Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2)

Chương 3 phần 1


Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) – Chương 3 phần 1

Chương 2
Trái tim bị dẫm nát đến tàn phế, nhưng tận sâu bên trong vẫn cảm thấy đau đớn. Thế giới xung quanh nàng phút chốc sụp đổ, pháo hoa sáng rực cũng chỉ ngắn ngủi, tình yêu cũng thế sao.
Đau đớn nàng chỉ biết cuộn mình, ngơ ngác ngồi trên giường nhìn đăm đăm vào khoảng tối.
“Hữu Hi”- Bên ngoài vang lên tiếng gọi lo lắng của Hoàng Bắc Thiên, hắn dùng sức gọi to.
Hữu Hi ngẩng đầu, không tự chủ được mà đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài, nhưng lúc tới cửa nàng lại khựng lại, do dự không muốn gặp hắn.
“Hữu Hi mở cửa”- Giọng nói lo lắng của Hoàng Bắc Thiên truyền tới, cửa bị hắn gõ mạnh mà rung lên.
Hữu Hi nhìn về cửa. nàng nên nghe hắn giải thích, nên tin hắn, trái tim kịch liệt cổ vũ Hữu Hi đi chậm về trước, chưa tới cửa, thì nó đã phát ra tiếng nổ lớn, cánh cửa ngã bật xuống.
Gương mặt Hoàng Bắc Thiên xuất hiện trước mắt. Vừa nhìn thấy hắn. Hữu Hi hoảng hốt lui về sau, cố gắng trốn tránh. Nhưng Hoàng Bắc Thiên lại vội vàng bước tới, ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng ôm vào lòng thật chặt, ngăn không để nàng lui về sau.
Cánh tay hắn ngực của hắn đã từng ôm qua nữ nhân đó. Hữu Hi vẫn thấy rất đau lòng, nàng có chút không thoải mái.
Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi khóc đến sưng đỏ cả mắt, nước mắt ràn rụa khiến hắn đau lòng, giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng an ủi nàng: “Đừng khóc”
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên, sắc mặt hắn dường như không tốt lắm, trong đầu lại nhớ tới cảnh hắn cùng nữ nhân đó quấn lấy nhau. Nàng đau khổ nhắm mắt lại, lắc lắc đầu nói: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi? Không muốn”
Nàng không chịu nổi những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình. Chỉ cần nghĩ tới nàng sẽ phát điên mất.
“Nàng không quan tâm ta nữa sao?”- Hoàng Bắc Thiên nâng mặt Hữu Hi lên. Đôi mắt đen nhìn nàng, hắn muốn nhìn thật sâu vào đáy mắt để nhìn thấy tình cảm của nàng. Trong đôi mắt hắn không có chút áy náy hay sợ hãi.
Hữu Hi khóc lớn, nàng không biết có nên tin tưởng hắn không, nàng nói lớn: “Buông ra, đừng…”
“Cho ta cơ hội giải thích được không?”- Trên mặt Hoàng Bắc Thiên không còn vẻ lạnh lùng thường ngày thay vào đó là sự kinh hoàng, hắn chỉ có ước vọng muốn người hắn yêu sẽ tin tưởng hắn, nhưng mà…
Hữu Hi nắm lấy vạt áo Hoàng Bắc Thiên, hai mắt mọng nước nhìn Hoàng Bắc Thiên, âm thanh nghẹn ngào: “Được, ngươi giải thích đi, ngươi nói đi ta nghe”
Hoàng Bắc Thiên lo lắng nói: “Ta và nàng ấy không xảy ra bất cứ quan hệ gì cả. Ta thề”
Không xảy ra gì cả. Hữu Hi bàng hoàng nói: “Vậy tại sao hai người lại ở cùng nhau, tay của ngươi đặt trên người nàng ta, nàng ta nằm trên người ngươi, khi nhìn thấy ta ngươi đã gọi tên ta, ngươi giải thích tất cả việc đó thế nào đây?”- Hữu Hi bức bách hỏi, nàng thừa nhận mình ích kỷ, lại càng không thể tin bình tĩnh đối mắt với những chuyện này.
Trước đây Hoàng Bắc Thiên cũng từng nhìn thấy nàng và Lăng Khiếu Dương. Lúc đó hắn cũng đau lòng như vậy hay khác hẳn.

Đôi mắt Hoàng Bắc Thiên hiện lên thần sắc phức tạp, do dự hồi lâu mới nói: “Ta không biết làm sao gặp được nàng. Ta lúc ấy… Lúc ấy tóm lại không có gì xảy ra cả, ta và nàng ấy không có chuyện gì hết.”
Lúc ấy như thế nào chứ? Hắn không tài nào giải thích được, nữ nhân đó sao lại ở trên giường hắn, lại cùng hắn dây dưa một chỗ.
Nếu không phải hắn đồng ý làm sao hai người lại ở cùng trên giường? Hắn nói thế đơn giản chỉ muốn nàng tin, nhưng sau khi đã tận mắt thấy mọi thứ làm sao nàng có thể tin nổi hắn cùng nàng ta trong sạch đây.
Hữu Hi hoảng sợ trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, đau khổ nói: “Ngươi giải thích không được phải không? Chẳng phải rất đơn giản sao, ngươi cần có một người đàn bà bên cạnh. Tất cả nam nhân ở đây chỉ có mỗi khái niệm đó?”
“Không đúng, không!!”- Hoàng Bắc Thiên gạt đi, hắn tính nói gì đó muốn khiến Hữu Hi tin tưởng nhưng không thể tìm ra được một lí do chính đáng.
Hữu Hi vẫn hi vọng Hoàng Bắc Thiên có thể nói gì đó, nói hắn chỉ vì ép buộc cũng được, nói bị người khác hạ độc cũng được. Nhưng ngay cả điều nhỏ nhoi đó, hắn cũng không mở miệng nói nên lời.
Hắn muốn nàng tin, nhưng không biết nên giải thích thế nào. Nàng thật sự muốn tin hắn, nhưng không thể, hắn căn bản ngay cả đến giải thích cũng không làm được.
Hữu Hi thất vọng nói: “Ta mệt rồi muốn đi nghỉ, mai chúng ta đều tỉnh táo lại sẽ nói tiếp được không?”
Hoàng Bắc Thiên kinh ngạc buông Hữu Hi ra, đôi mắt đen bối rối miễn cưỡng không muốn, tận sâu bên trong hằn chứa những nỗi đau: “Nàng vẫn không tin ta phải không?”
Hữu Hi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, miệng mấp máy tính nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ im lặng. Trên gương mặt Hoàng Bắc Thiên, sự thất bại khi cố thuyết phục Hữu Hi hiện rõ, hắn chậm rãi lui về sau xoay người bỏ đi. Hữu Hi không giữ lại, chỉ im lặng, không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng ổn vang lên. Hữu Hi đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy hai nam nhân đang sửa cửa.
“Cửa sửa chắc chắn rồi, chúng ta đi thôi”- Hai người nam nhân nói xong rồi cũng bỏ đi.
Hữu Hi đứng trước cửa, gió lạnh thổi vào, bàn tay đờ đẫn đóng cửa lại, gió lạnh cũng bị cản bớt nhưng trái tim vẫn lạnh lẽo đóng băng.
Hữu Hi ở bên cạnh Hoàng Bắc Thiên cũng thấy rùng mình. Hắn lai vãn ở hoa phường, cả hai người không nói lời nào chỉ im lặng làm việc. Hoàng Bắc Thiên cũng không giải thích, cứ như thế lạnh như băng. Tình yêu vừa chớm nở đã vội biến mất. Nếu như hai người không tìm cách hóa giải hiểu lầm, thì tình cảm đó sẽ cứ thế mất đi.
Hữu Hi suy nghĩ rất nhiều, nàng không muốn mất đi Hoàng Bắc Thiên, nỗi đau cũng đã nguôi ngoai, nhưng nàng cũng không biết nên nói gì.
Hoàng Bắc Thiên không giải thích, Hữu Hi vẫn giữ bộ dạng trầm mặc, Lưu Tuấn, Văn Bình, Hoàng Bắc Song có khuyên bảo nhưng không hiệu quả cũng đành phải lui đi, đặc biệt là Hoàng Bắc Thiên, dáng vẻ lạnh lùng của hắn khiến người khác khiếp sợ.
Hoàng Bắc Thiên cuối cùng bị sự lạnh lùng của Hữu Hi chọc cho tức giận, sự nhẫn nại của hắn đối với nàng là có hạn, hắn chỉ nói với nàng là mai tới cho đỉnh núi ngắm pháo hoa gặp hắn, đem tất cả mọi chuyện làm rõ, nếu Hữu Hi vẫn không tha thứ, không tin tưởng, không muốn nói chuyện với hắn,thì hắn sẽ đi ngay.
Lời nói của hắn thật tàn nhẫn và dứt khoát, trái tim không ngừng run lên.
Hữu Hi giật mình, đó là nơi bắt đầu tình yêu của hai người, hắn muốn ở đó cũng là nơi chấm dứt sao. Bàn tay linh hoạt không hiểu sao lại làm cành hoa trong tay méo mó xấu xí, trong tâm hỗn loạn. Bây giờ, nếu Hoàng Bắc Thiên không đưa ra lí do, nàng cũng không muốn từ bỏ tình cảm này.
Thứ tình cảm này thật nhỏ bé.

Nàng không biết làm sao! Nhưng cũng sẽ không để nó biến mất. Tỉnh yêu vốn dĩ là mù quáng.
Ngày thứ hai, Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt nghiêm trọng, tâm động, sáng sớm đã đứng ở sườn núi nhìn Hữu Hi. Gió lạnh thổi phần phật, nhưng chờ mãi tới tối, Hữu Hi vẫn không thấy tới, Hoàng Bắc Thiên cảm thấy trời đất như đổ xuống. Hắn chỉ muốn phá vỡ sự im lặng này, chỉ cần Hữu Hi tới, chỉ cần nàng nói yêu hắn, sẽ không bao giờ rời bỏ hắn, hắn sẽ đồng ý nói những gì nàng muốn, mặc dù hắn không muốn nói dối. Nhưng tuyệt đối hắn không muốn có trở ngại trong tình cảm cả hai, hiện giờ Hữu Hi mãi không tới.
Nàng thật sự muốn rời bỏ hắn? Không chịu tha thứ cũng không tin hắn, không muốn ở bên hắn? Gió lạnh như che lấp cả lối đi, Hoàng Bắc Thiên thất hồn lạc phách đi xuống núi.
Bắc Song thấy ca ca mình có gì đó kì lạ, không ăn không uống, tinh thần sa sút. Chuyện đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ hai người vẫn chưa hòa giải sao? Hoàng Bắc Song muốn hỏi ca ca bị làm sao, nhưng Hoàng Bắc Thiên vừa về đã đóng chặt cửa phòng, không cho ai vào.
Hoàng Bắc Song lại đi tới trước phòng Hoàng Bắc Thiên, cánh cửa vẫn đóng chặt, Thiếu Cửu nôn nóng đi qua đi lại.
“Ca ca vẫn còn giận sao?”- Hoàng Bắc Thiên đoán, Hoàng Bắc Thiên nhất định rất tức giận, từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên sa sút tinh thần như vậy. “Thiếu Cửu, ca ca làm sao vậy? Giữa huynh ấy và Hữu Hi tỷ xảy ra chuyện gì?”
Thiếu Cửu cau mày, vẻ mặt tức giận, chột dạ nói: “Ta… ta không biết”
Bắc Song nhìn Thiếu Cửu, dáng vẻ giống như đi bắt trộm: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là biết gì đó phải không?”
“Thật sự không biết”- Thiếu Cửu ảo não nói, dậm chân xuống đất. “Ta đi tìm An Hữu Hi đây”
“Ngươi tìm Hữu Hi làm gì?”- Bắc Song nghi ngờ hỏi.
Thiếu Cửu bực mình nói: “Chủ từ chờ nàng ta suốt một ngày trên núi, nàng ta không tới, xem ra hai người đã đường ai nấy đi rồi”
“Không thể”- Bắc Song cau mày, tình cảnh xem ra rất nghiêm trọng, không biết cả hai người xảy ra chuyện gì mà lại cố chấp như thế.
“Ta phải đi tìm người phụ nữ không lương tâm kia mới được”- Thiếu Cửu nói xong liền bỏ đi, Bắc Song vội vàng đuổi theo: “Ta cũng đi”
..
Hoa phường cửa đóng chặt, ngay cả Hữu Hi cũng không thèm buôn bán. Bắc Song tức giận, gõ cửa: “Hữu Hi tỷ Hữu Hi tỷ”- Gọi vài lần vẫn không thấy Hữu Hi trả lời.
Mấy ngày nay có gì đó rất khác thường, Bắc Song lo lắng hỏi những người xung quanh, nghe nói Hữu Hi mấy ngày nay đã không về. Bắc Song cùng Thiếu Cửu đi tìm hiểu mới biết Hữu Hi ở khách điểm của Văn Tụy, hai người liền chạy tới
Bắc Song thì lo lắng, Thiếu Cửu thì tức giận.
Đi tới khách điếm, thấy Văn Bình đang nói chuyện, Thiếu Cửu hét lên: “An Hữu Hi đâu”

“Ở trong phòng ta”- Văn Tụy lên tiếng nói, Thiếu Cửu chạy ra sân sau.
Đứng trước phòng Văn Tụy, Thiếu Cửu đập cửa, Hữu Hi nhẹ nói: “Mời vào”
Thiếu Cửu lòng đầy lửa giận, nhìn thấy Hữu Hi ngồi trên bàn đang uống gì đó, sắc mặt tái nhợt
“Ta chưa thấy người phụ nữ nào vô lương tâm như ngươi, chủ tử đối với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi nói trở mặt liền trở mặt, còn nhàn nhã ngồi ở đây ăn canh”
Hữu Hi vừa thấy Thiếu CỬu đã nghe hắn chỉ trích nàng, dù biết hắn chỉ có ý quan tâm Hoàng Bắc Thiên, nhưng trong lòng có chút tức giận, cúi đầu nói: “Đó là chuyện của chúng ta, tự chúng ta giải quyết”
“Tự giải quyết, cách giải quyết của ngươi là để chủ tử của ta đứng đợi ngươi trên núi cả ngày, còn ngươi mãi không tới, ngươi muốn bỏ rơi chủ tử, muốn hành hạ hắn sao?”- Thiếu Cửu phẫn nộ.
Nàng không có, Hữu Hi đau khổ tự nhủ.
Thiếu Cửu lại hét lên: “Chủ tử ta chưa từng phản bội ngươi”
“Ngươi biết gì mà nói”- Thiếu Cửu biết nàng và Hoàng Bắc Thiên cãi nhau vì chuyện gì sao?
“Ta biết, ngươi nhìn thấy chủ tử ta cùng một người phụ nữ khác nằm trên giường”- Thiếu Cửu nói. “Nữ nhân đó là hoa khôi của xuân mãn lầu, nàng ta nói có đồ gì đó muốn giao cho chủ tử, ta nhận ra đó là thứ chủ tử muốn nên đã để nàng ta vào”
Thiếu Cửu vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hữu Hi: “Ngươi có nhớ trước đây trong một lần ngươi bị người ta bắt đi lột da không”
“Có, ta nhớ rất rõ”- Hữu Hi chăm chú lắng nghe. “Ngươi muốn nói gì”
Thiếu Cửu tiếp tục úp mở: “Lúc đó có một nam nhân thần bí xuất hiện cứu ngươi phải không?”
Dạ đế? Người Thiếu Cửu muốn nói là Dạ đế, nhưng chuyện đó và chuyện của nàng cùng Hoàng Bắc Thiên có liên quan gì chứ.
“Ngươi căn bản không biết gì hết, không biết chủ tử quan tâm nhiều ngươi đến mức nào đâu. Hắn ta làm khó chủ tử, nói hắn có thể cứu ngươi trừ khi chủ tử uống một loại độc, lúc ấy chủ tử bị thương không cách nào cứu ngươi, hơn nữa lại đang nguy cấp, nên chủ tử ta tin lời hắn, uống thứ độc dược kia”
“Dược… dược đó là gì”- Sắc mặt Hữu Hi vốn dĩ đã tái nhợt nay lại càng thêm không chút huyết sắc.
“Loại độc dược đó, làm cho chủ tử mất đi vị giác, khứu giác, làm cho chủ tử cứ mỗi kì trăng tròn lại đau đến không chịu nổi. Hôm ngươi nhìn thấy, chủ tử đang phát tác, ta nhìn thấy chủ tử đau đến chết đi sống lại. Nữ nhân đó đặt đồ vật xuống, đi lại câu dẫn chủ tử, ta nghĩ một người phụ nữ có thể giúp chủ tử phát tiết, giảm bớt đau đớn, sau đó ta rời đi, nàng ta dù sao cũng chỉ là kĩ nữ, chủ tử chỉ ngủ một giấc tuyệt đối không có chút quan hệ nào xảy ra”
“Thiếu Cửu!”- Bắc Song không tin nổi kêu lên, không ngờ giữa Hữu Hi và ca ca xảy ra nhiều chuyện như vậy. “Sao ngươi lại có thể làm thế, đúng ra phải đuổi nữ nhân đó đi”
Thiếu Cửu cố chấp không hề nhận hành vi của mình sai, nam nhân cùng nữ nhân xảy ra chuyện đó cũng không phải chuyện lớn. Chính vì thế Thiếu Cửu không nói gì cả.
Hữu Hi nghe Thiếu Cửu nói xong liền ngồi thừ người ra, trong đầu cứ hiện lên lời nói của Thiếu Cửu. Hoàng Bắc Thiên vì nàng mất đi vị giác, khứu giác, chịu biết bao đau đớn mà nàng không hề biết gì cả. Trách không được, lúc hắn uống canh gà ngọt như vậy cũng không biết, bởi vì hắn không hề nếm được mùi vị.
Lúc nàng đến, hắn không phải đang thoả mãn ham muốn của bản thân mà hét lên. Hắn ôm nữ nhân đó, không phải vì vui sướng, mà vì quá đau đớn.
Nỗi đau, sự bối rối trong mắt hắn trước mắt lại bị nàng hiểu lầm thành hắn muốn phát tiết. Căn bản nàng không biết gì cả.

Nếu như nàng không tránh né, mà chịu nhường bước thì có lẽ đã biết được sự thật, cũng không xảy ra hiểu lầm, nàng có thể ôm hắn vào lòng cùng hắn chia sẽ những cơn đau đó. Nhưng nàng bỏ rơi hắn, chỉ biết bỏ chạy, ngây thơ nghĩ giữa Hoàng Bắc Thiên cùng nữ nhân đó xảy ra chuyện, tức giận không nói chuyện với hắn.
Lòng của nàng thắt lại đến khó chịu, đầu muốn nổ tung, ong ong. Trước mắt Hữu Hi tối sầm lại, không thể nào tự hỏi được nữa, từ trên ghế ngã xuống đất.
An Hữu Hi!!! Thiếu Cửu vẫn còn giận, nhưng nhìn thấy nàng té xuống, hoảng hốt hô lên: “Người đâu, người đâu!”
“Hữu Hi tỷ”- Hoàng Bắc Song thất kinh, chạy đến, ôm lấy Hữu Hi.
Hữu Hi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Thiếu Cửu có chút áy náy trong lòng, nhưng không thừa nhận những lời mình nói là sai. Văn Tụy ở trong phòng cùng Thiếu Cửu. đai phu mở cửa ra, Văn Bình liền tức giận nhìn Thiếu Cửu nói: “Ngươi vừa rồi nói cái gì với nàng ấy vậy?”
“Ta nói nàng ấy là người vô lương tâm, bỏ mặc chủ tử ta, ta…”
Văn Tụy thở dài lắc đầu: “Việc tốt ngươi làm không thấy, chỉ thấy xấu thêm, mấy hôm nay Hữu Hi không khỏe, ngày hôm qua còn ngất xỉu trên đường, nếu Lưu Tuấn không nhìn thấy mang về thì không biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay, nàng ấy vừa mới tỉnh, ngươi lại khiến nàng hôn mê, xem Hoàng Bắc Thiên có xé xác ngươi ra không đây”
“Nàng… nàng ta ngất trên đường”- Cả người Thiếu Cửu toát mồ hôi lạnh, dường như hắn đã hiểu lầm việc gì đó.
“Phải, ta cũng không biết nàng muốn đi đâu”- Văn Tụy đau lòng nhìn Hữu Hi.
Thiếu Cửu đột nhiên thấy rùng mình liền nói: “Ta có việc phải đi trước”
“Đi thong thả, coi chừng Hoàng Bắc Thiên xé xác ngươi ra đó”- Văn Tụy giễu cợt nhìn hắn.
Thiếu Cửu không chút nghĩ ngợi liền bỏ đi như chạy trốn. Hoàng Bắc Song lòng nóng như lửa trở về Vương phủ, thầm nghĩ: “Ca ca vẻ mặt khó coi như thế thì ra là xảy ra chuyện hiểu lầm với Hữu Hi”
“Ca ca”- Chưa đi tới cửa, Hoàng Bắc Song đã la to.
Hoàng Bắc Thiên không hề lên tiếng, Bắc Song đập cửa dồn dập: “Huynh mau ra đây đi, Hữu Hi tỷ xảy ra chuyện rồi”
Hoàng Bắc Thiên hấp tấp mở cửa, hai mắt ửng đỏ lo lắng hỏi: “Nàng làm sao”
Bắc Song nhìn dáng vẻ tiền tụy của Hoàng Bắc Thiên mà đau lòng: “Hữu Hi tỷ bị ngất, hình như tình hình rất nghiêm trọng”- Hoàng Bắc Song còn chưa nói hết câu, Hoàng Bắc Thiên đã xông ra ngoài. Nàng chỉ biết kinh hãi nhìn theo, rồi hô lớn: “Ca ca, người vẫn chưa chải tóc, chưa rửa mặt lại còn chưa thay quần áo nữa”
Hoàng Bắc Thiên lúc này chỉ biết lo lắng cho Hữu Hi, bên tai chỉ nghe tiếng Hoàng Bắc Song la lên, vội vàng chạy tới khách điếm của Văn Tụy.
Nam nhân dáng vẻ buồn bã, chán chường xuất hiện tại khách điếm không ai khác là Hoàng Bắc Thiên, hắn đi vào phòng Văn Tụy, ai cũng không thèm để ý, chỉ chạy đến bên Hữu Hi.
Văn Tụy không thể nhìn ra nổi Hoàng Bắc Thiên, râu mọc dài, quần áo không chỉnh tề, khác hẳn dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng mọi ngày. Rõ ràng hắn rất quan tâm Hữu Hi, vậy mà lại tỏ vẻ, thật sự là tự làm khổ bản thân.
Đôi bàn tay Hoàng Bắc Thiên run rẩy vỗ về gương mặt Hữu Hi, hai hốc mắt ửng hồng: “Nàng làm sao vậy”
Văn Tụy vốn định mắng chửi Hoàng Bắc Thiên một ít nhưng nhìn dáng vẻ tiền tụy của hắn nên đành thôi: “Hôm qua, nàng ấy ngất xỉu trên đường lên núi, Lưu Tuấn nhìn thấy nên mang về đây, đại phu nói nàng ấy vì quá căng thẳng và buồn phiền hơn nữa lại không ăn uống gì cả nên mới sinh bệnh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.