiếp, ngươi ra đây”
Cánh cửa bên trong mở ta, thân ảnh thản nhiên đi tới, hai tay chắp sau lưng, nghiêng mắt nhìn nàng, mặt hất lên trời: “Ngươi tới đây làm gì”
“Vương gia xem ra không muốn gặp, vậy ta cáo từ”- Hữu Hi xoay người tính rời đi, nhưng Lăng Khiếu Dương nói: “Để nàng ta vào”
Người trông cửa buông tay Hữu Hi, cúi đầu nói: “Mời vào, mời vào”
Hữu Hi xoay người lại đi vào trong, xem ra Hoàng Bắc Thiên đã bỏ đi, nơi này thật an tĩnh. Lăng Khiếu Dương xoay người vào phong đại sảnh lớn, thân hình cao lớn ngồi xuống ghế, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
“Có việc gì thế”
Hữu Hi cừu hận nhìn Lăng Khiếu Dương, tức giận hỏi: “Chuyện ban hôn cho Hoàng Bắc Song là chủ ý của ngươi phải không?”
Lăng Khiếu Dương đột nhiên bật cười điên cuồng, phượng nhãn híp lại, tựa hồ Hữu Hi hỏi một điều rất buồn cười. Hữu Hi chán ghét tiếng cười của hắn, hét lớn: “Ngươi có hận, có muốn trả thù thì chỉ cần nhằm vào ta, tại sao lại chạm đến người bên cạnh ta, ngươi bỉ ổi”
Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt, đôi mắt mang theo hàm ý chế giễu: “Ta bỉ ổi, Hoàng Bắc Song có được nhân duyên tốt như vậy nên cảm ơn ta mới đúng”.
Hữu Hi khó chịu nói: “Ngươi rốt cuộc có trái tim không. Ngươi thiếu chút nữa đẩy nàng ấy vào chỗ chết, nàng ấy cùng ngươi có thù oán gì chứ. Sao lại phải đẩy một người con gái vô tội vào chỗ chết như vậy”
Lăng Khiếu Dương đứng dậy, tới gần Hữu Hi, nàng lui về sau, hắn duỗi cánh tay dài đem Hữu Hi giam vào trong ngực.
Hắn muốn nhìn kĩ Hữu Hi, Hữu Hi thoạt nhiên hoảng sợ nhìn hắn.
“Người làm cho nàng ta như vậy chính là huynh trưởng Hoàng Bắc Thiên và chính ngươi bản thân ban tặng mới đúng, ngươi nhìn đi, người đáng hận là chính ngươi mới đúng, là do ngươi ngỗ nghịch với bản vương, khiến ta tức giận, làm liên quan đến người khác, ngươi đừng đổ mọi tội lỗi lên ta”
Hữu Hi tức giận nói, giọng nói run rẩy: “Ngươi quá vô sỉ rồi Lăng Khiếu Dương, ngươi đừng quá đáng như vậy”
Lăng Khiếu Dương cười lạnh, giơ một tay nắm lấy cằm dưới Hữu Hi, giọng nói khàn khàn nỉ non bên tai nàng: “Ngươi đến cầu tình hay đến chọc giận bổn vương”
Hữu Hi dừng lại làm cho bản thân tỉnh táo, nàng vì Hoàng Bắc Song mà đến, nàng đến là để cầu tình, cầu hắn buông tha Hoàng Bắc Song, cầu hắn thuyết phục hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Cho nên phải nhịn, phải hòa hoãn: “Ta cầu xin ngươi buông tha cho Hoàng Bắc Song, thuyết phục hoàng thượng thu hồi thánh chỉ”.
Nàng cầu xin hắn, nàng vì muội muội của Hoàng Bắc Thiên mà làm vậy, quả thật yêu ai yêu cả đường đi.
Trái tim không thoải mái. Lăng Khiếu Dương nhìn mi mắt Hữu Hi, đôi môi cánh hoa đầy đặn, người phụ nữ này từng là của hắn, nhưng lại để nam nhân khác có được. Hắn khống chế đều nàng, tàn nhẫn báo đạo chiếm giữ lấy môi nàng mang theo khát vọng.
“Đừng”- Hữu Hi giãy dụa, dừng lại, cố gắng né tránh nụ hôn của hắn, nhưng hắn không buông tha.
Lăng Khiếu Dương hôn lên môi cảnh háo Hữu Hi. Giờ khắc này, hắn liều mạng, không thể nào khống chế nổi bản thân, suy nghĩ duy nhất lúc này là muốn có được nàng.
Hữu Hi dễ dàng khơi dậy dục vọng của hắn, làm cho hắn không cách nào buông tay. Hữu Hi cũng cảm nhận rất rõ ràng dục vọng của Lăng Khiếu Dương. Nàng ra sức giãy giụa, lần đầu tiên thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nàng thối lui vài bước, thở dồn dập, đôi môi bị hôn sưng đỏ phát sáng lại càng mê người.
Hai mắt Lăng Khiếu Dương âm trầm, che dấu dục vọng, nhìn chằm chằm môi Hữu Hi, khàn khàn nói: “Cầu xin ta? Đây là thành ý của ngươi sao?”.
Trái tim Hữu Hi kịch liệt phản đối, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi: “Ta cầu xin buông tha cho Hoàng Bắc Song, đừng chia rẽ hai người họ”
Lăng Khiếu Dương tà mị mỉm cười, tới gần cứ như vậy: “Ngươi tưởng rằng chỉ như vậy bổn vương sẽ đồng ý sao?”
“Ngươi muốn thế nào?”- Trái tim Hữu Hi trở nên khẩn trương, hít thở khó khăn, không nhịn được lui về sau.
Lăng Khiếu Dương tà tà cười, mang theo ý tứ không tốt: “Ta muốn ngươi ở với ta một đêm, thuận theo ta, mềm mại ở bên cạnh ta”
Thân thể Hữu Hi ngã vào tường, trái tim đập mạnh, mặt không còn chút máu