Đọc truyện Lãnh Đế Cuồng Thê – Chương 8: Ngươi, đồ tiểu tiện nhân!
Độc trong cơ thể Lãnh Thiếu Diệp tích lũy nhiều ngày đã đến tình trạng nhất định, hôm nay đơn thuốc Nạp Lan Yên đưa cho hắn chỉ có thể điều trị bề ngoài, chỉ có điều trị được giai đoạn trước, về sau Nạp Lan Yên mới có thể tiến thêm một bước giải hết độc trong cơ thể hắn.
Biết được thân thể này không phải là không có khả năng thức tỉnh linh căn, Nạp Lan Yên đột nhiên cảm thấy không có lời rồi.
Lãnh Thiếu Diệp kia chẳng qua chỉ động một chút mồm mép, nàng phải phí sức giải độc, nghĩ như thế nào cũng không thấy có lời.
Hơn nữa, nàng dám đảm bảo, lúc ấy, trong lòng Lãnh Tam gia tuyệt đối trộm vui vẻ!
Nạp Lan Yên hơi nheo lại con ngươi lóe ra ánh sáng khác thường, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên , trở về nhất định phải tìm hắn thu lợi tức! (chị tham tiền quá ^^ k để chịu thiệt chút nào)
Thương trong lúc lơ đãng nhìn thấy nụ cười của Nạp Lan Yên, không hiểu sao lưng có chút lạnh, động tác trên tay dừng một chút, dứt khoát xoay người nhặt củi chuẩn bị nhóm lửa.
Cảm thấy, lúc này, nên tránh xa tiểu tiểu thư một chút.
Nạp Lan Yên không chút cảm giác xử lí xong con thỏ, ngồi bên cạnh đống lửa bắt đầu nướng thịt, nhìn đám lửa cháy bừng bừng, trong đầu hiện lên bóng dáng của mọi người trong Nạp Lan gia.
Nạp Lan Yên sờ lên khuôn mặt của mình, hỏi: “Thương, ngươi nói Nạp Lan Lâm cùng Nạp Lan Song có nhận ra ta không?”
Thương trả lời không chút do dự: “Không nhận ra.”
“Khẳng định như vậy?” Khuôn mặt này hẳn là không có biến hóa (thay đổi) đi.
Thương dừng một chút, nói: “Biến hóa rất lớn.”
Trước kia tiểu tiểu thư cả ngày ngây ngốc, ánh mắt dại ra, sáng sớm mỗi ngày lúc rời giường, tóc được vấn gọn gàng không đến một phút đồng hồ liền biến thành ổ gà lộn xộn. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lại bị che lấp dưới sự điên ngốc.
Mà nay, tiểu tiểu thư một đầu tóc dài mềm mại như thác nước xõa trên vai, mặc trên người trang phục màu đen hoàn mỹ phác thảo dáng người nóng bỏng lúc trước giấu trong quần áo rộng. Khuôn mặt khuynh thành, môi đỏ mọng khẽ nhếch, giơ tay nhấc chân đều tự tin tiêu sái, nhướng mày cười yếu ớt lộ ra sự tùy ý liều lĩnh.
Đừng nói là Nạp Lan Lâm không có nhìn thẳng Nạp Lan Yên bao giờ, ngay cả lão gia tử hết mực sủng ái Nạp Lan Yên tự mình đến đây, cũng sẽ xuất hiện chần chừ đó.
Trước sau biến hóa, nói là một trời một vực cũng không đủ.
Nạp Lan Yên trầm mặc một chút, lại hỏi: “Thương, ngươi đi theo ta đa bao lâu rồi?”
Thương trả lời: “Mười tám ngày.”
Hôm nay, là ngày thứ mười bảy Nạp Lan Yên đi đến thế giới xa lạ này.
Nói cách khác, Thương là ở trước đại hôn một ngày bị gia chủ sai đến bên người Nạp Lan Yên làm ám vệ.”
Nạp Lan Yên quay thịt nướng trên tay, mơ hồ tản mát ra mùi thơm mê người, bên môi mang theo nụ cười: “Thương, lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta liền lựa chọn tin tưởng ngươi.”
Trong mắt Thương dần dâng lên ý cười, mà trong chớp mắt, khuôn mặt bình thường không có gì lạ nổi lên chút tà mị: “Tiểu tiểu thư, thuộc hạ chẳng qua là ám vệ của ngươi.”
Từ đầu đến cuối, tính mạng của hắn được huấn luyện làm ám vệ, cũng chỉ bảo vệ một chủ nhân tên là Nạp Lan Yên, cho dù là bỏ mình, hồn phách cũng vĩnh viễn không phân cách.
Cho nên chủ nhân si ngốc cũng vậy, nay chủ nhân phong hoa tuyệt đại cũng vậy, không hỏi nhiều – không nghĩ ngợi – nhiều không nói nhiều, chỉ cần biết đây là chủ nhân của hắn, là đủ.
Khóe miệng Nạp Lan Yên dần cong lên, nâng tay vỗ bờ vai của hắn, trong mắt lộ ra nghiêm túc: “Huynh đệ tốt.”
Khóe mắt Thương hơi run rẩy, tiểu tiểu thư nhà hắn ngoài việc thỉnh thoảng quên giới tính của chính mình, những thứ khác đều tốt. (ha ha, mới đầu k nghĩ gì xong hiểu anh nói gì cười sằng sặc luôn)
Trong hơi thở của Tiểu Bảo đều tràn đầy mùi thơm, lưỡi rắn thè ra lại thụt vào, chủ nhân cũng không để ý nó, Tiểu Bảo ủy khuất thở hổn hển chen đầu xà lớn vào trong lòng Nạp Lan Yên, khóe miệng có vật thể đáng nghi chảy ra.
Nạp Lan Yên thấy vậy, cười vui vẻ, đưa con thỏ đang cầm trong tay cho Tiểu bảo: “Cho ngươi.”
Tiểu Bảo mừng rỡ cái đuôi ‘ba ba’ gõ trên mặt đất, cuốn con thỏ ‘a’ một ngụm nuốt xuống, vẫn chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên, toàn thân tỏa ra hơi thở màu hồng, chủ nhân ơi chủ nhân ta còn muốn!
Nạp Lan Yên vuốt trán, đối với cái đầu xà lớn phát ra ánh sáng màu hồng hoàn toàn không có sức chống cự, hầu hạ Tiểu Bảo một con lại một con. Cuối cùng, mười hai con thỏ, mười con vào bụng Tiểu Bảo.
Ăn uống no đủ, Nạp Lan Yên nằm trên cành cây nhỏ, khép hờ mắt, để ánh nắng mặt trời tùy ý rơi trên người. Tiểu Bảo giống như trước cuộn mình thành hình dạng kỳ quái vùi bên người nàng. Một người, một xà thoải mái hưởng thụ buổi trưa trong rừng sâu.
Đột nhiên, Tiểu Bảo ngóc lên đầu lớn, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Nạp Lan Yên mở to mắt: “Tiểu Bảo?”
Tiểu Bảo thè lưỡi, đầu lắc lắc,dường như đang nói cái gì đó cùng Nạp Lan Yên.
Nạp Lan Yên nhíu mày: “Ngươi nói có người xông vào địa bàn của ngươi?”
Tiểu Bảo nhe răng nanh, nặng nề cúi đầu.
“Hẳn không phải là người của Nạp Lan gia.” Thương xuất hiện từ chỗ tối: “Buổi sáng, người của Nạp Lan gia đã dẫn theo Nạp Lan Lâm lui ra ngoài sơn mạch rồi.”
Nạp Lan Yên thấy kỳ quái, suốt nửa tháng đều không gặp qua người ở sơn mạch, hôm nay thế nhưng lại gặp hai nhóm, tròng mắt vừa chuyển , khóe miệng Nạp Lan Yên gợi lên ý cười, từ trong bọc quần áo lấy ra cái áo choàng chụp xuống đầu: “Đi, đi nhìn một cái xem là loại người nào xông vào địa bàn của Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi trước mở đường!
Nạp Lan Yên không nhanh không chậm đi bên cạnh Tiểu Bảo, Thương thì ẩn thân ở chỗ tối đi theo.
Trên thực tế, lần xâm nhập địa bàn của Tiểu Bảo này mặc dù không phải là nhóm người Nạp Lan gia, nhưng có liên quan rất lớn với bọn họ.
Đoàn người Nạp Lan Lâm bị dọa hôn mê trong sơn mạch không bao lâu, Nhị lão gia của Nạp Lan gia, cũng chính là con trai thứ hai của lão gia tử gia chủ mang theo đám người Nạp Lan Song tìm đến đây.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng ngổn ngang lộn xộn này, vội vàng tiến lên đánh thức từng người một. Nhị lão gia Nạp Lan Bằng là một võ phu (người luyện võ) cao lớn thô kệch, mắt hắn trừng lớn như mắt trâu, Nạp Lan Lâm liền khóc sướt mướt kể lại mọi chuyện.
Từ việc bị Ngũ Độc Cự Mãng đuổi giết đến gặp gỡ một cô gái, lại sợ hãi cô gái kia không chết sẽ tìm nàng báo thù liền mang theo một đám người đi tìm, kết quả lại gặp Ngũ Độc Cự Mãng bị dọa cho gần chết, sau đó, sau đó vừa mở mắt liền nhìn thấy Nhị thúc trừng mắt, suýt nữa lại bị dọa hôn mê.
Nạp Lan Bằng nghe xong tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Con mẹ nó, lão tử đã nói không mang theo ngươi ra ngoài, ngươi lại càng muốn đi theo, ngoài việc tìm phiền toái ra ngươi còn có thể làm gì? Nạp Lan Song, ngươi cũng thế, lúc trước xảy ra việc này ngươi một đại nam nhân cũng không nói câu nào.”
Nạp Lan Song, khuôn mặt đã sớm trắng bệch không ngừng xoay người nhận lỗi, trong lòng biết rõ cô gái kia lành ít dữ nhiều, lòng tràn đầy hối hận. (hắc, tên này vẫn có chút lương tâm gớm.)
Nạp Lan Bằng nhìn một người không ngừng nhận lỗi, một người mặt mũi hoảng sợ, tức giận đến mức mặt mày xanh mét, vung tay lên quyết định trước tiên dẫn mọi người rời khỏi sơn mạch. Hắn thân là trưởng bối trong gia tộc và là người dẫn đầu, tự nhiên muốn lấy an toàn của mọi người là trên hết.
Chẳng qua là, đoàn người Nạp Lan gia còn chưa đi được bao xa, lại gặp gỡ một nhóm người khác.
Đối thủ một mất một còn với Nạp Lan gia – Bách Lý gia tộc.
Nạp Lan gia có một thiên tài Nạp Lan Song đã thức tỉnh Ngân Phẩm linh căn, Bách Lý gia tộc cũng không chịu thua kém, hai ngày sau đó liền có một tiểu thiên tài gần mười tuổi thức tỉnh Ngân Phẩm linh căn, Bách Lý Phượng Vũ.
Nói đến Bách Lý Phượng Vũ, sẽ nói đến Bách Lý gia tộc.
Bách Lý gia tộc thật nhiều người, lão gia chủ liên tiếp sinh sáu đứa con trai, sáu đứa con trai lại sinh ra chín người con trai, mãi đến khi Bách Lý Phượng Vũ ra đời, Bách Lý gia tộc cuối cùng cũng có một tiểu công chúa thanh khiết đáng yêu, có thể nói là bị toàn bộ gia tộc – một đám đại lão gia nâng niu trong lòng bàn tay, sủng ái hết mực.
Bách Lý Phượng Vũ lớn lên xinh đẹp vô cùng, cả ngày không có việc gì cằm nhỏ cũng giương lên, roi da nhỏ vung lên, kiêu ngạo động lòng người, tuổi còn nhỏ đã trở thành bá chủ đường phố.
Mà tiểu bá vương đường phố Bách Lý Phượng Vũ này, ngày thường không ưa chính là nữ nhân Nạp Lan Lâm này, hoặc là nói thế hệ trẻ của Nạp Lan gia kia, nàng sẽ không có người nào nàng chào đón đấy.
Trên đường gặp nhau, sẽ không thiếu một trận ầm ĩ.
Cho nên, lúc Bách Lý Phượng Vũ nhìn thấy Nạp Lan Lâm, tiểu nha đầu đang cưỡi con ngựa trắng giương cao đầu nhìn xuống, roi da nhỏ trong tay đu đưa, tiếng nói giòn tan vang lên: “Ôi, đây không phải là Nạp Lan Lâm tỷ tỷ sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kìa, bị dọa chết khiếp à?”
Nạp Lan Lâm ‘vụt; một cái liền bốc hỏa: “Bách Lý Phượng Vũ, ngươi, đồ tiểu tiện nhân, muốn chết sao?”
Ba chữ ‘tiểu tiện nhân’ kia vừa nói ra, bầu không khí coi như hài hòa giữa hai gia tộc, trong nháy mắt liền giương cung bạt kiếm.
Người của Bách Lý gia tộc đồng thời biến sắc, tiểu công chúa nhà bọn họ mà một cái Nạp Lan Lâm cũng dám mắng sao?
Người của Nạp Lan gia tộc thấy vậy cũng ưỡn thẳng lưng, mắt lộ ra hung ác, như thế nào, cho phép tiểu công chúa nhà các ngươi bới móc, mà không để người Nạp Lan gia ta phản kích?
Bách Lý Phượng Vũ cũng nóng nảy, nghe nói vậy liền giận dữ vung roi da, làm cho Nạp Lan Lâm vốn suy yếu ngã chổng vó như chó ăn phân (nguyên văn tác giả), gặm đầy miệng bùn.
Nạp Lan Lâm giận không kiềm chế được, đứng lên cầm tảng đá lớn ném tới Bách Lý Phượng Vũ, nhưng không ném tới người Bách Lý Phượng Vũ, lại nện trúng cái ót của Bối Long đang nghỉ ngơi dưới tàng cây.
Bối Long, một loại dã thú ăn thịt tùy thời tùy chỗ có thể giấu mình bên trong đất, tính tình vốn táo bạo (nóng nảy), nhất là khi đang ngủ bị đánh thức đều sẽ nổi giận.
Bị nện vào ót, Bối Long tỉnh, cũng nổi giận.
‘Ầm ầm’ mạnh mẽ đứng dậy từ mặt đất, thân cao gần ba thước, Bối Long cao gần sáu thước vừa xuất hiện liền dọa mọi người giật mình.
Một bên đối phó với công kích của Bối Long, một bên toàn lực chạy trốn, mà đầu sỏ đánh thức Bối Long là Nạp Lan Lâm cũng bị mọi người cùng nhau nhìn chằm chằm.
Cứ như vậy, một đường đánh, một đường trốn, một đường phẫn nộ, liền không biết gì xông vào địa bàn của Tiểu Bảo.
Nạp Lan Yên từ xa nhìn thấy một đám người dây dưa cùng Bối Long , mắt thấy người của hai tộc thương vong không nhẹ, đáy mắt mơ hồ lưu chuyển tia sáng giảo hoạt, trong nháy mắt liền có tính toán.
Nạp Lan Yên vỗ đầu của Tiểu Bảo, ý bảo nó biến nhỏ đi đừng lên tiếng, sau đó vận linh lực dưới chân, đạp không mà đi, dùng một loại kiểu dáng cực kỳ phong tao hạ xuống trước mặt mọi người, bay lên, một cước đạp bay Bối Long!
(oa oa, chị thật giỏi nha *sùng bái*, ách, mà chị làm dáng quá :)2)